Giọng nói vang lên từ xe ngựa của phủ Định Vương nghe rất quen nhưng lại có sự khác biệt lớn.
Ở biệt viện Trường Liễu, khi được Chung Yến Sanh gọi là “ca ca”, Tiêu Lộng luôn mang giọng điệu lười biếng và phóng túng, thậm chí đôi khi còn mang theo ý cười. Nhưng lúc này, giọng nói lại giống hệt như khi gặp trên con phố lần trước, khi mà Định Vương Điện hạ quát mắng Tiêu Văn Lam.
Đó là sự lạnh lùng của một người nắm giữ quyền sinh sát trong tay, một kẻ nhìn từ trên cao xuống.
Sau lớp màn che, lông mi Chung Yến Sanh hơi rung lên. Cậu không quen với một Tiêu Lộng như thế này.
Nhưng đây mới chính là Định Vương Điện hạ mà mọi người biết đến.
Nếu bị phát hiện, có lẽ cậu còn phải đối mặt với một Định Vương đáng sợ hơn.
Trong lòng hơi buồn rầu, Chung Yến Sanh bất chợt mất tập trung, không trả lời ngay.
Hiện giờ Chung Tư Độ ở trong phủ không danh không phận, đương nhiên không đến lượt y mở miệng. Y hơi dùng khuỷu tay chạm vào Chung Yến Sanh, ánh mắt đầy vẻ mất kiên nhẫn và khó hiểu.
Chung Yến Sanh giật mình tỉnh lại, giả vờ như bị khí thế của Định Vương làm cho sợ ngây người, mà thật sự thì cậu cũng đang sợ muốn chết. Cậu nhỏ giọng, cố gắng đè lại chất giọng ở Cô Tô kia của mình: “Bẩm Điện hạ, tiểu thần là Chung Yến Sanh của phủ Hoài An Hầu.”
Thật ra không cần phải cố tình đè giọng. Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không tốt, còn bị cảm lạnh, giọng nói khàn khàn, không còn trong trẻo như trước.
Giọng nói thô ráp ở ngoài xe ngựa là tiếng phổ thông của Kinh thành, không có chút mềm mại quen thuộc nào.
Dáng vẻ sợ hãi không nói nên lời, vừa run rẩy vừa nói chẳng khác gì những người khác, hoàn toàn khác xa với hình ảnh con chim sẻ nhỏ trong lòng hắn.
Sự hứng thú vừa nảy sinh trong lòng Tiêu Lộng lập tức tan biến, hắn buông tấm rèm xe đang vén lên, nhắm mắt tựa lưng lại.
Không có gì thú vị.
Xe ngựa của phủ Định Vương tiếp tục di chuyển, cho đến khi chiếc xe ngựa đó đi xa, người của phủ Hoài An Hầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thành lau mồ hôi lạnh, đôi chân run rẩy, tiến tới muốn đỡ Chung Yến Sanh đứng lên.
Hiện giờ Chung Yến Sanh cứ bị người khác chạm vào là thấy khó chịu. Dù là Vân Thành thì cậu cũng lắc đầu, tự mình đứng dậy. Sau đó cậu bỗng chú ý thấy ánh mắt lạnh lùng của Chung Tư Độ.
Thế này là sao nữa?
Chung Yến Sanh không biết sao mình lại chọc giận Chung Tư Độ nữa rồi. Cậu không biết cách ứng phó với y, bèn lặng lẽ leo lên xe ngựa, chui vào một góc giảm bớt cảm giác tồn tại.
Chung Tư Độ cũng bước lên xe, nhìn cậu như con chim nhỏ xù lông rúc trên cành, lòng càng thêm bực bội, lạnh lùng nói: “Nhìn lại ngươi đi, có chút nào giống Thế tử phủ Hoài An Hầu không?”
Chung Yến Sanh mơ màng ngẩng đầu lên: “Hả?”
Từ nhỏ, Hầu phu nhân đã nói với cậu rằng, chỉ cần cậu khỏe mạnh, vui vẻ và tự tại là đủ rồi. Tuy Hoài An Hầu nghiêm khắc nhưng ngoài việc không cho cậu đọc tiểu thuyết ra thì cũng không hạn chế quá nhiều.
Cậu không hiểu “Thế tử phủ Hoài An Hầu” mà Chung Tư Độ nói là phải như thế nào.
Dù bị màn che ngăn cách, không nhìn thấy mặt Chung Yến Sanh, nhưng Chung Tư Độ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cậu.
Giả ngây giả ngốc, gặp Định Vương sợ đến nỗi không nói nên lời.
Một tên đẹp mã vô dụng.
Nếu không có khuôn mặt đó thì chẳng có gì đáng giá.
Chung Tư Độ nén cơn giận trong lòng, lạnh mặt mở lại cuốn sách vừa đọc dở ra, không thèm để ý đến Chung Yến Sanh nữa.
Thấy Chung Tư Độ không thèm để ý đến mình, Chung Yến Sanh lại thở phào nhẹ nhõm. Cậu lén vén rèm che lên, nhìn về hướng xe ngựa của phủ Định Vương rời đi.
Vừa rồi cậu không dám ngẩng đầu lên nên không nhìn thấy Tiêu Lộng… Không biết Định Vương Điện hạ giờ có còn giận không nhỉ? Đã điều tra đến đâu rồi?
Khi Chung Yến Sanh đang lo lắng, Tiêu Lộng cũng vô thức vén rèm, nhìn về phía sau.
Người đánh xe cảm nhận được động tĩnh, cẩn thận hỏi: “Điện hạ, có gì không ổn ạ?”
Tiêu Lộng lại nhớ lại dáng người run rẩy quỳ dưới đất vừa rồi, cảm thấy không có hứng thú, hắn lười biếng dựa lại, hỏi một cách thờ ơ: “Chung Yến Sanh của phủ Hoài An Hầu?”
Người đánh xe suy nghĩ một chút, đáp: “Bẩm Điện hạ, Chung Yến Sanh vốn là Thế tử phủ Hoài An Hầu. Mấy ngày trước Kinh thành có tin đồn, nói rằng Chung Yến Sanh là Thế tử giả, Thế tử thật là người khác. Nhìn hướng đi của họ, chắc là đến vườn Cảnh Hoa tham gia tiệc đấu hoa, nơi đó cách chỗ chúng ta sắp đến không xa lắm.”
Tiêu Lộng lờ mờ nhớ ra chút chuyện. Trước đây trong báo cáo có đề cập đến việc này, hắn chỉ thoáng nhìn qua, vì bận tâm đến con chim nhỏ kia đang ủ rũ nên không xem kỹ.
