Hai quỷ nói xong rồi ăn cơm chiều, rồi mới về nhà nghỉ ngơi. Rất nhanh đã đến ngày cưới của chú Chung.
Hôm cưới có rất nhiều quỷ đến dự.
Minh giới cũng khá ít quỷ chung sống với nhau, đa phần chỉ sống một mình, bởi vậy đám cưới chú Chung với dì Phương cũng không có người nhà mấy, chủ yếu là bạn bè hàng xóm.
Nhưng vẫn rất náo nhiệt.
Hôm ấy là ngày làm việc, ban ngày Bùi Tế và Việt Bạch vẫn phải đi làm nên chỉ có thể đến ăn cưới buổi tối. Buổi trưa, Hứa Triều Hi ngồi cùng bàn với các dì các cô, bên trên có mấy quỷ của công ty tổ chức tiệc cưới đang biểu diễn một vài chương trình, các dì xung quanh thì đang nói chuyện phiếm.
Hứa Triều Hi cũng đang vừa ăn cơm vừa hóng chuyện.
“Lão Chung đã từng uống canh Mạnh Bà, chẳng biết lúc sinh thời đã kết hôn chưa.”
“Nhìn tuổi là biết mà, tuổi sao có thể chưa kết hôn, có khi còn có cả cháu nội rồi ấy! ”
“Đừng nói lão Chung, tiểu Phương cũng đâu còn trẻ nữa, sống thêm hai năm có khi cũng có cháu nội luôn.”
“Hy vọng hai người họ có thể thuận lợi kết hôn!”
Hứa Triều Hi ngơ ngác, đây là đang nói về cái gì vậy? Cậu vừa ăn cơm vừa cười hỏi, "Chị ơi, chị đang nói cái gì vậy?"
Mấy chị đang nói chuyện đều nhìn cậu.
Trong số đó có một chị gái khá thẳng tính, nhìn mặt cậu ngơ ngác liền đoán cậu mới tới Minh giới không lâu, chị ta nói: “Cậu không biết sao? Ở Minh giới có nhiều quỷ kết hôn với nhau lắm, tuổi trẻ chút thì thôi không nói, nhưng có mấy quỷ lớn tuổi, cậu nói xem có phải lúc sinh thời họ đã kết hôn rồi không?”
Này….đại đa số chắc đều đã kết hôn rồi nhỉ.
Nói tới đây thì Hứa Triều Hi đã đoán được đại khái chuyện mọi người đang thảo luận. Lúc sinh thời đã kết hôn, sau đó lại uống canh Mạnh Bà, vậy quỷ còn lại chẳng phải sẽ lẻ loi sao?
Quỷ cũng có nhu cầu tình cảm, gặp được một nửa thích hợp tất nhiên sẽ muốn thành gia. Nhưng vấn đề là bạn lữ của họ trên Dương thế sẽ ra sao?
Chị gái kia liền kể với cậu một câu chuyện cũng khá phổ biến: “Uống canh Mạnh Bà rồi, hai bên đều chẳng nhớ rõ nhau nữa, anh kết hôn ư? Nói không chừng ít ngày nữa tôi cũng sẽ kết hôn thôi!”
"Chúng tôi còn gặp một chuyện như thế này. Ở một hiện trường đám cưới, người vợ lúc còn ở Dương thế của nam quỷ đang kết hôn tìm tới! Vợ anh ta nhớ anh ta, cô ấy lại không uống canh Mạnh Bà nên sống chết nói anh ta ngoại tình, nhưng nam quỷ kia thực sự đã không còn nhớ gì cả."
Vậy nam quỷ bị nói ngoại tình kia có thấy oan ức không? Hình như là có.
Quy củ của Minh giới chính là sau khi chết sẽ bắt đầu lại một lần nữa, mọi người ai cũng như vậy, uống canh Mạnh Bà xong là bắt đầu thành gia lập nghiệp.
Người vợ kia của hắn có sai không? Tất nhiên là không, đối phương là chồng cô, đã kết hôn với cô, cô làm vậy có gì sai chứ?
Nhà gái trong đám cưới đó cũng khổ, rõ ràng yêu đương tự do mà cuối cùng lại bị mắng là tiểu tam.
