Chung Yến Sanh ngủ đến gần giờ Dậu mới tỉnh.
Cậu ngủ đến đầu tóc rối bù hết lên, ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhận ra mình đang nằm trên giường. Cậu chầm chậm ngồi dậy, lại phát hiện trên người đang đắp một chiếc áo choàng rộng màu lam bảo thạch.
Áo choàng quá rộng so với cậu, trùm hết cả người lại bên trong, lại gần còn ngửi thấy hương thơm lẫn với mùi thuốc nhè nhẹ.
Chung Yến Sanh dụi mắt, ôm chiếc áo xuống giường, giọng khàn khàn gọi: “Ca ca?”
Trong thư phòng không thấy bóng dáng Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh ôm áo khoác ra ngoài, như con ruồi mất đầu đi vòng vòng trong sân. Đang định ra ngoài tiếp tục tìm người thì gặp Triển Nhung bước vào từ bên ngoài.
Triển Nhung nhìn áo khoác trong tay Chung Yến Sanh, mí mắt giật giật vài cái.
Không đắp chăn cho người ta mà đắp áo khoác của mình ha?
Chung Yến Sanh không hề hay biết, cười với Triển Nhung: “Triển hộ viện, ngươi có thấy ca ca ta đâu không?”
Đây là lần đầu tiên trong đời Triển Nhung gặp một người dám ngủ bên cạnh Vương gia còn dám dựa vào lòng hắn. Điều quan trọng là, sau khi làm những chuyện này mà vẫn còn sống.
Con nuôi của phủ An Bình Bá thật sự không đơn giản.
Ánh mắt Triển Nhung nhìn Chung Yến Sanh tăng thêm vẻ kính trọng: “Thưa công tử, chủ tử có chút việc phải đi khỏi, nếu công tử muốn gặp chủ tử, thuộc hạ có thể đưa công tử đến đó.”
“Không cần đâu, phiền ngươi nhắn lại với ca ca một câu, ta phải về rồi.”
Chung Yến Sanh rất lễ phép, mỗi lần đến và đi đều chào Tiêu Lộng một tiếng.
Triển Nhung không có ý kiến, cúi đầu đáp vâng.
Chung Yến Sanh không hiểu ánh mắt cung kính của Triển Nhung cho lắm. Cậu quay về phòng, cẩn thận gấp áo khoác thật chỉnh tề rồi mới theo Triển Nhung ra ngoài.
Triển Nhung cân nhắc rồi nói: “À đúng rồi, tiểu công tử, ngày mai chủ tử có chút việc cần xử lý, cậu có thể đến trễ một chút.”
Cảnh thẩm vấn và giết người hơi đẫm máu, có lẽ tiểu công tử yếu đuối này sẽ không chịu nổi.
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng.
Trong lòng đầy nghi vấn.
Thiếu gia thật bị nhốt trong sân này sao mà ngày nào cũng có việc hết vậy? Hơn nữa, mắt hắn không tốt, chân cũng không tiện đi lại.
Đúng là thân tàn nhưng chí hướng cao mà.
Lúc ngồi xe ngựa về đến thành, Chung Yến Sanh gần như đã có quyết định.
Đợi thiếu gia thật trở về phủ Hầu gia, cậu không còn thích hợp ở lại đây nữa, dẫu sao sự tồn tại của cậu có hơi khó xử, không sớm thì muộn cũng nên rời đi.
May mắn là trong kho nhỏ của cậu vẫn còn tiền, đủ để ăn uống một thời gian.
Chỉ là sau khi rời khỏi phủ Hầu gia, phải đi đâu, làm gì tiếp theo, Chung Yến Sanh vẫn chưa nghĩ ra.
Cậu vẫn chưa đủ trưởng thành để ra quyết định, chỉ có thể cố hết sức làm những gì mình nghĩ là cần làm, nhưng sau này thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Hôm nay Vân Thành lại không gặp được yêu tinh dụ dỗ Chung Yến Sanh trông ra sao, tâm trạng nặng nề.
