*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Tiêu Văn Lan rời khỏi phủ Vương gia, vốn định giải thích vài lời cho đường ca của hắn, rằng đường ca thật sự không biến thái đến mức lột sạch y phục của Chung Yến Sanh rồi treo lên tường phơi khô đâu.
Nhưng Chung Yến Sanh ở phủ Vương gia mấy ngày, cộng thêm việc cậu vốn dĩ là Thế tử giả mà ai cũng biết, tin đồn bên ngoài càng ngày càng quá đáng hơn.
Triển Nhung đến báo cáo xong xuôi, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Chủ tử, có cần phái người hạn chế lại không?”
Tiêu Lộng thì không mấy bận tâm, lười biếng tựa vào ghế, nhìn Chung Yến Sanh được chăm sóc tốt đến mức mặt mày hồng hào, đôi mắt đen láy: “Để cho đồn đi, càng đồn thì họ càng sợ bổn vương.”
Lan truyền mấy tin đồn xấu về hắn và Chung Yến Sanh cũng là một cách bảo vệ gián tiếp.
Chung Yến Sanh trông thì như đang chăm chỉ đọc sách, nhưng thực tế là đang nghe trộm. Lúc nghe xong thì không đồng tình lắm, không nhịn được nói: “Nhưng như vậy danh tiếng của Điện hạ sẽ bị tổn hại, có khi sử quan còn ghi chép lung tung nữa.”
Mấy ngày này Chung Yến Sanh ở trong phủ Vương gia sống rất thoải mái, Điện hạ còn nhường phòng cho cậu, không biết buổi tối ngủ ở đâu.
Ngoại trừ việc mỗi sáng đều bị Đạp Tuyết liếm cho tỉnh ngủ, thì muốn đọc sách gì là có sách đó, không có gì phiền lòng.
“Danh tiếng tốt để làm gì? Làm quân tử mệt hơn làm ác nhân nhiều. Bổn vương thích làm ngọn núi đè lên đầu họ hơn.”
Tiêu Lộng nghe xong ý kiến nhỏ của cậu, mới từ tốn nói: “Công tội đúng sai cũng là chuyện nghìn năm sau, cứ mặc cho hậu thế phán xét.”
Chung Yến Sanh không nhịn được lại nhìn Tiêu Lộng.
Rõ ràng cũng là vương công quý tộc, nhưng lại không giống với những người mà cậu từng biết từ nhỏ đến lớn.
Trước đây khi thầy Chu dạy cậu học, thỉnh thoảng lại kể về một học trò cũ. Thầy nói người học trò đó là một quân tử khiêm tốn, như châu như ngọc, là tấm gương cho đời, khuyên cậu nên học tập theo.
Còn nói vương công quý tộc phải biết lễ biết danh, nhưng Điện hạ thì dường như chẳng màng cả hai.
Nhưng cậu lại thấy một người không câu nệ như thế cũng khá hay, mặc dù không giống với phong thái quân tử mà thầy luôn đề cao.
Lúc quay đầu, Chung Yến Sanh mới chú ý đến bên cạnh bàn làm việc của Tiêu Lộng còn có một cái bình hoa trắng đơn giản, bên trong cắm một cành hoa lựu, không biết đã để bao lâu mà héo úa chưa thay.
Xem ra Điện hạ thật sự là người không câu nệ tiểu tiết.
Chung Yến Sanh âm thầm công nhận điều đó.
Mấy ngày trước Tiêu Lộng đã hứa với Chung Yến Sanh rằng đến sinh nhật của cậu sẽ cho cậu về phủ Hầu gia một chuyến, chưa bao giờ Chung Yến Sanh mong chờ sinh nhật của mình như vậy.
Vào ngày sinh nhật, Chung Yến Sanh tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.
Lúc mở mắt ra thì thấy Đạp Tuyết lại đang ở dưới giường lăm le muốn trèo lên. Chung Yến Sanh ngồi dậy, hai bàn chân trần trắng như tuyết đạp nhẹ lên lưng Đạp Tuyết, cảm giác dưới chân rất thích, giống như một tấm thảm lông xù dày vậy, còn thoải mái hơn thảm len trên sàn: “Đạp Tuyết, không được leo lên giường.”
Đạp Tuyết kêu lên một tiếng.
Chung Yến Sanh còn tưởng rằng cậu đạp làm nó khó chịu nên định rút chân lại, nhưng Đạp Tuyết lại đột nhiên lật mình, nằm dài dưới đất phơi bụng ra rồi kêu hai tiếng. Đôi mắt thú màu xám xanh nheo lại như thể đang mời Chung Yến Sanh đạp lên đó.
Chung Yến Sanh xõa tóc, chân trần chơi với Đạp Tuyết một lúc, vẫn không tránh được bị con mèo lớn lưu manh này liếm chân, vành tai đỏ lên, đe dọa: “Đạp Tuyết, ngươi mà còn liếm lung tung nữa thì ta sẽ không chơi với ngươi đâu!”
