CHƯƠNG
Trong phòng bệnh, câu nói này của Tiêu Việt Duệ khiến tất cả mọi người đều chắn động, nói không ra lời.
Có lẽ trước nay chưa từng nghĩ tới, người ẩn nhẫn như anh lại đột nhiên nói ra…lời khiến người khác rớt kính như vậy.
“Tiêu Việt Duệ, Tư Tư cũng không phải có ý, anh cố ý làm khó như vậy, không cảm thấy có chút bỉ ổi sao?!” Sắc mặt Nhiếp Tử Minh xanh mét, giọng điệu rất nặng.
Tiêu Việt Duệ nhìn chằm chằm anh ta, không vì bị trào phúng mà có bắt kỳ khác thường nào, anh nói thẳng: “Năm đó, anh không phải cũng cướp Tư Tư trên tay tôi sao?”
“Anh nói linh tinh gì đó! Tôi và Tư Tư là lưỡng tình tương duyệt, anh và Tư Tư, chỉ là anh một bên tình nguyện.” Nhiếp Tử Minh phẫn nộ khó giấu, nói to.
“Không phải…” Tiêu Việt Duệ phản bác.
Lời vừa cắt lên.
“Đúng, tôi không có chút tình cảm nào với anh! Tối nay tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, Tiêu Việt Duệ, tôi căn bản không thích anh, tại sao anh muốn người khác khó xử! Tại sao muốn làm chuyện ghê tởm như vậy!” Hạ Tư Tư giúp Nhiếp Tử Minh, có chút sụp đổ hỏi Tiêu Việt Duệ.
Tiêu Việt Duệ rũ mắt.
Không một ai có thể nhìn ra buồn bã trong đáy mắt anh.
Có lẽ.
Lại sẽ như trước đây, anh cuối cùng sẽ thỏa hiệp.
Bát kể khó chịu thế nào.
Anh trước nay không ép buộc người khác.
Tuy nhiên một giây sau.
Anh chỉ cười đạm mạc, anh nói: “Tôi bây giờ đã mắt đi chân phải, Hạ Tư Tư, chẳng lẽ em không nên bồi thường cho tôi sao?”
“Tư Tư không phải cố ý, nếu không phải tối nay anh và cô ấy xảy ra tranh chấp, cô ấy cũng sẽ không đẩy anh ra.
Nói cho cùng, tự bản thân anh cũng có trách nhiệm, anh dựa vào cái gì bắt Tư Tư chịu trách nhiệm, còn dùng cách này!”
“Vi tôi thích cô ấy, tôi không muốn cô ấy kết hôn với anh!” Tiêu Việt Duệ nói từng chữ một.
“Tôi sẽ không đồng ý.” Hạ Tư Tư lạnh lùng nhìn anh.
Thật.
Thương tiếc, đồng tình, đau khổ trong mắt vừa rồi, vào giờ phút này đã hoàn toàn biến thành thù hận lạnh lẽo.
Cô trước đây chán ghét Tiêu Việt Duệ, chỉ là chán ghét thân phận của anh.
Chỉ là chán ghét anh làm gì cũng tốt, cô cứ bị lấy ra so sánh, cô rất không thoải mái.
Nhưng bây giờ.
Cô thật sự trắng trợn chán ghét người này.
“Kêu tôi làm gì cũng được, dù bồi thường một chân cho anh cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh! Tuyệt đối sẽ không!” Hạ Tư Tư như đang hét lên.
Giọng nói sụp đỗ đến cùng cực.
Tiêu Việt Duệ cứ như vậy im lặng nhìn cô.
Nhìn bi thương trong mắt cô.
Vi bị anh uy hiếp, cho nên vô cùng đau khổ.
Mắt anh khẽ xao động, không nhìn cô, anh lặng lẽ nói: “Tối nay, em có ý đầy tôi ra đường, biết rõ đường có xe lái tới, đẩy tôi ra, khiến tôi xảy ra tai nạn, dẫn tới hai chân tàn tật.
Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hạ Tư Tư cười.
Là thật.
Như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời.
Cho nên, Tiêu Việt Duệ muốn dùng cách ngồi tù để uy hiếp cô.
Cô nói, vì phẫn nộ mà nước mắt lưng tròng: “Có thể đừng bỉ ổi như vậy sao, Tiêu Việt Duệ!”
Dùng giọng nói lạnh lẽo, thật lạnh lẽo.
Chắt vấn anh.
cổ họng Tiêu Việt Duệ khế động.
Lựa chọn im lặng.
Tất cả mọi người đều im lặng.
An Hạnh Nhi cũng vậy..