Trời cũng đã muộn, càng lúc càng tối.
Gió lạnh thổi chậu than cháy khiến ánh lửa lay động, người đứng chờ bên đường rùng mình. Bà lão dậm dậm chân cho ấm, chắp tay vái lạy tứ phía, hàng xóm xung quanh cũng làm như bà.
Sau khi ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn, những người đứng chờ bên đường mới yên tâm cùng nhau về nhà. Ngày nào trên TV cũng nhấn mạnh bây giờ phải có ý thức trong việc phòng chống cháy nổ nên họ cũng nghiêm túc tuân thủ.
Những quỷ hồn đang lãnh tiền quanh chậu than cũng giải tán, họ cũng không nặng nề việc có lấy được tiền hay không, dù sao đây cũng coi như một chương trình trong chuyến du lịch lần này, cũng coi như chủ khách đều vui.
Trừ bỏ một quỷ bị đang bị dẫm bên lề đường.
“Này, lễ hội kết thúc rồi, thả tôi ra đi!” Tiểu quỷ đang nói chuyện chỉ mới mười tuổi đầu, môi đỏ răng trắng, khi nói chuyện miệng cũng chu chu lên, nếu không nhìn bộ dạng chật vật của cậu ta thì cũng rất dễ thương.
Sau khi Hứa Triều Hi đếm tiền trong tay tổng cộng là tệ, là tệ đó nha, cậu bất mãn liếc nhìn đứa trẻ trên mặt đất: "Ai bảo em giật tiền hả?"
Đương nhiên là bởi vì khi đó trông nhà ngươi ngốc hề hề, nhìn là biết rất dễ giật tiền rồi.
Tuy nhiên, nhóc không dám nói ra điều này, sợ bị nam quỷ kia đánh. Cũng không biết tại sao, trong nội tâm nhóc luôn có một tia sợ hãi nam quỷ đang giẫm lên mình, sự sợ hãi này khiến nhóc không cách nào phản kháng.
Bằng không, Vương Nhị Ngưu nhóc sao có thể nằm không nhúc nhích chịu quỷ khác bắt nạt chứ? Thật là quái quỷ!
Nhóc ta thống khổ thừa nhận sai lầm của mình: "Xin lỗi đại ca, em sai rồi, em không nên lấy tiền của anh, vì em đói quá mới muốn lấy tiền đổi đồ ăn với quỷ khác thôi huhuhu..."
“Các anh vừa nhìn đã biết là quỷ có tiền, em không giống vậy đâu, em ở Dương thế không nơi nương tựa, ngày Tết cũng không ai hoá vàng mã cho, còn bị những quỷ khác bắt nạt nữa……” Vừa nói vừa thút tha thút thít khóc, nghe rất tội nghiệp.
Hứa Triều Hi có chút không đành lòng, đem Minh Tệ cất vào túi quần anh yêu rồi thuận thế ôm lấy cánh tay nam quỷ, sau đó mới hỏi dò tiểu quỷ trên mặt đất: “Em không phải từ Minh giới đi ra sao?”
“Không phải, em cũng không biết sao lại thế này, lúc chết cũng không thấy Câu Hồn sứ giả tới đón,” nhóc quỷ nói, thử thăm dò muốn bò dậy, kết quả trên lưng bị dẫm càng mạnh, nhóc lập tức huhu khóc lớn, “Em khổ quá, khổ quá huhuhuhuhu!”
“Anh?” Hứa Triều Hi ngẩng đầu gọi, lại lắc lắc cánh tay nam quỷ. Hay là cứ tùy tiện giáo huấn một chút liền thôi đi, nó vẫn là đứa nhóc, sau khi chết lại không có gia trưởng trông coi, khó tránh khỏi học cái xấu.
Tiểu quỷ liếc mắt trộm ngó.
Bùi Tế thở dài: “Niên Niên có biết hắn đã chết bao lâu không?”
Tiểu quỷ lại lớn tiếng khóc: “Huhuhuhu em vừa mới chết chưa được hai năm!”
Bùi Tế: "Ít nhất là năm."
Hứa Triều Hi: "???"
năm? Tính tuổi tác từ lúc sinh thời tới giờ có khi đủ làm ông nội cậu rồi, thế mà còn dám giả vờ đáng thương, còn gọi cậu là anh?!
Vô sỉ!
Thật không biết xấu hổ!
Xoa xoa đầu Hứa Triều Hi đang bị tiểu quỷ làm cho tức giận xong, Bùi Tế cúi đầu nói với lão quỷ đang nằm trên mặt đất: “Nếu ngươi cảm thấy lần trước Câu Hồn sứ giả không tới đón ngươi, vậy thì lần này bổ sung đi.”
