Edit: Nguyệt Ảnh
Tháng quỷ hàng năm, cánh cửa Minh Phủ mở rộng.
Chúng quỷ du đãng trên nhân gian, các môn phái Huyền Học Giới đều sẽ phái một số lớn đệ tử nhập thế giám sát chúng quỷ, duy trì trật tự yên ổn của nhân gian.
Huyền Phái cũng không ngoại lệ.
Thời điểm Ngọc Tế tới là ngày tháng , trên Huyền Sơn trừ bỏ rải rác vài đệ tử đang chấp hành nhiệm vụ trên núi, đại bộ phận đệ tử đều tiếp nhiệm vụ ở bên ngoài.
Hai huynh đệ Hàn Vũ Khách cùng Hàn Vũ Thủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bị sư phụ phân đi làm nhiệm vụ canh gác bảo vệ đại môn Huyền Sơn trong một tuần.
Hàn Vũ Khách dựa vào cánh cửa, đang cùng thân ca nhà mình Hàn Vũ Thủ nói chuyện, đột nhiên cảm giác được sát khí sắc bén.
Hàn Vũ Khách ngẩng đầu xem, thì thấy Ngọc Tế mặc áo thun trắng, quần jean xanh, đi giày thể thao màu trắng đang đạp bậc thang, từng bước một đi lên trên.
Mỗi một bước đi, khí thế lại cao hơn một phân.
Hàn Vũ Khách nhướng mày: "U, Quỷ Hậu của chúng ta......"
Lời Hàn Vũ Khách còn chưa nói xong, một lá bùa kim sắc vèo một cái từ trong tay Ngọc Tế bay ra, dán trên trán Hàn Vũ Khách.
Hàn Vũ Khách há miệng, muốn động lại không thể động.
Ngay sau đó tay trái Ngọc Tế nâng, một lá bùa giống vừa rồi lại vèo một cái dán trên trán Hàn Vũ Thủ, Hàn Vũ Thủ đang duy trì động tác chạy trốn, cũng muốn động mà không thể động.
Theo sau, một cái võng lớn màu vàng kim xuất hiện trong không trung, trùm lên người Hàn Vũ Khách cùng Hàn Vũ Thủ.
Kim quang chợt lóe, trên mặt đất chỉ dư lại một viên cầu màu vàng lớn chừng bàn tay, theo sau chân Ngọc Tế nhảy tưng tưng.
Thu thập xong huynh đệ Hàn gia đứng canh cửa, Ngọc Tế tiếp tục đi lên trên.
Ngọc Tế một đường đi qua luyện võ trường, lại một đường thuận lợi đi qua ký túc xá đệ tử, gặp người là thu.
Vạn Yêu Võng vốn chừng nắm tay đã lớn thành quả bóng đá.
Xuyên thấu qua ánh sáng vàng rực rỡ, mơ hồ có thể thấy bên trong có một đống vật thể màu đen không rõ nằm ngang dọc tứ tung.
Đều là đệ tử Huyền Phái.
Sắp tới sườn núi nơi Linh Trì, Ngọc Tế gặp một thanh niên lạnh lùng.
Thanh niên mặc đồng phục Huyền Phái màu trắng đen đan xen, đứng ở trên thềm ngọc, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái kẹp một lá bùa màu đỏ tươi, âm sát chi lực cường đại quay xung quanh hai ngón tay thanh niên, nhấc lên từng đợt gió.
Ngọc Tế liếc nhìn thanh niên một cái, bước chân không ngừng.
Lá bùa kẹp giữa ngón tay thanh niên bốc cháy.
Quả bóng đá kim sắc vèo một cái nhảy lên, à uồm một cái nuốt bùa giấy của thanh niên vào trong bụng, sau đó chỉ nghe thấy bên trong quả bóng ầm ầm một trận.
Thanh niên nhíu mày, lật tay lại thêm một lá bùa giấy nữa.
Vạn Yêu Võng nhảy nhót một chút, không tiếng động mở ra một lỗ hổng.