Lời đe dọa này hình như có hiệu quả, con mèo lớn bướng bỉnh không còn phản đối nữa, ủ rũ nằm bẹp xuống đất, nhìn cậu vẫy đuôi chậm rãi.
Sau khi chơi xong, Chung Yến Sanh mới để ý trên bàn có một bát mì.
Một bát mì trường thọ vừa nấu xong không lâu, còn bốc lên hương thơm ngào ngạt.
Chung Yến Sanh ngẩn ra, nhớ lại mấy ngày trước Tiêu Lộng đùa rằng “ta để cho em thiếu một bát mì được sao?”
Chắc là do Tiêu Lộng dặn dò.
Cậu không rõ vì sao, nhưng lại cảm thấy vui vui.
Sau khi rửa mặt chải đầu và ăn bát mì xong, Chung Yến Sanh vừa bước ra cửa thì thấy Triển Nhung đang đợi bên ngoài.
Thấy Chung Yến Sanh ra, Triển Nhung nghiêm chỉnh hành lễ, gương mặt lạnh lùng, thái độ cung kính: “Công tử, hôm nay chủ tử có việc ra ngoài, tối mới về, cho nên thuộc hạ sẽ đưa ngài về phủ Hầu gia.”
Định Vương Điện hạ quả thật rất bận, mấy ngày nay Chung Yến Sanh ở trong phủ Vương gia thấy hắn thường xuyên xem công văn hoặc gặp các quan viên đến cầu kiến.
Nghe nói Bệ hạ đã lớn tuổi, gần như không quan tâm đến triều chính nữa, bây giờ đều là do Nội các và mấy vị thân vương trong Kinh hợp lực xử lý chính sự.
Triển Nhung trông không giống cận vệ bình thường mà như tâm phúc, Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu: “Làm phiền Triển hộ vệ.”
Mấy ngày này Chung Yến Sanh ở trong phủ Vương gia, cận vệ và ám vệ đều không khỏi nảy sinh sự tò mò về cậu. Tiểu công tử lần đầu tiên Vương gia mang về này có tính cách rất tốt, lễ phép ngoan ngoãn, dáng dấp lại đẹp. Tuy hơi yếu đuối nhưng mọi người đều không có ý kiến gì, ngược lại qua lời kể của Triển Nhung, thì họ lại thầm nảy sinh sự kính sợ với cậu ——
Tiểu công tử trông có vẻ mềm yếu này lại có thể hoà thuận với ba người khó chịu nhất trong phủ Vương gia!
Mà bây giờ, ngay cả lão đại Triển Nhung của họ cũng phải đích thân đánh xe cho tiểu công tử này!
Lúc lên xe ngựa, Chung Yến Sanh luôn có cảm giác có người đang nhìn mình, bèn buồn bực quay đầu.
Mấy cái đầu trên tường lập tức rụt lại.
Phía sau trống không, Chung Yến Sanh chần chừ chui vào xe ngựa, hạ rèm xe xuống.
Là ảo giác chăng…?
Từ phủ Định Vương đến phủ Hoài An Hầu không xa lắm, suốt dọc đường Chung Yến Sanh liên tục vén rèm lên nhìn ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã thấy cánh cửa quen thuộc.
Hôm nay phủ Hoài An Hầu vô cùng náo nhiệt, trang trí rực rỡ. Từ sáng sớm hạ nhân đã quét dọn trong ngoài phủ, chuẩn bị đón khách vào buổi trưa.
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn cảm ơn Triển Nhung, bước nhanh về phía cửa phủ Hầu gia.
Hạ nhân đang bận rộn, Chung Yến Sanh đột ngột xuất hiện khiến mọi người đều kinh ngạc.
Có người biểu cảm phức tạp, có người thờ ơ, nhưng phần lớn là ngạc nhiên và vui mừng, thường ngày Chung Yến Sanh đối xử tốt với hạ nhân nên rất được lòng mọi người.
Mọi người nhìn Chung Yến Sanh còn nguyên vẹn thì cảm thấy như đang mơ: “Tiểu Thế… tiểu thiếu gia?! Ngài về rồi? Ngài không sao chứ? Trời ơi! Mau đi báo cho phu nhân!”
Ngoài cửa vừa nãy còn yên tĩnh giờ lại nhốn nháo cả lên, Chung Yến Sanh vừa được mấy người vây quanh giải thích rằng mình không sao, vừa bước trên con đường quen thuộc.
Vào cửa chưa được bao lâu đã có người chạy đi thông báo với Hầu phu nhân, nên Chung Yến Sanh mới đi được nửa đường đã thấy bà vội vã chạy đến.
