Sáng sớm hôm sau, Lục Áo gọi điện thoại cho Lâm Đại Vũ, hỏi tình huống của 2 người kia sao rồi.
Lâm Đại Vũ nói:" Hiện tại cả 2 đều đang trong ICU, bạn gái của Thần Thần dịch tràn phổi, Thần Thần thì vừa làm xong phẩu thuật não, bác sĩ nói, phải quan sát thêm, nếu như tình huống tốt, ngày mai có thể ra khỏi ICU."
"Không có gì là tốt.
Người nhà cô gái tới chưa? Không xảy ra xung đột với anh chứ?"
"Không, không có.
Vừa tới có chút rốt suột, nói xong thì ổn rồi, nhà bọn họ đều là người hiểu lý lẽ." Lâm Đại Vũ ngượng ngùng nói:" Bọn họ còn nói muốn tìm cậu nói lời xin lỗi, thái độ ngày hôm qua của họ quá xấu, thực xin lỗi cậu."
"Không sao, nhà ai gặp phải chuyện này cũng đều như vậy." Lục Áo nói, "Khi nào hai người kia khỏe lại, anh nhớ báo tôi 1 tiếng."
"Ài, tôi sẽ thông báo cho cậu trước nhất! Ngày hôm qua thật sự may nhờ có cậu, khi nào về, tôi sẽ mời cậu uống rượu!"
"Nói vậy là quá khách sáo rồi, đến lúc đó chúng ta cùng uống cạn ly."
Lục Áo cúp máy, ngồi dậy chân mang dép lê đi ra ngoài.
Tống Châu không ở nhà, trong phòng bếp lại có 1 cái hộp mỹ nghệ, trên mặt hộp dán 1 tấm giấy ghi chú, bảo Lục Áo dậy rồi thì tự mình hâm nóng để ăn.
Chữ trên giấy ghi chú mạnh mẽ khí thế, phong thái phóng khoáng.
Lục ÁO nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cầm giấy ghi chú về phòng cất vào trong cuốn ghi chép đặt ở ngăn tủ.
Cậu đi ra mở hộp mỹ nghệ, các ngăn bên trong đựng đầy món.
Ngăn đầu là món canh gà măng chua, vừa mở ra, một mùi chua thơm liền phả vào mặt.
Tầng thứ hai là xíu mại, 1 dĩa chừng 10 viên, mỗi viên đều to bằng nắm tay trẻ con, bên ngoài trông có vẻ xốp giòn.
Tầng thứ ba là một dĩa ba rọi xào cay, tầng thứ tư sườn dê kho, tầng thứ năm là salad.
Từ đây có thể thấy được người nấu đã vô cùng tỉ mỉ phối hợp món, có chay có mặn, có thức ăn có canh, còn đặc biệt để tâm tới khẩu vị của cá nhân.
Lục Áo đi múc cơm, khi đang định ăn, cậu nghĩ nghĩ, đi lấy một dĩa sạch và chén ra, chừa phần cho Tống Châu.
Chừa phần xong, cậu mới quý trọng ăn từng chút một.
Cơm nước xong xuôi, cậu đi xem ngỗng.
Ngỗng trong chuồng đã được cho ăn no, đang tụm năm tụm ba nằm úp sấp thành 1 đống nghỉ ngơi.
Trông thấy Lục Áo, cũng chỉ lười biếng Cạc" vài tiếng.
Lục Áo trở về sân, mở điện thoại lên, hỏi Tống Châu: Anh đi làm sao?
Tống Châu trả lời rất nhanh: Vừa đi qua đó để xử lý chút chuyện, đợi lát nữa sẽ về.
- Ừm.
Tôi chừa cơm cho anh rồi.
Tống Châu: Được, tôi về sẽ ăn.
Lục Áo nhìn tin nhắn, một hồi lâu sau lại nhẹ nhàng thở dài.
Cậu ra khỏi giao diện chat, nhìn vào nội dung trò chuyện của nhóm đánh cá.
Thông báo của nhóm đánh cá là 99.
Một mình Lâm Cống Thương nói thôi đã cống hiến hơn phân nửa.
Lục Áo kéo xuống dưới cùng, thấy bọn họ đang thảo luận trưa nay đi đâu bắt cá.
Lục Áo trồi lên trả lời: Buổi trưa mọi người định đi đâu bắt cá?
Lâm Cống Thương: Lục Áo cậu về rồi à? Thần Thần và bạn gái của nó sao rồi? Không sao chú?
- Hai người vẫn còn trong ICU, nghe nói tình huống đã có chiều hướng tốt, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Lâm Cống Thương: Vậy là tốt rồi, cũng không biết hai người bọn họ đang yên đang lành đi dạo trên đá ngầm, sao lại trượt chân được nhỉ?
