Trương Mục không nghĩ tới Tiêu Tiên lại trêu đùa mình như vậy, ánh mắt cậu nhìn Tiêu Tiên tràn đầy ai oán. Nhưng Tiêu Tiên không cảm thấy lương tâm áy náy, ngoảnh mặt làm ngơ với ánh nhìn của Trương Mục, bình tĩnh, tựa hồ như chuyện khi nãy chưa xảy ra.
Trương Mục càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Tiên chính là lam nhan họa thủy, là một nam hồ ly tinh chuyển thế. Nếu không phải thì tại sao mấy ngày nay, tâm tình cậu cứ không ổn định.
Nhưng không ổn định thì cũng kệ đó đi, cậu lấy Tiêu Tiên cũng là không còn lựa chọn rồi, cũng không thể cưỡng ép chia tay.
Một tháng sau, Tiêu Tiên kết thúc hạng mục, chuyện đi du lịch cũng đã đóng đinh chặt sắt, được đăng lên báo. Trương Mục ở nhà chán muốn chết, tưởng chừng trên người sắp mọc nấm đến nơi, nên rất mong chờ đợt du ngoạn này, mấy ngày nay cả người đều đặc biệt hưng phấn, ý chí chiến đấu sục sôi. Thời gian còn sớm đã bắt đầu chuẩn bị hành lí.
Nhưng trước khi đi, cậu còn phải đến bệnh viện kiểm tra định kì thêm một lần nữa. Lần kiểm tra này, đứa nhỏ trong bụng Trương Mục đã lớn hơn bảy tháng, khoảng cách đến ngày sinh càng ngày càng gần. Trương Mục vừa căng thẳng vừa mong đợi, không thèm để ý tới vóc người nữa, cũng may Tiêu Tiên thường dắt cậu đi tản bộ, nên thân thể cậu rất khỏe mạnh, không xuất hiện những triệu chứng bệnh trạng ở mang thai kì cuối. Tình cờ thiếu ngủ, cảm thấy bị eo mỏi cũng là chuyện bình thường.
Ngày kiểm tra định kì Tiêu Tiên lái xe chở Trương Mục đi, Tiêu Tiên khăng khăng yêu cầu, Trương Mục không thể cự tuyệt. Nhưng đối với việc Trương Mục không muốn anh cùng đi vào, yêu cầu anh chờ ở ngoài, Tiêu Tiên cũng không từ chối, sảng khoái đáp ứng, điều này làm Trương Mục thực bất ngờ.
Đến bệnh viện, Trương Mục để Tiêu Tiên chờ ở bên ngoài, tự mình đi tìm giáo sư Lâm. Giáo sư Lâm đã sắp xếp lịch trống cho cậu, sớm chờ trong phòng, lập tức hỏi Trương Mục một vài vấn đề theo lệ
Trương Mục thật lòng trả lời, tận lực phối hợp kiểm tra. Những kiểm tra kia cậu đã làm qua nhiều lần, quen hết toàn bộ quy trình, nên việc kiểm tra tiến hành cực kỳ nhanh. Kết quả không khác lúc trước là bao, bé con trạng thái rất khỏe mạnh, cũng rất hoạt bát. Giáo sư Lâm thậm chí còn từ trạng thái của bé con, thấy được tâm trạng gần đây của Trương Mục, nói cậu phải luôn giữ tâm trạng cùng cảm xúc tốt như hiện tại.
Trương Mục nghĩ đến tâm tình vui vẻ hiện tại của cậu phần lớn đều là Tiêu Tiên mang lại, không khỏi có chút lúng túng thẹn thùng. Nghĩ đến Tiêu Tiên còn đang ở ngoài chờ, Trương Mục không ở lại bệnh viện quá lâu, kiểm tra xong hàn huyên cùng giáo sư Lâm vài câu, sau đó cúi chào rồi ra khỏi phòng khám. Cậu tới cửa bệnh viện, mới nhận được tin nhắn Tiêu Tiên gửi đến đột ngột, nói tạm thời bận một chút, để Trương Mục ngồi chờ.