Trong lòng Chung Yến Sanh hiếm khi có chuyện, cũng hơi ủ rũ, bước vào viện Xuân Vu. Lúc nghe thấy tiếng chào hỏi hốt hoảng của Vân Thành mới phát hiện có người đang đợi mình.
Chung Yến Sanh ngẩng đầu nhìn, lập tức cười tươi, chạy đến gọi: “Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?”
Người đang đợi trong sân là Hầu phu nhân lâu ngày không gặp.Gần đây mỗi khi Chung Yến Sanh muốn đến thỉnh an, đều nghe nói Hầu phu nhân đã đi lễ Phật rồi.
Lúc ở Cô Tô, Hầu phu nhân cũng thường đi lễ Phật, nhưng không thường xuyên đi từ sáng đến tối như bây giờ. Mỗi ngày Chung Yến Sanh đều lo lắng không biết có khi nào mẹ mình định vứt bỏ hồng trần hay không.
Thấy Chung Yến Sanh, Hầu phu nhân giơ tay lên, nhẹ nhàng sửa sang lại lọn tóc bên thái dương cậu: “Điều Điều lại trốn ra ngoài chơi nữa phải không? Con đã quen bạn mới bên ngoài rồi à?”
Chung Yến Sanh không dám nhắc đến biệt viện Trường Liễu, ấp úng đáp: “Dạ.”
May mà Hầu phu nhân không có ý định hỏi kỹ chuyện này. Bà cho mọi người lui ra, kéo Chung Yến Sanh ngồi trong đình, tỉ mỉ hỏi tình hình, sức khỏe gần đây của cậu.
Đây vốn là chuyện bình thường, trước đây Hầu phu nhân cũng hay hỏi kỹ như vậy.
Nhưng Chung Yến Sanh nhìn đôi mắt hơi đỏ của bà, thỉnh thoảng lại thất thần, trong lòng dần nảy sinh một dự cảm kỳ lạ. Cậu dùng đôi mắt trong veo tĩnh lặng nhìn Hầu phu nhân.
Quả nhiên, sau khi hỏi xong những điều cần hỏi, Hầu phu nhân đột nhiên im lặng. Đôi mắt dịu dàng lại đầy đau thương nhìn Chung Yến Sanh, như đang do dự, lưỡng lự, mãi mà không nói thành lời.
Chung Yến Sanh rất hiểu ánh mắt đó.
Lúc nhỏ cậu thường gặp ác mộng, sốt cao không giảm. Nhiều lần bị cơn sốt hành hạ đến mất trí, Hầu phu nhân đều ôm cậu, dùng đôi mắt như vậy nhìn cậu, cầu xin thần Phật đừng mang cậu đi. Bà run rẩy đút thuốc cho cậu, chén thuốc hòa lẫn với nước mắt đắng khôn cùng, nhưng Chung Yến Sanh đều ngoan ngoãn uống từng hớp từng hớp.
Những năm tháng đó Hầu phu nhân luôn mang một vẻ mặt ủ dột, cho đến khi Chung Yến Sanh xuống đất đi lại, lảo đảo chạy vào lòng bà, đôi mắt ấy mới dần sáng lên.
Chung Yến Sanh không muốn bà buồn nữa.
Cậu chủ động đưa tay, nắm lấy tay Hầu phu nhân, nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt trong sáng: “Mẹ, có phải con có một người anh không?”
Hầu phu nhân hơi sững sờ.
Lại nghe Chung Yến Sanh nói: “Mẹ còn nhớ cơn ác mộng con kể với mẹ sau khi con tỉnh dậy sau lần rơi xuống nước không?”
Giọng Hầu phu nhân nghẹn ngào: “Đương nhiên là mẹ nhớ.”
Lúc đó, Chung Yến Sanh vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng về tương lai, thử nói rằng mình mơ thấy mình không phải con của cha mẹ. Sắc mặt của Hoài An Hầu và Hầu phu nhân không giấu nổi sự khác thường.
