Gần hai giờ sáng, hầu như không có người đi bộ trên đường phố, còn rất ít xe cộ đi lại trên đường, đôi khi cũng có thể nghe được tiếng ô tô phóng nhanh lao vút qua.
Cậu thanh niên chạy xe từ bãi đỗ xe đến cửa, Cố Thiên Nhân ôm Khương HIểu Nhiên, đưa cô vào trong xe.
“Em còn muốn uống”. Khương Hiểu Nhiên tựa trên ghế, miệng còn nói thì thầm.
Cố Thiên Nhân ngồi vào xong, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
Má cô ráng đỏ rực rỡ, dưới ngọn đèn chiếu xuống ánh mắt màu tím nhạt càng mê người quyết rũ, đôi môi đỏ mọng còn lưu lại hương rượu thơm, thấm vào ruột gan, giống như gửi đến một lời mời hấp dẫn.
Cố Thiên Nhân chăm chú nhìn cô rất lâu.
Quen nhau bốn năm, anh chưa bao giờ gần cô đến như vậy.
Anh hít thật sâu, ngay cả hơi thở của cô cũng ngọt ngào đến thế. Tay anh đưa lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt đôi mi thanh tú của cô, trong lòng nảy lên cảm giác thỏa mãn hơn bao giờ.
Như vậy cũng rất tốt, thật sự rất tốt.
Anh ngồi lại chỗ lái, khởi động ô tô.
Đường phố trống trải hoang vắng, xe đi lại trên đường rất ít, anh lái xe thật chậm, khóe miệng còn lộ ra nụ cười dịu dàng, chỉ mong cô có thể có giấc mơ đẹp.
Đến đầu ngõ, anh đưa Khương Hiểu Nhiên xuống xe.
Khương Hiểu Nhiên đứng không vững, toàn bộ cơ thể đều dựa vào anh. Cố Thiên Nhân lắc đầu, sửa lại ôm thắt lưng cô, sức nặng cơ thể cô đều dựa vào người anh.
Đến cửa nhà, Cố Thiên Nhân tìm trong túi cô chìa khóa để mở cửa.
Anh ôm cô đến bên giường, bỏ giày, cởi áo gió cho cô. Khương Hiểu Nhiên đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, đôi đồng tử đen láy lấp lánh, đôi môi anh đào hé mở, “Thiên Nhân, em có đẹp không?”.
Cố Thiên Nhân giật mình, trước mắt rõ ràng là Khương Hiểu Nhiên, nhưng lại không phải là cô.
Vì say rượu, cô không lạnh lùng giống ngày thường, mà còn trở nên mềm mại đáng yêu, đến giọng nói cũng dịu dàng khiến người khác mê mẩn.
“Em say rồi”. Anh cố kìm nén nội tâm đang dậy sóng, tay cầm chăn bông chuẩn bị đắp lên người cô.
Khương Hiểu Nhiên bắt lấy tay anh, khẽ cắn môi dưới, trong mắt như có điều oan ức, “Em nhất định khó nhìn”.
Cố Thiên Nhân nhắm mắt lại. “Ai nói vậy?”.
“Vậy sao anh cứ nhắm mắt thế?”.
Cố Thiên Nhân mở mắt ra nhưng ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh, “Không có”.
“Vậy anh nhìn em đi”.
Anh buộc mình phải nhìn cô, “Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, ngủ đi nhé”.
Khương Hiểu Nhiên bỗng đứng dậy, đến gần anh, mí mắt gần như kề sát vào anh. Cô làm động tác trong im lặng.
“Này, em đừng ầm ĩ nữa”.
Tay cô vuốt lên mắt anh, “Ánh mắt của anh rất hấp dẫn”.
Ngón trỏ chạm vào chóp mũi anh, “Mũi anh thật cao”.
Rồi chậm rãi đưa xuống môi, “Em muốn biết môi anh có phải thoạt nhìn đã gợi cảm như vậy hay không?”.
Cô nhắm mắt lại.
Cố Thiên Nhân hít sâu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, thậm chí không thể coi đó là nụ hôn, chỉ khẽ chạm rồi lập tức rời ngay, khiến cho người khác coi đó chỉ là ảo giác.
