Sau khi ở chơi tại Hòa Điền Trúc Lâm mấy ngày, hai người lại tiếp tục đến núi Lưu Cô.
Núi Lưu Cô cao hơn rất nhiều so với mặt biển, đường lên núi cũng khá dốc nhưng bù lại, phong cảnh hai bên đường lại rất đẹp, sau khi lên tới đỉnh núi thì dường như đang được ngắm nhìn một chốn thần tiên, xem từ trên xuống còn có thể trông thấy những dải mây trắng muốt, đặc biệt chấn động lòng người.
Ngoài phong cảnh ra, núi Lưu Cô còn là nơi mà thần thường xuyên ghé đến.
Trên đỉnh ngọn núi có một tòa miếu của thần, được lưu truyền nhiều đời là vô cùng kì diệu. Người ta nói hầu hết những người đến đó cầu nguyện thì điều ước của họ đều sẽ trở thành sự thật, người đang độc thân sẽ có người yêu, người nghèo thì nhanh chóng phất lên đổi đời, minh tinh hạng ba cũng có thể lập tức bạo hồng. Do đó, có vô số người nghe danh mà đến, làm cho hương khói bay quanh nơi này không bao giờ ngừng lại.
Trương Mục cũng tràn ngập tò mò đối với núi Lưu Cô này, nếu đã quyết định đến đây chơi thì không thể bỏ qua nó được.
Bảo bảo đã sắp ra đời, cậu muốn cầu cho bảo bảo một lá bùa bình an, hi vọng bé con có thể bình an hạnh phúc mà lớn lên.
Muốn lên núi có tới hai đường, một là leo bậc thang khoảng hai đến ba tiếng, ngắm nhìn phong cảnh ven đường tuyệt đẹp và còn có thể tận hưởng lạc thú khi leo núi, hai là ngồi cáp treo di chuyển trực tiếp từ chân lên đến đỉnh núi.
Với tình trạng cơ thể hiện tại của Trương Mục, hai người quyết định chọn con đường thứ hai, cho dù cậu đã nói muốn leo núi thì cũng là ‘hữu tâm vô lực’, hơn nữa, cậu cũng sợ bảo bảo bị mệt.
Chờ sau khi sinh bảo bảo xong, cậu lại cùng Tiêu Tiên đến đây leo núi là được.
Đỉnh ngọn núi cao hơn rất nhiều so với mặt biển, nhiệt độ cũng khá thấp, trước khi tới Trương Mục đã mặc một chiếc áo khoác dày, sợ hít phải quá nhiều khí lạnh không tốt cho bảo bảo nên cậu đặc biệt đội thêm mũ cùng khẩu trang, tự giác mà bao bọc bản thân đến chặt chẽ.
Thời điểm ngồi cáp treo, bộ dáng của Trương Mục khiến cho những người xung quanh đều cảm thấy kỳ quái.
Sau khi lên đến đỉnh núi, bọn họ mua thêm nhang nến, liền đến miếu thần thờ cúng.
Nhũ danh của bảo bảo là Phái Phái, ngụ ý bé con sẽ có sức sống dồi dào cùng tràn đầy phấn chấn, đây là do Tiêu Tiên cùng Trương Mục sau khi thương lượng thật lâu mới quyết định, Nhưng tên thì lại vì nhiều nguyên nhân mà vẫn chưa đặt được.
Sư phụ trong miếu khen cái tên Phái Phái rất hay, sau khi cầu bình an cho bé con xong, vị sư phụ đưa cho Trương Mục một tấm bùa bình an ghi tên Phái Phái, nói từ giờ trở đi tấm bùa bình an này sẽ phù hộ cho Phái Phái luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Trương Mục cùng Tiêu Tiên cảm ơn một tiếng, bày tỏ lòng thành kính rồi mới ra khỏi miếu, đem lá bùa bình an kia cất thật kỹ.
Cậu là người luôn mang lòng kính nể với thần phật.
Trên đỉnh ngọn núi rất rộng rãi, phong cảnh cũng cực kì đẹp, đưa tầm mắt nhìn một vòng là từng dải mây trắng trải dài, quả thật chính là đẹp như tiên cảnh.
Trương Mục và Tiêu Tiên cũng tùy ý đi dạo, chụp lại rất nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ.
Hôm nay khí trời tươi sáng, ánh nắng nhẹ nhàng, phong cảnh trước mắt mà bọn họ thấy lại càng trở nên xa hoa hơn, nếu như không có ánh mặt trời thì có lẽ cả nơi này đều bị mây trắng bao phủ, tầm mắt đều trở nên trắng xóa.