“Những lời mẹ nói khi đó con luôn ghi nhớ trong lòng.” Chung Yến Sanh nhẹ nhàng vỗ lưng bà như cách phu nhân thường an ủi cậu: “Vì vậy mẹ đừng lo nghĩ nhiều nữa, muốn làm gì thì cứ làm. Trong lòng con, mẹ mãi mãi là mẹ của con.”
Hầu phu nhân rõ ràng không ngờ Chung Yến Sanh sẽ nói những lời này. Hiểu rằng cậu đã biết mọi chuyện, môi run rẩy, đột nhiên vươn tay ôm chặt Chung Yến Sanh vào lòng, nghẹn ngào không kìm được: “Điều Điều, mẹ, mẹ thật sự, thật sự…”
“Con biết.” Chung Yến Sanh rút khăn tay ra lau nước mắt cho bà, nhẹ nhàng dỗ dành: “Con biết mà.”
Mặc dù cả hai không nói rõ, nhưng cũng hiểu ý của đối phương.
Đợi khi Hầu phu nhân bình tĩnh lại, bà cầm lấy khăn tay, tự lau sạch nước mắt. Sau một hồi mới khẽ nói: “Điều Điều, qua vài ngày nữa… Cha mẹ muốn đón anh con về phủ.”
Như sợ Chung Yến Sanh buồn, bà vội vàng bổ sung: “Mẹ dự định để anh con ở viện Tây trước.”
Viện Tây bình thường không có ai ở, rất hoang vắng. Điểm chính là nó cách viện Xuân Vu nơi Chung Yến Sanh ở khá xa, gần như không có khả năng gặp mặt.
Chung Yến Sanh nghe tin sẽ đón thiếu gia thật về, tâm trạng vừa vui mừng vừa phức tạp. Nghe tới nửa câu sau, cậu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không cần phải vậy, viện Tây hoang vắng không có người ở, sống ở đó sẽ không thoải mái. Bên cạnh viện Xuân Vu có mấy viện được tu sửa tốt, cứ để ca ca ở đây là được rồi.”
Cậu đã lén làm thân với thiếu gia thật, không phải lo về vấn đề sống chung.
Chung Yến Sanh biểu hiện càng hiểu chuyện, Hầu phu nhân càng thấy lòng ngổn ngang, không nhịn được khẽ hỏi: “Điều Điều, con có trách mẹ không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Chung Yến Sanh nghiêng đầu, khó hiểu chớp mắt: “Mẹ có làm sai gì đâu?”
Người không nên cảm thấy áy náy nhất trên đời này chính là mẹ, bà chỉ nhớ nhung đứa con ruột thất lạc nhiều năm của mình, điều này thì có gì sai, không ai có thể trách móc bà cả.
Lần này Hầu phu nhân đến, vốn chỉ định tiết lộ chút ít cho Chung Yến Sanh nghe, để cậu từ từ chấp nhận. Không ngờ thái độ của cậu lại bình thản như vậy, khiến bà nghẹn ngào không nói nên lời, những câu từ đã chuẩn bị sẵn từ trước đều không thể thốt ra.
Bà nhìn đứa con từ nhỏ đã ngoan ngoãn trầm tĩnh, không kìm được giọng trở nên dịu dàng hơn: “Điều Điều, con có muốn biết… anh con là người như thế nào không?”
Chung Yến Sanh nghĩ bụng mình khá hiểu rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Hầu phu nhân cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Anh con rất tốt tính.”
Tốt tính?
Chung Yến Sanh nhớ lại thiếu gia thật ở biệt viện Trường Liễu lần đầu gặp đã kề kiếm vào cổ cậu, lần thứ hai gặp thì ném phi tiêu dọa cậu, im lặng một lát, khó khăn đáp: “Dạ.”
“Cũng rất dễ gần.”
Thay đổi thất thường, dễ trở mặt.
Chung Yến Sanh im lặng thêm lát nữa, lại khó khăn đáp: “Dạ.”
“Anh con cũng không tranh với đời, không làm khó người khác.”