Hôm nay là ngày quan trọng, Hầu phu nhân cũng dậy sớm trang điểm, mặc bộ y phục lộng lẫy nhất, vẻ ngoài uy nghi cao quý, chỉ là y phục hơi nhiều lớp nên suýt nữa bị vấp ngã.
Đại nha hoàn bên cạnh Hầu phu nhân đã đuổi hết những người theo sau, Chung Yến Sanh vội vàng bước lên đỡ bà, ngay sau đó cậu bị ôm lấy, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nghẹn ngào của Hầu phu nhân: “Con của mẹ…”
Mấy ngày nay Chung Yến Sanh sống ở phủ Vương gia rất tốt, bác Vương còn nấu cho cậu những món ngon mà Tiêu Lộng không có. Mỗi ngày đều vui vẻ không phải nghĩ ngợi gì. Nhưng khi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mẹ, mũi cậu đột nhiên cay xè, như có thứ gì đó chặn lại ở cổ họng, khóe mắt và mũi cũng đỏ lên, cậu hít hít mũi kìm nén cảm xúc rồi nở nụ cười: “Mẹ đừng khóc, sao lại chạy vội ra ngoài như vậy chứ? Cha đâu rồi ạ?”
Chung Tư Độ theo sau một bước, lúc nhìn nhìn thấy nửa khuôn mặt của Chung Yến Sanh thì dừng lại.Mấy ngày này, y luôn nhớ về đôi mắt mơ màng của Chung Yến Sanh khi say rượu, còn cả bước chân loạng choạng của cậu khi đi về phía Tiêu Lộng, tiếng gọi “ca ca” kia như một lời nguyền khiến y mất ngủ mấy đêm liền.
Phủ Định Vương không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào, Chung Tư Độ không hiểu vì sao cha lại giữ im lặng khi Chung Yến Sanh bị đưa đi, nhưng Hoài An Hầu không có động thái gì khiến y càng không thể làm gì khác.
Trước mặt Định Vương, ngay cả Đức Vương – người rất được lão Hoàng đế cưng chiều cũng phải né tránh, chứ đừng nói đến những người khác. Không ai muốn chọc giận Định Vương không theo quy tắc, không theo lẽ thường này cả.
Rốt cuộc là Tiêu Lộng có bao nhiêu tình cảm với Chung Yến Sanh, hay chỉ đơn thuần là ham mê sắc đẹp?
Không, tất cả đều không quan trọng. Điều quan trọng là Chung Yến Sanh luôn tránh né hắn, cậu không muốn chạm mặt hắn.
Chung Tư Độ mím môi, nhìn vào khuôn mặt ấy, cố gắng tìm ra dấu vết bị hành hạ ở phủ Định Vương.
Đôi mắt đen láy ấy đột nhiên nhìn về phía y, nghiêng đầu hỏi: “Anh đứng ngây ra ở đó làm gì vậy?”
Toàn bộ khuôn mặt hiện ra trước mắt, lông mi dày đen nhánh hơi ướt bởi nước mắt, tựa như mảnh sứ men trắng mỏng manh, vì quá dễ vỡ mà khiến người ta muốn cẩn thận nhìn ngắm và bảo vệ… Ngoại trừ ít nước mắt khi gặp Hầu phu nhân, Chung Yến Sanh dường như không có dấu vết bị hành hạ nào. Ngược lại còn giống như được nuôi dưỡng cẩn thận hơn ở phủ Hầu gia.
Như một bông hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, tươi tắn rực rỡ.
Chung Yến Sanh không nhận ra cảm xúc phức tạp của Chung Tư Độ, nhìn y rồi vui vẻ khen ngợi: “Hôm nay anh mặc đồ đẹp thật đấy.”
Chung Tư Độ ngẩn người, không biết vì sao mà vô thức đứng thẳng lưng hơn, không tự nhiên “ừm” một tiếng: “…Cảm ơn.”
Để chuẩn bị cho tiệc sinh nhật hôm nay, phủ Hoài An Hầu đã mời gần như tất cả các thế gia nổi tiếng trong Kinh, thậm chí còn có người từ trong cung đến. Chung Tư Độ là nhân vật chính của buổi tiệc, ăn mặc trang trọng hơn ngày thường, toát lên vẻ thanh tú, đoan chính và ôn hòa, dù còn là thiếu niên nhưng đã có vài phần phong độ.
Nhưng hôm nay không chỉ là sinh nhật của Chung Tư Độ, mà còn là sinh nhật của Chung Yến Sanh.
Trước đây, phủ Hầu gia đều tổ chức sinh nhật cho Chung Yến Sanh, giờ thì không thể tổ chức cho cậu nữa rồi.
Trước khi đến Chung Yến Sanh đã chuẩn bị tâm lý, nên không biểu hiện gì khác thường để tránh làm cha mẹ khó xử, nhưng dáng vẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn này lại khiến Hầu phu nhân cảm thấy đau lòng hơn.