Tuy đang nghịch nắng trên đỉnh núi nhưng vì nó cách quá xa so với mặt biển nên nhiệt độ lúc này cũng không cao, Trương Mục cũng không có tháo nón cùng khẩu trang xuống.
Toàn bộ quá trình cậu chỉ chăm chú thưởng thức cảnh đẹp cùng chụp ảnh, hoàn toàn không chú ý đến những ánh mắt dò xét của người khác.
Trải qua hai giờ ngắm cảnh ở mọi nơi trên đỉnh núi, hứng thú của Trương Mục cũng bắt đầu giảm xuống thì cậu liền cảm thấy đói bụng, cùng Tiêu Tiên đi tìm chỗ dùng cơm.
Các loại thiết bị ở núi Lưu Cô rất hoàn chỉnh, phòng ăn trên đỉnh núi cũng không thiếu lại còn cung cấp rất nhiều món ăn khác nhau, cực kỳ nhanh chóng và tiện lợi.
Thời điểm hai người vào đến phòng ăn thì bà chủ cũng đã ở đó, nghe theo yêu cầu liền dẫn hai người đến bàn ăn riêng.
Sau khi gọi thức ăn xong, Trương Mục muốn đi WC nhưng Tiêu Tiên không yêu lòng nên cũng đi cùng cậu.
Trương Mục không cảm thấy có nguy hiểm gì nhưng đối với đề nghị của Tiêu Tiên cậu cũng không có ý định cự tuyệt.
Sau chuyện đêm hôm đó, mối quan hệ của cậu cùng Tiêu Tiên cũng không có gì thay đổi, thế mà Tiêu Tiên vẫn đối xử tốt với cậu như trước.
Trương Mục nghĩ thông suốt, nếu cậu đã cùng Tiêu Tiên làm hòa thì hai người không cần tiếp tục dằn vặt nhau mà phải cùng nhau sống thật tốt, nhưng cậu vẫn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện thẳng thắn với Tiêu Tiên.
Nhiều lần, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để mở miệng nhưng bằng một cách nào đó mà luôn bị Tiêu Tiên đánh gãy.
Trương Mục bị quấy nhiễu nhiều lần cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Đêm nay, đến khách sạn liền nói chuyện thẳng thắn với Tiêu Tiên, không thể kéo dài thêm được nữa. Lúc Trương Mục đi WC xong liền yên lặng đưa ra quyết định này.
Khi cậu đi ra ngoài thì nghe thấy Tiêu Tiên đang nói chuyện cùng bà chủ phòng ăn khi nãy. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên cậu dừng lại nghe một chút.
Bà chủ cười nói: "Đó là vợ cháu sao?"
Tiêu Tiên dừng một chút, mới trả lời: "Dạ, đúng vậy."
"Dì thấy hai người cực kì xứng đôi, tình cảm cũng vô cùng tốt, thật đáng ngưỡng mộ."
Tiêu Tiên cười cười, cõi lòng tràn đầy vui vẻ: "Cháu cảm ơn."
"Dì nhìn bụng của vợ cháu là chắc là sắp sinh rồi phải không? Đã được mấy tháng rồi?"
Tiêu Tiên trả lời cực kỳ tự nhiên: "Đã hơn bảy tháng, em ấy cũng sắp sinh rồi."
Bà chủ cười nói: "Khó trách, lúc cô gái đi WC cháu liền đi theo, đứa bé lớn như vậy cũng phải nên cẩn thận một chút."
"Dạ, tụi cháu sẽ chú ý."
"Đúng rồi, nên chú ý thật kỹ, cháu đừng thấy hiện tại tinh thần của cô bé tốt liền thờ ơ, phụ nữ có thai đều sẽ trở nên yếu đuối, không thể mệt mỏi cũng không thể tức giận, cháu thân là chồng của cô ấy thì cần phải quan tâm nhiều vào."
Tiêu Tiên nói chuyện với bà rất vui vẻ, điều này khiến cho Trương Mục không khỏi có chút bất ngờ, hai người nói đến vấn đề mang thai, bà chủ cũng sảng khoái chia sẻ kinh nghiệm sinh sản cho Tiêu Tiên.
Hoàn toàn là xem Trương Mục là vợ của Tiêu Tiên rồi đi.
Thời điểm nghe tới việc phụ nữ sinh xong phải ở cữ, Trương Mục cuối cùng cũng không nhịn được mà đeo khẩu trang lên bước ra đó.
