Không biết là Tiêu Lộng không hài lòng với câu “xin lỗi” hay là với cách xưng hô “Định Vương Điện hạ”, Chung Yến Sanh nhạy cảm nhận ra rằng sau khi cậu nói câu đó, Tiêu Lộng tỏ vẻ không vui chút nào.
Thôi, dù sao Định Vương Điện hạ cũng hay mất hứng, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Lần trước đi câu cá, Hoài An Hầu đã nhắc nhở cậu khi tiếp xúc với Định Vương Điện hạ thì phải cẩn thận.
Chung Yến Sanh thầm nghĩ trong lòng, cẩn thận hỏi: “Định Vương Điện hạ… Ngài có thể thả lỏng tay một chút không?”
Cằm bị nâng lên nên phải ngửa đầu suốt, cổ mỏi muốn xỉu.
Cậu ngửa đầu, đôi môi đỏ như cánh hoa khẽ mở, trông mềm mại như lụa. Tiêu Lộng nhìn chằm chằm đôi môi ấy một lúc lâu, rồi rất chính nhân quân tử mà dời ánh mắt. Thấy hàng mi dài của Chung Yến Sanh chớp không ngừng vì căng thẳng, hắn thở dài trong lòng.
Định Vương Điện hạ?
Lúc trước ở tiệc riêng của Cảnh Vương, cậu gọi người kia là ca ca cơ mà? Gọi mượt mà như vậy, sao đến trước mặt hắn lại đổi xưng hô không gọi ca ca nữa?
Vẻ mặt hắn trầm ngâm: “Xin lỗi? Thế tử đã làm gì có lỗi với bổn vương?”
Chung Yến Sanh ấp úng, thật sự không tiện nhắc lại đêm trên thuyền: “Ta, ta không nên giấu thân phận lừa ngài.”
Kêu Định Vương Điện hạ đã đành, lại còn gọi “ngài”?
Lửa giận trong lòng Tiêu Lộng càng bùng lên.
Một tiếng động vang lên, Chung Yến Sanh hét nhỏ một tiếng, mở to mắt nhìn Tiêu Lộng đang nâng cằm mình nhích lại gần.
Màn giường buông xuống, trời đã gần tối. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, đôi mắt xanh thẫm đang nhìn chằm chằm cậu như ánh mắt loài thú hoang. Hơi thở lạnh lẽo và cay đắng vây quanh cơ thể, quấn chặt lấy cậu như dây leo.
Như biển sâu trong sách miêu tả, Chung Yến Sanh chìm trong đôi mắt hắn, tưởng chừng như sẽ chết đuối trong đó. Cậu cảm giác được ngón tay Tiêu Lộng đang lướt qua khóe môi, có hơi ngứa.
Muốn thè lưỡi ra liếm một cái.
Nhưng cậu nhịn được.
“Sao ta không biết, Thế tử còn giấu thân phận nào khác à?”
Chung Yến Sanh sững sờ: “…”
Người này lại giả ngốc rồi!
Khuôn mặt anh tuấn đầy tính xâm lược và công kích gần trong gang tấc, càng tiến gần thì áp lực càng lớn. Chung Yến Sanh sắp thở không nổi, mắt không biết phải nhìn đi đâu. Cậu vô thức ngả người ra sau, cực kỳ đuối lý nhưng vẫn phải nghẹn ngào nói: “Chẳng phải Điện hạ biết Điều Điều là ai rồi sao?”
“Ồ.” Tiêu Lộng bình thản đáp: “Người ta tìm là Điều Điều, liên quan gì đến em, Chung Yến Sanh?”
Chung Yến Sanh: “…”
Chung Yến Sanh không nói nên lời.
Cậu mở miệng, chưa kịp nói tiếng nào thì bụng đã kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Bữa sáng không có tinh thần nên chỉ ăn một chút, bữa trưa ở phủ Cảnh Vương thì chưa kịp ăn, uống ba ly rượu đã bị Tiêu Lộng bắt đi, gần như cả ngày hôm nay chưa ăn gì rồi.
