Edit: Nguyệt Ảnh
Hơi thở âm lãnh cuồn cuộn trên người âm sai không ngừng phát ra, tràn ngập hai căn phòng nhỏ của Ngọc Tế.
Ngọc Tế thậm chí nhìn thấy cây trầu bà cùng cái cây bên cạnh cửa sổ nhà hắn, trên lá cây đều đọng lại sương trắng, héo rũ.
Trương Cảnh Hoán rùng mình một cái: "Ngọc Tế, nhà cậu mở điều hòa mấy độ vậy? Đây là muốn làm băng côn hình người hả?"
Ngọc Tế liếc mắt nhìn Trương Cảnh Hoán một cái, duỗi tay ấn lên đầu vai Trương Cảnh Hoán, đẩy Trương Cảnh Hoán cách xa nửa mét: "Chờ một lát."
Rầm một tiếng, Trương Cảnh Hoán bị nhốt ở ngoài cửa.
Trương Cảnh Hoán: "......"
Trẻ con thời nay, thật là quá không lễ phép!
Trong phòng, nam nhân cường tráng mặc áo giáp thấy người không liên quan — Trương Cảnh Hoán — bị nhốt ở ngoài cửa, lập tức khom lưng, đôi tay nâng lên, đem đồ vật trong tay đưa cho Ngọc Tế xem.
Đó là một trang giấy vàng.
Dài ba thước, rộng hai thước.
( thước = cm)
Trên viết: Không có dẫn này, không thể luân hồi.
Phía dưới giấy vàng còn có một dấu ấn đỏ rực.
Là ấn của Minh giới chi chủ Minh Chủ.
Là Hoàng Tuyền Lộ Dẫn.
Còn là Lộ Dẫn đại lão Minh giới Minh Chủ tự mình đóng dấu!
(Dẫn: giấy thông hành, lộ dẫn: giấy phép đi đường.
Hiểu đơn giản là giấy thông hành xuống suối vàng)
Nam nhân cúi đầu, cung kính nói: "Minh Chủ nói, nếu ngài rảnh rỗi, mời đến Minh giới một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng!"
Ngọc Tế: "......"
Hoàng Tuyền Lộ Dẫn là dùng để dẫn vong hồn đi xuống Hoàng Tuyền.
Ý tứ của Minh Chủ là, làm hắn có rảnh thì đi chết một lần sao?
"Ngại quá, mấy chục năm gần nhất cũng chưa rảnh."
Ngọc Tế trả lời vân đạm phong khinh, chém đinh chặt sắt.
Âm binh: "......"
Ngọc Tế thoạt nhìn có chút khó chịu.
Âm binh đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Âm binh chẳng qua cũng chỉ là một con quỷ, sau khi chết chấp niệm cường đại, lực lượng linh hồn so với người thường mạnh mẽ hơn mà thôi.
Là quỷ, liền sẽ sợ thuật sư như Ngọc Tế vậy.
Nhưng mệnh lệnh của Minh Chủ, hắn lại không thể vi phạm.
Miêu Ương nhịn không được, nhếch miệng cười: "Minh Chủ đại nhân dùng Hoàng Tuyền Lộ Dẫn mời người làm khách? Rất độc đáo nha, Minh Chủ có nói sẽ đưa trở về không? Hay là trực tiếp tống cổ Tiểu Tế từ Minh giới đi đầu thai?"
Mèo đen cười liệt miệng, lộ hàm răng bén nhọn, thoạt nhìn thật xấu, Ngọc Tế xoay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Âm binh biết Ngọc Tế hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải, Minh Chủ chỉ là muốn mời Ngọc Sư một lần.
Nếu Ngọc Sư có rảnh, đốt cháy Lộ Dẫn, Minh Chủ sẽ đích thân trải đường, không tổn hại thọ mệnh."
Ngọc Tế: "Để Lộ Dẫn lại."
Âm binh buông Lộ Dẫn xuống, cung kính hướng Ngọc Tế khom lưng, lúc sau mới chậm rãi biến mất.