Tiệc rất bận rộn, Hầu phu nhân phải lo nhiều việc, nhưng bây giờ bà hoàn toàn không có tâm trí cho chúng. Bà xoa đôi mắt đỏ ửng, nắm tay Chung Yến Sanh đi vào nội viện, hỏi kỹ càng: “Điều Nhi ở bên đó thế nào rồi con? Ngủ có ngon không? Ăn uống có quen không?”
Chung Yến Sanh trả lời lần lượt từng câu hỏi, Hầu phu nhân lại đột nhiên nhớ ra điều gì, cẩn thận nói: “Mẹ tưởng hôm nay con không về nên không làm mì cho con, bây giờ mẹ đi làm nhé?”
Chung Yến Sanh nhìn Hầu phu nhân đang mặc trang phục lộng lẫy, đã bận rộn lo liệu mọi việc lại còn phải ở bên cạnh mình, giờ còn đòi đi làm mì nữa, lấy đâu ra thời gian chứ?
Cậu ngừng lại, cảm thấy hơi mất mát trong lòng nhưng vẫn lắc đầu, giọng mềm mại: “Không cần đâu mẹ, có người đã làm cho con rồi.”
Hầu phu nhân không những không yên tâm mà còn đau lòng hơn, nghiêng đầu thở dài.
Vì Hoài An Hầu đang tiếp khách, Chung Yến Sanh theo Hầu phu nhân vào phòng khách nhỏ, nhưng bà không thể ở lại lâu, việc lớn nhỏ trong phủ đều phải có bà lo liệu.
Chỉ ngồi nói vài câu đã có ba người đến xin gặp phu nhân, Hầu phu nhân không còn cách nào khác đành phải tạm rời đi.
Phòng khách nhỏ yên tĩnh lại, chỉ còn Chung Yến Sanh và Chung Tư Độ.
Đến lúc này, Chung Tư Độ im lặng một cách bất thường nãy giờ mới mở miệng: “Những gì em nói với mẹ là thật?”
Chung Yến Sanh mờ mịt: “Nói gì cơ?”
Chung Tư Độ nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, tìm kiếm dấu hiệu nói dối: “Em sống rất tốt, họ đối xử rất tốt với em, không có gì khó chịu cả.”
Hóa ra là quan tâm đến cậu.
Chung Yến Sanh cảm động không thôi.
Từ cái hôm Chung Tư Độ nói sẽ không thích cậu, cậu chưa từng nghĩ đến ngày có thể hòa giải với y. Mối quan hệ giữa cậu và Chung Tư Độ bất hòa khiến Hoài An Hầu và Hầu phu nhân khó xử không thôi.
Để Chung Tư Độ yên tâm, Chung Yến Sanh gật đầu một cái, nhích lại gần y, lén lút nói: “Thật ra Định Vương Điện hạ không đáng sợ như lời đồn đâu, em không quen giường của ngài ấy nên ngài ấy đã cho người thay hết từ trên xuống dưới. Bác quản gia rất tốt, mỗi ngày đều làm những món em thích ăn, mọi người đều đối xử rất tốt với em.”
Không quen giường của ngài ấy?
Chung Tư Độ cứng đờ mặt, không dám nghĩ đến ý nghĩa đằng sau những lời này, siết chặt tay trong tay áo, cố gắng gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Ừ, y yên tâm rồi.
Chung Yến Sanh hài lòng ngồi lại chỗ cũ.
Hoài An Hầu tiếp khách xong thì đi đến, theo sau là Vân Thành – người được gọi đến chính viện mấy ngày trước.
Có Hầu gia ở đây, Vân Thành dù nhớ Chung Yến Sanh đến mấy cũng không dám lao đến, chỉ âm thầm rót cho Chung Yến Sênh chén trà. Hắn nhìn Chung Yến Sanh mà hốc mắt đỏ hoe, rõ ràng những ngày qua lo lắng rất nhiều, một người vốn dĩ vô lo vô nghĩ mà giờ đây đã có quầng thâm dưới mắt.
Chung Yến Sanh gửi cho Vân Thành một ánh mắt “yên tâm”, có chuyện gì lát nữa đến viện Xuân Vu nói.
Nhìn thấy Chung Yến Sanh, vẻ mặt nghiêm nghị của Hoài An Hầu dịu đi đôi chút. Nhìn hai thiếu niên ngồi cùng nhau, một người thanh tú đẹp đẽ, một người ôn hòa như trúc, nhà nào có được những đứa con như vậy đều sẽ rất tự hào.
Hoài An Hầu ngổn ngang trong lòng.
