Khi Tiêu Tiên đi lấy túi chườm nước đá về, Trương Mục đã bình tĩnh lại, buồn chán ngồi trên giường cầm di động chơi, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt cáu giận. Điều này cũng không thể trách Trương Mục được. Điện thoại di động vừa mới mua, chưa dùng được bao lâu mà đã bị văng game, là ai cũng sẽ cáu đến mức muốn đập máy.
“Tức chết tui!” Trương Mục nhìn thấy Tiêu Tiên trở về, liền đưa điện thoại di động ném tới một bên, thuận miệng oán giận: “Điện thoại di động em mới mua, chơi trò gì cũng lag, dùng không tốt!”
Tiêu Tiên liếc nhìn chiếc di động bị vứt sang một bên, không nói gì, trực tiếp đến trước mặt cậu, cần lấy chân Trương Mục, đem túi chườm nước đá đắp lên chỗ sưng. Túi chườm rất lạnh, chạm vào cổ chân còn có hơi lạnh tỏa ra,Trương Mục theo phản xạ tự nhiên muốn rụt chân, lại bị Tiêu Tiên đoán trước mà dùng sức nắm chặt.
“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Tiên nhắc nhở. Sức lực củaanh rất lớn, chút giãy giụa của Trương Mục nhanh chóng bị trấn áp. Trương Mục trộm nhìn Tiêu Tiên biểu tình nghiêm túc đứng đắn, không dám động đậy, chỉ nhỏ giọng nói thầm: “Lạnh quá……”
“Lạnh mới nhanh hết sưng, nhịn một chút là được.” Tiêu Tiên lên tiếng. Anh nói chuyện luôn rất bình tĩnh, không có cảm xúc dao động, cho người ta cảm giác lạnh như băng, rất xa cách.
Trương Mục đột nhiên hỏi: “Bình thường, có phải rất nhiều người sợ anh không?”
Tiêu Tiên không ngẩng đầu, biểu tình trấn tĩnh, lạnh nhạt: “Sao hỏi như vậy?”
Trương Mục nói: “Bởi vì anh rất nghiêm túc, ít nói, luôn nghiêm trang, còn không thích cười. Cho dù không sợ, cũng sẽ không dám thân thiết đi?”
Tiêu Tiên dừng một chút, mới hỏi lại: “Em sợ tôi?” Anh vừa nói vừa nắm cổ chân Trương Mục, đem túi chườm nước đá kề sát chỗ sưng, lúc làm việc này, Tiêu Tiên cúi đầu, mặt không biểu tình, đặc biệt nghiêm túc, động tác còn vô cùng chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, làm Trương Mục cảm giác vô cùng dịu dàng.
Túi chườm đá quả thật rất lạnh, nhưng bàn tay cầm cổ chân lại rất nóng.
Trương Mục tâm tình vô cùng tốt, nghe vậy nhe răng cười: “Em đương nhiên không sợ, trêu anh chút, anh đừng nghĩ là thật. Em biết anh chính là nhìn qua nghiêm túc, thật ra người rất tốt, anh còn giúp em nhiều như vậy. Chỉ là anh có thể thử thể hiện cảm xúc với người khác, nói nhiều hơn, dù sao có rất nhiều lời anh không nói ra, người khác rất khó đoán được.”
Tiêu Tiên kinh ngạc nhìn Trương Mục, một lúc lâu sau mới nói: “Em hình như nhầm rồi, tôi cũng không phải đối xử với ai đều như với em.”
Lời này nói như thường, không có gì lạ, Trương Mục lại cố tình nghe ra nghĩa bóng, tươi cười rực rỡ, khóe môi cong lên: “Cho nên ý của anh là, em rất đặc biệt, mới đối xử em cùng những người khác không giống nhau?”
Bàn tay cầm cổ chân Trương Mục của Tiêu Tiên đột nhiên nắm chặt hơn một chút, nghiêm túc nhìn Trương Mục không nói chuyện. Trương Mục bị nhìn chằm chằm, không hiểu sao chột dạ, hơi xấu hổ, có người nào lại tự khen chính mình, vội vàng ho nhẹ một tiếng lảng sang chuyện khác: “Lại nói tiếp, chúng ta còn chưa nói chuyện đâu, anh làm nghề gì? Nếu là kết bạn du lịch thì cũng phải biết nghề nghiệp của nhau chứ.”
