Ăn xong bữa sáng, cả hai nhóm không tiếp tục làm việc nữa.
Thay vào đó, họ đi ra ngoài, tìm một khoảng đất trống để tập luyện, vì buổi chiều còn có buổi biểu diễn.
Nhan Hạ và ba người khác tập luyện vở kịch rối bóng qua hết một lượt, rồi xem bọn họ tập luyện các tiết mục khác.
Khi thấy có vấn đề, cô sẽ đưa ra ý kiến để mấy người họ sửa chữa lại.
Nhóm còn lại thì tự tập luyện chương trình của mình, mỗi người đều có tiết mục riêng.
Để thưởng cho những nỗ lực của mọi người và vì còn một ít món ăn mà dân làng đã gửi đến trước đó. Để không lãng phí, vào bữa trưa Nhan Hạ đã chuẩn bị sáu món ăn và một món canh, nhìn rất phong phú và đẹp mắt.
Ba người Thời Hi Diễn vui vẻ ngồi xuống, ăn uống thỏa thích.
Nhóm còn lại, vì Cố Diệp Du phải biểu diễn hai tiết mục nên không có thời gian nấu ăn.
Đến giữa trưa, họ đành phải nấu bốn bát mì.
Ngửi thấy mùi thơm của các món ăn từ nhóm kia, bốn người cảm thấy bữa ăn của mình thật nhạt nhẽo.
Họ đã quyết định rằng sau khi trở về Đế Đô, sẽ đi ăn một bữa ngon lành.
Vào lúc hai giờ chiều, nhóm sản xuất đã dựng sân khấu và đặt ghế ở một khoảng đất trống tại đầu làng.
Chủ tịch thôn đã dùng loa phóng thanh để thông báo vài lần trong làng.
Gần như tất cả dân làng đều đến để xem các ngôi sao biểu diễn.
Đạo diễn Tần đã yêu cầu hai nhóm rút thăm, nhóm nào rút được thăm dài thì sẽ biểu diễn trước.
Nhóm của Nhan Hạ đã để Tô Cẩm rút thăm.
Nhóm còn lại thì Quý Lăng rút thăm.
Quý Lăng rút được thăm dài.
Anh hỏi: “Nhóm chúng ta biểu diễn, ai sẽ lên trước?”
Cố Diệp Du nhìn mọi người rồi giơ tay: “Hay là tôi lên trước?”
Ba người Quý Lăng đều không phản đối.
Vì vậy, Cố Diệp Du mặc bộ trang phục cổ đại mà nhóm sản xuất đã đặc biệt chuẩn bị, bước lên sân khấu và trình diễn một tiết mục múa cổ điển.
Cô ta từ nhỏ đã tập múa, những năm qua cũng thường xuyên luyện tập.
Thêm vào đó, cô ta chuẩn bị rất chu đáo, nên điệu múa thực sự rất tốt.
Khi điệu múa kết thúc, dân làng nhiệt tình vỗ tay khen ngợi.
Cố Diệp Du thấy mọi người đều vỗ tay, cảm thấy hài lòng với màn trình diễn của mình.
Tiếp theo đến lượt nhóm của Nhan Hạ.
Tô Cẩm hỏi: “Chúng ta ai sẽ lên trước?”
Thời Hi Diễn cười nói: “Hay là tôi dẫn theo các em nhỏ trước? Dùng múa để thi đấu với múa.”
Nhan Hạ và ba người trong nhóm đồng ý: “Được rồi, vậy anh lên trước nhé.”
Tiết mục thứ hai là Thời Hi Diễn dẫn theo một số trẻ em trong làng, mặc trang phục mà nhóm sản xuất đã chuẩn bị, cùng nhau nhảy múa kiểu robot.
Thời Hi Diễn nhảy rất tốt, các em nhỏ cũng không tệ.
Màn trình diễn điệu múa robot rất thú vị.
Điều quan trọng là các em nhỏ đều là dân làng, và vì có nhiều người cùng nhảy, nên hiệu ứng trên sân khấu càng thêm ấn tượng.
Vì vậy, người xem liên tục vỗ tay và khen ngợi, khiến cho bầu không khí rất sôi động.
Khi họ kết thúc màn trình diễn, tiếng vỗ tay càng thêm nồng nhiệt.
Cố Diệp Du nghe thấy sự khen ngợi và vỗ tay nhiệt tình hơn cả phần biểu diễn của mình, cô ta chỉ đành gượng cười.
