“Dương Dương con ra mở cửa đi”.
Đến lúc lâu cũng không có trả lời.
Nha đầu chết tiệt này, không biết đang làm gì nữa. Cô nói thầm trong lòng.
Lau tay, cô chạy ra mở cửa.
“Dương Dương ở nhà sao? Anh mua cho con bé mấy thứ ở thành phố B”. Tay Tiếu Dương xách hai túi lớn.
“Vào đi”. Cô cúi người lấy một đôi dép bông mới của nam.
Tiếu Dương đi vào, kích thướng vừa vặn, lại mềm mại.
“Ơ, sao ở mãi trong phòng không ra?”. Khương Hiểu Nhiên gọi to, “Dương Dương, ra đây một chút”.
Dương Dương lục đục đi ra, cũng không nói câu gì.
“Sao không chào đi?”. Khương Hiểu Nhiên nhìn con bé.
“Ba”. Dương Dương nhẹ nhàng chào, ánh mắt lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Tim Tiếu Dương đập thình thịch như cãi nhau ầm ĩ.
Anh lấy từ túi ra một chiếc mũ đáng yêu, mặt trên còn có lông xù, đưa đến trước mặt con gái.
Dương Dương liếc qua nhưng không nhận.
Anh lại lấy ra bộ truyện tranh “Cừu vui vẻ và Sói xám”.
Dương Dương nhìn chăm chú rất lâu nhưng vẫn không nhận.
Nhiệt độ trong phòng rõ ràng rất lạnh nhưng Tiếu Dương lại cảm thấy cả người mình nóng lên, thậm chí trán còn toát mồ hôi.
Trong túi lớn đó còn búp bê cho con gái, áo lông dê, anh bỏ hết lên ghế sô fa, tình cảm nói: “Dương Dương, tất cả đều mua cho con, có thích hay không?”.
“Thích, con muốn vào phòng đọc sách”. Nói xong, Dương Dương đi vào phòng.
Khương HIểu Nhiên nhìn hai cha con trao đổi ánh mắt lạnh lẽo cũng không nói được từ nào.
Tiếu Dương chán nản ngồi trên sô fa, nhớ được gì đó, lại từ túi quần lấy ra một cái hộp giấy.
“Mua cho em này”.
Khương Hiểu Nhiên tùy tay tiếp nhận, cũng không mở ra, để lại bàn trà, xoay người đi vào phòng bếp.
Tiếu Dương suy sụp ngã xuống sô fa, nghĩ ngợi lung tung, sao lại thế này? Hai mẹ con mỗi người một tính.
Ngày đó đến trường nghe hợp xướng, Dương Dương ở trên sân khấu tự nhiên duyên dáng, tiếng hát rất hay.
Tại lúc đó, tim anh tràn ngập cảm kích và tự hào.
Sau khi biểu diễn kết thúc, anh đón Dương Dương về nhà, gặp giáo viên chủ nhiệm của con bé. Cô giáo hỏi Dương Dương anh là ai vậy. Dương Dương nhỏ giọng nói anh là ba con bé, nghe có vẻ miễn cưỡng.
Trong lòng anh lúc ấy có chút không thoải mái, à không mà thật sự không thoải mái.
Trước lúc ấy, anh là chú Tiếu của con bé, lúc ấy con bé đối với anh rất gần gũi. Sao lúc danh chính ngôn thuận làm ba, ngược lại khoảng cách càng lớn.
Tâm tư bé gái chín tuổi thay đổi thất thường, làm người khác khó có thể nắm bắt.
Trên đường trở bề, anh hỏi Dương Dương, có gì không vui. Dương Dương không nói. Sau đó, anh cố gắng dỗ dành, con gái mới nói, nó ghét anh, ghét anh không quan tâm đến nó suốt chín năm qua, ghét anh lúc bị bạn học trêu chọc nhạo báng anh đã không ở bên bảo vệ nó.
Lúc ấy anh đang lái xe, tay nắm chặt vô lăng không khỏi phát run.
Con bé còn nhỏ cũng có suy nghĩ riêng của mình, anh không nói thêm câu gì, mua cho con đồ chơi rồi dỗ dành nó về nhà. Con gái anh, từ lúc sinh ra đến bây giờ, vẻn vẹn đã chín năm, anh đều không tham dự.