“Hiểu Nhiên, em thật sự say rồi, an tâm ngủ ngon đi, anh không muốn em phải hối hận”.
Không đợi Khương Hiểu Nhiên trả lời, anh đứng dậy rời đi.
Anh đi rất vội, tiếng bước chân xuống lầu vang vọng trong đêm khuya, tựa như tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh lúc này vậy.
Đi đến cạnh xe, anh mở cửa, thấy một chiếc xe hơi từ sau gương chiếu hậu mạnh mẽ lướt qua.
Gần ba giờ sáng trong cái ngõ nhỏ này, còn có xe sao? Anh lắc đầu, lái xe chạy hướng bên kia.
Tiếu Dương lái xe lao như điên trên đường phố, cửa kính xe vẫn mở rộng, đón tiếng gió thổi vù vù theo vào bên tai.
Nhiệt độ ban đêm chỉ có hai đến ba độ, nhưng trong lòng anh như ngọn lửa bùng cháy, gần như muốn thiêu đốt anh thành tro.
Chín giờ tối con gái đã ngủ, anh liền lái xe đến khu nhà cô.
Tại sao lại vậy, anh cũng không cẩn thận nghĩ đến, chỉ hành động theo bản năng mà thôi.
Cửa sổ tối tăm, cô còn chưa về nhà, vậy cô đã đi đâu?
Lúc buổi chiều, giây phút anh thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh gần như đã muốn nói hết sự thật cho cô biết. Có thể hiểu được, việc làm này của anh đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nên anh đã cố nhịn xuống.
Khi ngồi ở trong xe chờ đợi, mỗi một giây đều trôi qua thật chậm.
Cuối cùng không đợi được nữa, anh gọi điện thoại cho cô, đầu bên kia vang lên tiếng nói quen thuộc, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”.
Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh lo lắng nắm chặt vô lăng.
Cuối cùng cũng đợi được cô về, nhưng bên cạnh cô lại có một người đàn ông, lại là Cố Thiên Nhân.
Thấy Cố Thiên Nhân ôm cô lên lầu, anh cơ hồ muốn tiến đến.
Nhưng vẫn kiềm chế.
Anh sợ nhìn thấy ánh mắt của cô. Anh sợ cô chế nhạo anh, không phải đã có bạn gái rồi, sao lại còn đến đây tìm cô.
Một giờ sau, Cố Thiên Nhân mới từ trên lầu đi xuống.
Suốt một giờ đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua như tàn nhẫn bóp nghẹt trái tim anh. Cửa xe đã bật mở, nhưng anh vẫn không lên lầu.
Anh không dám.
Nhìn đi, Tiếu Dương, mày đúng là một kẻ hèn nhát, anh thầm chế giễu bản thân.
Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Khương Hiểu Nhiên say rượu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu nặng nề, suy nghĩ hỗn loạn.
Sau khi đến siêu thị, đứng ở quầy sách, vẫn mải mê suy nghĩ, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong ý thức còn sót lại, cô hình như đã làm chuyện không nên làm với Cố Thiên Nhân, nói nhưng lời không nên nói với Cố Thiên Nhân.
Thế cho nên lúc đứa em trong cửa hàng nói chuyện cùng cô, cô đều không chú ý.
“Chị Hiểu Nhiên, đúng là siêu thị sắp kỉ niệm mười năm kinh doanh. Nghe nói muốn làm chương trình khuyến mại lớn”.
“Ừm”.
“Chúng ta cần chuẩn bị gì không?”.
“Ừm”.
“Chị Hiểu Nhiên, chị có nghe em nói cái gì không đấy?”.
Cô lấy lại tinh thần, “À, kỷ niệm kinh doanh”.
“Nghe nói cả siêu thị đều giảm giá 50% giống nhau”.
“Sao không có ai nói cho chị biết, giảm 50% không phải mất nhiều tiền sao”. Khương Hiểu Nhiên tính nhẩm, sách nhập vào mất 40%, lợi nhuận siêu thị và cô chiếm 50%. Nếu giảm 50%, trừ khi siêu thị không cần thành tích 30%”.