Tuy nhiên, vì người biểu diễn là Thời Hi Diễn, người đàn ông mà cô ta có hứng thú, nên cô ả cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Tiếp theo là Cố Diệp Ngọc biểu diễn nhảy đường phố.
Anh nhảy không tệ, dù sao cũng là người xuất phát từ lĩnh vực hát nhảy.
Chỉ tiếc là anh chỉ có một mình, và dân làng không quá yêu thích nhảy đường phố.
Do đó, tiếng vỗ tay không được nồng nhiệt.
Vì nhóm của họ chuẩn bị nhiều tiết mục hơn, nên sau khi Cố Diệp Ngọc kết thúc màn nhảy, Tống Dịch Nhàn liền lên sân khấu để hát.
Cô ta hát một bài hát nhạc pop đang rất nổi tiếng hiện nay.
(Nhạc pop (viết tắt của cụm từ tiếng Anh: popular music, tiếng Việt: nhạc đại chúng) là một thể loại của nhạc đương đại và rất phổ biến trong làng nhạc đại chúng. Nhạc pop khởi đầu từ thập niên 1950 và có nguồn gốc từ dòng nhạc rock and roll.)
Tuy nhiên, khán giả chủ yếu là người già và trẻ em, nên họ cũng không quá yêu thích bài hát này.
Do đó, không khí và phản ứng của mọi người cũng chỉ bình thường.
Sau khi cô ta xuống sân khấu, thì tới Ân Vi Vi cùng với các em nhỏ lên biểu diễn.
Họ hát một bản mashup*, như Nhan Hạ đã gợi ý.
(Mashup là một phần biểu diễn trong đó nhiều bài hát khác nhau được ghép lại với nhau thành một chuỗi liên tục)
Trước tiên là những bài hát cổ điển phù hợp với người lớn tuổi, sau đó là các bài hát thiếu nhi và dân ca.
Một vài người đã cùng nhau thảo luận, chỉnh sửa thứ tự và nhịp điệu kết nối của từng bài hát.
Vì vậy, sự chuyển tiếp giữa các bài hát rất mượt mà, không chỉ không bị lạc lõng mà còn mang đậm hương vị thời đại và cảm giác vui tươi.
Những cụ già và trẻ em ngồi dưới sân khấu không thể không hát theo.
Khi Ân Vi Vi và các em nhỏ hoàn tất màn trình diễn, mọi người vẫn cảm thấy chưa đủ.
Nhóm bốn người còn lại, mặc dù nở nụ cười trên môi, nhưng trong lòng không mấy thoải mái.
Họ đã bỏ qua một vấn đề trước đó, đó là phần lớn khán giả trong làng là người già và trẻ em.
Sâm xinh đẹp
Nhóm của Nhan Hạ rõ ràng đã khai thác điểm này, làm cho bầu không khí trở nên sôi động.
Họ đã phạm phải sai lầm.
Sau màn trình diễn của Ân Vi Vi, đến lượt Quý Lăng lên sân khấu.
Anh ấy hát một bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình, khá tình cảm.
Trong làng có người đã xem các bộ phim anh đóng, vì vậy sau khi anh hát xong, tiếng vỗ tay cũng khá nồng nhiệt.
Tiếp theo là Tô Cẩm dẫn theo các em nhỏ lên sân khấu, mỗi em vẽ một bức tranh truyền thống về quả bầu.
Khi những bức tranh được trưng bày, các bậc phụ huynh dưới sân khấu đều rất vui mừng.
Mỗi người đều cảm thấy bức tranh của con mình thật đẹp.
Chữ viết bên cạnh các bức tranh cũng rất tốt.
Dân làng thấy vậy cũng đồng loạt khen ngợi các bức tranh.
Trong bầu không khí như vậy, Cố Diệp Du lên sân khấu và biểu diễn một bài cổ cầm, “Thập Diện Mai Phục.”*
(十面埋伏" /Shí miàn máifú/: là tên của một bản nhạc cổ cầm nổi tiếng. Trong tiếng Việt, nó có thể được dịch là "Mười Mặt Vây Công" hoặc "Mười Mặt Mai Phục." Đây là một tác phẩm cổ điển được biết đến với giai điệu mạnh mẽ và khí thế chiến trận, thường gợi nhớ đến những trận chiến ác liệt.)