Lúc tóm lão quỷ lấy tiền của Hứa Triều Hi này, Bùi Tế đã lấy di động báo cho Hắc Bạch Vô Thường.
Nghe đến đây, lão quỷ đột nhiên hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy hai bóng quỷ quen thuộc trong trang phục đen trắng xuất hiện trước mặt.
Nhưng hắn không thể chạy, hai sợi dây xích nhanh chóng quấn lấy trói chặt hắn, Bạch Vô Thường vừa kéo sợi xích vừa chế nhạo: "Vương Nhị Ngưu, ngươi lại chạy!"
Lão quỷ Vương Nhị Ngưu: Ngươi dám buông ta liền dám chạy! Sinh hoạt ở Dương thế nhiều màu sắc như vậy sao lại muốn đi cái nơi lạnh như băng Minh giới chứ?!
Hiển nhiên, vị Vương Nhị Ngưu này cũng không biết sinh hoạt ở Minh giới bây giờ cũng nhiều màu sắc giống như vậy.
Hàng ngày Hắc Bạch Vô Thường đều rất bận rộn, khó tránh khỏi có lúc xao nhãng. Khi những quỷ hồn đã vượt qua thời kỳ mông lung và khôi phục ký ức lúc sinh thời, có quỷ sẽ chủ động tìm quỷ sai mang họ về Minh giới, nhưng cũng có quỷ sẽ trốn thật xa.
Vương Nhị Ngưu là trường hợp sau, trong năm ở Dương thế, hắn đã tránh được quỷ sai rất nhiều lần.
Khi Hắc Bạch Vô Thường bắt quỷ, Bùi Tế dẫn Hứa Triều Hi tránh ra xa chút.
Đứng ở ven đường, Hứa Triều Hi tò mò đánh giá hai vị Vô Thường kia rồi nói: “Sao hai vị Hắc Bạch Vô Thường này lại không giống như hai vị lần trước em gặp nhỉ.”
Thực ra y phục thì giống nhau, chỉ là Vô Thường đến nhân gian thường không đội mũ, nhưng hai vị này thì có. Trên mũ viết hai dòng chữ: Gặp liền phát tài, Thiên hạ thái bình.
Giống như đúc những gì viết về Hắc Bạch Vô Thường mà cậu đã đọc trong sách.
Chẳng lẽ hai vị này mới chính là Hắc Bạch Vô Thường chân chính? Còn những vị lần trước cậu thấy chỉ là thủ hạ tiểu lâu la?
Ngay lúc Hứa Triều Hi còn đang suy nghĩ, Hắc Bạch Vô Thường đột nhiên giơ tay vái lạy về phía bọn họ, sau đó mới dẫn quỷ hồn biến mất.
Hứa Triều Hi sau khi kinh ngạc liền có hơi bối rối hỏi: "Tại sao bọn họ lại vái lạy?"
Bùi Tế: "Có lẽ là do anh đã cung cấp tin tức về quỷ hồn chạy trốn."
Hứa Triều Hi nghe được tiểu quỷ mà họ gặp kia thực ra là lão quỷ chạy trốn thì cũng không ngoài ý muốn, cậu vừa nghe Bạch Vô Thường nói, lão quỷ kia rõ ràng là sau khi chết đã trốn khỏi Hắc Bạch Vô Thường tiếp dẫn nên mới có thể quanh quẩn trên Dương thế đến tận bây giờ!
Cũng vì không đến Minh giới nên mới có thể du đãng tận năm mà vẫn giữ bộ dạng trẻ con.
Nhưng cậu lại hoài nghi những lời nam quỷ nói: “Anh nói dối em, Hắc Bạch Vô Thường có thần vị, trừ phi địa vị của anh cao hơn họ!”
Cậu hơi nheo mắt nhìn nam quỷ, bộ dạng anh đừng nghĩ gạt được em.
Bùi Tế mỉm cười nhéo nhéo chóp mũi cậu, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, anh được thăng chức, hơn nữa chức vị của anh cũng cao hơn bọn họ.” Đôi khi hắn hy vọng Hứa Triều Hi có thể đoán được thân phận của mình, nhưng rồi lý trí lại nói cho hắn biết giờ vẫn chưa đến thời điểm.
Quả nhiên không uổng công tăng ca nha! Hứa Triều Hi kinh hỉ: "Anh được thăng chức rồi! Có thần chức không? Anh làm gì vậy?"
Bùi Tế: “Có thần chức, cụ thể làm gì thì Niên Niên đoán xem.”
Không quan trọng, bọn họ còn có thời gian rất lâu, từ từ cũng được.
