Trên sân thượng yên tĩnh.
Các nhân viên cấp cao khác của An thị thật sự đều bị từng màn trước mặt làm ngây ngốc.
Xương Đức Việt hôm nay bị đánh mặt, có phải quá sưng rồi không.
An Hạnh Nhi không để ý chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Đợi mất mấy phút.
Lúc cô có chút mất kiên nhẫn.
Xương Đức Việt lại mở miệng thừa nhận: “Là tôi kêu Chu Hưng Chỉ làm vậy?”
Nói ra.
Thật sự là lại sụp đổ tam quan của tất cả mọi người.
Bao nuôi tình nhân, lạm dụng chức quyền cũng thôi đi, mặc dù tính chất ác liệt, nhưng cũng xem như chuyện bình thường.
Nhưng thủ đoạn bỉ ổi như vậy thì thật sự khiến người khác phải hoài nghi ranh giới nhân phẩm rồi.
An Hạnh Nhi ngược lại bình tĩnh.
Vì chuyện rất dễ thấy, cho nên không cảm thấy kinh ngạc, cô nói: "Không biết tôi rốt cuộc đã chọc tới Sếp Xương ở đâu mà ông lại muốn dùng cách này để uy hiếp tôi! Nếu vừa rồi Chu Hưng Chỉ nghĩ không thông thật sự nhảy xuống, tôi cũng nhảy theo, vậy trên tay Sếp Xương chính là hai mạng người?! Thử hỏi chúng ta rốt cuộc có thù hận bao to bao lớn mà ông lại làm vậy với tôi?!”
Xương Đức Việt bị lời nói của An Hạnh Nhi liên tục ép sát, khiến mặt mày vô cùng khó xử.
“Là vì lần trước Sếp Xương ở trên hội nghị cấp cao, tôi không nghe sắp xếp của ông sao, cho nên liền ghi hận tôi, nghĩ hết cách báo thù tôi?” An Hạnh Nhi đang tìm lý do cho ông ta.
Xương Đức Việt bị nói sắc mặt hết đỏ lại trắng.
“Hay là, Sếp Xương thực ra cũng là bị người khác sai khiến?!” An Hạnh Nhi một châm thấy máu.
Lúc này đương nhiên còn muốn bạo lộ An Quốc Đại.
Đương nhiên.
Không dễ dàng.
Xương Đức Việt cũng mưu sâu kể thâm, ông ta bây giờ gặp tai ương, nếu thật sự khai đồng bọn ra, sau này ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
Để lại An Quốc Đại nói không chừng sau này còn có thể khiến ông ta đông sơn tái khởi, ông ta biểu hiện hơi quá cuồng vọng: “Tôi chính là không nhìn quen thái độ của cô, tôi chính là không nhìn quen cô còn trẻ đã có thể đối chọi với tôi như vậy! Tôi chính là muốn cho cô chút bài học, không liên quan tới người khác!”
An Hạnh Nhi cũng biết lúc này không ép ra được.
Chuyện phát triển tới bây giờ, xem như trên cơ bản đã đạt được dự tính của cô rồi.
Đầu tiên, rửa sạch tội danh cô bắt ép quá dữ dội khiến nhân viên tự sát.
Thứ hai, khiến Xương Đức Việt trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vạch trần xấu xa trước mặt mọi người.
Thứ ba, thành công hợp tình hợp lý đuổi kẻ thù của ba ra khỏi công ty.
Cô nói: “Sếp Xương, tất cả mọi chuyện cũng đã lộ ra ánh sáng, tôi nghĩ Sếp Xương cũng không muốn ở lại An thị nữa, đeo nhiều tội danh như vậy khiến tất cả nhân viên nhìn trò cười.”
Xương Đức Việt cắn răng nghiến lợi.
Cắn răng nghiến lợi hung hăng nói: “Tôi nhận tội từ chức!” “Được.” An Hạnh Nhi dứt khoát đồng ý: “Chủ tịch, Sếp Xương đã tự nguyện nhận tội từ chức, tôi đề nghị chuyện Sếp Xương lợi dùng quyền riêng để thu lợi tư liền có thể chuyện cũ bỏ qua.
Bất kể thế nào, Sếp Xương ở công ty nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chúng ta vẫn là nên cho Sếp Xương một cơ hội sửa đổi.
“Tôi đồng ý với ý kiến của An tổng” An Quốc Cường lập tức gật đầu.
Dùng xưng hô An tổng, rõ ràng là thừa nhận năng lực của cô!
Cũng không hề che giấu vui mừng trong lòng lúc này.
Nhiều năm như vậy, mỗi lần nói đến Xương Đức Việt ông liền ngứa rằng, đối chọi với ông khắp nơi, nhưng ngại thân phận đôi bên lại không thể làm gì ông ta.
Ông thật sự cũng không nghĩ tới, con gái ông chỉ cần một tuần đã khiến Xương Đức Việt tự giác tự nguyện, tự động cút đi?!
