Giang Hạc phỏng đoán không được Tấn Viễn muốn làm gì, Tấn Viễn lại đặc biệt rõ ràng hiện tại anh nên làm như thế nào mới đúng.
Thứ hai lúc đi công ty làm việc, Tấn Viễn từ trước đến nay chỉ thích mặc áo sơ mi đen bao bọc mình kín mít, một bộ không gần con người, hôm nay phá lệ mặc một chiếc áo sơ mi hoa màu đen trắng vẽ sơn thủy, cổ áo mở hai nút, như ẩn như hiện đem xương quai xanh xinh đẹp ẩn giấu dưới áo lộ ra, vạt áo sơ mi một nửa cho vào thắt lưng quần, một nửa tự nhiên rủ xuống, đem đôi chân vừa dài vừa mảnh khảnh của anh hoàn mỹ bày ra. Ngay cả mái tóc cho tới bây giờ cũng tùy ý, hôm nay trước khi ra cửa cũng cố ý sấy một kiểu, khiến cho ngũ quan vốn đã hoàn mỹ yêu nghiệt của anh lộ ra càng thêm trên dưới đồng nhất không nói, còn có thêm vài phần cảm giác diễm lệ xinh đẹp.
Khi Tấn Viễn không hề giữ lại đem toàn bộ ưu thế của bản thân anh phô ra, cả người hoàn toàn mới mẻ xuất hiện ở tòa nhà công ty khoa học kỹ thuật Hạc Thành, đám nhân viên văn phòng bình thường chỉ lo vội vàng đi làm đều nhao nhao dừng bước, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn anh.
Không nhìn không sao, vừa nhìn, tất cả mọi người không khỏi giật mình.
Người quen biết Tấn Viễn đang nghĩ đây còn là khốc ca cao lãnh đến mức không thèm nhìn người trong mắt bộ phận công trình sao?
Người không biết Tấn Viễn đang nghĩ công ty bọn họ gần đây cũng không có ra sản phẩm mới gì a, đây là minh tinh từ đâu mời tới phát ngôn, sao chưa từng có người gặp qua?
Tấn Viễn không biết những người này đang suy nghĩ cái gì, thấy có không ít người đánh giá anh, cũng không có làm bộ như thường ngày không biết nói một tiếng mà trực tiếp rời đi, mà là phá cách ngẩng đầu hướng bọn họ hơi gật đầu ý chào hỏi, sau đó cong môi nhẹ nhàng cười cười.
Anh vốn sinh ra yêu nghiệt, nụ cười này ngay cả khóe mắt cũng mang theo ánh sáng, cả người như sơn trà nở rộ nhiếp lòng người, đừng nói các cô gái đã sớm khống chế không được trái tim đập thình thịch, ngay cả cánh đàn ông cũng đột nhiên hiểu được vì sao lại có nhiều người mê luyến truy tinh* như vậy.
(*) Theo đuổi idol.
Nếu mỗi ngày trước khi đi làm đều có thể nhìn thấy một màn vui vẻ như vậy, làm việc ngày hôm đó cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, làm gì cũng sẽ cảm thấy có hứng thú.
Tấn Viễn bỏ lại một quả bom quyến rũ, cũng mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, trong mắt thủy chung mang theo ý cười đi vào thang máy.
Dĩ vãng khi vào thang máy Tấn Viễn đều phải đứng ở cửa, hôm nay lại ngoài ý muốn có người nhường chỗ cho Tấn Viễn, thậm chí sau khi tiến vào thang máy, có một cô gái không biết là bộ phận nào còn rất lớn mật hỏi Tấn Viễn một tiếng: "Soái ca, tầng nào?"
Tấn Viễn nháy mắt với cô: "Tầng mười tám, cảm ơn."
Khuôn mặt của cô gái đỏ lên: "Không ... Không cần khách khí. ”
"Ừ." Tấn Viễn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, lại nửa đùa nửa thật nói với cô, "Tôi nhớ kỹ, lần sau nếu gặp lại cô, nhất định sẽ không khách khí với cô."
Tấn Viễn vừa nói như vậy, lập tức giảm bớt xấu hổ của cô gái, đỏ ửng trên mặt cô dần dần lui ra, chậm rãi cùng Tấn Viễn tán gẫu: "Tầng mười tám là bộ phận công trình, soái ca cũng là người của bộ phận công trình sao?"
Tấn Viễn gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy trước kia sao chưa từng gặp qua anh?"
