Mẹ ruột của Mạc Đoá Đoá?
An Nhu hóng được câu chuyện, lập tức ngó qua.
Người phụ nữ này thoạt nhìn cũng không còn trẻ, mặt tái nhợt, tay nắm chặt quần áo của Mạc Đoá Đoá như đang nắm cọng rơm cứu mạng.
“Bà buông tay ra!” Mạc Đoá Đoá liên tục lắc đầu, “Bà không phải mẹ tôi, tôi không quen bà!”
Động tĩnh ở bàn chính lớn như vậy nên khách khứa đều quay ra nhìn, sắc mặt Mạc lão gia tử trắng bệch, ông run run chỉ vào người phụ nữ kia.
“Đoá Đoá, sao con lại không nhận ra ta được!” Bà ta khóc khàn giọng, “Ta là mẹ con, là người sinh ra con và Thịnh Khang, các con đều là con của ta mà!”
Khách khứa nhìn cảnh này, ai cũng đang nhỏ giọng bàn tán.
“Bà ta điên rồi sao?”
“Mạc Đoá Đoá và Mạc Thịnh Khang rõ ràng là con của Mạc lão gia tử và vợ ông ta mà.”
“Hay là có kẻ nào lừa đảo tới đây gây sự với Mạc gia?”
“Bảo vệ, bảo vệ!” Mạc Đoá Đoá cố gắng tránh khỏi người phụ nữ kia, nhưng không ngờ bà ta vẫn bám chặt lấy mình.
“Đoá Đoá, con còn nhớ không? Lúc con còn nhỏ, mẹ đã đến tìm các con, khi đó các con mới chỉ cao như vậy thôi.
Mẹ gọi các con, các con liền vui vẻ tới gần, lúc ấy mẹ đã nói, mẹ mới là mẹ ruột của các con.” Người phụ nữ khóc thảm thương.
“Mẹ đã mang thai mười tháng rồi sinh ra các con, lúc ấy các con còn gọi mẹ là mẹ mà, các con thực sự đã quên sao!” Bà ta càng khóc to hơn.
“Vì mẹ sinh non nên gần như đã sinh cùng lúc với Lưu San, nhưng họ lại lấy ngày các con đến Mạc gia làm sinh nhật các con, chuyện này mẹ đã nói với các con cả rồi mà!”
“Bà im đi!” Mạc Đoá Đoá không giả vờ nổi nữa, đẩy mạnh bà ta ra.
“Mạc Võ!” Bà ta giơ tay về phía Mạc lão gia tử, mặt đầy nước mắt, “Ông nhẫn tâm đối với tôi như vậy sao! Ông nhẫn tâm vậy sao!”
Cả sảnh tiệc lập tức ồ lên.
Mạc Võ chính là tên của Mạc lão gia tử, hơn nữa giọng người phụ nữ kia rất tự nhiên, không giống như đang bịa chuyện.
Mạc Đoá Đoá và Mạc Thịnh Khang vậy mà lại là con riêng, tin tức này thực kinh người.
Mạc lão gia tử chống quải trượng run rẩy, gần như không dám nhìn mọi người.
“Ba, bà ta là kẻ điên!” Mạc Đoá Đoá chỉ vào người phụ nữ, nói không hề giữ hình tượng, “Trước đây con và Thịnh Khang chưa hề gặp bà ta, không biết bà ta là ai cả!”
“Đoá Đoá!” Bà ta càng gào to hơn, “Đoá Đoá, trên ngực con có một vết bớt, còn cả Thịnh Khang nữa, lúc nhỏ các con nghe lời mẹ nhất mà, mẹ đã dạy các con bắt nạt Mạc Thịnh Hoan, các con không chỉ làm mà còn đến báo cho mẹ, sau đó mẹ còn cho các con kẹo, các con quên hết rồi sao?”
Bà ta vừa nói xong, mọi người lập tức quay sang nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Bảo sao Mạc Thịnh Hoan lại bị bệnh, thì ra là âm mưu được sắp đặt từ lâu.”
“Chậc, con riêng lại để bắt nạt con ruột của mình như thế, Mạc lão gia tử thật đúng là…..”
“Thật không ngờ Mạc gia lại là thế này.”
