Đoạn ngắn một
Tô Trung vẫn không rõ vì sao cha mẹ người khác đều ở cùng nhau, nhưng cha mẹ cậu lại ‘sát vách mà sống’.
Khi còn ở nhà trẻ, mẹ đưa cậu đến sống trong một khu nhà dân cư kiểu cũ, còn ba mua ngay một căn phòng ở ngay bên cạnh. Sáng sớm mỗi ngày mẹ đưa cậu đến nhà trẻ, ba sẽ ở dưới nhà chờ mẹ con cậu xuống.
Hồi đầu mẹ cũng không lên xe, chỉ dắt tay cậu đi bộ, ba liền lái xe chậm rãi bên cạnh. Nhiều lần sau đó mẹ thỉnh thoảng cũng ngồi xe của ông. Đợi cho đến khi cậu học tiểu học, về cơ bản đều là ba đưa cậu đi.
Sau đó, mẹ mở một công ty nhỏ, buôn bán cũng có ít lãi, mẹ đổi mua một căn hộ lớn hơn thông qua công ty bất động sản, ba cũng mua một căn hộ ngay đối diện. Khi đó, ba đã bắt đầu xuất hiện nhiều trong nhà cậu, thái độ mẹ đối với ông đã tốt hơn trước kia nhiều, ba người cũng thường xuyên ăn cơm tối. Ba hỏi cậu về tình hình học hành, nếu acậu làm bài kiểm tra tốt, ông hỏi cậu muốn mua gì ông sẽ thưởng, nhớ hai năm trước ông đã mua cho cậu một chiếc kèn saxophone, bởi vì cậu thấy bạn bè đi học nên cũng muốn học theo. Mẹ không hề muốn cậu theo học lĩnh vực này, nhưng may có ba luôn đứng một phe với cậu.
Mỗi lần ăn cơm xong ba đều nấn ná không chịu rời đi, cho đến khi cậu ngủ ông vẫn còn ở trong nhà.
Có hôm ban đêm, cậu buồn đi vệ sinh, chờ khi đi tiểu tiện xong, ngang qua phòng mẹ nghe thấy bên trong có tiếng thì thầm đối thoại. Cửa vẫn khép hờ, cậu tò mò dựa vào cạnh cửa, hé mắt nhìn qua khe hở chỉ thấy ba đang ôm mẹ, nhưng mẹ đường như không chịu, luôn huých cùi chỏ vào người ông. Lúc ấy Tô Trung đã muốn xông vào để bảo vệ mẹ.
Nhưng khi đó ba lại nói.
“Sảng Sảng, anh đã đợi em bảy năm rồi, Trung Trung cũng đã bảy tuổi rồi, em không cần phải tra tấn anh lâu như vậy”.
“Tôi cũng không bắt anh phải chờ, việc gì mà anh phải khổ sở như vậy”.
“Anh không bao giờ thấy khổ vì yêu em cả, anh lúc nào cũng chờ em”. Nói xong ba giống như mấy người trên Tivi, cắn vào miệng mẹ.
Mẹ có vẻ không thấy vui, cố sức đẩy ông ra, nhưng ba rất khỏe, mạnh mẽ ôm chặt mẹ, từ từ mẹ không còn chống cự nữa, còn phát ra tiếng ưm ưm. Chẳng lẽ mẹ đang khóc, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, đẩy cửa nhảy vọt vào, tay chống bên hông, “Ba, ba không được bắt nạt mẹ”.
Quần áo mẹ lộn xộn, tóc tai bình thường búi đuôi ngựa gọn gàng cũng bị xổ tung ra, vùng da thịt trước ngực đều lộ hẳn ra ngoài, dường như còn có dấu răng ở đó.
Ba buông mẹ ra, hung dữ trừng mắt nhìn cậu, “Đồ ranh con, bị mộng du à, không đi ngủ đi còn đến đây càn quấy gây sự gì hả?!”.
Sau đó, ba dắt cậu về phòng cho cậu đi ngủ, sau đó … mọi chuyện thế nào cậu đều không biết.
Sau khi lớn lên mới hiểu được suýt chút nữa cậu đã phá hủy kế hoạch tạo người của ba.
***
Đoạn ngắn hai
Mai là ngày kỉ niệm sinh nhật lần thứ năm mươi của Lưu Sảng, buổi tối cô ngồi trước gương nhìn ngắm, sao trên mặt mình càng ngày càng nhiều nếp nhăn vậy, tóc mai vương trên trán còn điểm vài sợi tóc bạc. Nhịn không được cô cố hết sức giật ra, tóc bạc rơi nhiều xuống nhưng trong đó tóc đen cũng rụng không ít.