Tấn Viễn nhẹ nhàng cười cười: "Có thể là trước kia tôi không quá nổi bật."
Cô gái lại ngẩng đầu liếc anh một cái, không tin tưởng nói: "Làm sao có thể, người như anh muốn người ta không chú ý cũng khó khăn đi."
"Ai biết được." Tấn Viễn không sao cả nhún nhún vai, thang máy vừa vặn đến bộ phận công trình, anh cất chân đi ra ngoài thang máy, lại quay người tạm biệt cô, "Tôi đến rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt." Cô gái mặt ngoài rất bình tĩnh nói lời tạm biệt với anh, nhưng sau khi cửa thang máy đóng lại, lập tức kích động nhảy nhảy, "Đẹp trai quá a a!"
"Đúng vậy, quá đẹp trai, chị em tôi ơi." Một bên cũng có cô gái đồng cảm giữ chặt cô, nói chuyện với cô, "Mình quá bội phục cậu, cậu lại dám nói chuyện với anh ấy, mình vừa mới ở bên cạnh thở cũng không dám thở, toàn bộ quá trình đều nín."
"Bất quá anh ấy thật lễ phép a, một chút cũng không có không kiên nhẫn, thanh âm nói chuyện cũng dễ nghe."
"Không chỉ như thế, mình vừa mới lén đánh giá anh ấy, thật sự là từ đầu đến chân mỗi chỗ đều rất tinh xảo, quả thực quá hoàn mỹ, một người hoàn mỹ như vậy nên đi giải trí làm minh tinh, làm sao có thể đến công ty chúng ta làm kỹ sư phần mềm."
"Chuyện này không phải tốt sao, đi vào giới giải trí chúng ta liền không nhìn thấy được, ở công ty chúng ta, chúng ta có thể mỗi ngày đều nhìn thấy a."
"Cũng đúng nha, các cậu có ai có người quen ở bộ phận công trình hay không? tôi muốn tìm hiểu thêm một chút tình huống của soái ca."
"Có có có, vừa lúc tôi có một người quen biết ở bộ phận công trình, lát nữa tôi kéo vào nhóm, chúng ta cùng nhau chia sẻ tài nguyên a."
“......”
Tấn Viễn không biết anh chỉ đi thang máy đã có fanpage trong công ty, anh chỉ biết, chân trước của anh vừa bước vào bộ phận công trình, chân sau liền nghe thấy Hà Lạc một tiếng thét chói tai thảm hại.
Tấn Viễn ngước mắt nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"
Sau một khắc Hà Lạc liền chạy như bay tới trước mặt anh, đánh giá anh từ đầu đến chân một lần, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm anh, miệng nói những lời khó tin: "Bạn hiền, cậu bị quỷ nhập vào người sao? sao đột nhiên thoáng cái trở nên lẳng lơ như vậy."
Tấn Viễn kéo quần áo trên người: "Lẳng lơ?"
"Ừ, đặc biệt lẳng lơ!" Hà Lạc khẳng định gật gật đầu, "Ăn mặc giống như hồ ly tinh ong dẫn bướm, là một nam hồ ly tinh!"
"Nam hồ ly tinh cũng được." Tấn Viễn nghe thấy tính từ này của anh cũng không có tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười cười, "Chỉ cần có thể câu người là được."
"Câu người?" Hà Lạc bị những lời đột ngột của anh nói ra làm cho kinh hãi, chợt trên mặt lại nở nụ cười không có ý tốt, "Trách không được hôm nay phong cách đại biến, thì ra là có người muốn hấp dẫn a."
"A," Nói xong Hà Lạc lại lấy khuỷu tay cọ cọ cánh tay Tấn Viễn, trong ánh mắt dấy lên linh hồn bát quái nồng đậm, "Không ngại cho anh em trước biết cái ngọn nguồn đi, đến tột cùng coi trọng tiểu mỹ nhân nào đáng để cậu tốn tâm tư vây khốn chính mình như vậy."
Phải biết rằng Tấn Viễn tuy rằng lớn lên tốt, nhưng từ khi học đại học đến bây giờ thật đúng là quanh năm chỉ có mấy chiếc áo sơ mi đen nhạt nhẽo vô vị, Hà Lạc thấy vậy thường cho rằng nhà bọn họ là bán buôn áo sơ mi đen, làm lãng phí dung nhan trời cho.