Thời gian không còn sớm, tiết Hàn Y cũng sắp trôi qua, nam quỷ dẫn theo tiểu quỷ quay trở lại miếu Thành Hoàng ở thành phố Tô Nam. Trong đêm, hai bóng quỷ càng lúc càng mờ dần, cho đến khi biến mất.
Chỉ có một giọng nói nhỏ vẫn phát tán trong không trung.
“Phải nhắc nhở anh một chút nha……”
“Công việc phức tạp, phải tiếp xúc nhiều với Quỷ thần……”
“Ah, lẽ nào anh làm thư ký? Sau khi tái cơ cấu, thư ký cũng có thần chức sao….”
……
Ba quỷ gặp nhau ở miếu Thành Hoàng, một lần nữa đi qua thông đạo trở về ngôi nhà gỗ trong tiểu viện ở Minh giới.
Thời gian rất gấp, chỉ ít phút nữa là sang ngày . Ảo ảnh về Dương thế càng lúc càng ảm đạm mơ hồ, giống như cách một tầng mặt nước, cho đến khi sang ngày thì tất cả đã khôi phục như cũ.
Hứa Triều Hi đưa mắt nhìn lại, hỏi Việt Bạch: "Lúc trước tôi không có thời gian hỏi, tình hình của cậu ở đó thế nào rồi? Có tốt không?"
Việt Bạch sờ sờ đầu, nói: "Rất thuận lợi, tôi không đụng phải đạo sĩ."
Hứa Triều Hi vô ngữ: “…….Ai hỏi cậu có gặp đạo sĩ hay không, tôi đang hỏi ông bà ngoại cậu mà.”
“……Họ khỏe, chỉ là đã già đi rất nhiều. ”
Cậu ta theo hai quỷ vào nhà, ngồi xuống phòng khách, nói: "Nhưng giờ tôi đã nhìn thoáng rồi, cùng lắm là chết, sau khi chết còn có thể đoàn tụ ở Minh giới."
Hứa Triều Hi cũng cảm thấy như vậy. Sau khi biết Minh giới tồn tại, đối với tử vong, cậu đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Cậu ngồi trên sofa cùng Bùi Tế, Việt Bạch ngồi đối diện tay chống cằm, hỏi: “Cậu thì sao? Sẽ không ở Ngôi nhà hạnh phúc nguyên ngày chứ?”
Hứa Triều Hi: “Đương nhiên là không nha, tôi cùng anh ấy đi xem tế lễ dọc đường, còn nhận được tiền nữa ~” Cậu cong khóe miệng, dáng vẻ đắc ý dào dạt, vừa nói vừa móc móc túi áo nam quỷ, móc ra một chồng Minh Tệ.
Việt Bạch trợn to hai mắt: "Thật ghen tị! Lúc trước tôi thấy trên mạng nói có vụ này rồi, còn tìm một vòng ở thành phố Tô Nam, thế mà một sợi lông cũng không tìm thấy!"
Cậu ta còn tìm được nữ minh tinh mình thích, nhưng nữ minh tinh lại bí mật hẹn hò với bạn trai ở nhà, nên niềm vui bất ngờ này có vẻ không được "vui" cho lắm.
Hứa Triều Hi giải thích vì địa điểm không phải ở thành phố Tô Nam, không tìm được cũng không phải do số cậu ta nhọ, Việt Bạch nghe xong mới dễ chịu hơn chút.
Hứa Triều Hi hào phóng hứa hẹn: "Lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi cùng!"
Ngồi trong phòng khách một lát, Việt Bạch tạm biệt hai người rồi về nhà, Hứa Triều Hi và Bùi Tế tắm rửa xong cũng nghỉ ngơi.
Đối quỷ mà nói thì một ngày một đêm không ngủ kỳ thật cũng chẳng mệt, nhưng sinh hoạt phải có nghi thức cảm, vì thế Hứa Triều Hi liền ôm nam quỷ ngủ đến không biết trời trăng.
Sau tiết Hàn Y, mọi quỷ sẽ trở lại làm việc bình thường, Hứa Triều Hi tưởng rằng Bùi Tế sẽ lại bận rộn, dù sao trước đây Bùi Tế cũng rất bận, nhất là bây giờ anh ấy mới được thăng chức.
Nhưng đáng ngạc nhiên là nam quỷ có vẻ không bận rộn như cậu tưởng. Mỗi ngày tan tầm về đúng giờ còn không nói, đôi khi còn có thể về sớm để giúp cậu làm ruộng.
Đối với việc này, Bùi Tế giải thích là: “Thăng chức rồi, phải giao một số công việc cho cấp dưới mới được.” Ví dụ như Sở Giang Vương.
