—Thịnh Tiêu: “Ngậm vào.”—
Thịnh Tiêu nhìn y với ánh mắt thâm trầm.
Ngọc bội bán nguyệt, linh hồ…
Còn có dấu vết mờ nhạt bị Thiên Diễn Châu mang theo sát ý tấn công trên bắp chân của Yến Tương Lan.
Tất cả đều đã sáng tỏ.
“E hèm.” Yến Tương Lan phản ứng mau lẹ, lập tức tố cáo ngược lại: “Ngọc bội đó chính là vật quan trọng nhất của ta, tặng ngươi lâu như vậy mà chưa thấy ngươi đeo lần nào, chắc chắn ngươi đã làm rớt bể.”
Lại cắn ngược.
Ánh mắt của Thịnh Tiêu lạnh hơn băng, vô cảm nhìn y bốc phét.
Yến Tương Lan theo bản năng nói xằng nói xiên, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thịnh Tiêu liền hối hận.
Y đã nói sẽ không lừa gạt Thịnh Tiêu nữa, nhưng bản năng vẫn không thay đổi.
Yến Tương Lan ảo não vỗ vào miệng mình, gác tay lên đầu gối của Thịnh Tiêu ngồi xổm xuống, ngửa đầu tỏ ra cực kỳ đáng thương vô tội, lại định dùng mánh khóe qua mặt chuyện này.
“Ngươi nhìn ngọc bội này đi, trông còn đẹp hơn cái cũ rất nhiều, chuyện đã qua lâu rồi, Thịnh tông chủ ơi, Thiên Đạo đại nhân à, chuyện này để ta làm chủ đi ha, đừng truy xét nữa, có được không?”
Thịnh Tiêu: “…”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu u ám, hắn chợt vươn ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi của Yến Tương Lan— Có vẻ hắn rất thích làm động tác này, đôi lúc sẽ dùng lực hơi mạnh, làm cho bờ môi nhạt màu kia trở nên đỏ hồng.
Yến Tương Lan cũng không tránh, ngoan ngoãn nhìn hắn, trong mắt còn có ý cười, âm mưu lừa gạt bưng bít chuyện này.
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn y hồi lâu, đột nhiên rút tay về, nói: “Ngày mai quay về Trung Châu.”
Yến Tương Lan không ngờ lừa bịp thành công, kinh ngạc trợn tròn mắt: “Ngươi không giận?”
Thịnh Tiêu im lặng.
Yến Tương Lan bỗng chốc cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ đúng là sau khi xác định quan hệ đạo lữ có khác, nợ cũ bị moi ra cũng có thể bỏ qua, nếu là lúc trước, chắc chắn Thịnh Tiêu sẽ xử đẹp y.
Yến Tương Lan thấy ngón tay của Thịnh Tiêu vuốt ve miếng ngọc bội không dừng, cười tủm tỉm chồm tới nói: “Để ta đeo lên hông cho ngươi.”
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn y, không nói gì, để mười ngón tay của y khéo léo thắt một nút kết, đeo kỹ ngọc bội ở bên hông.
“Được rồi.” Yến Tương Lan vịn đầu gối hắn đứng dậy, tự cho là đã trấn an Thịnh Tiêu xong xuôi, lười biếng ngồi trên ghế mềm, nhoài người nằm ra bàn, giơ ngón tay chọt vào cánh tay của Thịnh Tiêu.
“Ngươi ở Ác Kỳ Đạo điều tra được gì rồi?”
Y đây là đường đường chính chính làm nội gián dò hỏi tin tức.
Thịnh Tiêu không thèm để ý, lời ít ý nhiều: “Không có, Ác Kỳ Đạo không có ‘Khí Tiên Cốt’.”
Chắc hẳn Ngọc Đồi Sơn đã xử lý sạch sẽ, không bị Giải Trĩ Tông tóm được đuôi chuột.
Yến Tương Lan gác má trên cánh tay, khuôn mặt trắng trẻo bị nếp áo hằn ra một vệt đỏ, y cười không ngớt: “Dù ngươi có tìm được bằng chứng thì cũng khó nắm thóp hắn được, ca ca là ‘Kham Thiên Diễn’, lúc tàn sát Hề gia, Thiên Đạo cũng không làm gì được hắn, huống chi chỉ là ‘chuyện nhỏ’ buôn bán ‘Khí Tiên Cốt’ này.”