Trương Mục cũng không nghĩ nhiều, cất điện thoại di động rồi tìm một chỗ ngồi chờ Tiêu Tiên.
Trương Mục vừa mới bước ra khỏi phòng khám, Tiêu Tiên đẩy cửa vào ngay sau đó. Giáo sư Lâm đối với việc Tiêu Tiên đến không ngạc nhiên, dù sao ông cũng nhìn ra được cảm tình giữa Trương Mục và Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên lên tiếng chào giáo sư Lâm, sau đó hỏi: “Đứa nhỏ có khỏe không?"
"Rất tốt, rất khỏe mạnh." Giáo sư Lâm vừa nói vừa đem kết quả siêu âm được đóng dấu đưa cho Tiêu Tiên: "Có thể là thân thể khác biệt mang thai, nên đứa nhỏ trong bụng trưởng thành nhỏ hơn mấy đứa khác, không cần lo lắng, sau khi sinh ra bồi bổ thân thể một chút sẽ phát triển như những đứa trẻ khác."
Tiêu Tiên gật đầu, sau đó nghiêm túc xem kết quả siêu âm trong tay. Đứa nhỏ càng ngày càng lớn, những chi tiết nhìn càng ngày càng rõ, đặc biệt đáng yêu. Sinh mệnh nhỏ bé như vậy, vẫn không chưa đến thế giới này, thoạt nhìn yếu đuối lại quật cường.
Tiêu Tiên nhớ tới thân thể hiện tại của Trương Mục, có chút lo lắng: "Tình huống hiện tại của Trương Mục, đi du lịch có thể xảy ra chuyện gì không?"
Anh sợ ảnh hưởng đến thân thể của Trương Mục, dù sao bây giờ là thời kỳ mấu chốt, không thể xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào. Giáo sư Lâm lắc đầu cười: "Không sao, không ảnh hưởng. Trương Mục thân thể khỏe mạnh, bé con cũng rất tốt, đi ra ngoài du lịch nhìn phong cảnh bên ngoài có thể thả lỏng tâm tình, chỉ cần chú ý đừng vận động quá mức, không quá mệt là được."
Tiêu Tiên "Vâng" một tiếng, nghe giáo sư Lâm nói như vậy liền an tâm.
"Nếu tất cả mọi chuyện thuận lợi" giáo sư Lâm nói "Qua tầm một tháng nữa, có thể sinh ra, anh sẽ sớm thấy đứa nhỏ."
Nghĩ đến sinh mệnh nho nhỏ kia, lòng Tiêu Tiên tràn đầy vui sướng. Chuyện giải phẫu giáo sư đã nói với anh, với tình huống của Trương Mục chỉ có thể sinh mổ, giải phẫu rất an toàn, căn bản không có nguy hiểm.
Ngồi ở khu khỉ ngơi tầng một, chờ một lúc không thấy Tiêu Tiên xuất hiện, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, đột nhiên phát hiện chìa khóa phòng cậu không cẩn thận đánh rơi ở phòng khám của giáo sư Lâm. Trương Mục vội vã quay trở lại.
Cậu đứng ngoài cửa phòng, vội vội vàng vàng đẩy cửa ra, giải thích: "Giáo sư Lâm, thật không tiện, hình như chìa khóa của tôi đánh rơi ở đây, ông có nhìn thấy không..."
Cậu vừa ngẩng đầu nhìn giáo sư Lâm, lời nói im bặt đi, vì cậu thấy Tiêu Tiên ở đây. Trương Mục đột nhiên sửng sốt, không phản ứng kịp, Tiêu Tiên sao lại ở chỗ này? Anh cũng là trùng hợp đến tìm giáo sư Lâm?
Khi thấy Tiêu Tiên cầm trong tay kết quả siêu âm, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cái Tiêu Tiên đang cầm rõ ràng là kết quả siêu âm của cậu. Tiêu Tiên có phải là đã sớm biết cậu mang thai?