Chồng của Mạc Đoá Đoá nghe thấy người phụ nữ kia nhắc đến vết bớt, lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn vợ mình.
“Đoá Đoá, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
“Ông xã, đừng nghe bà ta nói bậy.” Mạc Đoá Đoá thở gấp, “Lưu San mới là mẹ ruột của em, bà đối xử với em rất tốt!”
“Vậy sao?” Lưu Nam – người vẫn luôn ngồi cạnh vợ chồng Bạch gia – đứng lên, nhìn thẳng vào Mạc Đoá Đoá đang hoảng sợ.
“Sao tôi lại không nhớ người cô ruột Lưu San của tôi từng sinh ra cô và Mạc Thịnh Khang nhỉ?” Lưu Nam lớn tiếng nói, “Trước kia, tôi nể mặt dượng nên mới không nói thân phận của các người với người ngoài, nhưng hôm nay tôi mới biết các người vào hùa bắt nạt Thịnh Hoan tới mức này, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Đối mặt với khách khứa, Lưu Nam chỉ vào Mạc Đoá Đoá, kiên định nói, “Lưu Nam tôi xin lấy danh dự của Lưu gia để làm chứng, vị cô ruột đã qua đời Lưu San của tôi, cũng chính là vợ chính thức của Mạc lão gia tử, mẫu thân của Mạc Thịnh Hoan, không hề sinh ra Mạc Đoá Đoá và Mạc Thịnh Khang!”
Con riêng thật rồi.
Khách khứa lập tức bàn tán, chẳng hề cố kỵ gì nữa.
Lưu Nam ngồi lại chỗ, cười cười với Bạch Sùng Đức.
Thấy Lưu Nam đã mở miệng, Mạc lão gia tử biết không thể giấu nổi nữa, thống khổ nhìn người phụ nữ kia, “Rốt cuộc bà muốn gì!”
“Ba, ba đừng để bà ta lừa, đó không phải mẹ chúng con đâu!” Mạc Đoá Đoá lắc đầu liên tục.
“Tôi tới đây không phải vì tiền.” Người phụ nữ lau nước mắt đứng dậy, lấy một tờ bệnh án ra.
“Tôi bị nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ nói chỉ có thay thận mới có đường sống.”
“Đoá Đoá, Thịnh Khang.” Bà ta trông mong nhìn hai người, “Các con là con ruột của mẹ, nhất định sẽ giúp mẹ, phải không!”
“Bà điên rồi sao?” Vẻ mặt Mạc Đoá Đoá không thể tin nổi, “Bà tới đây bảo chúng tôi quyên thận ư? Bà bị bệnh à!”
“Mẹ có bệnh thật mà.” Người phụ nữ giơ tay, “Đoá Đoá, con giúp mẹ đi, mẹ đã cho các con sinh mệnh, giờ lấy lại một quả thận thì có gì quá đáng!”
“Cút ngay!” Mạc Đoá Đoá không thể nhịn được nữa.
“Phải, tôi biết, tôi và anh trai tôi đều không phải con của Lưu San, nhưng cũng không phải con bà! Tôi không biết bà từ đâu tới, nhưng bà thực sự muốn giả mạo mẹ tôi, bà là kẻ lừa đảo!”
Mạc lão gia tử nghe vậy, không thể tưởng tượng nổi nhìn Mạc Đoá Đoá.
Bọn chúng thực sự lén lút liên hệ với mẹ đẻ của mình sao!
“Mẹ chỉ dạy bọn con làm cách nào sống sót trong hào môn thôi.” Mạc Đoá Đoá như mất hết sức lực, nhìn Mạc lão gia tử đầy cầu xin, “Ba, ba tin con đi, bà ta thực sự không phải mẹ con.”
“Các con, các con thực sự liên hệ với Tôn Kiều Lan sao?” Mạc lão gia tử không dám tin.
Sao bọn chúng dám, sao chúng dám liên hệ với người đàn bà độc ác kia ngay dưới mí mắt ông!!!
“Mẹ, mẹ chỉ nhớ chúng con mà thôi.” Mạc Đoá Đoá cắn môi, “Dù sao bọn con cũng là cốt nhục thân sinh, năm đó chính ba và Lưu San đã cướp chúng con từ trong ngực bà!”