Nhưng nếu Ngọc Đồi Sơn thật sự muốn hủy diệt địa mạch Thiên Diễn, sợ là Thiên Đạo lẫn Thiên Diễn đều sẽ không tha cho hắn.
Đến lúc đó không biết liệu có chọn vị ‘Thiên Đạo đại nhân’ Thịnh Tiêu này làm đao phủ vạn người hận hay không.
Năm ngón tay của Thịnh Tiêu càng dùng sức, làm cho móng vuốt của Yến Tương Lan bị nắm cho phát đau, giờ hắn mới lạnh lùng mở miệng: “Ca?”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan kinh ngạc đánh giá Thịnh Tiêu, giống như đây là ngày đầu tiên quen biết hắn: “Lại ghen? Nhưng ta gọi những người khác ở Chư Hành Trai là ca thì lại không thấy ngươi có phản ứng dữ như vậy?”
Là vì không giống nhau.
Những người khác ở Chư Hành Trai hiểu biết về Yến Tương Lan đương nhiên là không bằng Thịnh Tiêu— Ngoại trừ Nhượng Trần đã biết chuyện Yến Tương Lan đã trải qua trong những năm đó trước Thịnh Tiêu, hắn đã dùng ‘trừng phạt’ để tính xong chuyện này.
Nhưng Ngọc Đồi Sơn… Hề Tuyệt lại không giống.
Tương văn của Yến Tương Lan bắt nguồn từ ‘Kham Thiên Diễn’ của Hề Tuyệt, mười ba tuổi đã bắt tay với Hề Tuyệt tính kế Hề gia, còn chung sống với nhau suốt sáu năm sau khi chạy thoát khỏi Giải Trĩ Tông.
Ngọc Đồi Sơn hiểu rõ tất cả bi thảm và đau khổ của Yến Tương Lan, cả hai nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, coi nhau như chỗ dựa tinh thần để sống sót và báo thù.
Giao tình của hai người không phải tình yêu, nhưng vượt trên cả tình bạn, gần như là tình thân.
Thịnh Tiêu vẫn luôn không biết khổ nạn của Yến Linh, sáu năm sau gặp lại, còn để y liên tiếp suýt bỏ mạng dưới Thiên Diễn Châu của hắn.
‘Kham Thiên Đạo’ mài giũa Thịnh Tiêu trở thành người máu lạnh vô tình chỉ biết trắng đen đúng sai, hắn cay nghiệt thiếu cảm tình, lúc nào cũng giống tảng băng di động khiến chẳng ai dám đến gần, nhiều năm qua đã quen với cô độc, lạnh lẽo.
Nhưng với Yến Linh, hắn giống như dùng hết sức lực vớt lên sự tham lam ra khỏi vực sâu vô hạn bị bổ ra bởi thiên lôi trừng phạt, chỉ muốn khẩn thiết đòi hỏi nhiều hơn.
Yến Tương Lan không biết bên trong bản mặt quan tài của Thịnh Tiêu lại có tình cảm mãnh liệt dữ dội như vậy, nhìn như đã dỗ dành thành công nhưng thật ra đang chất thêm củi vào lửa giận.
“Ta và hắn trong sạch, chính là tình cảm huynh đệ bình thường, giống như với A Nguyệt.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Hay lắm, lại thêm một tên.
Không nhắc tới hắn cũng quên mất, còn có một Yến Ngọc Hồ.
Yến Tương Lan bị hắn nhìn không hiểu gì hết.
Nhưng y hồn nhiên vô tư, thấy Thiên Đạo đại nhân như đá cục lại biết ghen vì mình, đôi mắt cong như lưỡi liềm, ngồi ở đó cười hí hửng: “Được, đúng lúc ta muốn đến Dược Tông.”
Mặc dù y mở y quán, nhưng chỉ hiểu biết sơ sơ về y thuật, nếu muốn nghiêm túc kinh doanh y quán thì phải về Dược Tông theo Uyển phu nhân khổ tu một thời gian.
Từ nhỏ Yến Tương Lan học gì cũng nhanh, bởi vì giống tính nhiệt huyết với y thuật của Hướng phu nhân nên y cũng sẽ không từ chối gặm những sách thuốc tối nghĩa khó hiểu.
Thịnh Tiêu ‘Ừ’ một tiếng, đứng lên nói: “Ta đi Trừng Xá Viện.”
