Edit: Packha
Hôn lễ
Trước kia nguyên văn "Tề Duyệt" chỉ nhận đăng ký giấy kết hôn, không tổ chức hôn lễ. Mà lần này, ý tứ của Thẩm Mục Thâm chính là phải làm một hôn lễ thật long trọng, về phần phương diện khách mời, lúc Tề Duyệt viết danh sách, Thẩm Mục Thâm lại gần nhắc nhở một câu.
"Em nhớ mời toàn bộ bạn học lúc trước của em tới."
"Vì sao?" Tề Duyệt sửng sốt một chút, tuy rằng cô sẽ mời, nhưng không hiểu sao Thẩm Mục Thâm lại cố ý nhắc nhở.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày nói, "Cái người phụ nữ chèn ép em, phương thức khoe khoang khiến cho anh ấn tượng mới mẻ. Mà anh cũng muốn cho cô ta nhớ kỹ khoảnh khắc mới mẻ lần này một chút."
Tề Duyệt:...Đúng là nhân vật phản diện hẹp hòi mà.
Dựa theo tính tình của Thẩm Mục Thâm, tuyệt đối không có khả năng làm hôn lê nhỏ. Tuy rằng Thẩm thị đã tuyên bố phá sản, Thẩm lão gia cũng đem toàn bộ tài sản đi quyên góp cho hội từ thiện. Nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn lấy tốc độ kinh người, chỉ trong vòng thời gian một năm, đem công ty từ ba mươi nhân viên mở rộng lên tới một trăm nhân viên. Từ đi thuê hai tầng giờ đã có tập đoàn của riêng mình.
Bởi vì Thẩm Mục Thâm khiến cho người ta không thể nào bỏ qua năng lực buôn bán của anh, hơn nữa cả nhân cách lẫn tài năng... Tuy rằng điểm này có chút gượng ép, dù sao trong vòng luẩn quẩn này, không có ai không biết cái tính độc mồm độc miệng này của anh, mặc dù có vài người không phải là thật lòng, cho nên anh kết hôn, chỉ cần mời, đều đến dự đông đủ.
Người tới không ít, thân phận cũng không đơn giản, khiến cho đám bạn của Tề Duyệt thiếu chút nữa rớt cằm.
Cái này đúng là gả vào hào môn thật nha, ánh mắt dừng trên người đã từng châm chọc Thẩm Mục Thâm.
Trên mặt người phụ nữ xám xịt, không đợi tới khi bắt đầu đã tiêu sái rời đi.
Lúc Thẩm Mục Thâm nhìn thấy, trước mặt Tề Duyệt còn nói một câu, "Chậc, đúng là có cảm giác trả thù."
Lúc đó Tề Duyệt cảm thấy buồn cười, vì sao anh lại cảm thấy thành tựu đối với người râu ria này chứ?
Tề Duyệt ngày càng không thể lý giải được anh, chẳng lẽ ở lâu với Tiểu Mộ Tề, cho nên cũng trở nên ngây thơ rồi?
- --
Tiểu Mộ Tề biết đi, cuộc sống không còn yên như trước, dường như mỗi ngày Tề Duyệt đều phải chạy theo tiểu gia hỏa này.
Bình thường Tề Duyệt mang theo đứa nhỏ, một khắc cũng không được yên. Còn thường xuyên thừa dịp Tề Duyệt không có mặt ở đó vụng trộm tập đi, nhưng khi Thẩm Mục Thâm vừa trở về, lại quay trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn. Lúc bắt đầu tập đi lung lay thoáng động, thường xuyên té ngã, lúc nào cũng muốn cha dẫn đi mới bằng lòng.
Nhưng nếu nhìn kỹ đó đều là những tiểu xảo nhỏ, đều bị Thẩm Mục Thâm nhìn thấu, cho nên Tiểu Mộ Tề lôi kéo anh đòi bế, nhưng Thẩm Mục Thâm không chịu hợp tác. Tiểu Mộ Tề nóng nảy, sau đó ở trên mặt đất lăn lộn.
Sau đó Thẩm Mục Thâm hai tay khoanh trước ngực nhìn Tiểu Mộ Tề lăn lộn trên sàn, nói, "Nếu con tự mình đi tới được, ba sẽ ôm con."
Tiểu Mộ Tề hơn một tuổi nghe hiểu không được nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nghe hiểu chữ "ôm" này. Yên lặng một hồi không náo loạn, lại không hiểu mở mắt to nhìn về phía ba, lại cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân múp míp của mình.