Ngày ngày áp chế cậu đọc sách bên giường, ép cậu ru ngủ.
Chung Yến Sanh im lặng hồi lâu: “Dạ dạ.”
“Mẹ tin rằng hai đứa chắc chắn có thể chung sống hòa thuận với nhau.”
Chung Yến Sanh mỉm cười: “Dạ, mẹ yên tâm.”
Hầu phu nhân lại nói thêm rất nhiều lời, rồi mới rời khỏi viện Xuân Vu một cách lưu luyến, một bước quay đầu ba lần.
Chung Yến Sanh ngồi yên lặng trong đình một lúc, rồi đứng dậy đi vào thư phòng.
Mấy ngày trước, bức tranh của cậu vẽ đã xong.
Một bức tranh ba phần vẽ, bảy phần khung. Công đoạn đóng khung cũng do cậu tự tay kiên nhẫn làm, không để ai can thiệp. Trải qua các bước cuộn trục và dán nhãn thì hôm nay mới hoàn thành.
Chung Yến Sanh trải bức tranh ra, nhìn kỹ một lượt, hài lòng cất vào ống tranh.
Những ngày qua đến biệt viện Trường Liễu, cậu không hề nói với ca ca về cha mẹ và phủ Hầu gia. Thỉnh thoảng nhắc một hai lần cũng bị lờ đi, qua nhiều lần như vậy, cậu không còn can đảm để nói nữa.
Đợi ngày mai đến biệt viện Trường Liễu, cậu sẽ mang bức tranh này làm quà. Sau đó nói hết những điều chưa có can đảm để nói trước đó, cho ca ca biết rằng cha mẹ rất nhớ hắn, không cố ý để hắn đơn côi lẻ bóng ở biệt viện.
Còn chuyện cha mẹ muốn đón ca ca về là một bất ngờ lớn, tạm thời giấu trước đã.
Sau khi cất tranh, Chung Yến Sanh bắt đầu xem xét thư phòng, tiện thể nhìn bố cục và cảnh sắc ngoài phòng, suy nghĩ nên xóa dấu vết của mình từ đâu, để sau khi ca ca về ở sẽ không thấy gò bó.
Cậu ôm ống tranh trầm ngâm, cửa thư phòng đột nhiên bị gõ, Vân Thành thò đầu vào, sắc mặt không tốt: “Thiếu gia, có hạ nhân muốn lén đưa thư cho ngài, bị ta phát hiện chặn lại rồi. Lại là thư mời của Tam thiếu gia phủ Phái Quốc Công, ngài muốn xem không?”
Chẳng phải đã từ chối rồi sao, sao lại gửi thư nữa?
Chung Yến Sanh không muốn khi mình vẫn còn là tiểu Thế tử của phủ Hoài An Hầu mà còn gây phiền phức cho họ: “Đưa đây ta xem.”
Vân Thành cực kỳ ghét Mạnh Kỳ Bình cứ quấn lấy tiểu Thế tử không buông. Nhưng người này lại không thể tùy tiện đắc tội, hắn nhăn mặt đưa lá thư bị chặn cho Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh mở thư ra xem vài dòng, nhíu mày lại.
Nội dung thư không khác mấy lần trước, chỉ có thêm vài câu.
Mạnh Kỳ Bình nói ở cuối thư rằng gã biết ai đã tiết lộ chuyện Thế tử giả. Nếu Chung Yến Sanh muốn biết, thì ngày mai giờ Thân(*) một mình đến gặp gã tại thuyền Vân Trung.
(*) 15:00-17:00 giờ
Những ngày gần đây Kinh thành sóng to gió lớn như vậy, Chung Yến Sanh không thông minh lắm cũng đoán được có người đứng sau giật dây, hơn nữa ngay cả Hoài An Hầu cũng không thể ém xuống được.
Có lẽ là có kẻ đang nhắm vào nhà họ.
