Chương
“An Hạnh Nhi!” Hạ Tư Tư rất tức giận: “Chẳng lẽ cậu cũng không ủng hộ tớ sao? Chẳng lẽ cậu không cảm thầy Tiêu Việt Duệ hôm nay rất bỉ ỗi sao? Dù anh ta thích tớ, cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy, anh ta càng như vậy, tớ càng chán ghét anh ta.”
“Không phải thật sự rất yêu, ai lại dùng phương thức bỉ ổi như vậy.” An Hạnh Nhi thì thào.
Hạ Tư Tư sững sờ.
Trong lòng vẫn là có chút xúc động đi?!
Chỉ là vì hận ý càng sâu, cho nên, không phát giác mà thôi.
An Hạnh Nhi cũng không nói nhiều nữa.
Bây giờ ép Hạ Tư Tư gấp gáp chỉ sẽ phản tác dụng.
Cô nói: “Được rồi, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
“Tớ không nghĩ.” Hạ Tư Tư bỗng như đã buông xuống, đột nhiên bình tĩnh lại: “Dù sao một tuần sau tớ cũng chính thức kết hôn với Nhiếp Tử Minh.
Về phần Tiêu Việt Duệ, anh ta muốn thế nào thì thế đấy, anh ta tố cáo tớ, cùng lắm tớ ngồi tù.
Tớ nghĩ rất kỹ rồi.”
An Hạnh Nhi bắt đắc dĩ thở dài.
Hạ Tư Tư muốn đi đến bước này, quả thực cũng không dễ dàng.
Xe nhanh chóng tới biệt thự của Diệp Thương Ngôn.
Hạ Tư Tư cùng An Hạnh Nhi đi vào, lúc này cũng không còn sớm nữa, An Hạnh Nhi trực tiếp dẫn cô ấy lên lầu, đến phòng dành cho khách.
“Tắm rửa trước, xem cậu cả người đầy máu.
Ai không biết còn cho rằng cậu xảy ra tai nạn.” An Hạnh Nhi nhắc nhở.
Hạ Tư Tư lúc này mới cúi đầu, nhìn vết máu trên người mình.
Máu của Tiêu Việt Duệ.
Cuối cùng.
Im lặng vài giây.
Vẫn là vì sự cố của anh mà có chút xao động.
“Hạnh Nhi.” Hạ Tư Tư bỗng gọi cô.
“Hử?”
“Cậu nói nếu Tiêu Việt Duệ thật sự tàn tật rồi thì sau này phải làm thế nào?” Hạ Tư Tư hỏi cô.
Cho nên cái cô ngốc này, thực ra cũng không lãnh đạm như biểu hiện.
An Hạnh Nhi cười: “Còn có thể thế nào? Cô độc cả đời chứ sao.”
Hạ Tư Tư ngây ngốc nhìn cô.
An Hạnh Nhi bổ sung: “Người bình thường ai lại gả cho một người tàn tật.”
Hạ Tư Tư không có cớ phản bác: “Có thể mua.
Dù sao thứ nhà họ Hạ nhiều nhát là tiền.”
“Kêu cậu tùy tiện bỏ tiền mua một ông chồng cậu bằng lòng sao?”
… Hạ Tư Tư bị cô nghẹn lời, không nói được chữ nào.
Cũng không biết họ rốt cuộc có phải bạn thân nữa không.
Sao xảy ra chuyện An Hạnh Nhi cứ giúp Tiêu Việt Duệ.
“Cậu đi tắm rửa trước, tớ giúp cậu tìm đồ ngủ.”
Hạ Tư Tư đi vào phòng tắm.
An Hạnh Nhi về phòng ngủ chính.
Bây giờ thật sự rất trễ rồi, Diệp Thương Ngôn lại chưa ngủ.
Rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng, lại để đèn cho cô.
Thấy cô quay lại, đôi mắt đang xem điện thoại ngước lên: “Về rồi?”
“Còn chưa ngủ sao?”
“Cô chủ An không ở đây, không ngủ được.”
Lưu manh thối.
“Việt Duệ sao rồi?” Diệp Thương Ngôn tùy tiện hỏi.
An Hạnh Nhi đến phòng quần áo tìm một bộ quần áo cho Hạ Tư Tư: “Tai nạn không có nguy hiểm tính mạng, nhưng hai chân bị thương nghiêm trọng, chân trái có thể hồi phục, chân phải xem kết quả.”
Diệp Thương Ngôn đáp một tiếng.
Thực ra Tần Thạc đã nói với anh rồi.
“Tôi dẫn Hạ Tư Tư về nhà, tối nay tôi ngủ với cô ấy.”.