Hiện tại thấy anh thay đổi thái độ bình thường phất lên chính mình, linh hồn bát quái trong lòng rốt cuộc áp chế không được, tò mò người có thể làm Tấn Viễn thay đổi đến tột cùng là ai.
Tấn Viễn lơ đãng liếc mắt nhìn camera đặt ở phía sau vị trí của anh, khóe môi nhảy ra một nụ cười rực rỡ đẹp mắt: "Hiện tại còn không tiện nói cho cậu biết, chờ thời điểm thuận tiện mới nói cho cậu biết."
"Oa, thần bí như vậy a!" Nghe Tấn Viễn nói như thế, Hà Lạc trong lòng tò mò càng thêm nồng đậm: "Xong rồi, tôi hiện tại càng muốn biết thì phải làm sao bây giờ?"
"Nín." Tấn Viễn vỗ vỗ bả vai hắn, bỏ lại một câu rồi bước qua, đi tới trước vị trí công tác của mình, kéo ghế ngồi xuống, một bộ dáng không thể thổ lộ nửa chữ nữa.
Anh không chịu nói, Hà Lạc cũng không thể lấy xà beng chèn cổ ép anh nói, chỉ đành vẻ mặt buồn bực kéo ghế của mình ngồi ở vị trí công tác bắt đầu chuẩn bị trước khi đi làm, chỉ bận rộn mới có thể giảm bớt suy nghĩ bát quái.
Tấn Viễn thấy hắn khó chịu liên tục loay hoay với những thứ khác trên ghế làm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cậu thật sự muốn biết, không ngại có thể thử lấy lòng tôi, tuy rằng tôi không thể tiết lộ em ấy là ai, nhưng tôi có thể thỉnh thoảng nói cho cậu biết tiến độ."
Một câu nói gần như đã quyết định buông tha cho đại bát quái này, Hà Lạc lập tức lại nhen nhóm linh hồn bát quái, hắn không dám tin nhìn Tấn Viễn: "Thật sao?"
"Đương nhiên," Đầu ngón tay Tấn Viễn nhẹ nhàng gõ cặp văn kiện trên mặt bàn, "Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"
Hà Lạc lập tức hứng thú: "Cậu muốn tôi làm sao lấy lòng cậu?"
Tấn Viễn cười thần bí: "Khi tôi có nhu cầu, tôi sẽ gọi cho cậu."
Hà Lạc gãi gãi tóc, không hiểu Tấn Viễn đang chơi trò gì, liền cũng không nghĩ, chờ anh kêu gọi là tốt rồi.
Giờ làm việc vừa đến, tất cả mọi người ngồi vào vị trí, siêng năng bắt đầu làm việc, Tấn Viễn viết mã một thời gian liền nhìn về phía Hà Lạc: "Tôi muốn ăn kẹo."
Hà Lạc lập tức lĩnh hội được ý tứ của Tấn Viễn, vội vàng dời ghế dựa đến bên cạnh Tấn Viễn, từ trong ngăn kéo của anh lấy ra một viên kẹo bóc cho Tấn Viễn.
Ánh mắt Tấn Viễn vẫn dừng trên tay hắn bóc kẹo, chờ hắn bóc xong, vội vàng cúi đầu từ trên tay hắn nhẹ nhàng câu đi viên kẹo kia.
Hà Lạc thấy vậy cả kinh: "Sốt ruột như vậy?"
"Ừm, rất muốn ăn." Tấn Viễn ngậm kẹo hướng hắn cười vui vẻ, "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì," Tấn Viễn vui vẻ Hà Lạc liền vui vẻ, "Mấy năm nay cậu đều giúp tôi bao nhiêu, hiện tại còn phải thỏa mãn bát quái của tôi, bóc kẹo cho cậu tính là cái gì, có nhu cầu cứ việc phân phó."
Cánh tay Tấn Viễn chủ động khoác lên vai hắn, hai má tiến đến bên tai hắn, lỗ tai dán vào vành tai, cười đến yêu diễm: "Vậy tôi cũng không khách khí."
Hà Lạc nhìn anh cười vui vẻ như vậy, cũng cười theo: "Cậu không cần khách khí với tôi."
Hai người đang châu đầu kề tai nhau cao hứng nói chuyện, trưởng phòng kỹ thuật Đàm Phong bình thường không ra ngoài tuần tra lại đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, nghiêm túc ho khan một tiếng: "Giờ làm việc, hai người các cậu không làm việc tốt, ở chỗ này xì xào bàn tán cái gì, ảnh hưởng không tốt đến các đồng nghiệp khác."