Thật sự là
Sảng khoái, vô cùng sảng khoái “Về phần Chu Hưng Chí...!An Hạnh Nhi chuyển mắt.
Nhìn Chu Hưng Chỉ lúc này còn đang ngồi quỳ trên mặt đất, quần ướt một mảng.
Cô lạnh giọng nói: “Chủ động xin từ chức đi!”
Chu Hưng Chỉ nào còn dám phản bác.
Hôm nay mất mặt đến bước này, ông ta cũng không còn mặt mũi ở lại nữa.
Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng vẫn là phải từ chức không nói, lại liên lụy tới Xương Đức Việt phải cùng ông ta.
Hơn nữa bây giờ chuyện của Xương Đức Việt và con gái ông ta đã lộ ra ngoài ánh sáng, sợ là mối quan hệ bao nuôi này cũng phải kết thúc rồi.
Ông ta khó mà tưởng tượng, mất đi tất cả nguồn thu nhập, sau này ông ta còn có thể có ngày tháng tốt lành sao?! “Đúng rồi." An Hạnh Nhi bỗng tới nhớ gì đó: “Ninh tổng “Có” Ninh Lương Huy đáp.
“Tính một chút mấy năm nay Chu Hưng Chỉ đã lãnh hơn bao nhiêu tiền lương, sau khi giao trả xong mới cho ông ta xử lý thủ tục từ chức.
Nếu trong ba ngày không giao trả, chúng ta liền đưa đến cơ quan công an báo án.
“Vâng.” Ninh Lương Huy vội đồng ý.
Sắc mặt Chu Hưng Chỉ càng không tốt.
Hơn sáu trăm triệu, còn muốn ông ta hoàn trả?! “Chủ tịch còn có phân phó gì khác sao?” An Hạnh Nhi sắp xếp tất cả trật tự xong mới cung kính hỏi An Quốc Cường.
An Quốc Cường đối với năng lực xử lý công việc của con gái thật sự vô cùng kinh hỉ.
Không chỉ là An Quốc Cường.
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn An Hạnh Nhi với ánh mắt khác.
Không một ai có thể nghĩ tới, sự cố hôm nay xảy ra, cuối cùng sẽ xoay chuyển tới bước này.
Lúc này thậm chí là khâm phục cô tới sát đất.
“Không có nữa.” An Quốc Cường sảng khoái nói.
An Hạnh Nhi mỉm cười.
Cô xoay người nói với tất cả mọi người: “Vậy tất cả lãnh đạo cấp cao và nhân viên, tôi rất xin lỗi vì đã trễ nãi thời gian của mọi người, bây giờ mời các vị quay về vị trí của mình.
Mà Sếp Xương và Chu Hưng Chí, hi vọng trong hôm nay, hai người có thể xử lý xong thủ tục từ chức.
Giao phó xong xuôi.
Tất cả mọi người lục tục rời đi.
An Quốc Cường và An Hạnh Nhì cũng ở trong đám người.
Quay về phòng làm việc.
An Hạnh Nhi dặn dò: “Thư ký La, cô cho người giúp tôi nhìn chằm chằm và tình hình từ chức hôm nay của Xương Đức Việt và Chu Hưng Chí "Da." “Giúp tôi pha ly cà phê đen, pha ly nước cho Hồ Phong.
Hôm nay trễ nãi quá nhiều thời gian, tôi tính sẽ tăng ca.
“Dạ La Tư cung kính.
Lúc rời đi, vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Thấy An Hạnh Nhi đã bình tĩnh vùi đầu vào công việc, hoàn toàn không hề vì hôm nay đánh một trận xoay người xinh đẹp như vậy mà có bất kỳ vui mừng nào, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cô, vì đoán được kết quả cho nên không cần quá hưng phấn
La Tư cũng phải nhìn cô với con mắt khác.
Mới đầu khi nhận được thông báo nói đến làm phụ trợ cho An Hạnh Nhi, cô ta cái không bằng lòng, nhưng nghe nói nhiều nhất ba tháng, cùng lắm nửa năm, cô ta vì biểu đạt ân trọng dụng với chủ tịch mà đồng ý.
Vốn mang bổn phận tận chức trách làm xong liền đi, bây giờ lại bỗng khiến có ảo giác muốn cùng An Hạnh Nhi làm việc cả đời.
Một cô gái tuổi vừa tốt nghiệp có thể làm được tới bước này, cô ta ngoại trừ khâm phục thì tìm không ra từ thứ hai để hình dung.
“Thế nào, còn có việc?” An Hạnh Nhi cảm nhận được ánh mắt của La Tư, hỏi.
“Không có." La Tư vội hồi thần: "Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy cô lợi hại hơn tôi nghĩ rất nhiều.
“Cho nên còn thiệt sao?” An Hạnh Nhi gõ bàn phím, khỏe môi khẽ nhếch lên.
“Nhập cổ, không thiệt." La Tư nói rõ ràng.
An Hạnh Nhi cười.
Cô cảm thấy thư ký của mình hình như cũng không phải nhàm chán như vậy.
Còn biết ngôn ngữ mạng nữa!.