"Về rồi à." Giang Bất Du đặt điện thoại úp lên bàn trà, cậu đứng lên đi về phía Lục Xuyên, nhận lấy áo khoác tây trang anh vừa cởi xuống.
Giống như là một đôi vợ chồng ở bên nhau rất lâu rồi vậy.
Giang Bất Du cố ý liếc nhìn nhãn hiệu của áo khoác, đó là một thương hiệu may tây trang cao cấp, rất nhiều minh tinh, lão tổng công ty đều đặt quần áo ở đây.
Trước đây sao lại không phát hiện ra nhỉ.
Đích tử tập đoàn Lục thị, thân phận cực kỳ lớn.
"Tối nay ăn gì?" Lục Xuyên day day huyệt thái dương hỏi.
Cả ngày hôm nay anh đều ở bên ngoài giải quyết một tranh chấp thương nghiệp rất khó xử lý, vô cùng đau đầu, nhưng cuối cùng cũng xem như giải quyết được rồi.
Sau khi giải quyết xong, nơi anh muốn quay về đầu tiên chính là nhà Giang Bất Du, cũng không biết từ lúc nào, anh có chuyện phiền lòng, chỉ muốn ở đây ngồi một lát, anh liền có thể bình tĩnh lại.
"Anh muốn ăn cái gì? Em sẽ làm cái đấy." Giang Bất Du cong khóe môi, hôn lên trán Lục Xuyên.
"Tôi muốn ăn cậu, cậu sẽ làm sao?" Hai mắt Lục Xuyên trầm xuống, lực độ nắm cổ tay Giang Bất Du dần tăng lên.
"Cũng không phải, không được." Giang Bất Du sáp lại gần Lục Xuyên nói, "Ngày mai em không cần phải đến kịch viện."
Nói xong, Giang Bất Du liền cảm nhận được một sức lực cực lớn đẩy cậu lên sô pha, sau đó môi của Lục Xuyên lập tức sáp đến. Truyện Trọng Sinh
Giang Bất Du nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Lục Xuyên, đắm chìm vào nụ hôn sâu.
Không biết qua bao lâu, Giang Bất Du cuối cùng cảm nhận được thứ kia từ trong cơ thể mình rút ra.
"Thân hình khôn tồi, tiếp tục duy trì." Lục Xuyên vỗ lên mông Giang Bất Du một cái sau đó đứng dậy.
"Chết tiệt!" Giang Bất Du im lặng mặc đồ ngủ, cậu nên mừng là cái cường độ làm tình này không so được với một phần vạn luyện tập lúc bình thường của cậu, cũng nên mừng là hôm nay số lần Lục Xuyên muốn thật sự không nhiều, nếu không thì, cậu không dậy được rồi.
Hai người ăn cơm xong, Giang Bất Du bị Lục Xuyên lôi kéo ấn lên giường lại làm vài lần, cuối cùng của cuối cùng, Giang Bất Du đều khàn cả giọng rồi.
"Lục Xuyên."
"Sao vậy."Giang Bất Du nằm bò trên giường, bây giờ cậu chỉ có thể dùng tư thế này, cậu hỏi Lục Xuyên, "Ngày mai anh có việc gì không."
"Có việc cứ nói."
Sau khi giải quyết xong vụ việc kia, vẫn là có máy ngày yên tĩnh, Lục Xuyên thầm nghĩ.
"Ngày mai có một vũ công nổi tiếng sẽ biểu diễn ở đại kịch viện quốc gia, bạn em cho em hai tấm vé, em muốn..."
Còn chưa đợi Giang Bất Du nói xong, Lục Xuyên liền chặn lời, "Tôi không đi, không rảnh."
Anh tưởng là Giang Bất Du sẽ nháo một trận, nhưng ngoài ý muốn là Giang Bất Du không có phản ứng gì.
"Được thôi." Giang Bất Du gật đầu, cậu hiểu, Lục Xuyên quản lý một công ty lớn như vậy, sao có thời gian rảnh cùng cậu đi xem vũ kịch, có thể ngày ngày chạy đến chỗ cậu, buổi tối còn ở lại đây, đã là rất tốt rồi.
Mặc dù đến bây giờ cậu vẫn không hiểu, vì sao một tổng tài như Lục Xuyên, lại cứ ở nhà của cậu.
Ngoài trừ thích, cậu không nghĩ ra gì khác.
Nhưng mà Lục Xuyên lại cứ không chịu thừa nhận.
Giang Bất Du thở dài một hơi, vươn tay tắt điện, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có điện thoại của Lục Xuyên vẫn còn sáng.
Lục Xuyên ít ngủ, giờ này anh còn chưa ngủ được.
Anh ấn vào vòng bạn bè, lướt xuống dưới, không biết muốn lướt tìm cái gì ở đây.
Lướt wechat được hai phút, ngón tay Lục Xuyên dừng lại.
Diệp Thần: [Ngày mai đi xem vũ kịch của thầy Lý Văn, mong chờ hình ảnh/]
Là Diệp Thần đăng.
"Vé vũ kịch mà vừa nãy cậu nói kia, đưa tôi xem chút." Lục Xuyên quay đầu nói với Giang Bất Du đang mơ màng chuẩn bị ngủ.