Tấn Viễn và Hà Lạc hai người nghe thấy thanh âm, không hẹn mà cùng nhướng mày nhìn về phía Đàm Phong phía sau.
Hà Lạc kỳ quái hỏi hắn: "Lão Đàm anh hôm nay uống nhầm thuốc đi."
Bộ phận công trình ai không biết hắn và Tấn Viễn quan hệ tốt, giờ đi làm thường xuyên tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, chỉ cần không chậm trễ công việc, cho dù quản lý ở chỗ này cũng sẽ không nói bọn họ cái gì.
Đàm Phong giống như không nghe thấy Hà Lạc nói, nghiêm mặt lại nghiêm trang nói một lần: "Tóm lại thời gian làm việc ít gom góp cùng một chỗ làm những việc không liên quan đến công việc."
Nói xong lại ý vị thâm trường dặn dò một câu: "Tôi cũng là vì tốt cho các cậu."
Hà Lạc giống như ngày đầu tiên quen biết Đàm Phong quái dị, nhìn hắn: "Sao lại là vì tốt chúng tôi."
Ngược lại Tấn Viễn ngồi ở một bên đột nhiên mở miệng, nói với Hà Lạc tức giận: "Được rồi, cậu về làm việc trước, chúng ta tan tầm rồi nói sau."
Hà Lạc bất đắc dĩ, đành không tình nguyện đem ghế di chuyển trở lại vị trí công tác tiếp tục viết mã.
Tấn Viễn cũng đem thân thể quay trở lại trước mặt máy tính, mười ngón tay đặt ở trên bàn phím, bên môi lộ ra nụ cười dị thường xinh đẹp.
Tuy rằng không cho giờ làm việc cùng nhau nói chuyện, nhưng Hà Lạc cho tới bây giờ cũng không phải là một người thành thành thật thật đi làm, không bao lâu sau, mã số của hắn liền bị kẹt lại, hắn cũng không chút suy nghĩ nghiêng đầu hướng Tấn Viễn cầu xin giúp.
Trước kia Tấn Viễn đều đem văn kiện đưa cho hắn, hôm nay Tấn Viễn thay đổi bình thường, nhận được tín hiệu Hà Lạc cầu cứu, trực tiếp đứng lên khỏi ghế, đi tới phía sau ghế Hà Lạc, hơi cúi người, tay phủ lên bàn tay cầm chuột của Hà Lạc, đầu từ trên mặt nghiêng của hắn dán qua, hỏi hắn: "Chỗ nào không được?"
Hà Lạc cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ vào chỗ hắn mắc kẹt không được trên máy tính: "Ở đây, cậu giúp tôi xem một chút."
"Ừ." Tấn Viễn nắm tay Hà Lạc, chuột trượt lên trên, đem mã hắn viết xem lại, sau đó chuột vẽ đến một chỗ, hai tay chạm vào bàn phím: "Thuật toán của nơi này sai rồi, phải sửa đổi một chút." Nói xong liền động thủ giúp Hà Lạc sửa chữa.
Không đợi anh sửa chữa xong, Đàm Phong lại đi tới, nắm quyền đặt lên môi dùng sức ho khan một tiếng: "Không phải bảo hai người lúc đi làm không nên dính lại với nhau sao, bây giờ lại dính cùng một chỗ rồi!"
Hết lần này đến lần khác bị người ta nói, không đợi Tấn Viễn phân tâm ngẩng đầu, Hà Lạc liền tức giận nhìn về phía Đàm Phong: "Anh mù a, Tấn Viễn đây không phải là đang giúp tôi giải quyết chuyện trong công việc sao? như vậy cũng không được?"
Đàm Phong gõ lên mặt bàn của bọn họ, giương mắt nhìn hai người dính rất gần, nhíu mày nói: "Cho dù là giải quyết chuyện công việc, cũng không cần ở cùng một chỗ đi, mỗi người một máy tính cho các cậu là dùng để phủ tro bụi?"
Hà Lạc bị Đàm Phong làm tức giận không nhẹ, trước kia hắn và Tấn Viễn như vậy cũng không ai cảm thấy không đúng a, hôm nay đây đều là làm sao vậy, chẳng lẽ là ra ngoài không nhìn hoàng lịch sao?
Tấn Viễn ở bên tai Hà Lạc nhếch môi cười cười, nhanh chóng sửa chữa bug của hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, trấn an nói: "Được rồi, Chủ nhiệm Đàm cũng tận tâm tận trách, cùng hắn tức giận cái gì."
