Theo xe ô tô chạy lại gần, mảng đèn rộng lớn xa xôi cũng ngày càng rõ ràng. Mãi tận lúc xe vững vàng dừng lại, Trương Mục trố mắt nhìn, không thể tin được những gì đang thấy trước mắt. Cũng may Hứa Dần lên tiếng gọi mới làm cậu từ từ phục hồi tinh thần.
Cậu xuống xe, lúc này mới nhìn thấy toàn bộ khung cảnh. Ngoại trừ mảng đèn biển xán lạn chói mắt thì con đường bên cạnh được lát bằng một thảm hoa đẹp đẽ, cũng không biết từ đâu chở tới mà hương thơm có thể lan khắp nơi đây. Bãi cát rộng lớn mênh mông, bầu trời được tô điểm đầy sao lấp lánh, Trương Mục đón lấy làn gió biển mát mẻ hướng tới phía Tiêu Tiên đi lại gần, cả cơ thể lẫn tâm trí vẫn có chút hỗn độn như đang nằm mơ.
Cậu nhìn thấy cuối đường, nơi có đèn và hoa tươi là Tiêu Tiên mặc tây trang màu đen im lặng đứng ở đó. Sống lưng anh thẳng tắp kiên cường, ánh mắt kiên nghị như lưỡi dao sắc bén thà bị bẻ gãy chứ không muốn bị uốn cong, vừa như một vị thần cô độc bễ nghễ trước chúng sinh.
Bức tranh trước mặt thực sự quá tươi đẹp khiến Trương Mục nhìn tới sững sờ.
‘’Còn đứng đó làm gì.’’ Hứa Dần trên mặt tràn ngập ý cười thúc giục: ‘’Mau tới đó đi, tất cả chỗ này đều là chuẩn bị cho cậu.’’
Trương Mục không lên tiếng đáp lời nhưng tim lại đập cực kỳ nhanh, cổ họng khô ngứa khó nhịn, cậu đứng từ xa nhìn Tiêu Tiên càng khiến bản thân khẩn trương đến mức hít thở không thông. Cậu tâm loạn như ma nghĩ, Tiêu Tiên sao lại muốn chuẩn bị những thứ này? Anh ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ anh ấy chuẩn bị mọi thứ là muốn đêm nay sẽ bày tỏ với mình? Nhưng thế này cũng quá khoa trương rồi? Lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy, không giống tính cách của Tiêu Tiên chút nào. Hay là Tiêu Tiên đột nhiên đổi tính, cũng biết được nên làm chuyện lãng mạn một chút?
Trương Mục nghĩ mãi không ra kết quả lại càng khiến bản thân căng thẳng hơn, nhất thời vui vẻ, thậm chí còn yên lặng cân nhắc nếu Tiêu Tiên muốn cùng mình bày tỏ thì cậu nên nói cái gì, rồi lại liên tục nhắc nhở mình không thể căng thẳng, phải tỉnh táo trấn định, không thể tại thời điểm mấu chốt này mất mặt được.
Mang theo tâm tình thấp thỏm mong đợi, Trương Mục từ từ đi tới trước mặt Tiêu Tiên. Sắc mặt cậu ửng hồng, bên môi tràn đầy ý cười, ánh mắt càng ân cần kích động, khẽ mím đôi môi lại còn mang theo một ít thẹn thùng.
Tiêu Tiên thấy thế ngây ngẩn cả người: ‘’Em không sao chứ?’’
Ngữ khí mang theo bình tĩnh của anh làm đầu óc sắp sửa bị thiêu cháy của Trương Mục tỉnh táo lại. Cậu lắc đầu nói: ‘’Không có chuyện gì.’’
Tiêu Tiên nghi ngờ quan sát một lát cũng không phát hiện đầu mối, chuyển sang nói việc chính: ‘’Tôi không biết tầm tuổi như em thích làm mừng sinh nhật như thế nào nên tìm mấy người Hứa Dần hỗ trợ. Bọn họ nói chuẩn bị thế này em sẽ thích.’’
Anh đang nói thì dừng lại quan sát một chút, thấy mặt Trương Mục đầy vẻ mờ mịt không phản ứng liền lấy ra một hộp quà đưa tới trước mặt cậu: ‘’Trương Mục, sinh nhật vui vẻ.’’
