Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Là máu của ai, không cần nói cũng biết.
Tạ Sầm Chi không phải chưa từng thấy nàng bị thương.
Hắn là Lăng Sơn Quân, thân phận và địa vị hiện tại tất nhiên đều nhờ vào sát phạt mà có, vong hồn dưới kiếm hắn nhiều vô số, chiến tích càng không thể đếm xuể.
Hắn nhất định phải bước qua xác những yêu ma đó mới có thể giữ vững địa vị chí tôn của Tàng Vân Tông.
Khi nhặt được Tạ Hằng, hắn vẫn còn là một thiếu niên khí phách hăng hái.
Cũng là sau khi gặp nàng, hắn mới bỏ đi tính tình trẻ con, từ thân phận con trai tông chủ Tàng Vân Tông biến thành Lăng Sơn Quân sát phạt quyết đoán.
Cho nên đoạn đường máu phía trước, đều có nàng kề bên.
Nàng không phải lần đầu bị thương, hơn nữa sau mỗi lần bị thương sẽ càng thêm cường đại kề vai sát cánh chiến đấu cùng hắn.
Nàng có thể vì trừ ma vệ đạo mà đổ máu.
Nhưng hôm nay!
Hôm nay nàng ở Tàng Vân Tông, đối mặt với đồng môn, bị thương nặng tới vậy!
Tạ Sầm Chi tự nhận vô tình, hắn sẽ không động lòng vì ai, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải là người không biết phân rõ phải trái đúng sai, tuỳ ý để người bên cạnh chịu oan ức.
"Ân Hàm."
Tạ Sầm Chi ánh mắt lạnh băng liếc mắt nhìn Ân Hàm, lạnh lùng nói: "Nếu A Hằng đã lựa chọn thề, lúc nãy ngươi cũng có mặt ở đây, không bằng cũng thề giống nàng?"
Sắc mặt Ân Hàm thay đổi.
Lông mi Tạ Hằng run rẩy, ngẩng đầu nhìn qua, dường như không hề nghĩ tới Tạ Sầm Chi sẽ ra mặt vì nàng.
Bàn tay trong tay áo của Ân Hàm siết chặt, đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng, nhưng hắn cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tạ Sầm Chi, chỉ đành cắn răng cúi đầu nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
"Ân Hàm ca ca..." Giang Âm Ninh lo lắng nhìn Ân Hàm, lại nhìn về phía Tạ Sầm Chi, thấy sườn mặt Tạ Sầm Chi lạnh băng như tuyết, lúc này, cho dù là nàng ta cũng không dám cầu tình thay Ân Hàm.
Chỉ có thể không vui cắn cắn môi dưới.
Ân Hàm hít sâu một hơi, chậm rãi nâng tay lên lặp lại động tác vừa rồi của Tạ Hằng.
Lúc nãy Tạ Hằng lập huyết thề lại bị Tạ Sầm Chi cứng rắn cắt ngang, nhưng giờ phút này, Tạ Sầm Chi hạ lệnh bắt Ân Hàm thề, chung quanh mọi người im như ve sầu mùa đông, không một ai dám lên tiếng thay Ân Hàm.
Đây là sự trừng phạt khi hắn vô cớ gây sự.
Cũng là một hồi cảnh cáo.
Âm Hàm vừa nói xong lời thề thì huyết thề đã phản phệ đến cơ thể, hắn đột ngột phun ra một ngụm máu đen, thân thể lung lay, mặt xám như tro tàn quỳ xuống nói: "Thuộc hạ biết sai."
Tạ Sầm Chi thần sắc lạnh nhạt, trầm giọng nói: "Sau này, nếu các ngươi còn dám không có chứng cứ tùy ý vu hãm người khác, cho dù chân tướng có như thế nào, tội giống hôm nay, quyết không thể tha."
Mọi người xung quanh cũng vội vàng kêu lên: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Phân phó xong hết thảy, Tạ Sầm Chi mới quay đầu nhìn về phía Tạ Hằng.
Tạ Hằng vẫn luôn nhìn hắn.
Từ khi hắn bắt đầu trừng phạt Ân Hàm, nàng vẫn luôn nhìn hắn như vậy.
