Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Tiêu Kình và Diêu Hạnh cũng sững sờ trong chốc lát. Hai người thật sự rất ngạc nhiên, họ không ngờ rằng Phái Phái lại là con của con trai mình, hơn nữa bé còn gọi Trương Mục là ba ba.
Lãng phí nửa ngày, hóa ra Phái Phái chính là cháu nội ruột thịt của bọn họ? Trời xui đất khiến, Gia Hữu lại cứu đúng em trai mình?
Nhưng Tiêu Tiên từ đâu có thêm một đứa con trai?
Cả hai người khó có thể che giấu sự bối rối của mình, ngay sau đó tầm mắt họ đổ dồn vào Trương Mục đang đứng phía sau.
“Phái Phái, con không sao chứ?” Trương Mục chạm vào mặt Phái Phái, vội vàng hỏi.
Phái phái vui vẻ chạy qua, Tiêu Tiên thuận tay bế bé lên, nghĩ lại mà sợ, trái tim đong đầy cảm giác trân trọng xen lẫn đau lòng sau khi mất mà tìm được.
Phái phái lắc đầu trả lowid: “Con không sao ạ, nhưng anh trai bị thương rồi. Do anh đã xua đuổi kẻ xấu đi nên mới bị thương đấy ạ.”
Trương Mục hơi thở dài, nghĩ đến là Tiêu Gia Hữu cứu Phái Phái, tâm tình cậu rất phức tạp, xoa xoa đôi bàn tay mềm mại của Phái Phái.
Cảnh sát đã đến để làm thủ tuch xác minh danh tính của họ, xác nhận Tiêu Tiên và Trương Mục thật sự là người nhà của đứa trẻ mới an tâm thoải mái trở về.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tiêu Tiên ôm Phái Phái vào phòng, dẫn đầu nói: “Ba, mẹ.”
Tiêu Kình và Diêu Hạnh còn nghĩ về thân phận thật của Phái Phái, khẽ gật đầu, họ cũng không biết nên hỏi cái gì trước.
Tiêu Tiên lại nhìn Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Gia Hữu vẫn còn đang rất sốc, không hiểu ba mình làm thế nào có thêm một đứa con nữa, hắn khó mà chấp nhận được.
Tâm trạng phức tạp kêu lên: “Ba.”
Tiêu Tiên "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Trương Mục.
Trương Mục có chút cẩn thận, cậu không nghĩ rằng sẽ gặp nhau theo cách này, dừng một chút mới lễ phép nói: “Con chào chú và dì ạ.”
Tiêu Kình không có ý làm Trương Mục xấu hổ, cười lịch sự.
Diêu hạnh cười nói: “Đừng đứng, mau ngồi đi.”
Tiêu Tiên ôm Phái Phái ngồi bên cạnh sô pha, thuận tiện lôi kéo Trương Mục cũng ngồi xuống.
Trương Mục dựa gần Tiêu Tiên, có thể cảm giác được tư thế bảo hộ của Tiêu Tiên với cậu, trong lòng ấm áp.
Cậu nhớ tới chuyện Tiêu Gia Hữu cứu Phái Phái, chân thành nói với Tiêu Gia Hữu: “Cảm ơn cậu cứu Phái Phái, vết thương của cậu thế nào?”
Cậu còn có thể nhìn thấy vết thương rõ ràng trên mặt Tiêu Gia Hữu.
“Không cần anh giả mù sa mưa.” Tiêu Gia Hữu lạnh nhạt nói.
Hắn vốn muốn nói lời càng gay gắt hơn, nhưng khi ba liếc qua, hắn cũng không dám nói nữa, nghẹn lại những lời định mắng Trương Mục vào trong lòng.
Nghĩ thầm, sớm biết Phái Phái là con trai của ba hắn và Trương Mục, hắn còn cứu cái rắm.
Lúc trước nhìn Phái Phái chỗ nào cũng đáng yêu, cực kìngoan ngoãn, bây giờ chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đáng ghét, không muốn nhìn nhiều một cái.