“Cướp các con?” Mạc lão gia tử cười khổ, chậm rãi lắc đầu, “Bà ta nói với các con như vậy sao? Năm đó rõ ràng là mẹ ruột của các con không cần các con.”
“Ba nói dối!” Mạc Đoá Đoá lắc đầu, “Mẹ nói chắc chắn ba sẽ nói vậy!”
“Vậy mày có biết…..” Mạc lão gia tử đã gần như không đứng vững, “Năm đó mẹ mày đã đòi tao phí sinh dưỡng vạn không, nếu tao không cho thì mụ đàn bà đó sẽ bóp chết chúng mày không?”
“Không thể nào!” Mạc Đoá Đoá kiên định lắc đầu, “Là ông và Lưu San đã cướp con của bà!”
“Chúng tao cướp làm gì?” Một hàng lệ chậm rãi chảy xuống khỏi khoé mắt Mạc lão gia tử.
“Lúc ấy tao và San San đã có Thịnh Hoan, hai đứa chúng mày đâu phải núi vàng núi bạc, tao cướp làm gì, tao chán ghét chúng mày còn không hết!”
Mạc Đoá Đoá há miệng thở dốc, nhất thời không biết nói sao.
“Mẹ đẻ mày vốn chỉ là một kẻ lưu manh tên Kiều Lan, ai có tiền thì ở với người đó, sau đó được Tôn gia nhận làm con nuôi mới tự sửa lại tên mình thành Tôn Kiều Lan.
Tôn gia kia dùng thủ đoạn xấu xa hãm hại tao, để Tôn Kiều Lan có hai đứa chúng mày, mày cho rằng như vậy mà tao còn thích được chúng mày sao?”
Mạc lão gia tử buộc phải xé mở vết sẹo cũ của mình trước mặt khách khứa, môi ông cũng run lên.
“Tôn Kiều Lan sinh ra chúng mày xong liền tới đòi tao vạn, nếu tao không cho thì giở trò đòi bóp chết chúng mày trước mặt tao và San San, San San lương thiện, không thể nhìn cảnh đó nên mới dùng toàn bộ tài sản của hai vợ chồng tao lúc bây giờ cứu mạng chó của hai đứa mày.”
Mạc lão gia tử chậm rãi nói nốt, “Nếu không tin thì cứ hỏi Lưu gia, vạn lúc bấy giờ là tất cả tài sản của vợ chồng tao, cho mẹ mày vạn rồi thì khó khăn tới mức không sống nổi, San San đã phải muối mặt hỏi vay tiền Lưu gia nên mới đỡ hơn chút.”
Mạc Đoá Đoá ngơ ngác nhìn Mạc lão gia tử, liều mạng lắc đầu.
“Ông nói bậy!”
“Mạc Võ tao chẳng thiếu hai đứa con như chúng mày, giờ muốn đi thì cút ngay lập tức đi.” Mạc lão gia tử dựa vào bàn, môi đã tím tái, “Tìm mẹ ruột của mày mà hỏi cho rõ.”
“Không, không thể nào.” Mạc Đoá Đoá khóc đến mức lớp trang điểm cũng nhoè đi, “Ông và Lưu San sao có thể tốt bụng như vậy được!”
“Mày cút ngay!” Mạc lão gia tử lập tức gầm lên, vang vọng cả sảnh tiệc.
Mạc Đoá Đoá lau nước mắt chạy ra ngoài, chồng của Mạc Đoá Đoá đứng tại chỗ, hơi luống cuống.
“Mạc Võ ta từ nay về sau coi như không có đứa con gái này!” Mạc lão gia tử tuyên bố trước mặt toàn thể khách khứa, nói xong câu này thì ngã ngồi xuống ghế như mất hết sức lực.
Thư ký Lý đứng gần nhất lập tức sơ cứu cho Mạc lão gia tử, An Nhu lập tức gọi , không đến ba phút, bác sĩ đã có mặt tại hiện trường rồi đưa thọ tinh đi.
Sao bác sĩ đến nhanh vậy?
An Nhu đột nhiên nhận ra, lại cả người phụ nữ kia nữa, bà ta làm loạn lâu như vậy mà chẳng có bảo an nào vào ngăn cản.