Trương Mục thực sự ngây người, suy nghĩ đầu tiên của cậu là thì ra Tiêu Tiên tìm Hứa Dần chỉ vì tổ chức mừng sinh nhật cho cậu, suy nghĩ thứ hai là anh nói sinh nhật vui vẻ? Sinh nhật ai chứ? Sinh nhật mình rõ ràng qua lâu rồi mà.
‘’Anh muốn nói với em chỉ một câu này?’’ Trương Mục há hốc mồm.
‘’Ừm’’. Tiêu Tiên không biết sao cậu hỏi như thế, kỳ quái hỏi ngược lại: ‘’Tôi còn cần nói gì nữa?’’
Biểu tình của Trương Mục hơi lúng túng không được tự nhiên, ngượng ngùng: ‘’Em còn tưởng rằng…’’ Cậu càng nói càng nhỏ, che giấu tâm tình phức tạp: ‘’Thôi, cũng không có gì.’’ Dừng lại một chút rồi dở khóc dở cười hỏi: ‘’Ai bảo anh hôm nay là sinh nhật em?’’
Tiêu Tiên trong nháy mắt ý thức được chuyện gì đó: ‘’Tôi xem ngày trên giấy căn cước của em.’’
Trương Mục giải thích: ‘’Đó là giả, lúc em làm hộ khẩu bị sai, sinh nhật của em qua lâu rồi.’’
Nghe vậy, Tiêu Tiên cùng mấy người Hứa Dần nhất thời đều sửng sốt. Tiêu Tiên là vì cảm thấy tiếc nuối, Hứa Dần là vì buồn bực Tiêu Tiên tại sao tới sinh nhật Trương Mục cũng không biết.
‘’Quên đi, lần sau tôi sẽ nhớ.’’ Tiêu Tiên nói xong muốn thu tay về.
Chỉ cần nhìn khung cảnh hiện tại Trương Mục cũng biết Tiêu Tiên đã bỏ ra bao nhiêu công sức, anh thực sự muốn tạo bất ngờ để cậu được vui vẻ, Trương Mục sao có thể phụ lòng tốt của anh được. Kể cả hôm nay không phải ngày sinh nhật thật sự thì cậu cũng vô cùng cảm động. Cậu nhanh chóng nhận lấy quà, nhìn Tiêu Tiên nói: ‘’Quà đã tặng rồi làm gì có lý nào đòi lấy lại. Lần trước sinh nhật em cũng không có gì chúc mừng, lần này vừa vặn anh bù đắp cho em.’’
Lúc này trên mặt Tiêu Tiên mới có nụ cười, gật đầu: ‘’Được.’’
Tất cả mọi người đều tò mò Tiêu Tiên tặng món quà gì, dồn dập yêu cầu Trương Mục mở quà ngay lập tức. Cậu cũng không giấu giếm làm của riêng, trong lòng tràn đầy mong đợi mở lễ vật, là một màn hình vẽ tay, phiên bản giới hạn mà Trương Mục mơ ước từ lâu, tới mức nằm mơ cũng muốn có. Phiên bản này không chỉ giá cực kỳ đắt mà có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Trương Mục không hề nghĩ tới anh có thể mua cái màn hình vẽ tay này, giống như đang nằm mơ vậy, cậu ngạc nhiên lại mừng rỡ do dự hỏi: ‘’Tiêu ca, cái này quá quý rồi, em không thể….’’
Tiêu Tiên lời ít ý nhiều ngắt lời cậu: ‘’Thích không?’’
Trương Mục vẫn còn không dám cầm: ‘’Thích thì rất thích, nhưng mà…’’
‘’Vậy là được rồi.’’ Tiêu Tiên căn bản không cho Trương Mục cơ hội từ chối, không cho cậu nói chen vào: ‘’Thích thì giữ lấy, không cần suy nghĩ nhiều.’’
Trương Mục bị giọng điệu cương quyết của anh chặn lời, vừa cảm động vừa buồn cười nhếch khóe môi: ‘’Tiêu ca, anh bây giờ rất giống một vị tổng tài bá đạo đó.’’