Âm binh rời đi, nhiệt độ không khí trong phòng lập tức tăng trở lại.
Miêu Ương bị đông lạnh nửa ngày liếm láp bốn móng vuốt bị đông đến có chút cương cứng của mình: "Vụ án trộm thi kết quả cuối cùng như thế nào?"
Ngọc Tế: "Trương Dịch Hoa đã chết, cùng với cha hắn bị độ âm đinh đóng ở quan tài.
Hung thủ tôi đã bắt."
Quỷ môn mới mở ngắn ngủn sáu bảy ngày, lệ quỷ đào quỷ anh, kẻ bày trận Cố Triệu Duyên nhắc đến, một nhà ba người bị hạ đoạt hồn chú chết không bình thường, Độ Âm Trận âm tà cùng với một loạt sự kiện không tầm thường khác lần lượt xuất hiện, so với số vụ xảy ra trong một năm bình thường còn nhiều hơn.
Còn có đồ vật thần bí bị Tịch Tà Thần Lôi đánh trong rừng sâu vùng ngoại thành Đế Đô, cùng với hơi thở bạo ngược tà ác rồi lại có chút quen thuộc kia.
Một loạt sự kiện làm Ngọc Tế cảm thấy có chút không thích hợp, rồi lại không thể nói ra không đúng chỗ nào.
Miêu Ương nâng móng vuốt gãi gãi cái mũi bị đông lạnh thành băng: "Không thể hiểu được, Minh Chủ cho cậu Lộ Dẫn làm cái gì? Chẳng lẽ Minh giới phá lệ cho nghỉ lễ, Minh Chủ nhàm chán, muốn mời cây độc đinh của thuật sĩ tróc quỷ là cậu xuống uống trà ngắm trăng?"
Ngọc Tế thu lại Lộ Dẫn: "Mặc kệ như thế nào, Lộ Dẫn tới rất đúng lúc, sự tình gần đây có chút cổ quái, có thể hỏi Minh Chủ một chút."
Miêu Ương: "Nói mới nhớ, tên Trương Cảnh Hoán cậu mang về kia, còn đang ở bên ngoài."
(Đọc truyện tại: )
Trương Cảnh Hoán lại một lần nữa run run rẩy rẩy vào cửa, phát hiện độ ấm trong phòng đã tăng lên một chút: "Nhà các cậu sao lại lạnh như vậy? Còn có nam nhân mặc áo giáp vừa rồi ở đây đâu?"
Sắc mặt Ngọc Tế thản nhiên: "Kia chỉ là cái mô hình."
Trương Cảnh Hoán: "......"
Người lớn như vậy còn biết nháy mắt mà là mô hình hả!?
Dưới ánh mắt cậu thật biết gạt người của Trương Cảnh Hoán, Ngọc Tế thản nhiên lấy lưới tơ vàng trong ba lô ra tới, tay vừa run, lưới tơ vàng rớt ra một quái vật khổng lồ, đông một tiếng nện trên sàn nhà.
Nam nhân áo choàng kêu lên một tiếng.
Trương Cảnh Hoán thành công bị dời đi lực chú ý: "......"
Đây lại là cái kiểu chơi gì?
Miêu Ương mịt mờ nhìn chiếc lưới màu vàng kim một cái.
Ngọc Tế thu lưới: "Tình huống Độ Âm Trận là như thế nào?"
Nam nhân áo choàng không có phản kháng, nói: "Tôi là cận vệ của chủ tịch tập đoàn Hoàng thị, năm trước, chủ tịch khám ra bị mắc bệnh ung thư, bác sĩ phán định sống không quá một năm.
Chủ tịch sợ chết, liền dùng một số tiền lớn tìm thầy trị bệnh."
"Khụ khụ......!Đại khái nửa tháng trước, chủ tịch mời đến một thiên sư, hai người ở trong văn phòng thì thà thì thầm nửa ngày, tìm ra biện pháp giúp chủ tịch tục mệnh."
