Triển Nhung mấp máy môi, chỉ một giây mà trong đầu đã hiện lên vô số từ ngữ, muốn nói rồi lại thôi. Ngay lúc đó, cận vệ bên ngoài đột nhiên lao vào sân giải nguy: “Vương gia, tiểu công tử đó đến biệt viện rồi ạ!”
Cuối cùng cũng tới!
Triển Nhung thở phào nhẹ nhõm. Theo hiểu biết của hắn về Vương gia, khi tâm trạng của ngài ấy không tốt, dù không có liên quan trực tiếp tới tiểu công tử kia thì ít nhiều gì cũng dính líu một chút.
Tiêu Lộng hơi giật chân mày, không dễ nhận ra.
Tâm trạng không tốt của hắn quả thực không liên quan tới Chung Yến Sanh lắm, nhưng Chung Yến Sanh thất hẹn không tới khiến hắn vốn đã không vui càng thêm bực mình.
Cơn đau đầu vẫn tiếp tục hành hạ hắn như một sợi dây căng chặt, từng cơn đau buốt dữ dội khiến hắn bực bội đến mức muốn giết người.
Mùi hương trên người đứa nhỏ đó có thể làm dịu hắn lại.
Nhưng nếu cứ thế cho phép Chung Yến Sanh vào thì mặt mũi để đâu cho hết?
Định Vương Điện hạ vẫn không động đậy, yên vị ngồi trên xe lăn. Hắn không chỉ không vội vàng mời bảo bối giảm đau vào cửa, mà còn gác chân lên, nhàn nhã cầm sách lật thêm một trang, giọng điệu nhạt nhẽo: “Để tên đó đợi.”
Đây là hậu quả của việc đến muộn.
Để cậu đợi một canh giờ đi, dù sao con chim sẻ nhỏ đó cũng rất ngoan ngoãn.
Nghe thấy vậy, thân vệ vốn đã cúi đầu càng cúi thấp hơn, ngập ngừng một chút, không dám đi ngay để truyền mệnh lệnh.
Tiêu Lộng nhướng mày: “Ngươi muốn cầu xin cho tên đó?”
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ không dám.” Thân vệ nuốt nước bọt, hắn có dự cảm rằng nếu nói lời này sẽ có chuyện gì khủng khiếp xảy ra, nhưng lại không thể không nói, đành phải cắn răng, nhẹ giọng: “Thật ra, tiểu công tử đó vừa đến biệt viện giao mấy món đồ xong, thì đi rồi ạ…”
Tiêu Lộng: “…”
Tiếng lục đục trong sân dừng lại, một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Triển Nhung cúi đầu không thở nổi, cảm giác những ngày tháng này không thể trôi qua nổi nữa.
Ông trời muốn hại hắn.
Tiêu Lộng chậm rãi lặp lại: “Giao vài món đồ, rồi rời đi?”
Thân vệ rút ra một cái gói đã mở từ sau lưng rồi bày lên mặt đất, bên trong là vài dụng cụ làm vườn như xẻng, cuốc, vừa nhìn đã biết không phải cho Tiêu Lộng.
Cảm nhận được ánh mắt trên đầu ngày càng lạnh, thân vệ run tay, vội vàng lấy ra hai chiếc hộp còn lại.
Hộp lớn là hộp đựng thức ăn, hộp nhỏ hơn khá tinh xảo. Hắn dâng hai tay lên, cúi đầu sát đất: “Vương gia có muốn xem thử một chút không ạ? Đều đã kiểm tra rồi, không có gì bất thường.”
Tiêu Lộng không nhìn, lạnh lùng nói: “Vứt đi.”
Thân vệ: “Vâng!”
Vừa quay người đi, lại nghe thấy: “Mang lại đây.”
Thân vệ sớm đã đoán được sẽ có câu này, trong lòng muốn cười nhưng không dám, quay lại đưa hai chiếc hộp lên, đầu tiên mở hộp thức ăn: “Vương gia, đã kiểm tra độc.”