Cô ả chơi khá tốt, nhưng hầu hết dân làng không hiểu được.
Tuy nhiên, khán giả trong phòng trực tiếp bình luận một cách công bằng rằng, kỹ thuật chơi của cô vẫn rất đáng khen.
Chỉ có điều, khí thế hùng tráng và không khí chiến trường của bài hát chưa được thể hiện hoàn toàn.
Nếu không có màn biểu diễn trước đó của Nhan Hạ, thì màn biểu diễn của Cố Diệp Du với bài cổ cầm “Thập Diện Mai Phục” vẫn được coi là nổi bật.
Tuy nhiên, so sánh với các màn biểu diễn trước đó, dù là người không hiểu về nhạc cụ, cũng cảm thấy màn biểu diễn của cô ả thiếu đi một phần khí thế và âm điệu so với bài “Bá Vương Tẩy Giáp”* của Nhan Hạ.
(霸王卸甲/Bàwáng xiè jiǎ/: là một bản nhạc nổi tiếng trên đàn pipa (thập cẩm) có nguồn gốc từ Trung Quốc. Tên tiếng Việt của nó là “Bá Vương Tẩy Giáp.” Bản nhạc này kể về sự kiện lịch sử nổi tiếng khi Hạng Vũ, một nhà lãnh đạo quân sự nổi tiếng trong thời kỳ Chiến Quốc, cởi bỏ áo giáp của mình sau khi thất bại trong cuộc chiến. Bản nhạc thể hiện sự bi thảm và cảm xúc sâu sắc, truyền tải không khí hào hùng và đau thương của trận chiến.)
Dân làng vẫn vỗ tay, nhưng cảm xúc không cao như khi nghe bài hát và xem tranh trước đó.
Cũng không đạt được sự kịch tính mà Cố Diệp Du tưởng tượng khi cô được xếp vào vị trí kết thúc chương trình.
Cô cảm thấy hơi ấm ức và có chút hối tiếc.
Lẽ ra cô nên chuẩn bị một bản nhạc hoặc chương trình phù hợp với mọi lứa tuổi.
Tuy nhiên, may mắn là các màn biểu diễn xuất sắc trước đó đều không có sự tham gia của Nhan Hạ, vì vậy cô không bị mất điểm trước đối phương.
Cố Diệp Du vẫn không biết rằng màn biểu diễn của cô ta đã bị so sánh với bài của Nhan Hạ trong các bài viết và bình luận trên phát sóng trực tiếp, nếu không chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Chương trình cuối cùng là màn biểu diễn múa rối bóng của nhóm Nhan Hạ và cụ già.
Múa rối bóng thường được biểu diễn vào ban đêm, nhưng vì chương trình phải rút khỏi vào buổi chiều, nên chỉ có thể biểu diễn vào ban ngày. Tuy nhiên, ban ngày cũng có thể sử dụng ánh sáng mặt trời để biểu diễn, còn gọi là “múa rối bóng dưới ánh sáng mặt trời”*.
(热影子戏 /rè yǐngzi xì/: là "múa rối bóng dưới ánh sáng mặt trời" hoặc "múa rối bóng vào ban ngày. Đây là một phiên bản của múa rối bóng thường được biểu diễn vào ban ngày bằng cách sử dụng ánh sáng mặt trời thay vì ánh sáng đèn như trong các buổi biểu diễn vào ban đêm. Mặc dù không phổ biến như phiên bản buổi tối, nhưng phương pháp này vẫn cho phép các hình ảnh của rối bóng được nhìn thấy rõ ràng.)
Khi bốn người lên sân khấu, Thời Hi Diễn và ba người khác cầm các con rối và điều khiển các động tác cùng với lồng ghép giọng nói. Cụ già và Nhan Hạ phụ trách phần đệm nhạc.
Bốn người Cố Diệp Du thấy Nhan Hạ thay đổi nhạc cụ để đệm nhạc cho tiết mục kịch múa rối bóng. Họ ngạc nhiên và không ngờ rằng cô ấy còn biết nhiều như vậy.
Cố Diệp Du thấy Nhan Hạ thay đổi nhạc cụ và đệm nhạc một cách thành thạo, rõ ràng không phải là người mới học. Nụ cười trên mặt cô bắt đầu tắt dần.
Người phụ nữ này đã giấu bọn họ học nhiều thứ như vậy?