Tức giận nhìn vào gương, sao mình già nhanh thế này? Tô Tuấn cũng hơn năm mươi tuổi mà nhìn chẳng thay đổi nhiều lắm. Nam nữ quả thức rất bất bình đẳng, bất luận là địa vị xã hội hay là ngoại hình. Ông trời quá tàn nhẫn với phụ nữ rồi!!!
Tô Tuấn đi vào phòng thấy vẻ mặt buồn bực của Lưu Sảng.
Anh vịn tay lên vai cô, “Sao vậy, hôm nay có ai chọc giận em không vui à?”.
“Đi đi, đi đi, tráng sang một bên đi”. Lưu Sảng tức giận nói.
Tô Tuấn liếc nhìn đám tóc vương vãi trên bàn trang điểm, trong lòng đã hiểu rõ vài phần, “Bà xã à, không có gì đâu, đầu anh cũng có đầy tóc bạc nè”.
Liếc Tô Tuấn qua gương, trên mặt anh mịn màng không có nếp nhăn, ánh mắt không khác gì thời còn trẻ, có khác chỉ là thêm vẻ lịch lãm và thâm trầm hơn, cái mũi thẳng cao vẫn giống như năm nào, còn trông gọn hơn chút.
Cái gọi là đầy tóc bạc ấy không biết giấu ở nơi nào chứ, không cẩn thận bới tìm thật đúng là tìm không ra.
“Được, vậy sao hai chúng ta mà ra khỏi nhà, ai cũng nói em lớn tuổi hơn anh. Lần trước đi chợ mua thức ăn, bà bán đậu ấy còn nói anh là em trai em. Em nói là chồng thì người ta còn tưởng em lừa họ. Sau này em không sẽ không dám cùng anh ra ngoài nữa, qua vài năm nữa xem, em có mà thành dì anh rồi”.
Lưu Sảng nói xong, tức giận dứng dậy, kéo chăn chui vào ngủ.
Trong lòng Tô Tuấn biết cô đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, gần hai năm nay thường cáu gắt vô cớ. Chỉ một việc rất nhỏ nhưng có thể làm cô bận tâm cả ngày. Phụ nữ thời kì tiền mãn kinh phải chú ý thật tốt, vạn nhất gặp bất kỳ rắc rối gì, nhất định sẽ ảnh hưởng đến vài chục năm về sau.
Nghĩ vậy Tô Tuấn cũng chui vào trong chăn, từ sau ôm lấy thắt lưng Lưu Sảng.
“Bà xã à, anh phát hiện ra cạnh nhà mình có vài người không khác tuổi em là mấy mà thoạt nhìn đã thấy già hơn em nhiều. Em mà đi trên đường người ta nhìn vào thấy cùng lắm chỉ ba mươi mấy thôi”.
Lưu Sảng vừa nghe, thầm nghĩ, gạt nười mà, cạnh nhà kia có Vương phu nhân, mỗi ngày trang điểm cứ như yêu tinh, tuổi còn lớn hơn cô mười mấy tuổi, mà cứ thích đắp phấn lên mặt trắng bệch giống như geisha Nhật Bản ấy, môi thì tô đỏ đậm như máu. Lại còn cố tình vây lấy đám đàn ông, mỗi lần ở đầu khu mà nhìn thấy bà ta là y như rằng bên người vây đầy mấy ông già, rất náo nhiệt.
Bình thường cô để mặt mộc, chỉ trong vài trường hợp trọng đại mới trang điểm một chút, rõ ràng cô đã không còn trẻ, không còn sức sống nữa rồi.
“Hừ, nói dễ nghe nhỉ. Anh cũng đừng an ủi em, chỉ cần ra ngoài không liếc nhìn hồ ly tinh là tốt rồi”.
Miệng Tô Tuấn gán lên tai cô thì thầm, “Bà xã à, đã nhiều năm như vậy rồi sao em con nghi ngờ vậy chứ? Em nói xem, hiện giờ ngoài em ra, anh có nơi nào chạm vào người phụ nữ khác không?”.
“Nhìn cũng không được”.
“Bà xã à, trong mắt anh ngoài em ra thì không có bất kỳ người phụ nữ nào khác”. Tô Tuấn nói xong, tay liền thuồn vào trong áo ngủ cô.
“Buồn lắm, anh đừng đùa nữa”. Lưu Sảng vặn vẹo cơ thể.
“Bà xã à, muốn trẻ lại thì phải thường xuyên vận động mới được. Em không biết theo căn cứ điều tra của khoa học, vợ chồng làm vận động nhiều sẽ có lợi cho cơ thể và tỉnh thần được khỏe mạnh”.
