Trước hôm xuất viện, Tiếu Dương phải đến thành phố B nên đã không đến đón cô.
Lưu Sảng không biết nghi tin ở đâu mà đến thăm cô.
Hai người vừa gặp nhau đã tay bắt mặt mừng.
“Hiểu Nhiên, cậu thật không biết suy nghĩ gì, chuyện nằm viện lớn vậy cũng không nói cho tớ biết”.
“Tớ tưởng chỉ là chuyện một hai ngày thôi, ai ngờ ông bác sĩ nói một hồi, nào là thiếu máu, nào là có vấn đề về thắt lưng. Cả ngày làm hết kiểm tra này đến kiểm tra nọ”. Khương Hiểu Nhiên giơ cổ tay trước mặt cô, “Đây, cậu xem này, trên tay chi chít vết kim tiêm, cả đời bị kim tiêm của tớ đều châm ở đây hết”.
“Chậc chậc chậc, đáng thương cho em gái tôi”. Dáng vẻ Lưu Sảng buồn bã, nắm lấy cổ tay cô, “Sao cậu không cho Tiếu Dương nhìn để anh ta cảm thấy đau lòng ấy”.
“Ai muốn anh ta đau lòng?”. Khương Hiểu Nhiên thu lại nụ cười.
Lưu Sảng cợt nhả khoác lên vai cô, “Tốt hơn không nên làm anh ta đau, nếu không em gái tôi lại đau lòng”.
Sau đó cô giúp thu xếp vài thứ, sữa bột nhật khẩu, hộp tổ yến đầy trên tủ đầu giường, “Hiểu Nhiên, cậu tính trường kì kháng chiến ở bệnh viện à, cả túi hành lý cũng nhét không vừa”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn mấy hộp tổ yến, nhíu mày. Hàng siêu thị cao cấp, có nhãn hiệu hẳn hoi, một hộp ước chừng hơn một vạn, mấy hộp này cộng lại cũng gần mười vạn.
Cô là gì của Tiếu Dương, mà lại nhận ân huệ của anh như vậy. Mỗi lần anh mua đều lặng lẽ để vào không nói một câu.
Về nhà đã là buổi chiều, hai người gần một tháng không gặp nên nói chuyện không ngừng.
Nói đến khi miệng khô Lưu Sảng mới đề nghị đến nhà cô ấy ăn tối.
“Tô Tuấn ở nhà không?”.
“Hôm nay là thứ Bảy, anh ta ở bên người phụ nữ kia. Thật công bằng, đến Chủ Nhật lại ở nhà”. Ngữ khí Lưu Sảng cực kì bình tĩnh.
“Anh ta không ở nhà cũng tốt, chúng ta vui vẻ với nhau. Dương Dương còn chưa đến nhà mới của cậu đâu”. Ngữ khí Khương Hiểu Nhiên cũng rất thoải mái.
“Dương Dương, có nhớ mẹ nuôi không?”. Lưu Sảng ôm lấy Dương Dương.
Đôi mắt to của Dương Dương không chớp nhìn chằm chằm cô, đặt tay lên ngực, “Con ngày nhớ đêm nhớ, cứ nghĩ đến tim con lại đau, tại sao mẹ lại không đến?”.
“Con học được những từ ngữ lộn xộn thế ở đâu vậy?”. Khương Hiểu Nhiên nghiêm khắc hỏi.
Dương Dương chu miệng, “Trong TV đều diễn thế!”.
“Cái này có gì đâu, con nhỏ học cho vui thôi! Đi nào, cùng mẹ nuôi về nhà”.
Nhà Lưu Sảng ở thành phố B nằm ở khu giàu sang có tiếng, bán đảo Nanshan, vốn là bất động sản của Cố Thị đã được xây dựng thành khu vực dân cư rộng lớn.
Bên trong theo phong cách kỳ lạ toàn gỗ ô liu, gỗ vân sam [1], bước chậm vào giữa, giống như đặt mình trong hoa viên châu Âu, không khí tươi mát, đi vào đã cảm nhận thấy. Cho đến khi đi đến cửa nhà, chóp mũi vẫn lượn lờ nhiều hương vị.
“Oa, thật đẹp, còn có vòi phun nước nữa”. Dương Dương thích thú nhảy nhót xung quanh.
