Edit + Beta: Snail
Trình Dục nhìn ra được, Phượng Thăng Minh rất lo lắng. Hiện tại cách thời gian y đi Tư cốc cũng không quá lâu, chắc Phượng Thăng Minh đã từng đi tìm mình, hoặc là, cho người tìm mình? Càng có thể là theo dõi…
Nếu Phượng Thăng Minh cũng khẳng định y mất tích, như vậy chỉ sợ cho dù y trở lại Tư cốc, cũng không tìm thấy thân thể của mình.
Trong lòng Trình Dục đau xót, lấy trình độ coi trọng mình của Phượng Thăng Minh, tuyệt đối sẽ đi tìm mỗi ngóc ngách, tuy rằng trước đây y tưởng là tình huynh đệ, mà giờ đã biết là ái tình, hiện tại đã qua lâu như vậy, Phượng Thăng Minh không tìm được y, điều này chứng minh y có khả năng đã chết rất lớn, thậm chí ngay cả thi thể đều bị ác điểu hoặc dã thú ăn mất.
Thật sự chuyện xấu gì y cũng chưa từng làm, kết quả lại ngay cả hài cốt cũng không tìm được.
Phượng Thăng Minh nhìn chằm chằm y, nói: “Bộ dáng ngươi giống như rất khổ sở.”
Trình Dục giễu cợt cười, nói: “Dù sao y là đại ca ta, có phải không?”
Phượng Thăng Minh nói: “Cái gọi là thân huynh đệ, chẳng qua là đúng dịp giáng sinh trong cùng bụng mẹ mà thôi.”
Trình Dục trào phúng: “Cái gọi là nghĩa huynh đệ, cũng chẳng qua là mượn cớ che lấp dị tâm?”
“Ngươi!”
Tâm tình hiện tại của Trình Dục rất không tốt, cho dù y biết tâm tình Phượng Thăng Minh cũng không tốt, y muốn tìm một người trò chuyện, tìm người chửi mắng lẫn nhau, như vậy mới phát tiết ra được rầu rỉ cùng ấm ức trong lòng. Vì thế y bám riết không tha mà trào phúng tiếp: “Kỳ thực ta biết ngươi chỉ coi trọng dung mạo của y, ngươi thấy ngoại hình y không tệ, có phải không? Cho nên bộ dáng ta và y giống nhau, liền bị độc thủ của ngươi.”
Phượng Thăng Minh cắn răng nói: “Ngươi biết cái gì?”
Trình Dục nói: “Cái gì ta cũng không biết, ta chỉ thấy được, một đại hiệp chính phái, thế nhưng vì lợi ích bản thân làm ra việc này, nếu sự tình này lộ ra, chỉ sợ danh tiếng của ngươi mất hết.”
“Tùy ngươi nói thế nào.” Phượng Thăng Minh tuyệt không muốn dây dưa với y, chỉ cau mày nói: “Ngươi nhanh đem thứ đó rót vào đi.”
Trình Dục nghe vậy càng bực mình trong lòng, tốt xấu gì y cũng là một nam nhân, bây giờ lại muốn y làm chuyện như thế, trong mắt hơi hơi đỏ lên, sắc mặt trầm xuống, “Nếu ta không rót, ngươi đợi sao?”
“Ngươi muốn ta tự mình làm?”
Vì thế Trình Dục nhăn mi xốc chăn lên, hướng hạ thân chính mình loay hoay mãi, Phượng Thăng Minh tiến lên một bước, tựa hồ muốn kéo chăn ra, Trình Dục lập tức kéo lại, tức giận nói: “Ngươi làm gì?”
Phượng Thăng Minh nói: “Làm sao ta biết ngươi không cố ý đổ sạch nó?”
Trình Dục nói: “Ta có thể đem nó đổ đi đâu? Đổ chỗ nào ngươi cũng sẽ phát hiện, huống chi thứ này… thứ này cũng không phải đổ là có thể đổ được.” Y nói, càng có chút dáng vẻ tức giận.
Phượng Thăng Minh nhìn chăm chú vào y, chỉ cảm thấy thần thái lúc này của Trình Sóc, thế nhưng vô cùng quen thuộc, quen thuộc tựa như Trình Dục… Hắn cùng Trình Dục ở chung sớm chiều, Trình Dục lại là người trong lòng hắn, nhất cử nhất động của người trong lòng, hắn đều vô cùng chú ý… dù sao cũng là huynh đệ ruột sao?