Lâm Tê Nham: Trên đá ngầm trơn như vậy, một lần sóng đánh tới, không cẩn thận liền trượt, này có gì lạ?
Lâm Cống Thương: Tôi chỉ đang bùi ngùi 1 chút thôi.
Lâm Tê Nham: Cánh sát cũng đã cống bố kết quả rồi, còn cái rắm gì bùi ngùi?
Lục Áo: Cảnh sát có kết quả rồi?
Lâm Cống Thương: Có rồi, sau khi kiểm tra dấu vết, kết luận trước mặt chính là nữ sinh kia lúc mò ốc không cẩn thận trượt chân rơi xuống biển, Thần Thần vội kéo lại, tình huống cụ thể phải chờ 2 người tỉnh lại rồi mới tiến thêm 1 bước điều tra.
Lục Áo nhìn thấy kết quả này không hề bất ngờ, cậu không tiếp tục hỏi thêm, mà đổi chủ đề: Buổi trưa mọi người muốn đi đâu đánh cá?
Lâm Cống Thương: Vẫn chưa quyết định, buổi trưa nắng gắt, cá biển nước nông trên cơ bản sẽ không xuất hiện, phải kiếm chỗ nước sâu một chút, loại không có trang bị như bọn tôi, bắt cá thật khó khăn.
Lâm Cống Thương: Lâm Tê Nham vừa rồi đề nghị đi ra biển tìm đảo để bơm hố nước, bên ngoài có nhiều hố nước như thế, rất ít người rút cạn nước để mò, đi xem thử nói không chừng có thể mò được đồ tốt.
Lâm Tê Nham: Hiện tại bạch tuộc nhiều như vậy, nửa kg có 40-50 tệ.
Lâm Tê Nham: Buổi trưa trời nắng gắt, ở nhà rãnh rỗi không có gì làm, mượn một máy bơm nước, lái thuyền đi, cũng không tốn bao nhiêu tiền xăng, thu hoạch được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lâm Cống Thương: Tôi cảm thấy đúng á, vừa hay kiếm chút tiền để đi uống rượu khà khà [Hình Ảnh]
Lâm Cống Thương: Lục Áo cậu đi không, cậu may mắn như vậy, cùng nhau đi đi, giúp đỡ bọn tôi một chút?
Lục Áo: Tôi hỏi lại đã.
Lâm Cống Thương: Hỏi ai? Thuyền cá tôi tìm anh Chương mượn được rồi, dầu ma dút trong nhà tôi có, tôi biết lái thuyền, không cần hỏi.
Lục Áo định là hỏi xem Tống Châu có về nhanh không, có muốn cùng đi ra biển.
Thấy Lâm Cống Thương hỏi vậy, cậu không tiện nói trong nhóm, dứt khoát không lên tiếng.
Lâm Tê Nham lại đoán được, nhưng cũng lười nói với loại thẳng nam ung thư như Lâm Cống Thương.
Lâm Cống Thương tự mình than thở lầm bầm, mờ mịt đầy đầu, thấy không ai để ý mình, đành nói: Được rồi, cậu hỏi đi, tôi đi tìm anh Chương mượn thuyền.
Lục Áo gọi điện cho Tống Châu.
Hai người rất ít khi gọi điện thoại, giọng nói của Tống Châu truyền đến từ ống nghe có chút không thật, lại mang theo sức quyết rũ kỳ lạ, "Lục Áo?"
"Khụ." Lục Áo rất ít gọi điện thoại cho anh, có chút không tự nhiên, "Là tôi.
Anh thấy tin nhắn trong nhóm bắt cá không?"
"Tạm thời chưa, làm sao vậy?"
"Chính là Lâm Cống Thương bọn họ đang bàn chuyện ra biển, muốn hỏi thử anh có rãnh không, có muốn đi chung không?"
"Hôm nay sợ rằng không được, công việc có hơi nhiều." Giọng nói Tống Châu mang theo sự áy náy, "Tôi cần 1-2 tiếng mới xử lý xong.
Cậu đi chung với họ đi, tôi cho ngỗng ăn rồi, rau cũng tưới rồi, trong hôm nay không cần bận tâm chúng nó."
"Được, vậy tôi đi đây, khi về sẽ có cá cho anh ăn.
Tôi kiểm tra rồi, sò điệp còn sống, tối nay chúng ta ăn tiệc sò điệp."
"Được, nếu như không vội, khoảng 4h tôi sẽ về."
"Không vội, hơn 4h chắc tôi vẫn chưa về tới nhà, anh làm việc trước đi."