Khương Hiểu Nhiên đi đến tầng quản lý cao nhất, “Quản lý Hoàng, tôi có chút việc muốn nói chuyện với anh”.
“Ngồi đi”.
Cô ngồi trên sô fa,”Tôi muốn hỏi một chút, doanh thu của cửa hàng năm nay là thế nào?”.
“Không phải đã gửi thông bao đến mỗi cửa hàng rồi sao”.
“Trên đó viết thông nhất giảm giá 50%, tôi muốn hỏi một chút, siêu thị tính phần trăm thế nào?”.
“Siêu thị đều tính lợi nhuận 10%”.
“Tôi không phải là người làm công siêu thị, kiếm được đồng xu nào còn phải nuôi con nữa chứ”.
“Hiểu Nhiên à, cũng là chuyện đã một tuần rồi, so đo làm gì nữa”.
“Vậy có thể để tôi giữ lại 5% lợi nhuận hay không, quản lý Hoàng?”.
“Tổng công ty đã thông nhất quy định, tôi không có quyền đó. Nếu cô không hài lòng, có thể đến phản ứng với tổng công ty”. Nói xong, quản lý Hoàng thâm ý nhìn cô.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ vấn đề này cũng tầm thương như mè vừng đậu xanh thì nói làm gì, đến tổng công ty có thể lại phiền Cố Thiên Nhân. Lại mất cả thời gian đi nữa.
Buổi chiều về nhà, Khương Hiểu Nhiên quyết định đi luyện yoga cho thả lỏng tâm tình, thư giãn nghỉ ngơi.
Lưu Sảng từng đưa cô thẻ thành viên, nhưng cô vẫn không có thời gian đi. Tuổi lớn, tuy cô không giống một số phụ nữ phát triển vùng eo, nhưng làn da cũng dần dần mềm đi, không còn căng như trước.
Đi đến phòng tập, cô bắt đầu luyện tập tư thế ngồi cơ bản. Hai chân xếp bằng, hai mắt nhắm lại, hai tay tạo thành hình chữ thập, hít vào thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng cũng theo đó thấy vui vẻ hơn.
Luyện yoga nửa tiếng đã đổ đầy mồ hôi, cô tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm hơi. Các lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, giống như lồng hấp, nhiệt độ cao khiến hô hấp cũng khó khăn nhưng lại có cảm giác như được tái sinh.
Cô lấy khăn tắm lau hết cơ thể, dùng cách này đúng là hiệu quả, đã bớt căng thẳng hơn trước rất nhiều.
Cô mỉm cười trước gương.
Khương Hiểu Nhiên, mày nên cản thấy may mắn, mày còn có bộ mặt không khó nhìn, một dáng người không mập mạp, tuy có thể nói là gầy, mày còn có một người mẹ yêu thương, một con gái thông minh, một căn phòng nhỏ để ở, một thứ số lượng không lớn cũng không nhỏ.
Sổ tiết kiệm.
Làm động tác chiến thắng trước gương, cô cảm thấy bản thân mình đã tự tin hơn nhiều.
Từ phòng tập yoga đi ra, cô đã trở thành một Khương Hiểu Nhiên hoàn toàn mới.
Về nhà, nhận được điện thoại của Tiếu Dương, nói sẽ đưa Dương Dương về nhà.
Cô đánh giá bản thân mình một lần nữa.
Làn da trên mặt vẫn còn đẹp, lỗ chân lông không lớn, nhưng vẫn còn quầng thâm dưới mắt, màu môi nhợt nhạt.
Cô chạy nhanh đến bàn trang điểm đánh phấn mắt, tô thêm son môi.
Mặc trên người chiếc áo len màu xanh da trời, không hợp thời trang nhưng chắc chắn vẫn ổn.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô thở sâu, bình tĩnh mở cửa.
“Mẹ, mẹ nhìn xem, con có áo mới”. Dương Dương mặc một chiếc áo bông có nhìn chuột Minnie, phấn khích chạy vào.
Tiếu Dương cũng vào ngay sau đó.