Có thể trước đây Nhan Hạ đã biết nhiều như vậy nhưng không biểu diễn trước mặt họ.
Nhan Hạ làm như vậy là đang đề phòng ai?
Cố Diệp Ngọc cũng có những suy nghĩ tương tự. Nhan Hạ chưa bao giờ nói hay biểu diễn những kỹ năng này trước mặt bọn họ.
Em ấy không tin tưởng họ hay là đề phòng họ?
Ngoài cảm giác không thoải mái, Cố Diệp Ngọc còn cảm thấy có chút uất ức.
Các cụ già trong làng đều rất thích xem múa rối bóng, chương trình này phù hợp với mọi lứa tuổi.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, chương trình đã phát cho mỗi người dân trong làng một bông hoa nhỏ màu đỏ để họ bỏ phiếu cho màn biểu diễn yêu thích nhất.
Cuối cùng, múa rối bóng đã giành chiến thắng, nhận được nhiều hoa đỏ nhất.
Thứ hai là bài hát của Ân Vi Vi, thứ ba là điệu múa của Thời Hi Diễn, thứ tư là tranh của Tô Cẩm.
Thứ năm là bài hát của Quý Lăng, thứ sáu là điệu múa cổ điển của Cố Diệp Du, và thứ bảy là bài hát của Tống Dịch Nhàn.
Thứ tám là đàn cổ của Cố Diệp Du, còn Cố Diệp Ngọc đứng cuối bảng ở vị trí thứ chín.
Khi thấy kết quả này, nụ cười trên mặt của bốn người Cố Diệp Du đều rất gượng gạo. Họ không thể chấp nhận việc không có một tiết mục nào của mình nổi bật hơn so với nhóm còn lại.
Đặc biệt là Cố Diệp Du, cô ta vốn nghĩ rằng nếu nỗ lực hơn một chút, có thể giành được nhiều hoa đỏ nhất. Ai ngờ kết quả lại như thế này, thật tức giận!
Nếu không phải đang trong buổi phát sóng trực tiếp, cô ta chắc chắn đã không thể giữ được sự bình tĩnh và đã yêu cầu anh trai an ủi rồi...
(nếu chương trước hơi cay thì chương này hơi phê hahaha...)
Thay vào đó, họ đi ra ngoài, tìm một khoảng đất trống để tập luyện, vì buổi chiều còn có buổi biểu diễn.
Nhan Hạ và ba người khác tập luyện vở kịch rối bóng qua hết một lượt, rồi xem bọn họ tập luyện các tiết mục khác.
Khi thấy có vấn đề, cô sẽ đưa ra ý kiến để mấy người họ sửa chữa lại.
Nhóm còn lại thì tự tập luyện chương trình của mình, mỗi người đều có tiết mục riêng.
Để thưởng cho những nỗ lực của mọi người và vì còn một ít món ăn mà dân làng đã gửi đến trước đó. Để không lãng phí, vào bữa trưa Nhan Hạ đã chuẩn bị sáu món ăn và một món canh, nhìn rất phong phú và đẹp mắt.
Ba người Thời Hi Diễn vui vẻ ngồi xuống, ăn uống thỏa thích.
Nhóm còn lại, vì Cố Diệp Du phải biểu diễn hai tiết mục nên không có thời gian nấu ăn.
Đến giữa trưa, họ đành phải nấu bốn bát mì.
Ngửi thấy mùi thơm của các món ăn từ nhóm kia, bốn người cảm thấy bữa ăn của mình thật nhạt nhẽo.
Họ đã quyết định rằng sau khi trở về Đế Đô, sẽ đi ăn một bữa ngon lành.
Vào lúc hai giờ chiều, nhóm sản xuất đã dựng sân khấu và đặt ghế ở một khoảng đất trống tại đầu làng.
Chủ tịch thôn đã dùng loa phóng thanh để thông báo vài lần trong làng.
Gần như tất cả dân làng đều đến để xem các ngôi sao biểu diễn.
Đạo diễn Tần đã yêu cầu hai nhóm rút thăm, nhóm nào rút được thăm dài thì sẽ biểu diễn trước.
Nhóm của Nhan Hạ đã để Tô Cẩm rút thăm.
Nhóm còn lại thì Quý Lăng rút thăm.
Quý Lăng rút được thăm dài.
Anh hỏi: “Nhóm chúng ta biểu diễn, ai sẽ lên trước?”