Dường như đang suy xét một hồi, vẫn vui vẻ đứng lên, canh tay vươn về phía trước, lung la lung lay đi về phía ba mình, miệng lặp đi lặp lại câu nói, "Ba ba...ba ôm...ôm."
Thẩm Mục Thâm ngồi xuống dưới đất, mở hai tay, bước chân tiểu gia hỏa này nhanh hơn, "phịch" một tiếng ngã vào cái ôm của Thẩm Mục Thâm. Gương mặt Tiểu Mộ Tề thoả mãn tươi cưới, không chút nào cảm thấy bản thân bị ba mình trêu đùa.
Bộ dáng đáng yêu ấy, đem trái tim Tề Duyệt hoà tan. Cô cảm thấy Thẩm Mục Thâm chính là cố ý, khi dễ Tiểu Mộ Tề.
Anh vậy mà ngay cả con trai mình cũng không buông tha.
Ghen
Tề Duyệt bắt đầu quay lại sở thích của bản thân. Ban ngày có bảo mẫu ở nhà, cô sẽ đi vẽ tranh, có thời gian rảnh cô sẽ dẫn Tiểu Mộ Tề cùng đi. Buổi tối không có bảo mẫu, toàn bộ quá trình sẽ bên cạnh Tiểu Mộ Tề, nếu Tiểu Mộ Tề thấy ba nó đã trở về, cô sẽ nghỉ ngơi một lát, hoặc lên mạng xem tin tức.
Một ngày qua đi, thời gian có thể cho Thẩm Mục Thâm, cộng lại không tới một tiếng.
Đối với cuộc sống lâu không ăn mặn đối với Thẩm phản diện mà nói, không thể nào nhịn được nữa. Nhưng gần đây Tề Duyệt có chút đa nghi, chỉ cần anh nói chuyện mang theo một chút độc miệng, cô sẽ hoài nghi tình cảm anh dành cho cô, nếu tình cảm dùng mười phần để so sánh, giờ phút này Tề Duyệt sẽ hoài nghi tình cảm anh dành cho cô chỉ có ba phần.
Mỗi khi đến lúc này, anh sẽ bởi vì vợ của mình nói lời ngon tiếng ngọt khiến lòng nghi ngờ của cô mất đi.
Mà Tề Duyệt vẽ tranh ở quán cà phê Tiêu Triết cũng không tệ, phía trước vẽ một bức tranh về hoa, Tề Duyệt lựa chọn được hai bức tranh đưa qua.
Tề Duyệt cũng nói với Thẩm Mục Thâm rằng cô đem bức tranh bán cho một người bạn, cũng không nói là ai cả, cho nên Thẩm Mục Thâm cũng cho rằng, "người bạn" này do Hải Lan giới thiệu.
Sau này Thẩm Mục Thâm mới phát hiện, đầy đều là bản thân anh tự ảo tưởng.
Bàn với khách hàng ở quán cà phê, lúc nhìn thấy bức tranh trên tường, chỉ cần liếc mắt anh đã nhận ra đây chính là bức tranh Tề Duyệt vẽ. Dù sao lúc cô sáng tác bức tranh này, anh với Tề Duyệt còn ở trong phòng vẽ tranh trải qua kích tình thật lâu.
Quay đầu nhìn về phía ông chủ đang nói chuyện với nhân viên, hơi nheo mắt lại.
Ông chủ quán cà phê, Thẩm Mục Thâm cũng chỉ gặp mặt ba lần, lần đầu tiên chính là ngày ly hôn với Tề Duyệt, lần thứ hai gặp mặt chính là ở hành lang cuộc triển lãm, còn lần cuối cùng chính là ở siêu thị, bên cạnh Tề Duyệt.
Lúc này Tề Duyệt không ở đây, nhưng bức tranh của cô ở đây, đây sự đúng là vô cùng "kích thích".
Nhìn thấy Thẩm Mục Thâm thất thần, khách hàng ngối đối diện anh hỏi, "Thẩm tổng sao vậy?"
Thẩm Mục Thâm phục hồi lại tinh thần, cười cười, nhìn lại bức tranh trên tường nói, "Tôi coi trọng một bức tranh."
Vị khách hàng nghe vậy, dường như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói, "Tôi nghe nói, Thẩm phu nhân hình như làm về nghệ thuật."
Thẩm Mục Thâm gật đầu, ý vị thâm trường nói, "Bức tranh này, phu nhân của tôi khẳng định sẽ rất thích, tôi dự đinh sẽ cho cô ấy một kinh hỷ."
