Hôm sau lúc vừa mới tỉnh dậy, tôi hơi giật mình khi nhận ra tâm trạng mình có chút chờ mong.
Dọn dẹp xong, tôi ngồi bên cửa sổ đọc sách, chợt nhớ lại những chuyện còn đang nói dang dở với Trịnh Khải Anh, tôi có chút mong đợi được cùng anh nói chuyện tiếp.
Đây có phải là cảm giác khi gặp được tri kỷ không?
Tôi không nhịn được hơi cười. Nụ cười còn chưa tắt, đột nhiên tôi thấy ngứa cổ họng, bèn đứng dậy ho.
Ho mất một lúc lâu mới ngừng lại được. Lòng bàn tay che miệng của tôi dính đầy vết máu tung tóe.
Tôi vội vàng uống hai viên thuốc, sau đó bắt đầu xử lí vết máu.
Tuy sống trong thôn rất thanh thản, đối với việc dưỡng bệnh của tôi cũng rất có lợi, nhưng có lẽ là do tôi không kết hợp với việc trị liệu nên bệnh của tôi tuy không biến xấu quá nhanh, nhưng vẫn phát tác với tốc độ dần dần.
Chuyện này cũng đã nằm trong dự đoán của tôi. Tôi không cố gắng vùng vẫy với căn bệnh này làm gì, chỉ uống thuốc đúng hạn, còn lại cứ để nó tự nhiên mà phát triển.
Lau xong vết máu, ngực của tôi vẫn đau như cũ. Huyệt thái dương cũng buốt kinh khủng, khiến tôi rất muốn nôn ra. Lúc này tôi không thể bình tĩnh được, thậm chí đến ngồi cũng chẳng ngồi nổi.
Cứ như vậy thì không xong mất. Trịnh Khải Anh chắc sắp tới đây tìm tôi rồi.
Nghĩ đến đó, tôi cắn răng, vốc một lượng thuốc lớn mà bác sĩ đã kê cho tôi, bỏ vào miệng.
Bác sĩ từng nói, loại thuốc này chỉ được dùng trong những trường hợp cực kỳ khẩn cấp, nếu không thì tốt nhất là không nên dùng. Bởi vì tuy nó có thể giúp ức chế cơn đau một cách nhanh chóng nhưng lại gây ra bất lợi đối với bệnh tình.
Chỉ là giờ phút này tôi không quản được nhiều chuyện như vậy nữa. Dù sao tôi cũng không nghĩ đến chuyện sinh mệnh này có thể kéo dài, bệnh tình biến xấu thì cứ việc biến xấu đi. Tôi chỉ cầu được sống ngay lúc này thôi.
Hiện giờ đối với tôi, việc được nói chuyện cùng Trịnh Khải Anh mới là việc quan trọng hơn cả.
Anh là người duy nhất cùng chung chí hướng với tôi trong suốt 20 năm qua, tính tình cũng hợp nhau nữa. Nói là “tri kỷ” tuyệt đối không phải là nói quá.
Tôi không muốn làm trễ giờ gặp mặt của chúng tôi.
Lúc Trịnh Khải Anh tới tìm tôi, thân thể của thôi đã đỡ hơn rất nhiều. Tôi mỉm cười nhìn anh.
Nhưng lại thấy anh nhíu mày, “Sắc mặt cậu sao kém thế? Nụ cười cũng là lạ nữa. Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi hơi ngạc nhiên. Không ngờ anh lại nhìn ra được tôi không ổn. Tôi còn tưởng khả năng ngụy trang của mình rất giỏi kia chứ, dù sao thì trước đây, mỗi khi tôi che dấu cảm xúc trước mặt cha hoặc Tống Tử Trác, bọn họ đều chưa bao giờ phát hiện ra tôi có chuyện gì cả.
Trên môi biến thành nụ cười khổ.
Trịnh Khải Anh nhanh chóng tiến lên đỡ tôi vào trong phòng, “Cậu đừng có mà cậy mạnh. Câu cá chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tình trạng hiện tại của cậu đã như thế này rồi, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”
Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua. Tôi gật gật đầu, nghe lời anh mà ngồi xuống giường.