Cố Diệp Du nhìn mọi người rồi giơ tay: “Hay là tôi lên trước?”
Ba người Quý Lăng đều không phản đối.
Vì vậy, Cố Diệp Du mặc bộ trang phục cổ đại mà nhóm sản xuất đã đặc biệt chuẩn bị, bước lên sân khấu và trình diễn một tiết mục múa cổ điển.
Cô ta từ nhỏ đã tập múa, những năm qua cũng thường xuyên luyện tập.
Thêm vào đó, cô ta chuẩn bị rất chu đáo, nên điệu múa thực sự rất tốt.
Khi điệu múa kết thúc, dân làng nhiệt tình vỗ tay khen ngợi.
Cố Diệp Du thấy mọi người đều vỗ tay, cảm thấy hài lòng với màn trình diễn của mình.
Tiếp theo đến lượt nhóm của Nhan Hạ.
Tô Cẩm hỏi: “Chúng ta ai sẽ lên trước?”
Thời Hi Diễn cười nói: “Hay là tôi dẫn theo các em nhỏ trước? Dùng múa để thi đấu với múa.”
Nhan Hạ và ba người trong nhóm đồng ý: “Được rồi, vậy anh lên trước nhé.”
Tiết mục thứ hai là Thời Hi Diễn dẫn theo một số trẻ em trong làng, mặc trang phục mà nhóm sản xuất đã chuẩn bị, cùng nhau nhảy múa kiểu robot.
Thời Hi Diễn nhảy rất tốt, các em nhỏ cũng không tệ.
Màn trình diễn điệu múa robot rất thú vị.
Điều quan trọng là các em nhỏ đều là dân làng, và vì có nhiều người cùng nhảy, nên hiệu ứng trên sân khấu càng thêm ấn tượng.
Vì vậy, người xem liên tục vỗ tay và khen ngợi, khiến cho bầu không khí rất sôi động.
Khi họ kết thúc màn trình diễn, tiếng vỗ tay càng thêm nồng nhiệt.
Cố Diệp Du nghe thấy sự khen ngợi và vỗ tay nhiệt tình hơn cả phần biểu diễn của mình, cô ta chỉ đành gượng cười.
Tuy nhiên, vì người biểu diễn là Thời Hi Diễn, người đàn ông mà cô ta có hứng thú, nên cô ả cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Tiếp theo là Cố Diệp Ngọc biểu diễn nhảy đường phố.
Anh nhảy không tệ, dù sao cũng là người xuất phát từ lĩnh vực hát nhảy.
Chỉ tiếc là anh chỉ có một mình, và dân làng không quá yêu thích nhảy đường phố.
Do đó, tiếng vỗ tay không được nồng nhiệt.
Vì nhóm của họ chuẩn bị nhiều tiết mục hơn, nên sau khi Cố Diệp Ngọc kết thúc màn nhảy, Tống Dịch Nhàn liền lên sân khấu để hát.
Cô ta hát một bài hát nhạc pop đang rất nổi tiếng hiện nay.
(Nhạc pop (viết tắt của cụm từ tiếng Anh: popular music, tiếng Việt: nhạc đại chúng) là một thể loại của nhạc đương đại và rất phổ biến trong làng nhạc đại chúng. Nhạc pop khởi đầu từ thập niên 1950 và có nguồn gốc từ dòng nhạc rock and roll.)
Tuy nhiên, khán giả chủ yếu là người già và trẻ em, nên họ cũng không quá yêu thích bài hát này.
Do đó, không khí và phản ứng của mọi người cũng chỉ bình thường.
Sau khi cô ta xuống sân khấu, thì tới Ân Vi Vi cùng với các em nhỏ lên biểu diễn.
Họ hát một bản mashup*, như Nhan Hạ đã gợi ý.
(Mashup là một phần biểu diễn trong đó nhiều bài hát khác nhau được ghép lại với nhau thành một chuỗi liên tục)
Trước tiên là những bài hát cổ điển phù hợp với người lớn tuổi, sau đó là các bài hát thiếu nhi và dân ca.
Một vài người đã cùng nhau thảo luận, chỉnh sửa thứ tự và nhịp điệu kết nối của từng bài hát.
Vì vậy, sự chuyển tiếp giữa các bài hát rất mượt mà, không chỉ không bị lạc lõng mà còn mang đậm hương vị thời đại và cảm giác vui tươi.