Chị gái kia thổn thức: “Nhà gái ngay lúc đó liền tuyên bố dẹp luôn, không hết hôn nữa, còn nhà trai hiện tại nghe nói cũng vẫn đang dây dưa với vợ cũ, chẳng biết có sống cùng nhau không.”
Hứa Triều Hi nghe xong liền cảm thấy phức tạp, giờ mà hỏi cậu thì cậu cũng chẳng thế nói được là ai đúng ai sai. Mọi người đều đúng, vậy ai mới là người sai đây?
Cũng do Phong Đô Đại Đế cả.
Lẽ ra trước khi đầu thai thì không nên uống canh Mạnh Bà!
Lúc này một chị gái khác lại nói chen vào: “Chuyện cô kể là người vợ vẫn nhớ rõ, chuyện tôi kể thì không giống vậy. Có nam quỷ sau khi chết vẫn nhớ rõ sự việc lúc sinh thời, hắn rất yêu người vợ trên Dương thế, quyết tâm chờ đợi đối phương, quỷ nào giới thiệu đối tượng cũng không quan tâm!”
“Kết quả ra sao, các cô đoán xem?” Úp mở vài giây, chị gái mới nói, “Hắn mất chưa đầy hai năm thì vợ hắn đã tái hôn rồi!”.
“Ầy, vậy thì khổ quá.”
“Còn không bằng nghe quỷ khác giới thiệu mà tìm đối tượng đi cho rồi.”
Ờm….cái này cũng không thể trách Phong Đô Đại Đế. Nam quỷ này không uống canh Mạnh Bà, nhưng vợ anh ta ở Dương thế tái hôn thì trách ai được? Phong Đô Đại Đế sao có thể quản được việc vợ anh ta tái hôn hay không.
Rút lại suy nghĩ trách cứ với Phong Đô Đại Đế, Hứa Triều Hi tiếp tục vùi đầu vào ăn uống, nhóm chị gái vẫn đang tám chuyện, nhưng suy nghĩ của cậu lại trôi sang nơi khác...
Anh yêu mất khi còn trẻ, anh ấy lại đẹp trai, tính tình ôn hòa kiên nhẫn như vậy, liệu có….
Mặc dù cậu biết khả năng này là rất nhỏ, thậm chí có thể nói là không có, nhưng nếu như thì sao? Hứa Triều Hi không khỏi tự hỏi, liệu có khi nào anh ấy đã yêu quỷ khác không?
Sau khi chết còn không phải là một lần nữa bắt đầu lại sao? Anh yêu lại không biết khi nào cậu chết, nếu anh ấy nghĩ tới việc bắt đầu lại một lần nữa……
Hứa Triều Hi càng nghĩ càng hoảng, đặc biệt là nghĩ từ khi hai người đoàn tụ, công việc của anh ấy vẫn luôn rất bận, có đêm còn không về nhà ngủ. Nếu những đêm đó không phải anh ấy tăng ca, mà là đến nhà quỷ khác thì sao?
Càng khiến Hứa Triều Hi bất an là đến tận giờ Bùi Tế vẫn không chạm vào cậu.
Ôm ấp có, hôn hôn có, nhưng sau đó nữa thì không có. Lần trước bận việc thì thôi, nhưng mấy ngày gần đây anh ấy rảnh rỗi rồi cũng vẫn không có, làm gì có cặp đôi nào như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hứa Triều Hi cũng vẫn không tin là anh yêu có quỷ khác, cậu tin tưởng anh ấy, hơn nữa cũng có tự tin này.
Điều cậu thắc mắc là tại sao anh ấy lại không chạm vào cậu.
Hay là thử một chút?
Vốn dĩ nói canh lộc tiên chỉ là nói đùa, nhưng giờ cậu lại thực sự muốn nấu. Có điều lộc tiên thì thôi, làm canh thịt nai là được rồi, anh yêu vốn đã lợi hại, bổ quá cũng không tốt.
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa ở nhà chú Chung, khi về nhà Hứa Triều Hi đã thử nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, điều này càng củng cố thêm quyết tâm mua thịt nai của cậu.