Đi vào phòng cách, toàn bộ được trang hoàng theo phong cách châu Âu, khắp nơi đều hoa mỹ nhưng lại thiếu một cảm giác gia đình. Lưu Sảng đưa Dương Dương đến phòng trên tầng hai, bên trong có rất nhiều đồ chơi, còn có bao nhiêu là truyện tranh thiếu nhi.
“Tính sinh con hay sao mà mua nhiều đồ chơi vậy?”. Khương Hiểu Nhiên tựa người vào cửa hỏi.
“Không biết vì sao, mỗi lần đi qua cửa hàng đồ chơi lại mua hai ba thứ, kết quả dần dần nhiều lên. Con cái thì cứ thuận theo tự nhiên, cũng không muốn miễn cường cầu”.
“Cậu và tớ cùng tuổi, qua năm nay đã là ba mươi bốn tuổi rồi. Nếu không muốn thì sẽ phải làm sản phụ cao tuổi đấy”.
Lưu Sảng cầm chiếc ô tô đồ chơi, quẹo trái quẹo phải, “Tớ rất mâu thuẫn, cũng muốn có một đứa trẻ, có con rồi cuộc sống cũng ổn định hơn”.
“Cậu chẳng lẽ muốn thay đổi điều gì?”.
“Không biết. Con đường này là do bản thân đã lựa chọn, tốt xấu gì tớ đều có dũng khí gánh vác. Tớ vẫn nghĩ như vậy, cũng sẽ làm như vậy. Nhưng đôi khi, vẫn thấy nhiều khó khăn”. Đôi mắt Lưu Sảng nhìn xa xăm.
Khương Hiểu Nhiên thấy con gái chơi đùa trên sàn nhà, khẽ bảo cô ra ngoài kia.
Hai người ngồi trên quầy bar tầng hai, Lưu Sảng rót cho cô ly rượu vang.
Lưu Sảng nhấc ly rượu lên, nhấm nháp tinh tế, “Uống, uống đi, rượu năm mươi tuổi, cũng không tệ”.
“Ừ, hương thơm dịu êm, rượu vang lâu năm vẫn là tốt nhất!”.
“Người thì sao?”.
“Tớ đọc một cuốn sách, bên trong có viết một quan điểm mà tớ rất đồng ý. Hầu như phụ nữ đều không thể quên được mối tình đầu, cho dù đã kết tóc. Còn đàn ông lại thích nhất là phụ nữ cuối cùng”.
“Đúng vậy, đàn ông hiện nay, người nào chẳng nhìn trong nồi, ăn trong bát, ánh mắt lại liếc dọc ngang. Hiện nay cứ ba cặp vợ chồng thì có một cặp ly hôn, hai cặp còn lại cũng sắp sửa rồi”. Lưu Sảng nói buồn bã.
“Hôm nay cậu cảm thán nhiều quá, bị kích thích gì sao?”.
“Chưa nói đến kích thích, chỉ là có ít chuyện. Tô Tuấn ăn vụng, nhưng vẫn cố gắng giữ mặt mũi cho tớ. Ví như, trong những trường hợp lớn muốn lộ mặt, khẳng định tớ sẽ đi. Mỗi lần anh ta ăn vụng trở về, đều ở bên ngoài tắm rửa sạch sẽ, sợ tớ khó chịu”. Lưu Sảng nhấp môi rượu, cười nói, “Cậu xem đấy, anh ta vẫn còn nghĩ đến sĩ diện của tớ”.
“Cậu đừng cười nữa, ở trước mặt tớ cần gì phải ngụy trang vậy. So với khóc còn khó coi hơn”. Khương Hiểu Nhiên không nhịn được.
Lưu Sảng uống cạn ly rượu, “Chỉ có chuyện này mà khóc sao, Tô Tuấn ghét nhất nhìn phụ nữ khóc. Tớ rất muốn khóc, nhưng con mẹ nước mắt nó không chảy ra. Có những lúc, trên người anh ta mang mùi nước hoa của phụ nữ khác, lại đi ôm tớ. Cậu có biết cảm nhận lúc ấy của tớ không?”.
Khương Hiểu Nhiên cũng uống cạn hết ly, rõ ràng là ngọt, nhưng chảy vào tim cô lại thấy vị đắng.
“Cậu đã dạy cho tớ, vì sao cậu có thể bình tĩnh cự tuyệt Tiếu Dương. Tớ biết, cậu vẫn yêu anh ta”.
“Làm sao mà cậu biết rõ hơn tớ, thật ra mà nói, đến bản thân mình tớ cũng không hiểu rõ tình cảm đối với anh ấy”.
