Khi ráng chiều dần buông, lửa đỏ mây tím lan tràn ngàn dặm, nhưng chỉ có thể dừng lại bên ngoài cấm địa.
Trong cấm địa vẫn là bầu không khí hắc ám vạn năm không đổi.
Ánh mặt trời bị sương đen che khuất, cấm địa không một tia sáng, nơi đây an tĩnh một cách quỷ dị.
Gió mang theo ma khí giống như quỷ khóc gào thét lượn lờ, cổ thụ che trời, bóng cây lay động hệt như cự thú đang giương nanh múa vuốt.
Trong gió thoang thoảng mùi máu, phong ấn toát ra ánh sáng xanh âm u.
Ánh sáng xanh đột nhiên khuyến tán.
"Khanh khách."
Ma khí nồng đậm từ bên trong phong ấn chậm rãi thẩm thấu ra ngoài, thanh âm nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, sột sột soạt soạt hệt như tiếng sâu bọ đang gặm nhấm lá cây, khiến da đầu người nghe cảm thấy tê dại.
Ma khí từng giọt từng giọt tràn ra bên ngoài, dần dần hình thành một làn sương đen.
Làn sương đen chậm rãi ngưng tụ, kết thành một bóng dáng mờ ảo.
—— là thân hình của một thiếu niên ngồi xe lăn.
Gương mặt hắn mông lung hiện ra đằng sau lớp ma khí, mơ hồ không rõ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy như mực, xinh đẹp lại hung ác, lệ khí lan tràn.
Xe lăn đi về phía trước, thiếu niên chậm rãi tới gần nữ tử đang hôn mê trên giường đá.
"Tạ Hằng."
Ngón tay lạnh băng tái nhợt, thấp thoáng có ma khí lượn lờ bên trong, chậm rãi đưa về phía trước.
Đầu ngón tay chạm vào gương mặt mềm mại của nữ tử.
"Tạ Hằng, ngươi thật đáng chết."
"Hôm nay giết ngươi trước, khi nào ta phá được phong ấn sẽ tàn sát toàn bộ Tàng Vân Tông sau."
Ngữ khí của thiếu niên dần dần trở nên điên cuồng, ánh mắt càng ngày càng vặn vẹo một cách dữ tợn.
Hắn điên cuồng cười lớn.
Ngón tay dịch xuống, đầu ngón tay dao động quanh cổ nàng, lòng bàn tay bất ngờ xuất hiện một thanh chuỷ thủ sắc bén.
Hàn quang chợt lóe, chủy thủ bất ngờ đâm xuống.
"Ưm ——"
Xung quanh Tạ Hằng đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa nóng cháy, "bang" một tiếng, thanh chuỷ thủ bỗng dưng nhảy lên đánh vào mặt thiếu niên, hệt như một con rồng lửa hung mãnh đang chuẩn bị cắn xé hắn.
Ngọn lửa kia cực kỳ nóng bỏng, ẩn chứa linh lực, nháy mắt nổ tung thành một biển lửa che trời lấp đất.
Sắc mặt thiếu niên thay đổi, thân hình được ma khí ngưng tụ còn chưa kịp tránh né đã bị xé tan biến thành hắc khí lượn lờ trên không trung.
Ngọn lửa vây quanh Tạ Hằng từ bốn phương tám hướng phóng ra, chỉ nghe "rầm" một tiếng, ma khí quanh cấm địa đã bị cắn nuốt hết trong nháy mắt.
Toàn bộ cấm địa bị biển lửa vây quanh, ào ào rung động.
Ánh lửa chiếu sáng cấm địa hắc ám, phong ấn chấn động tạo nên một trận đất rung núi chuyển.
Mà Tạ Hằng đang nằm giữa biển lửa.
Ý thức Tạ Hằng hỗn độn, nàng cảm thấy thống khổ không thể chịu được.
Nàng không rõ bản thân đang ở nơi nào, tình huống ra sao, chỉ cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh.
Ma khí và linh khí trong cơ thể dường như đang đánh nhau, đau đến mức cơ thể như xé thành hai nửa.
Trên vai giống như bị lửa đốt.
Đau, đau cực, ngay cả hàm răng đều run lên.
Mồ hôi nóng xen lẫn mồ hôi lạnh, dọc theo thái dương cuồn cuộn chảy xuống.
Thở dốc một tiếng, Tạ Hằng đột nhiên ngồi dậy.
Lúc nàng ngồi dậy, ngọn lửa xung quanh nháy mắt biến mất không thấy đâu, cấm địa chìm trong hắc ám, rung chuyển ban nãy cũng khôi phục như cũ.
Tạ Hằng chống tay, liều mạng thở phì phò.
Tim nàng đập nhanh một cách bất thường, phổi như bị nhét bông, trong hơi thở phảng phất mùi máu tươi nhè nhẹ.
