Trừ fan Cố Diệp Du và fan nhà Ngư ra thì mọi người đều cảm giác Cố Diệp Du khá nhỏ mọn.
Đây chỉ là chương trình giải trí thôi, xem như chơi cho vui.
Chuyện nhỏ nhặt thế này lại để bụng, nghiêm trọng hoá lên như vậy cũng tài.
Vì thế, ấn tượng của nhiều người về Cố Diệp Du lại giảm xuống một bậc.
Mức tiêu dùng và giá cả ở thị trấn này không cao mấy, năm mươi tệ hơn có thể mua được một miếng thịt và vài loại rau.
Mua xong, cả đám lên xe do tổ chương trình cung cấp để về thôn.
Trên xe, Cố Diệp Du buồn bã trong lòng, bèn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô ta không nói gì, Quý Lăng và Cố Diệp Ngọc cũng không muốn nói chuyện nên cả ba cứ thế nhằm mắt nghỉ ngơi.
Tống Dịch Nhàn thấy thế thì bó tay.
Chẳng lẽ bắt khán giả xem livestream ngắm họ ngủ hết quãng đường này à?
Trải nghiệm chương trình thực tế này này thật sự tệ hết chỗ nói.
Cô ta ngày càng hối hận vì đã vào nhóm này. Tuy không xem trọng vị trí của Nhan Hạ, nhưng phải thừa nhận người ta có khả năng giải trí tốt, thật sự có chút tài năng.
Nếu lúc đầu chọn nhóm kia thì không những không phải lo lắng ăn uống, mà còn có nhiều cảnh quay xuất hiện hơn.
Tống Dịch Nhàn nghi ngờ, có khi phần thể hiện và thời lượng quay trong tập này của cô ta đều thấp nhất.
Nghĩ tới thì tức.
Ba người kia đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Tống Dịch Nhàn chẳng thể làm gì được, chỉ đành nhắm mắt lại.
Khán giả livestream:
“...”
Nhóm này đang làm gì thế?
Bọn họ đến xem bốn người này ngủ chắc?
Fan Ngư và Quý Lăng ban đầu còn hăng hái khen ngợi gương mặt khi ngủ của mấy anh chồng.
Nhưng dần dần cũng cảm thấy chán!
Vì thế lượng người xem trong phòng này trực tiếp giảm mạnh, họ đã chuyển sang livestream bên kia.
Lúc này, đội Nhan Hạ đã về sân, tập hợp các em học sinh lại để tiếp tục tập luyện cho chương trình ngày kia.
Hai hôm trước, họ đã lên kế hoạch đâu ra đấy rồi cho các bé tập luyện.
Suốt buổi tập đã xảy ra không ít tình huống hài hước vui nhộn khiến người xem cũng vui lây.
Đến bữa tối, bí thư thôn và Thạch Lão Tứ đến mời bốn người Nhan Hạ đi ăn cơm.
Họ chủ yếu muốn bàn về việc livestream bán hàng, nên đám Nhan Hạ cũng không từ chối.
Vì lẽ ấy, khi nhóm kia mới về đến thôn, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhận được thông báo trên điện thoại.
Mở nhóm chat thì trông thấy Thời Hi Diễn lại gửi thêm vài bức ảnh bữa tối thịnh soạn.
Nhóm vừa mệt vừa đói:
“...”
Cố Diệp Ngọc không kìm được lên tiếng phàn nàn.
“Đúng là không ra gì.”
Lần này Quý Lăng cũng không nhịn được nữa mà nói:
“Khốn thật, cậu ta chắc chắn cố tình làm thế.”
Thời Hi Diễn đúng là một kẻ đáng ghét.
Cố Diệp Du nhìn những bức ảnh, bỗng cảm thấy tủi thân muốn khóc.
Tại sao Nhan Hạ đã chiếm hết sự chú ý, còn không phải làm cơm mà được đến nhà dân ăn ngon như thế.
Nghĩ đến việc lát nữa phải nấu cơm phục vụ ba người còn lại, Cố Diệp Du cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt thì ngất xỉu.
Cô ả bắt đầu hối hận vì đã xây dựng hình tượng cần cù chăm chỉ.
Nếu lúc trước cô ả không tranh làm cơm thì cũng chẳng cần một mình gánh việc khi đến giờ ăn.
Vì đang livestream, bằng không ả đã khóc lóc, thậm chí bỏ cuộc giữa chừng rồi.
Đúng lúc này Tống Dịch Nhàn còn chọt thêm một câu:
“Du Du à, chị đói quá, khi nào chúng ta mới ăn cơm?”
Sâm xinh đẹp
Hôm này toàn mua những nguyên liệu bình thường, Cố Diệp Du nấu cũng miễn cưỡng ăn được.