Yến Tương Lan luôn cảm thấy lúc này Thịnh Tiêu giống như mưa to sấm chớp giảm bớt chút ít, còn nhẹ nhàng bỏ qua chuyện y biến thành linh hồ trêu chọc hắn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn không đoán được suy nghĩ của Thịnh Tiêu, đành phải bỏ cuộc.
Thịnh Tiêu bận rộn cả ngày, cộng thêm chuyện ‘Khí Tiên Cốt’ của Ngọc Đồi Sơn rắc rối phức tạp, Yến Tương Lan áy náy nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu: “À được, ngươi đi đi.”
Thịnh Tiêu đẩy cửa muốn đi, nhưng sực nhớ ra gì đó mà quay đầu lại lạnh lùng nhìn y: “Đừng có chạy lung tung.”
Yến Tương Lan: “Hảo lớ.”
Y đáp lại dứt khoát như thế, Thịnh Tiêu càng không tin y sẽ nghe lời thật.
Nhưng Trừng Xá Viện ở Vô Ngân Thành thật sự có chuyện khẩn cấp, Thịnh Tiêu liếc y mang theo ý cảnh cáo, biết rõ người này chắc chắn sẽ ra ngoài chạy loạn, thế mà vẫn không nói gì đóng cửa rời đi.
Nếu là lúc trước, Yến Tương Lan chắc chắn nói một đằng làm một nẻo, một giây trước Thịnh Tiêu vừa rời đi là một giây sau y sẽ chuồn ra ngoài đi chơi.
Nhưng lần này Yến Tương Lan thật sự nghe lời, ở yên trong y quán không đi đâu cả.
Yến Tương Lan ngồi suy nghĩ tên mới cho y quán, nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu cuối cùng quyết định chọn cái tên ‘Yến Ôn’.
Mưa đã tạnh, tiết trời ấm áp.
Là cái tên rất hay.
Yến Tương Lan mở đèn Tê Giác ra, muốn nhờ Yến Ngọc Hồ tìm một khúc gỗ thượng hạng đem đến đây, dự định sẽ tự tay điêu khắc bảng hiệu.
Tốc độ của Yến Ngọc Hồ rất nhanh, vừa nhận được tin tức, không tới nửa tiếng đã khiêng một một khúc gỗ đến chỗ y quán.
“Khụ khụ.” Yến Tương Lan phủi bụi bặm trên khúc gỗ, nhíu mày nói: “Ta kêu đệ đi tìm gỗ hoa lê, đệ bươi ra cái này từ góc xó xỉnh nào vậy, toàn là tro bụi.”
“Trong kho bạc của Ngọc Đồi Sơn.” Yến Ngọc Hồ thuận miệng nói, giơ tay phất một cái, tức khắc bụi bặm đều bay sạch hết: “Khúc gỗ này được không, hay là ta đi chọn lại?”
Yến Tương Lan nhấc tay vỗ nhẹ lên, kiểm tra chất lượng rồi gật đầu: “Thôi, lấy cái này đi.”
Hai người bắt đầu khắc bảng hiệu.
Mặc dù Yến Ngọc Hồ đã tu luyện thành người, nhưng vẫn không thể ở lâu dưới ánh mặt trời, hắn ngồi trên ghế trong y quán, nhìn Yến Tương Lan đứng đó dùng bút phác họa.
Một hồi lâu sau, Yến Ngọc Hồ đột nhiên nói: “Hình như tu vi của sư huynh thăng tiến không ít.”
Yến Tương Lan ngậm bút không hiểu quay đầu nhìn: “Hả?”
“Lúc mới tỉnh lại, sư huynh còn là Hóa thần cảnh trung kỳ.” Yến Ngọc Hồ quan sát y từ đầu đến chân, rốt cuộc chắc chắn: “Ừm, bây giờ đã là hậu kỳ, ăn thêm chút linh đan nữa là có thể thăng lên Hư cảnh.”
Tu sĩ bình thường hay tu sĩ có Tương văn tu từ Hóa thần cảnh lên Hư cảnh đều phải tốn đến mấy năm mới được.
‘Nhàn Thính Thanh’ ban cho Yến Tương Lan năng lực nghe hiểu vạn vật, ngay cả vật chết như linh mạch bị người khác ghét bỏ cũng có khuynh hướng yêu thích y, mặc dù mới thức tỉnh không lâu, nhưng đã dần dần khôi phục lại tu vi Hóa thần cảnh năm mười tám tuổi.
