Edit: Cáo
Beta: Maria, Amin
–
01
“Sao lại không tiếp tục nữa?”
Giọng Châu Khí Dã khàn khàn, ôm chầm lấy tôi, khoang mũi tôi tràn ngập mùi gỗ lạnh của anh.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai tôi, ngứa đến nỗi tôi co rúm người lại.
Tôi không nhịn được đành quay đầu lại nhìn.
Châu Khí Dã nửa nằm trên giường, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt ngày thường trong trẻo, lạnh lùng giờ đây lại nhuốm đầy vẻ sắc dục, trong mắt toàn là dáng vẻ của tôi.
Áo sơ mi của anh đã bị tôi cởi đến eo, chỉ cần duỗi tay là có thể sờ được đường nhân ngư rắn chắc.
Tôi bị cảnh này kích thích đến mức muốn nhồi máu não, nhưng cốt truyện còn đang chạy trong đầu không ngừng cảnh báo nguy hiểm cho tôi.
Thế giới chúng tôi đang ở là một quyển truyện ngọt sủng tên “Vợ yêu mommy mang thai bỏ trốn”.
Nữ chính Bạch Thất Thất là một cô gái tâm tư đơn thuần lại vô cùng cứng cỏi. Lúc cô ta làm việc trong quán karaoke vô tình gặp được nam chính Yến Tử Hành và nam phụ Châu Khí Dã, hai người họ cùng tiếp xúc với nữ chính rồi dần dần yêu cô ta.
Mà tôi lại là nữ phụ ác độc, từ nhỏ đã thích nam phụ Châu Khí Dã, nhưng vẫn luôn không nhận được sự hồi đáp của anh.
Cuối cùng trong một bữa tiệc, tôi đã ra tay với Châu Khí Dã.
Sau một đêm hoang đường, tôi mang thai ngoài ý muốn, Châu Khí Dã buộc phải liên hôn với tôi.
Kể từ đó anh hận tôi thấu xương, anh bày mưu khiến nhà tôi phá sản, anh trai bị tai nạn giao thông, bố mẹ thì qua đời ngoài ý muốn.
Sau đó, tôi bị anh tống vào tù.
Ngày tôi vào tù, bầu trời âm u, mưa to phần phật.
Mà tôi – người lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ yêu với đương, lúc đó hốc mắt còn rưng rưng, ngốc nghếch hỏi anh: “Nhiều năm như vậy, lẽ nào anh chưa từng rung động với em?”
Mặt anh không cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: “Từng giây từng phút ở bên cô đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Dòng suy nghĩ quay về, tôi nhìn Châu Khí Dã nằm sau lưng chỉ thấy mồ hôi lạnh túa ra, giọng điệu đầy căm ghét của anh vẫn còn vang bên tai.
Tôi dùng sức giãy khỏi cái ôm của anh, nhảy xuống giường đứng cách anh hai mét.
Ánh mắt Châu Khí Dã dần tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn một loạt động tác của tôi.
Tôi nhìn áo sơ mi đắt tiền của anh bị tôi vò nhăn nhúm, tôi xấu hổ cười: “Chỉ là hiểu lầm thôi, em uống say nên nhận nhầm người, anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nha, tạm biệt!”
Nói xong, tôi không dám quay đầu lại nhìn, chạy như bay ra khỏi đó.
02
Ngày hôm sau, bạn tốt Lâm Dao cùng hội chị em hẹn tôi đến quán bar uống rượu.
Vừa gặp mặt, Lâm Dao đã cười xấu xa đụng tôi một cái: “Thư Ý, hôm qua tiến triển thế nào rồi?”
Tôi không để ý đến cô ấy, tự mình sầu đời nhâm nhi một ly rượu.
Đám chị em nhìn nhau, không hiểu vì sao tôi lại phản ứng như thế này.
Lâm Dao nhìn tôi đầy tâm sự, sờ cằm suy tư: “Chẳng lẽ là anh Dã không được?”
Nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ không thể tin được của mọi người, tôi thở dài: “Chị em à, tớ sắp xong đời rồi.”
Mọi người bị vẻ mặt khác thường của tôi làm cho choáng váng, họ chưa nói tiếp thì trong đám người bỗng phát ra một âm thanh lớn.