“Cậu bị bệnh à? Bị cảm hay là bị gì?” Trịnh Khải Anh nhơi nhíu mày, “Đã uống thuốc chưa?”
Hình như đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu quan tâm như vậy đối với tôi. Tôi cảm thấy thật ấm áp. Tôi gật gật đầu, “Uống rồi.”
“Vậy là được rồi. Mau nằm xuống nghỉ đi.” Trịnh Khải Anh đột nhiên cười tươi, nụ cười sáng lạn mà trong sáng, “Dựa vào kinh nghiệm của tôi, bất kể là bị bệnh gì, chỉ cần uống thuốc, ngủ một giấc là khi tỉnh lại, tinh thần sẽ tỉnh táo lại ngay thôi.”
Tôi đoán có lẽ anh nghĩ tôi chỉ bị cảm mạo hay bị mấy bệnh lặt vặt thôi. Tôi cười, cũng không phủ nhận, chỉ nằm xuống theo lời anh bảo.
Thấy tôi nằm xuống rồi, Trịnh Khải Anh vẫn chưa rời đi, “Hôm nay tôi ở đây trông cậu vậy. Nhìn cậu không giống với kiểu người biết tự chăm sóc bản thân. Có tôi ở đây, chí ít sẽ không để cậu bị phát sốt lúc đang ngủ.”
Tôi giục anh đi về. Dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau, sao có thể không biết xấu hổ mà bảo anh ở đây trông mình chứ, như vậy chẳng phải là sẽ gây phiền toái cho anh sao.
“Đừng khách sáo. Cậu là bạn tôi, đây là việc tôi nên làm mà.” Trịnh Khải Anh nghiêm túc nhìn tôi.
Ánh mắt anh trong suốt mà chân thành, mang theo độ ấm của ánh mặt trời. Nhìn vào đôi mắt ấy, đột nhiên tôi không cự tuyệt nổi nữa.
Có lẽ tôi có chút lưu luyến với sự ấm áp này.
Lúc tôi tỉnh lại liền ngửi được một mùi hương. Tôi ngồi dậy, phát hiện bên dường đã không còn thấy bóng dáng của Trịnh Khải Anh đâu nữa.
Tôi ngây người chớp mắt thì lại thấy anh từ ngoài bước vào trong, trên tay còn bưng một bát cháo và một đĩa dưa cải.
“Đừng xuống giường. Nào, nếm thử tay nghề của tôi đi.”Anh cười tít mắt.
Ngoại trừ mẹ ra thì chưa từng có ai đối xử với tôi được như vậy cả.
Người bị bệnh cảm xúc thường rất mỏng manh. Thấy Trịnh Khải Anh như vậy, tôi chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng mình đã bị chạm tới mất rồi.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, có thể có được một người bạn như vậy, quả đúng là được ông trời thương xót.
Mũi tôi có chút cay cay. Tôi cố ý làm ra vẻ buồn cười, bảo anh, “Anh coi tôi là người bị bệnh nặng đấy hả? Tôi xuống giường ăn một bữa cơm cũng không hề có vấn đề gì đâu.”
Anh tròn mắt nhìn tôi, ngượng ngùng cười cười, “Cũng đúng. Khụ khụ, tôi không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh cho lắm.”
Tôi nhìn anh đặt bát cháo cùng đĩa dưa cải lên bàn, động tác của anh có chút luống cuống, không nhịn được tôi liền cười một cái.
Thật ra thì tay nghề của Trịnh Khải Anh cũng bình thường thôi, nhưng khi miếng cháo đầu tiên tiến vào trong miệng, tôi lại có cảm tưởng như độ ấm nóng của cháo lan tỏa ra toàn thân. Đầu lưỡi còn có chút ngọt nữa.
Tôi nuốt cháo xuống bụng, cười thật tươi với anh. Kể từ khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên tôi cười tươi đến như vậy với ai đó.
Trịnh Khải Anh ngạc nhiên nhìn tôi, sau một lúc ngẩn người, anh mới hoàn hồn, gãi gãi đầu, “Cậu cười thật đẹp.”