Hôm sau Bùi Tế đi làm, Hứa Triều Hi tưới nước cho Dẫn mộng hoa và Lệ quả xong liền về nhà, cậu ngồi trên sofa nhắn tin cho Đồ Đồ Tử:
[Anh có thể mua thịt nai tươi không? 】
Lúc đó Thần Đồ đang ở thành Độ Sóc quấy rối Úc Lũy làm việc. Mới một thời gian không gặp mà xú đệ đệ càng ngày càng quá mức, không coi ca ca hắn đây ra gì cả, lần nào nhắn tin cũng rặt cái giọng châm chọc mỉa mai!
“Trong thành mới có một công viên giải trí mới, ngươi có thể đi chơi một lát đi được không?” Lần nữa bị tiếng di động làm phiền, Úc Lũy hờ hững ngẩng mặt lên nói.
“Hahaha ngươi không thấy buồn cười sao!” Cầm lại điện thoại, Thần Đồ cười haha nói với Úc Lũy, “Ta đây đã lớn tuổi như vậy rồi, ngươi lại còn bảo ta đi công viên giải trí?”
Úc Lũy cười lạnh: “Ngươi cũng biết ngươi lớn tuổi như vậy rồi sao?”
“Aiz, xú đệ đệ nói chuyện không dễ nghe tẹo nào,” Thần Đồ cũng không tức giận, vẫn ngồi bắt chéo chân trên bàn làm việc, “Gọi một tiếng Thần Đồ ca ca ta đây sẽ đi.”
Úc Lũy lập tức tỉnh rụi nói: “Thần Đồ ca ca.” Nói xong lại vùi đầu làm việc, miệng thúc giục: “Mau cút.”
Thần Đồ lắc đầu ra khỏi phòng, đệ đệ nhà mình đúng là đồ cuồng công việc hệt như Đế Quân vậy.
Đúng lúc này thì em trai mưa của Đế Quân nhắn tin.
[Em trai mưa của Đế Quân: Anh có thể mua thịt nai tươi không?】
Thần Đồ lập tức hứng thú hứng thú bừng bừng nhắn lại: 【Đương nhiên là có thể! Cậu muốn mua nai loại nào? Nhiều thịt hay ít thịt? Khi nào cần? Hôm nay chốt đơn đi mai tôi ship liền ~~】
Hứa Triều Hi: sao tôi trông anh còn có vẻ hứng thú hơn cả tôi thế nhỉ.
Ban đầu cậu muốn mua trên mạng nhưng lo ngại thịt gửi chuyển phát nhanh sẽ bị hỏng, sau đó cậu mới nhớ ra cái vụ “đặt hàng hôm nay hôm sau giao luôn” của Đồ Đồ Tử.
Vì vậy, cậu nhắn lại: [Loại hơi khô một chút, thịt chân sau, nếu được thì làm ơn giao vào ngày mai giúp tôi, cảm ơn anh ~]
Thần Đồ: Hả? Hơi khô một chút…..
Chậc chậc chậc, có vẻ như hắn đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, cứ như thể nhìn thấy được biểu hiện của Đế Quân sau khi biết chuyện này vậy.
Vị Đế Quân mà hai quỷ nhắc đến giờ vẫn đang ở thành Vong Xuyên, không hề biết những chuyện đang xảy ra.
Vừa chốt đơn buổi sáng, Thần Đồ đã gấp không chịu nổi mà giao chân nai đến thôn Tiểu Khê, còn tiện thể ship luôn cả giá nướng BBQ mà Hứa Triều Hi đặt.
Hắn tâm dương khó nhịn, muốn lưu lại hóng chuyện nhưng không dám, chỉ đành bóng gió hỏi Hứa Triều Hi mua thịt làm gì.
Hứa Triều Hi trả lời hắn một cách đương nhiên: "Mua thịt nai còn để làm gì? Đương nhiên là để ăn!"
Khí hậu của thành Vong Xuyên luôn duy trì nhiệt độ giống với hai mùa xuân thu của miền Nam Hoa Quốc, không lạnh cũng không nóng, ăn đồ nướng là vừa đẹp.
Đuổi Đồ Đồ Tử muốn hóng chuyện đi, buổi chiều Hứa Triều Hi cắt một miếng thịt nai cất đi. Chân nai Đồ Đồ Tử mang tới rất lớn, một lần không thể ăn hết được, cậu liền cất vào tủ lạnh.
Phần thịt còn lại cậu cắt miếng rồi ướp gia vị, phần xương thì cho thêm vài vị thuốc bắc rồi hầm canh.