Thấy Tiêu Lộng không ngắt lời, người đánh xe nghĩ rằng hắn có hứng thú, bèn cân nhắc nói tiếp: “Năm đó Hầu phu nhân mang thai, vì bị ác mộng quấy nhiễu nên hay đến chùa Kim Phúc ở ngoại thành cầu phúc. Khi xuống núi thì vô tình bị ngã cầu thang, động thai. Trụ trì chùa Kim Phúc đã dành riêng một viện cho phu nhân sinh nở. Vốn chờ đứa trẻ sinh xong thì quay về Kinh thành, nhưng không ngờ lúc đó Kinh thành đại loạn.”
Tiêu Lộng chống khuỷu tay lên thành xe, lười biếng nâng cằm, ngón tay cái gõ nhẹ lên má. Ban đầu không có kiên nhẫn lắm, nhưng khi nghe câu cuối thì nâng giọng: “Đại loạn?”
“Vâng.” Người đánh xe nhìn thẳng phía trước, nhỏ giọng hơn: “Thái tử tiền nhiệm mưu phản, ép Vua nhường ngôi.”
Nghe thấy bốn chữ “Thái tử tiền nhiệm”, biểu cảm của Tiêu Lộng lần đầu tiên thay đổi.
Thái tử tiền nhiệm, Bùi Hi, là đứa con trai trưởng được Hoàng đế cưng chiều nhất, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người, mười hai tuổi đã được lập làm Thái tử.
Thái tử bị bệnh, Hoàng đế đích thân đến chùa Phật Quang cầu phúc. Thái tử thích thư họa, Hoàng đế bất chấp lời can ngăn của quan lại, xây một cung điện để sưu tập thư họa cho Thái tử. Dù cưng chiều như vậy, nhưng Thái tử không hư hỏng mà ngược lại còn trở thành một quân tử khiêm tốn được người đời ca ngợi.
Hoàng đế đích thân dạy dỗ Thái tử, dạy cả cưỡi ngựa bắn cung. Sau đó vào năm Thái tử hai mươi lăm tuổi, Hoàng đế phái người bắn chết Thái tử tiền nhiệm đang mưu phản ngoài cổng phía Đông Tử Cấm Thành, giết sạch toàn bộ người trong Đông Cung.
Từ đó, không ai dám nhắc đến Thái tử tiền nhiệm, Hoàng đế cũng không lập người kế vị nữa.
Cuộc nổi loạn do Thái tử mưu phản gây ra kéo dài rất lâu, lan đến tận Mạc Bắc. Lão Định Vương và Thái tử có tình bạn thân thiết, nghe tin thì mặt mày ủ rũ, luôn nhìn về hướng Kinh thành thở dài.
Đêm đó, Tiêu Lộng nhỏ tuổi nghe lén cuộc trò chuyện của cha mẹ, lão Định Vương nói: “Họa Tiêu gia đã đến.”
Hai năm sau, người Tatar bất ngờ tấn công Mạc Bắc, các trọng trấn biên phòng liên tục thất thủ, viện binh mãi không đến. Lão Định Vương cùng toàn bộ tướng sĩ trong thành kiên cường chống giữ suốt một tháng, cuối cùng toàn thành bị tàn sát.
Mạc Bắc hỗn loạn mười mấy năm, mới được đích thân hắn bình định.
“Nghe nói tàn dư của Thái tử tiền nhiệm chạy đến gần chùa Kim Phúc, bắt cóc Hầu phu nhân và đứa con mới sinh, gây ra hỗn loạn, mới khiến phủ Hoài An Hầu nhận nhầm con, bỏ rơi Thế tử thật. Nhưng Thế tử thật có tín vật nên mới tìm được về đây.”
Tiêu Lộng tựa cằm, hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện xưa này: “Có tin tức gì chưa?”
Người đánh xe biết Tiêu Lộng đang hỏi gì, hơi dừng lại rồi cúi đầu đáp: “Bẩm Điện hạ, tạm thời chưa có gì hết.”
Tiêu Lộng nhắm mắt xoa thái dương, tâm trạng càng thêm bực bội.
Ngày về Kinh thành, hắn không tìm thấy Điều Điều của hắn ở phủ An Bình Bá.
Ban đầu con chim sẻ ấy đi theo xe ngựa của phủ An Bình Bá. An Bình Bá dã tâm không thay đổi, đã gửi đến rất nhiều mỹ nhân và châu báu nịnh bợ. Mọi người đều cho rằng cậu là người của phủ An Bình Bá, cũng tra ra An Bình Bá quả thật có một người con nuôi, tên nghe giống “Điều Điều” nên ai nấy đều nghĩ Điều Điều là người của phủ An Bình Bá.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Nhớ lại hôm đó ở phủ An Bình Bá, sự kinh ngạc và phẫn nộ khiến đầu óc Tiêu Lộng không khỏi đau nhói, hắn lại xoa xoa lông mày.
Đã gần mười ngày rồi, con chim sẻ nhỏ của hắn dường như đã thật sự bay đi, biến mất không dấu vết.
Hắn cũng không có đêm nào yên giấc.
Chứng đau đầu có vẻ như lại có dấu hiệu tái phát.
Những kẻ trong Kinh thành cố gửi người vào hậu viện của hắn đều đã bị điều tra hết, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của chim sẻ nhỏ. Hiện tại ám vệ đang đi khắp nơi điều tra tư gia của các thế gia, từng nơi một.
Sự việc lần này không hề nhỏ, hắn vừa trở lại Kinh thành đã làm náo loạn khắp nơi, nhưng không một ai dám lên tiếng.
“Điện hạ, đến rồi.”
Xe ngựa dừng lại, không đợi người lái xe vén màn, Tiêu Lộng đã tự mình vén lên. Ống tay áo rộng trượt xuống, trên tay áo đen buộc chặt một cái đai trán màu đỏ trông vô cùng bắt mắt.
Ngoài xe ngựa, mọi người đều cúi đầu nín thở, không dám nhìn lâu.
Tiêu Lộng không biểu cảm cúi người bước ra, bước chân lưu loát, tay áo lại che đi dải băng đeo trán kia.
Ban đầu vốn tưởng rằng con chim sẻ nhỏ kia trốn đi vì xấu hổ, giờ xem ra có lẽ không phải vậy.
Có vẻ như đang cố tình trốn hắn.
Tiêu Lộng mân mê vết cắn, đôi mắt xanh thẫm như băng ẩn chứa gió bão.
Điều Điều ngoan.
Muốn trốn thì trốn cho kỹ, đừng để ta tìm thấy.
Lúc xe ngựa dừng trước vườn Cảnh Hoa, Chung Yến Sanh bỗng rùng mình một cái, cúi đầu hắt hơi nhẹ.
Tháng Năm, Kinh thành đã bắt đầu nóng lên, Chung Yến Sanh đã mặc dày hơn người khác rồi mà còn hắt hơi.
Chung Tư Độ ngồi đối diện nhíu mày.
Được nuôi nấng trong nhung lụa, yếu đuối mỏng manh.