Lục Áo cúp máy, có hơi muốn hỏi anh sao gần đây lại bận đến thế, lại sợ hỏi xong sẽ khiến anh khó xử.
Do dự một chút, liền bỏ lỡ cơ hội.
Lục Áo im lặng thở dài, vào trong wechat: @ Lâm Cống Thương trưa nay thêm tôi nữa nhé, xuất phát sớm 1 chút.
Lâm Cống Thương: Không thành vấn đề, muốn sớm cỡ nào?
- Sớm nhất, đi sớm về sớm.
Lâm Cống Thương: Cũng được, đảo bọn tôi muốn đi cách đây không xa lắm, 1h xuất phát, hơn 5h có thể về rồi.
- Được, giờ tôi đi tìm các cậu.
Lục Áo tắt wechat, khóa cửa, trực tiếp lái xe ba gác đi tìm Lâm Cống Thương.
Lâm Tê Nham cũng chạy ra hội hợp với bọn họ.
Những người khác không có hứng thú với việc trưa nay đi bơm hố nước, nên chỉ có 3 người họ.
Ba người đầu đội nắng gắt dọn công cụ lên trên thuyền, Lâm Cống Thương đổ dầu và nước vào trong động cơ, kéo sợi dây rồi xuất phát.
Thuyền của Lâm Mãn Chương tương tự như ca-nô, nhưng mà to hơn ca-nô 1 chút, ngồi cũng ổn định hơn.
Thuyền ra đến ngoài khơi, gió biển rất lớn, thổi quần áo của 3 người phồng lên.
Hiện tại trời nắng gắt lại là lúc nghỉ trưa, phóng tầm mắt đi nhìn, biển cả mênh mông bát ngát ngoại trừ ca-nô của họ ra, không thấy người nào khác.
Lâm Cống Thương lái thuyền, Lâm Tê Nham cầm camera quay tài liệu, Lục Áo thì ngồi một bên chơi điện thoại.
Lâm Cống Thương thấy cậu chán muốn chết, liền hỏi:" Lục Áo, cậu không phải đã thi giấy chứng nhận rồi sao, có muốn lái thử không?"
"Tôi sao?"
"Đúng, thử đi." Lâm Cống Thương giựt dây," Chỗ này không có đá ngầm, cũng không có thuyền khác, cậu tha hồ mà lái, đừng lái quá nhanh là được."
Nếu như lái quá nhanh, thuyền sẽ hơi nhảy lên, sẽ dễ dẫn đến lật thuyền.
Lục Áo thì khác, từ khi Lâm Cống Thương quen biết cậu tới nay, cậu chưa bao giờ làm chuyện gì khiến người ta lo lắng, đưa thuyền cho cậu lái, Lâm Cống Thương tin tưởng trăm phần trăm.
Lục Áo cảm thấy hứng thú với việc lái thuyền, nghe vậy đi tới đuôi thuyền, tỉ mỉ quan sát thao tác của Lâm Cống Thương.
Lâm Cống Thương cũng rất kiên nhẫn dạy cậu, "Lái loại thuyền nhỏ giống ca-nô này không cần kỹ thuật gì nhiều, cậu xem chỗ này, đây là chỗ khởi động máy.
Khởi động xong thì xem thử trạng thái của thuyền, nếu như không có vấn đề là có thể lái."
"Đây là cần điều khiển dùng để kiểm soát phương hướng của thuyền, cậu biết lái xe mà, hẳn là rất nhanh sẽ làm quen được thôi.
Chỗ này là tăng tốc giảm tốc, bất kết là tăng hay giảm, đừng một hơi tăng giảm mạnh là được....."
Lâm Cống Thương đem kỹ năng cơ bản giới thiệu hết cho Lục Áo.
Lục Áo bước tới, cầm cần điều khiển, trước giữ nguyên không thay đổi các thao tác của Lâm Cống Thương, khi quen tay rồi thì bắt đầu thử những cái khác.
Lái thuyền còn đơn giản hơn lái xe, chỉ một hồi cậu đã nắm vững.
Trong quá trình cậu còn cố tình dừng thuyền một lần, đợi thuyền dừng hẳn, làm lại toàn bộ các thao tác khởi động máy, tăng tốc, giảm tốc, xác định không thành vấn đề mới yên tâm.
Bởi vì việc này, lộ trình của 3 người bị kéo dài một hồi, qua 2h30 mới tới đảo.
Đảo mà họ chọn địa hình có hơi kỳ lạ.
Đảo này dài hơn chục mét, chỗ rộng nhất tầm 6-7 mét, ở giữa có một cái hố nước to quanh co uốn khúc, trừ cái này ra, trên đảo trụi lủi, chỉ có rêu xanh không có thực vật nào khác.