Sở Giang Vương, thảm!
Đương nhiên Hứa Triều Hi rất mừng, mỗi ngày đều vui vẻ ở bên anh yêu.
Chiều hôm đó, cậu đã kiểm tra lại toàn bộ vườn tược của mình — vườn rau, vườn cây ăn quả, vườn Lệ quả, vườn Dẫn mộng hoa, còn cả ao sen nữa. Bùn trong ao đã khô một chút, đã đến lúc gieo hạt rồi.
Hứa Triều Hi vui vẻ về nhà, định gieo hoa sen trước.
Trùng hợp nam quỷ hôm nay lại về sớm, cậu liền rủ: “Anh ơi, chúng ta cùng đi gieo hạt sen nhé?”
Bùi Tế đang đứng ở bàn uống nước liền buông ly xuống, gật đầu với cậu: “Ừ.”
Nếu muốn trồng hoa sen, hắn tiếp tục mặc chính trang cũng không thích hợp, bèn thay đồ dưới ánh mắt dòm ngó của tiểu quỷ, nhóc này lại còn tranh thủ sờ sờ cơ bụng, ăn đậu hũ hắn nữa.
Thay quần áo xong, Bùi Tế nắm lấy bàn tay đang lộn xộn đưa lên môi hôn: "Đừng nghịch nào."
Sau đó hai quỷ đi đến phòng dụng cụ ở tầng dưới để thay đôi ủng chống thấm nước, Hứa Triều Hi chuyển chuyển dép lê rồi nói: "Em không thay đâu, lát em sẽ đi chân trần."
“Không được,” Nam quỷ nghiêm nghị nói, ấn ấn đầu tiểu quỷ bắt cậu đi ủng, “Dưới nước có thể có vật sắc nhọn.” Tỉ như vỏ sò vỏ ốc các kiểu.
Hứa Triều Hi mím miệng ra vẻ không vui, nhưng thực tế mắt lại đang ngắm anh yêu của mình, anh yêu hơi nhướng mày quan tâm cậu, đẹp trai quá đi mất ~
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hai quỷ tay trong tay đi ra ngoài, Bùi Tế còn xách một thùng hạt giống, thật không giống đi trồng sen mà giống như hẹn hò hơn.
Hạt sen ngâm trong thùng, mỗi ngày đều thay nước, còn chưa đến nửa tháng đã nảy mầm.
Nhặt hạt, hướng chồi lên trên rồi lần lượt ấn vào lớp phù sa hơi khô, chừa lại khoảng trống ở giữa. Ao không lớn, diện tích họ sẽ trồng cũng chỉ đến mét vuông.
Sau đó, Hứa Triều Hi tiến đến vài bước với lấy cái thùng rỗng bước ra suối múc một nửa thùng nước, sau khi trở về, cậu cẩn thận đổ nước dọc theo bờ ao, dòng nước trong vắt chảy vào trong ao rồi nhanh chóng chìm xuống bùn khô.
Hứa Triều Hi đứng lên vỗ vỗ hai tay, cười nói với nam quỷ: "Được rồi! Mấy tháng nữa chúng ta sẽ được ngắm hoa sen ~"
Khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ dính đầy bùn, thậm chí còn dính cả lên tóc.
“Mèo hoa nhỏ.” Nam quỷ khẽ cười, lấy tay lau bùn trên mặt trên tóc cậu.
Tiểu quỷ cười toe toét vui vẻ dụi mặt vào ngực nam quỷ, khiến bùn dính cả lên áo hắn.
“Anh ơi, lát mình lên trấn báo mộng cho bà nội viện trưởng nha,” Hứa Triều Hi vừa nói vừa quay về nhà gỗ thay đồ, “Sau đó chiều ăn cơm ở trấn trên luôn nhé.”
Bùi Tế không phản đối: “Ừ.”
Hai quỷ sửa soạn xong liền ra cửa, trên đường còn đi qua nhà chú Chung.
Tiểu viện luôn điệu thấp trước đây giờ sôi động hẳn lên, đại môn mở rộng, quỷ ra quỷ vào, một nhóm các bà các cô đang giúp bố trí phòng tân hôn. Nơi nơi đều dán chữ hỉ và treo đèn lồng đỏ.
Hứa Triều Hi chợt nhớ ra: Chú Chung sắp kết hôn.
Lại nhìn lại mình, lão phu lão thê rồi mà anh yêu còn không cho cậu ăn thịt! Giờ không phải tăng ca nữa rồi mà cũng không được, giận ~~
Canh ba ba không có tác dụng, xem ra phải uống canh lộc tiên rồi!