Cha mẹ Việt Bạch đã đi đầu thai, tình huống cụ thể đương nhiên Bùi Tế không thể tiết lộ, mặt ngoài thì nói với Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch là bản thân hắn cũng không rõ lắm.
Cũng may là Việt Bạch cũng không muốn biết quá nhiều, cậu ta chỉ hỏi địa chỉ đại khái của ông bà mình ở Thành Vong Xuyên, sau khi cảm ơn, cậu ta rửa bát rồi vui vẻ rời khỏi căn nhà gỗ.
“Anh ơi, hôm nay Việt Bạch đi phỏng vấn ở công ty “Thác mộng” đó.” Chờ Việt Bạch rời đi, Hứa Triều Hi liền nói.
Bùi Tế đang xem văn kiện, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hứa Triều Hi lại nói: “Em đã đi cùng cậu ấy.” Năm mảnh đất mới khai hoang vẫn còn bỏ trống nên cậu liền đi mua cuốn “Bách khoa toàn thư cây trồng” mà lúc trước đã nghĩ.
Nam quỷ ngồi trên sofa lúc này mới ngẩng lên. Cũng không hề bực mình khi bị quấy rầy, chỉ dịu dàng hỏi cậu: “Sao vậy? Em nghĩ ra công việc gì mới ư?”
Hứa Triều Hi chắp tay sau lưng lắc đầu: “Không phải nha ~~”
Cậu chậm rãi bước tới trước mặt nam quỷ, khóe miệng cố kiềm chế không nhích lên, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Anh có biết công ty “Thác mộng” đó làm công việc gì không?”
Nhìn biểu tình vui lắm nhưng cố nén lại của cậu, khóe mắt Bùi Tế cũng nhiễm lên ý cười, hắn đáp: “Thác mộng? Anh có nghe qua rồi.”
Chu Văn Đán nhàn hạ không có việc gì liền thành lập công ty, ban đầu quỷ giúp quỷ báo mộng cho người nhà, sau đó các quỷ tài đã nghiên cứu ứng dụng dẫn mộng hoa để tùy chỉnh giấc mơ cho các quỷ hồn.
Hắn đã nghe Thần Đồ nhiều lần nhắc tới, cái tên Thần Đồ không hề có thân nhân trên Dương thế cũng đã nhiều lần du ngoạn trong giấc mơ của những người sống đó.
Anh yêu quả nhiên có biết nha!
Nép vào lòng nam quỷ, Hứa Triều Hi ỷ lại mà ôm lấy cổ hắn, giọng đầy hâm mộ: “Thì ra ngoài việc báo mộng, công ty “Thác mộng” còn cung cấp dịch vụ đi tới giấc mơ của người khác, đồng thời còn tùy chỉnh giấc mơ của quỷ ạ!”
Cậu cùng Việt Bạch trước đó đã hỏi thăm giá cả những dịch vụ này, nhưng không tìm hiểu kỹ hơn.
Đi vào giấc mơ của người sống, nghĩ lại cũng thật kinh ngạc. Hơn nữa, tình huống gặp phải sau khi vào giấc mơ là không chắc chắn, giống như ở trong một chiếc hộp mù mịt, tất cả phụ thuộc vào giấc mơ mà chủ nhân giấc mơ trong tiềm thức nghĩ đến.
Đối phương có thể cho rằng mình đang bị quỷ đuổi, hoặc cũng có thể nghĩ mình trở thành siêu nhân đưa quỷ lên núi đao xuống chảo dầu... Có lẽ những quỷ hồn chỉ dám du ngoạn một lần, phải rất lâu nữa mới dám đi tiếp.
Hứa Triều Hi ban đầu cho rằng đây chính là dịch vụ bán chạy nhất, nhưng hóa ra không phải vì hầu hết những quỷ hồn qua Quỷ Môn Quan đều phải uống canh Mạnh Bà.
Đối tượng sử dụng dịch vụ báo mộng nhiều nhất chính là quân nhân. Quân nhân bảo vệ quốc gia, sau khi chết cơ bản không thiếu Minh Tệ, bọn họ có cũng đủ tiền để không uống canh Mạnh bà và mua dịch vụ báo mộng.