Hôm nay là buổi tiệc đấu hoa, hầu hết các quý tử quyền quý trong Kinh thành đều được mời. Ngoài cửa có một hàng dài toàn là xe ngựa lộng lẫy, nhiều người đang đứng ngoài vườn trò chuyện.
Khi xe ngựa của phủ Hoài An Hầu đến, bầu không khí khách sáo lập tức thay đổi. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía xe ngựa của phủ Hoài An Hầu, che miệng cười trộm, thì thầm to nhỏ.
Mấy ngày nay Kinh thành tràn ngập tin đồn về phủ Hoài An Hầu, có thể nói là hứng khởi bùng nổ, không ai không biết.Nghe nói vị Thế tử thật đã được đưa về phủ, tướng mạo xuất chúng, tài học đầy mình, còn Thế tử giả thì tầm thường, đã bị phủ Hầu gia ghẻ lạnh.
Nhưng mọi người cũng nghe nói, Thế tử thật lưu lạc bên ngoài đến từ nông thôn.
Con trai của quý tộc danh giá mà bị ôm nhầm, phủ Hoài An Hầu nuôi nhầm con hơn mười năm. Chuyện thú vị như vậy, không ai lại bỏ qua.
Những người trong Kinh thành có nhiều thời gian rảnh đều thích xem náo nhiệt. Đứng ngoài chờ đếm sơ cũng có hơn hai mươi người, phần lớn chờ xem trò cười.
Chờ một lát, họ trông thấy một thiếu niên cao gầy mặc áo tím nhạt bước ra. Eo y đeo móc ngọc chạm khắc hình rồng, dung mạo như ngọc, vô cùng tuấn nhã. Màu mắt nhạt màu trà mang vẻ ôn hòa tự nhiên, tay cầm cây diên vĩ, phong thái phi phàm.
Mọi người không khỏi ngẩn ngơ, chưa kịp phân biệt thật giả thì thấy một bàn tay trắng trẻo vén màn xe lên. Một thiếu niên mảnh mai hơn bước xuống, mặc áo cổ tròn màu xanh nhạt, đội nón che mặt, trên nón cài một bó hoa lựu đỏ rực. Tuy không thấy mặt nhưng dáng người nhẹ nhàng, thu hút một cách kỳ lạ.
Các thiếu gia quyền quý nhìn nhau, bỗng chốc không phân biệt được ai thật ai giả.
Trông thì cả hai không ai giống giả cho lắm?
Chung Yến Sanh đoán sẽ bị người khác nhìn chòng chọc, nhưng không ngờ nhiều người rảnh rỗi như vậy, xuống xe nhìn thấy đông người thì không khỏi co lại.
Im lặng một lúc lâu, Chung Yến Sanh lặng lẽ lui ra sau lưng Chung Tư Độ.
Cậu duỗi ngón tay dài nhẹ nhàng chọc vào eo y, nói nhỏ: “Anh đi trước đi.”
Dù sao hôm nay cậu chỉ đi cùng để Chung Tư Độ lộ diện, Chung Tư Độ thu hút ánh nhìn của mọi người là được. Cậu như một tấm thiệp mời, không cần gây chú ý.
Chung Tư Độ bất ngờ bị chọc eo. Trong một khoảnh khắc, giữa mùi hương nồng của phấn dường như thoang thoảng một hương thơm dịu dàng. Từ nơi đầu ngón tay chọt vào, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, cả người y lập tức cứng đờ.
Nhưng ngón tay kia nhanh chóng rút lại, chỉ chạm một cái rồi rời đi, dường như chỉ đơn thuần là để nhắc y đi trước.
Đơn thuần?
Người có thể qua mặt Hoài An Hầu và Hầu phu nhân, ra ngoài lêu lổng khắp người đầy dấu vết, sao có thể đơn thuần được?
Chung Tư Độ suýt chút nữa không giữ được nụ cười, nhanh chóng dập tắt suy nghĩ trong đầu.
Y hiểu hôm nay đến dự tiệc đấu hoa là có ý nghĩa gì. Y không để lộ biểu cảm, trừng Chung Yến Sanh một cái, nhịn lại cảm giác khó chịu kia rồi cất bước đi trước.
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Chung Tư Độ, nhìn y lấy thiệp ra đưa cho lễ quan ngoài cửa, cười nhẹ: “Đây là thiệp mời của phủ Hoài An Hầu.”
Những người lén nghe đều bừng tỉnh.
Đây chính là Thế tử xui xẻo bị ôm sai kia.
Còn người đội nón không lộ mặt phía sau hẳn là Thế tử giả được phủ Hoài An Hầu nuôi dưỡng hơn mười năm.
Cảm nhận bầu không khí và ánh mắt xung quanh, Vân Thành siết chặt nắm đấm.
Từ khi thiếu gia Chung Tư Độ được đưa về, không khí trong phủ Hầu gia đã thay đổi. Nhiều người bị y mê hoặc dần nghiêng về phía y, nhưng Vân Thành và vài hạ nhân cũ đều không thích y.
Thật giả gì đó đều không quan trọng.
Vân Thành không chịu nổi việc thiếu gia bị ức hiếp.
Thấy vẻ mặt của Vân Thành, Chung Yến Sanh hơi kéo hắn một cái, lắc đầu.
Trước khi đến dự tiệc, cậu đã đoán được mình sẽ bị bàn tán, bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ hay thậm chí lạnh nhạt.
Nhưng Chung Yến Sanh nghiêm túc cảm thấy, dù sao những người này cậu đều không quen biết, họ nhìn cậu thế nào cũng không liên quan đến cậu.
So với điều đó, chuyện của Định Vương Điện hạ còn khiến cậu lo lắng hơn. Cậu ở nhà trốn hết mười ngày, ấy thế mà vừa ra cửa lại đụng phải.
Phật tổ không phù hộ, hoàng lịch cũng không xong.
Sau khi thiệp mời được xác nhận, Chung Yến Sanh theo sau Chung Tư Độ vào vườn.
Những người chờ xem náo nhiệt ngoài vườn cũng theo vào. Phong thái lẫn dung mạo của vị công tử chân chính phủ Hoài An Hầu này hoàn toàn khác hình ảnh một kẻ thô kệch, rụt rè ở nông thôn mà mọi người tưởng tượng. Đa số mọi người không còn tỏ vẻ châm chọc nữa mà bắt đầu chào hỏi, cố ý phớt lờ Chung Yến Sanh: “Chung thiếu gia, nghe danh đã lâu.”
“Chung thiếu gia trong kỳ thí viện quả thật đã tỏa sáng rực rỡ, văn chương xuất chúng, bài văn đã truyền đến Kinh thành! Ta có may mắn đọc được, khâm phục, khâm phục.”
Đối với những phản ứng này, Chung Tư Độ đã có chuẩn bị từ trước. Y mỉm cười đối đáp từng câu hỏi, thái độ khiêm tốn ôn hòa, trả lời không chút sơ hở.