Môi Trương Mục trắng bệch, nhất thời không biết nên nói cái gì, có căng thẳng, có hoảng loạn, có khiếp sợ, xấu hổ, thậm chí còn mang theo một chút chột dạ cùng không biết giải thích. Đầu cậu trống rỗng, cuối cùng không nói ra lời, quay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Tiêu Tiên cấp tốc đuổi theo, biểu tình có chút sốt sắng. Đi tới cửa liền quay lại lấy chìa khóa Trương Mục đánh rơi.
"Trương Mục, em chậm một chút, cẩn thận thân thể." Tiêu Tiên đuổi đến trước mặt Trương Mục, thấp giọng nhắc nhở.
Trương Mục không lên tiếng. Tiêu Tiên lại nói: "Em đừng giận, tôi không định giấu em, tìm một chỗ rồi tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho em, được không?"
Trương Mục đi cũng không nhanh, cậu sợ bản thân không cẩn thận ngã xuống. Hơn nữa cậu cũng không thực sự tức giận Tiêu Tiên, Tiêu Tiên biết chuyện cậu mang thai, kì thực cậu không kinh ngạc chút nào, dù sao Tiêu Tiên cũng chưa từng che giấu cậu. Anh mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, đi tản bộ cùng, cũng không cảm thấy kì lạ với bụng của cậu, lại nấu đồ ăn bồi bổ thân thể cho cậu, những chuyện đó, hết thảy đều chứng minh ngay từ đầu Tiêu Tiên đã rất rõ ràng.
Cậu chỉ có chút căng thẳng hoảng hốt, không biết nên nói chuyện này thế nào với Tiêu Tiên, cũng không biết nên đối mặt thế nào, càng sợ Tiêu Tiên dùng ánh mắt khác thường nhìn câu. Việc này dù sao cũng khó tin, Tiêu Tiên sẽ tiếp nhận được sao?
Tiêu Tiên đi theo bên cạnh giúp Trương Mục, không giải thích nữa. Chờ ngồi vào trong xe, anh thấy Trương Mục tâm tình hơi bình tĩnh, mới nghiêm túc nói: "Tôi không muốn giấu em, chỉ là tôi thấy em không muốn kể, nên vờ như không biết. Em muốn hỏi gì tôi cũng có thể giải đáp cho em."
Trương Mục há miệng: "Em không tức giận."
Tiêu Tiên biết cậu có lời muốn hỏi.
"Em biết chuyện này không lừa anh được bao lâu, anh không ngốc, dù chuyện cực kì khó tin, anh cũng sẽ có thể đoán ra."
"Ừ, khi vừa gặp em tôi đã hoài nghi, tôi cảm giác đó là cảm xúc rõ ràng không phải ảo giác."
"Vậy lúc nào thì anh chắc chắn?"
"Sau khi đến nói chuyện với giáo sư Lâm."
Trương Mục lầm bầm: "Không nghĩ tới giáo sư Lâm lại dễ dàng đem chuyện này nói với anh."
Tiêu Tiên cười: "Cũng không dễ như vậy. Ông ấy nói cho tôi, là vì tin tưởng thân phận của tôi, cũng tin tưởng tôi sẽ thật tâm giúp em."
"Cho nên sau đó anh mới không nghi ngờ em giải thích, em nói em lên cân, lời giải thích sơ sài vậy cũng tin ngay?" Trương Mục trừng Tiêu Tiên: "Lúc đó có phải anh thấy em thật ngu ngốc phải không?"
"Làm sao có khả năng? Tôi thấy em thực đáng yêu."
"... Anh thực sự không có sau lưng cười trộm em?"
"Không có."
Trương Mục nửa tin nửa không: "Thật sự?"
Tiêu Tiên biểu tình chân thành: "Tôi chắc chắn."