Khi tìm lại được Chung Tư Độ, ông và phu nhân đều ưu sầu về việc làm thế nào để hai đứa trẻ này hòa thuận. Khi hai đứa trẻ hòa thuận, lại…
“Điều Nhi.” Hoài An Hầu gọi: “Lại đây, nói chuyện riêng với cha.”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đi theo. Đến hành lang, Hoài An Hầu khoanh tay sau lưng, nhìn cậu một lúc lâu rồi hỏi: “Điều Điều, con có trách cha vì đã làm như vậy không?”
Đôi mắt Chung Yến Sanh sáng trong, mang một vẻ dịu dàng tự nhiên: “Không đâu, con hiểu mà, cha.”
Dường như Hoài An Hầu còn muốn nói gì đó, nhưng một hồi sau, ông lại giữ kín lời ấy, chỉ trầm giọng nói: “Điều Điều, con hãy nhớ, nếu sau này có chuyện gì xảy ra… e là chỉ có Định Vương mới có thể bảo vệ con.”
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn Hoài An Hầu, không hiểu tại sao ông lại tin rằng Tiêu Lộng sẽ bảo vệ cậu.
Hơn nữa, cậu không gây chuyện thị phi, sao lại gặp chuyện lớn được?
Thấy Hoài An Hầu không có ý định giải thích, Chung Yến Sanh do dự đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Bữa tiệc sắp bắt đầu, khách khứa đang trên đường tới, Hoài An Hầu và Hầu phu nhân đều bận rộn, có thể tranh thủ nói vài câu đã là điều không dễ. Hầu phu nhân vừa dứt lời là bị hạ nhân thúc giục rời đi.
Chung Tư Độ cũng phải ra tiền viện chuẩn bị đón khách.
Chung Yến Sanh đành dẫn Vân Thành về viện Xuân Vu, cậu còn lo về đống đồ mình giấu đi, nếu lỡ bị phát hiện… nghĩ thôi cũng đã thấy nhức đầu.
May mắn là phòng của cậu không có gì thay đổi, vẫn giữ nguyên như cũ, Vân Thành hít mũi nói: “Phu nhân không cho ai động vào đồ của thiếu gia, chỉ bảo người đến quét dọn bụi bặm… Thiếu gia, ta nghe ý của phu nhân, có vẻ như ngài vẫn phải đến phủ Định Vương, đến khi nào mới trở về ạ?”
Chung Yến Sanh khó mà trả lời câu hỏi này, vì ngay cả cậu cũng không biết.
Nhận thấy sự im lặng của cậu, Vân Thành bật khóc: “Thiếu gia, có phải sau này ngài không về phủ Hầu gia nữa không? Vậy thì mang ta đi cùng đi! Ta, ta không quan tâm ngài có phải thiếu gia phủ Hầu gia nữa hay không, chỉ cần được theo ngài, dù phải đi ăn xin ta cũng bằng lòng…”
Vân Thành vừa khóc, cảm xúc Chung Yến Sanh cố nén trước mặt cha mẹ cũng suýt nữa vỡ òa mà khóc theo.
Nhưng Chung Yến Sanh cảm thấy khóc như vậy có hơi ngớ ngẩn. Cậu đã rời phủ Hầu gia, phải trở thành một người có trách nhiệm rồi. Cậu hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt: “Vân Thành, đừng khóc nữa, chờ ta rời phủ Định Vương sẽ đưa ngươi theo.”
Vân Thành ngừng khóc ngay lập tức, cười rạng rỡ: “Vâng, thiếu gia nhớ đừng bỏ rơi ta.”
Thời gian ở phủ Hầu gia trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến giờ khai tiệc. Vân Thành nói chuyện với Chung Yến Sanh một lúc, nhớ ra một số việc mình phải làm thì cũng đến tiền viện.
Khách khứa lần lượt đến, hạ nhân đi lại tấp nập, bầu không khí tràn đầy niềm vui.
Mỗi buổi trưa Chung Yến Sanh đều bị Tiêu Lộng kéo đi đánh một giấc, gần như đã thành thói quen. Thấy mọi người đều bận rộn như vậy thì cậu tự mình lên giường chợp mắt.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, từ hậu viện có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ tiền viện, tiền viện náo nhiệt bao nhiêu thì hậu viện càng yên tĩnh bấy nhiêu.
Có lẽ Vân Thành đã quay lại, thấy Chung Yến Sanh ngủ nên đã thay trà trên bàn, còn mang thêm một đĩa điểm tâm mà cậu thích.
Chung Yến Sanh nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, mò mẫm ngồi xuống ghế, ăn một miếng bánh nhỏ thì cảm thấy không ngon như trước nữa.
Hôm nay cậu không thích hợp để xuất hiện, chỉ có thể ở lại hậu viện.
Một mình ngồi trong căn phòng tối om hồi lâu, Chung Yến Sanh dần cảm thấy trống trải.