Từ trước, anh luôn thầm oán trách. Hiểu Nhiên, vì sao không nói cho anh biết chuyện đứa nhỏ. Kì thực, anh rõ ràng biết tính tình Hiểu Nhiên, có đánh gãy răng cô vẫn nuốt lại vào bụng, làm sao có thể chịu yếu thế với anh.
Mùi hương thịt nướng thơm ngon kéo anh khỏi trầm tư.
“Hiểu Hiểu, tay nghề của em đã cao lên đấy”.
Trên bàn dọn hết thịt nướng, đậu phụ nhồi thịt, nấm hương xào rau cải, canh xương, hương thơm của thức ăn trộn với cơm thơm ngát, thoáng chốc tràn ngập gian phòng.
“Muốn ăn cơm, phiền mang giúp bát đũa”. Khương Hiểu Nhiên nói khi thấy anh ngồi trên ghế sô fa nhìn vào bếp.
“À ừ”. Tiếu Dương nhanh chóng đứng lên, chậm rãi đi vào phòng bếp.
Lúc ăn cơm, Dương Dương gắp thịt nướng, vừa ăn vừa nói, “Mẹ, lâu rồi mới được ăn đồ ăn mẹ làm, thịt còn ngon hơn nhà bà Trương”.
“Đừng ăn mỗi thịt, con cũng ăn ít rau dưa đi, nếu không sẽ biến thành quả bóng mũm mĩm”. Khương Hiểu Nhiên gắp rau cải vào bát con bé.
Tiếu Dương chỉ ăn đậu phụ và rau, chưa động đến thịt.
“Trước kia anh thích ăn thịt mà? Sao giờ không ăn?”. Khương Hiểu Nhiên không nhịn được hỏi.
“Anh cũng sợ béo phì”. Tiếu Dương chân thành nói.
Khương Hiểu Nhiên lườn anh một cái, nhìn dáng người anh ấy thế kia, vừa thấy đã biết chuyên đến phòng thể hình luyện tập, vậy mà còn đến lượt anh ấy sợ béo phì sao!
Dương Dương vừa ăn cơm xong đã chạy vọt vào phòng.
Tiếu Dương cười khổ, anh giống phần tử khủng bố đến vậy sao? Quên đi, vẫn nên vùi đầu ăn cơm, anh biến nỗi đau thành sự thèm ăn, giải quyết triệt để thức ăn trên bàn.
Sau khi ăn xong anh tự giác thu dọn bát đũa.
Khương Hiểu Nhiên đứng ngơ ngác ở một góc phòng khách, đối diện phòng bếp, nhìn anh hơi cúi người rửa sạch bát đũa.
Khoảng khắc đó, cô có một suy nghĩ trong đầu, nếu cùng ở bên cạnh anh, có vẻ như không quá khó khăn.
Cô nghĩ thật sự đơn giản.
Rửa xong, Tiếu Dương đi ra, thấy cô thất thần đứng đó, giơ tay quơ quơ trước mặt cô, “Nghĩ gì mà thần người như vậy?”.
“À, không có gì”. Cô chật vật nói.
“Không đúng, em có tâm sự”. Tiếu Dương vô thức gạt nhẹ tóc mái cô về sau vành tai.
“Anh có thấy mình phiền phức không, nói không có việc gì thì không có việc gì”. Khương Hiểu Nhiên không biết sao liền tăng âm lượng, lùi về sau vài bước.
Trong mắt Tiếu Dương ánh lên nỗi bi thương.
Anh đi đến ban công, mở cửa sổ đang đóng, phía dưới có một gia đình ba người đang chơi đùa.
Cha và con gái đang đánh cầu lông, mẹ cầm chai nước, nhìn bọn họ, ánh mắt anh hiện lên nét cười dịu dàng.
Đột nhiên, con gái bị ngã sấp xuống, người cha vội vàng đi đến bên cạnh, nâng con gái dậy.
Con gái làm mặt quỷ, lè lưỡi, cha yêu chiều xoa khuôn mặt con.