“Được rồi, coi như anh có lương tâm." Trương Mục lại hỏi: "Vậy anh không cảm thấy kỳ quái sao? Em là con trai, lại có thể mang thai, anh không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Tiêu Tiên đem kết quả siêu âm để trước mặt Trương Mục, chắc như đinh đóng cột: "Con rất khỏe mạnh, cùng hết thảy những đứa bé khác giống nhau, có gì phải sợ? Tôi đã nghe giáo sư Lâm nói, trên thế giới có nhiều người như vậy, chỉ là phân bố quá thưa thớt ít ỏi, không có gì kỳ quái, hơn nữa sau khi biết chuyện này, tôi thật sự vui vẻ. Em cũng biết, rất nhiều cặp đồng tính chỉ có thể lựa chọn mang thai nhân tạo hoặc nhận nuôi, vĩnh viễn không có biện pháp làm đứa nhỏ thừa kế cả hai người huyết mạch, nhưng chúng ta có, chúng ta nên cảm thấy may mắn biết bao?"
"May mắn..." Trương Mục lập lại hai chữ này, sau đó nở nụ cười. Đúng vậy, cậu rất may mắn. Có mấy người đàn ông có thể được như cậu, tự mang thai con trai của mình? Chưa kể đây là con cậu cùng Tiêu Tiên, trên người chảy dòng máu của cậu cùng Tiêu Tiên.
Lo lắng trước đó trong lòng nháy mắt theo những lời của Tiêu Tiên tan thành mây khói. Tiêu Tiên chăm chú nhìn Trương Mục, lòng tràn đầy hổ thẹn: "Xin lỗi, tại thời điểm em cần tôi, tôi không thể bên cạnh chia sẻ cùng em, để em một mình trải qua những thứ này."
Trương Mục sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười. Cậu dựa vào cái gì nhận lời xin lỗi của Tiêu Tiên? Hết thảy những chuyện này, Tiêu Tiên là người vô tội nhất, cậu trách ai cũng được, chỉ riêng Tiêu Tiên là không thể.
"Là em gạt anh, không nói cho anh, anh có chỗ nào có lỗi với em?" Trương Mục lắc đầu: "Anh nói đúng, em chính là hành động theo cảm tình, dễ dàng kích động, chuyện kết hôn cũng vậy, chia tay cũng vậy, là em lừa anh, phụ lòng anh, anh nên trách em, chán ghét em, anh cũng có thể không đối tốt với em. Tiêu ca, em không biết còn có thể nói với anh thế nào, đứa bé này, bởi vì là anh nên em mới muốn giữ lại." Trương Mục cười nhẹ: "Em nghĩ nếu không thể ở cùng anh, vậy có thể có một đứa con trai như anh cũng không tệ."
Tiêu Tiên không lên tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Trương Mục, ánh mắt tràn ngập ôn nhu. Có câu nói này của Trương Mục, hết thảy chuyện anh làm đều đáng giá.
"Trước khi đứa nhỏ được sinh ra, hãy để tôi chăm sóc cho em, được không?" Anh nghiêm túc hỏi.
Trương Mục im lặng. Tiêu Tiên nói tiếp: "Đứa nhỏ là con em, cũng là con tôi, tôi cũng có trách nhiệm cần gánh chịu."
Trương Mục gật gật đầu, không lại kiên trì, nói: "Được."
Có thể bầu không khí quá tốt đẹp, hoặc là Tiêu Tiên thi triển yêu thuật, Trương Mục cảm thấy, trong nháy mắt kia cậu không cách nào từ chối Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên thấy cậu đáp ứng, thần kinh đang căng chặt mới thả lỏng. Sau một lát, anh liền không nén mong đợi hỏi: "Vậy tôi có thể sờ một chút không?"
Trương Mục sao không hiểu anh muốn sờ cái gì. Mặt cậu nóng lên, sốt sắng gật đầu một cái: "Vậy anh nhanh một chút" cậu cẩn thận vén áo lên, lại nhìn ra ngoài xe một lúc, sợ bị người nhìn thấy: "Đừng sờ quá lâu."