Tiêu Lộng nhướng mày.
Chung Yến Sanh đỏ mặt, khí thế vừa gom góp lại đã tiêu tan, quay mặt đi: “Ta muốn về nhà.”
Không ngờ vừa dứt lời, Tiêu Lộng thả tay khỏi cằm cậu rồi trượt xuống, chạm vào chiếc bụng mềm mại của cậu, xoa nhẹ: “Đói à?”
Chung Yến Sanh chỉ từng được Hầu phu nhân xoa bụng khi còn nhỏ, từ khi lớn lên thì chưa bao giờ.
Huống chi sức Tiêu Lộng lớn, xoa một cái không nhẹ không nặng khiến cậu giật mình, không rõ là ngứa hay gì, làm cậu co lại như con tôm luộc: “Định, Định Vương Điện hạ!”
Bàn tay Tiêu Lộng bị cậu kẹp lại ở bụng, lông mày lại nhướng lên: “Về nhà làm gì, đâu phải bổn vương không nuôi được em.”
Chung Yến Sanh bị bất ngờ trước những lập luận đầy tự tin của hắn, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Tiêu Lộng cố ý giật tay: “Còn muốn kẹp tay ta?”
Lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra hai người vẫn đang nằm trên giường, cứ kẹp tay Tiêu Lộng thì không thích hợp lắm, như vậy hơi thân mật quá mức, nên vội vàng buông ra.
Tiêu Lộng rút tay về, đưa ngón tay lên mũi ngửi mùi hương thoang thoảng ấy.
Ôm Chung Yến Sanh ngủ một buổi chiều, cơn đau đầu của hắn đã thuyên giảm rất nhiều, hương thơm này thật sự làm lòng hắn dễ chịu.
Rõ ràng hắn chỉ đang ngửi ngón tay không nói gì, thậm chí còn không nhìn cậu, nhưng Chung Yến Sanh vẫn xấu hổ muốn độn thổ, lần này đến cổ cũng đỏ chót, trợn mắt nhìn hắn không nói nên lời.
Định Vương Điện hạ thật là… lưu manh.
Tiêu Lộng hoàn toàn không nghĩ mình lưu manh, thậm chí còn tự cảm thấy mình hơi bị tốt —— Hắn đàng hoàng ôm mỹ nhân ngủ một giấc chẳng làm gì, vậy còn chưa đủ quân tử?
Ngửi hương lan kia một lúc, Tiêu Lộng ngồi dậy, tóc dài xõa ra, cổ áo mở rộng, trông như mãnh thú đang lười biếng sau khi no bụng, so với dáng vẻ buổi sáng thì như hai người, đứng dậy khỏi giường: “Ở đây đợi ta, ta gọi người mang cơm tối đến.”
Chung Yến Sanh co ro vào góc giường không lên tiếng, cuộn mình trong chăn như con chim nhỏ làm tổ. Cậu dùng cặp mắt đen láy nhìn hắn, đôi mắt ấy đa tình trời sinh, lúc nhìn người khác như chứa đựng chân tình.
Tiêu Lộng nhìn cậu vô cùng hài lòng, hắn kéo màn giường rồi ra khỏi phòng.
Tiếng bước chân xa dần, rồi tiếng mở cửa khép cửa vang lên.
Chung Yến Sanh đợi thêm một lúc, chắc chắn tiếng động đã xa mới lập tức bò dậy.
Chỉ có kẻ ngốc mới đợi ở đây.
Chắc chắn Tiêu Lộng có ý đồ xấu!
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân chắc chắn đang lo lắng cho cậu, cậu phải về nhà!
Quần áo trên người vẫn ổn, Chung Yến Sanh cúi xuống đi giày, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.Chẳng phải sau khi say rượu sẽ bị đau đầu hả? Sao cậu lại không có chút cảm giác gì vậy?