Dù cậu thích yên tĩnh, ghét ồn ào, nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, Hoài An Hầu và Hầu phu nhân lại bận rộn tổ chức tiệc, thậm chí còn không có thời gian nói chuyện với cậu đã vội vã rời đi…
Không hiểu sao, Chung Yến Sanh lặng lẽ đi ra tiền viện nhìn một lúc.
Tiếng người càng lúc càng gần, Chung Yến Sanh không dám tiến lại gần chỗ tiệc, nấp sau một gốc cây, nhìn thoáng qua đã thấy Hoài An Hầu, Hầu phu nhân và Chung Tư Độ.
Hầu phu nhân đang nói chuyện gì đó với Hoài An Hầu và Chung Tư Độ, trên mặt Hoài An Hầu hiếm khi nở nụ cười, Chung Tư Độ cũng cúi đầu mỉm cười.
Không giống Chung Yến Sanh với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng yếu đuối, y mang nét giống cha mẹ, như ngọc thụ lâm phong, nhìn một cái là biết Thế tử thật sự của phủ Hoài An Hầu.
Khách khứa chắp tay chúc mừng họ: “Hầu gia, nhiều năm không gặp, chúc mừng Hầu gia tìm lại được con trai, quý công tử thật khí phách, tài giỏi hơn người, nhìn quý công tử khiến ta nhớ lại phong thái của Thám hoa lang năm xưa, ha ha!”
Chung Yến Sanh cào nhẹ vào vỏ cây.
Dù trong lòng hơi mất mát và buồn bã, nhưng cậu cũng phải thừa nhận Chung Tư Độ với Hoài An Hầu và Hầu phu nhân trông giống gia đình hơn… không đúng, họ vốn dĩ đã là người một nhà mà.
Cậu còn không biết cha mẹ ruột của mình ở đâu.
Cả viện náo nhiệt không liên quan đến cậu, nghe những lời chúc tụng khiến lòng cậu càng thêm chua xót. Cảm xúc dồn nén cả ngày gần như sắp bùng nổ, cậu vội vàng rời đi từ hành lang ít người.
Chung Tư Độ đang nói chuyện với trưởng bối, liếc thấy Chung Yến Sanh đang lén chạy đi thì nụ cười hơi khựng lại.
Y biết tâm trạng của Chung Yến Sanh chắc chắn không ổn, nhưng ngày hôm nay vô cùng quan trọng đối với hắn, quan trọng gấp mấy lần tiệc đấu hoa.
“Tư Độ?” Hầu phu nhân nghi hoặc lên tiếng: “Đang nhìn gì vậy? Mau đến chào bác.”
Chung Tư Độ dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy một con chim bay đi —— Chào bác ạ.”
Chung Yến Sanh đi dạo một mình trong hành lang, có hơi muốn về phủ Vương gia.
Lúc này chắc Đạp Tuyết đang nằm trên thảm lông cừu phe phẩy chiếc đuôi lớn mềm mại chờ cậu, con mèo lớn ôm vào rất ấm, lông dày và mềm, đạp chân lên cũng rất dễ chịu.
Nhưng khách khứa ở tiền viện nhiều quá, cậu không tiện đi qua.
Chung Yến Sanh suy nghĩ một chút, tránh người, men theo con đường nhỏ mà cậu từng lén rời khỏi phủ Hầu gia.
Đến nơi cậu mới phát hiện cửa đã bị khóa kín.
Chắc là do cậu lẻn ra ngoài nhiều lần quá mới bị Hoài An Hầu phát hiện.
Hôm nay khách ở phủ Hầu gia rất đông, các cửa sau đều bị khóa kín để tránh có kẻ xâm nhập vào hậu viện gây rối.
Chung Yến Sanh vòng tới vòng lui bên tường, do dự một lúc, quyết định trèo tường.
Nhưng dù thân hình mảnh mai đến đâu, nhưng sức của cậu lại không đủ. Lúc gần đến đỉnh tường đã bắt đầu thở hồng hộc, cánh tay nhỏ gầy run rẩy, đã không còn sức nữa rồi.
Nhìn ra phía sau thì đã cách mặt đất khá cao, vật dùng để đặt chân cũng bị cậu vô tình đạp bay mất. Bỗng dưng không lên được cũng không xuống được, khiến cậu càng thêm nhớ Vân Thành.
Nếu có Vân Thành ở đây, hắn có thể kéo cậu một tay…
Vừa nghĩ đến đó, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu lên đỉnh bức tường viện cao không tưởng.
Mắt Chung Yến Sanh hơi mở to, khó tin nhìn người đàn ông trong bộ y phục hoa lệ ngồi trên tường viện: “Định Vương Điện hạ… Sao, sao ngài lại ở đây?”
Tiêu Lộng hơi nhướng mày: “Nếu bổn vương không đến thì em định treo mình trên bức tường này bao lâu?”