Không biết sao, chuyện bị người khác đụng chạm vào bụng làm cậu cực kì xấu hổ.
Tiêu Tiên nhìn bụng tròn vo của Trương Mục, cẩn thận từ từ đưa tay tới, lòng bàn tay ấm áp kề sát trên bụng. Bởi vì mang đứa nhỏ, sờ vào cảm thấy hơi căng, Tiêu Tiên vut ve chậm rãi như đang vut ve một vật bảo bối, cảm giác phi thường kì diệu. Làm sao có thể nghĩ ra, trong này là con của anh cùng Trương Mục.
Lúc bụng bị tay Tiêu Tiên mò lên, Trương Mục vô cùng xấu hổ lúng túng. Bụng cậu hiện tại cực kì mẫn cảm, Tiêu Tiên đụng vào làm cậu như muốn nhũn ra, chưa nói đến Tiêu Tiên lại sờ mó lung tung, tựa như không đủ.
"Anh sờ xong chưa vậy?" Trương Mục cố nén cảm giác xấu hổ giục.
Tiêu Tiên sờ chưa đã, nhưng có điểm dừng, không phải lần sau anh không được sờ nữa. Lúc anh muốn thu tay lại, đột nhiên bàn tay dán vào bụng bị đá nhẹ một cái, tê ngứa, cảm giác tựa lần kia anh gặp Trương Mục. Trong nháy mắt Tiêu Tiên hơi giật mình, hai mắt đối diện với Trương Mục.
Trương Mục cũng có chút bất ngờ, lúc trước bé con an tĩnh, không có thai động, hoặc là nhóc ấy cảm nhận được Tiêu Tiên chạm vào? Cậu nghĩ nghĩ rồi ho khan một cái, giải thích: "Đây là thai động, có khả năng bé con đang muốn bắt chuyện cùng anh."
Lòng bàn tay Tiêu Tiên mang xúc cảm có dòng điện vừa chạy qua. Anh lại đưa tay kề sát bụng của Trương Mục, cất giọng nói trầm thấp xen lẫn ôn nhu: "Chào tiểu bảo bối."
Tiểu bảo bối tựa như tâm linh tương thông với anh, trong nháy mắt tỉnh lại, đặc biệt kích động phấn khởi, tiến hành liên hoàn đá trong bụng Trương Mục. Mặt Trương Mục tối sầm lại, trực tiếp kéo áo xuống, chặt đứt liên hệ giữa hai người. Hai người chơi rất vui vẻ, nhưng mà cậu lại chính là người chịu tội nha!
...
Sau khi chuyện phát hiện Trương Mục mang thai qua đi, phương thức ở chung của Trương Mục cùng Tiêu Tiên cũng không có biến hóa gì. Ngoại trừ thỉnh thoảng Tiêu Tiên sẽ muốn sờ bé con một chút. Mỗi lần như vậy, cậu tựa như làm một đồ vật không có linh hồn, nằm ngửa ra mặc kệ Tiêu Tiên sờ mó lung tung, tùy tiện Tiêu Tiên cùng bé con giao lưu, thần kỳ nhất chính là, bọn họ thực sự hợp nhau, việc kết nối không gây trở ngại.
Trương Mục cảm thấy điều này rất thần kì, nhưng từ đầu đến cuối không biết bí quyết là gì.
Không cần kiêng kỵ chuyện mang thai, hành vi mua đồ cho bé con của Tiêu Tiên lại càng không kiêng nể gì, có thể dùng, hoặc không thể dùng, anh đều mua rất nhiều, ngay cả bà vú cũng mời về luôn, nói là lo trước khỏi hoạ, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, tất cả đều chờ đón bé con ra đời.
Trương Mục cũng vì chuyện này mà khẩn trương, ngoại trừ căng thẳng, lòng cậu càng mong đợi nhiều hơn.