Đây cũng là lần đầu tiên tôi được người ta khen thẳng thừng đến vậy.
Nhất thời, tôi hơi ngượng ngùng một chút, hai má phiếm hồng. Tôi không đáp lại lời anh, chỉ cúi đầu chăm chăm mà ăn cháo, lại không hề hay biết hai cái tai đỏ bừng đã vạch trần cảm xúc hiện tại của mình.
Sau khi ăn xong, tôi lại cùng Trịnh Khải Anh nói chuyện. Tôi rất vui mừng khi biết được Trịnh Khải Anh cũng rất thích quyền anh.
Tôi với anh khoa chân mua tay, làm mấy động tác tượng trưng để so chiêu, lại phát hiện ra kỹ thuật của anh rất cao siêu, thậm chí vượt qua cả thầy dạy của tôi.
Sau đó bọn tôi hầu như chỉ tập chung nói về chủ đề quyền anh. Bất tri bất giác trăng đã lên cao.
Tôi giật mình nhận ra trời đã tôi rồi. Trừ những lúc tập quyền anh ra thì tôi chưa bao giờ có cảm giác thời gian trôi qua nhanh như lúc này.
Trịnh Khải Anh xem đồng hồ, chuẩn bị đi về. Tôi tiễn anh đi. Hai chúng tôi lại hẹn mai gặp lại.
Buổi tối nằm trên giường, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm nay với Trịnh Khải Anh, càng nghĩ càng thấy quan điểm của anh rất hợp với tôi, hơn nữa còn rất thú vị, thậm chí còn có chút kiếm tẩu thiên phong () mà chỉ bảo cho tôi nữa.
() 剑走偏锋: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Hóa ra cảm giác khi có được một người bạn tri kỷ lại tốt đến mức này. Tôi chỉ tiếc rằng, tuy chúng tôi sống trong cùng một thành phố, nhưng chỉ bởi vì phạm vi sống khác nhau nên không thể gặp được anh sớm hơn.
Mấy tháng nay, gần như ngày nào hai chúng tôi cũng gặp nhau. Quan hệ của chúng tôi cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Hôm sau lúc vừa mới tỉnh dậy, tôi hơi giật mình khi nhận ra tâm trạng mình có chút chờ mong.
Dọn dẹp xong, tôi ngồi bên cửa sổ đọc sách, chợt nhớ lại những chuyện còn đang nói dang dở với Trịnh Khải Anh, tôi có chút mong đợi được cùng anh nói chuyện tiếp.
Đây có phải là cảm giác khi gặp được tri kỷ không?
Tôi không nhịn được hơi cười. Nụ cười còn chưa tắt, đột nhiên tôi thấy ngứa cổ họng, bèn đứng dậy ho.
Ho mất một lúc lâu mới ngừng lại được. Lòng bàn tay che miệng của tôi dính đầy vết máu tung tóe.
Tôi vội vàng uống hai viên thuốc, sau đó bắt đầu xử lí vết máu.
Tuy sống trong thôn rất thanh thản, đối với việc dưỡng bệnh của tôi cũng rất có lợi, nhưng có lẽ là do tôi không kết hợp với việc trị liệu nên bệnh của tôi tuy không biến xấu quá nhanh, nhưng vẫn phát tác với tốc độ dần dần.
Chuyện này cũng đã nằm trong dự đoán của tôi. Tôi không cố gắng vùng vẫy với căn bệnh này làm gì, chỉ uống thuốc đúng hạn, còn lại cứ để nó tự nhiên mà phát triển.
Lau xong vết máu, ngực của tôi vẫn đau như cũ. Huyệt thái dương cũng buốt kinh khủng, khiến tôi rất muốn nôn ra. Lúc này tôi không thể bình tĩnh được, thậm chí đến ngồi cũng chẳng ngồi nổi.
Cứ như vậy thì không xong mất. Trịnh Khải Anh chắc sắp tới đây tìm tôi rồi.
Nghĩ đến đó, tôi cắn răng, vốc một lượng thuốc lớn mà bác sĩ đã kê cho tôi, bỏ vào miệng.