Yến Tương Lan đắc ý nói: “Nhìn ra à, sư huynh lợi hại không? Thiên phú dị bẩm, vượt qua Thịnh Tiêu là chuyện sớm hay muộn…”
Vừa nói xong, Yến Tương Lan chợt nghĩ đến gì đó, cả người bỗng ngây ra như phỗng, cây bút ngậm trong miệng rơi xuống lăn lông lốc trên bảng hiệu, vấy ra một vệt mực đen ngòm.
Yến Ngọc Hồ lật đật dùng linh lực lạnh lẽo làm cây bút dính đầy mực lơ lửng giữa không trung, nghi ngờ hỏi: “Sư huynh, sao thế?”
Hai tai của Yến Tương Lan đỏ rực, ủ rũ cầm bút lên, ậm ờ: “Không, không có gì.”
Chỉ là y chợt nghĩ tới…
Sáu năm trước, tu vi của y cũng không tiến bộ nhanh đến vậy, lúc này càng không phải là vì y kỳ tài ngút trời, mà là được hưởng lợi từ trận song tu tối qua với Thịnh Tiêu có tu vi Đại thừa kỳ.
Yến Tương Lan lén lút xoa eo, cắm đầu tiếp tục vẽ chữ, mặc kệ Yến Ngọc Hồ hỏi thế nào đều không trả lời.
Bận rộn đến tận giữa trưa, cuối cùng cũng khắc xong bảng hiệu ‘Yến Ôn’, Yến Tương Lan còn tiện tay khắc thêm một đóa hoa quế sống động như thật, còn dùng kim tuyến rắc vào nhụy hoa.
Yến Ngọc Hồ ra ngoài quá lâu, bây giờ đã vào trong thủy kính nhắm mắt nghỉ ngơi.
Yến Tương Lan cất bảng hiệu vào, định bụng sau khi đến Dược Tông học thành tài xong sẽ quay về treo lên.
Đã đồng ý với Thịnh Tiêu sẽ không ra ngoài đi lung tung, Yến Tương Lan quyết định kéo ghế dài ra sân sau, khoác thêm áo bào Giải Trĩ Tông của Thịnh Tiêu, lười biếng nằm phơi nắng dưới tàng cây hoa quế.
Ánh mắt trời của mùa thu rất ấm áp, hương hoa quế quanh quẩn bên chóp mũi.
Yến Tương Lan nằm không lâu bất giác rơi vào mộng đẹp.
Linh lực có được từ song tu với Thịnh Tiêu đang chầm chậm lưu chuyển trong nội phủ, theo giấc ngủ Yến Tương Lan bắt đầu chảy đi khắp kinh mạch toàn thân, linh lực xung quanh càng không cần Yến Tương Lan hấp thụ mà chủ động cuồn cuộn chảy vào trong nội phủ của y, đồng thời ân cần chăm sóc những vết thương còn chưa lành lại.
Yến Tương Lan ngủ rất say, không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng bỗng cảm giác cơ thể bị đụng nhẹ một cái.
Không khí xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, phả vào khuôn mặt, phả vào đôi mắt nhắm chặt, hơi thở cũng mang theo vẻ đặc biệt không thể miêu tả thành lời của hoàng hôn.
Áo khoác đen nhánh ở trên người đựng đầy hoa quế rụng, bị một bàn tay phẩy nhẹ qua rơi hết xuống đất.
Chẳng biết Thịnh Tiêu về lúc nào, đang rũ mắt nhìn y.
Yến Tương Lan mới tỉnh lại, đầu óc còn mơ màng chưa tỉnh táo, theo bản năng ỷ vào người trước mặt, nhấc tay níu lấy tay áo của hắn, mang theo chút giọng mũi rù rì: “Ta không chạy lung tung.”
Y sẽ không lừa Thịnh Tiêu nữa, đồng ý không ra khỏi nhà là tuyệt đối không ra khỏi nhà nửa bước.
Trong cơn mơ màng, Thịnh Tiêu dường như khẽ mỉm cười, hắn cúi người bế trọn Yến Tương Lan vào lòng.
Mặt trời ngả về tây, nhiệt độ xuống thấp.
Yến Tương Lan run lập cập, mới tỉnh ngủ nên cả người xụi lơ không có miếng sức, cũng không thèm nhúc nhích, để cho Thịnh Tiêu bế mình vào trong phòng đặt xuống giường.
Trừng Xá Viện hay Giải Trĩ Tông đều không phải là nơi tốt lành gì, trên người Thịnh Tiêu có mùi máu nhàn nhạt, có lẽ sợ xông ngộp Yến Tương Lan nên đi ra ngoài rũ mắt rửa tay.
“Thiên Đạo đại nhân.” Yến Tương Lan ngáp một cái nằm trên gối mềm, xuyên qua rèm trúc nhìn bóng người cao ngất của Thịnh Tiêu đang quay lưng về phía mình, ngái ngủ nói: “Đại thừa kỳ của ngươi đã chịu lôi kiếp chưa?”
Thịnh Tiêu: “Không có.”
“Đây là phúc lợi của ‘Kham Thiên Đạo’?” Yến Tương Lan tặc lưỡi tỏ vẻ lạ kỳ: “Không cần trải qua lôi kiếp cũng có thể tiến thẳng lên Đại thừa kỳ?”
Thịnh Tiêu rửa sạch tay, dùng khăn lau khô từng ngón tay rồi vén rèm đi vào phòng ngủ, khẽ gật đầu nói: “Lôi kiếp của Đại thừa kỳ không giống với lôi kiếp tầm thường, sẽ chậm một chút.”
Không biết lời nói này đã chọt trúng điểm nào của Yến Tương Lan, y nói với vẻ thâm sâu: “Thì ra là khác với lôi kiếp tầm thường của chúng ta nha.”
Đại thừa kỳ cũng biết phân biệt cao thấp nữa hả!
Thịnh Tiêu nhíu mày, không hiểu sao ban ngày tên lừa đảo này còn chột dạ lấy lòng, bây giờ chỉ mới ngủ một giấc dậy lại bắt đầu làm mình làm mẩy.
Yến Tương Lan đã quen thói tìm chết ở trước mặt Thịnh Tiêu, thậm chí còn đạt tới trình độ tự biên tự diễn mà không thèm nghĩ Thịnh Tiêu sẽ cho mình phản ứng gì.
Sau khi làm mình làm mẩy như mọi ngày xong, y tiếp tục đề tài: “Ngươi định xử lý chuyện Ngọc Đồi Sơn thế nào? Hôm nay đến Trừng Xá Viện làm gì?”
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nói: “Ngọc Đồi Sơn định làm gì tiếp theo?”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan bị một câu nói nhẹ nhàng làm trợn tròn mắt, không ngờ Thịnh Tiêu lại học thói xấu, còn phản đòn ăn ngược một quân.
Yến nội gián Tương Lan tố cáo: “Ta chưa nói với ca cái gì hết… Ủa lộn không nói với Ngọc Đồi Sơn cái gì hết, hắn tặng ta một đống quà hối lộ nhưng ta vẫn không tiết lộ nửa chữ.”
Thịnh Tiêu liếc nhẫn trữ vật mới trên ngón tay y, không nói gì.
Cơ thể của Yến Tương Lan đã hết bủn rủn, y ngồi bật dậy lạnh lùng nói: “Thịnh Vô Chước, ngươi không tin ta.”
“Tin.” Thịnh Tiêu vén màn giường ra, giơ tay nhấn Yến Tương Lan mới ngồi dậy nằm xuống giường lại, sau đó đè người lên.
Yến Tương Lan trợn tròn mắt, theo phản xạ nhấc chân đá qua.
Có lẽ Thịnh Tiêu sớm lường trước y sẽ đá người, dứt khoát nắm chặt lấy cổ chân mảnh khảnh rồi vén quần rộng lên, ngón tay dùng sức vuốt ve trên bắp chân nhẵn nhụi của Yến Tương Lan.
Bị ảnh hưởng bởi ‘Kham Thiên Đạo’ của Thịnh Tiêu trong cơ thể, bắp chân đã lành hẳn chợt truyền tới cảm giác tê tê như bị điện giật, làm cho cả người Yến Tương Lan mềm oặt ra, ngay cả tóc tai cũng có cảm giác dựng đứng hết lên.
“Cái, cái gì?!” Yến Tương Lan cố dùng sức chống cùi trỏ nhổm người dậy để xem: “Ngươi, ngươi đừng dùng Thiên Diễn Châu đánh ta!”
Thiên Diễn Châu suýt chút nữa đánh Yến Tương Lan hồn phi phách tán, tất nhiên Thịnh Tiêu sẽ không đeo nó ở trước mặt y, mỗi lần đều che giấu rất kỹ, hắn nắm chặt cổ chân gầy nhỏ, tiếp tục dùng ngón tay vuốt ve có lực lên bắp chân y.