Tiêu Lộng ừ một tiếng, thờ ơ liếc nhìn hộp thức ăn.
Là bánh hạt thông bách hợp được làm rất tinh xảo, có lẽ do để lâu nên không còn đẹp như lúc vừa ra lò, nhưng vẫn xinh xắn, cánh hoa tinh xảo, trông khá dễ thương.
Tiêu Lộng không hứng thú với đồ ngọt, cầm một cái nếm thử. Bánh bách hợp đã nguội nhưng hương vị không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ là hơi ngọt quá. Hắn nhận khăn Triển Nhung đưa lau tay, không mặn không nhạt nhận xét: “Mấy món này trẻ con mới thích.”
Chuẩn bị kỹ lưỡng một bộ dụng cụ cho bác Vương, còn hắn thì được cái này?
Tiêu Lộng lại nhìn hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương: “Mở ra.”
Thân vệ nghe lệnh mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong là một con dấu bằng đá điền hoàng chất lượng, sáng bóng như mật ong.
Thứ này ở ngoài là trân phẩm, nhưng đối với Tiêu Lộng thì không có gì lạ. Chưa kể trước đây Hoàng thất đã ban thưởng cho Tiêu gia rất hào phóng, chỉ riêng trong Kinh không biết bao nhiêu quan lại quyền quý vì muốn gặp Định Vương Điện hạ mà đã dâng lên vô số bảo vật kỳ lạ —— Mặc dù tất cả đều bị Vương gia không khách khí cho người trả về.
Triển Nhung cảm thán trong lòng, thứ này trong mắt Vương gia cũng không khác gì hòn đá bên đường, Vương gia sẽ không thèm nhìn thêm lấy một lần nữa.Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn chợt thấy Tiêu Lộng hết sức tự nhiên nâng con dấu lên nhìn, nhường mày: “Khắc chữ gì?”
Triển Nhung sững sờ một chút, biết điều lập tức quay vào phòng lấy giấy và mực in.
Tiêu Lộng giữ dáng vẻ ung dung lười biếng. Hắn đặt một tay lên tờ giấy, gió chiều nhẹ nhàng thổi tới làm tờ giấy tuyết trắng lay động trong ánh hoàng hôn. Những dòng chữ trên giấy theo đó mà rung rinh, nhưng vẫn hiện rõ ra trước mắt.
—— “Thanh phong minh nguyệt.”
Tiêu Lộng không nhận ra khóe môi mình hơi cong lên.
Nhìn bốn chữ đó, tâm trạng phiền muộn như được cơn gió này xoa dịu, dần dần lắng xuống.
Chung Yến Sanh vội vàng đặt lại món quà đáp lễ rồi chạy đi.
Lúc giao hộp còn lẩm bẩm trong lòng, hộp đỏ là không có chữ, hộp vàng là khắc chữ.
Ừ, không sai.
Mạnh Kỳ Bình và những người đó không thể an phận được lâu, sau khi chơi bời một lúc ở Cửu Hương Lâu thì muốn sang phố đối diện đi dạo. Chung Yến Sanh nhân cơ hội lấy lý do nhà quản nghiêm, về nhà trễ sẽ bị mắng để thoát thân —— Hoài An Hầu hành xử nghiêm khắc, danh tiếng lẫy lừng nên không ai nghi ngờ.
Lúc gặp lại Vân Thành luôn đợi ở bên ngoài, trời đã khá muộn. Chung Yến Sanh do dự một lúc, nghĩ rằng vẫn nên giữ lời hứa nên mới cùng Vân Thành đi lấy quà đáp lễ cho bác Vương, gấp rút đánh xe ngựa tới biệt viện Trường Liễu rồi vội vã giao quà.
Vào giờ Tuất, Kinh thành sẽ đánh trống, sau đó cổng thành sẽ nghiêm cấm ra vào, giờ Dần sáng hôm sau mới đánh trống mở cổng thành. Nếu lỡ giờ sẽ bị nhốt bên ngoài cả đêm.