Xuyên qua lỗ hổng, thanh niên nhìn thấy đệ tử Huyền Phái bên trong bị huyết phù nổ cho mặt mũi bầm dập máu me đầy mặt.
Uy lực của huyết phù thanh niên rất rõ ràng, còn bị Vạn Yêu Võng nuốt thêm một lá nữa, đệ tử Huyền Phái bên trong sợ là cũng tàn.
Thanh niên: "......"
Vạn Yêu Võng có thể vây khốn vũ trụ vạn vật quả thực chính là một cái bug!
Thanh niên bị Vạn Yêu Võng vô sỉ ngăn lại, Ngọc Tế bỏ qua thanh niên, đi về phía Linh Trì sau núi.
Linh Trì của Huyền Phái nằm ở một vị trí cao trên sườn núi, được xây từ ngọc thạch, nước ao thanh triệt có thể nhìn thấy đáy, bốc lên từng đợt sương mù mờ mịt.
Ngọc Tế đứng ở bên cạnh ao, cảm nhận được linh khí mênh mông thuần túy của Linh Trì.
Quả bóng màu vàng kim nhốt mười mấy đệ tử Huyền Phái cũng theo tới đây, nhảy tưng tưng bên chân Ngọc Tế.
Linh Trì Huyền Phái là một trong tam đại bảo vật của Huyền Học Giới.
Đồn đãi Linh Trì Huyền Phái do trời đất tạo nên, linh khí bên trong là tiên thiên linh khí, có thể gột rửa hết thảy dơ bẩn của trần thế, thậm chí có thể rửa đi nghiệp chướng của thân người.
Chỉ tiếc, linh khí thiên địa tiêu tán, Linh Trì hiện tại chỉ có thể dựa vào ngoại lực duy trì phần hư danh kia.
Chỗ sâu trên đỉnh núi, Mục Thường Sư một thân đạo bào khoanh chân ngồi ở trên vách núi, nhắm mắt đả tọa.
Gió núi gào thét mà qua, góc áo Mục Thường Sư lại vẫn không nhúc nhích, tiên phong đạo cốt.
"Chưởng môn! Ngọc Tế đánh lên đây rồi!"
Mục Thường Sư chậm rãi mở mắt ra: "Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì? Có người xông lên núi, đánh ra là được."
"Ngọc Tế mang theo Vạn Yêu Võng một đường thẳng đến Linh Trì, phàm là các sư huynh đệ ra tay đều bị Vạn Yêu Võng thu phục! Đại sư huynh vừa động thủ đã bị Vạn Yêu Võng nuốt bùa, bị nổ đều là đệ tử nhà mình, căn bản không ngăn được!"
Mục Thường Sư nhíu mày: "Linh Trì?"
Ngọc Tế đi Linh Trì làm cái gì? Linh Trì có cái gì?
"Không tốt!"
Đáy lòng Mục Thường Sư nhảy dựng, không rảnh lo tiên phong đạo cốt nữa, vèo một cái đứng dậy, xoay người lăng không chạy vội đến sườn núi.
Ngọc Tế nhìn màn sương linh khí quay cuồng, cảm thụ được hơi thở Quỷ Vương trong linh khí, chậm rãi giơ tay.
Động vào phong ấn người trong lòng hắn, rút quỷ lực người trong lòng hắn chuyển hóa thành linh khí tẩm bổ đệ tử nhà mình, lại để hắn ký kết vĩnh thế hôn khế kiềm chế Quỷ Vương, Mục Thường Sư thật sự là vô sỉ xảo trá.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Ngọc Tế kẹp một xấp Song Ngư Âm Dương Bạo Phá Phù linh khí bức người.
Linh Trì này sớm đã không còn linh khí dồi dào như ngàn năm trước khi trời đất tạo nên, hiện tại chẳng qua chỉ là dựa vào việc rút quỷ lực người trong lòng hắn mà miễn cưỡng duy trì cái danh Tam giới chí bảo.
Danh không xứng thực, không bằng biến mất luôn đi.
"Tiểu bối ngươi dám!"
Sau khi Mục Thường Sư nhận được tin, một đường lăng không từ đỉnh núi vội vàng qua đây, vừa vặn nhìn thấy Bạo Phá Phù trong tay Ngọc Tế.
Người của Ngọc Thị nhất tộc luôn hành xử bạo lực, tổ tông Ngọc gia còn nghiên cứu chế tạo ra một loại Bạo Phá Phù có lực sát thương cường đại đến biến thái.
Một lá bùa kia có thể nổ bay một ngọn núi, trong tay Ngọc Tế lại có hẳn một xấp, nổ bay Huyền Sơn của hắn đều dư dả!!
Nơi này là Huyền Phái, Ngọc Tế hắn làm sao dám!!
Ngọc Tế giơ tay lên.
Bạo Phá Phù được ngọn lửa ấm áp thiêu đốt bay lả tả trong không trung, cuối cùng dừng lại trên Linh Trì xa hoa lộng lẫy.
Ngọc Tế dùng hành động tới nói cho Mục Thường Sư, hắn không gì là không dám.
"Tên nhãi ranh!"
Khóe mắt Mục Thường Sư muốn nứt ra, rút bảo kiếm của mình từ trong túi Càn Khôn, giơ tay dẫn động thiên lôi.
Trời quang mây tạnh đột nhiên vang lên một tiếng sét.
Tia sét màu tím nhạt bị bảo kiếm dẫn động, quay chung quanh mũi kiếm, rồi sau đó bị Mục Thường Sư hung tợn bổ về phía Ngọc Tế.
Ngọc Tế giơ tay dẫn động thiên địa linh khí.
Đôi tay vẽ lên Âm Dương Song Ngư Bạo Phá linh phù, chắp tay hình chữ thập trước ngực!
Linh phù lộng lẫy lóa mắt như mặt trời chói chang cùng tử sắc thiên lôi hung hăng đụng vào nhau, bộc phát ra cuồng phong mãnh liệt, thanh niên lãnh khốc ngăn trở Ngọc Tế lúc trước cũng bị thổi không ngừng lui về sau hai bước.
Mà Ngọc Tế lại không hề nhúc nhích.
Hóa giải một kích phẫn nộ của Mục Thường Sư, Linh Trì sau lưng Ngọc Tế dưới sức bạo tạc của Bạo Phá Phù, chính thức bay màu.
Vách tường bằng ngọc thạch oánh nhuận nháy mắt thành tro, nước ao thanh triệt trong Linh Trì hóa thành sương mù, Ngọc Tế lật tay ném ra vài lá bùa màu vàng nhạt, bao vây lấy linh khí hóa thành sương mù.
Khi Mục Thường Sư một kích không thành hạ xuống mặt đất, Linh Trì mà Huyền Phái cung cấp nuôi dưỡng mấy ngàn năm đã biến thành một hố đen thật lớn, ngay cả linh khí biến thành sương mù cũng bị Ngọc Tế thu vào túi Càn Khôn.
Hố đất đen nhánh kia tựa như một cái miệng, toét ra cười nhạo Mục Thường Sư.
Dưới chân Mục Thường Sư lảo đảo, không rảnh lo phong phạm của chưởng môn nhất phái: "Linh Trì là trời đất tạo nên, là Tam giới chí bảo! Ngâm trong Linh Trì một ngày, tu vi có thể tiến bộ vượt bậc, ngàn vạn năm qua chỉ có một cái như vậy, ngươi sao có thể huỷ hoại!"
"Ngọc Tế, chúng ta phụng mệnh Quỷ Vương bức bách ngươi thành hôn, là chúng ta có lỗi với Ngọc Thị nhất tộc các ngươi.
