Tiếng kèn vẫn vang xa “Chân trời, chi giác, tri giao bán thưa thớt. Nhất hồ rượu đục tẫn dư hoan, đêm nay đừng mộng hàn”. [1] Cô khẽ ngâm theo tiếng kèn.
“Cô(Em – theo Sa chỗ này Khương Hiểu Nhiên chưa biết người này là Cố Thiên Nhân, nên sẽ hiểu theo kiểu người lạ mới gặp lần đầu, ) cũng thích bài hát này à?” Người đàn ông vẫn quay lưng về phía cô.
“Khi tôi bảy tuổi xem ‘Thành nam chuyện xưa’, lúc ấy nghe được bài ‘Tống biệt’ đã thấy mê, vào thập niên tám mươi cũng không có nhiều bài hát hay lắm.”
“Thật trùng hợp, cô ấy cũng thích.” Giọng nói của người đàn ông cùng với tiếng gió thổi xào xạc khẽ truyền đến, trầm ấm êm tai, làm cho người ta say mê.
“Đúng vậy, một nỗi buồn ly biệt nhạt nhòa nước mắt, một giai điệu duyên dáng lay động bao trái tim con người.”
“Tiễn biệt, cuộc sống không phải chỉ có tiễn biệt.”
Khương Hiểu Nhiên chăm chú lắng nghe, cô có cảm giác người đàn ông này rất quen thuộc.
“Hiểu Nhiên, đến lúc nào em mới nhận ra là anh.” Người đàn ông chậm rãi xoay người.
“Trời ơi, Thiên Nhân, sao anh lại ở đây?”
Anh đi đến trước mặt cô, vươn tay, “Trời đang lạnh còn ngồi dưới đất, đúng là giống trẻ con.”.
Khương Hiểu Nhiên nắm lấy tay anh đứng dậy, phủi hết bụi trên người, “Này, thế vừa rồi anh nói ai cũng thích cơ?”.
Cố Thiên Nhân kéo cô, đứng trên chỗ đài cao, chỉ vào phía xa xa. “Hồi còn nhỏ, anh từng mơ ước mình là một đại tướng quân rong ruổi chiến trường, bảo vệ quốc gia. Sau khi đến trường, học Lịch sử mới biết nguồn gốc của Vạn Lý Trường Thành, đặc biệt muốn đến đây. Nhưng vì có vài lý do chung chung nên mãi không thể thực hiện chuyến đi này.”
“Vậy anh đến đây lúc nào?”
“Năm mười bảy tuổi, anh đến Bắc Kinh, Tiểu Ngạn học ở Đại học Bắc Kinh, nên bọn anh cùng nhau đến đây.” Hai mắt anh sáng ngời, “Ngày đó cô ấy đứng ở đây, giống như một đứa trẻ sôi nổi, rồi dùng kèn harmonica thổi cho anh nghe bài hát này.”.
“Cô ấy dạy anh thổi kèn harmonica?”
“Lúc đó cô ấy muốn dạy anh, nhưng anh lại từ chối.”
“Vì sao lại từ chối?”
“Anh đã học piano từ năm tuổi, cũng đã học được mười năm. Nói thật anh rất ghét nhạc cụ.”
Khương Hiểu Nhiên rất muốn hỏi, vậy sao anh lại học kèn harmonica, còn thổi hay đến vậy.
Nhưng thấy được ánh mắt sâu xa, vẻ mặt lưu luyến của anh, nên cô thôi không hỏi.
Cố Thiên Nhân nhìn kèn harmonica, ánh mắt mềm mại như nước, khiến cho người ta trầm luân khó mà kiềm chế.
“Kèn harmonica này là cô ấy tặng anh, bọn anh đã hẹn ước sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Anh dịu dàng vuốt ve chiếc kèn, khóe miệng mỉm cười.
“Vậy sao anh và cô ấy không hết hôn?”
“Bọn anh đã định ngày 1 tháng 10 năm 1996 mở yến tiệc, đáng tiếc cô ấy đã không tới.” Giọng nói anh cực kỳ đè nén.
Đôi mắt Cố Thiên Nhân lóe lên đau đớn, khiến cho Khương Hiểu Nhiên nghĩ có lẽ mình đã hoa mắt.
Sương đêm dày đặc, gió lạnh thổi xung quanh, thổi bay hỗn loạn cỏ dại trên đồng bằng, phát ra tiếng ô ô ô, tựa hồ như ai đang trốn đâu đó khóc thầm.
“Ít nhất anh đã yêu, thế là đủ rồi.”
“Đã yêu, là đủ sao?” Thần sắc Cố Thiên Nhân lạc lõng, “Nhưng anh thật sự muốn ở bên cô ấy. Muốn cùng cô ấy đi thăm cung điện Potala [2] rực rỡ, muốn cùng cô ấy thám hiểm Tây Song Bản Nạp [3], muốn cùng cô ấy đến Ô Trấn [4] tản bộ. Anh muốn chờ khi anh già đi, cùng cô ấy ngồi trên xích đu ngắm mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn, bọn nhỏ vây quanh gọi ông bà không ngừng.”.