Trương Cảnh Hoán nhíu mày: "Chủ ý của tên thiên sư kia chính là Độ......!cái gì âm đại trận hả?"
Nam nhân áo choàng gật đầu: "Phải, trận thứ nhất bị các người phá, trận thứ hai còn chưa có thành, chủ tịch Hoàng hiện tại phỏng chừng đã tắt thở.
Trên đời nào có tuổi thọ vô duyên vô cớ kéo dài, chẳng qua là một mạng đổi một mạng, hoặc là nhiều mạng đổi một mạng."
Nam nhân áo choàng trầm mặc một lát, cười lạnh: "Bất quá chết cũng tốt, hắn chết rồi, tôi cũng không cần phải lo lắng người nhà của tôi, cũng không cần phải sống người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này."
Nam nhân áo choàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Tế: "Còn có chuyện, có một lần tên thiên sư kia gọi điện cho người khác, tôi vô tình nghe được vài câu, nói rằng hai Độ Âm Trận này là một góc của cái gì đó, còn nói chủ tịch Hoàng liền tính kéo dài hơi tàn tồn tại, cũng chỉ là chất dinh dưỡng của đồ vật nào đó."
Ngọc Tế mở miệng: "Tên thiên sư kia trông như thế nào?"
Sự việc quả nhiên không đơn giản như vậy.
Nam nhân áo choàng lắc đầu: "Mỗi lần hắn xuất hiện trên người đều như mang theo một tầng sương mù, nhìn không rõ bộ dáng, thấy không rõ thân hình, cũng thấy không rõ mặc quần áo gì, giọng nói cũng luôn đổi tới đổi lui."
Nam nhân áo choàng không phải tự nguyện mặc vào áo choàng đi giết người bày trận, cũng chán ghét hành động của chủ tịch Hoàng, cho nên thẳng thắn khai báo.
Trương Cảnh Hoán hỏi địa chỉ nhà chủ tịch Hoàng, trầm khuôn mặt một đường như bão táp đi đến biệt thự vùng ngoại thành Đế Đô.
Xuống xe, Trương Cảnh Hoán đã thấy trước cổng lớn biệt thự treo vải trắng, trong đại sảnh rộng mở đặt một quan tài đôi màu đen tinh xảo, cùng với di ảnh của chủ tịch Hoàng.
Trương Cảnh Hoán chậm một bước.
Chủ tịch Hoàng tại thời điểm bọn họ phá Độ Âm Trận thứ nhất đã chết, Trương Cảnh Hoán một đường bão táp đi đến, lại vừa kịp tham gia lễ tang chủ tịch Hoàng.
Còn bị con cái của chủ tịch Hoàng nhận lầm là bằng hữu, bị bắt tham gia nghi thức hạ táng.
"Hắn đã chết, hai sinh mệnh trẻ tuổi cũng theo hắn chôn cùng."
"Lão già đó muốn nhập thổ vi an, con cái hắn liền chọn cho hắn nơi phong thuỷ bảo địa hạ táng, còn kết âm hôn cho hắn, nghe nói còn là mối tình đầu của lão già đó.
Người dân nhỏ bé vì tồn tại mà chịu ức hiếp, chết cũng không chỗ giải oan, làm kẻ ác lại một tay che trời, chết rồi còn có bạch nguyệt quang cùng bồi xuống hoàng tuyền.
Cậu nói xem, thế đạo này sao lại bất công như vậy?"
Trương Cảnh Hoán từ lễ tang trở về, ngồi trên xe, gọi điện thoại cho Ngọc Tế.
Người chết lớn nhất, cho dù lão già kia giết hại hai sinh mệnh vô tội, sinh thời làm nhiều việc ác, nhưng người này vừa chết, mọi tội nghiệt lại đều được xóa bỏ, vạn sự hóa thành hư vô.
Sinh mệnh vô tội uổng mạng, rốt cuộc ai sẽ phụ trách?