“Đến đây, ngồi đi”. Khương Hiểu Nhiên rót cốc nước cho anh.
Tiếu Dương thấy thái độ khách khí của cô nên cảm thấy không được tự nhiên.
Anh tình nguyện muốn cô giống như trước đây, ở trước mặt anh thể hiện vẻ lạnh nhạt, như thế vẫn tốt hơn so với bây giờ.
“Đêm qua, anh gọi điện cho em, muốn hỏi một chút xem Dương Dương thích nghe kể chuyện gì, nhưng sao không gọi được”.
“À, tôi ở quán bar, có lẽ không nghe thấy”.
“Quán bar, em đến quán bar uống rượu”.
“Sao? Không được à? Tiếu Dương, anh quên chúng ta đã không còn quan hệ gì sao, chuyện của tôi không cần anh quan tâm”.
“Anh không rảnh quan tâm đến em, chỉ sợ ảnh hưởng đến con nhỏ. Chẳng lẽ em không biết, cha mẹ là thầy giáo vỡ lòng của con cái hay sao. Lời nói và việc làm của cha mẹ phải mẫu mực mới là quan trọng nhất.
“Cảm ơn anh đã chỉ dạy, tôi làm gì cũng đều đúng mực cả”.
Có chừng mực, sao hai giờ đêm mới về nhà? Trong lòng Tiếu Dương rất tức giận nhưng không thể nói ra lời.
Anh đứng dậy, đi vòng quanh phòng khách, rồi lại ngồi xuống sô fa, tùy tay cầm lấy tờ báo đọc.
Khương Hiểu Nhiên không quan tâm đến anh, đưa con gái về phòng ngủ.
Lúc Dương Dương nằm trên giường, vẫn rất vui vẻ, “Mẹ, ngày hôm qua ba mua cho con một con hồ ly, thật đáng yêu. Lông nó mềm mại cực kì. Mũi còn hay hếch lên nữa”.
“Không phải mẹ đã không cho con nuôi cún nhỏ sao, sao con lại không nghe lời?”.
“Bạn học đều nuôi mà, người ta cũng muốn vậy”.
“Dương Dương, con và người ta khác nhau. Con bị mẫn cảm với lông động vật, căn bản không thể tiếp xúc”.
“Bây giờ không phải không có việc gì sao?”.
“Chờ có việc thì mọi chuyện đã xong rồi. Con đã quên lần trước phát tác, buổi tối đi ngủ mũi bị nghẹt, phải dùng miệng để thở đấy thôi”.
Dương Dương trùm chăn qua đầu, không nghe cô nói.
Khương Hiểu Nhiên nổi giận đùng đùng chạy ra phòng khách, nhìn Tiếu Dương chân đang bắt chéo đọc báo, cơn tức càng bùng lên.
“Tiếu Dương, tôi nói cho anh biết, lần sau anh mua cho Dương Dương thứ gì, phiền anh thông báo cho tôi một tiếng”.
Tiếu Dương ngẩng đầu, “Sao lại vậy, anh mua gì cho con gái, còn phải báo cho em sao?”.
“Anh không biết Dương Dương từng bị viêm da dị ứng, viêm mũi, con bé không thể tiếp xúc với lông động vật, cả phấn hoa nữa. Anh chiều con, mua cho nó con chó kia. Không phải anh đã hại nó hay sao?”.
“Anh thật sự không biết, về sau không mua nữa là được”. Tiếu Dương thấy bộ dáng quắc mắt nhìn trừng trừng của cô, tâm tình từ lúc bắt đầu vào cửa đã tốt hơn nhiều.
“Chỉ sợ anh nói được nhưng không làm được”. Khương Hiểu Nhiên châm chọc anh.
“Sau này em cứ nhìn đi, xem xem anh có phải nói được nhưng không làm được hay không”.
“Không còn sớm nữa. Tôi sẽ không giữ anh”.
Tiếu Dương ngượng ngùng đứng dậy ra ngoài.
“Nhớ kĩ lời anh đã nói đấy”. Khi Khương Hiểu Nhiên đóng cửa còn không quên thêm vào một câu.