Tạ Hằng biết Tạ Sầm Chi là người thế nào!
Hắn chưa chắc thích nàng, nhưng sẽ giống hôm nay, làm chứng, nói lời công đạo vì nàng.
Cho dù hắn chưa từng thiên vị nàng, chỉ đơn giản làm việc mà một quân thượng nên làm, ngăn cản người bên cạnh nội đấu, nàng vẫn cứ thích hắn.
Nàng có lý do để thích hắn.
Nếu hắn là một tên tiểu nhân ti tiện thô bỉ, cho dù hắn có uy nghiêm cường đại đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không thích hắn.
Ánh mắt thiếu nữ tựa như ánh đuốc đêm thu, ấm áp sáng ngời.
Nàng chỉ có thể nhìn hắn như vậy.
Tạ Sầm Chi chỉ nhìn nàng một cái, ngữ khí có chút ôn hòa, "Nàng đã tự chứng minh bản thân trong sạch, cho phép nàng về cấm địa chữa thương."
Trở về cấm địa.
Hắn công chính liêm minh, nhưng cũng quá lạnh nhạt.
Nàng cứng đờ, lông mi run run cười.
"Được."
Sắc mặt Tạ Hằng tái nhợt, tóc bị mồ hôi lạnh tẩm ướt dán ở hai bên thái dương, toàn thân mất hết sức lực.
Nàng vừa dứt lời thì lập tức xoay người rời đi, cú tuyết trên cây kêu lên một tiếng sắc nhọn rồi lao từ trên cây xuống, lượn quanh đỉnh đầu mọi người một vòng rồi mới bay nhanh đuổi theo Tạ Hằng.
Ân Hàm còn đang quỳ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng dần đi xa của Tạ Hằng, hắn đột nhiên cảm giác trên đầu có thứ gì đó ướt ướt nóng nóng, còn có mùi khó ngửi.
Giơ tay sờ một cái, hắn lập tức giận tím mặt.
Cứt chim?!
Hắn muốn giết con chim thúi kia!!!
-
Tạ Hằng còn chưa đến cấm địa đã chịu đựng không nổi.
Bạch Hi hóa thành hình người, nôn nóng xông lên đỡ lấy nàng, "Chủ nhân, chủ nhân, người sao rồi?"
Thiếu niên nhíu chặt mày, hai mắt tràn đầy lo lắng, thấy môi nàng trắng bệch, mồ hôi đầm đìa trên trán, hắn căm giận nói: "Sao lúc nãy chủ nhân không nói cho bọn họ biết người đang bị thương nặng? Đúng là một lũ sói tâm cẩu phổi chỉ biết hoài nghi người khác.
Ta thấy Giang Âm Ninh kia mới là kẻ khả nghi nhất, lúc nào cũng chỉ biết trốn sau lưng người khác, Lăng Sơn Quân cũng nên bắt nàng thề mới phải! Thật quá đáng!"
"Bạch Hi."
Sắc mặt thiếu niên suy sụp, hậm hực câm miệng, "Được rồi, ta không nói nữa, chúng ta về nhà thôi chủ nhân."
Thiếu niên do dự một chút, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Hằng, "Chủ nhân, Bạch Hi cõng người trở về."
Tạ Hằng nhìn thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt nàng, miễn cưỡng cười nói: "Ngươi cõng ta? Cả người ta đều là ma khí, ngươi không sợ à?"
Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, "Ta còn lâu mới sợ nhé, ta là linh thú của người mà."
Tạ Hằng do dự một chút, sau đó không hề khách khí bò lên lưng Bạch Hi.
"Chủ nhân ngồi cho chắc!"
Bạch Hi duỗi tay cố định Tạ Hằng phía sau, sau đó giang rộng cánh chim bay về phía cấm địa.
Bạch Hi mới học hoá hình không lâu, dùng hình người cõng nàng tương đối gian nan, hắn bay có chút lung lay, gương mặt tuấn tú đỏ bừng ngượng ngùng nói với Tạ Hằng phía sau: "Chủ nhân, ta bay không tốt lắm, ta sẽ chăm chỉ luyện tập thêm, sau này có thể thường xuyên cõng người như thế này."