Những cụ già và trẻ em ngồi dưới sân khấu không thể không hát theo.
Khi Ân Vi Vi và các em nhỏ hoàn tất màn trình diễn, mọi người vẫn cảm thấy chưa đủ.
Nhóm bốn người còn lại, mặc dù nở nụ cười trên môi, nhưng trong lòng không mấy thoải mái.
Họ đã bỏ qua một vấn đề trước đó, đó là phần lớn khán giả trong làng là người già và trẻ em.
Sâm xinh đẹp
Nhóm của Nhan Hạ rõ ràng đã khai thác điểm này, làm cho bầu không khí trở nên sôi động.
Họ đã phạm phải sai lầm.
Sau màn trình diễn của Ân Vi Vi, đến lượt Quý Lăng lên sân khấu.
Anh ấy hát một bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình, khá tình cảm.
Trong làng có người đã xem các bộ phim anh đóng, vì vậy sau khi anh hát xong, tiếng vỗ tay cũng khá nồng nhiệt.
Tiếp theo là Tô Cẩm dẫn theo các em nhỏ lên sân khấu, mỗi em vẽ một bức tranh truyền thống về quả bầu.
Khi những bức tranh được trưng bày, các bậc phụ huynh dưới sân khấu đều rất vui mừng.
Mỗi người đều cảm thấy bức tranh của con mình thật đẹp.
Chữ viết bên cạnh các bức tranh cũng rất tốt.
Dân làng thấy vậy cũng đồng loạt khen ngợi các bức tranh.
Trong bầu không khí như vậy, Cố Diệp Du lên sân khấu và biểu diễn một bài cổ cầm, “Thập Diện Mai Phục.”*
(十面埋伏" /Shí miàn máifú/: là tên của một bản nhạc cổ cầm nổi tiếng. Trong tiếng Việt, nó có thể được dịch là "Mười Mặt Vây Công" hoặc "Mười Mặt Mai Phục." Đây là một tác phẩm cổ điển được biết đến với giai điệu mạnh mẽ và khí thế chiến trận, thường gợi nhớ đến những trận chiến ác liệt.)
Cô ả chơi khá tốt, nhưng hầu hết dân làng không hiểu được.
Tuy nhiên, khán giả trong phòng trực tiếp bình luận một cách công bằng rằng, kỹ thuật chơi của cô vẫn rất đáng khen.
Chỉ có điều, khí thế hùng tráng và không khí chiến trường của bài hát chưa được thể hiện hoàn toàn.
Nếu không có màn biểu diễn trước đó của Nhan Hạ, thì màn biểu diễn của Cố Diệp Du với bài cổ cầm “Thập Diện Mai Phục” vẫn được coi là nổi bật.
Tuy nhiên, so sánh với các màn biểu diễn trước đó, dù là người không hiểu về nhạc cụ, cũng cảm thấy màn biểu diễn của cô ả thiếu đi một phần khí thế và âm điệu so với bài “Bá Vương Tẩy Giáp”* của Nhan Hạ.
(霸王卸甲/Bàwáng xiè jiǎ/: là một bản nhạc nổi tiếng trên đàn pipa (thập cẩm) có nguồn gốc từ Trung Quốc. Tên tiếng Việt của nó là “Bá Vương Tẩy Giáp.” Bản nhạc này kể về sự kiện lịch sử nổi tiếng khi Hạng Vũ, một nhà lãnh đạo quân sự nổi tiếng trong thời kỳ Chiến Quốc, cởi bỏ áo giáp của mình sau khi thất bại trong cuộc chiến. Bản nhạc thể hiện sự bi thảm và cảm xúc sâu sắc, truyền tải không khí hào hùng và đau thương của trận chiến.)
Dân làng vẫn vỗ tay, nhưng cảm xúc không cao như khi nghe bài hát và xem tranh trước đó.
Cũng không đạt được sự kịch tính mà Cố Diệp Du tưởng tượng khi cô được xếp vào vị trí kết thúc chương trình.
Cô cảm thấy hơi ấm ức và có chút hối tiếc.
Lẽ ra cô nên chuẩn bị một bản nhạc hoặc chương trình phù hợp với mọi lứa tuổi.
Tuy nhiên, may mắn là các màn biểu diễn xuất sắc trước đó đều không có sự tham gia của Nhan Hạ, vì vậy cô không bị mất điểm trước đối phương.