Gần hai giờ sáng, hầu như không có người đi bộ trên đường phố, còn rất ít xe cộ đi lại trên đường, đôi khi cũng có thể nghe được tiếng ô tô phóng nhanh lao vút qua.
Cậu thanh niên chạy xe từ bãi đỗ xe đến cửa, Cố Thiên Nhân ôm Khương HIểu Nhiên, đưa cô vào trong xe.
“Em còn muốn uống”. Khương Hiểu Nhiên tựa trên ghế, miệng còn nói thì thầm.
Cố Thiên Nhân ngồi vào xong, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
Má cô ráng đỏ rực rỡ, dưới ngọn đèn chiếu xuống ánh mắt màu tím nhạt càng mê người quyết rũ, đôi môi đỏ mọng còn lưu lại hương rượu thơm, thấm vào ruột gan, giống như gửi đến một lời mời hấp dẫn.
Cố Thiên Nhân chăm chú nhìn cô rất lâu.
Quen nhau bốn năm, anh chưa bao giờ gần cô đến như vậy.
Anh hít thật sâu, ngay cả hơi thở của cô cũng ngọt ngào đến thế. Tay anh đưa lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt đôi mi thanh tú của cô, trong lòng nảy lên cảm giác thỏa mãn hơn bao giờ.
Như vậy cũng rất tốt, thật sự rất tốt.
Anh ngồi lại chỗ lái, khởi động ô tô.
Đường phố trống trải hoang vắng, xe đi lại trên đường rất ít, anh lái xe thật chậm, khóe miệng còn lộ ra nụ cười dịu dàng, chỉ mong cô có thể có giấc mơ đẹp.
Đến đầu ngõ, anh đưa Khương Hiểu Nhiên xuống xe.
Khương Hiểu Nhiên đứng không vững, toàn bộ cơ thể đều dựa vào anh. Cố Thiên Nhân lắc đầu, sửa lại ôm thắt lưng cô, sức nặng cơ thể cô đều dựa vào người anh.
Đến cửa nhà, Cố Thiên Nhân tìm trong túi cô chìa khóa để mở cửa.
Anh ôm cô đến bên giường, bỏ giày, cởi áo gió cho cô. Khương Hiểu Nhiên đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, đôi đồng tử đen láy lấp lánh, đôi môi anh đào hé mở, “Thiên Nhân, em có đẹp không?”.
Cố Thiên Nhân giật mình, trước mắt rõ ràng là Khương Hiểu Nhiên, nhưng lại không phải là cô.
Vì say rượu, cô không lạnh lùng giống ngày thường, mà còn trở nên mềm mại đáng yêu, đến giọng nói cũng dịu dàng khiến người khác mê mẩn.
“Em say rồi”. Anh cố kìm nén nội tâm đang dậy sóng, tay cầm chăn bông chuẩn bị đắp lên người cô.
Khương Hiểu Nhiên bắt lấy tay anh, khẽ cắn môi dưới, trong mắt như có điều oan ức, “Em nhất định khó nhìn”.
Cố Thiên Nhân nhắm mắt lại. “Ai nói vậy?”.
“Vậy sao anh cứ nhắm mắt thế?”.
Cố Thiên Nhân mở mắt ra nhưng ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh, “Không có”.
“Vậy anh nhìn em đi”.
Anh buộc mình phải nhìn cô, “Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, ngủ đi nhé”.
Khương Hiểu Nhiên bỗng đứng dậy, đến gần anh, mí mắt gần như kề sát vào anh. Cô làm động tác trong im lặng.
“Này, em đừng ầm ĩ nữa”.
Tay cô vuốt lên mắt anh, “Ánh mắt của anh rất hấp dẫn”.
Ngón trỏ chạm vào chóp mũi anh, “Mũi anh thật cao”.
Rồi chậm rãi đưa xuống môi, “Em muốn biết môi anh có phải thoạt nhìn đã gợi cảm như vậy hay không?”.
Cô nhắm mắt lại.
Cố Thiên Nhân hít sâu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, thậm chí không thể coi đó là nụ hôn, chỉ khẽ chạm rồi lập tức rời ngay, khiến cho người khác coi đó chỉ là ảo giác.