Thấy hơi lạ nhưng cậu không nghĩ nhiều, mang giày xong thì rón rén đến bên cửa, mở một khe nhỏ lén lút thò đầu ra nhìn.
Không có ai.
Chung Yến Sanh yên tâm mở cửa ra ngoài.
Lần trước có đến phủ Định Vương nên cậu còn nhớ đường ra ngoài.
Các ám vệ nấp trong bóng tối ló đầu ra nhìn Chung Yến Sanh đang bước từng bước ra ngoài, nhìn nhau một lúc rồi nghĩ đến lệnh “không được làm tổn thương hay chạm vào” vị tiểu công tử này của Điện hạ, cũng không dám xuất hiện làm cậu sợ, bèn nhanh chóng đi báo cáo với Tiêu Lộng.
Sau khi Tiêu Lộng dặn dò nhà bếp, hắn không trở về phòng ngay mà đi đến thư phòng.
Lâu Thanh Đường ngồi trên ghế thái sư, bắt chéo chân đợi hắn. Vừa nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiêu Lộng sáng nay còn đau đớn gần chết giờ đã hồi phục, y tặc lưỡi: “Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, nhưng trông ngươi như yêu tinh vừa đi hút tinh khí về vậy.”
Tiêu Lộng thờ ơ nhìn y.
Lâu Thanh Đường ngồi thẳng dậy, là một đại phu, y thấy rõ sự thay đổi trạng thái của Tiêu Lộng, tự nhiên có vài phỏng đoán mơ hồ: “Vậy thuốc tốt của ngươi là tiểu công tử đang yêu thầm ngươi ở phủ Hoài An Hầu? Cậu ta còn có tác dụng này sao?”
Tiêu Lộng im lặng ngồi xuống đối diện y, rót một tách trà.
Lâu Thanh Đường bừng tỉnh, suy đoán: “Chẳng trách ngươi làm to chuyện tìm cậu ta khắp nơi, còn kiên nhẫn một cách bất thường. Ta nói làm sao cây sắt nở hoa được, hóa ra là nhìn trúng tác dụng này của cậu ta…”
Tiêu Lộng cau mày, ngắt lời: “Nói nhảm xong chưa?”
Tìm Chung Yến Sanh, đối xử với cậu không giống người khác, đương nhiên có lý do Chung Yến Sanh giúp hắn giảm đau đầu, nhưng… không chỉ vì lý do này.
Thấy Tiêu Lộng bắt đầu mất kiên nhẫn, Lâu Thanh Đường đành nghiêm túc hơn, không trêu hắn nữa: “Ta nhớ ngươi nói rằng ngươi bắt đầu đau đầu từ năm mười bốn tuổi, ban đầu chỉ hơi chóng mặt, sau đó mỗi năm đều nặng thêm. Ta có nghi ngươi bị trúng độc, nhưng tìm khắp các phương thuốc liên quan đến đau đầu cũng không tìm thấy trường hợp nào như ngươi — Nếu là bị đầu độc thì cũng rất khéo, đau từng đợt rồi mỗi lần đau lại nặng hơn, không giết chết ngươi ngay lập tức.”
Tiêu Lộng uống một hớp trà, không lên tiếng.
“Nếu vậy thì, chỉ trừ khi có một cao thủ dùng độc hiếm thấy, rất được ngươi tin cậy, luôn ẩn nấp bên cạnh ngươi, cách một thời gian lại hạ độc một lần.” Lâu Thanh Đường nói xong, nhanh chóng phủ nhận: “Ta nghĩ không thể.”
Quả thật là không thể, lần đầu tiên bùng phát đau đầu, Tiêu Lộng đã kiểm tra tất cả những người bên cạnh, khi đó đi theo hắn chỉ còn những người trung thành với lão Định Vương.
“Cho nên? Ngươi nghi ngờ không phải là độc?”