Chúng tôi nghe tiếng nhìn qua phía đó, chỉ thấy nữ chính Bạch Thất Thất kinh hoàng đứng trong đám người, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bất lực.
Một ông chú đầu hói bụng phệ kéo tay cô ta không buông.
“Bộ đồ này của tôi trị giá mấy vạn tệ, cô nói không cẩn thận là xong à? Không được, hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích!”
Ông chú kia say khướt kéo tay của Bạch Thất Thất ồn ào.
Ngay lúc chúng tôi muốn xuống dưới hóng chuyện thì Châu Khí Dã và nam chính Yến Tử Hành đã đến hiện trường.
Tôi dừng lại ở trên cầu thang, im lặng nhìn Châu Khí Dã đến gần Bạch Thất Thất.
Khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, luôn lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận.
Chỉ là hành động bảo vệ Bạch Thất Thất quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến lòng tôi đau đớn.
Bạch Thất Thất rưng rưng nước mắt ngẩng đầu, buồn bã lên tiếng: “A Dã.”
Hốc mắt tôi đau nhức, tôi vẫn tự ngược tiếp tục nhìn từng hành động của Châu Khí Dã.
“Đau lòng thêm vài lần nữa thì tốt rồi.” Tôi tự an ủi mình như thế.
Châu Khí Dã đứng dưới tầng như có cảm ứng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía này, tôi cụp mắt tránh né ánh mắt anh.
Hội chị em đứng sau thấy Châu Khí Dã bảo vệ Bạch Thất Thất, cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi.
Lâm Dao liếc tôi vài lần, châm chước mở miệng: “Hẳn là anh Dã gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi, Thư Ý cậu đừng nghĩ nhiều.”
Hội chị em phía sau trợn trắng mắt đánh Lâm Dao một cái, ý bảo cô ấy câm miệng.
Ông chú dưới tầng sau khi thấy Châu Khí Dã và Yến Tử Hành đi đến thì xám xịt chạy đi mất.
Tôi không quan tâm đến tình huống dưới tầng nữa, cầm túi xách rồi nói với đám Lâm Dao một câu: “Tớ có việc, về trước đây.”
Nói rồi tôi xuống tầng rời khỏi quán bar.
Lúc về nhà, anh trai đang ở nhà làm việc, anh ấy thấy tôi thì kinh ngạc thốt lên: “Sao hôm nay đại tiểu thư về nhà sớm thế?”
Tôi không để ý đến anh ấy, đi vào phòng bếp rót một ly cà phê mang đến cho anh ấy.
Anh ấy kinh ngạc tròn mắt nhìn, hơi được yêu mà lo sợ.
“Đại tiểu thư làm sao thế? Không đủ tiền tiêu à?”
“Anh ơi, anh sắp xếp cho em gặp mặt với công tử giới thượng lưu Hồng Kông Trần Bách Hào đi.”
Bàn tay đang cầm ly cà phê của anh tôi bỗng dừng lại giữa không trung: “Lại có chuyện gì? Không theo đuổi Châu Khí Dã của em nữa à?”
“Đàn ông thì có tác dụng gì chứ? Em cũng muốn cống hiến chút sức cho sự nghiệp của gia đình.”
Tôi ôm cánh tay anh trai làm nũng.
Kể từ hôm qua sau khi thức tỉnh cốt truyện, tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì tôi quá yêu Châu Khí Dã, cuối cùng lại hại anh trai và bố mẹ chết thảm, chỉ bởi vì yêu một người đàn ông.
Nếu bây giờ tôi đã biết được nội dung cốt truyện, thế thì một kẻ ăn no chờ chết, một đứa có bố mẹ giàu có không học vấn không nghề nghiệp như tôi phải thay đổi kết cục này như thế nào.
“Nhà mình không cần phải bán con gái để duy trì sự nghiệp. Thư Ý, bố mẹ và anh đều mong em mỗi ngày trải qua đều thật vui vẻ.”
Anh trai cưng chiều xoa đầu tôi, mũi tôi đột nhiên cay cay, lao vào lòng của anh trai nghẹn ngào.