“Vậy cậu nói đi, lúc trước vì sao muốn sinh Dương Dương?”.
Khương Hiểu Nhiên rơi vào trầm tư.
“Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, không phải là cậu không quên được Tiếu Dương sao. Nếu không, cậu mới hai mươi năm tuổi, để lại một gánh nặng như vậy, có được gì không?”.
Khương Hiểu Nhiên muốn nói, tớ muốn có đứa con làm bạn không được sao? Nhưng nhìn ánh mắt Lưu Sảng, cô nói không nên lời.
“Đừng nói với tớ cái kiểu vớ vẩn là cậu thích trẻ con, lúc ấy cậu còn trẻ, sau này lấy chồng, còn sợ không có con sao? Cậu là không quên được Tiếu Dương, cậu là muốn sinh con của anh ta. Lúc rời khỏi anh ta, trong lòng cậu kỳ thực rất hy vọng còn có điều ràng buộc với anh ta. Cậu thấy tớ nói đúng không?”.
Đúng vậy, cô yêu Tiếu Dương, từ lúc bắt đầu năm mười chín tuổi, đến bây giờ vẻn vẹn mười lăm năm không hề thay đổi. Mọi người đều biết, cô cần gì phải phủ nhận.
“Yêu là như thế nào? Không yêu là như thế nào? Cuộc sống đã sớm dạy tớ, tình yêu không phải toàn bộ là hôn nhân. Lúc trước ly hôn, cũng không phải vì không còn yêu. Ngay cả khi yêu nhau cũng không phải việc gì cũng có thể giải quyết”.
“Tiếu Dương vì cậu đã hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê, nghe nói còn thanh toán sòng phẳng phí chia tay, cậu không thấy vậy cảm động sao?”.
“Cảm động, tớ chỉ thấy hờ hững. Vì sao tớ phải cảm động? Tiếu Dương anh ấy rời xa tớ xong, cuộc sống đầy màu sắc. Mỹ nữ, nhà lầu, mọi thứ đều không thiếu. Tớ cũng biết, sau khi ly hôn, pháp luật đã tuyên bố không còn liên quan đến nhau. Nhưng tớ chẳng qua là không cam lòng”.
“Đúng vậy, sao có thể can tâm được? Lúc trước ở bên nhau, đảo mắt đi đã nhiều năm như vậy, quay đầu lại, bên cạnh anh ta đã có người khác”.
“Cậu có biết không tớ không muốn bị khinh thường. Rõ ràng là tớ rời bỏ anh ấy, cách biệt đã nhiều năm, anh ấy có cuộc sống mới, làm sao tớ lại xen vào cuộc sống tốt đẹp của anh ấy được?”.
“Những gì anh giỏi hơn tôi, đó chính là cảnh giới của thượng đế. Người bình thường làm được đến, đơn giản vì không có tình yêu. Thực sự nên để anh ta trở thành một người khách qua đường trong cuộc đời, không để lại dấu vết nào”.
“Đúng vậy, khách qua đường, hiện giờ tớ thật sự hy vọng anh ấy chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời tớ”.
“Yêu sâu nặng, trách gì nữa. Bây giờ tớ biết vì sao ý chí sắt đá của cậu từ chối anh ta. Không phải là không còn yêu, mà là không dám yêu, lại càng không muốn yêu lại từ đầu”.
“Có quá nhiều thứ yêu yêu yêu này, cuộc sống tình yêu của tớ đã sớm bị ăn mòn hết rồi”.
Hai người phụ nữ uống hết rượu mới xuống nhà ăn cơm.
Cơm tối đã có người giúp việc làm theo giờ, thật nhẹ. Canh vịt, bách hợp xào cần tây, sườn xào, tôm luộc, măng xanh xào.
Dương Dương thích ăn tôm, cả đĩa gần như con bé đều ăn sạch.
Khương Hiểu Nhiên vội vàng giúp con bé bóc tôm, cơ hồ chưa ăn bao nhiêu, Lưu Sảng cũng chỉ uống bát canh, ăn cũng không vào.
“Ô, hôm nay nhà thật náo nhiệt, Hiểu Nhiên đến chơi à. Cháu là Dương Dương phải không?”. Tô Tuấn đi vào phòng khách.
“Tô tiên sinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi về nhà vậy?”. Lưu Sảng hất cằm nghênh ngang nhìn anh ta.