“Không, ta vẫn nghĩ ngươi bị trúng độc.” Lâu Thanh Đường lắc đầu: “Chỉ là ta chưa tìm ra loại độc đó, nên ta nghĩ… Chung tiểu công tử có thể giúp ngươi giảm đau đầu, không phải là chuyện tình cờ.”
Tiêu Lộng cũng nghĩ không phải là tình cờ, nhưng nhớ đến đôi mắt trong veo của chim sẻ nhỏ lại uống một hớp trà.
“Phủ Hoài An Hầu chưa từng qua lại với Tiêu gia các ngươi đúng chứ? Nhưng cái cậu Chung tiểu công tử này không phải là con ruột của Hoài An Hầu, ta nghĩ nên cử người đi điều tra thân thế của cậu ấy, biết đâu lại tìm được manh mối.”
Tiêu Lộng ừ một tiếng.
Hắn đã cử Triển Nhung đến Cô Tô điều tra thân thế của Chung Yến Sanh, nhưng không biết ai đã cố tình xóa đi một số manh mối, giấu thông tin về Chung Yến Sanh khiến hắn không thu hoạch được gì, ám vệ vẫn đang tiếp tục điều tra.
“Hoặc đơn giản hơn.”
Lâu Thanh Đường đột nhiên nảy ra một ý tưởng, liếm môi: “Định Vương Điện, ta hỏi ngươi một câu nhé.”
Tiêu Lộng lạnh lùng: “Hỏi đi.”
“Ngươi có thích Chung tiểu công tử không?”
Tiêu Lộng khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng phủ nhận: “Sao có thể?”
Lâu Thanh Đường yên tâm, hứng thú xoa tay: “Vậy thì tốt, người ngươi đã mang về phủ, bây giờ bệnh đau đầu cũng đã giảm nhiều, chi bằng giao cậu ta cho ta, ta sẽ lấy chút máu của cậu ta để nghiên cứu… Á! Mắc gì ném ta!”
Trên mặt Lâu Thanh Đường vốn đã có hai vết bầm, nếu không né kịp chén trà đang bay tới thì suýt nữa lại có thêm vết bầm mới.
Tiêu Lộng rút tay lại, mặt không biểu cảm: “Đừng có nhắm vào em ấy.”
Lâu Thanh Đường: “…”
Thế cái người lạnh lùng vô tình vừa rồi là ai chứ hả? Nếu không phải Tiêu Lộng từng có ơn cứu mạng thì y đã trở mặt rồi!
Lâu Thanh Đường đang định nhảy lên mắng mấy tiếng, thì ngoài thư phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, ám vệ lặng lẽ xuất hiện, cúi đầu báo cáo: “Điện hạ, có việc.”
Tâm trạng Tiêu Lộng đang không tốt, nhướng mày không kiên nhẫn: “Nói.”
“Chung tiểu công tử bỏ chạy rồi.”
“…”
Lần trước khi rời phủ Định Vương, vì quá hoảng loạn khi nhìn thấy bức tranh và con dấu của mình, Chung Yến Sanh hoàn toàn không nhìn đường, chỉ cúi đầu đi theo người dẫn đường nên không nhớ kỹ đường ra khỏi phủ.
Vì vậy, khi lần thứ ba đi qua cùng một ngọn núi giả, cậu mới nhận ra rằng mình đi vòng quanh nãy giờ.
Chung Yến Sanh đang đói bụng, đi vài vòng đã thở hổn hển, dựa vào cột lau mồ hôi, vô cùng tuyệt vọng.
Phủ Định Vương sao lại lớn hơn cả biệt viện Trường Liễu vậy?
Những ám vệ được phân phó đi theo Chung Yến Sanh nhìn nhau một lúc, cứ đi vòng vòng nửa ngày trời trông hơi đáng thương thật, nghĩ xem có nên ném cái gì đó để chỉ đường cho tiểu công tử này không.