Chuẩn bị xong hết mọi chuyện, địa điểm đầu tiên họ muốn đến là rừng trúc Thiên Chi. Rừng trúc Thiên Chi khá xa, nằm trong vùng núi, phong cảnh cực kì đẹp, là chỗ có đẹp nhất tỉnh G, có nhiều loại trúc cùng những tên gọi đặc biệt, kiên cường hướng lên trên, sinh cơ bừng bừng.
Sinh sôi nảy nở, sức sống mãnh liệt
Bởi vì cách xa nội thành, nên không khí thanh mát dễ chịu, lái xe đến đó phải mất đến tầm năm, sáu tiếng. Rừng trúc vô cùng lớn, chậm rãi tham quan có thể mất ba, bốn ngày, phong cảnh xung quanh hữu tình, ven đường đều có nhà trọ, đi tới cái nào cũng có thể nghỉ ngơi.
Trương Mục trước khi đi đã đọc qua các bình luận, ai tới Thiên Chi cũng đánh giá rất tốt, còn đặc biệt cường điệu nếu đến đó phải thưởng thức đặc sản măng tre, tuyệt đối là mỹ vị.
Hai người đi du lịch, để cho tiện, không mang theo tài xế, vì vậy Tiêu Tiên đảm nhiệm trọng trách lái xe.
Tiến vào rừng trúc, có thể cảm giác được phong cảnh bên ngoài thay đổi rõ rệt, cây cối trên đường bị từng hàng trúc rậm rạp thay thế, những căn nhà cao tầng cũng được thay bằng phòng trọ độc đáo, xung quanh đều là màu xanh lục của trúc, khiến tâm tình thoải mái. Bốn phía an tĩnh nhẹ nhàng, bọn họ chọn nơi có phong cảnh tốt dừng xe nghỉ ngơi.
Trương Mục giơ camera chụp ảnh con vịt đang bơi lội trong ao, tựa hồ nhớ ra cái gì, chạy đến bên cạnh Tiêu Tiên, đưa camera cho anh: "Anh cũng chụp cho em vài tấm làm kỉ niệm đi."
Sau khi mang thai cậu rất ít chụp ảnh, nên những bức ảnh bây giờ chụp đều cực kì quý giá. Chờ sau khi sinh bé con, nhìn ảnh có thể hồi tưởng lại những ngày tháng tốt đẹp, tuy rằng bị đứa nhóc hoạt bát này cho ăn hành không biết bao nhiêu lần, tâm trạng của Trương Mục cũng vẫn cực kì vui mừng.
Tiêu Tiên nhận camera. Trương Mục vừa chỉ anh làm sao căn ảnh để chụp, lại vừa tìm một chỗ đẹp tạo dáng. Cậu đối với việc chụp ảnh cực kì nhuần nhuyễn,cho nên rất nhanh chỉ cho Tiêu Tiên chụp được rất nhiều tầm.
Nhìn mấy tấm vừa chụp được, cảm giác vẫn còn thiếu thiếu gì đó, liền lôi kéo Tiêu Tiên vào rừng trúc, kéo áo lên, lộ ra bụng tròn vo, để Tiêu Tiên chụp ảnh.
Nếu là chụp ảnh, ít ra cậu cũng phải để bé con lộ mặt.
Tiêu Tiên sửng sốt. Trương Mục nói: "Thừa dịp không có ai, anh chụp nhanh lên, nếu bị người khác nhìn thấy, em sẽ cực xấu hổ đấy biết không?"
Cậu vừa nói vừa nhìn chung quanh, e sợ có người bước ra từ trong rừng trúc, Tiêu Tiên trấn an tâm trạng của cậu, rồi bắt đầu chụp ảnh. Trương Mục có tật giật mình, vì để bé con vào ống kính thôi cậu thật nhọc lòng.
Tiêu Tiên nhìn lại bức ảnh không nhịn được cười, càng xem càng thấy đáng yêu, bởi vì anh ở cùng Trương Mục, mới có thể vui vẻ với những chuyện này.