“Sảng, cho em một bất giờ, không thấy vui sao?”.
“Em là thụ sủng nhược kinh [2], không thể tin được nha”.
Tô Tuận tùy tay đặt áo khoác lên ghế sô ga, lấy từ túi quần một cái hộp nhở đẹp, đi lên phía trước đưa cho Lưu Sảng.
Miệng nói, “Chị Trương, giúp tôi lấy bát đũa, đói bụng sắp chết rồi”.
“Gì vậy, sao lại tặng vòng tay quý báu thế này”.
“Sảng, hôm nay là tròn mười sáu năm ngày chúng ta quen biết nhau. Biết là em không nhớ mà”.
Lưu Sảng trong lòng châm biếm, cô không phải không nhớ, chẳng cô không dám nhớ mà thôi. Hy vọng càng lớn, thật vọng sẽ càng nhiều.
Nhưng trên mặt vẫn thể hiện vui vẻ, “Đúng vậy, không có anh nhắc nhở, em thực sự đã quên”.
“Trời cũng muộn rồi, tớ về đây”. Khương Hiểu Nhiên cáo từ.
“Tô Tuấn, anh đưa cô ấy về đi”.
“Không cần, tớ ngồi xe về cho tiện”.
Tô Tuấn không chịu, “Nếu Tiếu Dương mà biết sẽ xử chết anh. Lại nói, mới lần đầu gặp được Dương Dương, vậy cũng không được trò chuyện lâu rồi”.
Khương Hiểu Nhiên thấy anh ta kiên trì nên cũng không nhiều lời.
Trên đường trở về, cô vẫn không kiềm được, “Tô Tuấn, tôi biết tôi không nên nhiều lời. Nhưng tôi hy vọng anh có thể vì Lưu Sảng mà lo lắng một chút, cô ấy cũng không vui vẻ gì đâu”.
Tô Tuấn cười khoa trương, “Hiểu Nhiên, tôi sẽ có chừng mực. Lưu Sảng là người quan trọng nhất của tôi”.
Cô không nói nữa, nhiều lời cũng vô ích.
Lúc buổi tối đi ngủ, cô không ngủ được.
Ở trong bệnh viên, ngửi mùi thuốc khử trùng, mỗi đêm cũng khó đi vào giấc ngủ.
Sau dần ở lâu, cũng thành thói quen. Giống như lúc bắt đầu, cô không muốn Tiếu Dương làm bạn, cuối cùng một ngày, anh đi công tác không đến, mình lại cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí cảm thấy một chút cô đơn.
Thói quen quả nhiên đáng sợ thật.
Cô đứng dậy, khoác thêm áo, đi đến phòng khách. Rót cốc nước ấm, ủ trong lòng bàn tay, hơi khói dâng lên, ở trong không khí nhảy múa rồi dần dần tiêu tán đi.
Ngồi trên sô fa, cô uống một ngụm nước, lòng dần ấm áp.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt Lưu Sảng, rõ ràng là cười, nhưng nhìn lại thấy lòng chua xót.
Trong mắt người ngoài cô ấy rất vui vẻ, nhưng ai biết được cái giá hạnh phúc ấy là gì?
Tiếu Dương có vẻ chung thủy hơn Tô Tuấn, nhưng mười năm xa cách ấy, ai có thể đảm bảo anh ấy không thay đổi?.
Ngay cả khi anh và vị hôn thê chia tay, chẳng lẽ sẽ không dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng [3] sao?
Tiếu Dương mười năm trước, cô còn không nắm chắc được. Mười năm sau, cô có gì tự tin dám cùng anh bắt đầu lại từ đầu?
Đẩy cửa sổ phòng khách, nhìn xuống dưới, ngõ nhỏ gần như không người, đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy cuối ngõ.
Gió lạnh vù vù thổi xung quanh, tựa hồ cũng thổi vào trái tim cô.
End
——— ————————-
[1] vân sam : một loại gỗ thuộc họ thông, cao tới 20–60 (đôi khi tới 95) m khi phát triển đầy đủ và có thể phân biệt bằng các cành mọc vòng xoắn và hình dáng dạng nón của nó
[2] thụ sủng nhược kinh : nhận được yêu thương mà lại cảm thấy lo lắng.
[3] Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: câu thơ trong Truyện Kiều của Nguyễn Du hiểu khái quát nhất là tình cũ vẫn còn vương vấn, chưa thể dứt hẳn.