Mặc dù mọi người gọi Chung Tư Độ là “Chung thiếu gia”, nhưng trong lời nói rõ ràng đã coi y là Thế tử của phủ Hoài An Hầu.
Ngược lại, Chung Yến Sanh bị bỏ qua một bên.
Thấy Chung Yến Sanh dần bị đẩy ra rìa không ai chú ý. Vân Thành lo lắng, nói nhỏ: “Thiếu gia!”
Trước khi lên đường, hắn chờ ngoài xe, nghe Hầu phu nhân nhắc nhở Chung Tư Độ rằng từ trước đến nay sức khỏe của Chung Yến Sanh đã không tốt, ít khi ra ngoài, rất sợ nơi đông người.
Còn nói lần này dự tiệc, chắc chắn sẽ có người nói lời không hay. Họ vì lợi ích riêng mới gọi Chung Yến Sanh đi, bảo y chăm sóc cho Chung Yến Sanh.
Chung Tư Độ ngoài miệng thì đồng ý, nhưng đến vườn Cảnh Hoa thì hoàn toàn quên mất tiểu thiếu gia của họ.
Tiểu thiếu gia rõ ràng còn đang bị cảm, không khỏe trong người, cũng không cho hắn báo với Hầu gia và phu nhân, kiên trì tới vậy là vì ai chứ!
Chung Yến Sanh có thể lực không tốt, đi một lúc đã thấm mệt. Cậu thấy Vân Thành kích động như vậy thì vội đưa ngón tay lên môi: “Suỵt, suỵt! Đừng nói lớn, người ta chú ý bây giờ.”
Bình thường ra ngoài, cậu luôn bị nhiều ánh mắt theo dõi, thường lo lắng đến toát mồ hôi tay. Hiện giờ không ai nhìn, trái lại còn khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, không cảm thấy cô đơn vì bị bỏ rơi.
Vân Thành: “…”
Suýt nữa quên mất, tiểu thiếu gia là một cây nấm nhỏ không thích ồn ào. Bình thường ngoài vẽ tranh ra thì sở thích còn lại là nằm dưới bóng cây đọc tiểu thuyết.
Buổi tiệc đấu hoa này, nếu không phải vì Hầu gia và phu nhân yêu cầu thì tiểu thiếu gia chắc chắn không muốn đến.
Nghĩ như vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn bất bình nhưng hắn vẫn cố nén giận.
Chung Tư Độ lớn lên ở nông thôn, lại có tài văn chương xuất sắc, đỗ đầu trong kỳ thí viện khi chưa đầy mười tám tuổi, năm nay sẽ tham gia thi Hương.
Trong các thế gia, người có triển vọng như vậy là cực kỳ hiếm hoi, phần lớn đều dựa vào phúc đức tổ tiên mới có thể có được một chức quan nhỏ.
Nhiều văn sĩ nổi danh trong Kinh sau khi đọc bài thí viện của Chung Tư Độ thì đều không ngớt lời khen ngợi, liên mồm suy đoán y chắc chắn sẽ nổi bật trong kỳ thi Hương, vào kỳ thi mùa xuân năm sau cũng sẽ được xướng tên bảng vàng.
Mà dù biểu hiện của Chung Tư Độ trong kỳ thi Hương có thế nào đi nữa thì cũng đã có rất nhiều người muốn kết thân với y.
Các con cháu quyền quý đang đợi bên ngoài không phải đều đến để hóng hớt, nhiều người trong số đó được cha mẹ dặn dò phải làm quen với Chung Tư Độ – vị Thế tử thật mới trở về Kinh thành này. Chưa một mối quan hệ, đúng là thời điểm tốt nhất để kết giao.
Còn về vị Thế tử giả kia thì không cần nhắc tới nữa.
Ai có thể chịu đựng một con tu hú chiếm tổ đây? Mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không tốt, kết thân với Chung Tư Độ cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với Chung Yến Sanh.
Đối đầu với một kẻ giả mạo cũng không ảnh hưởng gì.
Mọi người đều chen chúc nhau. Từ sau đêm hôm đó, Chung Yến Sanh vô cùng không thích bị người khác chạm vào người, chủ động dịch sang một bên. Thấy Chung Tư Độ đối mặt với nhiều người như vậy vẫn rất điềm tĩnh, nhanh chóng hòa nhập với bầu không khí xung quanh, được mọi người công nhận, trong lòng cậu cảm thấy vui mừng và an tâm.
Xem ra hôm nay không uổng công đến.
Vì trên đường gặp phải xe của phủ Định Vương nên bị trì hoãn một chút, hai người Chung Yến Sanh đến cũng không được xem là sớm lắm.
Trước khi hai người đến, Đức Vương phi đã xuất hiện. Trong Hoa Viên hôm nay còn có rất nhiều nữ quyến, Vương phi đi gặp bọn họ nên cũng không cần hai người phải đặc biệt tới bái kiến.
Phía trước, hạ nhân cúi đầu dẫn đường. Mọi người vừa cười vừa nói cùng tiến vào vườn Cảnh Hoa.
Từ cổng đi vào, dọc hai bên là hồ sen rất rộng. Xen lẫn những chiếc lá xanh biếc đậm nhạt khác nhau là những bông sen chớm nở, hương thơm thoang thoảng bay vào đầu mũi.
Đi tiếp vào trong, đập vào mắt là những màu sắc đỏ hồng rực rỡ. Muôn hoa đua nở, những loài hoa quý hiếm do người làm vườn dày công chăm sóc đều đua nhau khoe sắc. Hương hoa thoang thoảng khắp vườn, nhìn mà hoa mắt, nhất thời khó phân biệt phương hướng.
Mọi người không khỏi khen ngợi: “Năm nay sắc hoa trong vườn Cảnh Hoa dường như phong phú hơn rất nhiều..”
Vườn Cảnh Hoa là vườn hoa lớn nhất ở Kinh thành, các loài hoa trong đó đều không phải là những loại hoa tầm thường, đều là những giống quý hiếm được chọn lọc từ khắp nơi, vừa tráng lệ vừa tao nhã.
Chung Yến Sanh nghe tiếng trầm trồ xung quanh, nhưng lại thấy nhàm chán.
Phong cảnh của vườn Cảnh Hoa còn không bằng một góc vườn hoa ở biệt viện Trường Liễu.
Khi đó, cậu tưởng Tiêu Lộng là người mình cần tìm, còn xin một túi hạt giống từ bác Vương làm vườn, định tặng cho Hầu phu nhân dưới danh nghĩa thiếu gia thật để hàn gắn mối quan hệ giữa y và mẹ.
Kết quả là…
Không nghĩ nữa, càng nghĩ nhiều càng thấy vừa xấu hổ vừa đáng sợ.
Nghĩ đến túi hạt giống đó, Chung Yến Sanh lại chán nản.