Tiêu Gia Hữu nói xong, không khí trong phòng nháy mắt liền trở nên xấu hổ, bảo mẫu đã sớm trốn xa.
Tiêu Tiên khó chịu nói: “Con nói chuyện kiểu gì vậy?”
Tiêu Gia Hữu không dám hé răng, cũng không chịu cúi đầu.
Trương Mục có chút xấu hổ, nhưng cậu không chấp nhặt, dù sao thì Tiêu Gia Hữu đã cứu Phái Phái, đây là sự thật.
“Đừng nói lung tung, sao lại không lễ phép như vậy?” Diêu Hạnh mắng nhẹ Tiêu Gia Hữu một câu, lại ngại ngùng nói với Trương Mục: “Gia Hữu không hiểu chuyện, con đừng để trong lòng.”
Trương Mục hiểu ý cười nói: “Vâng ạ.”
Diêu hạnh lại hỏi: “Chuyện Phái Phái là sao?”
Sau khi bà hỏi, Tiêu Kình và Tiêu Gia Hữu đều dựng lỗ tai lên, đồng dạng tò mò đáp án vấn đề này.
Phái Phái chỗ hiểu chỗ không, nghĩ đến chuyện anh trai gọi Tiêu baba là ba, bé nhìn phải nhìn trái, cảm thấy kì lạ. Nhưng vì người lớn đang nói chuyện nên không dám ngắt lời.
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục liếc nhìn một cái, nói: “Phái phái là con ruột của con.”
Dừng một chút, mới bổ sung nói: “Với Trương Mục.”
Trong lòng Tiêu Kình và Diêu Hạnh hiểu rõ, thấy Tiêu Tiên thừa nhận Phái Phái là con hắn, Tiêu Gia Hữu sắc mặt đột nhiên khó coi tới cực hạn.
Tiêu kình nhìn Tiêu Gia Hữu, nói với Tiêu Tiên: “Chúng ta duy trì quyết định muốn một đứa trẻ của con, nhưng con nên thảo luận với chúng ta trước."
Đây là tỏ ý trách Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên nhìn ba mình bình tĩnh nói" Xin lỗi, chuyện xảy ra đột nhiên, con không có thời gian thông báo với hai người. Sau khi sinh Phái phái, con muốn đưa bé đến gặp ba, mẹ, nhưng khi đó bé lại bị bệnh, phải chữa khỏi bệnh mới trở về được.”
Diêu Hạnh nghe vậy có chút lo lắng, vội vàng hỏi: “Bệnh gì? Nghiêm trọng không?”
“U máu, may mắn điều trị sớm, không để lại di chứng.” Trương Mục giải thích nói.
“Không sao là được rồi.”
Tiêu Kình và Diêu Hạnh không nói gì nữa, đau lòng nhìn Phái Phái.
Còn nhỏ nhưng đã phải chịu nhiều đau đớn.
Trương Mục trịnh trọng nói: “Chú, dì, cảm ơn đã chăm sóc Phái Phái. Đêm nay con tới vội vàng, cũng không nghĩ rằng sẽ gặp hai người, nếu có chỗ không phải mong chú, dì tha thứ cho con.”
Thái độ của cậu chân thành, thiệt tình cầu sự thông cảm. Cậu vội vã đến đây, không có tâm trạng chuẩn bị cái gì hết.
Diêu Hạnh nhìn Trương Mục, lần đầu tiên bà thấy Trương Mục là vì tình cờ gặp phải bên Lộc Cảng. Khi đó Trương Mục còn ở bên Gia Hữu,mặc dù khẩn trương nhưng vẫn rất lễ phép, lịch sự.
Bà rất thích Trương Mục, lớn lên đẹp, giáo dưỡng tốt, tính cách tốt, còn hiểu khi nào phải nhiệt tình khi nào cần lạnh nhạt.
Sau này Gia Hữu đã làm sai, Trương Mục chia tay với hắn, Diêu hạnh khá tiếc nuối, bà là thật lòng hy vọng có thể thành người một nhà với cả Trương Mục.
Không ngờ rằng ngày gặp lại Trương Mục, đối phương từ cháu dâu biến thành con dâu.