Kịch bản trong giấc mơ nói thiếu gia thật liên kết với người khác lật đổ phủ Hầu gia nhưng không ghi rõ là ai. Bây giờ chắc thiếu gia thật sẽ không ra tay, Chung Yến Sanh lo rằng kẻ gây rối chính là người kia.
Gia thế Mạnh Kỳ Bình không tầm thường, có lẽ gã thật sự biết gì đó.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Chung Yến Sanh muốn biết đó là ai để cảnh báo cho Hoài An Hầu.
Thấy Chung Yến Sanh nhìn thư mời hồi lâu, Vân Thành nảy sinh dự cảm không lành: “Thiếu gia, ngài định đi phải không?”
Chung Yến Sanh suy nghĩ rất lâu, gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta phải đi gặp gã.”
Mạnh Kỳ Bình hẹn vào giờ Thân, địa điểm là thuyền Vân Trung — Là chiếc thuyền trên con sông cạnh Cửu Hương Lâu lần trước, nơi đó khá sầm uất, trông có vẻ quang minh chính đại, không giống nơi giở trò gì.
Chỉ có việc để Chung Yến Sanh phải đi một mình là có hơi khả nghi.
Vân Thành không khỏi cao giọng lên vài phần: “Lỡ như gã muốn làm thiếu gia chủ quan để dễ ra tay thì sao?”
Chung Yến Sanh đặt lá thư xuống, nhìn Vân Thành một cách nghiêm túc: “Ta chỉ đến để nghe gã nói gì thôi, nghe xong sẽ đi ngay. Giữa ban ngày ban mặt, gã không thể bắt cóc ta được đúng không?”
Ít nhất thì về danh nghĩa, cậu vẫn là Thế tử của phủ Hoài An Hầu.
Hơn nữa, có lẽ chỉ là họ suy nghĩ nhiều, lỡ đâu Mạnh Kỳ Bình không có ý đồ xấu gì thì sao?
Chung Yến Sanh không tự luyến đến mức nghĩ rằng ai thấy cậu cũng sẽ có ý đồ với cậu.
Phải hồi lâu Vân Thành mới bị thuyết phục.
Cũng phải, dù Mạnh Kỳ Bình có hám sắc đến đâu thì cũng không dám ra tay với thiếu gia.
Hắn vẫn còn do dự, Chung Yến Sanh đã quyết định dứt khoát.
Ngày mai cậu có thể đến biệt viện Trường Liễu muộn hơn chút. Cậu đi gặp Mạnh Kỳ Bình nhanh một lát là được.
Hôm sau, hai người rời phủ Hầu gia, đi gặp Mạnh Kỳ Bình theo hẹn.
Nửa đường, Vân Thành lại hơi bất an: “Thiếu gia, thật sự phải đi ạ?”
Chung Yến Sanh ôm ống tranh, hạ mi mắt, suy nghĩ một lát. Ánh mắt ngẩng lên đen láy sáng rực mang theo sự cố chấp: “Phải đi.”
Thôi được rồi.
Bình thường tính tình tiểu Thế tử rất tốt, hiếm khi giận dữ, cũng không quá chấp nhất điều gì. Nhưng khi cậu thực sự giận thì rất khó dỗ, mà khi cậu cố chấp vào việc gì đó thì cũng không thể ngăn lại được.
Vân Thành theo Chung Yến Sanh từ lúc chín tuổi, hiểu rõ tính cách của cậu. Hắn thở dài đón lấy ống tranh từ tay Chung Yến Sanh, chuẩn bị lát nữa đặt vào xe ngựa thuê: “Khi gặp xong Mạnh Tam thiếu có lẽ đã cuối giờ Thân rồi, ngài vẫn muốn đến biệt viện Trường Liễu tặng tranh à? Có kịp không?”
Chung Yến Sanh ước chừng thời gian, rất tự tin: “Kịp mà.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
–
Tác giả:
Họ Tiêu nào đó nói không cho chăn, lại lấy áo khoác đắp cho người ta (chỉ chỉ trỏ trỏ).
Có một kiểu lập flag, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì…