Nhân viên công tác chạy thuyền đuổi theo Văn Sương, cách giờ còn chưa đến ba phút.
Có người đi kéo bả vai cậu sau đó phát hiện rồi dùng sức! Ủa? Kéo không nhúc nhích?
Văn Sương liều mạng ôm cái phao, mặc cho ai kêu cũng thờ ơ, cậu ăn quả cân quyết tâm, hôm nay cho dù đại ma vương Tuyên Triết tới thì mình cũng phải rời khỏi tổ tiết mục!
“Hình như là Văn Sương?” Có nhân viên công tác bàn luận: “Té xỉu?”
Mặt mày Tuyên Triết trầm xuống, kéo dây phòng hộ ra trực tiếp đi vào.
Ngay cả chính anh cũng không thể giải thích sự lo âu trong lòng đến từ đâu, đã nói hôm nay Văn Sương đi ghi hình tiết mục nhưng giữa trưa không thấy người thì anh lại có chút không thoải mái, bên ngoài ghi hình, Giang Túc Khuynh lo lắng không chịu được, những năm đầu Giang Ninh từng gặp chuyện dẫn tới việc anh ta bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Giang Túc Khuynh vốn không ngờ Tuyên Triết sẽ đến, không hợp với phong cách nhất quán từ trước đến giờ, ai ngờ chỉ mới nói thì Tuyên Triết đã chủ động làm tài xế, lúc ấy trong lòng Giang Túc Khuynh dường như đã nhận ra cái gì, lúc này lại thấy anh sửa đổi sự thong dong bình tĩnh khi xưa, bước tới bên cạnh Chu Liên dò hỏi tình huống, trong lòng anh ta chợt lạnh, không phải chứ……
Tuyên Triết là ai nào? Là khuôn mẫu thành công nhất mà gia tộc tinh anh giáo dục ra, có thể làm cho anh vui vẻ không ngoài bảng biểu báo cáo tài sản Quyền Nhất xếp hạng đệ nhất hoặc là hạng mục mới nhất khai phá rơi vào trong túi anh, trái phải cũng chỉ có một chữ “Lợi”, từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương lần nào, hiện giờ lại để ý một người có thanh danh nhân cách hỗn loạn.
Giang Túc Khuynh nghĩ sâu sắc hơn mà lòng run run, không hiểu vì sao lại là Văn Sương?
Mấy tháng sau, Giang Túc Khuynh vả mặt “Bép”, nghĩ rằng may sao Văn Sương.
Chu Liên hoảng sợ vì Tuyên Triết đến, cũng may tố chất cô chuyên nghiệp vượt qua thử thách, sau khi bàng hoàng thoáng qua lập tức khôi phục bình tĩnh, giải thích nói: “Văn Sương giúp người cuối cùng là Bành San San đi đảo nhỏ, chắc thể lực tiêu hao quá mức nên kêu la mãi vẫn không thấy phản ứng.
”
Tuyên Triết nhìn chằm chằm vào cái đầu đen sì kia, nghe vậy nhíu mày: “Bành San San không phải là nghệ sĩ Quyền Nhất.
”
“Đúng vậy.
” Chu Liên có chút nhút nhát, nếu Tuyên Triết hiểu lầm Văn Sương với nghệ sĩ công ty khác thì không hay mất, vội nói: “Lúc ban đầu ghi hình tiết mục Trần Tông đã bỏ quên cậu ấy, kết quả ai cũng không ngờ rằng Văn Sương mang theo Giang Ninh cầm danh thứ nhất, đứa nhỏ này vậy đó, tính cách hơi nhiệt tình.
”
Tuyên Triết không hé răng, nhiệt tình? Đẩy mình vào trong hồ mà nhiệt tình?
Giang Túc Khuynh vừa lúc lại đây, nghe được mấy lời Chu Liên hơi hơi sửng sốt, Văn Sương giúp Giang Ninh lấy vị trí thứ nhất? Anh ta ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nôn nóng của em trai nhìn chằm chằm ở giữa hồ, mới biết tất cả những lời cảnh cáo trước đó đều nói vô ích, còn nữa, Văn Sương thật sự đổi tính? Sao có thể hành động không thể tưởng tượng nổi như vậy?
Văn Sương hạ quyết tâm chống tới giờ, ai ngờ mới vừa mở to mắt, bốn phía cách xa kín đông người không khe hở, thấy Tuyên Triết đứng ở trên bờ trước tiên.
Ánh mắt anh vĩnh viễn kiên định sâu sắc khiến cậu sinh ra ảo giác trong nháy mắt bị nhìn thấu, toàn thân cậu run lên, sau đó nhân viên công tác xuống nước bơi lại đây.
Hai nhân viên công tác bám giữ lấy cánh tay cậu thành công kéo đem hắn kéo xa cái phao tròn.
Theo sát đó, tiếng chuông giờ gõ vang lên.
Ai cũng không rảnh lo tiết mục hay không tiết mục, Văn Sương được mang lên bờ gần nhất, dù sao cậu cũng chỉ giả vờ, lúc này mà lòi tuyệt đối trong ngoài không phải người, chỉ có thể tiếp tục giả vờ, một phó đạo diễn kêu cậu vài tiếng nhưng cậu không phản ứng, sợ tới mức đối phương phải móc di động ra gọi .
Một bóng dáng đẩy mọi người vây quanh ra, Tuyên Triết nhíu mày cúi người, mở áo phao Văn Sương ra trước sau đó cởi cổ áo, thực hiện động tác ấn tim phổi đúng tiêu chuẩn nhưng sức lực có chút mạnh, cái đầu tiên thiếu chút tiễn cậu đi luôn đến cái thứ ba Văn Sương kiên trì không nổi sặc sụa hai cái mới mở to mắt cho phù hợp.
Mẹ ôi, thật sự là Tuyên Triết!
Môi Văn Sương giật giật, một câu “Tuyên tổng” nghẹn ở cổ họng, lo lắng mang phiền toái đến cho anh, Chu Liên nhào lên tóm lấy bả vai cậu: “Thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
“Chị Chu.
” Văn Sương nói nhỏ, thấy có người quan tâm mình, trong lòng không biết làm sao: “Không sao, em không có việc gì đã để chị phải lo lắng.
”
“Ngốc!” Chu Liên nhẹ nhàng thở ra, dùng sức xoa xoa đầu tóc ướt dầm dề của cậu.
Tổ đạo diễn lại đây, Tuyên Triết lặng lẽ lui sang một bên, Văn Sương bất chấp quá nhiều, nắm chặt bảng giờ giấc để giả vờ, toàn thân cậu gục xuống tràn ngập cảm giác tự trách cùng ảo não: “Mới vừa rồi chân tôi rút gân nên không còn sức chống đỡ nổi nhưng không có vấn đề lớn, xin lỗi đã chậm trễ thời gian của mọi người.
” Cậu lên tiếng nói oa oa, trổ hết tài năng trong một đám người “Trịch thượng” “Bao yếu ớt” khiến ai cũng cảm thấy hiểu chuyện lại đau lòng, sau đó nghe Văn Sương tiếp tục nói: “Tôi rất muốn cùng mọi người tiếp tục ghi hình tiết mục nhưng đã qua giờ, tuy rằng bị đào thải có chút tiếc nuối nhưng mà……”
“Đào thải? Đào thải cái gì?” Đạo diễn gãi gãi cái ót, không nhịn được cắt ngang.
Văn Sương sốc ngang: “Tôi vượt quá thời gian quy định rồi!”
Tuyên Triết vẫn luôn chú ý cậu nên thấy thế híp híp mắt.
Đạo diễn vui vẻ, vung mạnh tay lên rất có vài phần hào sảng không câu nệ tiểu tiết của nghĩa sĩ giang hồ: “Ờm! Không cần cậu lo lắng cái này, lúc buổi chiều cậu dẫn theo Giang Ninh đến đây, mà nếu đi theo cậu ta thì đó chính là danh xứng với vị trí thứ nhất, sau đó lại đưa Trần Tông cùng Bành San San lên đảo nhỏ, ai quá thời giạn đều được nhưng cậu chắc chắn không có.