Cũng giống như tấm lụa trắng mà cậu mang về, cậu không dám lấy chúng ra nữa, sợ rằng một khi để nó nhìn thấy ánh sáng thì Định Vương sẽ lần theo mùi mà tìm đến.
Đến bây giờ vẫn chưa kịp nói cảm ơn bác Vương tốt bụng nữa.
Xung quanh tiếng người ồn ào náo nhiệt, nói gì cũng có.
Phần lớn những người ở bên ngoài không có thân phận cao bằng người bên trong, những gì họ bàn luận cũng là chuyện khác.
Chẳng hạn như đề tài nóng nhất ở Kinh thành gần đây.
“Cũng không biết người đó đã đắc tội gì với Định Vương, nghe nói Định Vương gần như muốn lật đổ cả trời đất lên!”
Chung Yến Sanh đang nhớ lại chuyện của Tiêu Lộng, vừa nghe thấy hai chữ “Định Vương” thì giật mình một cái. Cậu nghĩ không ai thấy được mặt mình nên mở to mắt, lén dựng tai lên nghe trộm.
Nơi này đông người ồn ào, huống hồ Định Vương không thể nào đến đây được, mấy người bên cạnh bàn luận thoải mái không hề kiêng dè.
“Chứ gì nữa? Cha ta vì đã đưa vài mỹ nhân đến tư gia của Định Vương mà thiếu chút nữa bị lật cả nhà lên rồi!”
“Ha ha, ta nghe nói Định Vương vừa về Kinh thì đến thẳng nhà ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau kể chi tiết đi.”
“Ai mà biết được tên điên đó muốn làm gì?”
Người nói chuyện trưng ra vẻ mặt vừa sợ vừa hận, rõ ràng là sợ hãi nhiều hơn, ngực phập phồng liên tục: “Ta có một người em trai, là con nuôi của cha ta, ở bên cạnh ta từ nhỏ tới lớn. Ta đặt tên cho nó là “Điệu Điệu” trong “yểu điệu”, lớn lên phát hiện nó trông cũng xinh đẹp thì ta với nó… Cha ta sợ mất mặt, đã phong tỏa chuyện của nó, không cho người ngoài biết.”
Mấy người đi cùng bên cạnh: “…”
“Được rồi được rồi, nhìn ta như thế làm gì.” Thế tử phủ An Bình Bá không kiên nhẫn bĩu môi: “Hôm đó tên điên đó đến, bảo ta dẫn “Điệu Điệu” ra, ta nói đó là người trong phòng của ta ngài tìm nó làm gì, sắc mặt của ngài ấy lập tức… kinh khủng như muốn chém chết ta vậy. Cứ như ta bắt cóc vợ ngài ấy không bằng! Suýt chút nữa dọa chết cha ta!”
Nói xong, có lẽ nhớ đến sắc mặt của Tiêu Lộng, gã rùng mình một cái.
Mấy người nghe xong đều hít một hơi: “Rồi sao nữa?”
“Sau đó thì sao?”
“Cha ta tưởng ngài ấy muốn mỹ nhân nên vội đưa Điệu Điệu tới.” Người đó dừng lại một chút, vẻ mặt vô cùng đặc sắc: “Kết quả ngài ấy nhìn thấy người thì bỗng cười một cách kỳ lạ, cười đến mức tóc gáy ta dựng đứng cả lên, suýt nữa thì dọa cha ta ngất đi lần nữa!”
Mọi người nghe vô cùng nhập tâm, hoàn toàn không chú ý đến Chung Yến Sanh đang đội mũ che mặt, lén lút đứng bên cạnh: “Rồi sao nữa rồi sao nữa?”
“Ngài ấy cười xong thì lập tức lạnh mặt, cứ như phát điên! Cảnh cáo ta đổi tên cho Điệu Điệu rồi đi mất.”
Thế tử phủ An Bình Bá buồn bực muốn chết: “Phủ An Bình Bá ta mà ngài ấy ra vào như chốn không người. Nếu không phải nghe nói hôm nay Đức Vương Điện hạ cũng sẽ đến vườn Cảnh Hoa, cha ta bắt ta phải tới, ta thật sự chẳng còn tâm trạng mà tham dự tiệc đấu hoa lần này đâu. Thật quá đáng!”
Những người khác trố mắt nhìn nhau, sau đó cũng phụ họa vài câu.
Nhưng trên mặt đều tỏ vẻ “Còn cái mạng là hay lắm rồi.”
Ngón tay Chung Yến Sanh run lên, suýt nữa giật đứt bông hoa trước mặt.
Mấy người đó đang thắc mắc Định Vương đang phát điên cái gì, chỉ có cậu là biết rõ, Tiêu Lộng không tìm “Điệu Điệu”, mà là “Điều Điều”.
Hóa ra Tiêu Lộng đã nhầm thân phận của cậu, tìm đến phủ An Bình Bá… Mặc dù thấy hơi áy náy, nhưng trong lòng Chung Yến Sanh vẫn thở phào nhẹ nhõm, thầm nói xin lỗi.
Lại thấy Thế tử phủ An Bình Bá lau mồ hôi, lửa giận trong khi kể chuyện cũng tan biến. Có lẽ cũng cảm thấy có thể sống sót đã là tốt rồi, mặt mày nhợt nhạt tổng kết: “Những chuyện khác ta thật sự không biết, các ngươi cũng đừng hỏi nữa, dù sao dính vào tên sát thần đó thế nào cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Ta thấy dáng vẻ của Định Vương, một khi tìm được chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống người đó!”
Gã nói bằng giọng chắc mẩm và đầy hoảng sợ. Chung Yến Sanh nổi hết cả da gà, không kìm được mà chạm nhẹ vào cổ mình, nghĩ đến vết cắn trên người Tiêu Lộng mà sầu khổ.
Không ngờ đã lâu như vậy, Định Vương không những không nguôi giận mà còn ngày càng tức giận.
Hiện giờ cậu vô cùng biết ơn. Khi Tiêu Lộng hỏi tên của cậu, cậu đã suy nghĩ đủ thứ trên trời nên mới không nói tên thật, nếu không đã bị bắt rồi.
Nghe họ vẫn đang bàn luận hai chữ “Điều Điều” đã phạm phải điều kiêng kị gì của Định Vương. Trong lúc bàn luận còn nhìn cậu một cách kỳ lạ, dường như thắc mắc cậu đứng đó lâu như vậy làm gì.
Chính chủ cảm thấy chột dạ lùi ra bên cạnh.
Cậu thấy rất có lỗi khi làm liên lụy đến phủ An Bình Bá, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.
Chung Yến Sanh không dám nghe trộm nữa, ngột ngạt ho khan một tiếng, kéo Vân Thành nhỏ giọng nói: “Vân Thành, ta đi chỗ này một lát, ngươi giúp ta canh chừng ở đây, nếu có chuyện gì thì cứ tới thông báo cho ta.”