Ban đầu cậu không muốn đeo khẩu trang nhưng nếu làm như vậy thì cậu cũng không biết nên đối mặt với bà chủ này như thế nào. Sợ bà phát hiện cậu là nam liền bị thay đổi mới thế giới quan.
Tiêu Tiên thấy Trương Mục bước ra liền ngưng nói chuyện với bà chủ, đến hỏi cậu có cảm thấy khó chịu trong người không.
Trương Mục đưa mắt nhìn Tiêu Tiên đầy thâm ý, cậu chỉ có thể làm bé ngoan đóng vai vợ của Tiêu Tiên, cười thiện ý với bà chủ. Tuy rằng cách một tầng khẩu trang nhưng cậu vẫn sợ bản thân bị bà phát hiện.
Bà chủ nhìn Tiêu Tiên rồi lại nhìn Trương Mục, cười: "Chồng cháu rất thương cháu đấy, chúc hai cháu thật hạnh phúc, bảo bảo cũng luôn bình an vui vẻ. Tuy hiện tại mang thai thì cực khổ một chút nhưng đến lúc bảo bảo sinh ra, cháu liền có thể cảm nhận được hạnh phúc của một người làm mẹ."
Trương Mục không dám nói lời nào, sợ bại lộ thân phận, chỉ có thể mỉm cười.
Nghĩ thầm, cháu không thể cảm nhận được hạnh phúc của một người mẹ nhưng có thể cảm nhận được hạnh phúc của một người ba.
Chỉ là cảm giác hạnh phúc kia, hiện tại cậu cũng đã cảm nhận được rất nhiều rồi.
"Xin lỗi." Tiêu Tiên thay Trương Mục giải thích: "Gần đây cô ấy đang bị cảm nên cổ họng cũng bị ảnh hưởng."
Trương Mục phối hợp gật gật đầu, kéo kéo tay Tiêu Tiên. Tiêu Tiên sững sờ rồi lại nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa tay Trương Mục trấn an.
Bà chủ bị cưỡng ép cho ăn cẩu lương nhưng vẫn rất vui vẻ, còn giảm giá % cho hai người.
Trương Mục ngụy trang thành vợ Tiêu Tiên cũng đã cảm thấy hết sức khổ cực, chờ đến thời cơ thích hợp liền kéo tay Tiêu Tiên rời đi.
Đến bàn ăn riêng, cậu mới gỡ xuống lớp ngụy trang trước khi quan tâm đến việc cậu bị xem như nữ nhân.
Cậu nhìn gương trong được đặt cạnh bàn ăn riêng, không nhịn được liền hỏi Tiêu Tiên: "Em trông rất giống nữ nhân sao?"
Cho dù cậu mang thai thì dáng đi vẫn rất bình thường mà? Hay là trong lúc mang thai, tư thế của cậu đã bất tri bất giác mà thay đổi?
Chuyện này thật sự rất đáng sợ.
Tiêu Tiên quan sát biểu tình của Trương Mục liền hiểu rõ ý nghĩ của cậu, an ủi: "Là do em đội nón cùng đeo khẩu trang, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng nên bà ấy cũng không chú ý tới đâu."
Trương Mục khó nén được lo lắng: "Thế dáng đi của em cũng không có vấn đề gì sao?"
"Không có." Tiêu Tiên nói: "Chỉ là đi chậm một chút mà thôi, em phải bảo vệ bảo bảo bảo, chờ đến khi sinh ra thì tốt rồi."
Trương Mục nhìn bản thân trong gương thêm mấy lần, xác định không có vấn đề gì mới yên lòng.
Đến khi bảo bảo được sinh ra, cậu nhất định sẽ tăng cường độ rèn luyện, sớm lấy lại oai phong lúc trước.
Đồ ăn rất nhanh đã được mang đến, khẩu vị của Trương Mục cũng đang rất tốt, cậu ăn được một lượng khá lớn. Lúc ăn cơm, cậu nhớ tới khi nãy Tiêu Tiên thừa nhận bản thân là chồng cậu, muốn biết lý do nhưng cậu lại không dám hỏi. Nếu chủ động hỏi vì sao Tiêu Tiên lại thừa nhận điều này thì cũng quá xấu hổ rồi đi.
Khi xuống núi, hai người liền chuẩn bị ngồi cáp treo. Những người xếp hàng đợi cáp treo tạo nên một hàng rất dài, ước chừng tầm nửa giờ mới đến lượt bọn họ.