Chỉ sợ đến lúc đó cô không phải là kinh kỷ, mà là kinh hãi.
Buổi tối trở về nhà, anh cho rằng Tề Duyệt đang ở phòng vẽ tranh, nhưng không nghĩ tới cô đang chơi với Tiểu Mộ Tề.
Cửa vừa được mở ra, dường như cảm giác được ba của mình đã trở về. Tiểu Mộ Tề từ trên thảm lông đứng lên, vui vẻ hướng cửa chạy tới.
"Ba ba ba..." Âm thanh non nớt không rõ, nhưng gọi vô cùng vui vẻ.
Tay Tề Duyệt chống má, dở khóc dở cười đối với tiểu gia hỏa này, mỗi lần thấy ba nó, không tới một phút đồng hồ bèn đem sự uỷ khuất quên hết.
Thẩm Mục Thâm đóng cửa lại, ôm lấy Tiểu Mộ Tề đang chạy tới.
"Ba ba ba..." Tiểu Mộ Tề chỉ nói được vài từ, nhưng tiếng ba này gọi vô cùng nhuẫn nhuyễn.
Tề Duyệt đứng lên, đi tới, nhìn thấy trên tay Thẩm Mục Thâm dường như cầm cái gì đó, giống như bức tranh được đặt trong khung cảnh, tò mò hỏi, "Anh mang theo cái gì trở về vậy?"
Thẩm Mục Thâm đối với cô cười cười, đem bức tranh đang cầm đưa cho cô, "Hôm nay nhìn thấy một bức tranh, cảm thấy em khẳng định sẽ thích, cho nên mua về làm quà cho em."
Tề Duyệt tò mò tiếp nhận, nhìn lớp giấy gói bên ngoài, nói, "Vậy nhất định là một bức tranh..." Mở ra, dường như thấy màu sắc quen quen, âm thanh dần dần nhỏ xuống.
Mở ra toàn bộ, thấy rõ bức tranh hoàn chỉnh, nháy mắt đã minh bạch tại sao lại như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, đem bức tranh để trên ngăn tủ, lộ ra nụ cười ngọt ngào, làm nũng nói, "Ông xã~"
Thẩm Mục Thâm đối với gương mặt tươi cười của Tề Duyệt nói, "Tiếng ông xã này không tồi, nào, em gọi thêm lần nữa."
Tề Duyệt:...
Anh đây là cảm thấy bắt được nhược điểm của cô, khiến cô khuất phục dưới uy quyền sao?
"Được rồi, em thừa nhận là bán cho quán cà phê của Tiêu Triết, nhưng không có quan hệ gì với người đó cả."
Thừa nhận rất nhanh, nhưng lúc trước hai người có quen biết, khi nghe được tâm tình vô cùng không thoải mái.
"Cái người đàn ông kia lúc em ở khách sạn đó, dường như đối với em vô cùng tích cực."
"Em và anh ta hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, hơn nữa người ta cũng sắp kết hôn, anh đừng có ăn dấm chua bậy bạ."
Thẩm Mục Thâm hừ lạnh một tiếng, mí mắt ngầm bi thương nhìn thoáng qua Tề Duyệt, "Anh để ý, em thế mà giấu anh lâu như vậy, trực tiếp nói với anh là được rồi, dù sao anh cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi."
Tề Duyệt:...
Người có lòng dạ hẹp hòi từ trước tới nay không thừa nhận bản thân lòng dạ hẹp hòi. Lòng dạ hẹp hòi của Thẩm Mục Thâm mà cứng lên, phỏng chừng chính anh còn sợ.
Tề Duyệt giữ chặt tay Thẩm Mục Thâm, ý cười ngọt ngào, "Anh đừng giận em mà."
Tiểu Mộ Tề ở phía dưới nhân cũng học theo, giữ chặt ống quần của ba, đong đưa, âm thanh không rõ nói, "Đừng...giận..."
Mẹ con hai người phối hợp bán manh, thiếu chút nữa Thẩm Mục Thâm đã mềm lòng, nhưng vẫn nâng cằm lên nói, "Để cho anh nguôi giận có thể, anh dỗ Tiểu Mộ Tề ngủ, em tắm rửa sạch sẽ ở trong phòng chờ anh."
...Trong ngoài lời nói đều bộc lộ ra mục đích sắp tới của anh.
Tề Duyệt có chút do dự, nhưng vì tránh đổ thêm dầu vào lửa, vẫn ngoan ngoãn đi tắm rửa, còn con trai để anh mang đi.