Mọi người trong nhà đều rất yêu tôi.
03
Cuối cùng, tôi vẫn hẹn gặp Trần Bách Hào.
Khi chúng tôi ngồi trong nhà hàng, tôi hơi chỉnh lại mái tóc xoăn dài của mình, cẩn thận đánh giá người đàn ông đối diện.
Vest chất lượng cao đặt làm riêng, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, xương chân mày cao, từng cử động đều rất ung dung lịch lãm.
“Cảm ơn.”
Trần Bách Hào mỉm cười nói chuyện với người phục vụ.
Trong lòng tôi âm thầm thêm điểm, tiến lùi rất có chừng mực, lịch sự nhã nhặn.
Tôi nghĩ, dù không có tình cảm nhưng sống chung với người như vậy thì cũng không tệ.
Khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, khuyên tai bỗng bị mắc vào tóc, vành tai bị cọ đến nỗi đỏ bừng, tôi cố gắng gỡ khuyên tai ra.
Trần Bách Hào thấy thế, khẽ nghiêng người sang xem xét: “Cần tôi giúp không?”
Vị trí chếch như thế này, người ngoài nhìn vào giống như chúng tôi đang hôn nhau.
“Thư Ý?”
Một giọng nam vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là Yến Tử Hành và Châu Khí Dã.
Yến Tử Hành nhìn tôi và Trần Bách Hào bằng ánh mắt dò xét, trong khi Châu Khí Dã đứng bên cạnh thì sắc mặt u ám, giống như người chồng đang bắt quả tang vợ mình ngoại tình.
Tôi tháo khuyên tai xuống để vào tay, không nhìn Châu Khí Dã mà chỉ gật đầu với Yến Tử Hành rồi phớt lờ bọn họ.
Yến Tử Hành phát hiện Trần Bách Hào là CEO giới thượng lưu Hồng Kông gần đây mới tới nội địa phát triển làm ăn nên đến chào hỏi.
Châu Khí Dã đứng bên cạnh tôi, mùi hương gỗ lạnh của anh lại xộc vào mũi.
Tôi cúi đầu cắt bít tết, mái tóc dài xõa ngang vai vừa đủ che khuất tầm mắt nhìn thẳng của Châu Khí Dã.
Nhưng tâm trí tôi lại không ngừng nhớ đến đêm xấu hổ hôm ấy.
“Mẹ anh nói đã lâu em không đến nhà ăn cơm, ngày mai em và Ngôn Tu cùng nhau đến nhà anh ăn cơm đi.”
Những suy nghĩ rối bời của tôi bị giọng nói đột ngột của Châu Khí Dã cắt ngang.
Tôi im lặng hồi lâu, trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Ngày mai anh em có việc, em cũng đã hẹn với bạn rồi, xin lỗi bác gái giúp em.”
Sau khi thức tỉnh cốt truyện, sự phẫn nộ của tôi càng trầm trọng, tôi như bị ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: “Anh có thể gọi Bạch Thất Thất đến.”
Châu Khí Dã không nói nữa, tôi vẫn cắt bít tết giả vờ như rất bận rộn.
Cho đến khi mùi hương gỗ ấy rời đi, cơ thể căng thẳng của tôi mới được thả lỏng.
Tôi từ chối anh là vì tôi đã hẹn sáng mai sẽ đến party mừng tân gia của Lâm Dao.
Thứ hai, kể từ khi thức tỉnh cốt truyện, tình cảm tôi dành cho Châu Khí Dã trở nên rất phức tạp. Hận anh không lưu tình, cũng hận bản thân vì yêu mà không màng tất cả.
Nhưng chỉ cần anh xuất hiện, tình cảm bị lý trí chôn giấu trong lòng lại được kích hoạt như một chương trình đã cài đặt sẵn.
Loại cảm xúc rối rắm này khiến tôi bị căng thẳng khi nhìn thấy Châu Khí Dã.
Tôi chán ghét anh, cũng chán ghét mình ngu ngốc.
Trần Bách Hào đăm chiêu nhìn tôi đang ngây người và Châu Khí Dã đã đi xa.
Hết chương 01!