Ngươi nếu tức giận có thể phát tiết với Huyền Phái chúng ta, nhưng Tam giới vô tội, Linh Trì vô tội! Ngươi lần này nhất thời thoải mái nhưng lại chặt đứt biết bao tiền đồ của người trẻ tuổi!"
Mục Thường Sư sống gần trăm năm, tâm tư kín đáo khó lường, tức giận công tâm vẫn không quên tích thủy bất lậu đội nồi cho Quỷ Vương.
giọt nước không lọt
Ngọc Tế ôn nhiên bình đạm: "Thiên hạ thương sinh đại nghĩa thứ cho kẻ thô lỗ như ta nghe không hiểu, mời ngài nói tiếng người."
Mục Thường Sư khó thở: "Ngọc Tế, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không!? Đây chính là chí bảo Tam giới! Thứ ngươi hủy đi chính là tương lai của Tam giới!!"
Ngọc Tế nghiêng đầu nhìn Mục Thường Sư.
Đôi mắt Mục Thường Sư đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội, tay cầm kiếm nổi gân xanh, thoạt nhìn thật sự bị tức điên rồi.
Ngọc Tế cười lạnh: "Vậy Tam giới cũng thật không có tiền đồ."
Mục Thường Sư tức đến nghẹn, giơ tay lại muốn bổ Ngọc Tế một trận sét.
Ngọc Tế thản nhiên nhìn Nhân Chủ một cái, trở tay lấy thêm một xấp Bạo Phá Phù thương hiệu Ngọc Thị.
"Hôm qua là ngày đại hỉ của ta cùng Quỷ Vương, ta không muốn phá hủy đại điển hôn khế của ta cùng Quỷ Vương nên đã nhịn quỷ kế của ngươi.
Nhưng sau này không giống như vậy."
Ngọc Tế vươn tay vung ra những lá bùa vàng nhạt.
Trong ánh mắt kinh giận của Mục Thường Sư, những lá bùa đồng loạt dừng trên thềm ngọc của Huyền Sơn, trên luyện võ trường, trên ký túc xá cho đệ tử ở nơi xa hơn.
Trong khoảnh khắc, cây cối cùng đình đài cung điện giữa sườn núi Huyền Sơn, còn có những đám mây trôi nổi trên không trung, đều rơi vào kết cục như Linh Trì, hóa thành tro bụi lả tả lả tả rơi rụng.
Sườn núi vài giây trước còn xanh um tươi tốt tiên khí mịt mờ, giây sau đã biến thành gà trụi lông, lộ đất vàng cùng với núi đá đen sì trụi lủi.
Khóe mắt Mục Thường Sư muốn nứt ra, giơ tay lại đến một kiếm!
Ngọc Tế lại ném qua một lá Bạo Phá linh phù, cả người nhờ uy lực của Bạo Phá Phù nhẹ nhàng thối lui đến đáy hố.
Linh Trì có thể rút ra hồn lực Quỷ Vương, dưới đó chắc chắn có bố trí trận pháp.
Một kích của Mục Thường Sư lại không thành, nhấc chân lên muốn đuổi theo đánh, nhưng mới vừa ra được nửa bước chân, Mục Thường Sư lại thấy một quả cầu hoàng kim lớn chừng quả bóng đá chắn trước mặt hắn.
Quả cầu hoàng kim ùng ục ùng ục, há mồm phun ra một người máu me đầy mặt, hôn mê bất tỉnh.
Là đệ tử Huyền Phái.
Mục Thường Sư tức đến chòm râu cũng bay lên: "Thật nực cười! Ngọc Tế, ngươi không tôn trọng trưởng bối, coi thường pháp quy Tam giới, phá hư Linh Trì Huyền Sơn, là tội nhân của Tam giới!"
Ngọc Tế phiết mắt nhìn Mục Thường Sư một cái: "Tam giới? À."
Ngọc Tế không thèm để ý Mục Thường Sư.
Hắn bước vài bước trong cái hố to do Bạo Phá Phù tạo ra, không tìm được trận pháp lại tìm thấy một hộp gỗ màu đỏ thắm ở chính giữa đáy hố.