Cuối cùng cũng đem đứa nhỏ dỗ ngủ, Thẩm Mục Thâm vào phòng, nhìn thấy người nằm trên giường, Tề Duyệt đắp chăn kín mít, khoé miệng khẽ cười, kéo kéo chiếc cà vạt trên cổ, mang theo một tia tà mị nói, "Chờ anh tắm rửa xong sẽ tính sổ với em."
Tề Duyệt nuốt nước miếng, yên lặng đem chăn kéo cao hơn.
Mười phút sau, Thẩm Mục Thâm chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, đường cong cơ bắp trên cơ thể, từng giọt nước chảy xuống, dường như đã nhận ra Tề Duyệt đang giả bộ ngủ.
Ánh mắt u ám, cười khẽ một tiếng, đi tới bên giường, "Đang ngủ cũng không quan trọng, anh có biện pháp khiến cho em tỉnh lại."
Trong lúc vươn tay, đồng thời bên trong chăn Tề Duyệt cũng vươn một bàn tay ra, cầm trên tay que thử thai.
Động tác Thẩm Mục Thâm dừng lại, trên mặt ngẩn ra, xem không hiểu, hỏi, "Cái gì vậy?"
Tề Duyệt ở trong chăn, nhỏ giọng nói, "Em mang thai, đã được năm tuần rồi."
Thẩm Mục Thâm đang định tính sổ:...
Đáng chết, khẳng định lần trước ở trong phòng vẽ tranh không làm biện pháp bảo hộ tốt.
Bức tranh đáng chết.
Anh cảm thấy chuỗi ngày ăn chay thật lâu quay lại.
Bạn gái của Tống thư ký
Tề Duyệt đột nhiên mang thai, cô phải gác bỏ lại hội hoạ. Bởi vì ở nhà nhàm chán, bản thân cũng trở nên ngày càng bát quái.
Đối với bạn gái của Tống thư ký, hai năm rồi chưa từng thấy mặt. Tề Duyệt càng ngày càng hiếu kỳ, nhịn không được tò mò hỏi, Thẩm Mục Thâm có biết bạn gái của Tống thư ký là ai không.
Thẩm Mục Thâm cười thần bí, hỏi lại cô có phải thật sự muốn biết không, Tề Duyệt đương nhiên là muốn biết, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể lấy được trái tim của Tống thư ký như vậy.
"Em muốn biết, vậy cũng không phải không được. Đợi vài ngày nữa lễ tình nhân đến, vì để nghĩ cho Tống thư ký nhiều năm lao lực như vậy, anh đã đặt cho anh ta một bàn ở nhà hàng cao cấp. Sau đó..." đối với Tề Duyệt mỉm cười, "Sau đó hai chúng ta cũng đặt một bàn, là có thể xem diễn rồi."
...Đúng là vô cùng nham hiểm, đúng là ông chủ tâm cơ.
Tề Duyệt nghi hoặc, "Liệu Tống thư ký sẽ mắc mưu sao?"
Khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, "Lễ tình nhân, anh ta không bồi bạn gái thì phải tăng ca. Đây được bồi bạn gái, lại còn được miễn phí, vì sao lại không cần?"
Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, được rồi, làm một ông chủ, anh đúng là vô cùng hiểu rõ nhân viên của mình.
- --
Ngày lễ tình nhân, vì để không bỏ lỡ trò hay, đem Tiểu Mộ Tề cho bảo mẫu trông, sau đó hai người sáng sớm đã ra ngoài.
Đợi đến khi nhìn thấy bạn gái xinh đẹp của Tống thư ký, Tề Duyệt kinh ngạc không nói lên lời. Mà Tống thư ký khi nhìn thấy ông chủ của mình, nụ cười trên mặt cũng dần cứng lại.
Bạn gái Tống thư ký là tổng giám đốc Lăng thị, chính là em họ của Lăng Việt.
Tề Duyệt:...
Khó trách vẫn giấu bao lâu nay, lúc Thẩm Mục Thâm vẫn còn làm Phó tổng ở Thẩm thị, khi đó quan hệ hai bên chính là địch thù. Tống thư ký đây chính là "chân đạp hai thuyền" nha!
Lễ tình nhân, bốn người xấu hổ ăn bữa cơm. Không, hẳn chỉ có Tống thư ký, bạn gái anh ta và Tề Duyệt xấu hổ. Thẩm Mục Thâm ngay từ đầu đã biết trước được, vô cùng thong dong bĩnh tĩnh, chỉ là không nói mà thôi.