Mấy người thò đầu ra từ trên mái nhà trông như bầy quạ đen định ném ra một mảnh ngói chỉ đường, nhưng vừa thấy bóng người đi từ xa tới thì vội thụt đầu vào, ẩn nấp trở lại.
Chung Yến Sanh lờ mờ nghe thấy một tiếng xì xào không biết từ đâu ra, lo lắng nhìn xung quanh.
Phủ Định Vương có chuột hả?
Đột nhiên đầu bị một bàn tay to ấn nhẹ xuống, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc rất trầm: “Lạc đường?”
Chung Yến Sanh dựa vào cột, lạnh cả sống lưng, nhắm mắt quay đầu lại: “Định Vương Điện hạ.”
Tiêu Lộng khoác chiếc áo choàng màu xanh lục lỏng lẻo, trông vẫn rất thảnh thơi nhàn nhã, bàn tay xoa nhẹ lên đầu cậu: “Chẳng phải đã bảo em đợi trong phòng sao?”
Chung Yến Sanh cắn môi, nhỏ giọng: “Ta muốn về nhà…”
Tiêu Lộng nhìn cậu, nhớ đến bức thư đặt trong ngăn bí mật của thư phòng.
Trong thư, hơn nửa đoạn là nhờ hắn chăm sóc Chung Yến Sanh, nói rằng đứa nhỏ này rất khó nuôi.
Khuôn mặt buồn bã đáng thương của mỹ nhân khiến người khác khó lòng từ chối, nhưng Tiêu Lộng vẫn cứng rắn, coi như không nghe thấy gì, tay trượt xuống vai cậu, dẫn cậu đi theo hướng khác: “Nhà bếp đã chuẩn bị bữa tối rồi, đi ăn với ta.”
Chung Yến Sanh không mạnh bằng hắn, mà Tiêu Lộng lại dùng câu khẳng định, cậu không giỏi từ chối nên đành phải đi theo.
Trời đã tối mịt, trong phòng thắp nến sáng ngời, thức ăn đã được bày trên bàn gỗ tròn, nhưng không có một hạ nhân nào xung quanh.
Hoặc có thể nói, dù ở biệt viện Trường Liễu hay ở phủ Định Vương, sau bao nhiêu lần đi lại, Chung Yến Sanh chưa bao giờ thấy Tiêu Lộng có sai vặt hay nha hoàn bên người.
…Triển Nhung không tính.
Chung Yến Sanh không khỏi tò mò, sau khi rửa tay ngồi xuống thì vẫn nhìn ra ngoài.
Tiêu Lộng liếc cậu: “Nhìn cái gì?”
Thắc mắc này đã có từ lâu, Chung Yến Sanh không kiềm được mà hỏi ra miệng: “Trong phủ không có ai khác sao?”
Tiêu Lộng cười một cái, biết cậu muốn hỏi gì: “Chết hết rồi.”
“Á?”
Đôi mắt Tiêu Lộng thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, trong ánh nến như màu xanh thẫm của đáy hồ: “Mười sáu năm trước, thành Mạc Bắc sụp đổ, ngoài ta và Tiêu Văn Lan thì không ai sống sót. Khi tin tức truyền về Kinh thành, trong phủ ngoại trừ lão quản gia, tất cả đều tự vẫn theo chủ.”
Chung Yến Sanh cắn đôi đũa ngẩn người, vẻ mặt Tiêu Lộng vẫn bình thản, nhưng đã có biết bao nhiêu người chết rồi.
Mười sáu năm trước… khi đó Định Vương Điện hạ chỉ mới chín tuổi.
Chín tuổi đã mất cha mẹ và người thân, chỉ còn một người em họ Tiêu Văn Lan, mà Tiêu Văn Lan lại không đáng tin cậy, cô đơn ở Kinh thành chắc chắn rất khó chịu.