Beta: Maria, Amin
–
01
“Sao lại không tiếp tục nữa?”
Giọng Châu Khí Dã khàn khàn, ôm chầm lấy tôi, khoang mũi tôi tràn ngập mùi gỗ lạnh của anh.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai tôi, ngứa đến nỗi tôi co rúm người lại.
Tôi không nhịn được đành quay đầu lại nhìn.
Châu Khí Dã nửa nằm trên giường, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt ngày thường trong trẻo, lạnh lùng giờ đây lại nhuốm đầy vẻ sắc dục, trong mắt toàn là dáng vẻ của tôi.
Áo sơ mi của anh đã bị tôi cởi đến eo, chỉ cần duỗi tay là có thể sờ được đường nhân ngư rắn chắc.
Tôi bị cảnh này kích thích đến mức muốn nhồi máu não, nhưng cốt truyện còn đang chạy trong đầu không ngừng cảnh báo nguy hiểm cho tôi.
Thế giới chúng tôi đang ở là một quyển truyện ngọt sủng tên “Vợ yêu mommy mang thai bỏ trốn”.
Nữ chính Bạch Thất Thất là một cô gái tâm tư đơn thuần lại vô cùng cứng cỏi. Lúc cô ta làm việc trong quán karaoke vô tình gặp được nam chính Yến Tử Hành và nam phụ Châu Khí Dã, hai người họ cùng tiếp xúc với nữ chính rồi dần dần yêu cô ta.
Mà tôi lại là nữ phụ ác độc, từ nhỏ đã thích nam phụ Châu Khí Dã, nhưng vẫn luôn không nhận được sự hồi đáp của anh.
Cuối cùng trong một bữa tiệc, tôi đã ra tay với Châu Khí Dã.
Sau một đêm hoang đường, tôi mang thai ngoài ý muốn, Châu Khí Dã buộc phải liên hôn với tôi.
Kể từ đó anh hận tôi thấu xương, anh bày mưu khiến nhà tôi phá sản, anh trai bị tai nạn giao thông, bố mẹ thì qua đời ngoài ý muốn.
Sau đó, tôi bị anh tống vào tù.
Ngày tôi vào tù, bầu trời âm u, mưa to phần phật.
Mà tôi – người lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ yêu với đương, lúc đó hốc mắt còn rưng rưng, ngốc nghếch hỏi anh: “Nhiều năm như vậy, lẽ nào anh chưa từng rung động với em?”
Mặt anh không cảm xúc, lạnh lùng mở miệng: “Từng giây từng phút ở bên cô đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Dòng suy nghĩ quay về, tôi nhìn Châu Khí Dã nằm sau lưng chỉ thấy mồ hôi lạnh túa ra, giọng điệu đầy căm ghét của anh vẫn còn vang bên tai.
Tôi dùng sức giãy khỏi cái ôm của anh, nhảy xuống giường đứng cách anh hai mét.
Ánh mắt Châu Khí Dã dần tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn một loạt động tác của tôi.
Tôi nhìn áo sơ mi đắt tiền của anh bị tôi vò nhăn nhúm, tôi xấu hổ cười: “Chỉ là hiểu lầm thôi, em uống say nên nhận nhầm người, anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nha, tạm biệt!”
Nói xong, tôi không dám quay đầu lại nhìn, chạy như bay ra khỏi đó.
02
Ngày hôm sau, bạn tốt Lâm Dao cùng hội chị em hẹn tôi đến quán bar uống rượu.
Vừa gặp mặt, Lâm Dao đã cười xấu xa đụng tôi một cái: “Thư Ý, hôm qua tiến triển thế nào rồi?”
Tôi không để ý đến cô ấy, tự mình sầu đời nhâm nhi một ly rượu.
Đám chị em nhìn nhau, không hiểu vì sao tôi lại phản ứng như thế này.
Lâm Dao nhìn tôi đầy tâm sự, sờ cằm suy tư: “Chẳng lẽ là anh Dã không được?”
Nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ không thể tin được của mọi người, tôi thở dài: “Chị em à, tớ sắp xong đời rồi.”
Mọi người bị vẻ mặt khác thường của tôi làm cho choáng váng, họ chưa nói tiếp thì trong đám người bỗng phát ra một âm thanh lớn.