Đám người xung quanh nghe vậy đều cười rộ lên, Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, trong mắt toàn là vẻ cưng chiều bất đắc dĩ. Chờ mọi người cười xong, Trương Mục đỏ mặt nghiêm túc nói: ‘’Tiêu ca, cám ơn anh, em rất thích món quà này.’’
Tiêu Tiên cười nhẹ không nói gì, Trương Mục không biết rằng tâm trạng sốt sắng của anh cuối cùng cũng đã buông lỏng. Vì chuẩn bị tiệc sinh nhật và quà cho Trương Mục, Tiêu Tiên vẫn luôn thấp thỏm lo lắng cậu không thích.
Quà sinh nhật đã tặng, nến đã thổi, bánh ngọt cũng đã ăn xong, một đám người cứ thế mà tùy ý nô đùa, Tiêu Tiên cố ý chuẩn bị đồ ăn và rượu, bên cạnh từ sớm đã có lều trại được dựng xong, ăn no uống say có thể trực tiếp nghỉ ngơi không cần sầu lo phải ngủ ngoài trời. Mọi người đều là người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, chơi rất vui vẻ, mấy người ngồi trên bờ cát ăn ăn uống uống, tán gẫu chuyện cũ và ước vọng tương lai. Cảnh vật ban đêm tại bờ biển vô cùng đồ sộ tươi đẹp, trên cao là hằng hà sa số những ngôi sao trải rộng tới vô tận, lúc này hòa mình vào tự nhiên làm tâm tình ngập tràn vui sướng và cảm giác tự do.
Trò chuyện một lúc Hứa Dần đột nhiên cười nói: ‘’Trương ca, cậu cùng Tiêu ca, chắc hai người là một đôi chứ.’’
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không để cho Tiêu Tiên cùng Trương Mục có cơ hội phản bác. Trương Mục không nghĩ tới Hứa Dần lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cậu cùng Tiêu Tiên nhìn nhau không biết phải phản ứng thế nào, cũng không ai lên tiếng phản bác Hứa Dần. Vào lúc ánh mắt hai người đối diện nhau, không khí trở nên vô cùng ám muội, nồng nặc mà yên lặng lưu chuyển xung quanh. Trương Mục cả khuôn mặt đều đỏ lên, tim đập nhanh hơn, một lúc lâu mới chột dạ dời tầm mắt.
‘’Đây là chột dạ!’’ Hứa Dần nghe lời đoán ý, thấy thế càng tin chắc quan hệ của hai người: ‘’Tôi biết rồi, từ lần đầu gặp Tiêu ca tôi đã đoán được hai người là một đôi. Các người không những giả vờ, còn nói chỉ là bạn bè. Ha ha, hai người chẳng có chỗ nào giống bạn bè hết, làm gì có bạn nào lại ở chung phòng ngủ chung giường chứ?’’
Hắn vừa nói xong mọi người đều cười rộ lên, xung quanh đầy lời cười nhạo ám muội, tất cả đều bao hàm thiện ý. Lâm Khải Đông không ngại chuyện lớn thêm phụ họa nói vào: ‘’Đúng vậy, hai người muốn giả vờ thì cũng phải diễn tốt một chút, đằng này ánh mắt lúc nào cũng chứa đầy tình ý nhìn đối phương, động một chút là đỏ mặt, rõ ràng có vấn đề, nói không phải là một đôi ai tin được. Lần đầu tiên gặp mặt chúng tôi đều nhận ra. Nhưng hai người không nói có phải sợ chúng tôi không thể tiếp thu chuyện này không? Yên tâm đi, bây giờ là thời đại nào rồi, chúng tôi đã tiếp xúc nhiều chuyện, không có ý kiến gì đâu.’’
Chu Đàn cũng gật đầu, tràn đầy khích lệ nói: ‘’Hai người muốn khoe ân ái thì cứ mạnh dạn khoe đi, đừng để ý ánh mắt người ngoài, huống hồ hai người đều là đại soái ca, tú ân ái cũng là cảnh đẹp ý vui.’’ Cũng không biết cô đang nghĩ tới chuyện gì mà cười tới mức trên mặt đều là xuân tâm phới phới.