Chung Yến Sanh nảy sinh cảm giác đồng cảm, vì vậy khi cúi đầu nhìn thấy toàn là những món ăn Tây Bắc thô kệch, muốn nói rồi lại thôi, im lặng nuốt xuống.
Tiêu Lộng cũng không vội ăn, chống cằm nhìn Chung Yến Sanh ngoan ngoãn ăn, má hơi phồng lên, lòng cảm thấy hài lòng.
Chẳng phải là rất dễ nuôi à, cho gì ăn nấy.
Ngoan thật.
Rồi cái suy nghĩ nhẹ nhàng này biến mất ngay sau bữa ăn.
Dạ dày Chung Yến Sanh nhạy cảm yếu ớt, bình thường ăn uống thanh đạm, ở nhà không thích ăn cái gì thì sẽ không động đến, chỉ thòm thèm mỗi điểm tâm.
Nhưng cậu cũng không ăn nhiều, một miếng điểm tâm cũng có thể nhấm nháp hết một ấm trà. Lần này vừa cố ăn một ít món dầu mỡ thì dạ dày đã nhanh chóng biểu tình, bắt đầu cuộn lên, cậu vội vàng uống một hớp trà để làm dịu lại.
Tiêu Lộng nhận ra cậu không ổn, cau mày đứng dậy đi tới: “Làm sao…”
Mặt Chung Yến Sanh tái nhợt, không kịp trả lời đã lao đến bình hoa bên cạnh, ôm lấy cái bình rồi nôn ra.
Tiêu Lộng: “…”
Tiêu Lộng hiếm khi ngẩn ra một lúc, lập tức đi tới, vỗ nhẹ lưng Chung Yến Sanh, quay đầu dặn: “Đưa Lâu Thanh Đường tới đây.”
Chung Yến Sanh nôn đến mức hoa mắt, tay chân tê cứng, ôm cái bình hoa muốn nôn cả dạ dày ra ngoài, mặt trắng bệch như tờ giấy, trán đầy mồ hôi lạnh, mắt ngấn lệ: “Xin lỗi…”
Bình hoa này trông rất quý giá, nhưng hoa văn thì lòe loẹt chói mắt hơi khó coi.
Nhìn thấy nó làm dạ dày cậu càng khó chịu hơn.
Tiêu Lộng không nói gì, không nhìn cái bình hoa mà cúi xuống bế Chung Yến Sanh lên.
Chung Yến Sanh mệt mỏi không còn sức, mềm nhũn để hắn bế lên. Lúc đang trong trạng thái sống dở chết dở còn thầm nghĩ, đây là lần thứ ba Điện hạ bế cậu rồi… tính cả lần trên thuyền thì có lẽ là lần thứ tư.
Điện hạ có vẻ cũng khá tốt bụng nhỉ?
Lâu Thanh Đường nói chuyện với Tiêu Lộng xong thì rời khỏi phủ Vương gia chưa được bao xa, đã bị Triển Nhung bắt trở lại.
Lúc vội vã chạy về phòng Tiêu Lộng thì trông thấy hắn đang dùng khăn ấm lau mặt và tay cho Chung Yến Sanh.
Mấy tiếng đồng hồ trước còn là mỹ nhân vui vẻ, giờ thì nằm uể oải, mặt trắng như tờ giấy, lông mi rủ xuống như chim non bị ướt, trông đáng thương cực kỳ.
Lâu Thanh Đường theo Triển Nhung vòng qua tấm bình phong, đứng ở khoảng cách không xa không gần nhìn Chung Yến Sanh. Y tự cảm nhận một cách sâu sắc, rằng ngay cả khi Tiêu Lộng đồng ý lấy máu Chung Yến Sanh cho y nghiên cứu, thì khi đối diện với khuôn mặt này có lẽ y cũng khó mà ra tay được.
Nghe có người vào, Chung Yến Sanh không có sức lực để nhìn, dù đã nôn ra hết nhưng dạ dày vẫn còn rất khó chịu.