Hồi tưởng lại ký ức.
Tạ Hằng lúc này mới chậm rãi nhớ ra nàng trở về bằng cách nào.
Là Bạch Hi cõng nàng về.
Nhưng nàng còn chưa về tới đã chịu đựng không nổi hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy thì thấy chung quanh biến thành thế này, linh lực đã khô cạn hồi phục được một ít, nhưng toàn thân nàng vẫn sức cùng lực kiệt, giống như vừa trải qua một trận đấu gay go.
Bạch Hi không biết đã đi đâu rồi.
Ma đầu bị nhốt trong phong ấn cũng không thấy có động tĩnh gì, nếu là thường ngày, hắn thấy nàng chật vật thế này sẽ trào phúng nói chút lời âm dương quái khí.
Tạ Hằng có chút mê mang, ôm đầu ngây ngốc.
Nàng rõ ràng mới hôn mê không bao lâu, vì sao có cảm giác đã xảy ra rất nhiều chuyện?
Nhưng Tạ Hằng cũng không phải lần đầu tiên trải qua việc lạ này.
Hồi nàng mới bái nhập Tàng Vân Tông, lúc bắt đầu tu luyện, nàng thường xuyên không giống người khác.
Ví như nàng cùng người khác tu luyện Hoả Chú Thuật, người khác biến ra ngọn lửa nhỏ, còn Tạ Hằng có thể tạo nên một bức tường lửa.
Kết quả nàng không khống chế được tường lửa, ngược lại còn bị lửa đuổi theo.
Lại ví dụ như, nàng liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được người khác là yêu hay ma.
Người khác không thể nhìn thấy gì trong bóng đêm, còn thị lực Tạ Hằng ban đêm cũng như ban ngày.
Đến nỗi ma khí kỳ quặc bám trên người nàng càng ngày càng nhiều.
Ngay từ đầu, Tạ Hằng đã biết mình không giống người khác, chỉ là nàng lâu nay ngây ngốc ở cấm địa, không hề biểu hiện khác thường trước mặt mọi người.
Tạ Hằng đã sớm chấp nhận chuyện này rồi, nhưng đôi khi vẫn không nhịn được nhớ lại, nàng không giống người thường...!có phải liên quan đến thân thế của nàng hay không?
Người khác đều có lai lịch, chỉ có nàng không có.
Tạ Hằng muốn biết bản thân là ai, thậm chí nàng từng quay về nơi mình thức tỉnh để tìm kiếm manh mối, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Thấy vậy, sư tôn dạy dỗ nàng: "Vận mệnh đã định, vạn vật có số, lần này mất trí nhớ có lẽ là ông trời muốn ngươi quên đi, ngươi cần gì phải rối rắm về lai lịch của mình nữa? Không giống người thường cũng chưa chắc là chuyện xấu."
Tạ Hằng tâm tính đơn thuần, nghe sư tôn nói vậy, quay người lại, đúng lúc thấy Tạ Sầm Chi đang múa kiếm dưới ánh mặt trời.
Kiếm thế của thiếu niên sắc bén, tư thế vung kiếm lưu loát, phóng khoáng, nhanh nhẹn.
Lúc đó nàng đã nghĩ, nếu thích Tạ Sầm Chi, ở bên cạnh làm bạn cùng hắn mới là chuyện quan trọng nhất.
Còn chuyện khác, dường như không quan trọng đến vậy.
Sau khi vứt bỏ hết thảy tạp niệm, Tạ Hằng cũng không còn canh cánh trong lòng về năng lực kỳ lạ của mình nữa.
Nàng chuyên tâm tu luyện thuật pháp, thậm chí lợi dụng năng lực đặc thù của bản thân mà gánh càng nhiều trọng trách.
"Không quản nhiều vậy được, trước hết vẫn nên sớm chữa thương, cũng không thể bị nhốt ở nơi này mãi."
Tạ Hằng che ngực khụ một tiếng, ngồi quỳ một cách gian nan, sau đó mới bắt đầu nhắm mắt vận công.
Ma khí trong cơ thể vẫn còn nhưng nàng phát hiện những vết thương do lục sát tinh trận gây ra đã tốt lên không ít, chỉ có những nơi bị ma khí bào mòn vẫn nghiêm trọng như cũ.
Nếu hiện tại có người muốn giết nàng, nàng cũng không còn sức lực để phản kháng.
Hô hấp trong cơ thể rối loạn, chỗ đan điền giống như đang hội tụ một dòng khí nóng rực cứng rắn bao lấy hàn khí không cho chúng thoát ra ngoài.
Cho nên nàng mới có thể cảm thấy lúc nóng lúc lạnh.
Vết thương do bị ma khí cắn nuốt trên vai là nặng nhất, ngày đó ma đầu kia muốn giết nàng, đè nàng trên mặt đất, đầu vai như mất đi tri giác.