Tiêu Tiên chỉ yên lặng ngồi nghe, không thừa nhận cũng không phản bác. Trương Mục bị trêu chọc tới nỗi mặt mày đỏ chót không biết nên nói gì, mãi lâu sau mới yếu ớt giải thích: ‘’Các cậu có thể không tin, nhưng chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè…’’
Ít nhất là hiện tại, cậu cùng Tiêu Tiên vẫn không vượt qua giới hạn.
Hứa Dần hứng thú() kéo dài giọng, bỡn cợt: ‘’Ồ. Thì ra cậu còn cùng với bạn bè hôn môi cơ đấy…’’
Trương Mục không còn lời nào để nói, yên lặng nhìn Hứa Dần. Hứa Dần ngay lập tức càn rỡ hơn: ‘’Ha ha ha, không phải tôi nhìn lén, là do các cậu không chú ý nên bị tôi bắt gặp.’’
‘’…’’ Trương Mục không nói gì.
Sau đó càng uống nhiều rượu thì đám người càng chơi hăng hơn, không biết tại sao đột nhiên vỗ tay, kích động dồn dập giựt dây Tiêu Tiên cùng Trường Mục: ‘’Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!’’
Trương Mục càng hô hào mọi người đừng nghịch bọn họ càng huyên náo ồn ào, Hứa Dần trong số đó là hét to nhất. Nhớ tới trước kia bản thân từng coi Hứa Dần như tình địch, Trương Mục cảm thấy mình quá ngốc. Cậu rốt cuộc là mù con mắt nào mới có thể nghi ngờ Tiêu Tiên cùng Hứa Dần có gian tình chứ?
Bờ biển mênh mông vô tận, trống trải yên tĩnh, không ngừng quanh quẩn âm thanh mọi người ồn ào cười nói vui vẻ, đèn biển vẫn sáng, xây nên khung cảnh ấm áp của bến cảng. Trương Mục ngồi cạnh Tiêu Tiên, bị âm thanh ồn ào làm cho phiền muộn trong lòng(), nhịn không được nghiêng đầu nhìn sang anh.
Dưới ánh sao khuôn mặt Tiêu Tiên đẹp như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, sống mũi cao, đôi môi mỏng màu hồng, hầu kết gồ ra, mọi thứ đều là thử thách nguy hiểm cho sức mạnh ý chí của Trương Mục. Cậu như một chiến sĩ đã buông vũ khí cởi bỏ chiến giáp sắp sửa bỏ thành đầu hàng.
Vừa vặn lúc này Tiêu Tiên cũng quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt hai người trong chớp mắt chạm nhau. Giữa không gian náo động vui vẻ, trong mắt Trương Mục chỉ còn lại hình ảnh của Tiêu Tiên.
Cũng không biết do ai bắt đầu chủ động, hai người trong nháy mắt không kiêng nể gì mà hôn nhau. Hứa Dần tiếng hô vang dội, dành cho bọn họ tất cả khoan dung và thiện ý đẹp nhất.
Một đám người chơi đùa tới đêm khuya, đều uống nhiều, ngồi ở đó tùy ý nói chuyện nhân snh lý tưởng, lúc phải tan cuộc đi ngủ vẫn còn luyến tiếc không muốn.
Trương Mục và Tiêu Tiên đương nhiên ngủ chung một lều, hai người vừa mới hôn môi trước mặt mọi người, mặt vẫn còn đang đỏ, lúc vào lều thì đều trầm mặc một cách quỷ dị. Trương Mục uống không ít rượu, có hơi chếch choáng, mặt nóng hổi, vừa cảm động vừa sốt sắng.
Tiêu Tiên tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, bỏ công sức chuẩn bị quà, còn có bờ cát rộng lớn này đều sẽ trở thành hồi ức đẹp khắc sâu vào trí nhớ của cậu, đời này vĩnh viễn không quên. Cậu nhớ tới lúc nãy Tiêu Tiên không phủ định quan hệ của hai người, thậm chí còn chủ động hôn mình. Cậu không biết điều đó có thể chứng minh Tiêu Tiên cũng thích cậu không, cậu biết rõ nếu cậu không thử làm vài chuyện thì nhất định sẽ hối hận suốt đời.
‘’Tiêu ca.’’ Trương Mục đột nhiên gọi.