“Hiểu Nhiên, em thật sự say rồi, an tâm ngủ ngon đi, anh không muốn em phải hối hận”.
Không đợi Khương Hiểu Nhiên trả lời, anh đứng dậy rời đi.
Anh đi rất vội, tiếng bước chân xuống lầu vang vọng trong đêm khuya, tựa như tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh lúc này vậy.
Đi đến cạnh xe, anh mở cửa, thấy một chiếc xe hơi từ sau gương chiếu hậu mạnh mẽ lướt qua.
Gần ba giờ sáng trong cái ngõ nhỏ này, còn có xe sao? Anh lắc đầu, lái xe chạy hướng bên kia.
Tiếu Dương lái xe lao như điên trên đường phố, cửa kính xe vẫn mở rộng, đón tiếng gió thổi vù vù theo vào bên tai.
Nhiệt độ ban đêm chỉ có hai đến ba độ, nhưng trong lòng anh như ngọn lửa bùng cháy, gần như muốn thiêu đốt anh thành tro.
Chín giờ tối con gái đã ngủ, anh liền lái xe đến khu nhà cô.
Tại sao lại vậy, anh cũng không cẩn thận nghĩ đến, chỉ hành động theo bản năng mà thôi.
Cửa sổ tối tăm, cô còn chưa về nhà, vậy cô đã đi đâu?
Lúc buổi chiều, giây phút anh thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh gần như đã muốn nói hết sự thật cho cô biết. Có thể hiểu được, việc làm này của anh đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nên anh đã cố nhịn xuống.
Khi ngồi ở trong xe chờ đợi, mỗi một giây đều trôi qua thật chậm.
Cuối cùng không đợi được nữa, anh gọi điện thoại cho cô, đầu bên kia vang lên tiếng nói quen thuộc, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”.
Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh lo lắng nắm chặt vô lăng.
Cuối cùng cũng đợi được cô về, nhưng bên cạnh cô lại có một người đàn ông, lại là Cố Thiên Nhân.
Thấy Cố Thiên Nhân ôm cô lên lầu, anh cơ hồ muốn tiến đến.
Nhưng vẫn kiềm chế.
Anh sợ nhìn thấy ánh mắt của cô. Anh sợ cô chế nhạo anh, không phải đã có bạn gái rồi, sao lại còn đến đây tìm cô.
Một giờ sau, Cố Thiên Nhân mới từ trên lầu đi xuống.
Suốt một giờ đồng hồ, từng giây từng phút trôi qua như tàn nhẫn bóp nghẹt trái tim anh. Cửa xe đã bật mở, nhưng anh vẫn không lên lầu.
Anh không dám.
Nhìn đi, Tiếu Dương, mày đúng là một kẻ hèn nhát, anh thầm chế giễu bản thân.
Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Khương Hiểu Nhiên say rượu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu nặng nề, suy nghĩ hỗn loạn.
Sau khi đến siêu thị, đứng ở quầy sách, vẫn mải mê suy nghĩ, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong ý thức còn sót lại, cô hình như đã làm chuyện không nên làm với Cố Thiên Nhân, nói nhưng lời không nên nói với Cố Thiên Nhân.
Thế cho nên lúc đứa em trong cửa hàng nói chuyện cùng cô, cô đều không chú ý.
“Chị Hiểu Nhiên, đúng là siêu thị sắp kỉ niệm mười năm kinh doanh. Nghe nói muốn làm chương trình khuyến mại lớn”.
“Ừm”.
“Chúng ta cần chuẩn bị gì không?”.
“Ừm”.
“Chị Hiểu Nhiên, chị có nghe em nói cái gì không đấy?”.
Cô lấy lại tinh thần, “À, kỷ niệm kinh doanh”.
“Nghe nói cả siêu thị đều giảm giá % giống nhau”.
“Sao không có ai nói cho chị biết, giảm % không phải mất nhiều tiền sao”. Khương Hiểu Nhiên tính nhẩm, sách nhập vào mất %, lợi nhuận siêu thị và cô chiếm %. Nếu giảm %, trừ khi siêu thị không cần thành tích %”.