Tiêu Lộng vén tóc cậu lên, sờ cái trán lạnh ngắt đầy mồ hôi, chẳng hiểu sao nét mặt còn khó coi hơn cả Chung Yến Sanh: “Vẫn không thoải mái sao?”
Mặt Chung Yến Sanh tái nhợt, gật đầu.
Tay của Tiêu Lộng còn hơi ấm, luồn vào trong chăn đặt lên bụng cậu, cách lớp quần áo và da thịt, áp lên dạ dày cậu.
Lúc được bàn tay đó đặt lên dạ dày, cảm giác khó chịu cũng giảm đi một chút, Chung Yến Sanh do dự một hồi rồi chọn cách không kháng cự.
Tiêu Lộng không quay đầu lại: “Đứng ngớ ra đó làm gì, lại đây xem.”
Nhìn cái dáng vẻ bảo vệ thức ăn của ngươi như vậy thì ai dám tự tiện qua chứ?
Lâu Thanh Đường bĩu môi, bước lên vài bước, ba ngón tay đặt lên cổ tay Chung Yến Sanh, bắt mạch một hồi rồi hỏi cảm giác của cậu.
Lần trước trên thuyền, Chung Yến Sanh mơ mơ màng màng, không nhớ có người như Lâu Thanh Đường, nhưng nhìn y như đại phu thì cố khàn giọng, trả lời từng câu một.
Lâu Thanh Đường đã hiểu, đi đến bàn lấy giấy bút, viết một đơn thuốc: “Dạ dày quá yếu, đi lấy thuốc về sắc, uống trước khi ngủ, sau đó nấu một bát cháo kê với ít sò điệp —— ngươi cho cậu ấy ăn cái gì vậy?”
Câu này là hỏi Tiêu Lộng.
Nhìn Chung Yến Sanh yếu ớt, vẻ mặt của Tiêu Lộng vẫn lạnh như cũ, không trả lời.
Lâu Thanh Đường nhìn Chung Yến Sanh yếu đến mức gần như ngủ thiếp đi, thở dài cảm thán: “Định Vương Điện hạ anh dũng vô song à, ngươi nhặt về một ông trời con rồi đấy. Ông trời con này thân thể yếu ớt, dễ sinh bệnh, không thể nuôi như Đạp Tuyết, cẩn thận kẻo nuôi chết con người ta.”
Câu cuối đã chọc giận Tiêu Lộng: “Cút.”
Lâu Thanh Đường nhanh chóng cút ra.
Khi cháo kê sò điệp nấu xong, Chung Yến Sanh đã ngủ mất rồi.
Nhìn cậu ngủ không thoải mái, trán liên tục đổ mồ hôi. Tiêu Lộng ngồi bên giường, đôi mắt u ám không rõ, cho đến khi Triển Nhung mang bát cháo kê ấm vào phòng mới đánh thức cậu: “Điều Điều.”
Chung Yến Sanh mơ màng mở mắt, ú ớ một tiếng, giọng yếu ớt: “Điện hạ.”
Ngón tay Tiêu Lộng vuốt ve khuôn mặt lạnh ngắt tái nhợt của cậu, mang theo chút thương xót: “Dậy ăn chút cháo.”
Trước đây Chung Yến Sanh ăn phải đồ không tốt cũng sẽ nôn, nôn xong ngủ một chút, Hầu phu nhân sẽ đánh thức cậu, cho cậu ăn chút gì ấm để làm dịu dạ dày.
Cậu rất quen thuộc việc này, gật đầu ngồi dậy, ý thức còn hơi mơ hồ nên không để ý ai đút cháo cho mình, Tiêu Lộng đút một miếng cậu ăn một miếng.
Trông giống như lúc ngồi trên bàn ăn, cho gì ăn nấy, ngoan ngoãn vô cùng.