Cố Diệp Du vẫn không biết rằng màn biểu diễn của cô ta đã bị so sánh với bài của Nhan Hạ trong các bài viết và bình luận trên phát sóng trực tiếp, nếu không chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Chương trình cuối cùng là màn biểu diễn múa rối bóng của nhóm Nhan Hạ và cụ già.
Múa rối bóng thường được biểu diễn vào ban đêm, nhưng vì chương trình phải rút khỏi vào buổi chiều, nên chỉ có thể biểu diễn vào ban ngày. Tuy nhiên, ban ngày cũng có thể sử dụng ánh sáng mặt trời để biểu diễn, còn gọi là “múa rối bóng dưới ánh sáng mặt trời”*.
(热影子戏 /rè yǐngzi xì/: là "múa rối bóng dưới ánh sáng mặt trời" hoặc "múa rối bóng vào ban ngày. Đây là một phiên bản của múa rối bóng thường được biểu diễn vào ban ngày bằng cách sử dụng ánh sáng mặt trời thay vì ánh sáng đèn như trong các buổi biểu diễn vào ban đêm. Mặc dù không phổ biến như phiên bản buổi tối, nhưng phương pháp này vẫn cho phép các hình ảnh của rối bóng được nhìn thấy rõ ràng.)
Khi bốn người lên sân khấu, Thời Hi Diễn và ba người khác cầm các con rối và điều khiển các động tác cùng với lồng ghép giọng nói. Cụ già và Nhan Hạ phụ trách phần đệm nhạc.
Bốn người Cố Diệp Du thấy Nhan Hạ thay đổi nhạc cụ để đệm nhạc cho tiết mục kịch múa rối bóng. Họ ngạc nhiên và không ngờ rằng cô ấy còn biết nhiều như vậy.
Cố Diệp Du thấy Nhan Hạ thay đổi nhạc cụ và đệm nhạc một cách thành thạo, rõ ràng không phải là người mới học. Nụ cười trên mặt cô bắt đầu tắt dần.
Người phụ nữ này đã giấu bọn họ học nhiều thứ như vậy?
Có thể trước đây Nhan Hạ đã biết nhiều như vậy nhưng không biểu diễn trước mặt họ.
Nhan Hạ làm như vậy là đang đề phòng ai?
Cố Diệp Ngọc cũng có những suy nghĩ tương tự. Nhan Hạ chưa bao giờ nói hay biểu diễn những kỹ năng này trước mặt bọn họ.
Em ấy không tin tưởng họ hay là đề phòng họ?
Ngoài cảm giác không thoải mái, Cố Diệp Ngọc còn cảm thấy có chút uất ức.
Các cụ già trong làng đều rất thích xem múa rối bóng, chương trình này phù hợp với mọi lứa tuổi.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, chương trình đã phát cho mỗi người dân trong làng một bông hoa nhỏ màu đỏ để họ bỏ phiếu cho màn biểu diễn yêu thích nhất.
Cuối cùng, múa rối bóng đã giành chiến thắng, nhận được nhiều hoa đỏ nhất.
Thứ hai là bài hát của Ân Vi Vi, thứ ba là điệu múa của Thời Hi Diễn, thứ tư là tranh của Tô Cẩm.
Thứ năm là bài hát của Quý Lăng, thứ sáu là điệu múa cổ điển của Cố Diệp Du, và thứ bảy là bài hát của Tống Dịch Nhàn.
Thứ tám là đàn cổ của Cố Diệp Du, còn Cố Diệp Ngọc đứng cuối bảng ở vị trí thứ chín.
Khi thấy kết quả này, nụ cười trên mặt của bốn người Cố Diệp Du đều rất gượng gạo. Họ không thể chấp nhận việc không có một tiết mục nào của mình nổi bật hơn so với nhóm còn lại.
Đặc biệt là Cố Diệp Du, cô ta vốn nghĩ rằng nếu nỗ lực hơn một chút, có thể giành được nhiều hoa đỏ nhất. Ai ngờ kết quả lại như thế này, thật tức giận!
Nếu không phải đang trong buổi phát sóng trực tiếp, cô ta chắc chắn đã không thể giữ được sự bình tĩnh và đã yêu cầu anh trai an ủi rồi...
(nếu chương trước hơi cay thì chương này hơi phê hahaha...)