Bác sĩ từng nói, loại thuốc này chỉ được dùng trong những trường hợp cực kỳ khẩn cấp, nếu không thì tốt nhất là không nên dùng. Bởi vì tuy nó có thể giúp ức chế cơn đau một cách nhanh chóng nhưng lại gây ra bất lợi đối với bệnh tình.
Chỉ là giờ phút này tôi không quản được nhiều chuyện như vậy nữa. Dù sao tôi cũng không nghĩ đến chuyện sinh mệnh này có thể kéo dài, bệnh tình biến xấu thì cứ việc biến xấu đi. Tôi chỉ cầu được sống ngay lúc này thôi.
Hiện giờ đối với tôi, việc được nói chuyện cùng Trịnh Khải Anh mới là việc quan trọng hơn cả.
Anh là người duy nhất cùng chung chí hướng với tôi trong suốt năm qua, tính tình cũng hợp nhau nữa. Nói là “tri kỷ” tuyệt đối không phải là nói quá.
Tôi không muốn làm trễ giờ gặp mặt của chúng tôi.
Lúc Trịnh Khải Anh tới tìm tôi, thân thể của thôi đã đỡ hơn rất nhiều. Tôi mỉm cười nhìn anh.
Nhưng lại thấy anh nhíu mày, “Sắc mặt cậu sao kém thế? Nụ cười cũng là lạ nữa. Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi hơi ngạc nhiên. Không ngờ anh lại nhìn ra được tôi không ổn. Tôi còn tưởng khả năng ngụy trang của mình rất giỏi kia chứ, dù sao thì trước đây, mỗi khi tôi che dấu cảm xúc trước mặt cha hoặc Tống Tử Trác, bọn họ đều chưa bao giờ phát hiện ra tôi có chuyện gì cả.
Trên môi biến thành nụ cười khổ.
Trịnh Khải Anh nhanh chóng tiến lên đỡ tôi vào trong phòng, “Cậu đừng có mà cậy mạnh. Câu cá chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tình trạng hiện tại của cậu đã như thế này rồi, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”
Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua. Tôi gật gật đầu, nghe lời anh mà ngồi xuống giường.
“Cậu bị bệnh à? Bị cảm hay là bị gì?” Trịnh Khải Anh nhơi nhíu mày, “Đã uống thuốc chưa?”
Hình như đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu quan tâm như vậy đối với tôi. Tôi cảm thấy thật ấm áp. Tôi gật gật đầu, “Uống rồi.”
“Vậy là được rồi. Mau nằm xuống nghỉ đi.” Trịnh Khải Anh đột nhiên cười tươi, nụ cười sáng lạn mà trong sáng, “Dựa vào kinh nghiệm của tôi, bất kể là bị bệnh gì, chỉ cần uống thuốc, ngủ một giấc là khi tỉnh lại, tinh thần sẽ tỉnh táo lại ngay thôi.”
Tôi đoán có lẽ anh nghĩ tôi chỉ bị cảm mạo hay bị mấy bệnh lặt vặt thôi. Tôi cười, cũng không phủ nhận, chỉ nằm xuống theo lời anh bảo.
Thấy tôi nằm xuống rồi, Trịnh Khải Anh vẫn chưa rời đi, “Hôm nay tôi ở đây trông cậu vậy. Nhìn cậu không giống với kiểu người biết tự chăm sóc bản thân. Có tôi ở đây, chí ít sẽ không để cậu bị phát sốt lúc đang ngủ.”
Tôi giục anh đi về. Dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau, sao có thể không biết xấu hổ mà bảo anh ở đây trông mình chứ, như vậy chẳng phải là sẽ gây phiền toái cho anh sao.
“Đừng khách sáo. Cậu là bạn tôi, đây là việc tôi nên làm mà.” Trịnh Khải Anh nghiêm túc nhìn tôi.
Ánh mắt anh trong suốt mà chân thành, mang theo độ ấm của ánh mặt trời. Nhìn vào đôi mắt ấy, đột nhiên tôi không cự tuyệt nổi nữa.
Có lẽ tôi có chút lưu luyến với sự ấm áp này.