Ban đầu bà cảm thấy rất khó chấp nhận, sau đó mới biết được là hiểu lầm, Trương Mục không biết Tiêu Tiên là ba Tiêu Gia Hữu
Tiêu Kình khuyên bà rằng con trai khó lắm mới gặp được người mình thích, bọn họ sao có thể bổng đánh uyên ương, đánh tan xong, con trai độc thân cả đời làm sao bây giờ? Lại nói Trương Mục là cháu dâu hay con dâu đều được, không phải đều là con cháu nhà họ Tiêu sao.
Bởi vậy lúc Trương Mục và Tiêu Tiên cãi nhau, bà và Tiêu Kình cũng sốt ruột, nhiều năm như vậy con mình mới yêu một người, cậu chạy mất rồi thì chẳng phải hắn sẽ một thân một mình suốt đời. Nếu không phải Tiêu Tiên ngăn cản, bọn họ đã tự mình đi khuyên Trương Mục.
Bây giờ Trương Mục thật vất vả chịu tới gặp bọn họ, bọn họ đâu thể bưng cái giá.
Tiêu gia cưới con dâu không dễ dàng, mặc kệ nam nữ, đều cần xem trọng, cẩn thận mất.
“Không có việc gì, con đến là được rồi.” Diêu hạnh cười nói: “Chúng ta đều là người một nhà, khách khí cái gì, đừng ngại, coi nơi đây là của con, cứ thoải mái đi."
Tiêu Kình cũng nói: “Đúng vậy, Tiêu Tiên đối xử không tốt với con thì nói với chúng ta, chúng ta sẽ làm chủ cho con.”
Trương Mục có chút ngượng ngùng, không nghĩ rằng ba mẹ Tiêu Tiên hiền lành như vậy cậu còn sợ ba mẹ Tiêu Tiên sẽ chỉ vào cái mũi mắng cậu.
“Tiêu ca rất tốt với con.” Cậu liếc Tiêu Tiên một cái, vừa vặn Tiêu Tiên cũng đang nhìn cậu, tầm mắt hai người nháy mắt đụng vào nhau.
Tiêu Tiên mỉm cười với Trương Mục.
Trương Mục cũng cười, đôi mắt tròn xoe như có sóng xuân dập dờn, rất động lòng người.
Tiêu Kình và Diêu Hạnh yên lặng nhìn nhau, xem ra cảm tình hai đứa bé rất tốt, họ cũng khá tò mò, dù sao chưa từng thấy Tiêu Tiên đối xử như vậy với ai, quả thật là đổ vì Trương Mục không dậy nổi rồi.
Tiêu Gia Hữu nhìn chằm chằm Trương Mục, bí mật nghiến răng.
Diêu hạnh cười càng vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, lúc này gặp mặt vội vàng quá, chúng ta cũng chưa chuẩn bị tốt, lần sau để Tiêu Tiên đưa con đến đây.”
Trương Mục gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đây là đương nhiên, nhất định hôm nào phải chính thức lại đây gặp dì và chú.”
Mấy người tôi một câu bạn một câu, không khí tốt hơn rất nhiều.
Phái Phái tò mò mà nhìn ba ba, hỏi: “Ba ba ơi, ông và bà là ông nội bà nội ạ?”
Bé nói chưa sõi, nhưng Trương Mục dễ dàng nghe hiểu.
“Đúng vậy, ba ba từng nói muốn mang con đi gặp ông nối bà nội, đây là nhà ông bà.”
Phái phái "Ồ" một tiếng, cảm giác thật thần kỳ, bé không ngờ đây là nhà ông bà.
Bé nghĩ liền có chút thẹn thùng quay đầu nhìn ông bà.
Diêu Hạnh cũng cảm khái, bà vừa nghĩ nếu bé là chắt trai của mình thì tốt, Phái Phái đã thật sự trở thành cháu ruột bà.
“Phái Phái, lại đây.” Diêu hạnh vẫy tay cười: “Lại đây cho bà nội nhìn con một chút.”
Bà cũng thích Phái Phái từ trước, nhưng phái phái là cháu trai thật thì ý nghĩa sẽ không giống nhau.