Mắt Khương Hiểu Nhiên đã ươn ướt.
Cô biết Cố Thiên Nhân là người có thể lạnh nhạt, có thể lý trí, có thể thân thiện, nhưng không nghĩ anh lại nặng tình đến vậy.
Hóa ra, quá khứ của anh, chính là nguyện ý muốn ở bên một người.
Dưới con mắt mọi người, anh đã cất giấu bao nhiêu tình, bao nhiêu yêu.
Người đàn ông luôn ra vẻ kiên cường, nội tâm lại bọc một lớp vỏ dày đến vậy, khiến cho người khác khó có thể chạm vào. Thời gian qua đi, anh thật sự nghĩ trái tim mình vững chắc như hạt đào. Nhưng khi lớp ngụy trang bên ngoài tan vỡ, mới thấy bên trong một trái tim mềm như ước, nhẹ như bông, thật sự làm người khác đau lòng.
“Vì sao cô ấy không tới? Bị bệnh? Hay gia đình không đồng ý?”
“Anh cũng không biết vì sao, mười ba năm qua, anh vẫn muốn biết. Nếu có chỗ nào anh không tốt, anh sẽ sửa. Đáng tiếc, ngay cả cơ hội sửa chữa cô ấy cũng không cho anh.”
Cuối cùng Khương Hiểu Nhiên không hỏi nữa, cô không đành lòng nhìn bộ dạng đau khổ của anh.
Ai cũng không có quyền đào bới nỗi đau khổ của người khác, cho dù lấy danh nghĩa quan tâm.
“Thiên Nhân, đi thôi, anh mặc ít quá.”
“Cũng nên đi rồi, toàn bộ Vạn Lý Trường Thành cơ bản là tòa thành cô đơn.” Cố Thiên Nhân khôi phục bình tĩnh.
Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Tay cô cũng chỉ hơi nóng, nhưng ngay cả một chút nhiệt nhỏ, cô cũng hy vọng anh có thể cảm nhận được.
Bóng đêm như bức màn, hai người một trước một sau đi xuống.
Từng bước một, không biết đã đi bao lâu, Khương Hiểu Nhiên thở hổn hển, dựa vào tường thành biên.
Cố Thiên Nhân dừng bước, không quay đầu, “Làm hảo hán cũng không hề dễ, phải không?” [5]
“Ồ, đi xuống không có xe, dường như đang hồi tưởng lại kinh nghiệm Hồng quân Liên Xô.”
“Đi bộ, có tâm sự. Sao em lại đến Bắc Kinh?” Cố Thiên Nhân tựa vào tường thành bên đối diện.
“Đừng nhắc đến, vô đạo đức tăng giá sách, em có thể không đến sao?”
“Vấn đề được giải quyết?”.
“Nhanh thôi.” Không biết vì sao, cô không muốn kể khổ với anh.
Cố Thiên Nhân nhìn cô thật sâu, “Làm phụ nữ mạnh mẽ rất mệt mỏi.”.
Khương Hiểu Nhiên hít sâu, chậm rãi nói, “Anh biết không? Hôm nay nhà cung cấp nói với em, chỉ cần em hầu hạ hắn một đêm, sẽ cho em lên 7 điểm, cũng gần bảy tám vạn tệ. Không nghĩ em lại đáng giá như vậy?”.
“Cặn bã.”
“Phụ nữ bị khinh thường sẽ càng vượt qua dễ dàng. Không phải nói kiếm tiền ngồi hơn đứng, nằm hơn ngồi sao. Hai chân cùng mở toang ra, nhất định vàng bạc đến cuồn cuộn. Mà cuộc sống của em đã rất lao lực. Nếu quá thoải mái, em sẽ giảm thọ mất.”
Cố Thiên Nhân im lặng không nói gì.
“Đi thôi, nếu không đi, trời sẽ mau sáng.” Anh nắm lấy cổ tay cô bước đi.
Khi trời tờ mờ sáng, hai người mới xuống dưới Trường Thành.
“Bây giờ không có xe, trở về thế nào đây?”
Cố Thiên Nhân chỉ vào chiếc BMW đen tuyền nằm cách đó không xa.
Khương Hiểu Nhiên về khách sạn, không muốn ăn sáng, ngả đầu liền ngủ luôn.
Ngủ cho đến khi tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều. Đi ra đường phố, tìm một nhà hàng ăn cơm.
Ăn hết một bát mì, đến nước dùng cũng húp sạch không thừa một giọt, tâm tình cũng tốt hẳn lên.
Cô thỏa mãn đi bộ vu vơ trên đường phố.