Trình Dục là một đại hiệp, một đại hiệp được người bồi dưỡng ra, y có trí tuệ rộng lớn, tính tình ôn hòa, hành vi săn sóc… Nhưng đại hiệp cũng có thời điểm tâm tình không tốt. Thời niên thiếu mỗi khi tâm tình Phượng Thăng Minh không tốt, hắn liền kéo Trình Dục ra đánh một trận, Trình Dục chưa bao giờ cự tuyệt, cho tới bây giờ đều sẽ bên hắn, mà bởi vì tâm tình hắn thường xuyên không tốt, Trình Dục giúp hắn thư giải, này đây cũng là Trình Dục gián tiếp phát tiết, cho nên rất ít khi tâm trạng y ba động quá lớn.
Từ lúc chào đời đến nay, tâm tình Trình Dục không tốt nhất là đoạn ngày Trình phụ qua đời kia. Trình phụ thân là Võ Lâm Minh Chủ, trước khi qua đời nắm tay Trình Dục, cúi đầu giao phó hậu sự, tỷ như khiến Trình Dục dốc hết tâm lực, cả đời xử lý Phù Vân sơn trang, tỷ như khiến y nhanh chóng thành gia lập nghiệp con cháu đầy đàn không cần kéo dài, tỷ như khiến y đối xử với địch nhân, quân pháp bất vị thân không cần nương tay…
Sau khi nói xong một ít, Trình phụ kéo tay Phượng Thăng Minh, dặn hắn chiếu cố Trình Dục, dặn hắn cũng phải thành gia lập nghiệp sớm một chút…
Ngày đó Trình Dục lần đầu tiên tìm Phượng Thăng Minh đánh hồi lâu. Còn buộc hắn cùng y giống như kẻ vô lại ngoài chợ mà mắng nhau hồi lâu. Đại khái mắng linh tinh như “Rau cũng cũng không xào, mà cũng không quét, chỉ biết có ăn”(?). Vừa khiến người cảm thấy phát cáu, lại khiến người cảm thấy buồn cười.
Phượng Thăng Minh nghiêm mặt, xốc chăn lên, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trình Dục ẩn nhẫn đem đồ vật đưa vào chỗ kia, mới lui về phía sau vài bước.
Hắn muốn đi tìm Trình Dục, nhất định phải tìm được…
Cho dù Trình Sóc giống y, nhưng chung quy không phải là y.
Trình Dục nhìn ra được, Phượng Thăng Minh rất lo lắng. Hiện tại cách thời gian y đi Tư cốc cũng không quá lâu, chắc Phượng Thăng Minh đã từng đi tìm mình, hoặc là, cho người tìm mình? Càng có thể là theo dõi…
Nếu Phượng Thăng Minh cũng khẳng định y mất tích, như vậy chỉ sợ cho dù y trở lại Tư cốc, cũng không tìm thấy thân thể của mình.
Trong lòng Trình Dục đau xót, lấy trình độ coi trọng mình của Phượng Thăng Minh, tuyệt đối sẽ đi tìm mỗi ngóc ngách, tuy rằng trước đây y tưởng là tình huynh đệ, mà giờ đã biết là ái tình, hiện tại đã qua lâu như vậy, Phượng Thăng Minh không tìm được y, điều này chứng minh y có khả năng đã chết rất lớn, thậm chí ngay cả thi thể đều bị ác điểu hoặc dã thú ăn mất.
Thật sự chuyện xấu gì y cũng chưa từng làm, kết quả lại ngay cả hài cốt cũng không tìm được.
Phượng Thăng Minh nhìn chằm chằm y, nói: “Bộ dáng ngươi giống như rất khổ sở.”
Trình Dục giễu cợt cười, nói: “Dù sao y là đại ca ta, có phải không?”
Phượng Thăng Minh nói: “Cái gọi là thân huynh đệ, chẳng qua là đúng dịp giáng sinh trong cùng bụng mẹ mà thôi.”
Trình Dục trào phúng: “Cái gọi là nghĩa huynh đệ, cũng chẳng qua là mượn cớ che lấp dị tâm?”
“Ngươi!”
Tâm tình hiện tại của Trình Dục rất không tốt, cho dù y biết tâm tình Phượng Thăng Minh cũng không tốt, y muốn tìm một người trò chuyện, tìm người chửi mắng lẫn nhau, như vậy mới phát tiết ra được rầu rỉ cùng ấm ức trong lòng. Vì thế y bám riết không tha mà trào phúng tiếp: “Kỳ thực ta biết ngươi chỉ coi trọng dung mạo của y, ngươi thấy ngoại hình y không tệ, có phải không? Cho nên bộ dáng ta và y giống nhau, liền bị độc thủ của ngươi.”