Sau đó, người đó sẽ được ưu tiên tuyển dụng làm âm binh.
Nhận ra rằng suy nghĩ của mình đã vô tình chệch hướng, Hứa Triều Hi nhanh chóng chuyển chủ đề, nói, "Anh ơi, em muốn báo mộng cho bà nội viện trưởng."
Vì không có nhiều tiền tiết kiệm nên họ chỉ mua dịch vụ cơ bản để thông báo cho bà nội trưởng khoa rằng cậu và anh yêu đều đang ở Minh giới sinh hoạt rất ổn.
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Tế đầy mong đợi, cậu đã nói rõ ràng như vậy rồi...
"Làm vậy rất tốt mà," Bùi Tế nói, rồi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, "Muộn rồi, em lên lầu đi."
Hứa Triều Hi méo miệng.
Hai ngày vừa rồi, lúc Bùi Tế trở về cũng không còn sớm, đặc biệt là sau bữa tối cậu còn tán gẫu nữa, bây giờ lại càng muộn hơn.
Hai quỷ lần lượt lên lầu, Hứa Triều Hi tắm rửa trước, sau khi tắm rửa xong thì trở về phòng ngủ. Cuốn " điều cần biết khi thành quỷ" đã ở trên đầu giường mấy đêm nay.
Phòng tắm ở bên cạnh, vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy khe khẽ, Hứa Triều Hi cầm lấy cuốn sách, nhìn chằm chằm vào bức tường, sau đó thu lại ánh mắt rồi lật cuốn sách về phía nếp gấp lần trước đã đánh dấu.
" điều cần biết khi thành quỷ", tên sách nhìn thì không hay nhưng nội dung lại rất giá trị, nhất là đối với những quỷ hồn mới chân ướt chân ráo bước vào Minh giới.
Chỉ là dù hấp dẫn đến đâu thì lúc này cũng không thể hấp dẫn nổi Hứa Triều Hi.
Cậu thất thần ngồi đợi, rốt cuộc cũng đợi được đến khi tiếng nước ngừng hẳn.
Chừng một phút sau, nam quỷ mặc áo ngủ mang theo hơi nước ẩm ướt tiến lại gần, vừa nhìn liền thấy tiểu quỷ đang ngồi xếp bằng trên giường mong đợi nhìn hắn.
Bùi Tế bất đắc dĩ, lúc ở dưới lầu hắn đã cố lờ đi tránh Hứa Triều Hi hỏi chuyện, nhưng hiển nhiên đối phương không hiểu ý…..Trong lòng hắn liền xác định, liền đóng cửa kỹ rồi bước đến bên giường.
“Em muốn hỏi gì nào?”
Hứa Triều Hi lập tức bỏ sách xuống: “Em đã từng nằm mơ thấy anh vài lần, có phải anh đã báo mộng cho em không?”
“… Không phải.” Bùi Tế trả lời một câu đầy bất ngờ. Niềm vui và sự mong đợi trong mắt Hứa Triều Hi lập tức đông cứng lại, lộ ra một chút hoang mang.
Bùi Tế không muốn nói dối cậu.
Đã phạm sai lầm liền không thể yên tâm nổi, hắn đã từng quên mất tình cảm với Niên Niên, giờ tuy đã tìm lại được, nhưng hắn lại không dám để Niên Niên biết chuyện đó.
Hắn sợ Niên Niên không chịu tha thứ cho hắn, không tiếp thu được chuyện hắn là Phong Đô Đại Đế. Sao có thể chấp nhận được việc hắn trở thành Đại Đế nhưng lại quên mất tình cảm đó đây.
Hắn chỉ có thể dùng lời nói dối để che đậy lỗi lầm trong quá khứ, muốn tạo nên hạnh phúc giả tạo, nhưng mặt khác, hắn cũng lo sợ những lời nói dối này sẽ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tới lần cuối sẽ không thể vãn hồi.