Bây giờ thật vất vả mới có cảm giác, lại giống như bị lửa đốt, nóng rát đau đớn vô cùng.
Là đau đớn bỏng rát, không phải cảm giác do đao kiếm gây ra, cũng không phải cảm giác ma khí nhập thể mà là cảm giác giống như da thịt bị nướng lên, đau đến nỗi nàng cảm thấy bản thân như đang bị thiêu đốt.
Ngày thường bị thương vô số lần, nhưng hôm nay thật sự có chút kỳ quái.
Càng vận công càng đau.
Tạ Hằng là tuyệt phẩm linh căn thiên hỏa, theo lý thuyết nàng sẽ không sợ lửa.
Tạ Hằng nhíu mày, vừa định cởi xiêm y nhìn vết thương trên vai thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Có người tới cấm địa.
Tạ Hằng nhanh chóng đứng dậy, cầm Kiếm Tư Tà trên giường đá, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Có thể đến cấm địa lúc này hẳn là người được Tạ Sầm Chi phái đến giết những yêu thú bị ma khí khống chế.
Người tới là bốn gã chấp pháp đệ tử mặc bạch y, họ đều vận phục sức của Tàng Vân Tôn, lệnh bài bên người có hoa văn đặc thù, là thuộc hạ dưới trướng Tạ Sầm Chi.
"Tạ Hằng trưởng lão, quân thượng lệnh bọn thuộc hạ đến đây."
Mấy vị đệ tử khom lưng hành lễ với Tạ Hằng.
Tạ Hằng mỉm cười gật đầu, "Các vị vất vả."
Nàng xoay người dẫn đường, vừa đi vừa kiên nhẫn dặn dò: "Ma khí nơi đây nồng đậm, ma đầu bị nhốt ở đây rất am hiểu Thuật Nhiếp Hồn, không để ý sẽ rất dễ bị thao túng tâm trí, các ngươi đi theo sau ta, đừng có tuỳ tiện đi lung tung."
Mấy đệ tử kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó trầm mặt theo sau Tạ Hằng.
Cấm địa này thoạt nhìn không lớn nhưng địa hình phức tạp vô cùng, bên trong chứa nhiều cơ quan lẫn kết giới mà lão tông chủ để lại.
Nếu không chú ý đi vào nơi không thể xâm nhập, chết như thế nào cũng không hay.
Quỷ Đô Vương nhìn như đã bị phong ấn, nhưng đó chỉ là giới hạn về mặt cơ thể.
Hắn vẫn còn vô số biện pháp để hại người, cho nên mọi người mới lấy phong ấn làm trung tâm, xây dựng cấm địa, giao cho Tạ Hằng miễn dịch với ma khí trấn thủ, cũng đề phòng có người bị ma đầu mê hoặc lợi dụng.
Tạ Hằng dắt mấy bị đệ tử kia trái cong phải vòng tới trước một lồng sắt sâu bên trong cấm địa, trong đó là những yêu thú đã bị ma hoá.
"Chính là bọn chúng."
Sắc mặt bốn đệ tử kia nghiêm túc, tiến lên bày ra sát trận, giơ tay một cách dứt khoát, bốn thanh kiếm sắc bén đã xuyên qua lồng sắt.
Máu văng khắp nơi, bên tai là tiếng yêu thú kêu thảm thiết không dứt.
Tạ Hằng nhìn một màn này.
Vạn vật đều có linh tính, những yêu thú này kỳ thật cũng chưa làm nhiều việc ác, chúng nó có lẽ cũng giống Bạch Hi, nhập ma chưa chắc xuất phát từ bản tâm.
Nhưng Tạ Hằng biết, nhập ma là sai.
Là Tạ Sầm Chi nói cho nàng.
Phàm là người nhập ma, nên rút kiếm giết không tha, tuyệt đối không nên để lại hậu hoạn về sau.
Cho dù người nọ có là ai đi chăng nữa.
Cho nên...!Tạ Hằng nâng tay, nhìn ma khí quanh quẩn trên đầu ngón tay, ánh mắt tối sầm.
Cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể nhập ma.
Nàng tuyệt đối không thể nhập ma.
"Trưởng lão Tạ Hằng, đã chém hết yêu thú."
Trong lúc Tạ Hằng xuất thần, bốn đệ tử kia đã thu kiếm đi tới bẩm báo một câu với nàng.
Tạ Hằng nâng mắt, ánh mắt đảo qua lồng sắt đựng thi thể yêu thú, gật đầu sau đó xoay người nói: "Đi đi."
Nàng đi phía trước vài bước, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Bọn họ...!không theo kịp?
Trong đầu Tạ Hằng chợt xẹt qua một tia điện, nàng bất ngờ xoay người, con ngươi co rụt.
Một thanh kiếm đã đâm tới trước mặt nàng.
—— còn cách hai thước.