Bị nhốt bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ là hậu quả khi bị Hoài An Hầu và Hầu phu nhân phát hiện.
Tim Vân Thành như muốn nhảy ra ngoài, vào những giây cuối rốt cuộc cũng tới kịp cổng thành rồi được cho vào.
Xe ngựa chậm rãi lăn qua cổng, trái tim Vân Thành vẫn còn đập bình bịch, dùng sức lau mồ hôi: “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, nếu hôm nay không vào được thành, ngày mai đầu của ta chắc chắn sẽ bị treo trên đó.”
Chung Yến Sanh bám vào xe ngựa, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa khăn tay cho Vân Thành: “Làm tốt lắm Vân Thành, nhờ có ngươi mà chúng ta mới kịp giờ!”
Vân Thành bày ra vẻ mặt khổ sở: “Thiếu gia, ta không có làm gì tốt hết, lần sau chúng ta có thể đừng chơi trò may rủi này nữa không? Lỡ như bị Hầu phu nhân biết thì…”
“Không sao đâu.” Chung Yến Sanh vỗ ngực đảm bảo “Ta chịu trách nhiệm, cùng lắm Hầu gia bắt ta quỳ ở từ đường chép gia huấn một đêm. Nếu họ dám động vào ngươi, ta sẽ viết thư cho bà nội khóc.”
Người ngoài không biết, Hoài An Hầu tính tình nghiêm khắc nhưng lại sợ nhất là mẫu thân và phu nhân của mình.
Vân Thành: “…”
Ý kiến có vẻ ngốc nghếch nhưng lại có vẻ khá đáng tin.
Trời đã tối, Chung Yến Sanh chưa bao giờ về nhà muộn thế này. Miệng thì nói nhẹ bâng là có chuyện gì sẽ tìm bà nội khóc, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Sau khi gửi xe ngựa tại một quán trọ, hai người chạy về phủ Hầu gia.
Càng tiến gần đến viện của mình, mắt của Chung Yến Sanh càng giật liên tục, dự cảm chẳng lành ngày một rõ ràng hơn.
Quả nhiên, vừa bước vào viện đã thấy một người đứng bên hồ.
Chính là Hoài An Hầu.
Chung Yến Sanh nhấc từng bước chân lặng lẽ lùi lại, định tìm Hầu phu nhân giải cứu.
Vừa lui được hai bước, giọng nói uy nghiêm vang lên phía trước: “Qua đây.”
Tim Chung Yến Sanh đập bình bịch.
Trong lúc nguy nan, cậu vẫn nhớ mình đã vỗ ngực đảm bảo cái gì, bèn ra hiệu cho Vân Thành “ngươi lẻn đi trước”, rồi mới từ từ bước vào sân.
Đám hạ nhân trong sân đã lui xuống hết, chỉ còn mình cậu đối diện với Hoài An Hầu. Chung Yến Sanh căng thẳng đến mức ngón chân cũng cứng ngắc, cười gượng: “Cha, hôm nay cha về sớm vậy.”
“Không phải cha về sớm.” Hầu gia Hoài An trầm mặt quay lại: “Là con về muộn.”
Chung Yến Sanh run rẩy, không nói thêm gì mà kéo tay áo Hoài An Hầu, nũng nịu: “Cha, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, lần sau không dám nữa… đừng phạt con quỳ chép gia huấn được không?”
Dáng vẻ làm nũng đáng yêu giống hệt lúc còn nhỏ không muốn uống thuốc, Hoài An Hầu thấy vậy vẫn tỏ vẻ uy nghiêm: “Cha nghe nói hôm nay con đi uống rượu với Tam thiếu gia phủ Phái Quốc Công?”
Một đám người kéo nhau đi trên con phố sầm uất, còn là những kẻ bắt mắt trong Kinh thành, lọt vào tai Hoài An Hầu cũng là điều bình thường.