Cho nên, hắn đã để bản thân rơi vào tình thế khó xử này.
Hắn đã đem hai danh tính Phong Đô Đại Đế và Bùi Tế hoàn toàn tách biệt, bây giờ nếu muốn hợp nhất hai danh tính thành một, Bùi Tế hắn sẽ phải gánh chịu những sai lầm mà bản thân đã gây ra khi là Phong Đô Đại Đế.
Nhưng nhìn thấy Hứa Triều Hi bị lời nói của mình làm cho choáng váng, hắn liền miễn cưỡng từ bỏ.
"Em biết rồi," đứa trẻ còn đang đờ đẫn trên giường đột nhiên lên tiếng, cậu cong môi cười, ánh mắt lấp lánh, "Anh lo lắng sau khi tỉnh dậy em sẽ buồn hơn đúng không?"
Bùi Tế đối mặt với ánh mắt thuần túy của cậu, một lát sau hắn nhẹ giọng: “Ừ.”
Hắn quả nhiên vẫn không muốn Niên Niên đau lòng.
Hắn làm sao dám thừa nhận, ba năm nay trong lòng Phong Đô Đại Đế không hề tồn tại một người tên Hứa Triều Hi.
Hứa Triều Hi vui vẻ lăn lộn trên giường, chỉ khi quay lưng về phía Bùi Tế, cậu mới lộ ra vẻ tội lỗi. May mà anh yêu không hỏi cậu đã trải qua khoảng thời gian khổ sở đó như thế nào...
Tuy nhiên, lời phủ nhận của Bùi Tế cũng ít nhiều ảnh hưởng đến Hứa Triều Hi. Vì vậy sau khi nam quỷ nằm xuống giường, cậu thành thạo lăn vào vòng tay hắn rồi hỏi lại: "Anh này, anh có thích em không?"
Nam quỷ nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi đáp lời: “Đương nhiên là thích em.” Ta thích em đến mức không dám để cho em biết ba năm qua ta đã quên mất điều gì.
Hứa Triều Hi ngẩng đầu hôn lên cằm nam quỷ: "Em cũng thích anh, em thích anh nhất ~"
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Triều Hi hiếm khi dậy sớm, vì hai quỷ sống cùng nhau nên đây là lần đầu tiên Hứa Triều Hi dậy trước khi Bùi Tế đi làm.
Nhưng Bùi Tế vẫn làm bữa sáng, chỉ cần có thời gian, hắn sẽ không để Hứa Triều Hi làm bất cứ việc gì, tất nhiên Hứa Triều Hi ngọt ngào chấp nhận.
Ăn sáng xong, cậu tiễn bạn trai đi làm, sau đó sang nhà Việt Bạch ở cách vách.
Việt Bạch lúc này cũng đã dậy, đang đứng ở trong sân mơ màng rửa mặt, nhìn thấy cậu liền nói luôn: "Hứa Tiểu Niên, cậu tới rất đúng lúc, tôi đang tính ra ngoài mấy ngày tìm ông bà nội."
"Tôi cũng đoán được," Hứa Triều Hi nói, ngoài nhà Việt Bạch có một cái giếng dưới gốc cây, cậu vừa bước qua đó xem vừa hỏi, "Cậu đi bao lâu?"
“Thanh Vân trấn cách đây không xa, chắc chỉ hai ba ngày thôi?” Việt Bạch nhìn thấy cậu tiến lại gần miệng giếng liền nói, “Cẩn thận té ngã, tôi sẽ không cứu cậu đâu.”.
Quỷ đứng bên giếng khịt mũi, "Ôi, ta biết mà, đứa con bất hiếu lúc nào cũng mong ta chết đi để kế thừa cơ nghiệp."
Quỷ đang rửa mặt ngạc nhiên tiếp lời: "Còn đến lượt tôi sao? Không phải vẫn còn anh Bùi à?"
Nói đến Hứa Triều Hi lại thấy rất vui. Cậu nhìn đáy giếng phủ một tầng lá khô dày đặc, không nhìn ra ở đó có nước hay không, liền chẳng nhìn nữa, chỉ nó với Việt Bạch: “Đi đường cẩn thận, cho tôi gửi lời hỏi thăm ông bà nhé.”