Tiêu Tiên ôm Phái Phái xuống sô pha.
Phái phái ngoan ngoãn đi qua đi, hô: “Ông nội, bà nội ơi.”
Diêu Hạnh và Tiêu kình phân biệt trả lời, rất là yêu thích nhìn phái phái.
Đáng lẽ phải tặng quà cho Phái Phái, nhưng bọn họ cũng chưa chuẩn bị, chỉ có thể tặng lại vào lần sau.
“Thật ngoan.” Diêu hạnh ôm phái phái, càng xem càng thích: “Phái Phái còn chưa tới hai tuổi đi?”
Trương Mục nói: “Còn kém hơn hai tháng.”
“Cũng nhanh, Phái Phái tròn hai tuổi phải làm sinh nhật thật lớn."
Phái Phái không muốn ôm muốn xuống dưới, xoay người đi hướng phía Tiêu Gia Hữu.
Bé còn nhớ rõ ba ba nói chuyện bé có anh trai, vậy đây chính là anh trai bé rồi.
Nghĩ đến là anh trai cứu mình, bé cực kì vui sướng nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng anh trai có vẻ không vui lắm, cho nên bé cũng có chút khẩn trương thấp thỏm.
Đi đến trước mặt Tiêu Gia Hữu, Phái Phái kích động lại có chút nhút nhát sợ sệt gọi: “Anh ơi.”
Tiêu Gia Hữu đang giận dữ, cúi đầu lạnh như băng mà nhìn Phái Phái, gằn giọng nói: “Mày gọi ai là anh? Tao không có em trai.”
Hắn nói xong đứng lên đã muốn đi, hắn không muốn ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Phái phái bị dọa sợ, nhìn hắn một cách đáng thương, bé không biết anh trai vừa đối xử rất tốt với mình tại sao lại trở nên hung dữ.
Bé đưa tay ra muốn giữ lại anh trai và nói: “Anh ơ đừng đi.”
Bé rất thích người anh trai đã cứu mình này
“Tao đã nói tao không có em!” Tiêu Gia Hữu xoay người quát.
Hắn gầm lên xong nhấc chân rời đi, không để ý Phái Phái còn lôi túm quần áo hắn, ngay lập tức bị ngã trên mặt đất.
Tiêu Gia Hữu bước chân hơi dừng lại, do dự muốn kéo Phái Phái, nhưng lại nghĩ đến ở đây nhiều người như vậy, còn sợ không ai kéo sao, vì vậy tiếp tục đi phía trước.
Hắn đi đến cạnh cửa.
Tiêu Tiên nhíu mày nói: “Gia Hữu, con là anh trai.”
Tiêu Gia Hữu vành mắt phiếm hồng, lần đầu tiên không nghe ba nói, xoay người cất bước chạy đi, cánh của phòng bị hắn đập mạnh phát ra tiếng động lớn.
Diêu hạnh ngồi gần nhất định đỡ Phái Phái, phái phái đã chính mình bò dậy.
Hai vành mắt hồng hồng, cực kỳ buồn bã, giống bé chuột chũi đáng thương chôn vùi trong lòng ngực Trương Mục.
Trương Mục ôm Phái Phái, nhẹ nhàng vỗ bé an ủi, trái tim cũng đau nhói một chút.
Nhiệt độ trong phòng lần nữa giảm xuống âm độ
Tiêu Tiên cũng đau lòng Phái Phái, tâm rối như tờ vò, thấy Trương Mục không nói chuyện, hắn nắm lấy tay cậu.
Trương Mục im lặng trốn tránh, không để Tiêu Tiên đụng tới, Tiêu Tiên giật mình, ngón tay cứng lại một lát, lại chậm rãi thu trở về.
Diêu Hạnh đánh vỡ trầm mặc nói: “Gia Hữu chỉ là chưa chấp nhận được thôi, không có việc gì, chờ hắn nghĩ thông suốt là được, Phái Phái có đau không?”
Phái phái nước mắt lưng tròng mà lắc đầu.