Phượng Thăng Minh cắn răng nói: “Ngươi biết cái gì?”
Trình Dục nói: “Cái gì ta cũng không biết, ta chỉ thấy được, một đại hiệp chính phái, thế nhưng vì lợi ích bản thân làm ra việc này, nếu sự tình này lộ ra, chỉ sợ danh tiếng của ngươi mất hết.”
“Tùy ngươi nói thế nào.” Phượng Thăng Minh tuyệt không muốn dây dưa với y, chỉ cau mày nói: “Ngươi nhanh đem thứ đó rót vào đi.”
Trình Dục nghe vậy càng bực mình trong lòng, tốt xấu gì y cũng là một nam nhân, bây giờ lại muốn y làm chuyện như thế, trong mắt hơi hơi đỏ lên, sắc mặt trầm xuống, “Nếu ta không rót, ngươi đợi sao?”
“Ngươi muốn ta tự mình làm?”
Vì thế Trình Dục nhăn mi xốc chăn lên, hướng hạ thân chính mình loay hoay mãi, Phượng Thăng Minh tiến lên một bước, tựa hồ muốn kéo chăn ra, Trình Dục lập tức kéo lại, tức giận nói: “Ngươi làm gì?”
Phượng Thăng Minh nói: “Làm sao ta biết ngươi không cố ý đổ sạch nó?”
Trình Dục nói: “Ta có thể đem nó đổ đi đâu? Đổ chỗ nào ngươi cũng sẽ phát hiện, huống chi thứ này… thứ này cũng không phải đổ là có thể đổ được.” Y nói, càng có chút dáng vẻ tức giận.
Phượng Thăng Minh nhìn chăm chú vào y, chỉ cảm thấy thần thái lúc này của Trình Sóc, thế nhưng vô cùng quen thuộc, quen thuộc tựa như Trình Dục… Hắn cùng Trình Dục ở chung sớm chiều, Trình Dục lại là người trong lòng hắn, nhất cử nhất động của người trong lòng, hắn đều vô cùng chú ý… dù sao cũng là huynh đệ ruột sao?
Trình Dục là một đại hiệp, một đại hiệp được người bồi dưỡng ra, y có trí tuệ rộng lớn, tính tình ôn hòa, hành vi săn sóc… Nhưng đại hiệp cũng có thời điểm tâm tình không tốt. Thời niên thiếu mỗi khi tâm tình Phượng Thăng Minh không tốt, hắn liền kéo Trình Dục ra đánh một trận, Trình Dục chưa bao giờ cự tuyệt, cho tới bây giờ đều sẽ bên hắn, mà bởi vì tâm tình hắn thường xuyên không tốt, Trình Dục giúp hắn thư giải, này đây cũng là Trình Dục gián tiếp phát tiết, cho nên rất ít khi tâm trạng y ba động quá lớn.
Từ lúc chào đời đến nay, tâm tình Trình Dục không tốt nhất là đoạn ngày Trình phụ qua đời kia. Trình phụ thân là Võ Lâm Minh Chủ, trước khi qua đời nắm tay Trình Dục, cúi đầu giao phó hậu sự, tỷ như khiến Trình Dục dốc hết tâm lực, cả đời xử lý Phù Vân sơn trang, tỷ như khiến y nhanh chóng thành gia lập nghiệp con cháu đầy đàn không cần kéo dài, tỷ như khiến y đối xử với địch nhân, quân pháp bất vị thân không cần nương tay…
Sau khi nói xong một ít, Trình phụ kéo tay Phượng Thăng Minh, dặn hắn chiếu cố Trình Dục, dặn hắn cũng phải thành gia lập nghiệp sớm một chút…
Ngày đó Trình Dục lần đầu tiên tìm Phượng Thăng Minh đánh hồi lâu. Còn buộc hắn cùng y giống như kẻ vô lại ngoài chợ mà mắng nhau hồi lâu. Đại khái mắng linh tinh như “Rau cũng cũng không xào, mà cũng không quét, chỉ biết có ăn”(?). Vừa khiến người cảm thấy phát cáu, lại khiến người cảm thấy buồn cười.
Phượng Thăng Minh nghiêm mặt, xốc chăn lên, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trình Dục ẩn nhẫn đem đồ vật đưa vào chỗ kia, mới lui về phía sau vài bước.
Hắn muốn đi tìm Trình Dục, nhất định phải tìm được…
Cho dù Trình Sóc giống y, nhưng chung quy không phải là y.