Yến Tương Lan giống như lại bị sét đánh.
Cơn tê tê từ bắp chân một đường lan tới bắp đùi, hông, tim, còn lan đến cả đỉnh đầu, làm cho cùi trỏ của y bủn rủn không chịu nổi ngã nằm lại trên gối, chỉ có thể gắng gượng vùng vẫy duỗi chân ra, ngón chân cũng co quặp lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
“Không… Buông ra! Thịnh Tiêu—!”
“Rè rè.”
Bỗng vang lên tiếng rè quen thuộc khi Thiên Diễn Châu chuẩn bị bắn ra lôi văn, đồng tử của Yến Tương Lan co lại, cố nhổm đầu lên nhìn nhưng không thấy Thiên Diễn Châu trên cổ tay của Thịnh Tiêu.
Tay của Thịnh Tiêu vẫn đè lên bắp chân của y, theo tiếng lôi văn vang lên tách tách, hắn chợt xòe rộng tay ra, giống như đang cưỡng ép hút ra một luồng linh lực kỳ lạ từ trong kinh mạch.
Yến Tương Lan ngơ ngác nhìn.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay của Thịnh Tiêu đang có một nhúm lôi văn đùng đoàng tưng bừng.
“…Cái quái gì thế?” Khóe mắt y đỏ hoe, thút thít hỏi.
Thịnh Tiêu nói: “Lôi văn của Thiên Diễn Châu.”
Yến Tương Lan bối rối hồi lâu: “Không phải đã trôi qua lâu lắm rồi sao?”
Bình thường y không bị ảnh hưởng gì cả, tại sao ẩn nấp lâu thế mà vẫn chưa biến mất?
Thịnh Tiêu phủi tán lôi văn trên tay, lạnh lùng nhìn y.
“Ngươi ngươi ngươi…” Yến Tương Lan dùng sức cử động bắp chân, tức giận nói: “Thả ra.”
Rõ ràng Thịnh Tiêu đã lấy lôi văn ra, nhưng vẫn còn nắm chặt cổ chân y, thấy Yến Tương Lan dùng sức bú sữa mẹ cố gắng giãy ra khỏi tay mình, bỗng hỏi: “Tại sao lần đó lại biến thành linh hồ?”
Yến Tương Lan không ngờ hắn còn ghim nợ cũ, tức giận vùng vẫy ngồi dậy, nhấc cái chân còn lại đạp vào đầu gối của hắn, nói: “Ta không phải cha ngươi chỉ biết mắng ngươi không cầu tiến, muốn ngươi được một lần đạt giải quán quân trong cuộc thi nhỏ đó thì sao? Còn không phải sợ cái tính thúi của ngươi sẽ cảm thấy ta bố thí, đành phải biến thành linh hồ tự mình dâng ngọc đến tận họng cho ngươi.”
Y vốn tự làm tự chịu nên mới giấu giếm chuyện bị sét đánh ê chề này, nhưng nghĩ tới dự tính ban đầu của mình, nhất thời có cảm giác chiếm được tiên cơ, được thế không tha người.
“Nhưng ai ngờ đâu ngươi lại dùng Thiên Diễn Châu đánh ta, bây giờ định ghim nợ cũ với ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, nói: “Đau không?”
Yến Tương Lan chỉ muốn gây chuyện để dời sự chú ý của Thịnh Tiêu, không muốn lấy chuyện năm đó ra bán thảm, chợt nghe hắn nói vậy liền nghẹn họng, đạp chân: “Ngươi… Ngươi thả ta ra trước đã.”
Thịnh Tiêu không lên tiếng.
Thiên Diễn Châu mang theo sát ý đánh sét tới, tất nhiên là rất đau.
Hai tai của Yến Tương Lan đỏ bừng, chỉ muốn nhanh chóng cho qua đề tài này, khi đang vắt óc suy nghĩ thì Thịnh Tiêu nắm cổ chân của Yến Tương Lan đặt xuống rồi chồm người đè lên, tay còn lại nhét một thứ tròn tròn vào trong miệng y.
Yến Tương Lan nhướng mày, lập tức dùng lưỡi đẩy ra giữa hai môi, lúng búng nói: “Cái gì đây?”
Đó là ngọc như ý màu mỡ dê trắng ngà, đặt vào giữa môi răng của Yến Tương Lan.
Thịnh Tiêu nói: “Ngậm vào.”
Yến Tương Lan: “…”
Phẹt phẹt!
===Hết chương ===