Đun lửa lớn nên nhanh sôi, váng mỡ nổi ục ục, Hứa Triều Hi chỉnh nhỏ lửa đi, biểu tình có hơi chột dạ.
“Thịt nai nướng BBQ và xương canh thịt nai….chắc sẽ không bổ quá đâu nhỉ?”
Ngoài thịt nai, cậu còn chuẩn bị thêm một ít xúc xích giăm bông và các loại rau tươi.
Khi Bùi Tế đi làm về, công cuộc chuẩn bị đồ nướng đã gần xong, giá nướng được dọn ra sân, bên trong bếp lửa sáng rực, bên cạnh còn có một bàn nguyên liệu.
“Tối nay ăn thịt nướng sao?” Nam quỷ vừa bước vào sân liền hỏi.
Chú ong chăm chỉ Hứa Triều Hi đang xiên thịt rồi đặt lên giá nướng BBQ, ngọn lửa bốc cao gần như lan đến tay cậu, Bùi Tế nhìn mà hoảng: “Niên Niên đừng nhúc nhích.”
Hứa Triều Hi bị gọi đột ngột liền dừng lại, chắc anh ấy chưa phát hiện ra đâu nhỉ? Cậu che giấu lương tâm cắn rứt, ngoan ngoãn hỏi lại: “Có chuyện gì vậy anh?”
Bùi Tế kéo cậu ra xa chút: “Em cứ ngồi chơi điện thoại đi, nướng thì chờ anh xuống rồi nướng.”
Nói xong liền cầm lấy xiên thịt, vừa liếc nhìn, hắn hỏi: “Đây là thịt gì vậy?” Nhìn có vẻ không giống loại thịt bình thường vẫn ăn.
Hứa Triều Hi chột dạ, tiến lên thơm “Pi” một cái lên môi nam quỷ rồi đáp: “Thịt lợn rừng! Anh nhìn nó có giống thịt lợn mình vẫn ăn không?”
Bùi Tế ừ một tiếng, cũng không nhìn thêm, chỉ bảo: “Để anh lên lầu thay đồ đã, em cứ ngồi chơi đi, chờ anh xuống lại nướng.” Nói xong liền hôn nhẹ lên môi Hứa Triều Hi: “Nghe lời.”
Hứa Triều Hi thành thật gật đầu.
Lúc Bùi Tế thay quần áo xong, công việc nướng thịt tự nhiên sẽ do hắn làm, Hứa Triều Hi chỉ cần ngồi bên cạnh chờ ăn là được.
Bùi Tế nướng xong lượt đầu tiên liền đưa cho Hứa Triều Hi, Hứa Triều Hi cầm một xiên thịt nai, vừa thổi vừa ăn, đôi mắt tinh nghịch tính toán.
Sau khi thịt nướng nguội, cậu đưa xiên thịt đến miệng nam quỷ, mong đợi nói: "Anh ăn thử đi ~"
Không chút nghĩ ngợi, Bùi Tế cúi đầu cắn một miếng, sau đó hơi nhíu mày nói với Hứa Triều Hi: "Thịt này có vẻ hơi nóng, Niên Niên đừng ăn quá nhiều."
Nóng? Nóng mới tốt nha!
Hứa Triều Hi hùa theo: “Vậy em sẽ ăn ít, còn anh ăn nhiều chút đi!”
Nam quỷ như hiểu ra cái gì, đôi mắt đen như mực nhìn cậu, “Niên Niên…..” hắn gọi một tiếng, giọng nói như đã hiểu, “Là thịt nai phải không?”
"Thịt nai gì cơ? Anh ơi, em cũng không biết nữa", tiểu quỷ chớp chớp mắt nói, "Em còn đun canh xương trong nồi đó. Anh ơi, anh uống thêm đi".
Bùi Tế không biết phải làm gì. Hắn nào cần phải uống canh xương nai đâu, chỉ cần Hứa Triều Hi ở bên cạnh thôi đã tốt hơn hàng ngàn loại thuốc bổ rồi.
Hắn bất động, đơn giản là vì sợ Hứa Triều Hi sau khi biết hắn từng xem nhẹ đoạn ký ức kia sẽ không chịu tha thứ cho hắn mà thôi.
Nhưng dù vậy, đêm đó Bùi Tế vẫn uống không ít canh.