Nói xong, áo ngủ bị anh từ từ cởi ra, kéo ra sau rồi xuống bên hông.
Toàn bộ phía sau lưng của Lưu Sảng đều lộ ra trước mặt anh, làn da vẫn còn trắng mịn, không được căng như trước nhưng đẫy đà hơn nhiều. Tô Tuấn cũng tự mình cởi quần áo, cơ thể không còn mảnh vải kề sát bên cô.
“Làm gì vậy, sao suốt ngày anh chỉ nghĩ đến việc này thế”. Lưu Sảng thực sự không hiểu, từ sau năm mà hai người hợp lại, về lĩnh vực này Tô Tuấn yêu cầu càng ngày càng nhiều. Không phải nói đàn ông quá ba mươi tuổi bắt đầu phong độ xuống dốc chứ? Sao anh hoàn toàn ngược lại vậy? Càng ngày càng quyệt liệt hơn đấy.
“Thế này không phải đã chứng mình cả thể xác và tinh thần anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ là em sao, chẳng lẽ em lại muốn anh ra ngoài giải quyết nhu cầu?”. Tô Tuấn vừa nói vừa trườn lên người cô, môi mân mê từng nơi trên da thịt cô.
Lưu Sảng thoáng giãy dụa một chút rồi cũng cuốn theo anh.
Phía dưới có thứ gì đó ẩm ướt trơn bóng bôi vào, tay Tô Tuấn còn đặt trong đó.
Lưu Sảng hổn hển hỏi, “Anh làm gì vậy? Anh định làm loạn náo loạn gì thế?”.
Tô Tuấn chôn vùi trước ngực cô, “Bà xã à, em đúng là quá ngây thơ, đến cả dầu bôi trơn cũng không biết”.
Nói xong, liền mạnh mẽ đi vào, cảm giác rất khác với lúc trước, không có gì khô ráp vướng víu, đau hơn, rất trơn tru.
Lưu Sảng thầm nghĩ, quỷ háo sắc, cái gì cũng nói được. Nhưng không đợi cô kịp nghĩ nhiều, liền cùng theo anh đạt tới đỉnh khoát cảm.
Sau đó Lưu Sảng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, ngày mai cô đã năm mươi tuổi rồi, thật là nhanh!
***
Đoạn ngắn ba
Khi Tô Trung học cao trung có thích một cô gái. Cô gái ấy có mái tóc ngắn, đôi mắt đen láy luôn chuyển động linh hoạt, dáng vẻ luôn tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Tô Trung là ai chứ? Đừng thấy anh không có tiếng mà cũng học đòi chuyện yêu đương, khi bắt đầu học sơ trung đã không biết bao cô gái đưa thư tình cho anh rồi đấy.
Tên nhóc này thừa hưởng gien tốt của cha mẹ, ngoại hình cao lớn, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt còn có đôi mắt cực kỳ giống Tô Tuấn, đôi mắt hút hồn người.
Vì vậy từ nhỏ đã đào hoa, đó cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nói anh có tiếng không thích quen biết bạn gái nhưng đến khi sa chân vào rồi thì kéo mãi cũng không ra được.
Vì vậy bạn tốt Tiếu Nhất Duy hỏi anh có chắc chắn muốn theo đuổi cô gái kia không, tâm Tô Trung thấy không phục.
Tuy cô gái kia là bông hoa xinh đẹp trong lớp nhưng anh ở trong mắt mọi người cũng là một đỉnh núi cao khó với tới.
Vì thế, không có việc gì anh lại lượn qua lượn lại trước mặt cô gái kia, mong muốn làm cho cô gái ấy chú ý đến anh. Kết quả là cô gái ấy chẳng những không chú ý mà con rước thêm một đám người không liên quan vào.
Sách lược thật bại, Tô Trung thay đổi kế hoạch, từ gián tiếp công kích chuyển sang tấn công trực tiếp.
Trường học thành lập đoàn nhạc diễn tấu, với tính tình Tô Trung đã định sẽ không gia nhập, nhưng nghe nói cô gái ấy có ở trong đội thổi sáo, anh liền hùng hổ điên cuồng đến đăng ký tham gia.
Saxophone anh đã học tám năm rồi, tham gia vào đoàn nhạc diễn tấu cho trường cũng chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
Quả nhiên, anh đã tỏa sáng trong cả đoàn nhạc diễn tấu của trường, thầy giáo thường xuyên yêu cầu anh trình diễn cho các bạn xem.
Trong lòng anh thầm đắc ý, cái này tạo sự chú ý quá còn gì!
Nào biết, cô gái ấy làm ngơ, dường như coi anh là không khí.