Vất vả cả ngày, cô ta đói lắm rồi, cho nên đành chấp nhận vậy.
Cố Diệp Du nghe thấy thế chỉ muốn tát Tống Dịch Nhàn một cách thật mành, để người nọ muốn ăn thì tự nấu.
Nhưng vì giữ hình tượng trước livestream, cô ta chỉ có thể mỉm cười săn sóc đáp:
“Giờ em đi nấu ngay.”
Dù sao cũng là hố do mình đào, có quỳ khóc cũng phải lấp đầy thôi...
Cố Diệp Du đứng dậy đi vào bếp.
Do trước đây Cố Diệp Du giành làm mọi việc nên ba người kia đã quen ngồi nghỉ ngơi, không vào bếp hỗ trợ.
Điều này khiến Cố Diệp Du vừa nấu cơm trong buồn bực, vừa lén lau nước mắt khi không có máy quay.
Kể từ khi làm con nuôi nhà họ Cố, cô ta đã không còn chịu tủi nhục uất ức bậc này.
Tất cả đều do Nhan Hạ gây ra.
Nếu người kia nghe lời mẹ và anh trai, nhường cơ hội cho ả, không có Nhan Hạ phá bĩnh thì ả cảm giác, hình tượng tiểu tiên nữ chăm chỉ kiên cường sẽ thành công mỹ mãn.
Lúc đó, nhóm khác sẽ vây lấy ả, chờ ả phục vụ đồ ăn cho xem.
Cố Diệp Du càng nghĩ càng hận Nhan Hạ.
Cô ta quyết định sau khi kết thúc chương trình, phải về nhà khéo léo than phiền với gia đình.
Ả muốn để cả nhà biết Nhan Hạ đã bắt nạt chèn ép mình như thế nào.
Đến lúc đó, ả sẽ chờ xem nhà họ Cố tìm Nhan Hạ tính sổ.
Nếu Nhan Hạ khiến ả không vui thì ả sẽ khiến cô cảm thấy đau khổ.
Nghĩ thế, Cố Diệp Du cũng không còn tủi thân buồn bã như trước nữa.
Ả ta biết rõ “dao mềm cắt thịt” mới đau.
Cho nên Cố Diệp Du rất mong chờ, muốn sớm thấy cảnh Nhan Hạ bị người thân tổn thương đau khổ. ( Con ả này não hư mất rồi)
(Máo)
Đây chỉ là chương trình giải trí thôi, xem như chơi cho vui.
Chuyện nhỏ nhặt thế này lại để bụng, nghiêm trọng hoá lên như vậy cũng tài.
Vì thế, ấn tượng của nhiều người về Cố Diệp Du lại giảm xuống một bậc.
Mức tiêu dùng và giá cả ở thị trấn này không cao mấy, năm mươi tệ hơn có thể mua được một miếng thịt và vài loại rau.
Mua xong, cả đám lên xe do tổ chương trình cung cấp để về thôn.
Trên xe, Cố Diệp Du buồn bã trong lòng, bèn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô ta không nói gì, Quý Lăng và Cố Diệp Ngọc cũng không muốn nói chuyện nên cả ba cứ thế nhằm mắt nghỉ ngơi.
Tống Dịch Nhàn thấy thế thì bó tay.
Chẳng lẽ bắt khán giả xem livestream ngắm họ ngủ hết quãng đường này à?
Trải nghiệm chương trình thực tế này này thật sự tệ hết chỗ nói.
Cô ta ngày càng hối hận vì đã vào nhóm này. Tuy không xem trọng vị trí của Nhan Hạ, nhưng phải thừa nhận người ta có khả năng giải trí tốt, thật sự có chút tài năng.
Nếu lúc đầu chọn nhóm kia thì không những không phải lo lắng ăn uống, mà còn có nhiều cảnh quay xuất hiện hơn.
Tống Dịch Nhàn nghi ngờ, có khi phần thể hiện và thời lượng quay trong tập này của cô ta đều thấp nhất.
Nghĩ tới thì tức.
Ba người kia đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Tống Dịch Nhàn chẳng thể làm gì được, chỉ đành nhắm mắt lại.
Khán giả livestream:
“...”
Nhóm này đang làm gì thế?
Bọn họ đến xem bốn người này ngủ chắc?
Fan Ngư và Quý Lăng ban đầu còn hăng hái khen ngợi gương mặt khi ngủ của mấy anh chồng.
Nhưng dần dần cũng cảm thấy chán!
Vì thế lượng người xem trong phòng này trực tiếp giảm mạnh, họ đã chuyển sang livestream bên kia.