Khương Hiểu Nhiên đi đến tầng quản lý cao nhất, “Quản lý Hoàng, tôi có chút việc muốn nói chuyện với anh”.
“Ngồi đi”.
Cô ngồi trên sô fa,”Tôi muốn hỏi một chút, doanh thu của cửa hàng năm nay là thế nào?”.
“Không phải đã gửi thông bao đến mỗi cửa hàng rồi sao”.
“Trên đó viết thông nhất giảm giá %, tôi muốn hỏi một chút, siêu thị tính phần trăm thế nào?”.
“Siêu thị đều tính lợi nhuận %”.
“Tôi không phải là người làm công siêu thị, kiếm được đồng xu nào còn phải nuôi con nữa chứ”.
“Hiểu Nhiên à, cũng là chuyện đã một tuần rồi, so đo làm gì nữa”.
“Vậy có thể để tôi giữ lại % lợi nhuận hay không, quản lý Hoàng?”.
“Tổng công ty đã thông nhất quy định, tôi không có quyền đó. Nếu cô không hài lòng, có thể đến phản ứng với tổng công ty”. Nói xong, quản lý Hoàng thâm ý nhìn cô.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ vấn đề này cũng tầm thương như mè vừng đậu xanh thì nói làm gì, đến tổng công ty có thể lại phiền Cố Thiên Nhân. Lại mất cả thời gian đi nữa.
Buổi chiều về nhà, Khương Hiểu Nhiên quyết định đi luyện yoga cho thả lỏng tâm tình, thư giãn nghỉ ngơi.
Lưu Sảng từng đưa cô thẻ thành viên, nhưng cô vẫn không có thời gian đi. Tuổi lớn, tuy cô không giống một số phụ nữ phát triển vùng eo, nhưng làn da cũng dần dần mềm đi, không còn căng như trước.
Đi đến phòng tập, cô bắt đầu luyện tập tư thế ngồi cơ bản. Hai chân xếp bằng, hai mắt nhắm lại, hai tay tạo thành hình chữ thập, hít vào thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng cũng theo đó thấy vui vẻ hơn.
Luyện yoga nửa tiếng đã đổ đầy mồ hôi, cô tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm hơi. Các lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, giống như lồng hấp, nhiệt độ cao khiến hô hấp cũng khó khăn nhưng lại có cảm giác như được tái sinh.
Cô lấy khăn tắm lau hết cơ thể, dùng cách này đúng là hiệu quả, đã bớt căng thẳng hơn trước rất nhiều.
Cô mỉm cười trước gương.
Khương Hiểu Nhiên, mày nên cản thấy may mắn, mày còn có bộ mặt không khó nhìn, một dáng người không mập mạp, tuy có thể nói là gầy, mày còn có một người mẹ yêu thương, một con gái thông minh, một căn phòng nhỏ để ở, một thứ số lượng không lớn cũng không nhỏ.
Sổ tiết kiệm.
Làm động tác chiến thắng trước gương, cô cảm thấy bản thân mình đã tự tin hơn nhiều.
Từ phòng tập yoga đi ra, cô đã trở thành một Khương Hiểu Nhiên hoàn toàn mới.
Về nhà, nhận được điện thoại của Tiếu Dương, nói sẽ đưa Dương Dương về nhà.
Cô đánh giá bản thân mình một lần nữa.
Làn da trên mặt vẫn còn đẹp, lỗ chân lông không lớn, nhưng vẫn còn quầng thâm dưới mắt, màu môi nhợt nhạt.
Cô chạy nhanh đến bàn trang điểm đánh phấn mắt, tô thêm son môi.
Mặc trên người chiếc áo len màu xanh da trời, không hợp thời trang nhưng chắc chắn vẫn ổn.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô thở sâu, bình tĩnh mở cửa.
“Mẹ, mẹ nhìn xem, con có áo mới”. Dương Dương mặc một chiếc áo bông có nhìn chuột Minnie, phấn khích chạy vào.
Tiếu Dương cũng vào ngay sau đó.