Ngọc Tế ngắm nhìn Hoàng Tuyền Lộ Dẫn: "Sinh thời làm điều ác, sau khi chết có địa ngục mười tám tầng ở Minh giới, khổ hình ngàn vạn loại, chuộc tội trăm ngàn năm.
Anh nếu cảm thấy bất công, chờ anh chết rồi, tôi có thể mang anh đi Minh giới nhìn xem."
Trương Cảnh Hoán rùng mình một cái, treo điện thoại.
Tuần tra sử mang nam nhân áo choàng đi, nhân tiện trả thù lao cho Ngọc Tế, vụ án tử của Tiểu Kha xem như kết thúc.
(Nhân viên Cục Giám Sát đó)
Ngọc Tế đùa nghịch Hoàng Tuyền Lộ Dẫn một lát, ngón tay chà xát vào nhau, bốc lên một ngọn lửa màu lam nhạt, đốt cháy Hoàng Tuyền Lộ Dẫn.
Lộ Dẫn vừa đốt, Ngọc Tế liền thấy một con đường lớn hư vô màu vàng kim trải dưới chân mình, kéo dài tới địa phương không biết tên.
Con đường do Hoàng Tuyền Dẫn Minh Chủ đặc phê trải thành, không qua Quỷ Môn Quan, không đi Hoàng Tuyền Lộ, một đường nối thẳng đến điện Minh Chủ, hưởng thụ chính là đãi ngộ cấp cao.
Phía cuối con đường hoàng kim, là Minh Chủ Điện từ gạch đen dựng lên.
Minh Chủ Điện nguy nga cao ngất, khí thế bàng bạc.
Chỉ riêng đại môn đã cao gần mét, trên có khắc bốn hung thú thượng cổ biểu tình dữ tợn, như muốn nhắm người mà phệ.
(thôn phệ)
Con đường hoàng kim xuyên thẳng qua đại môn Minh Điện mở rộng, thông hướng Minh Chủ Điện rường cột chạm trổ tinh tế lại u lãnh áp lực.
Phía trên đại điện xa hoa hắc ám là một vương tọa ám kim sắc, trên vương tọa ngồi một nam nhân mặc áo đen viền thêu tơ vàng.
Trên mặt nam nhân đeo nửa cái mặt nạ màu đen, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi tròng mắt u ám, cằm trơn bóng cùng với môi mỏng hơi mím.
Ngọc Tế dựa theo quy củ Huyền Học Giới hành lễ: "Huyền Giới thuật sư Ngọc Tế, gặp qua Minh Chủ."
Nam nhân ngồi tại vương tọa trên cao gật đầu: "Ngồi."
Ngọc Tế vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy Minh Chủ nói: "Nghe nói Ngọc Sư ngươi đến nay còn độc thân, ta có người muốn giới thiệu cho ngươi, có muốn biết một chút?"
Minh Chủ là người thẳng tính, có chuyện thì nói, đi thẳng vào vấn đề, nhưng Minh Chủ quá thẳng, mở đề tài quá đột nhiên, mà đề tài lại quá kích thích, làm Ngọc Tế kém chút nữa bị giật mình.
Thấy Ngọc Tế không nói chuyện, Minh Chủ thẳng băng còn tưởng ngữ khí của mình dọa tới Ngọc Tế rồi.
Ngọc Tế tuổi ở trong mắt Minh Chủ, non không khác gì đứa trẻ mới sinh ra, yêu cầu ôn nhu che chở.
Sau một lúc trầm mặc, Minh Chủ cứng nhắc cố gắng mềm lại ngữ khí, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ: "Người ta muốn giới thiệu cho ngươi, thân cao tám thước có thừa, tướng mạo điệt lệ, phong độ quân tử nhẹ nhàng, văn võ song toàn, chính là một bậc đại trượng phu."
Ngọc Tế: "......"
Thân cao tám thước có thừa, tướng mạo điệt lệ?
Có chút quen tai?
Ngọc Tế hỏi: "Người ngài đề cử cho tôi chính là Trâu Kỵ?".