Vân Thành biết cậu bị cảm nên không thoải mái, cũng không thích những nơi đông người. Hắn do dự một chút, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ngài đi một mình có ổn không?”
“Đây là vườn Cảnh Hoa, sẽ không có ai gây chuyện hay để ý đến ta đâu.” Chung Yến Sanh xoa xoa chóp mũi, chậm rãi rẽ sang lối nhỏ bên cạnh: “Ta đi nghỉ ngơi một lát.”
Cảm lạnh khiến xương cốt toàn thân đều đau nhức, đầu óc cũng mơ màng uể oải.
Tiệc đấu hoa sẽ kéo dài đến tối, Chung Yến Sanh dự định tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi một hồi, khi cần xuất hiện thì xuất hiện, khi không cần thì trốn đi, dù sao đội mũ che mặt cũng khá gây chú ý.
Từ lối rẽ bên cạnh đi qua là một vườn hoa đỏ, đi một lúc là đình ngắm hoa, nằm giữa những bụi hoa cao vút, tĩnh lặng không ai quấy rầy.
Chung Yến Sanh mừng rỡ bước vào, ngồi xuống tháo mũ che mặt ra, thở phào một hơi.
Mấy ngày nay cứ lo lắng về Định Vương, nghĩ đến việc phải tham gia tiệc đấu hoa mà không ngủ được nên bệnh cảm lạnh càng lúc càng khó chịu.
Ngồi một lát, Chung Yến Sanh cảm thấy hơi buồn ngủ.
Xung quanh hương hoa nhẹ nhàng, không có tiếng người, gió mát thổi qua rất dễ chịu. Cậu gục đầu lên bàn đá, nhắm mắt lim dim ngủ.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mơ, không biết đã nằm bao lâu, Chung Yến Sanh bỗng nghe thấy có tiếng bước chân từ xa đến. Cậu vội vàng cầm lấy mũ che mặt đội lên, vừa đội xong thì thấy có vài người đi từ con đường ngã rẽ tới, vừa thấy cậu thì mắt họ sáng lên: “Ha, thì ra là ở đây!”
Mũ che mặt che mất tầm nhìn. Mấy người đó đi đến gần, Chung Yến Sanh mới nhận ra người đứng đầu là ai, trong lòng lại căng thẳng.
Mạnh Kỳ Bình? Sao gã cũng đến đây! Vân Thành nghe ngóng danh sách không phải không có tên gã sao?
Chung Yến Sanh sống gần mười tám năm, chưa từng cực kỳ ghét ai đến thế.
Mạnh Kỳ Bình là người đầu tiên.
Hôm đó Chung Yến Sanh bị hạ thuốc còn bị lăng mạ, cậu tát mạnh Mạnh Kỳ Bình một cái rồi nhảy cửa sổ chạy mất.
Hiện tại gặp riêng Mạnh Kỳ Bình rõ ràng là không ổn chút nào.
Chung Yến Sanh căng thẳng trong lòng, mím môi, đứng dậy định rời khỏi đình trở về đám đông.
Nhưng còn chưa đến cửa đình, Mạnh Kỳ Bình ra hiệu, hai người đi theo gã đã chặn lối ra. Chung Yến Sanh lờ mờ nhận ra mấy người này, đều là những kẻ nịnh hót Mạnh Kỳ Bình hôm đó trong tửu lầu.
Ánh mắt Mạnh Kỳ Bình dán lên người cậu, trượt lên trượt xuống như một cái móc câu, hận không thể lột hết quần áo của cậu ra. Giọng điệu gã vẫn khiến người ta buồn nôn như cũ: “Ta tới đây tìm ngươi đấy, chạy cái gì? Lâu rồi không gặp, Yến Yến thấy ta thì không vui à?”
Chung Yến Sanh nhíu mày, tưởng gã muốn báo thù cái tát hôm đó, không ngờ giây tiếp theo đã nghe thấy giọng Mạnh Kỳ Bình nhỏ xuống, giọng đầy căm phẫn hỏi: “Hôm đó ngươi ngủ với ai?!”
Chung Yến Sanh trợn to mắt, sửng sốt lùi lại hai bước.
Mạnh Kỳ Bình tràn đầy sự không cam lòng: “Thuốc của ta rất mạnh, chỉ có một cách để giải tỏa.”
Gã lại tiến thêm một bước, đưa tay muốn vén tấm rèm của Chung Yến Sanh: “Nói, là ai?”
Mạnh Kỳ Bình càng nghĩ càng giận.
Tối hôm đó sau khi Chung Yến Sanh nhảy qua cửa sổ, vì chột dạ, đợi sau khi Ngự sử tuần du đi khỏi, gã mới gọi người đi tìm trên sông. Vừa lo lắng mỹ nhân mình khó khăn lắm mới bắt được bị người khác chiếm mất, vừa lo rằng nếu Chung Yến Sanh chết trên sông, gã sẽ bị phủ Hoài An Hầu tìm đến.
Kết quả tìm cả nửa đêm cũng không thấy Chung Yến Sanh trên sông.
Nếu Chung Yến Sanh vẫn sống, vậy thì đương nhiên đã bị người khác chiếm được.
Chung Yến Sanh đã học được bài học, cực kỳ cảnh giác với Mạnh Kỳ Bình. Thấy gã tiến lại gần thì linh hoạt né sang một bên, nhíu mày cảnh cáo: “Mạnh Tam thiếu gia, đây là vườn Cảnh Hoa của Đức Vương phi, bên ngoài có rất nhiều người, tốt nhất là ngươi nên tự trọng.”
Nào ngờ Mạnh Kỳ Bình nghe xong, không những không dè chừng mà còn cười lạnh: “Tên tiện nhân nhà ngươi còn tưởng mình là Thế tử của phủ Hoài An Hầu sao? Hôm nay ông đây có mang ngươi đi cũng chẳng ai dám nói gì.”
Mấy tên tay chân phía sau gã cũng cười hô hố: “Tiểu Thế tử đẹp như trăng hoa, sao còn che mặt làm gì, để bọn ta xem nào.”
“Chậc chậc, cái giọng này vừa khàn vừa mềm, đang dụ dỗ ai vậy?”
Chung Yến Sanh nghĩ đến những tin đồn về Mạnh Kỳ Bình mà Vân Thành đã nói, trong lòng lạnh xuống.
Mạnh Kỳ Bình đưa tay muốn bắt lấy tấm rèm của Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh luôn để ý đến động tác của gã. Cậu giống như một con cá nhỏ trơn trượt, dựa vào dáng người thon thả của mình mà lạng lách sang một bên tránh né.
Nhìn cậu yếu đuối mỏng manh nhưng khi di chuyển lại rất đẹp mắt, đai lưng tung bay. Những bông lựu trên tấm rèm rực rỡ như lửa, cứ như một con chim nhỏ ngậm chùm quả đỏ đang né tránh từng tán lá một cách khéo léo.