Diêu hạnh nhìn đau lòng, nói vớiTiêu Tiên: “Con cũng tìm thời gian nói chuyện với Gia Hữu.”
Tiêu Tiên trầm mặc gật đầu.
Tiêu kình thở dài, có chút mệt mỏi, nói: “Chuyện của con tự mình giải quyết. Thời gian không còn sớm, Phái Phái cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiêu Tiên ôm phái phái, đưa Trương Mục rời đi.
Bên ngoài trời tố như mực, chỉ có ánh đèn đường mỏng manh.
Tiêu Tiên lái xe, Trương Mục ôm phái phái ngồi phía sau.
Ban ngày Phái Phái đã đủ giật mình, buổi tối lại trải qua nhiều chuyện như vậy, được Trương Mục ôm có cảm giác an toàn cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi, chỉ là lông mày còn hơi nhíu.
Xe đi một khoảng cách rồi, Trương Mục và Tiêu Tiên vẫn chưa nói chuyện, trong thùng xe trầm mặc đến có chút áp lực.
Cuối cùng vẫn là Trương Mục thử giảm bớt không khí nói: “Không nghĩ tới ba mẹ anh hiền lành như vậy. Em thấy là nhà anh là sợ hãi, lúc vào phòng chân cũng căng thẳng nhũn ra.”
Tiêu Tiên không nói tiếp, hắn có thể cảm giác được cảm xúc Trương Mục, vì thế hỏi: “Em không tức giận?”
Trương Mục nói: "Em không giận.”
"Được rồi, em đã hơi tức giận vì thái độ của Tiêu Gia Hữu với Phải Phái, nhưng thật ra nó tốt hơn tôi nghĩ. Ít nhất Tiêu Gia Hữu đã không làm điều gì tổn thương đến Phái Phái. Và cậu ấy còn cứu Phái Phái, chỉ riêng điểm này em cũng phải cảm ơn cậu ấy. "
Tiêu Tiên im lặng lúc lâu rồi đột ngột nói:"Xin lỗi."
Trương Mục giật mình, chút buồn bực trong lòng cũng tan thành mây khói, buồn cười nói: “Anh xin lỗi em làm gì? Lại không phải sai.”
Cậu giả vờ ho khan, mất tự nhiên mà giải thích nói: “Vừa mới…… Là em không tốt, em không nên giận chó đánh mèo anh, không nên tránh tay anh, em thật sự chỉ giận có một lát thôi."
Cậu vừa nói vừa vươn tay: “Anh muốn nắm bao lâu đều được!”
Tiêu Tiên thấy thế lập tức nở nụ cười: “Tôi còn đang lái xe, em đừng quyến rũ tôi.”
Trương Mục thấp giọng lẩm bẩm nói: “Người dâm thấy dâm.”
Về đến nhà, Tiêu Tiên đến ôm Phái Phái, lại bị Trương Mục ôm lấy cổ, làm hắn cúi đầu hôn triền miên thật lâu.
Trong thùng xe u án, Phái Phái cũng ngủ say.
Khi hai người tách ra, đều hơi thở hồng hộc.
Trương Mục mặt phiếm hồng, đôi mắt lại rất sáng, nghiêm túc chuyên chú mà nhìn Tiêu Tiên, dng tnh nói: “Tiêu ca, em yêu anh.”
Cậu chưa nói thêm gì, nhưng một câu này, cũng đủ để thể hiện tấm lòng và thái độ của mình.
Những ngón tay Tiêu Tiên chạm vào tóc Trương Mục, nhẹ nhàng mà kch thích, biểu tình ôn nhu lưu luyến, nghiêm túc nói: “Anh cũng yêu em.”
“Em biết.”
Trương Mục ôm phái phái xuống xe, đứng trước mặt Tiêu Tiên trước mặt, cởi mở mà cười nói: “Cho nên anh hãy đi đi, đi tìm Tiêu Gia Hữu, tìm được hắn để tâm sự, em biết anh suy nghĩ cái gì, đó là con anh, em có thể lý giải.”
"Em sẽ luôn đứng cạnh anh."
- -----oOo------