”
Văn Sương nghe thấy lời nói của giám đốc như sét đánh cháy khét lẹt, trong lòng chua xót rất lâu mới tìm về âm thanh của mình: "Ừm nhưng tôi không lên bờ, với lại đã hơn bảy giờ rồi nhưng không sao đâu đạo diễn, quy tắc chính là quy tắc, chúng ta nên dựa theo quy tắc ……”
“Cậu quyết định hay tôi quyết định?” Đạo diễn vui tươi hớn hở, cảm thấy hậu bối như Văn Sương rất tốt, người khác vì tỉ lệ lộ diện mà dùng hết thủ đoạn để ở lại trong tiết mục, còn cậu trai trẻ lại thiện tâm còn rất hiểu quy tắc, đúng là hậu sinh khả uý! Mở cửa sau cho cậu cũng không sao cả: “Cậu cứ an tâm mà đợi đi, cậu không được tính là vượt quá thời gian đâu, tôi nói rồi đấy nhé.
”
Không!!! Ông nói cái rắm! Văn Sương rít gào ở trong lòng, cậu tiến lên bắt lấy cổ tay đạo diễn, lời nói khẩn thiết, đôi mắt suýt chút nữa phát ra hung quang: “Đạo diễn, như vậy không được! Quay đầu lại nếu tiết mục phát sóng ra chắc chắn có người xem nói chúng ta không làm đúng quy tắc sẽ ảnh hưởng đến rating cùng danh tiếng!”
Thần sắc Tuyên Triết nhìn thấu hết thảy ôm cánh tay dựa vào một bên đại thụ nhìn Văn Sương phát huy.
“Nghe này!” Giọng điệu đạo diễn cảm khái nói với mọi người xung quanh: “Tới tình trạng này rồi! Mà chuyện cần lo lắng nhất lại là danh tiếng của tiết mục chúng ta, cậu nhóc ngốc, tôi dám cá cược với cậu rằng, một khi phát sóng ra người khen tiết mục chúng ta tuyệt đối vượt qua người mắng, cậu cứ an tâm ở lại đi!”
Văn Sương: “……” Trước mắt biến thành màu đen, cậu hơi khó thở một chút.
Giang Ninh cũng lại đây, cậu ta vui mừng phấn chấn vỗ bả vai cậu: “Không sao rồi Văn huynh! Chúng ta còn có thể cùng nhau chơi, cảm động không?”
Văn Sương: “Hu hu hu, cảm động……”
Đạo diễn cảm khái lần thứ hai, người trẻ tuổi có lương tâm đấy, thật hiếm có!
Tiết mục ghi hình đến đây cũng coi như gần xong, thừa dịp mọi người còn chưa chú ý tới, Tuyên Triết cùng Giang Túc Khuynh trở lại trên xe, sau đó anh móc di động ra gửi tin cho Văn Sương: 【 Đi ra cùng với Giang Ninh.
】
Văn Sương nhìn thấy mà tim run lên, cậu có thể lừa gạt những người khác nhưng luôn cảm thấy Tuyên Triết không dễ lừa.
Tổ tiết mục tổ mời ăn cơm nhưng Giang Ninh phải rời khỏi, Văn Sương cũng đi theo, thật ra bọn họ thích chụm lại với nhau, đạo diễn xưa nay thiên vị với Giang Ninh, hiện giờ đối với Văn Sương cũng càng nhìn càng thích, vì thế gật đầu đáp ứng.
Nhìn bóng dáng Văn Sương, sắc mặt Trần Tông vô cùng khó coi, anh ta nhận ra…… Tuy rằng lúc trước ánh sáng tối tăm nhưng vị tiến lên giúp đỡ kia rõ ràng là Tuyên tổng!
Sao Văn Sương có thể thông đồng được với Tuyên tổng?
Trần Tông cảm thấy cậu đi tám đời vận cứt chó nhưng với Văn Sương thấy thì con đường dài phía trước đi thông tới pháp trường, mà chiếc xe kia có người ngồi là Ma Vương.