Địa thế của đảo tương đối thấp, khi thủy triều dâng, hố nước này sẽ bị nước biển nhấn chìm, thủy triều rút thì nó mới xuất hiện.
Cá theo thủy triều dâng bơi vào, thủy triều rút thì không bơi ra được, hiện tại thứ họ muốn bắt chính là phần cá biển bị mắc kẹt này.
Ba người đem 2 máy bơm khiêng lên trên đảo, đổ dầu ma-dút vào, bắt đầu bơm nước ra khỏi hố.
Trong quá trình chờ đợi, ba người cũng không nhàn rỗi, mà xách theo thùng, đi dọc theo đá ngầm để bắt ốc.
Trên đảo có đủ loại ốc, còn có chem chép đen, nhưng kích cỡ chỉ bình thường, không có loại ốc nào đặc biệt to cả, phần lớn chỉ to cỡ ngón cái.
Lúc bắt thì dùng móc sắt đào, móc sắt vừa móc vừa nạy, cơ bản có thể bắt được 1 con.
Lục Áo và Lâm Cống Thương mỗi người đều xách 1 thùng đi bắt ốc.
Lâm Tê Nham thì cầm camera quay video hai người bắt ốc để làm tài liệu.
Nói quay video, cậu ta chủ yếu quay Lâm Cống Thương.
Lục Áo trước giờ không chính diện xuất hiện trước ống kính, dù là bóng lưng cũng rất ít xuất hiện, Lâm Tê Nham chỉ quay cậu 1-2 lần, làm cho các fan tò mò một chút, tăng thêm độ tương tác.
Đầu năm nay làm video cũng không dễ, Lâm Tê Nham vì duy trì độ hot, tốn không ít công sức.
Hai người bắt ốc, một người đi hướng đông, một người đi hướng tây, rất nhanh đã không nhìn thấy đối phương.
Lâm Tê Nham đi theo Lâm Cống Thương về hướng tây, hướng đông chỉ còn một mình Lục Áo.
Cậu dùng móc sắt moi móc tới phiền, vểnh tai nghe động tĩnh của hai người kia, sau khi biết hai người họ cách cậu khá xa sẽ không nhìn thấy tình huống bên này, dứt khoát biến tay phải thành vuốt rồng, dùng vuốt rồng để đào ốc.
Móng của vuốt rồng cứng rắn sắc bén, sài còn xịn hơn dao, vuốt rồng là một bộ phận của cơ thể cậu, khi dùng linh hoạt vô cùng, có thể nói vừa vẽ một đường cắt trên đá ngầm, có thể đào được một mảng ốc.
Bắt một hồi, cậu lười dùng cách tay phải đào ốc tay trái đón lấy bỏ vào thùng, dứt khoát đặt thùng ngay dưới đá ngầm, vuốt rồng quét qua, mấy con ốc to to nhỏ nhỏ cứ như nước mưa vậy đùng đoàng rơi vào trong.
Nhiều ốc như thế, Lục Áo cũng không lấy hết toàn bộ, to thì giữ lại, nhỏ thì nhặt ra, bỏ lại trên tảng đá, để chúng nó tiếp tục sinh trưởng.
Cậu dùng vuốt đào ốc như vậy hiệu suất thật sự rất cao, không tới hai mươi phút, thùng đã đựng đầy.
Ốc trong thùng bất kể là loại nào cũng đều no đủ chắc nịch, Lục Áo tiện tay lột 1 con, con này rất đã đủ lớn rồi, trông có vẻ rất tươi.
Ốc này đem về nuôi 1-2 ngày để nhả sạch cát, tùy tiện xào đại, cũng rất thơm ngon.
Lục Áo đào được nhiều ốc lắm, cậu lười đào tiếp, đặt thùng qua một bên đi xem hố nước đã hết nước chưa.
Lâm Cống Thương vẫn còn hì hục chiến đấu, nhìn thấy bóng dáng của Lục Áo, cậu ta rống hỏi:" Cậu không đào nữa à?"
"Bắt đầy thùng rồi, không bắt nữa."
"Một thùng? Không thể nào?" Lâm Cống Thương vội vàng thò đầu nhìn, thấy thùng nhỏ bên chân cậu đã đựng đầy, khó tin nói:" Sao cậu làm cái gì cũng nhanh vậy?!"
"Ừ?" Ánh mắt Lục Áo không tốt.
Lâm Cống Thương thấy cổ mát lạnh, cười hắc hắc, nói bổ sung:" Khụ, trừ cái kia ra.
Cái kia sao mà tôi rõ được đúng không?".