“Đến đây, ngồi đi”. Khương Hiểu Nhiên rót cốc nước cho anh.
Tiếu Dương thấy thái độ khách khí của cô nên cảm thấy không được tự nhiên.
Anh tình nguyện muốn cô giống như trước đây, ở trước mặt anh thể hiện vẻ lạnh nhạt, như thế vẫn tốt hơn so với bây giờ.
“Đêm qua, anh gọi điện cho em, muốn hỏi một chút xem Dương Dương thích nghe kể chuyện gì, nhưng sao không gọi được”.
“À, tôi ở quán bar, có lẽ không nghe thấy”.
“Quán bar, em đến quán bar uống rượu”.
“Sao? Không được à? Tiếu Dương, anh quên chúng ta đã không còn quan hệ gì sao, chuyện của tôi không cần anh quan tâm”.
“Anh không rảnh quan tâm đến em, chỉ sợ ảnh hưởng đến con nhỏ. Chẳng lẽ em không biết, cha mẹ là thầy giáo vỡ lòng của con cái hay sao. Lời nói và việc làm của cha mẹ phải mẫu mực mới là quan trọng nhất.
“Cảm ơn anh đã chỉ dạy, tôi làm gì cũng đều đúng mực cả”.
Có chừng mực, sao hai giờ đêm mới về nhà? Trong lòng Tiếu Dương rất tức giận nhưng không thể nói ra lời.
Anh đứng dậy, đi vòng quanh phòng khách, rồi lại ngồi xuống sô fa, tùy tay cầm lấy tờ báo đọc.
Khương Hiểu Nhiên không quan tâm đến anh, đưa con gái về phòng ngủ.
Lúc Dương Dương nằm trên giường, vẫn rất vui vẻ, “Mẹ, ngày hôm qua ba mua cho con một con hồ ly, thật đáng yêu. Lông nó mềm mại cực kì. Mũi còn hay hếch lên nữa”.
“Không phải mẹ đã không cho con nuôi cún nhỏ sao, sao con lại không nghe lời?”.
“Bạn học đều nuôi mà, người ta cũng muốn vậy”.
“Dương Dương, con và người ta khác nhau. Con bị mẫn cảm với lông động vật, căn bản không thể tiếp xúc”.
“Bây giờ không phải không có việc gì sao?”.
“Chờ có việc thì mọi chuyện đã xong rồi. Con đã quên lần trước phát tác, buổi tối đi ngủ mũi bị nghẹt, phải dùng miệng để thở đấy thôi”.
Dương Dương trùm chăn qua đầu, không nghe cô nói.
Khương Hiểu Nhiên nổi giận đùng đùng chạy ra phòng khách, nhìn Tiếu Dương chân đang bắt chéo đọc báo, cơn tức càng bùng lên.
“Tiếu Dương, tôi nói cho anh biết, lần sau anh mua cho Dương Dương thứ gì, phiền anh thông báo cho tôi một tiếng”.
Tiếu Dương ngẩng đầu, “Sao lại vậy, anh mua gì cho con gái, còn phải báo cho em sao?”.
“Anh không biết Dương Dương từng bị viêm da dị ứng, viêm mũi, con bé không thể tiếp xúc với lông động vật, cả phấn hoa nữa. Anh chiều con, mua cho nó con chó kia. Không phải anh đã hại nó hay sao?”.
“Anh thật sự không biết, về sau không mua nữa là được”. Tiếu Dương thấy bộ dáng quắc mắt nhìn trừng trừng của cô, tâm tình từ lúc bắt đầu vào cửa đã tốt hơn nhiều.
“Chỉ sợ anh nói được nhưng không làm được”. Khương Hiểu Nhiên châm chọc anh.
“Sau này em cứ nhìn đi, xem xem anh có phải nói được nhưng không làm được hay không”.
“Không còn sớm nữa. Tôi sẽ không giữ anh”.
Tiếu Dương ngượng ngùng đứng dậy ra ngoài.
“Nhớ kĩ lời anh đã nói đấy”. Khi Khương Hiểu Nhiên đóng cửa còn không quên thêm vào một câu.