Giang Ninh hoàn toàn không biết gì cả, dọc theo đường đi quở trách Văn Sương không cân nhắc trong lòng, ai cũng ai cũng cứu, hai người mới vừa tới gần thì cửa sổ xe ở ghế điều khiển hạ xuống, cậu vốn an tĩnh đột nhiên giật mình trốn ở phía sau Giang Ninh.
Giang Ninh: “?”
Tuyên Triết: “Ồ.
”
Ở chỗ ngồi phụ, Giang Túc Khuynh hơi hơi cúi đầu, thấy cảnh như vậy tức khắc cảm thấy mắt như bị cắm chày gỗ phất phất tay với cậu: “Mày mày mày cách xa em trai tao một chút!”
Giây tiếp theo cái tay kia thiếu chút nữa bị Tuyên Triết hất bay.
“A!!!!!!!!!” Giang Túc Khuynh kêu lên đau đớn.
“Lên xe.
” Tuyên Triết không nhìn Văn Sương, chỉ thản nhiên nói một câu.
Giang Ninh cũng có chút sợ Tuyên Triết nên lề mề cùng Văn Sương ngồi xuống ở phía sau.
Giang Túc Khuynh muốn mời khách ăn cơm nhưng Tuyên Triết đưa bọn họ đến nhà ăn rồi rời đi, không hề có ý ở lâu, Văn Sương tất nhiên đi cùng anh.
Trên đường trở về, chỉ được chút an tĩnh ngắn ngủi.
“Nói một chút đi.
” Tuyên Triết liếc kính chiếu hậu, chim cút nhỏ cúi đầu chiếm cứ một góc ghế dựa, nhìn đáng thương vô cùng, anh tự nhỉ với mình không thể mềm lòng nhưng quen rồi, lần nào cũng thế khóe miệng không cho chút mặt mũi cứ cong vòng lên: “Không nghĩ ghi hình tiết mục?”
Quả nhiên! Văn Sương chợt nhẹ nhàng thở ra, cậu đoán Tuyên Triết đã nhìn ra tất cả, chút kỹ thuật diễn của bàn thân quả thực như đang chơi đại đạo trước mặt Quan nhị gia.
“Vâng.
” Văn Sương khẽ nói, dừng một chút rồi nói bổ sung: “Nhưng tôi không có ý tiêu cực công tác! Tuyên tổng, chí hướng của tôi không ở giới giải trí, lần này lấy thân phận người nghiệp dư tham gia tiết mục cũng là vì báo đáp công ty bồi dưỡng, Trần Tông là nghệ sĩ có tiềm lực của công ty, có khả năng sáng tạo giá trị nhiều hơn tôi, với lại không để mọi người mất hứng chi bằng kịp thời ngăn tổn hại từ chính tôi.
”
Tuyên Triết nghe vậy cũng không hỏi nhiều, không ngoài những chuyện lung tung lộn xộn đó nhưng cái gọi là “Giá trị” mà Văn Sương định nghĩa không tính, ít nhất từ tin tức sự phản hồi của tập đầu tiên, Văn Sương ngược lại là người nghiệp dư có tiềm lực lớn nhất trong số đó.
Xe chạy đến dưới lầu nhà cho thuê, thấy Tuyên Triết không có ý trách cứ, Văn Sương thật cẩn thận: “Tuyên tổng, anh ăn cơm chua? Có muốn ăn cùng tôi không?”
Tuyên Triết trầm giọng: “Trên đường tới đây không thấy được tiệm cơm.
”
Mở to mắt nói dối này, quán ăn khuya bên cạnh là để bài trí hả? Nhưng quán ven đường khẳng định không ở trong phạm vi suy xét của Tuyên Triết, cậu nghĩ: “Tủ lạnh nhà tôi còn chút nguyên liệu nấu ăn, chỉ chút chút thôi, nấu chút mì chắc cũng được?”
Vốn tưởng rằng Tuyên Triết sẽ từ chối thì cậu cũng nhẹ nhàng tung ta tung tăng về nhà, ai ngờ anh nghe vậy lập tức động đậy, đẩy cửa xuống xe: “Thế thì đợi gì nữa?”
Văn Sương: “……” Anh ấn theo lẽ thường ra bài một lần được không, tôi sẽ không đánh trận nào thua trận đó!