Tiêu Tiên không trả lời, hỏi ngược lại: “Em làm nghề gì?”
“Em? Hoạ sĩ sáng tác. Em học chuyên ngành chính là vẽ tranh, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm công việc chuyên nghiệp liên quan.” Trương Mục thẳng thắn thành khẩn nói.
Tiêu Tiên gật đầu: “Tôi học công nghệ thông tin, làm cũng là công việc liên quan.”
“Công nghệ thông tin? Là nhân viên lập trình sao?”
Tiêu Tiên: “Coi như vậy đi.”
Trương Mục ngay lập tức đầy mặt ân cần, xoay người đưa di động cho Tiêu Tiên, chờ mong hỏi: “Vậy anh có thể giúp em sửa di động không? Nó lag quá, em ấn kiểu gì cũng không được.”
Tiêu Tiên cầm lấy di động thao tác vài cái liền trả cho Trương Mục.
“Vậy là ổn rồi?” Trương Mục quả thực không thể tin được, click mở ứng dụng phát hiện di động cực kì mượt, so với trạng thái lúc trước tốt gấp mấy lần, thật lòng khen ngợi: “Oa! Anh thật giỏi, em hồi trước mua lại không làm gì được.”
Tiêu Tiên bị Trương Mục ngưỡng mộ nhìn, sợ cậu xấu hổ nên cũng không nói chẳng qua là vấn đề nhỏ, hiểu chút máy tính đều có thể nhẹ nhàng giải quyết.
“Em nghe nói nhân viên lập trình hầu như rất bận, anh làm cách nào để xin nghỉ thời gian dài như vậy? Boss đồng ý sao?”
Tiêu Tiên nói: “ Tôi trước đây chưa từng nghỉ phép, lần này là nghỉ bù.”
“ Vậy anh thật sự quá mệt mỏi rồi, chưa nghỉ lần nào.” Trương Mục ra vẻ nhẹ nhàng: “Vẫn là em thoải mái, tự từ chức, bây giờ tự do tự tại, muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ, không ai cấm được em.”
Tiêu Tiên nhíu mày, hỏi: “Vì sao?”
Việc này liên lụy quá nhiều, không thể nói rõ, Trương Mục không muốn nhắc tới, tùy tiện qua loa: “Không có chuyện gì, chỉ là công tác không thuận lợi, anh hiểu mà, boss là thương nhân, thương nhân đều để ý chuyện lãi lời, ai thèm để ý tình nghĩa, cho dù làm việc bao lâu, chăm chỉ đến đâu thì vẫn có thể nói đá liền đá, cũng do em xui xẻo thôi …… Chậc, không đề cập tới những việc đó nữa, nếu đã đi chơi thì phải vui vẻ chơi cho đủ.”
Cậu không muốn nói, Tiêu Tiên cũng không hỏi nhiều.
Cơm trưa là người phục vụ đưa đến phòng. Ăn cơm xong, Tiêu Tiên chấp nhận lời mời nhiệt tình của Trương Mục, trở về khách sạn bên kia dọn hành lý qua đây, khi ngang qua khu lễ tân còn thuận tiện đổi thành phòng xa hoa có giường lớn.
Trương Mục không nghĩ tới, Tiêu Tiên vậy mà hơn cậu những mười tuổi, dù sao đối phương nhìn còn rất trẻ, hoàn toàn không giống người sắp .
“Thật sao? Anh không gạt em chứ?” Trương Mục lại gần quan sát Tiêu Tiên, không thể tưởng tượng nổi: “Anh nhìn qua cũng chỉ lớn hơn em bốn, năm tuổi thôi.”
Tiêu Tiên đẩy Trương Mục gần sát mặt ra, có chút bất đắc dĩ: “Tôi không cần lừa em.”
“Em thấy rất khó tin, anh nhìn trẻ như vậy.” Trương Mục không nhịn được vươn tay nhéo nhéo mặt Tiêu Tiên, buồn bực: “Anh xem, người khác tuổi này đều đã có bụng phệ, cả người đầy mỡ, trong khi anh thì nếp nhăn cũng chẳng thấy, dáng người cực kì tốt, còn có cơ bụng, anh có phải đang giấu bí quyết bảo dưỡng nào không?”