Chung Yến Sanh ngại ngùng cúi đầu, ngay sau đó đầu bị xoa một cái: “Tủi thân đến mức nào rồi? Khó chịu thì phải nói ra, giấu trong lòng làm gì?”
Gió đêm thổi tan cái nóng ban ngày, Chung Yến Sanh ngồi trên tường viện, đung đưa đôi chân nhỏ, đáp: “Không phải khó chịu, chỉ là hơi buồn trong lòng thôi…”
Tiêu Lộng nhìn cậu một lúc, đột nhiên đứng dậy khỏi bức tường, huýt một tiếng sáo dài: “Vậy bổn vương đưa em đi giải sầu.”
“Hả?”
Chung Yến Sanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hắn ôm ngang hông, nhảy xuống khỏi tường viện!
Tường viện của phủ Hoài An Hầu rất cao, cảm giác mất trọng lực ập đến khiến Chung Yến Sanh theo phản xạ ôm chặt lấy Tiêu Lộng, sợ hãi kêu lên.
Cùng lúc đó, một tiếng ngựa hí vang lên, dưới sự điều khiển của Tiêu Lộng, hai người an toàn hạ cánh trên lưng ngựa.
Chung Yến Sanh hồn bay phách lạc, tay vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng cười khẽ như vừa làm điều ác thành công: “Nhát gan như con chim sẻ vậy.”
Nói xong, hắn thúc ngựa một cái, con ngựa dưới hắn lập tức ăn ý, lao vọt đi như bay.
Ngựa của Tiêu Lộng chạy rất nhanh, nhưng có hắn dẫn dắt nên không xóc nảy nhiều, còn vững vàng hơn cả khi Chung Yến Sanh tự mình cưỡi ngựa.
Phong cảnh hai bên vùn vụt lùi lại, Chung Yến Sanh lén mở mắt ra nhìn một chút rồi mới mở hẳn mắt. Gió lạnh thổi vào mặt, mắt cậu dần sáng lên, dần cảm nhận được sự sảng khoái của việc phi ngựa.
Thấy Chung Yến Sanh ngồi thẳng tắp như vậy thì Tiêu Lộng cũng thấy mệt thay cậu, lại huýt một tiếng sáo.
Con ngựa đang chạy ổn định đột nhiên trở nên hung hăng.
Chung Yến Sanh đang tận hưởng cảm giác gió thổi thì bị làm cho xiêu vẹo muốn ngã, hoảng loạn kêu lên: “Điện, điện hạ, ngựa của ngài!”
“Nó phát điên.” Tiêu Lộng bình thản nói: “Ta không kiểm soát được.”
Chung Yến Sanh sợ bị ngã xuống, lồng ngực phía sau rộng lớn vững chắc khiến người ta yên tâm, cậu thử thăm dò một chút rồi dè dặt dựa lưng vào.
Cơ thể mảnh mai, căng cứng vừa rồi bỗng dưng dựa vào lòng mình, hương thơm nhè nhẹ thoảng qua chóp mũi. Tiêu Lộng cúi xuống nhìn cái cổ trắng ngần, thon gầy của Chung Yến Sanh trong bóng tối, trên đó có một vết bớt hình cánh hoa nhỏ, ở vị trí kín đáo nên có lẽ ngay cả Chung Yến Sanh cũng không biết.
Tiêu Lộng vô thức liếm răng nanh.
Thơm như vậy là đang dụ người ta cắn à?
Không trách Đạp Tuyết suốt ngày nhớ thương Chung Yến Sanh, vừa cắn vừa liếm.
Cổ Chung Yến Sanh rất nhạy cảm, khi bị cắn sẽ run lên, đỏ từ tai đến cổ, toàn thân sẽ từ từ nhuộm đỏ như một con tôm luộc vậy.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Tiêu Lộng rời mắt, làm như không có chuyện gì.
Trời tối dần, đường phố cũng bớt nhộn nhịp, ngựa phi nhanh sẽ không làm phiền dân chúng, móng ngựa tung hoành phi nước đại sảng khoái vô cùng.
Chung Yến Sanh bị cuốn theo sự hứng khởi, lúc này mới nhớ ra hỏi: “Điện hạ, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tiêu Lộng không trả lời rõ ràng, nắm dây cương, nói: “Đến rồi sẽ biết.”
Rất nhanh, Chung Yến Sanh đã biết đó là đâu.
Tiêu Lộng đưa cậu đến bên tường thành.
Chung Yến Sanh chưa từng cưỡi ngựa nhanh như vậy nên rất vui. Nhưng khi muốn xuống ngựa chân lại mềm nhũn, loay hoay một lúc thì được Tiêu Lộng đang khoanh tay đứng bên cạnh ôm xuống.