Hộp gỗ chỉ lớn bằng bàn tay, một nửa khảm trong vách núi, một nửa lộ ra bên ngoài, mặt hộp lộ ra vuông vức bóng loáng, màu sắc lộng lẫy.
Đất đá cứng rắn xung quanh đều hóa thành tro bụi, một cái hộp gỗ vậy mà êm đẹp không có một chút xây xát?
Ngọc Tế rút hộp gỗ ra từ trong đất đá.
Hộp vuông vức liền thành một khối, không có khóa, cũng không có chỗ mở, mặt trên chỉ có một một loạt các lỗ trống.
Đếm một chút, có tổng cộng bảy lỗ.
Nhìn bộ dáng cùng kích thước lỗ trống, có chút quen thuộc.
Đồng tử Ngọc Tế hơi co lại.
"Vạn Yêu."
Nhét hộp vào túi Càn Khôn, Ngọc Tế lên tiếng gọi Vạn Yêu Võng.
Vạn Yêu Võng đang nhảy tưng tưng bên cạnh hố chợt dừng lại, kim quang lóe lên, mở ra một cái miệng lớn chừng nắm tay.
"Bịch bịch"
"Bùm bùm"
"Rầm rầm"
Đệ tử Huyền Phái quần áo tả tơi, bị nổ đến tối tăm mặt mũi, hôn mê bất tỉnh rầm rầm rớt xuống hố như thả sủi cảo.
Khi ném ra huynh đệ Hàn gia, Vạn Yêu Võng cố ý ném xa hơn, chọn góc độ vừa lúc tiếp đất bằng mặt.
Sau khi ném hết người vào trong hố sâu, Vạn Yêu Võng co lại còn chừng nắm tay, nhảy cà tưng mà đến, hóa thành một tia sáng chui vào trong ngực Ngọc Tế.
Ngọc Tế lăng không rời khỏi hố.
Lại trong chớp mắt, Ngọc Tế đã ra khỏi phạm vi Huyền Sơn, bay được rất xa.
Huyền Sơn bị Ngọc Tế coi thành nhà đi lại tự do, Mục Thường Sư tức mà không làm gì được.
Nhìn dưới đáy hố các đệ tử quần áo rách nát, mặt mũi đen sì, sắc mặt Mục Thường Sư càng thêm khó coi.
Thanh niên bên cạnh Mục Thường Sư lạnh nhạt rũ mắt.
Sau khi Linh Trì bị Ngọc Tế hủy diệt, hộp gỗ bị Ngọc Tế cầm đi, ở cung điện nào đó trong Tuyên Địa cách Huyền Sơn không xa, sương mù đang vui vẻ bay lượn chính giữa điện đột nhiên yên lặng dừng hình.
Một góc quan tài bằng ngọc thạch lộ ra trong màn sương mù.
Một lát sau, sương mù lại vui vẻ bay lượn một lần nữa, nhưng so với lúc trước thì loãng hơn một chút.
Trong Cửu U Điện, lông mi của ngài Quỷ Vương đang chán đến chết nhắm mắt nghỉ ngơi trên vương tọa khẽ run, chậm rãi mở ra, ngón tay giật giật.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?
Ngọc Tế một đường ngự không trở lại Ngọc gia.
Vào trong nhà đóng cửa lại, Ngọc Tế đem hộp gỗ đỏ thẫm ra khỏi túi Càn Khôn đặt lên giường.
Ngọc Tế ngồi khoanh chân nhìn vào đan điền.
Trong dòng xoáy nội khí đang xoay tròn, hạt châu tử đàn lẳng lặng trôi lơ lửng, trầm ổn đạm nhiên, nhận ra Ngọc Tế đang xem nó, hạt châu chậm rãi giật giật như đang chào hỏi.
Vẻ ngoài, kích thước của hạt châu, quả nhiên giống y hệt bảy cái lỗ trên hộp gỗ kia..