Tiêu Tiên làm sao có thể để cho Trương Mục đang mang thai mà phải chờ đợi đến nửa giờ, lập tức muốn dùng tiền dành quyền ưu tiên.
Trương Mục lại nhanh chóng nhìn thấy dòng chữ ưu tiên cho quân nhân xuất ngũ cùng phụ nữ mang thai liền kéo kéo tay Tiêu Tiên.
Chỗ nào không cần thiết thì cũng nên tiết kiệm, sau này bảo bảo sinh ra còn cần chi tiêu thêm rất nhiều khoản, hiện tại không cần phải phung phí như thế.
Cậu đã nghĩ được một biện pháp có thể được ưu tiên nhưng không cần đến tiền. Tiêu Tiên nghe đến ý nghĩ này của cậu liền ngây ngẩn nhưng cũng không tỏ ra phản đối.
Chẳng qua là anh cũng có chút buồn cười, lúc trước anh còn lo sợ Trương Mục sẽ để ý chuyện cậu bị xem là phụ nữ, sợ Trương Mục mẫn cảm không thích, nào ngờ không cần đến phiên anh lo lắng, Trương Mục lại hoàn toàn không để ý, cậu còn thông minh ‘học một biết mười’ mà tìm được lợi ích của việc đó.
Biện pháp cậu nghĩ tới là giả thành phụ nữ có thai cùng Tiêu Tiên đi vào con đường được ưu tiên.
Bảo bảo trong bụng cậu là thật, lại còn có thêm chức năng đá người, cũng không sợ bị người ta kiểm tra.
Nói thì nói như thế thôi nhưng đến lúc thực hành ý tưởng kia, Trương Mục vẫn không khỏi cảm thấy có một chút xấu hổ. Ai có thể nghĩ tới cậu không phải phụ nữ mang thai mà là nam nhân đây.
Vì để giảm bớt cảm giác căng thẳng lo lắng trong lòng, cậu để Tiêu Tiên ôm hờ bản thân, cậu cũng ỷ lại mà dán cả người mình vào người Tiêu Tiên, để lộ ra một dáng dấp nhu nhược yếu ớt.
Bộ dáng này của bọn họ cũng không khiến ai hoài nghi, liền được thuận lợi mà thông qua, chị gái kiểm tra còn nhắc nhở cậu vẫn nên cẩn thận một chút.
Tim Trương Mục luôn ầm ầm nhảy loạn, lần đầu giả trang thành phụ nữ có thai, đến lúc ngồi yên trên cáp treo cậu vẫn chưa thể bình ổn được nhịp tim.
Sau khi xuống núi, màn đêm cũng đã dần buông xuống, những người du khách khác cũng nhanh chóng lái xe rời khỏi núi Lưu Cô.
Trương Mục cùng Tiêu Tiên đã đặt trước một căn phòng ở khách sạn bên cạnh, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi mới rời đi.
Tuy rằng lúc lên núi cùng xuống núi đều là ngồi cáp treo nhưng Trương Mục vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bây giờ cậu đang mang trong người một tiểu bảo bảo, thể lực không còn tốt như trước kia.
"Em ngủ một chút đi." Tiêu Tiên nhìn Trương Mục ngồi ở ghế sau, đưa cho cậu một tấm chăn: "Khi nào đến khách sạn, tôi gọi em."
Hai mắt Trương Mục trở nên mông lung, ngáp một cái rồi gật nhẹ đầu, lấy chăn bao quanh bụng rồi dựa vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, ánh mắt vô cùng nhu hòa, trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, sau đó giúp cậu đóng cửa lại.
Đường đến khách sạn cũng không quá xa, tốn khoảng hai đến ba mươi phút.
Tiêu Tiên mở thiết bị chỉ dẫn, vì muốn cho Trương Mục ngủ một giấc yên ổn liền giảm tốc độ xe, dù sao bọn họ cũng không thiếu thời gian.
Ban đầu Trương Mục chỉ muốn nhắm mắt nghỉ một chút, không nghĩ tới vì quá mệt mỏi mà đã ngủ mất.
Cậu mơ mơ màng màng thấy một giấc mơ rất đẹp, mơ thấy cậu trở lại khách sạn để làm hòa với Tiêu Tiên, Tiêu Tiên cũng nhanh chóng đồng ý rồi hai người cùng nhau lăn giường.
Hại bảo bảo trong bụng cậu vô tình chứng kiến cảnh không phù hợp với trẻ em.
- -----oOo------