Tiêu Tiên xoay người định hỏi Trương Mục có chuyện gì thì đột ngột bị ôm chặt. Anh không biết lý do, còn Trương Mục thì miệng khô lưỡi khô, cực kỳ căng thẳng, mãi mới duỗi thẳng đầu lưỡi quyết tâm cùng lắm thì chết mà sốt sắng: ‘’Em muốn nói với anh một chuyện.’’
Tiêu Tiên bị vòng ôm siết chặt không thể động đậy: ‘’Nhất định phải dùng tư thế này để nói chuyện à?’’
“Vâng.’’ Trương Mục làm như thật nói: ‘’Em sợ em chưa nói hết anh đã bị dọa chạy mất.’’
Tiêu Tiên sững người, sau đó thả lỏng thân thể dung túng để mặc Trương Mục ôm chặt mình: ‘’Em nói thử xem, chuyện gì có thể dọa tôi chạy mất.’’ Giọng điệu của anh mang theo ý cười nồng đậm hiếm thấy, rõ ràng là tâm tình đang cực kỳ tốt.
Trương Mục dựa vào hơi men không thèm đếm xỉa gì cả, lải nhải cằn nhằn đầy nghiêm túc nói: ‘’Tiêu ca, ngay từ lần đầu tiên gặp anh em đã thích anh rồi, em cũng không biết tại sao, em thấy bản thân nhất kiến chung tình với một người rất kỳ lạ, nghĩ lại thật khó tin. Mới lúc đầu chỉ là thuần túy yêu thích, thưởng thức, có thể sau này tiếp xúc nhiều hơn nên em càng ngày càng thích anh. Tuy rằng anh có lúc rất cố chấp, lúc nào khuôn mặt cũng xụ xuống, đặc biệt nghiêm túc, lại còn ít nói, có lúc còn ghét bỏ em, lạnh nhạt với em. Nhưng em vẫn muốn nhìn thấy anh, muốn đi cùng với anh…’’
Tiêu Tiên thật sự nhịn không nổi nữa ngắt lời cậu: ‘’Chờ đã…Em là đang khen tôi?’’
‘’Em còn chưa nói hết.’’ Trương Mục nóng nảy.
Tiêu Tiên bất đắc dĩ đành buông xuôi mặc kệ: ‘’Được rồi, em nói đi.’’
Trương Mục sợ dòng suy nghĩ bị gián đoạn liền nhanh chóng nói tiếp: ‘’Trên đường đi du lịch, anh vẫn luôn chăm sóc em, đối xử với em rất tốt, lại còn giúp em rất nhiều. Anh ở cùng em, nhân nhượng em, tổ chức lại sinh nhật cho em, chuẩn bị quà, em thật sự rất cảm động, cực kỳ vui vẻ, từ trước tới nay chưa từng có ai vì em làm những điều này.’’
Cậu đang nói thì dừng lại, hít một hơi lấy dũng khí: ‘’Tiêu ca, em không biết gì về máy tính, cũng không biết nấu cơm, chắc sẽ không phù hợp với yêu cầu của anh. Nhưng em nghĩ rồi, hứng thú với đối phương hay hm muốn không nhất định hai người phải giống nhau mới được, anh hiểu máy tính, em biết vẽ, chúng ta có thể bổ sung lẫn nhau, cũng rất xứng đôi mà, anh thấy có phải không?’’
Tiêu Tiên yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng: ‘’Phải.’’
Trương Mục sững sờ, ngay sau đó là cảm giác mừng rỡ như điên mãnh liệt kéo tới, cậu không dám tin vào tai của mình, nhìn chằm chằm Tiêu Tiên, cực kỳ căng thẳng mà thấp thỏm xác nhận lại: ‘’Anh… Anh nói cái gì?’’
‘’Tôi nói phải.’’ Nụ cười bên môi Tiêu Tiên càng sâu: ‘’Tôi cũng cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.’’
Trương Mục trợn to hai mắt, cảm thấy mình thực sự muốn điên rồi!
Chú giải:
Nguyên văn là 意味深长 – ý vị thâm trường
Nguyên văn là 心烦意乱 – tâm phiền ý loạn
- -----oOo------