Chương
An Hạnh Nhi cười cười.
Cô cứ yên lặng nhìn bóng dáng Hạ Tư Tư như vậy.
Dưới ánh trăng bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy đường cong.
Kiếp trước.
Cô mở to mắt nhìn Hạ Tư Tư chết thảm thiết.
Kiếp này.
Cô tuyệt đối sẽ không để cô ấy dẫm lên vét xe đổ.
Ngày hôm sau.
Đồng hồ báo thức vang lên.
An Hạnh Nhi vội ấn tắt.
Cô cần thận ngồi dậy.
Hạ Tư Tư rõ ràng ngủ rất say.
Tối qua cô ấy rất nhiều tâm sự, trằn trọc rất lâu cũng không ngủ được.
Thực ra An Hạnh Nhi cũng không ngủ được.
Sau đó đến lúc họ đều ngủ, trời cũng sắp sáng.
Cô rón rén tay chân ra khỏi phòng, sợ làm ồn tới Hạ Tư Tư.
Trải qua chuyện long trời lở đất tối qua, Hạ Tư Tư cũng cần nghỉ ngơi thật tốt.
Cô đi vào phòng ngủ chính.
Diệp Thương Ngôn cũng còn đang ngủ.
An Hạnh Nhi nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Sau đó quay về phòng quần áo thay đồ lịch sự, trang điểm nhẹ nhàng.
Lúc cô rời đi.
“Tôi cho rằng em ít nhất sẽ hôn tạm biệt tôi.” Trong phòng bỗng vang lên giọng nói.
Dọa An Hạnh Nhi nhảy dựng.
Con hàng này tỉnh lại lúc nào.
Không phải ngủ rất say sao?!
Cô quay đầu nhìn Diệp Thương Ngôn.
“Tối qua cô chủ An vứt lại một mình tôi chăn đơn gối chiếc khó ngủ, chẳng lẽ cô chủ An không áy náy…”
Giọng nói đột nhiên dừng lại.
Vì An Hạnh Nhi xông tới, dùng miệng trực tiếp chặn miệng anh lại.
Con hàng này thật quá lắm lời.
Cách hữu hiệu duy nhất khiến anh ngậm miệng, chỉ có hôn.
Sau nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
An Hạnh Nhi rời đi như chạy trốn.
Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng cô, liếm môi.
Cô đi rồi lại vòng trở về, quên lấy túi.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Diệp Thương Ngôn…mặt dê xồm.
Thật là làm loạn đến tung trời.
Lúc An Hạnh Nhi hôn không đỏ mặt, bây giờ ngược lại mặt sắp nổ tung rồi.
Cô vội cầm túi lên, xông ra khỏi phòng.
Giây phút xông ra ngoài, tim còn đang đập thình thịch.
Cô khống chế một lát mới xuống lầu.
Dưới lầu, chú Trung nhìn An Hạnh Nhi, có chút kỳ quái: “Bà chủ tối qua muộn như vậy mới quay về, sao thức dậy sớm vậy?”
“Công ty còn có chút việc, phải đi làm.” Giọng cô rõ ràng còn có chút mệt mỏi, cô nói: “Đúng rồi, bạn tôi hôm nay ở nhà, cô ấy bình thường hay ngủ nướng, khoảng trưa mới tỉnh, chú đừng đi làm phiền cô ấy, cũng đừng đi gọi cô ấy, cô ấy tỉnh lại sẽ tự dậy.
Tỉnh rồi thì kêu cô ấy đừng rời khỏi nơi này, tôi xử lý xong công việc sẽ quay lại, kêu cô ấy đợi tôi.
Đúng rồi, cô ấy bình thường ăn uống quen vị khá đậm, thích ăn món truyền thống nhất, buồi trưa chú nhớ làm giúp cô ấy một ít.”
“Được.” Chú Trung rõ ràng rất cung kính..