Trương Mục lại có ý tưởng mới, trước cậu cũng nhìn người khác chụp như vậy rồi, vẽ lên bụng một cái mặt cười, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu. Cậu nghĩ tới liền làm, cấp tốc tìm bút, tự mình cúi đầu với không tới, liền để Tiêu Tiên hỗ trợ.
Chỉ có điều Tiêu Tiên vẽ không dễ nhìn. Tiêu Tiên cố gắng hết sức, anh vẽ không đẹp, làm đến mức này đã vượt xa mong đợi.
Vẽ xong mặt cười, Trương Mục lấy ra một con dấu, cầm tay Tiêu Tiên cùng ấn một cái dấu trên bụng. Đầu tiên cậu để Tiêu Tiên chụp cho mình, để bé con đối diện ống kính, sau đó lôi kéo Tiêu Tiên chụp cùng.
Tiêu Tiên rất phối hợp, tới bên cạnh Trương Mục chụp hình. Lúc tay anh ôm lấy sau lưng, Trương Mục sửng sốt nhưng không từ chối. Anh thoải mái dùng tay sờ lên bụng Trương Mục, vut ve bé con. Tay Trương Mục cũng ôm bụng, hướng về phía ống kính cười tươi. Ánh mắt Tiêu Tiên luôn nhìn Trương Mục, tràn đầy thâm tình sủng nịch.
Tách tách… Tiếng chụp ảnh vang lên. Trương Mục đi đến, khi nhìn thấy tấm ảnh chụp ấm áp kia, tựa như bị kch thích trong lòng, tay chân luống cuống vội vã đóng camera lại, chuẩn bị đi trạm tiếp theo.
Hai người vừa đi du ngoạn vừa chụp ảnh, cả một chặng đường đều thích ý, không vội tìm nhà trọ, dù sao bên trong cũng vẫn còn rất nhiều chỗ. Bọn họ cũng nếm thử đặc sản măng tre nổi tiếng được chế biến đủ kiểu, xác thực ngon miệng, làm Trương Mục mở mang kiến thức, không nghĩ tới măng tre có thể chế biến nhiều món ngon như vậy.
Lúc trời sắp tối, đột nhiên đổ mưa lớn. Bọn họ không dự định đi tiếp, chuẩn bị tìm một nhà trọ nghỉ qua đêm. Không dự tính được lúc này khách du lịch rất đông, hỏi qua nhiều chỗ đều hết phòng, vất vả mới tìm được một nhà còn một phòng trống. Phong cảnh nhà trọ cũng rất tốt, bốn tầng, ngoài sân có vườn hoa nhỏ cùng một cái đu quay, bên cạnh là dòng suối, đối diện có một hang động sâu, bên trong tối đen, cảm giác hoang sơ nơi rừng núi.
Chính là giá cả rất đắt, chỉ sợ đây cũng là lí do đến bây giờ vẫn chưa hết phòng.
Trương Mục do dự, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, gió lớn thổi ầm ầm. Ngoài cửa có một đôi tình nhân vội vội vàng vàng tính vào, chuẩn bị hỏi còn phòng hay không. Trương Mục cấp tốc quyết định: "Chúng ta ở đây."
Tuy chỉ còn lại một phòng, nhưng phòng rất rộng rãi sạch sẽ, nhìn qua cũng rất đẹp, tầm nhìn ngoài cửa sổ thoáng đãng. Chỉ là trong phòng có đúng một cái giường.
"Em tắm trước đi." Tiêu Tiên nói.