Tiếu Dương cũng mỉm cười, đứa trẻ đó cũng không khác gì Dương Dương, ngay cả vẻ mặt cũng giống như vậy.
Anh nghĩ, sẽ có một ngày cũng giống như vậy, anh nhất định đợi được ngày đó.
Thở sâu, anh lại trở vào phòng khách.
Khương Hiểu Nhiên thay quần áo, đang chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn anh, cảm thấy vừa rồi mình nói hơi quá, cô thấp giọng nhẹ nhàng nói, “Buổi chiều tôi đến cửa hàng có chút việc, anh ở nhà trông Dương Dương”.
Buổi chiều, Tiếu Dương ngồi một mình ở phòng khách.
Dương Dương đi ra, rót một cốc nước, đang định trở về phòng.
“Dương Dương, con có viết chơi cờ thỏ cáo [1] không? Ba vừa học, có thể cùng ba chơi một ván không?”. Tiếu Dương lấy ra một hộp cờ thỏ cáo lộn xộn trên ghế sô fa.
Dương Dương dừng bước.
“Mà hôm qua còn bị bại dưới tay một cô bé”.
Dương Dương xoay người đi đến bên cạnh anh, “Sao ba lại kém cỏi như vậy, cờ thỏ cáo chơi thật dễ dàng. Hừ, con ở trường học là bất khả chiến bại đấy”.
Hai cha con trái một quân, phải một quân, giết kịch liệt khiến trời u đất ám.
Tổng cộng chơi mười hiệp, Dương Dương thắng bảy thua ba.
Con bé đắc ý chống nạnh, “Thế nào, có dám chơi tiếp với con không ?”.
“Lần sau đi. Ba thua nhiều mất hết tự tin rồi”.
“ Ba ba, vậy ba cùng con chơi trốn tìm đi”.
Hai chữ ba ba như đánh trúng tim anh.
Hai cha con lại bắt đầu trò chơi.
Khương Hiểu Nhiên về nhà, nhìn thấy Tiếu Dương và Dương Dương đầu tựa đầu cùng nhau xem phim hoạt hình.
Nhìn đồng hồ treo tường, đã 6h30 rồi.
Về phòng thay quần áo, cô mặc tạp dề, đi vào phòng khách, “Anh không về nhà sao?”.
“Một bữa nữa thôi, có cần phải đuổi người như vậy không ?”.
“Tôi nói trước, trong nhà không có đồ ăn, ăn mỳ thôi, chỉ sợ anh Tiếu đại quý nhân không quen”.
“Chỉ cần là đồ ăn em làm, anh đều thích”.
“Đừng có khấu thị tâm phi [2]”.
Khương Hiểu Nhiên đứng trước bếp, lấy nồi nước, để vào ba quả trứng gà, cuối cùng đặt lên bếp.
Sau đó thêm muối, thịt gà, dầu mè, hành lá, một lúc sau phòng bếp tràn ngập hương thơm mì sợi.
Cô dọn ba cái bát, lấy mì sợi ra, sau đó lấy nước nóng tráng bát.
Lúc ăn mì, Dương Dương gắp hành lá sang bát Tiếu Dương, “Ha, về sau có người giúp con ăn hành lá rồi”.
Khương Hiểu Nhiên cau mày, “Dương Dương, con lại kén ăn rồi”
Tiếu Dương gắp hết hành lá trên mì sợ, ăn hết, “À vừa tốt, anh thích ăn”.
Người này, chỉ biết chiều con.
“Hiểu Nhiên, em có vẻ không thích ăn hành lá, cho anh đi”.
“Đó là trước kia, anh phải biết con người cũng có thể thay đổi”. Khương Hiểu Nhiên cho anh một cây đinh không cứng không mềm.
Sau bữa tối, Dương Dương đã chơi cả ngày, rửa sạch mặt mũi xong lên giường ngủ.
Khương Hiểu Nhiên ngồi trên ghế sô fa, day day huyệt thái dương.
Chiều nay không ngừng làm việc, chạy ba chi nhánh, sắp xếp hàng tồn kho, sau đó liên hệ với nhà cung cấp đặt hàng mới.
Trên đường về nhà, đi ngang qua siêu thị cũng không định mua đồ ăn vì quá mệt mỏi.