Chung Yến Sanh ngượng ngùng: “Điện hạ, thả ta xuống đi…”
Cậu phát hiện, Đạp Tuyết rất thích nhào vào người liếm mình, còn Định Vương Điện hạ thì thích không nói không rằng mà bế cậu.
Tiêu Lộng cũng không cố tình trêu cậu, đặt cậu đứng vững trên mặt đất mới dẫn cậu đi lên tường thành.
Không biết Tiêu Lộng đã sắp xếp thế nào mà không ai ngăn cản họ lên đây.
Trời đã hoàn toàn tối, xung quanh tối đen như mực, ngoài tường thành chắc chắn không thể thấy cảnh vật gì.
Chung Yến Sanh đang thắc mắc Tiêu Lộng đưa cậu đến đây làm gì, chưa kịp nói thì lại bất ngờ bị bế lên, Tiêu Lộng nhàn nhã bế cậu như con nít, đặt lên đỉnh tường thành.
Dưới chân tối om, gió đêm thổi mạnh. Chung Yến Sanh sợ hãi co chân lại, nhíu mày định hỏi Tiêu Lộng làm gì, nhưng hắn cũng ngồi lên đỉnh tường cao hơn cậu một chút, rồi lấy ra thứ gì đó từ trong ngực.
Ngay sau đó, một tiếng sáo sâu lắng vang lên từ đôi môi Tiêu Lộng.
Tiếng sáo trong trẻo sâu lắng, liên tục không dứt, vang vọng trên tường thành càng thêm xa xăm.
Chung Yến Sanh nghe mà ngẩn ngơ, những lời muốn hỏi cũng quên mất, ôm mặt chăm chú nghe Tiêu Lộng thổi sáo cho cậu.
Giai điệu cổ kéo dài tựa như sa mạc mênh mông vô tận, tuyết phủ trắng đầy núi non, giai điệu dần chuyển từ trầm sang cao vút, âm thanh đánh thẳng vào lòng ngực.
Ngay khoảnh khắc đó, trong bóng tối phía dưới đột nhiên bùng lên một luồng sáng rực rỡ chói mắt!
Pháo hoa sắt!(1)
Chung Yến Sanh giật mình mở to mắt, nhìn thấy dưới chân tường thành tối om có mấy người đang đập nước sắt nóng chảy lên tảng đá. Trong chớp mắt, nó phát ra những tia lửa rực rỡ, bắn tung tóe, cháy bỏng và nóng rực.
Ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong mắt, Chung Yến Sanh ngừng thở, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, đôi mắt sáng rực.
Tiếng sáo không biết đã ngừng từ lúc nào, Tiêu Lộng một tay nghịch chiếc xun đất(2), tay kia rũ xuống đặt lên đầu Chung Yến Sanh, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu: “Còn thấy buồn không?”
Chung Yến Sanh hoảng hốt nhìn Tiêu Lộng, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt luôn mang theo vẻ lạnh lùng không đứng đắn của hắn, lúc này cúi đầu nhìn cậu lại có vẻ dịu dàng thương tiếc.
Pháo hoa vẫn đang bắn lên tường thành, Định Vương Điện hạ đáng sợ trong mắt người khác lại đang dỗ cậu vui vẻ.
Dường như Chung Yến Sanh đã hiểu ra tại sao Hoài An Hầu lại nói như vậy, đôi mắt càng ngày càng sáng, mím môi nở nụ cười: “Ừm! Cảm ơn Điện hạ!”
Tiêu Lộng nhướng mày, giọng điệu không vui cho lắm: “Gọi ta là gì?”
“…Vương gia?”
“Nghĩ lại đi.”
Thấy Tiêu Lộng thay đổi vẻ mặt lạnh lùng như vậy, Chung Yến Sanh bỗng dưng bối rối.
Nhìn cậu chớp mắt lia lịa, mặt thì mơ hồ, Tiêu Lộng im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Trước kia gọi ta là gì?”
Bận tới bận lui dỗ em vui vẻ, nhận lại vẫn là một tiếng “Điện hạ”, thật vô lý.
Chung Yến Sanh sửng sốt một lúc, nhớ đến lúc nhận nhầm người, lẩm bẩm một hồi, nhỏ giọng thử gọi: “Ca ca?”
Tiêu Lộng cong khóe miệng: “Lớn tiếng một chút, không nghe thấy.”
Pháo hoa bên dưới vẫn đang nở rộ, phản chiếu lên khuôn mặt họ lúc sáng lúc tối.
Gió đêm hiu hiu thổi. Một lúc sau, giọng nói của người bên cạnh vang lên bên tai.
“Ca ca.”
Nghe thật hay.
–
Tác giả:
Nghe hay thì sau này nghe nhiều hơn một chút.
–
NOTE:
1: Pháo hoa sắt, một loại pháo hoa được làm bằng sắt nóng chảy, một nét truyền thống của Trung Quốc.
2: Xun đất của Tiêu Lộng.