“Không có.” Tiêu Tiên bỏ bàn tay đang sờ loạn của Trương Mục ra. Trương Mục nhìn chằm chằm Tiêu Tiên, đảo mắt lại cười hì hì: “ Vậy xin hỏi chú Tiêu, anh trâu già gặm cỏ non có cảm tưởng gì?”
Từ Tiêu ca thăng cấp thành chú Tiêu, Tiêu Tiên quả thật bó tay với Trương Mục, chỉ cảm thấy đau đầu.
Trương Mục chân bị thương, không thể hoạt động mạnh, hai người ở khách sạn hai ngày, nhàm chán muốn chết. Cậu định quấn lấy Tiêu Tiên làm chút chuyện vui vẻ giết thời gian, lại bị Tiêu Tiên lấy cái chân bị thương của cậu làm lý do, liên tiếp lạnh nhạt từ chối, hắn giống như là sát thủ lạnh lùng, một chút tình cảm cũng không có. Trương Mục uể oải thất vọng, nhưng không từ bỏ hy vọng, bởi vậy dùng hết thủ đoạn câu dẫn, vậy mà Tiêu Tiên vẫn tâm vững như đá, không chút nào dao động. Nếu không phải rõ ràng bản lĩnh của Tiêu Tiên, Trương Mục sắp nghi ngờ đối phương có phải bị bất lực hay không. Dù sao làm gì có tên đàn ông nào nhịn được sắc đẹp trước mặt, còn nằm sẵn chờ người hái mà vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, ngồi trong lòng mà không loạn.
Cố tình Tiêu Tiên càng như vậy, Trương Mục càng thích rảnh rỗi lại trêu chọc Tiêu Tiên, cảm giác vô cùng thú vị, nếu Tiêu Tiên lần nào cũng theo ý cậu thì cậu cũng chẳng nhiệt tình đến thế.
Nhịn hai ngày, chân Trương Mục dần tốt lên, cuối cùng có thể thoải mái ra ngoài chơi. Chờ ra ngoài, cậu mới phát hiện Tiêu Tiên thuê xe, còn là chiếc siêu xe, bọn họ không phải chen tàu điện ngầm rồi.
Tiền thuê xe chắc chắn không rẻ, Trương Mục muốn chia với Tiêu Tiên lại bịanh từ chối, bảo rằng Trương Mục mời anh ăn bữa cơm là được. Trương Mục nghĩ cũng thấy ổn, không nói thêm gì, sau đó hai người đi nhà thờ Đức Bà, nhà thờ Saint-Sulpice, qua cung điện Versailles và đứng ở trước Tháp Eiffel chụp ảnh. ()
Lúc mới tới Paris, Trương Mục và Tiêu Tiên không đủ thân thiết, ngại nhờ anh chụp ảnh giúp, bây giờ cảm giác ấy cũng biến mất. Tiêu Tiên mang theo camera, Trương Mục đến đâu cũng muốn anh chụp vài tấm làm kỷ niệm. Tiêu Tiên không từ chối, chỉ là anh chụp ảnh kỹ thuật quả thật không nỡ nhìn, chụp bức nào bức nấy khiến Trương Mục xấu theo kiểu khác nhau, không hề trùng lặp. Trương Mục nhìn ảnh chụp khiếp sợ, vẻ mặt một lời khó nói hết, chỉ có thể tay cầm tay dạy Tiêu Tiên tìm góc độ, ảnh mới đẹp hơn chút.
Lần sau cậu lôi kéo Tiêu Tiên chụp ảnh, lại bị dứt khoát từ chối, anh không thích chụp ảnh. Cuối cùng cũng không thể chống đỡ Trương Mục làm nũng, đành miễn cưỡng đồng ý.
Tiêu Tiên mặc áo thun đen, quần dài tối màu, thẳng lưng đứng trước Tháp Eiffel, khuôn mặt nghiêm túc không chút biểu tình nhìn chằm chằm màn ảnh. Không giống du lịch, giống tham gia cuộc họp hay hội thảo nào đó.