Nói xong, anh đứng lên từ trên người Hà Lạc, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng Đàm Phong: "Lão Đàm, xem ra công ty có ý kiến rất lớn với tôi, không bằng lá thư từ chức của tôi, anh phê chuẩn cho tôi được không?"
Chống lại Tấn Viễn, lão Đàm vừa rồi còn kiêu ngạo lập tức héo rũ, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên, ngữ khí nhu nhược lại dịu dàng nói: "Đừng a, tôi không phải cũng nghe lệnh làm việc, các cậu bán cho tôi một cái mặt mũi, tóm lại trong khoảng thời gian này các cậu lúc đi làm chú ý một chút, tôi cảm thấy phía trên có thể có người theo dõi bộ phận công trình của chúng ta."
Nếu không hai người bọn họ một chỗ dựa vào nhau, liền có người bảo hắn phải quản lý kỷ luật bộ phận.
Một bên là mệnh lệnh của cấp trên, một bên là nhân tài kỹ thuật của công ty cực lực muốn giữ lại, trưởng phòng như hắn ta sao lại khó khăn như vậy!
Bộ phận công trình của bọn họ là bộ phận có nhiệm vụ nặng nề nhất trong tất cả các bộ phận, bình thường chỉ cần không làm quá đáng, căn bản cũng không quản, đột nhiên thoáng cái lại có người nhàn rỗi đến hoảng hốt nhìn bọn họ, ngoại trừ người thích nhìn trộm anh ở tầng cao nhất, Tấn Viễn cũng không nghĩ ra người khác.
Anh nhẹ nhàng cười, tính tình tốt không so đo với Đàm Phong: "Được, lần này liền bán cho anh một cái mặt mũi."
Đàm Phong vẻ mặt khó xử nghe thấy lời này của Tấn Viễn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tấn Viễn nói được làm được, cả ngày đi làm cũng không dán cùng Hà Lạc.
Nhưng sau giờ làm, anh cũng không định nghe lời như vậy.
Buổi chiều vừa tan tầm, những người còn lại đều vó ngựa không dừng xông đến căng tin ăn cơm, Tấn Viễn không nhanh không chậm từ trên ghế ngồi dậy, xách quần lên, đột nhiên hỏi Hà Lạc: "Gần đây tôi có phải lại gầy đi một chút hay không?"
Hà Lạc ở một bên lướt điện thoại kiên nhẫn chờ Tấn Viễn cùng nhau đến căng tin ăn cơm nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên, ở trên người Tấn Viễn đánh giá, không nhìn ra chỗ nào khác biệt, hỏi anh: "Có không?"
"Có đi," Tấn Viễn ở vị trí thắt lưng của mình sờ một chút, "Cảm giác thắt lưng lại nhỏ hơn không ít."
"Phải không?" Hà Lạc vừa nghe Tấn Viễn nói như vậy, tò mò đi qua nhéo nhéo eo Tấn Viễn, "Tôi cảm giác vẫn giống như trước kia a."
"Cậu ôm một chút thử xem," Tấn Viễn đề nghị, "Tôi nhớ rõ trước kia chỉ bằng độ rộng một khuỷu tay của cậu, gầy không gầy lại đo một chút là biết."
"Vậy để tôi thử." Nghe vậy Hà Lạc cũng không nghĩ nhiều, buông di động xuống, vươn tay từ sau lưng ôm lấy thắt lưng Tấn Viễn một chút.
Văn phòng chủ tịch khoa học kỹ thuật Hạc Thành, trước khi tan tầm Giang Hạc còn ngồi trước bàn làm việc cẩn thận phê duyệt văn kiện, chỉ có khi đồng hồ trong phòng làm việc nhảy đến giờ tan tầm, phát ra một tiếng nhắc nhở rất nhỏ, cậu mới ngước mắt nhìn thoáng qua màn hình máy tính đang bày đầy trước mặt.
Không nhìn thì tốt, vừa nhìn, chỉ liếc mắt một cái, đầu bút trong tay cậu lại nặng nề bị cậu ấn gãy, theo một tiếng bút gãy vang lên, mực trong ống bút theo đầu bút đứt gãy thấm ra, nhiễm đến văn kiện trong tay cậu vừa phê duyệt đang chuẩn bị ký tên, một mảnh đen kịt.
----------
4/9/2021
#NTT