Lúc tôi tỉnh lại liền ngửi được một mùi hương. Tôi ngồi dậy, phát hiện bên dường đã không còn thấy bóng dáng của Trịnh Khải Anh đâu nữa.
Tôi ngây người chớp mắt thì lại thấy anh từ ngoài bước vào trong, trên tay còn bưng một bát cháo và một đĩa dưa cải.
“Đừng xuống giường. Nào, nếm thử tay nghề của tôi đi.”Anh cười tít mắt.
Ngoại trừ mẹ ra thì chưa từng có ai đối xử với tôi được như vậy cả.
Người bị bệnh cảm xúc thường rất mỏng manh. Thấy Trịnh Khải Anh như vậy, tôi chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng mình đã bị chạm tới mất rồi.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, có thể có được một người bạn như vậy, quả đúng là được ông trời thương xót.
Mũi tôi có chút cay cay. Tôi cố ý làm ra vẻ buồn cười, bảo anh, “Anh coi tôi là người bị bệnh nặng đấy hả? Tôi xuống giường ăn một bữa cơm cũng không hề có vấn đề gì đâu.”
Anh tròn mắt nhìn tôi, ngượng ngùng cười cười, “Cũng đúng. Khụ khụ, tôi không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh cho lắm.”
Tôi nhìn anh đặt bát cháo cùng đĩa dưa cải lên bàn, động tác của anh có chút luống cuống, không nhịn được tôi liền cười một cái.
Thật ra thì tay nghề của Trịnh Khải Anh cũng bình thường thôi, nhưng khi miếng cháo đầu tiên tiến vào trong miệng, tôi lại có cảm tưởng như độ ấm nóng của cháo lan tỏa ra toàn thân. Đầu lưỡi còn có chút ngọt nữa.
Tôi nuốt cháo xuống bụng, cười thật tươi với anh. Kể từ khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên tôi cười tươi đến như vậy với ai đó.
Trịnh Khải Anh ngạc nhiên nhìn tôi, sau một lúc ngẩn người, anh mới hoàn hồn, gãi gãi đầu, “Cậu cười thật đẹp.”
Đây cũng là lần đầu tiên tôi được người ta khen thẳng thừng đến vậy.
Nhất thời, tôi hơi ngượng ngùng một chút, hai má phiếm hồng. Tôi không đáp lại lời anh, chỉ cúi đầu chăm chăm mà ăn cháo, lại không hề hay biết hai cái tai đỏ bừng đã vạch trần cảm xúc hiện tại của mình.
Sau khi ăn xong, tôi lại cùng Trịnh Khải Anh nói chuyện. Tôi rất vui mừng khi biết được Trịnh Khải Anh cũng rất thích quyền anh.
Tôi với anh khoa chân mua tay, làm mấy động tác tượng trưng để so chiêu, lại phát hiện ra kỹ thuật của anh rất cao siêu, thậm chí vượt qua cả thầy dạy của tôi.
Sau đó bọn tôi hầu như chỉ tập chung nói về chủ đề quyền anh. Bất tri bất giác trăng đã lên cao.
Tôi giật mình nhận ra trời đã tôi rồi. Trừ những lúc tập quyền anh ra thì tôi chưa bao giờ có cảm giác thời gian trôi qua nhanh như lúc này.
Trịnh Khải Anh xem đồng hồ, chuẩn bị đi về. Tôi tiễn anh đi. Hai chúng tôi lại hẹn mai gặp lại.
Buổi tối nằm trên giường, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm nay với Trịnh Khải Anh, càng nghĩ càng thấy quan điểm của anh rất hợp với tôi, hơn nữa còn rất thú vị, thậm chí còn có chút kiếm tẩu thiên phong () mà chỉ bảo cho tôi nữa.
() 剑走偏锋: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Hóa ra cảm giác khi có được một người bạn tri kỷ lại tốt đến mức này. Tôi chỉ tiếc rằng, tuy chúng tôi sống trong cùng một thành phố, nhưng chỉ bởi vì phạm vi sống khác nhau nên không thể gặp được anh sớm hơn.
Mấy tháng nay, gần như ngày nào hai chúng tôi cũng gặp nhau. Quan hệ của chúng tôi cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.