Trương Mục tắm xong đi ra, đến lượt Tiêu Tiên vào, cậu nghe tiếng nước ào ào vọng ra, không biết sao, tâm tình đột nhiên khẩn trương một cách khó hiểu. Đêm nay cậu ngủ cùng giường với Tiêu Tiên, sao có thể không sốt sắng cho được. Hơn nữa trước đây cậu ngủ cùng Tiêu Tiên cũng có rất nhiều tật xấu, không được sờ một chút thì ngủ không yên, không chừng sau khi ngủ sẽ vô thức vươn ma trảo với Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên tắm xong đi ra, Trương Mục vội vã rời tầm mắt, dung nhan trấn định: "Nơi này tín hiệu không tốt lắm." Cậu vốn muốn lên mạng tra một chút cách khắc chế tật xấu khi ngủ, màn hình điện thoại xoay nửa ngày không cho kết quả, không biết do nơi này quá vắng vẻ, hay do bên ngoài mưa quá lớn.
Tiêu Tiên ngồi bên giường, thử dùng tín hiệu phát điện, cũng thấy có vẻ không tốt: "Hình như trong USB của tôi có phim, muốn xem không?" Tiêu Tiên hỏi.
Điện thoại di động không tín hiệu, thời gian cũng còn sớm, dù sao cũng phải tìm một vài chuyện giết thời gian. Trương Mục gật đầu: "Được đó, anh download về à? Có thể loại gì?"
Tiêu Tiên lắc đầu: "Không biết, USB của Sở Nhĩ Sâm, tôi chỉ mượn dùng. Lúc đưa cho tôi cậu ta nói có phim muốn giới thiệu cho tôi."
"Được, xem rồi biết."
Tiêu Tiên đem máy tính bảng để lên bàn, cắm USB vào. Anh cũng không nhớ lầm, trong USB quả thực có mấy bộ phim. Chính là tên có chút lạ, có “Cấm kỵ chi ái”, “Đợi đã”, lại còn “Tai ương trong ngục”. Tiêu Tiên lật qua lật lại, cuối cùng chọn một bộ có vẻ được nhất, tên là “Ký ức đen tối trong ngục”, anh cùng Trương Mục cảm thấy rất có hứng, nhất trí quyết định xem bộ này.
Hai người điều chỉnh tư thế, Tiêu Tiên giúp Trương Mục đệm một cái gối ở sau lưng, tránh việc ngồi lâu khó chịu. Giường không lớn, hai người không thể xích ra xa nhau, tựa hồ vai kề vai.
Ngoài cửa sổ vẫn còn mưa.
Trương Mục nghĩ đến Tiêu Tiên đang ở bên cạnh, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung. Tiêu Tiên mở phim, Trương Mục vội vàng đem lực chú ý chuyển đến màn hình, muốn nhờ vào đó giảm bớt cảm giác xuất hiện cường liệt của Tiêu Tiên.
Bộ phim vừa mới bắt đầu, có một chiếc xe quân cảnh đang chờ tù nhân vào ngục giam. Ngục giam được xây dựng giữa biển, bên ngoài chỉ có một con đường. Tiến vào trong ngục, tù nhân trên xe cấp tốc bị đuổi xuống, ống kính cũng theo đó chuyển dời về phía tù nhân. Các tù phạm đều mang còng tay xiềng chân, điểm kì quái duy nhất là, những tù nhân kia đều rất dễ nhìn.
Trương Mục buồn bực nghĩ thầm, hiện tại đến phim ngục giam, còn phải tuyển diễn viên dễ nhìn sao? Nhưng quyết định của đạo diễn cũng không thể nào nghi ngờ, ít nhất Trương Mục vẫn cảm thấy những diễn viên kia rất thuận mắt. Thưởng thức cái đẹp là bản năng của con người. Trương Mục có chút chờ mong diễn biến tiếp theo.
Tù nhân bị yêu cầu ci quần áo, vào buồng tắm rửa ráy. Đèn buồng tắm rất sáng, quay chụp cơ thể rất rõ ràng. Mà... có phải quá rõ ràng rồi hay không? Người ta tắm rửa, ống kính cũng không quay đi, càng có ý dán sát vào? Đây là một bộ phim ngục giam cùng những tình tiết gay cấn hay sao?
- -----oOo------