Tạ Hằng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "Cảm ơn ngươi, Bạch Hi."
May mà bên người nàng còn có Bạch Hi.
Cú tuyết Bạch Hi vốn là yêu thú đầu tiên bị phong ấn tại cấm địa, nhưng hắn chưa từng hại người, chỉ suýt chút nữa nhập ma.
Tạ Hằng ngoài ý muốn cùng hắn ký kết khế ước, nhờ vậy giúp hắn loại đi những ma khí đó, cứu hắn một mạng.
Trong cấm địa, trải qua năm dài tháng rộng cũng chỉ có mỗi Bạch Hi bầu bạn cùng nàng.
"Chủ nhân, chờ đến lúc trở về, ta sẽ thay người mắng chết tên ma đầu bị phong ấn kia, đều do hắn làm hại."
"Thật ra ở lỳ trong cấm địa cũng tốt, cấm địa có Bạch Hi ở cạnh người, so với tên hữu tôn sử đáng ghét kia tốt hơn nhiều."
"Chủ nhân, người mau chóng khỏe lên nha."
Bạch Hi dọc theo đường đi không ngừng lầm bầm lầu bầu, Tạ Hằng vô thanh vô tức ghé vào lưng Bạch Hi, từ đầu tới cuối không có trả lời, mãi cho đến khi Bạch Hi bay đến trước cửa cấm địa, kêu nàng thế nào nàng cũng không nghe, hắn mới phát hiện nàng đã sớm ngất đi rồi.
Bạch Hi sợ hãi, vội vàng lấy lệnh bài bên hông Tạ Hằng mở cửa cấm địa, sau đó đặt nàng lên giường đá.
Hắn khoanh chân ngồi đối diện nàng, dốc hết sức vận chuyển linh lực vì nàng.
Nhưng Bạch Hi căn bản không phải đối thủ của ma khí, mới kiên trì trong chốc lát đã cạn kiệt linh lực hóa thành nguyên hình.
"Hu —— hức ——" Cú tuyết oan ức kẹp cánh, ngồi xổm bên người Tạ Hằng, dẩu mông lên, dùng đầu vụng về chạm vào thái dương Tạ Hằng.
Tình trạng của chủ nhân không tốt lắm.
Không được, hắn phải suy nghĩ biện pháp cứu chủ nhân.
Bạch Hi nghĩ nghĩ, sau đó ngậm lệnh bài của Tạ Hằng một lần nữa bay ra ngoài.
Hắn định trực tiếp đi tìm nữ y Nhiếp Vân Tụ xin giúp đỡ.
Nhưng Tàng Vân Tông thật sự quá lớn, Nhiếp Vân Tụ lại không có ở nhà, Bạch Hi lại không quen biết nhiều, hắn không khác gì ruồi nhặng không đầu hoảng loạn lắc lư tìm kiếm sự trợ giúp.
Một đạo kiếm quang đột nhiên đâm tới.
"Hu hu!!"
Bạch Hi cả kinh, nghiêng nghiêng vỗ cánh chạy trốn, lông trắng bay đầy trời.
Bạch Hi: Mẹ nó! Tên trời đánh nào dám tập kích ta!!
Hắn còn chưa kịp thở ra một hơi, ngay sau đó, thanh kiếm trên không trung bỗng dưng đổi hướng đâm về phía Bạch Hi.
Bạch Hi tránh không kịp, chỉ cảm thấy cánh tê rần, cả cơ thể rơi xuống, bang một tiếng rớt vào lòng ngực của một người.
Bạch Hi ngậm lệnh bài, liều mạng vỗ cánh, giống một con thỏ hoảng sợ giãy giụa, động tác bắt lấy hắn của người nọ rất thô bạo, trực tiếp nắm lấy hai cánh rồi xách nó lên.
"Ơ? Đây không phải là con chim mà Tạ Hằng nuôi sao?" Nàng ta xách cú tuyết lên, đúng lúc thấy trong miệng nó ngậm lệnh bài, duỗi tay đoạt lấy cẩn thận nhìn, sau đó nhướng mày nói: "Đây là...!lệnh bài của Tạ Hằng?"