Chung Yến Sanh giơ tay thề: “Cha, con không uống rượu, không tin cha ngửi thử đi, trên người con không có mùi rượu.”
Quả thực trên người cậu không có mùi rượu, nhưng điều Hoài An Hầu quan tâm rõ ràng không phải chuyện này, nếp nhăn giữa hai lông mày rất sâu: “Cha biết con một mình ở phủ Hầu gia buồn chán, muốn kết thêm bạn, nhưng kết bạn phải phân biệt tốt xấu, Tam thiếu gia phủ Phái Quốc Công…”
Hoài An Hầu không nói tiếp.
Bất ngờ là giọng điệu của ông rất nghiêm túc, nhưng lại không trách cứ nhiều về việc Chung Yến Sanh về muộn.
Chung Yến Sanh giảm bớt cảm giác lo lắng khi bị bắt quả tang. Cậu nghe hiểu ý ông, suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Cha muốn con tránh xa Mạnh Kỳ Bình phải không? Cha yên tâm, con không thích hắn, không định làm bạn với hắn đâu.”
Chung Yến Sanh vốn dĩ rất ngoan, nghe vậy nét mặt Hoài An Hầu cũng dịu đi, gật đầu: “Hôm nay tạm tha, lần sau không được về phủ muộn thế này.”
Chung Yến Sanh vui vẻ gật đầu: “Cha là tốt nhất!”
Hoài An Hầu vẫn giữ vẻ uy nghiêm, không định nói thêm nữa, quay người muốn rời đi.
Chung Yến Sanh thấy ông muốn đi, vội vàng lấy trong tay áo ra chiếc hộp gỗ đàn hương, như dâng hiến bảo bối: “Cha, quà cho cha nè!”
Hoài An Hầu ngạc nhiên, nhìn đôi mắt sáng rực của cậu, đưa tay nhận lấy rồi mở hộp nhìn con dấu bên trong. Trời đã tối, không thấy rõ chi tiết của nó, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhận thấy chất đá rất láng bóng.
Chung Yến Sanh rất mong nhận được phản hồi, mắt sáng long lanh nhìn ông: “Cha, cha có thích không?”
Hoài An Hầu nổi tiếng là nghiêm nghị, không dễ cười. Nhưng lúc này cầm trên tay món quà của con trai nhỏ cũng không kiềm chế được nụ cười, nhưng lại nhanh chóng trở về vẻ mặt thường ngày, ho khan một tiếng: “Cũng tạm.”
Biết Hoài An Hầu khó hài lòng, nói ra được hai từ “cũng tạm” tức là rất thích. Chung Yến Sanh cười híp mắt, trong lòng đắc ý, cảm thấy mình đã làm được việc tốt.
Ca ca ở biệt viện Trường Liễu chắc cũng đã nhìn thấy con dấu, không biết hắn sẽ khắc chữ gì nhỉ?
Đêm nay trôi qua suôn sẻ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chung Yến Sanh quyết định đi sớm về sớm, tiện thể đi xin lỗi cái vị ở biệt viện Trường Liễu kia sớm một chút. Ngày hôm sau cậu dậy thật sớm, mơ mơ màng màng kéo tay Vân Thành ra ngoài.
Thấy tiểu Thế tử bước đi lảo đảo, khi lên xe ngựa còn lắc lư ngã bên này bên kia, suýt nữa bước hụt vồ ếch nhưng vẫn kiên quyết ra ngoài thành tới biệt viện Trường Liễu. Vân Thành do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thiếu gia, người ngài gặp ở biệt viện thật sự là thân thích của Hầu gia à?”
Chung Yến Sanh đang dựa vào xe ngựa buồn ngủ, nghe thấy câu này thì bất ngờ đập đầu vào xe, đau đến xuýt xoa mà không dám kêu thành tiếng. Cậu lén xoa trán, mặt mày nhăn nhó: “Đương nhiên là thân thích rồi.”
Thiếu gia thật sao mà không phải thân thích được.