Lúc này, đội Nhan Hạ đã về sân, tập hợp các em học sinh lại để tiếp tục tập luyện cho chương trình ngày kia.
Hai hôm trước, họ đã lên kế hoạch đâu ra đấy rồi cho các bé tập luyện.
Suốt buổi tập đã xảy ra không ít tình huống hài hước vui nhộn khiến người xem cũng vui lây.
Đến bữa tối, bí thư thôn và Thạch Lão Tứ đến mời bốn người Nhan Hạ đi ăn cơm.
Họ chủ yếu muốn bàn về việc livestream bán hàng, nên đám Nhan Hạ cũng không từ chối.
Vì lẽ ấy, khi nhóm kia mới về đến thôn, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhận được thông báo trên điện thoại.
Mở nhóm chat thì trông thấy Thời Hi Diễn lại gửi thêm vài bức ảnh bữa tối thịnh soạn.
Nhóm vừa mệt vừa đói:
“...”
Cố Diệp Ngọc không kìm được lên tiếng phàn nàn.
“Đúng là không ra gì.”
Lần này Quý Lăng cũng không nhịn được nữa mà nói:
“Khốn thật, cậu ta chắc chắn cố tình làm thế.”
Thời Hi Diễn đúng là một kẻ đáng ghét.
Cố Diệp Du nhìn những bức ảnh, bỗng cảm thấy tủi thân muốn khóc.
Tại sao Nhan Hạ đã chiếm hết sự chú ý, còn không phải làm cơm mà được đến nhà dân ăn ngon như thế.
Nghĩ đến việc lát nữa phải nấu cơm phục vụ ba người còn lại, Cố Diệp Du cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt thì ngất xỉu.
Cô ả bắt đầu hối hận vì đã xây dựng hình tượng cần cù chăm chỉ.
Nếu lúc trước cô ả không tranh làm cơm thì cũng chẳng cần một mình gánh việc khi đến giờ ăn.
Vì đang livestream, bằng không ả đã khóc lóc, thậm chí bỏ cuộc giữa chừng rồi.
Đúng lúc này Tống Dịch Nhàn còn chọt thêm một câu:
“Du Du à, chị đói quá, khi nào chúng ta mới ăn cơm?”
Sâm xinh đẹp
Hôm này toàn mua những nguyên liệu bình thường, Cố Diệp Du nấu cũng miễn cưỡng ăn được.
Vất vả cả ngày, cô ta đói lắm rồi, cho nên đành chấp nhận vậy.
Cố Diệp Du nghe thấy thế chỉ muốn tát Tống Dịch Nhàn một cách thật mành, để người nọ muốn ăn thì tự nấu.
Nhưng vì giữ hình tượng trước livestream, cô ta chỉ có thể mỉm cười săn sóc đáp:
“Giờ em đi nấu ngay.”
Dù sao cũng là hố do mình đào, có quỳ khóc cũng phải lấp đầy thôi...
Cố Diệp Du đứng dậy đi vào bếp.
Do trước đây Cố Diệp Du giành làm mọi việc nên ba người kia đã quen ngồi nghỉ ngơi, không vào bếp hỗ trợ.
Điều này khiến Cố Diệp Du vừa nấu cơm trong buồn bực, vừa lén lau nước mắt khi không có máy quay.
Kể từ khi làm con nuôi nhà họ Cố, cô ta đã không còn chịu tủi nhục uất ức bậc này.
Tất cả đều do Nhan Hạ gây ra.
Nếu người kia nghe lời mẹ và anh trai, nhường cơ hội cho ả, không có Nhan Hạ phá bĩnh thì ả cảm giác, hình tượng tiểu tiên nữ chăm chỉ kiên cường sẽ thành công mỹ mãn.
Lúc đó, nhóm khác sẽ vây lấy ả, chờ ả phục vụ đồ ăn cho xem.
Cố Diệp Du càng nghĩ càng hận Nhan Hạ.
Cô ta quyết định sau khi kết thúc chương trình, phải về nhà khéo léo than phiền với gia đình.
Ả muốn để cả nhà biết Nhan Hạ đã bắt nạt chèn ép mình như thế nào.
Đến lúc đó, ả sẽ chờ xem nhà họ Cố tìm Nhan Hạ tính sổ.
Nếu Nhan Hạ khiến ả không vui thì ả sẽ khiến cô cảm thấy đau khổ.
Nghĩ thế, Cố Diệp Du cũng không còn tủi thân buồn bã như trước nữa.
Ả ta biết rõ “dao mềm cắt thịt” mới đau.
Cho nên Cố Diệp Du rất mong chờ, muốn sớm thấy cảnh Nhan Hạ bị người thân tổn thương đau khổ. ( Con ả này não hư mất rồi)
(Máo)