Bạch Hi còn đang giãy giụa, vừa nghe đến giọng nói của người nọ đã sợ tới mức run run.
Tiêu rồi.
Sao lại là nàng ta!!!
Thân là linh thú của Tạ Hằng, phần lớn thời gian Bạch Hi đều ngây ngốc ở cấm địa với Tạ Hằng, người hắn quen biết cũng không nhiều lắm.
Không khéo, hắn biết người trước mắt.
Cũng không phải người lương thiện gì.
Con gái của tông chủ Thái Huyền Tiên Tông, Thư Dao.
Vị này tính tình kiêu căng, là một tiểu thư thích bắt nạt người khác, cả ngày chỉ biết dùng kiếm đả thương đồng môn.
Đừng nói đến chủ nhân Tạ Hằng, ngay cả Bạch Hi ngày thường nếu thấy nàng ta cũng phải đi đường vòng.
Nguyên nhân đương nhiên không phải do hắn, vị Thư Dao tiên tử này vốn có chút ân oán với chủ nhân của hắn.
Kỳ thật cũng không tính là ân oán, chỉ là vị Thư Dao tiên tử này lúc trước đang bắt nạt một đệ tử của Tàng Vân Tông, chủ nhân đúng lúc đi ngang qua, thuận tay đánh bay kiếm của nàng ta.
Thế mà vị Thư Dao tiên tử này lại cảm thấy mất hết mặt mũi, sĩ khả sát bất khả nhục, khăng khăng muốn đấu một trận với Tạ Hằng để tìm lại thanh danh.
Vì thế nàng ta cứ cách hai ba ngày lại chạy đến Tàng Vân Tông, nhất định phải hung hăng dạy dỗ Tạ Hằng một phen.
Tàng Vân Tông và Thái Huyền Tông giao hảo đã nhiều thế hệ, cũng không ai ngăn cản nàng đến.
Tạ Hằng tuy sau khi mất trí nhớ mới bắt đầu tu luyện, so với người thường có chút muộn, nhưng nàng khác so với bọn họ, đánh với Thư Dao chưa chắc đã ở thế dưới.
Vốn tưởng chỉ đấu vài chiêu là xong, nhưng người này hệt như kẹo mạch nha, đánh một lần không đủ, khóc lóc thảm thiết nhất định phải đánh đến khi Tạ Hằng dùng hết toàn lực mới thôi.
Tạ Hằng chịu phối hợp với nàng ta mới là lạ.
Tạ Hằng không muốn dây dưa cùng nàng ta, chỉ cần thấy nàng ta sẽ lập tức nghĩ cách trốn đi.
Tạ Hằng càng trốn, Thư Dao càng không muốn buông tha.
Ngươi truy ta đuổi, không thuận theo không buông tha.
Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu.
Hiện tại Tạ Hằng không có ở đây.
Bạch Hi lại bị nàng nắm trong tay.
Bạch Hi cảm thấy vận số năm nay của mình không được may mắn lắm, khả năng lành ít dữ nhiều.
Cú tuyết lớn treo trên tay Thư Dao bắt đầu nhắm mắt giả chết, Thư Dao quơ quơ tay, cú tuyết lúc ẩn lúc hiện, không khác gì cá mặn.
Thư Dao không có ý tốt cười cười.
"Lúc ta đến đây, nghe nói chuyện xảy ra trên Vạn Kiếm Đài có liên quan đến Tạ Hằng, xem ra hôm nay đến đây cũng không phải tốn công vô ích, Tạ Hằng hôm nay thật sự không tốt lắm."
"Nàng đang ở cấm địa đúng không? Không biết bây giờ có thể tiếp được mấy chiêu của ta đây?"
Bạch Hi run lên, run run rẩy rẩy mở một con mắt, đúng lúc thấy Thư Dao đang thưởng thức khối lệnh bài có thể ra vào cấm địa.
Trước mắt hắn tối sầm.
Tiêu rồi.
———
() Sĩ khả sát bất khả nhục: Quân tử thà chết chứ không chịu nhục