Chúng tôi nghe tiếng nhìn qua phía đó, chỉ thấy nữ chính Bạch Thất Thất kinh hoàng đứng trong đám người, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ bất lực.
Một ông chú đầu hói bụng phệ kéo tay cô ta không buông.
“Bộ đồ này của tôi trị giá mấy vạn tệ, cô nói không cẩn thận là xong à? Không được, hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích!”
Ông chú kia say khướt kéo tay của Bạch Thất Thất ồn ào.
Ngay lúc chúng tôi muốn xuống dưới hóng chuyện thì Châu Khí Dã và nam chính Yến Tử Hành đã đến hiện trường.
Tôi dừng lại ở trên cầu thang, im lặng nhìn Châu Khí Dã đến gần Bạch Thất Thất.
Khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, luôn lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận.
Chỉ là hành động bảo vệ Bạch Thất Thất quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến lòng tôi đau đớn.
Bạch Thất Thất rưng rưng nước mắt ngẩng đầu, buồn bã lên tiếng: “A Dã.”
Hốc mắt tôi đau nhức, tôi vẫn tự ngược tiếp tục nhìn từng hành động của Châu Khí Dã.
“Đau lòng thêm vài lần nữa thì tốt rồi.” Tôi tự an ủi mình như thế.
Châu Khí Dã đứng dưới tầng như có cảm ứng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía này, tôi cụp mắt tránh né ánh mắt anh.
Hội chị em đứng sau thấy Châu Khí Dã bảo vệ Bạch Thất Thất, cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi.
Lâm Dao liếc tôi vài lần, châm chước mở miệng: “Hẳn là anh Dã gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ thôi, Thư Ý cậu đừng nghĩ nhiều.”
Hội chị em phía sau trợn trắng mắt đánh Lâm Dao một cái, ý bảo cô ấy câm miệng.
Ông chú dưới tầng sau khi thấy Châu Khí Dã và Yến Tử Hành đi đến thì xám xịt chạy đi mất.
Tôi không quan tâm đến tình huống dưới tầng nữa, cầm túi xách rồi nói với đám Lâm Dao một câu: “Tớ có việc, về trước đây.”
Nói rồi tôi xuống tầng rời khỏi quán bar.
Lúc về nhà, anh trai đang ở nhà làm việc, anh ấy thấy tôi thì kinh ngạc thốt lên: “Sao hôm nay đại tiểu thư về nhà sớm thế?”
Tôi không để ý đến anh ấy, đi vào phòng bếp rót một ly cà phê mang đến cho anh ấy.
Anh ấy kinh ngạc tròn mắt nhìn, hơi được yêu mà lo sợ.
“Đại tiểu thư làm sao thế? Không đủ tiền tiêu à?”
“Anh ơi, anh sắp xếp cho em gặp mặt với công tử giới thượng lưu Hồng Kông Trần Bách Hào đi.”
Bàn tay đang cầm ly cà phê của anh tôi bỗng dừng lại giữa không trung: “Lại có chuyện gì? Không theo đuổi Châu Khí Dã của em nữa à?”
“Đàn ông thì có tác dụng gì chứ? Em cũng muốn cống hiến chút sức cho sự nghiệp của gia đình.”
Tôi ôm cánh tay anh trai làm nũng.
Kể từ hôm qua sau khi thức tỉnh cốt truyện, tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì tôi quá yêu Châu Khí Dã, cuối cùng lại hại anh trai và bố mẹ chết thảm, chỉ bởi vì yêu một người đàn ông.
Nếu bây giờ tôi đã biết được nội dung cốt truyện, thế thì một kẻ ăn no chờ chết, một đứa có bố mẹ giàu có không học vấn không nghề nghiệp như tôi phải thay đổi kết cục này như thế nào.
“Nhà mình không cần phải bán con gái để duy trì sự nghiệp. Thư Ý, bố mẹ và anh đều mong em mỗi ngày trải qua đều thật vui vẻ.”
Anh trai cưng chiều xoa đầu tôi, mũi tôi đột nhiên cay cay, lao vào lòng của anh trai nghẹn ngào.