Tâm Tô Trung không phục, cho tới bây giờ đều là bọn con gái theo đuổi anh, có khi nào anh phải lóc cóc theo đuổi người ta thế này không chứ?
Có một ngày, mọi người về hết, trong phòng âm nhạc chỉ còn lại hai người họ, anh liền đi đến trước mặt cô gái, nở một nụ cười được công nhận là hoàn mỹ nhất, “Xin chào, tớ là Tô Trung”.
Cô gái ấy hôm đó tâm trạng rất vui vẻ, cũng quay sang mỉm cười với anh, “Tớ biết cậu”.
Tô Trung thầm nghĩ, bị mình hấp dẫn à?!
“Bên ngoài trường có mở tiệm trò chơi điện tử, cậu có hứng thú không?”.
“Trò chơi điện tử?”. Cô gái ấy ngẫm nghĩ, “Tớ là người chỉ thích thơ ca tiểu thuyết thôi”. Tô Trung ngây người, thơ ca à, đó là chuyện xa xôi từ đời nào rồi mà!!!
Sau đó, anh nói với Tiếu Nhất Duy việc này. Tiếu Nhất Duy nói, cô ấy chắc chắn là muốn cậu viết thư tình cho đấy, con gái đều thích kiểu này mà.
Tô Trung có chút hoài nghi lời cậu ta nói, theo anh biết, Nhất Duy cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện yêu đương.
Nhưng có điều, phải lấy ngựa chết làm thuốc chữa cho ngựa sống, hai người họ cùng hợp sức viết ra bức thư tình đầu tiên trong cuộc đời Tô Trung.
Nội dung cụ thể là :
Niệm Niệm
Tớ chưa từng gặp một cô gái nào giống cậu, dịu dàng lại rất cá tính. Không biết vì sao, đôi mắt trong như nước của cậu thường xuyên xuất hiện trong đầu tớ. Trái tim đã luôn bình tĩnh suốt mười lăm năm qua cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được, luôn đập thình thịch vì cậu.
Cậu chính là nàng công chúa rơi xuống phàm trần, mỗi một nụ cười, hay một cái nhíu mày của cậu đều rất thu hút, khiến tớ không thể quên được. Mỗi ngày, chỉ cần nghe được một câu nói của cậu đều có thể đủ để an ủi trái tim cô đơn lẻ loi của tớ.
Niệm Niệm, thứ Bảy này là sinh nhật của tớ, cậu có thể tham dự được không? Rất thành khẩn hy vọng cậu có thể đến.
Tô Trung của cậu.
Ngày hôm sau anh cầm phong thư vụng trộm nhét vào cặp sách. Thầm nghĩ, theo giọng điệu nói chuyện ngày hôm đó của cô ấy, chuyện này thành công hơn nửa rồi.
Ai ngờ, giữa trưa, chủ nhiệm lớp gọi cuộc điện thoại về nhà, phê bình anh không chịu chăm chỉ học tập chỉ lo yêu sớm.
Buổi tối gia đình bắt đầu mở cuộc họp nội bộ, mẹ làm một tràng giáo huấn nghiêm khắc, nào là nói tuổi còn bé tí mà đã nghĩ đến yêu đương, lại còn lừa gạt người ta, rõ ràng mấy tháng nữa mới tới sinh nhật mà dám nói gì mà thứ bảy này là sinh nhất tớ ….
Cuối cùng phạt anh buổi tối không được phép ăn cơm.
Chờ khi mẹ ngủ say, ba lét lút từ phòng bếp bưng một bát cơm nóng hổi đến phòng anh.
Anh ăn như hổ đói.
Ba chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng anh, “Tên nhóc này, sao không bằng được một nửa phong thái của ba năm đó thế. Nhớ năm đó ở trường không ai có thể bằng ba được, nào là bông hoa lớp học, hay hoa hậu giảng đường toàn bộ đối với ba đều dễ như chơi. Làm sao có chuyện giống tên nhóc con đây, đã viết thư tình cho người ta rồi lại còn bị giao nộp cho chủ nhiệp lớp nữa chứ”.
Tô Trung thầm nghĩ trong lòng, thời huy hoàng đều đã thành lịch sự rồi, bây giờ còn không phải bị mẹ quản lý chặt chẽ hay sao?!
Anh tỏ vẻ thông cảm nhìn ba.
End
Vậy là câu chuyện về Lưu Sảng và Tô Tuấn đã chính thức khép lại “Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa”. Chúc mọi người có những giây phút đọc truyện vui vẻ :D
Buồn quá, buồn quá, đây không phải kết quả mà mình mong muốn T___T
Hoàn toàn văn