Giọng cậu vì đau mà run rẩy, nhưng lọt vào tai Vân Thành lại giống như đang che giấu điều gì đó, Vân Thành càng thêm nghi ngờ.
Tiểu Thế tử thường ngày không thích nhúc nhích, làm việc gì cũng chậm rì, thích nhất là lười biếng nằm trên xích đu trong viện phơi nắng ngủ gật, cũng chưa bao giờ giấu gia đình làm việc gì.
Chuyện này thật bất thường.
Vân Thành nghĩ ngợi một hồi, lòng chợt thấy hoảng.
Chẳng lẽ, biệt viện đó không phải chứa thân thích gì của Hầu gia, mà là một nữ yêu tinh nào đó, tiểu Thế tử hàng ngày ra ngoài thành để hẹn hò với nàng ta?
Càng nghĩ càng thấy suy đoán này hợp lý.
Hàng ngày dậy sớm ra ngoài thành, ân cần chuẩn bị quà. Hôm qua đã muộn như vậy còn mạo hiểm nguy cơ không vào được thành mà chạy đi tặng đồ cho người ta…
Quan trọng nhất là, không cho hắn nói với Hầu gia và phu nhân.
Chẳng lẽ, thân phận của nàng ta có vấn đề?
Tiểu Thế tử từ nhỏ sống trong nội trạch, tính cách trong sáng, không hiểu sự đời, có khi nào bị lừa gạt cũng không chừng?
Vân Thành đấu tranh tư tưởng hồi lâu, với thân phận của mình lại không tiện nói gì, chỉ có thể khuyên nhủ một cách khéo léo: “Thiếu gia, ngài phải cẩn thận mà nhìn rõ người.”
Nhìn rõ người nào chứ, cậu có thể nhận sai thiếu gia thật được sao?
Chung Yến Sanh khó hiểu ừ một tiếng: “Biết rồi, Vân Thành sao hôm nay ngươi lắm lời thế?”
Hai người hôm nay xuất phát sớm, đến biệt viện Trường Liễu cũng sớm hơn thường ngày. Vân Thành mới sáng sớm đã bị kéo dậy, buồn ngủ đến hai mắt lờ đờ, định ngủ bù trong xe ngựa chờ Chung Yến Sanh.
Tiện thể ngồi rình xem lúc Chung Yến Sanh ra cổng là con hồ ly tinh nào đưa tiễn.
Chung Yến Sanh không hề nhận thấy biểu cảm lo cậu bị ăn tươi nuốt sống của Vân Thành, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước cửa biệt viện Trường Liễu, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở ra.
Mở nhanh như thể không chờ được nữa.
Tay Chung Yến Sanh dừng giữa không trung, chần chừ lên tiếng: “Triển hộ viện…?”
Tối qua sau khi nhìn thấy con dấu, tâm trạng của Vương gia có vẻ khá hơn. Cuối cùng Triển Nhung thành công thoát được một trận, sự kính trọng dành cho cậu lại tăng thêm vài phần: “Mời vào.”
Không hiểu sao, Chung Yến Sanh cảm thấy hôm nay Triển Nhung đối xử với cậu hòa nhã hơn trước.
Mặc dù khuôn mặt vẫn không một biểu cảm như xưa.
Biệt viện Trường Liễu rộng lớn khác thường, chỗ hôm nay đến lại khác với mấy lần trước. Suốt dọc đường đi, đình đài lầu các như ẩn như hiện, hoa xuân nở rộ, núi giả ao nước, tất cả hiện lên như một bức họa.
Trong lòng Chung Yến Sanh chợt lo lắng, cuối cùng không nhịn được bắt đầu suy tư.
Cha cậu có phải đã tham ô không, nếu không sao có thể có tư gia lớn thế này? Lỡ như bị các Ngự sử của Đô Sát Viện phát hiện, một tờ tấu chương buộc tội dâng lên triều đình, chẳng phải phủ Hầu gia sẽ bị tịch thu tài sản à?