Giang Bất Du vốn đã sắp ngủ rồi, nghe thấy Lục Xuyên nói lập tức có tinh thần, cậu lật người xuống giường, lấy ra tấm vé kia từ trong túi.
Lục Xuyên cầm lấy tấm vé nhìn, giống hệt với bức ảnh trên vòng bạn bè của Diệp Thần.
Hơn nữa, vị trí còn rất gần.
"Lần trước cậu nói, muốn tôi đi xem biểu diễn của cậu, tôi không đi, lần này, tôi cùng cậu đi xem." Lục Xuyên đặt vé xuống, thuận miệng nói.
"Thật sao." Giang Bất Du kinh ngạc mở to mắt.
"Thật."
Vũ kịch của Lý Văn bắt đầu từ 7 giờ tối, Giang Bất Du không chỉ xem qua một lần, nhưng lần này thì khác, lần bởi vì có Lục Xuyên đi cùng, khiến cậu đặc biệt vui.
Vào thu, tiết trời chuyển lạnh, Giang Bất Du khoác một chiếc áo gió màu quả hạnh kiểu dáng dài ra ngoài, còn Lục Xuyên lại mặc áo sơ mi và quần tây màu xám, bên ngoài phối với một chiếc áo gió màu đen dài, toàn thân ổn trọng lại không cứng nhắc.
Hai người đều cao trên mét tám, áo gió kiểu dáng dài mặc trên người các cậu, mang một phong vị khác biệt.
Mấu chốt nhất là, Giang Bất Du nhìn mình, lại nhìn Lục Xuyên, kiểu dáng quần áo của các cậu nếu nhìn từ đằng sau, thật sự không phân rõ, vậy thì cậu có phải có thể tự mình đa tình cho rằng, các cậu đang mặc đồ đôi.
Kỳ thực đoạn thời gian này các cậu chung sống, cũng không khác gì tình nhân.
"Nghĩ cái gì vậy? Đến bãi đậu xe lái xe qua đây." Lục Xuyên ném chìa khóa cho Giang Bất Du.
"Em lái?"
"Ừ."
Lục Xuyên ném cho cậu chìa khóa xe của anh, Lục Xuyên lái xe rất khiêm tón, nếu như lúc ban đầu Lục Xuyên lái mấy loại xe như Porsche gì đó, cậu tuyệt đối sẽ không đi lo lắng tình trạng kinh tế của Lục Xuyên.
Cậu ngồi vào ghế lái xe Lục Xuyên, theo thói quen của mình điều chỉnh chỗ ngồi một chút.
Một đường đi thuận lợi không gặp trở ngại gì, Giang Bất Du đậu xe xong nói, "Chúng ta đi thôi."
Lý Văn là một vũ công lớn rất có uy danh trong giới, buổi biểu diễn của anh ấy, rất khó tranh vé.
Toàn hội trường không có ghế trống, bọn họ đều đang đợi, đợi một buổi biểu diễn hoành tráng thuộc về văn hóa Hoa Hạ.
Giang Bất Du trên đường đi vào hội trường gặp được rất nhiều người quen, cậu cười chào hỏi cùng bọn họ.
Lục Xuyên ở bên cạnh, nhàn nhạt nói, "Cậu rất được hoan nghênh."
"Anh từng thấy qua một cuộc bỏ phiếu qua mạng chưa? Người được hoan nghênh nhất là vũ công trẻ." Giang Bất Du cười nói, "Tôi đứng đầu."
Lục Xuyên nhẹ cười một tiếng, "Dã bảng*?"
(*dã bảng: xếp hạng không chính thức, không có giá trị)
"Anh không thể khen em một chút à?"
"Lớn to đầu rồi, sao còn cầu khen ngợi giống như trẻ con thế, tôi có phải còn phải cho cậu một viên kẹo không?" Lục Xuyên nói, ánh mắt lại nhìn bốn xung quanh.
Có lớn hơn nữa, ở trước mặt người mình thích, đều sẽ biến thành trẻ con... Giang Bất Du thầm nghĩ.
Giang Bất Du đang đi, cảm nhận được có người vỗ lưng cậu.
"Bất Du, Lục Xuyên, các cậu cũng đến rồi." Diệp Thần bất ngờ nhìn hai người.
"Đúng vậy, tôi nhìn thấy anh đăng vòng bạn bè rồi, liền biết khẳng định sẽ gặp." Giang Bất Du cười nói, "Vị này là..."
Tầm mắt Giang bất Du chuyển sang cô gái bên cạnh Diệp Thần, nếu như cậu nhớ không nhầm, đây chính là người bắt chuyện với Diệp Thần ở siêu thị lần trước.
"Cậu biết đó, gặp ở siêu thị." Diệp Thần ôm vai cô gái kia, "Bây giờ chúng tôi là bạn."
Giang Bất Du bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra là vậy."
"Mau đi thôi, lát nữa là bắt đầu rồi." Diệp Thần giục.
"Ừ." Giang Bất Du đi lên trước vài bước, phát hiện Lục Xuyên không đi theo.
"Lục Xuyên?"
Lục Xuyên nhàn nhạt nhìn bóng lưng sánh vai của Diệp Thần và cô gái kia, "Đi thôi."