Mạnh Kỳ Bình nhìn thấy vừa thích vừa giận: “Con mẹ nó, bắt lấy nó cho ta!”
Chung Yến Sanh bị dọa, theo phản xạ tự nhiên đá mạnh vào đầu gối gã. Mạnh Kỳ Bình hoàn toàn không ngờ cậu dám phản kháng, bất ngờ bị đá một phát, đầu gối mềm nhũn ngã sụp xuống trước mặt Chung Yến Sanh.
Mạnh Tam thiếu gia đã bao giờ bị vậy chưa? Ngay cả khi vô tình làm chết tiểu quan trong thanh lâu, Phái Quốc Công và Quốc Công phu nhân cũng không nỡ phạt gã quỳ.
Nhất thời không chỉ mấy tên tay chân phía sau mà ngay cả Mạnh Kỳ Bình cũng kinh ngạc.
Chung Yến Sanh cũng sợ hết hồn, đảo mắt một lúc rồi lập tức tỉnh táo. Nhân lúc bọn họ còn ngơ ngác, nhanh chóng chạy ra khỏi đình.
Mạnh Kỳ Bình hoàn hồn, thẹn quá hóa giận hét lên: “Còn ngu người cái gì! Bắt nó về cho ta! Hôm nay ông đây phải chơi nó ngay tại cái đình này!”
Chung Yến Sanh thường ở nhà lại không thích vận động. Bình thường nói chuyện làm việc gì cũng chậm rì, chạy chưa được mấy bước đã bị mấy tên tay chân cao to đuổi kịp vây quanh.
Mạnh Kỳ Bình vỗ vạt áo, đi đến cười lạnh: “Tên tiện nhân không biết điều này dám đắc tội với ta, không có thân phận Thế tử phủ Hoài An Hầu bảo vệ nữa, ngươi nghĩ ai sẽ giúp ngươi đây?”
Chung Yến Sanh mím môi không nói. Cậu bị bọn họ dồn ép đến khi lưng chạm vào một mảng lá cây mới không thể lùi thêm được nữa. Cậu đứng yên không nhúc nhích, cố gắng suy nghĩ.
Trong số các công tử quyền quý đến hôm nay, gia thế của Mạnh Kỳ Bình cũng là số một số hai, còn hết sức kiêu ngạo, thường không ai dám chọc.
Dù có kêu tên Vân Thành cũng không có tác dụng gì, ngược lại có thể khiến Vân Thành bị đánh.
Cho dù có người khác đến cũng chưa chắc sẽ giúp mình, vì dù cậu vẫn treo cái danh Thế tử, nhưng ai cũng biết cậu không còn là Thế tử phủ Hoài An Hầu nữa.
Chung Tư Độ…
Trong đầu Chung Yến Sanh lập tức bỏ qua Chung Tư Độ.
Chung Tư Độ không thích cậu, cậu cũng không muốn Chung Tư Độ chọc phải kẻ phiền toái Mạnh Kỳ Bình này.
Muốn thoát khỏi con đỉa dai như Mạnh Kỳ Bình đây thì phải tìm một người có thể uy hiếp gã.
Thấy Chung Yến Sanh không nhúc nhích, Mạnh Kỳ Bình đắc ý vô cùng, trong đầu đã tưởng tượng ra cách làm thế nào để dạy dỗ mỹ nhân không biết nghe lời này trở nên ngoan ngoãn. Gã gạt tay mấy người khác đang định giơ tay ra: “Để ta.”
Nói rồi thì tiến lên bắt lấy Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh lại lách người tránh đi.
Lần này Mạnh Kỳ Bình thật sự bị chọc tức. Gã tức giận, mặt sa sầm chuẩn bị gọi tất cả mọi người cùng xông vào thì nghe thấy Chung Yến Sanh hít một hơi, dường như vì trước đây có người cười nhạo giọng Cô Tô của cậu nên lần này cậu nói rất rõ ràng, giọng trầm xuống: “Ai nói không có người giúp ta?”
Giọng vốn đã khàn vì gió lạnh, giờ trầm xuống lại khác hẳn sự mềm mại nhẹ nhàng thường thấy, nghe đột nhiên lại có chút khí thế.
Mạnh Kỳ Bình bị dọa sững sờ rồi lập tức cười không ngớt mồm: “Buồn cười, đắc tội với phủ Phái Quốc Công ta, ngươi nghĩ còn ai bảo vệ ngươi?”
Mấy tên tay chân cũng cười ầm lên.
Chung Yến Sanh cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Một người ngươi sợ.”
“Hả?” Mạnh Kỳ Bình càng thấy buồn cười: “Vậy ngươi nói thử xem, hắn là ai?”
Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm vào gã, nói từng chữ một: “Định Vương Điện hạ.”
Trước đây ở biệt viện Trường Liễu, Tiêu Lộng từng nói, nếu có việc gì thì cứ đến tìm hắn.
Mặc dù câu này có lẽ không thật lòng, bây giờ còn đang trong tình trạng kết thù với Định Vương, nhưng Chung Yến Sanh vẫn có chút tự tin.
Nghe đến danh hiệu này, trên mặt mọi người không thể kiềm chế được mà tỏ ra vẻ sợ hãi.
Mấy tên tay chân không cười nữa, ngay cả Mạnh Kỳ Bình cũng im lặng, xung quanh rơi vào một khoảng im lặng chết chóc.
Rồi bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhận ra lời của Chung Yến Sanh nghe như đang kể chuyện cổ tích, bỗng nhiên cười càng lớn hơn: “Trời ạ, Chung tiểu Thế tử, ngươi kể chuyện cười hay thật đấy!”
“Định Vương? Ta nghe không nhầm chứ? Ha ha ha ha!”
Mạnh Kỳ Bình hoàn hồn lại, cảm thấy Chung Yến Sanh mạnh miệng nói dối vậy mà cũng đáng yêu, bật cười: “Định Vương? Ngươi ngốc à, đến cả lời này cũng nói ra được. Tên chó điên Định Vương kia mấy ngày nay đang cắn người khắp nơi đó!”
Vừa dứt lời thì cổ gã lạnh buốt.
Một lưỡi kiếm lạnh như băng, sắc bén như rắn độc, không một tiếng động kề bên cổ gã.
Đồng tử của Chung Yến Sanh co lại.
Hương thơm quen thuộc lờ mờ tỏa ra từ phía sau, là mùi thuốc đắng lạnh như băng, như một bông tuyết rơi trên mí mắt vào ngày đông.
Người phía sau bước ra từ tán hoa, giọng nói trầm thấp từ tính, mang theo vài phần ý cười, nhưng càng nhiều hơn là sự lạnh lùng khiến người ta không rét mà run: “Bổn vương đang cắn ai?”
Chết lặng.
Ngay cả tiếng cánh hoa rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Mấy tên tay chân sợ hãi quỳ phịch xuống đất, đầu cúi thấp không dám lên tiếng.