Không có cách nào thương thảo với Trần Đại Dũng, cô phải nhanh tìm một nhà cung cấp khác. Nhưng cô cũng không đánh giá cao giao dịch với nhà cung cấp khác, giá có thể không rẻ, trong lòng thật sự không chắc chắn.
Cô muốn tìm Tiểu Vương hỏi thăm xem, vừa lấy di dộng ra, nhạc chuông quen thuộc liền vang lên.
“Chị Hiểu Nhiên, em là Tiểu Vương.”
“Tốt quá, chị đang muốn tìm cậu.”
“Trước tiên em nói cho chị một tin rất tốt, Trần tổng đã đồng ý chỉ tăng 3%, quá đủ rồi, chị cũng biết đấy, đây chính là giá thấp nhất của công ty.”
Tên Trần Đại Dũng kia không phải đã phát hiện thấy lương tâm rồi chứ, xem ra người này không phải quá tệ.
Rời nhà ba ngày, Dương Dương có lẽ rất nhớ mẹ.
Cô vội vã đến ga mua vé tàu ngày mai trở về.
Về khách sạn, cô vội gọi điện thoại cho bà Trương, “Cháu là Hiểu Nhiên, bác có thể giúp cháu gọi Dương Dương nghe điện thoại được không?”.
“Dương Dương được chú Tiếu của con bé đón đi rồi.”
Ý nghĩ trong đầu Khương Hiểu Nhiên nổ vang, Tiếu Dương anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Đón con gái đi, cũng không gọi điện cho cô. Chẳng lẽ anh thật sự muốn cướp con gái?
Nghĩ đến chiều mai mới trở về, cô lo lắng đi tới đi lui trong phòng. Bỗng có một ý nghĩ hiện lên trong đầu, đặt vé máy bay. Cô lập tức kiểm tra dãy số đặt vé, đối phương đồng ý cô một giờ sau đưa đến.
Ngồi máy bay cũng khoảng hai giờ, chín giờ tối chắc sẽ đến thành phố B.
“Cố đổng, ngài lại làm một việc tốt.”
“Ồ.”
“Vốn Trần Đại Dũng muốn định giá ban đầu cho cô ấy, nhưng tôi theo hướng dẫn của ngài, nhường cho hắn giá thấp nhất công ty.”
Cố Thiên Nhân cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, “Cậu đi ra ngoài đi.”.
Vì vậy, người phụ nữ mạnh mẽ kia cũng không biết là anh đang giúp đỡ.
Thì ra, cảm giác lặng lẽ quan tâm một người lại tốt đến vậy.
Không cần báo ơn, không cần đáp lại.
Đó chỉ là bí mật của riêng anh.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy thần thái của cô ấy rất giống Tiểu Ngạn, tâm tình anh đã rất rối loạn.
Đáng tiếc, cô ấy không phải là Tiểu Ngạn.
Cô ấy kiên cường hơn Tiểu Ngạn, cô ấy dũng cảm hơn Tiểu Ngạn.
Nếu Tiểu Ngạn có được một nửa dũng cảm của cô ấy, hẳn anh sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Anh ngẩng đầu nhìn lên khung ảnh người con gái đang mỉm cười ngọt ngào, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô gái ấy.
Một lần, hai lần…
End
——— —————
[1] Phiên âm : “Chân trời, chi giác, tri giao bán thưa thớt. Nhất hồ rượu đục tẫn dư hoan, đêm nay đừng mộng hàn”
Dịch : “Chân trời góc bể, bạn tốt nay còn đâu. Một ly rượu đắng hưởng chút niềm vui, giấc mộng lạnh đêm nay sẽ tan biến”.
Vẫn là bài hát “Tống Biệt” của Lý Thúc Đồng.
[2] Cung điện Potala : nằm ở Lhasa, khu ngự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Ngày nay, Cung điện Potala là một viện bảo tàng ở Trung Quốc. Đây là một địa điểm thu hút du khách tham quan nổi tiếng và đã được UNESCO công nhận là một di sản thế giới.
Chi tiết : http://vi.wikipedia.org/wiki/Cung_%C4%9 ... 87n_Potala
[3] Tây Song Bản Nạp là châu tự trị của dân tốc Thái ở phía nam tỉnh Vân Nam Trung Quốc.
Chi tiết :
http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2y_S ... %E1%BA%A1p
[4] Ô Trấn : nằm ở phía bắc tỉnh Triết Giang, Trung Quốc, giữa “tam giác du lịch” Hàng Châu, Tô Châu và Thượng Hải. Những bức tường rêu phong cổ kính và hệ thống kênh rạch chằng chịt đã biến nơi đây trở thành “Venice của phương Đông”. Hàng ngày có nhiều chuyến xe bus chở khách du lịch từ ba thành phố trên và Ninh Ba tới Cổ Trấn.
[5] Câu nói của Cố Thiên Nhân là từ câu nói của người Trung Quốc “Bất đáo trường thành phi hảo hán” (Chưa đến Vạn lý trường thành chưa phải là hảo hán).