Kết quả vừa vào cửa, trong nhà chẳng có gì ăn, nhưng vẫn phải làm cơm tối.
Tiếu Dương này, đã không giúp được gì còn kéo theo phiền phức cho người khác nữa.
“Hiểu Nhiên, mệt à, anh xoa bóp cho em”. Tiếu Dương xoay người, hai tay đặt lên vai cô.
Khương Hiểu Nhiên vốn định gạt tay anh ra, nhưng nghĩ lại muốn, hôm nay anh ấy ăn uống cả ngày không phải trả tiền, thôi thì trả giá bằng việc lao động chân tay cũng được.
Nhắm mắt lại, để mặc anh mát xa.
Bàn tay anh rất có lực, đầu tiên đặt lên vai cô chần chừ, một căng thẳng một buông lỏng, bờ vai cứng nhắc dần dần mềm lại.
Cô dựa lưng thoải mái.
Tay Tiếu Dương chậm rãi vòng qua cổ cô, xoa bóp qua chiếc áo len. Lần này tay đã có lực hơn nhiều, lúc bắt đầu cảm thấy đau, sau vài lần lại thành ê ẩm, đến cuối cùng, là cảm giác thoải mái sung sướng đến nói không nên lời.
Giống như được ăn kem vào mùa hè, cả người nhẹ nhàng vui vẻ bao phủ hương vị nồng nhiệt.
Cô buồn ngủ, gần như nửa người ngã vào lòng Tiếu Dương.
Cô thật sự đã ngủ.
Người phụ nữ này không biết nói thầm cái gì, có lẽ là không thoải mái, lúc đầu dựa người vào ngực anh, đầu gối lên cánh tay anh, đột nhiên lại xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng anh. Đầu còn cọ cọ vào lòng anh.
Tiếu Dương bắt đầu ôm cô, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, trong lòng đau đớn vô cùng. Người phụ nữ mạnh mẽ này, ban ngày làm việc bận rộn, buổi tối còn phải chăm sóc cho con, làm sao chịu nổi.
Cánh tay bị đầu cô đè nặng, một lúc lâu có chút tê mỏi, nhưng trong lòng anh rất thoải mái, được cô dựa vào cảm giác thật tốt.
Sau đó, người phụ nữ này không hề an phận, giống như con mèo nhỏ không nghe lời, cứ thế tiến vào lòng anh. Đầu dựa sát vào ngực anh. Ngay cả cái mềm mại đáng chết kia cũng dán vào bụng anh.
Anh là đàn ông, nhưng mấy tháng rồi đàn ông chưa ăn thịt thì không phải là người không có cuộc sống sao ?
Cơ thể nóng lên, cọ lên mũi, miệng đã khô khốc, anh vô tình nuốt nước bọt. Có thể thấy không thể di chuyện, xác định số phận đi, đưa cô về phòng, lòng sẽ tỉnh táo.
Ôm cô, nhẹ nhàng đặt trên giường. Đang muốn mở rộng tay đặt lưng cô xuống.
Người phụ nữ thì thầm gọi, “Tiếu Dương”.
Rất khác với giọng nói những lúc bình thường, thiếu chút lạnh nhạt mà trở nên dịu dàng hơn, thiếu điều cự tuyệt, lại có ít mờ ám.
Giống như móng vuốt đâm xuyên vào tim, tay anh nắm tay cô, cúi người xuống, tới gần dòng suối sâu thẳm ngọt ngào kia.
Đôi môi cô đỏ mọng ngon lành qua ánh đèn lại càng khiến người anh nóng lên.
Anh dính sát vào cô, lại muốn càng nhiều.
End
——— ——————-
[1] Cờ thỏ cáo (Backgammon): là một trong những board game (trò chơi dạng bàn cờ) cổ nhất cho hai người chơi, trong đó những quân được di chuyển theo số xúc xắc. Người chơi chiến thắng bằng cách di chuyển tất cả các quân về phía mình. Mặc dù sự may mắn trong trò chơi rất quan trọng nhưng trò chơi cũng có nhiều chiến thuật. Với mỗi lượt đi theo số súc sắc, người chơi phải lựa c