… Không được, phải về khuyên nhủ Hoài An Hầu làm quan cho tốt, yêu nước yêu dân, thanh liêm chính trực.
Đương lúc nghĩ ngợi lung tung, Chung Yến Sanh theo Triển Nhung bước vào cửa vòm, vào phòng mới phát hiện đây là một thư phòng.
Triển Nhung như thường lệ dừng lại ở cửa. Chung Yến Sanh nghĩ đến lần trước mà ớn lạnh da đầu, bước vào phòng một cách cẩn thận, tránh bị hoảng sợ.
Tiêu Lộng chống tay ngồi bên án thư dưới cửa sổ, xem xét văn thư vừa gửi lên, hoàn toàn không quan tâm bộ dạng lén lén lút lút của Chung Yến Sanh.
Ngũ quan hắn sâu sắc nhưng từng đường nét lại lạnh như băng. Khi độ cong thân thiện bên khóe miệng biến mất, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt, cùng tấm lụa trắng trên mắt sáng tối giao thoa, khiến hắn tuấn mỹ và lạnh lùng đến mức không gì sánh bằng.
Chung Yến Sanh lén ngắm vài lần, bỗng nhiên phát hiện hình như ca ca hơi tức giận.
Mà vị thiếu gia thật này luôn giận dỗi vô cớ, tính khí thất thường, Chung Yến Sanh đã quen rồi. Thấy Tiêu Lộng hình như đang chăm chú xem thứ gì đó, không nhận ra cậu đã đến nên không lên tiếng làm phiền, bèn ngắm nhìn cách bày biện trong phòng.
Nhìn một cái mà sốc luôn.
Danh họa từ các triều đại, thư pháp của những người nổi tiếng, bát rửa bút quý giá bằng sứ Nhữ, ngọc khắc sơn thủy trị giá liên thành, bồn cảnh san hô đỏ từ biển Hoa Đông, đồ trang sức bằng ngoc Quỳnh từ Tây Vực, trên kệ sách đặt mấy cuốn sách cổ hiếm mà cha từng nói muốn có, nghe nói đã thất truyền từ lâu!
Cha ơi, cha đã tham ô bao nhiêu rồi?
Chung Yến Sanh đột nhiên thấy chóng mặt, cố gắng bám vào kệ sách để bình tĩnh lại, lần lượt nhìn qua.
Tiêu Lộng vốn định phớt lờ Chung Yến Sanh một lúc, đến lúc cậu chịu không chịu nổi thì sẽ ngoan ngoãn đến nũng nịu như lần trước, sau đó xin lỗi giải thích vì hôm qua không đến đúng giờ.
Chẳng ngờ đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy Chung Yến Sanh lên tiếng. Tiêu Lộng bèn lén nhìn một cái, thì thấy Chung Yến Sanh đang trợn to mắt, kinh ngạc nhìn xung quanh thư phòng.
Lông mày hắn không khỏi nhướn lên, đặt bút xuống, tựa lưng ra sau.
Vật nhỏ này cũng biết xem hàng đấy.
Những thứ trong phòng này phần lớn là tài sản của Tiêu gia, trước đây Hoàng thất hết lần này đến lần khác ban thưởng cho Tiêu gia, đương nhiên đều là vật quý. Lần nào Tiêu Văn Lang đến biệt viện Trường Liễu cũng thèm thuồng đến sáng cả mắt, mặt dày xin Tiêu Lộng tặng cho vài món.
Hắn quen thói chờ Chung Yến Sanh mở miệng xin thưởng, nhưng không ngờ lại đợi thêm một lúc lâu mà Chung Yến Sanh vẫn không lên tiếng.
Tiêu Lộng thiếu kiên nhẫn, không vui hỏi: “Đang làm gì đó?”
Chung Yến Sanh tuyệt vọng nhìn Tiêu Lộng.
Cậu đang cân nhắc hình phạt cho Hoài An Hầu.
–
Tác giả:
Hoài An Hầu: Khá lắm.