Trương Mục cầm camera, dạy anh tạo tư thế: ”Tiêu ca, anh đừng nghiêm túc như vậy, cười một cái, phải biểu hiện thật sự vui vẻ. Không, không phải cười giả tạo như thế…… Anh nghiêng người chút, thử thả lỏng. Đúng rồi, cứ như vậy, nhìn em.”
Chụp cho Tiêu Tiên một tấm, Trương Mục lại nói muốn chụp ảnh chung, kéo Tiêu Tiên tìm một người nước ngoài, nhờ chụp giúp. Người nước ngoài rất nhiệt tình, bảo hai người đứng sát nhau, thân mật chút. Trương Mục muốn ôm vai Tiêu Tiên, nhưng Tiêu Tiên cao hơi cậu, làm động tác này trông sẽ rất kì cục, cậu nghĩ nghĩ, liền cầm lấy tay Tiêu Tiên kéo sang ôm bả vai mình. Tiêu Tiên kinh ngạc nhìn Trương Mục, không biết nên để tay ở đâu.
Chụp ảnh xong, Trương Mục liên tục cảm ơn người bạn nước ngoài. Người đó cười vui vẻ, đặc biệt dễ gần, khen bọn họ đẹp trai, rất xứng đôi, nhưng dễ ngại ngùng quá. Trương Mục sợ Tiêu Tiên không cao hứng, vội vàng dùng tiếng Anh giải thích: “Bạn hiểu nhầm rồi, chúng tôi không phải người yêu.”
Người nước ngoài giật mình, xin lỗi vì nhầm lẫn.
Sau đó Tiêu Tiên không chịu chụp ảnh nữa, Trương Mục thấyanh coi chụp ảnh như hồng thủy mãnh thú, không ép anh, chỉ đợi lúc anh không để ý chụp trộm mấy tấm. Xong việc Trương Mục không nhịn được tò mò, hỏi Tiêu Tiên: “Anh đã lâu không chụp ảnh phải không?”
Tiêu Tiên trả lời ngắn gọn: “Ừ, trừ trường hợp bắt buộc, tôi đều không chụp ảnh.”
“Vậy anh mua camera làm gì? Còn là camera xịn, em nghĩ rằng anh thích chụp ảnh.”
“Phong cảnh càng đáng giá chụp.”
“Câu này em không đồng ý.” Trương Mục nói. “Phong cảnh là chết, người là sống, chúng ta du lịch để cho mình vui vẻ, anh chỉ chụp phong cảnh, không chụp người, vậy so với lên mạng download hình ảnh khác gì nhau?”
Tiêu Tiên trầm mặc, có thể là không biết nói gì. Trương Mục lại cảm thấy Tiêu Tiên chính là chơi chưa đủ điên, không đủ giải phóng thiên tính, nên mới cái gì cũng không hứng thú.
Màn đêm giờ đã buông xuống, thành phố dần bị sương chiều nặng nề bao phủ. Trương Mục im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiên, cười nói: “Đi, em mang anh đi một nơi rất vui. ”
_____________
Chú thích:
Nhà thờ Đức Bà Paris là nhà thờ chính tòa, nơi đặt ngai tòa giám mục của Tổng giáo phận Paris, tọa lạc trên đảo Île de la Cité của thành phố Paris, Pháp.
Nhà thờ Saint-Sulpice là một nhà thờ nằm trên quảng trường cùng tên, thành phố . Với chiều dài mét, mét và mét, Saint-Sulpice chỉ nhỏ hơn một chút so với và là nhà thờ lớn thứ hai của thành phố.
Cung điện Versailles là nơi ở của các vua Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI. Nằm ở phía Tây của Paris tại thành phố Versailles, lâu đài Versailles là biểu tượng của quyền lực tối thượng của các triều đại phong kiến Pháp với một diện tích và các công trình kiến trúc cực kì đồ sộ và lộng lẫy.
Tháp Eiffel là một công trình kiến trúc bằng thép nằm trên công viên Champ-de-Mars, cạnh sông Seine, thành phố Paris.
Tất cả những địa danh trên đều rất đáng giá để mọi người ghé thăm khi đi du lịch ở Pháp. Đặc biệt là cũng điện Versailles, không phải tự nhiên nó được coi là dấu ấn của tinh hoa nghệ thuật Pháp đâu. Mình đi tìm ảnh mà ngất ngây với vẻ đẹp đấy luôn mất rồi.
- -----oOo------