“Biết rồi ~~”
Việt Bạch rửa mặt xong thì rời đi, lên thị trấn rồi mới ăn sáng, cậu ta đi rồi, Hứa Triều Hi liền quay về nhà.
Hôm qua cậu mua ít trứng vịt, định ướp thành trứng muối để sau này nấu cháo ăn.
Muối trứng vịt cũng không khó, đầu tiên rửa sạch trứng vịt rồi lau khô, sau đó đắp hỗn hợp nước muối và bùn vàng, cuối cùng dùng màng bọc thực phẩm bọc trứng vịt lại rồi bảo quản nơi râm mát là được.
Bởi vì rất đơn giản nên Hứa Triều Hi ướp xong trứng vịt vẫn chưa tới trưa. Cậu dành thời gian còn lại để đọc sách, chính là cuốn "Bách khoa toàn thư cây trồng ở Thành Vong Xuyên" mà cậu mới mua hôm qua.
Năm mảnh đất mới khai hoang vẫn đang bỏ trống, cậu phải tính xem nên trồng cây gì mới được.
Đến chiều, Hứa Triều Hi đã tính toán xong, cậu định sẽ trồng Dẫn mộng hoa cùng Lệ quả. Hai loại này trên thị trường đều có giá rất cao.
Dẫn mộng hoa thì không vấn đề, công ty Thác mộng đã mở văn phòng trên thị trấn, chắc chắn sẽ không phải lo lắng về việc tiêu thụ Dẫn mộng hoa. Còn Lệ quả, nó có giá rất cao trong giới giải trí, các minh tinh đều thích sử dụng để quay phim.
Còn những lưu ý khi trồng hai loại cây này?
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Hứa Triều Hi chưa nhìn thấy quan tài. Đừng hỏi, hỏi là ngu dốt, là nghé mới sinh không sợ hổ.
Tóm lại, Hứa Triều Hi có một niềm tin mù quáng đối với sự nghiệp làm nông.
Cậu quyết định mai sẽ lên thị trấn mua hạt giống, lần trước cậu đã thấy cả hai loại hạt giống này ở trong tiệm rồi, hôm nay đã muộn, tốt nhất nên chờ bạn trai về ăn cơm ~~
[Anh ơi ~~ chu mỏ hôn hôn]
[Mấy giờ anh mới về, hôm nay anh muốn ăn gì?]
Trước khi nấu ăn tối, bao giờ Hứa Triều Hi cũng gửi tin nhắn cho Bùi Tế hỏi khi nào hắn về, nếu Bùi Tế trả lời về sớm thì cậu sẽ bắt đầu nấu ăn.
Đương nhiên, cậu cũng muốn mượn cớ nói chuyện phiếm với anh yêu nữa.
Bình thường, Bùi Tế sẽ dựa vào số nguyên liệu nấu ăn còn trong tủ lạnh lúc sáng mà đưa ra câu trả lời.
Trừ những món mà Việt Bạch và Hứa Triều Hi buổi trưa đã ăn, hầu hết thời gian Bùi Tế sẽ trở lời khẳng định, sau đó đề tài rất tự nhiên liền chuyển sang chuyện khác.
Nhưng hôm nay thì không giống vậy nữa.
[Anh: Hôm nay anh phải tăng ca rồi, Niên Niên tự quyết định là được, buổi tối đừng nghịch điện thoại quá muộn, trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận.]
Hứa Triều Hi nhìn thấy tin nhắn liền ủ rũ. Trước đây anh yêu thường xuyên về nhà, làm cậu quên mất thực ra anh ấy làm việc ở rất xa.
Nhưng vì Bùi Tế đã nói từ trước nên cậu cũng không quá buồn, chỉ thấy hơi mất mát vì không được ăn cùng ngủ cùng anh yêu mà thôi.
[Vậy anh chú ý nghỉ ngơi nha ~~ tủi thân hôn nhẹ]
[Anh: xoa đầu]