Mạnh Kỳ Bình thậm chí còn không dám quỳ. Cổ gã bị ép bởi lưỡi kiếm gần như kề sát vào da, chỉ hơi cử động một chút sẽ tạo thành một vết cắt. Cảm giác lạnh buốt khiến gã nổi da gà, cơ thể mềm nhũn như sắp đổ xuống, nhưng gã vẫn đứng cứng ngắc không dám cử động, mắt mở to, thở hổn hển như một con ếch sắp chết.
Chung Yến Sanh cũng cứng đờ.
Người phía sau bước ra từ bụi hoa. Trong tầm nhìn lờ mờ của tấm màn che xuất hiện thân hình mặc áo dài màu xanh đen, thêu hoa văn núi sông và chim hạc bằng chỉ bạc, ẩn hiện dưới ánh mặt trời. Người đó có tay áo hẹp, dây ngọc buộc eo, bước đi thong thả, không nhanh không chậm lướt qua vai cậu, dừng lại trước mặt cậu.
Rất cao.
Lúc ngồi trên xe lăn đã thấy rất cao rồi, đứng lên còn cao hơn cả những gì Chung Yến Sanh tưởng tượng, gần như là hơn một cái đầu, phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy hắn.
Hình bóng cao lớn che hết cả người Chung Yến Sanh trong bóng tối. Không biết là khí thế bẩm sinh hay do nhiều năm chinh chiến rèn luyện. Dù quay lưng lại cũng mang một sức ép lớn, nếu đối mặt chắc hẳn còn khiến người ta nghẹt thở hơn.
Hắn xoay người đối diện với Chung Yến Sanh, cần cổ thẳng tắp lọt vào tầm nhìn của cậu.
Một vết cắn mờ ám, vô cùng bắt mắt trên chiếc cổ thon dài mà không ai dám mơ tưởng, dù tầm nhìn bị hạn chế thì trông cũng vô cùng rõ ràng.
Trong đầu Chung Yến Sanh vang lên ong ong. Ở nơi không ai nhìn thấy, một làn hơi nóng như lửa đốt đột nhiên chạy từ cổ lên tới trên mặt.
Cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Không lẽ Định Vương Điện hạ bị cậu lấy mất thuốc rồi, không có thuốc bôi nữa sao?
Hằng ngày phải mang cái dấu vết không đàng hoàng này đi khắp nơi hả?
Đêm đó… thật sự cắn mạnh đến vậy à?
Chung Yến Sanh không dám nhìn thẳng, sự chột dạ trong lòng dường như cũng muốn bay đi theo.
Không biết Tiêu Lộng đã nghe được bao nhiêu từ sau bụi cây, nhưng lời của Mạnh Kỳ Bình thì nghe rất rõ ràng.
Mạnh Kỳ Bình đã mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu, mồ hôi không ngừng chảy ra thấm ướt cả tóc mái, khuôn mặt tái nhợt, môi run rẩy, không biết giải thích thế nào: “Định… Định Vương Điện hạ… ta…”
Tiêu Lộng lấy một chiếc khăn ra, cúi đầu từ từ lau sạch ngón tay dính nhựa hoa: “Phong cảnh ở vườn Cảnh Hoa rất đẹp, không thích hợp để sát sinh.”
Nghe câu này, đồng tử co rút của Mạnh Kỳ Bình hơi giãn ra, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đa tạ Điện…”
Rồi lại nghe hắn hời hợt: “Cắt ngón tay đi.”
Triển Nhung giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng sau Mạnh Kỳ Bình, lưu loát đáp lại: “Vâng.”
Vừa dứt lời, ngay sau đó là tiếng lưỡi kiếm cắt qua xương thịt một cách nhẹ nhàng.
Gần như ngay lập tức, Mạnh Kỳ Bình phát ra tiếng thét đau đớn ghê rợn khiến người nghe dựng tóc gáy: “Ngươi dám… a… aaaaa!”
Những kẻ theo đuôi bên cạnh run rẩy không ngừng, bọn họ thở hổn hển bị dọa muốn ngất xỉu. Mạnh Kỳ Bình chưa kịp kêu gào thêm vài tiếng thì một kẻ vẫn còn tỉnh táo nhìn thấy Tiêu Lộng nheo mắt, dường như bị tiếng ồn làm phiền thì lập tức sợ hãi, lao tới bịt miệng Mạnh Kỳ Bình.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Chung Yến Sanh có khứu giác rất nhạy.
Dù bị Tiêu Lộng che khuất phần lớn cảnh tượng máu me, cậu vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ hòa vào hương hoa trong vườn khiến cho người ta buồn nôn.
Lưng cậu lạnh toát, cậu thở nhẹ, lén lút muốn lách qua lùm cây phía sau để chạy.
Vừa bước một bước, Tiêu Lộng dường như có mắt sau lưng, quay người lại.
Lần đầu tiên Chung Yến Sanh nhìn rõ dung mạo của Tiêu Lộng khi không có lớp vải trắng mỏng che mắt.
Ngược sáng, khuôn mặt đó vẫn hiện rõ vẻ anh tuấn thanh cao. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt hơi dài, con ngươi đẹp đến lạ kỳ. Sắc đen sâu thẳm pha chút xanh lam giống như viên ngọc bích vô giá được cống nạp từ phương xa, mang nét đẹp lai giữa dị tộc, khi nhìn người khác vừa sắc bén vừa lạnh lùng.
Đối mặt trực tiếp, áp lực càng lớn.
Ánh mắt của Chung Yến Sanh lướt qua đôi môi mỏng hơi cong, nhưng không giống như đang cười. Trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng cậu mơ màng cắn lên đôi môi đó, rồi lại nhìn vết cắn mờ mờ bên cổ Tiêu Lộng. Tai cậu nóng bừng, nếu không phải đang đội mũ có mạng che mặt thì có lẽ giờ đã bốc khói rồi, cậu không kìm được mà lùi lại một bước.
“Tại sao bổn vương không biết, bổn vương đang bảo vệ ngươi?”
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, rõ ràng và gần gũi hơn so với lúc ở trên xe ngựa.
Chung Yến Sanh nghẹn lời.
Cậu chỉ muốn tìm đại một người để Mạnh Kỳ Bình phải kiêng dè, mà người đầu tiên nghĩ đến là Tiêu Lộng.
Nào biết Tiêu Lộng lại ở ngay sau lưng.
Nhưng Tiêu Lộng dường như cũng không cần cậu trả lời.
Đôi mắt màu xanh lam đẹp như trong ký ức nhìn chằm chằm vào cậu, đầy tính xâm lược.
“Ngươi.” Giọng Tiêu Lộng mang theo chút nhiệt độ khó nhận ra, chậm rãi nói: “Tháo mũ che mặt ra.”
–
Tác giả
Tiêu Lộng lúc này: Bối rối. Là vợ sao, vừa nãy có làm vợ sợ không???