Mạc Đoá Đoá đã rời khi, không ít người chuyển sang nhìn Mạc Thịnh Khang.
“Anh hai.” Mạc Thịnh Khang chua xót nói, “Em với Mạc Đoá Đoá đã từ mặt nhau từ lâu, anh tin em, em thực sự không biết nó vẫn còn qua lại với người đàn bà kia.”
Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng nâng mắt, không nhanh không chậm nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Khang.
Con ngươi đen thẳm không cảm xúc, dường như người đàn ông ấy không để tâm tới bất cứ thứ gì.
Một ánh mắt đó khiến Mạc Thịnh Khang lạnh cả người.
“Em, em sẽ giải thích với ba.” Mạc Thịnh Khang tránh ánh mắt của Mạc Thịnh Hoan, “Bọn em đi xem ba thế nào.”
Mạc Thịnh Khang dẫn theo Trương Vân bị doạ đến ngây người đi, lại vỗ vỗ Mạc Thành Hoàn, Mạc Thành Hoàn bất động, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú An Nhu cùng Mạc Thịnh Hoan, thật lâu cũng không nói gì.
Người phụ nữ kia lau mặt, nhìn sang Mạc Thành Hoàn như một người điên.
“Thịnh Khang, đây là cháu trai của mẹ phải không?”
“Bà chỉ rất giống Tôn Kiều Lan mà thôi, bà không phải bà ta.” Mạc Thịnh Khang đẩy bà ta ra, “Tôi không biết ai bảo bà tới đây làm loạn, nhưng kẻ đó đã đạt được mục đích rồi.”
Mạc Thịnh Khang túm Mạc Thành Hoàn lên, “Thành Hoàn, chúng ta đi.”
An Nhu liếm liếm môi, nhìn cả bàn đã trống trơn hết, đột nhiên bàn tay cậu bị nắm lấy, An Nhu quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt đạm nhiên của Mạc Thịnh Hoan.
Bảo an cuối cùng cũng lên “mời” người phụ nữ kia ra khỏi sảnh tiệc, chủ lễ đúng lúc bước lên sân khấu, lâm thời chuyển lễ mừng thọ thành lễ cầu an để cầu phúc cho Mạc lão gia tử.
An Nhu nhìn thấy Lưu Nam đang cười cười với mình từ xa.
Bệnh tim của Mạc lão gia tử phát tác, tình hình lần này khá nghiêm trọng, phải liên tục cấp cứu trong tiếng mới qua cơn nguy kịch.
An Nhu biết Mạc lão gia tử sẽ không chết, nhưng sau này chỉ có thể nằm trên giường bệnh, Mạc lão gia tử dù sao cũng là cha ruột của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu đã cùng Mạc Thịnh Hoan đến thăm mấy lần, Mạc lão gia tử vẫn luôn hôn mê, cả người cắm đầy ống.
Chồng của Mạc Đoá Đoá dẫn theo đứa nhỏ tới bệnh viện tìm Mạc Thịnh Hoan, hy vọng có thể ly hôn với Mạc Đoá Đoá.
Nhưng hắn không tìm thấy Mạc Đoá Đoá đâu cả, gọi điện thì không ai nghe máy, mấy ngày nay lại càng không về nhà xem con cái ra sao, cứ như đã mất tích.
“Con muốn mẹ…..”
An Nhu nhìn đứa bé gái đã từng vô cùng ngang ngược kiêu ngạo, giờ mặc quần áo đầy vết bẩn, khóc tới mức thở hổn hển.
“Chúng tôi thực sự không biết Mạc Đoá Đoá tiểu thư đã đi đâu.” Hai ngày nay thư ký Lý vẫn luôn canh giữ ở bệnh viện, vẫn cứ tươi cười đúng chức nghiệp, “Có thể đã đi gặp mẹ đẻ của mình rồi, chờ cô ấy trở về, tôi sẽ báo cho cậu ngay lập tức.”
Gió: Mạc Thịnh Hoan dám làm vậy ngay trong tiệc mừng thọ của cha mình, trước mặt toàn thể đám hào môn Tấn Thành, chiêu này của anh ta có thể nói là giết người không thấy máu, giờ tôi tin anh ta thực sự là Khống chế giả rồi…….