Nhưng trong lòng Tiêu Lộng lại tràn đầy cảm xúc khó tả, sau khi đút hết bát cháo, thấy khuôn mặt cậu hồng hào hơn mới nhận khăn lau tay, giọng hơi nghiêm nghị: “Không quen ăn đồ ăn của Vương phủ tại sao không nói?”
Chung Yến Sanh lén nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nhưng rất thành thật: “…Không dám.”
Tiêu Lộng không tỏ vẻ gì: “Ta thấy gan em cũng không nhỏ, được bổn vương chăm sóc đến mức thoải mái như vậy.”
“Ta không có sức mà.” Chung Yến Sanh ấm ức: “Ngài để ta về nhà là được rồi.”
Cậu hơi nhớ cha mẹ và Vân Thành rồi.
Nhìn thấy cậu bị bắt đi, chắc chắn Vân Thành đã rất sợ.
Không chừng Chung Tư Độ cũng bị dọa luôn.
Nhưng trời đã tối rồi mà Hoài An Hầu và Hầu phu nhân còn chưa đến phủ Định Vương tìm cậu…
Liên tưởng đến lời nói của Hoài An Hầu lần trước khi câu cá, Chung Yến Sanh không thông minh lắm chợt nhận ra một điều.
Định Vương Điện hạ mang cậu đi, dường như đã được ngầm đồng ý.
Quả nhiên Tiêu Lộng bỏ qua câu sau của cậu, ngồi bên giường nhíu mày nói: “Có gì không quen hay không thoải mái cứ nói với ta, đừng tự chịu đựng.”
Chung Yến Sanh chớp chớp mắt: “Thật không ạ?”
Tiêu Lộng: “Ừm.”
Hắn không muốn lại thấy Chung Yến Sanh nôn thành như vậy nữa.
“…Vậy tay ngài có thể bỏ ra khỏi bụng ta trước không?”
Tiêu Lộng không biểu cảm: “Giữ ấm dạ dày cho em. Đổi yêu cầu khác.”
Chung Yến Sanh cảm thấy hắn không chân thành, nói một đằng làm một nẻo.
Đành phải đề xuất yêu cầu khác: “Gối nằm không thoải mái.”
Cứng quá.
“Mền cũng không thoải mái.”
Nặng quá.
“Màn giường có thể đổi không…”
Tối quá.
Từ thái độ ngầm đồng ý của phủ Hầu gia, cùng với thái độ của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh tự hiểu rằng có thể mình sẽ phải ở lại phủ Định Vương một thời gian. Vì để không lại nôn như tối nay, cậu đành xòe ngón tay ra đếm đếm một cách nghiêm túc: “Ta không thể ăn thịt cừu, thịt bò chỉ có thể ăn hầm, thịt heo chỉ có thể ăn thăn, gừng tỏi chỉ một chút thôi, ăn mè cũng sẽ nôn.”
Tiêu Lộng: “…”
Tiêu Lộng vẫy tay, ra hiệu cho Triển Nhung đang trợn mắt há mồm phía sau đi giao cho người trong phủ chuẩn bị.
Đến lúc này Tiêu Lộng mới thật sự nhận ra, lá thư được gửi đến phủ Vương gia chiều nay, những lời dặn dò dài dòng trong đó không phải là vô ích mà ngược lại rất quan trọng.
Con chim sẻ nhỏ Chung Yến Sanh này thật sự không dễ nuôi.
–
Tác giả:
Điều Điều lúc muốn che giấu thân phận: Người ngài tìm là Điều Điều, không liên quan đến Chung Yến Sanh ta.
Tiêu Lộng lúc quái gở: Người ta tìm là Điều Điều, liên quan gì đến em, Chung Yến Sanh?
Chủ yếu là để trêu vợ.
Tiêu Lộng lóng ngóng học cách nuôi vợ, cuối cùng mới nhận ra vợ không dễ nuôi.
Bắt đầu sống chung!