Mọi người trong nhà đều rất yêu tôi.
03
Cuối cùng, tôi vẫn hẹn gặp Trần Bách Hào.
Khi chúng tôi ngồi trong nhà hàng, tôi hơi chỉnh lại mái tóc xoăn dài của mình, cẩn thận đánh giá người đàn ông đối diện.
Vest chất lượng cao đặt làm riêng, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, xương chân mày cao, từng cử động đều rất ung dung lịch lãm.
“Cảm ơn.”
Trần Bách Hào mỉm cười nói chuyện với người phục vụ.
Trong lòng tôi âm thầm thêm điểm, tiến lùi rất có chừng mực, lịch sự nhã nhặn.
Tôi nghĩ, dù không có tình cảm nhưng sống chung với người như vậy thì cũng không tệ.
Khi chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, khuyên tai bỗng bị mắc vào tóc, vành tai bị cọ đến nỗi đỏ bừng, tôi cố gắng gỡ khuyên tai ra.
Trần Bách Hào thấy thế, khẽ nghiêng người sang xem xét: “Cần tôi giúp không?”
Vị trí chếch như thế này, người ngoài nhìn vào giống như chúng tôi đang hôn nhau.
“Thư Ý?”
Một giọng nam vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là Yến Tử Hành và Châu Khí Dã.
Yến Tử Hành nhìn tôi và Trần Bách Hào bằng ánh mắt dò xét, trong khi Châu Khí Dã đứng bên cạnh thì sắc mặt u ám, giống như người chồng đang bắt quả tang vợ mình ngoại tình.
Tôi tháo khuyên tai xuống để vào tay, không nhìn Châu Khí Dã mà chỉ gật đầu với Yến Tử Hành rồi phớt lờ bọn họ.
Yến Tử Hành phát hiện Trần Bách Hào là CEO giới thượng lưu Hồng Kông gần đây mới tới nội địa phát triển làm ăn nên đến chào hỏi.
Châu Khí Dã đứng bên cạnh tôi, mùi hương gỗ lạnh của anh lại xộc vào mũi.
Tôi cúi đầu cắt bít tết, mái tóc dài xõa ngang vai vừa đủ che khuất tầm mắt nhìn thẳng của Châu Khí Dã.
Nhưng tâm trí tôi lại không ngừng nhớ đến đêm xấu hổ hôm ấy.
“Mẹ anh nói đã lâu em không đến nhà ăn cơm, ngày mai em và Ngôn Tu cùng nhau đến nhà anh ăn cơm đi.”
Những suy nghĩ rối bời của tôi bị giọng nói đột ngột của Châu Khí Dã cắt ngang.
Tôi im lặng hồi lâu, trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Ngày mai anh em có việc, em cũng đã hẹn với bạn rồi, xin lỗi bác gái giúp em.”
Sau khi thức tỉnh cốt truyện, sự phẫn nộ của tôi càng trầm trọng, tôi như bị ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: “Anh có thể gọi Bạch Thất Thất đến.”
Châu Khí Dã không nói nữa, tôi vẫn cắt bít tết giả vờ như rất bận rộn.
Cho đến khi mùi hương gỗ ấy rời đi, cơ thể căng thẳng của tôi mới được thả lỏng.
Tôi từ chối anh là vì tôi đã hẹn sáng mai sẽ đến party mừng tân gia của Lâm Dao.
Thứ hai, kể từ khi thức tỉnh cốt truyện, tình cảm tôi dành cho Châu Khí Dã trở nên rất phức tạp. Hận anh không lưu tình, cũng hận bản thân vì yêu mà không màng tất cả.
Nhưng chỉ cần anh xuất hiện, tình cảm bị lý trí chôn giấu trong lòng lại được kích hoạt như một chương trình đã cài đặt sẵn.
Loại cảm xúc rối rắm này khiến tôi bị căng thẳng khi nhìn thấy Châu Khí Dã.
Tôi chán ghét anh, cũng chán ghét mình ngu ngốc.
Trần Bách Hào đăm chiêu nhìn tôi đang ngây người và Châu Khí Dã đã đi xa.
Hết chương 01!