Edit + Beta: Snail
Sự tình không thể tưởng tượng nỗi như vậy, nhưng Phượng Thăng Minh lại đoán được, hoàn toàn chính xác, trừ điều đó ra, không có khả năng khác. Càng trọng yếu hơn là, khi hắn thấy cảnh tượng trong Tư cốc kia, trong lòng thật xác định Trình Dục đã chết… Nếu không phải Trình Dục gửi thư đến, bút tích quen thuộc cùng giọng điệu quen thuộc, chỉ sợ hắn đã ở Tư cốc bồi Trình Dục…
Vốn tưởng rằng Trình Dục chỉ trùng hợp thoát thân, nhưng đủ loại dấu vết để lại, bao gồm biểu hiện lúc trước của “Trình Sóc” dưới thân hắn, đều xác minh ý tưởng không thể tưởng tượng này.
Có lẽ… đến lúc đó nên tìm một đạo sĩ đến…
Nếu đã như vậy, đương nhiên nên làm triệt để chút, ngăn chặn bất cứ khả năng nào khiến Trình Dục biến mất.
Trình Dục nhắm mắt, cắn răng, nửa ngày lại nói một câu, “Cút!”
Phượng Thăng Minh hơi nâng y dậy, để y dựa vào trong ngực mình, Trình Dục vô lực tránh thoát, hai má tái nhợt mắt rũ xuống, bàn tay Phượng Thăng Minh đặt trước bụng y rót nội lực vào, nội lực ấm áp giống như nước suối, kỳ tích làm dịu đi đau đớn. Hắn không ngừng hôn trán, mắt y, động tình không nhịn được, tay theo vạt áo mò vào ngực y…
Trình Dục bắt được tay hắn, ho khan một tiếng, hét lớn: “Cút!”
Phượng Thăng Minh không để ý tới y, ôm người vào ngực, chỉ cảm thấy nằm mơ đều muốn cười đến tỉnh, chuyện kỳ dị như thế, may mắn như thế, hợp tâm ý hắn như thế…
“Ha ha… Ha ha… Ha ha…” Sung sướng bật cười, tiếng cười thật thấp phảng phất bên tai, làm người ta kìm lòng không đậu cứng đờ thân thể.
Trong nhất thời Trình Dục có chút kinh sợ Phượng Thăng Minh hiện sẽ có tâm tư khác thường, nói đến thân phận bại lộ, lúc này y lại bất tiện như thế, nếu Phượng Thăng Minh lựa chọn vò đã mẻ lại sứt, đập nồi dìm thuyền, thực sự giam cầm y cả đời, vậy cũng không ai có thể cứu được y. Cho dù hắn không nghĩ như vậy, suy nghĩ hiện tại của hắn, cũng nhất định bất lợi với y.
“Dục đệ, ta rất vui vẻ…” Phượng Thăng Minh cong khóe miệng, ôm Trình Dục thật chặt, “Ta thật sự rất vui vẻ…”
“… Không ngờ có một ngày, đệ lại thật sự có thể sinh con dưỡng cái vì ta, không cần đề người khác thay thế…”
Trình Dục đánh một quyền vào mắt hắn, Phượng Thăng Minh tùy ý y đánh, mắt rất đau, nhưng hắn vẫn cười, khi y đánh quyền thứ ba mới ngăn cản y, bắt lấy hôn lên cổ tay y, “Đệ như bây giờ, về sau nhất định không tìm được vợ, chỉ có thể ở bên ta, huống chi đệ đã có đứa nhỏ của ta, đương nhiên chỉ có thể cùng ta, ta sẽ đối xử thật tốt với đệ, nếu đệ không bằng lòng, ta chỉ có thể chiêu cáo thiên hạ, đệ có đứa nhỏ của ta, phải thành thân với ta…”
“Phượng Thăng Minh, ngươi dám?!”
Mắt Phượng Thăng Minh đầy nhu tình, cười nói: “Trời cũng thành toàn cho đệ và ta, vì sao ta không dám?”
Đôi gò má Trình Dục tái nhợt, nói: “Ngươi không nghĩ tới… cứng rắn ở bên ta, ta có thể sẽ hận ngươi?” Một chữ “hận” nói trắng ra, lời này rời miệng, lại khó thu hồi, Trình Dục nói chuyện chưa bao giờ nguyện ý đả thương người, nhưng lần này, lại không băn khoăn.
Sắc mặt Phượng Thăng Minh biến đổi, mắt phượng nửa tối, xoa nhẹ gò má Trình Dục, lại nhìn xương quai xanh gầy gò lộ ra của y, “Dù đệ hận ta, cũng không hận lâu dài, Trình Dục, nhược điểm lớn nhất của đệ, chính là vĩnh viễn khó xem thân nhân cùng bằng hữu thành địch nhân, dù cho biết rõ bọn họ đã là địch nhân, cũng sẽ mềm lòng như cũ.”
“Có một số việc, mềm lòng không được…”
Phượng Thăng Minh nhẹ nhàng cười, ấn lên môi Trình Dục một nụ hôn, Trình Dục muốn tránh đi, hắn vẫn cố chấp hôn lên, hôn đến mấy lần, mới nói, “Nhưng đệ là Trình Dục, ta biết đệ sẽ mềm lòng.”
Sự tình không thể tưởng tượng nỗi như vậy, nhưng Phượng Thăng Minh lại đoán được, hoàn toàn chính xác, trừ điều đó ra, không có khả năng khác. Càng trọng yếu hơn là, khi hắn thấy cảnh tượng trong Tư cốc kia, trong lòng thật xác định Trình Dục đã chết… Nếu không phải Trình Dục gửi thư đến, bút tích quen thuộc cùng giọng điệu quen thuộc, chỉ sợ hắn đã ở Tư cốc bồi Trình Dục…
Vốn tưởng rằng Trình Dục chỉ trùng hợp thoát thân, nhưng đủ loại dấu vết để lại, bao gồm biểu hiện lúc trước của “Trình Sóc” dưới thân hắn, đều xác minh ý tưởng không thể tưởng tượng này.
Có lẽ… đến lúc đó nên tìm một đạo sĩ đến…
Nếu đã như vậy, đương nhiên nên làm triệt để chút, ngăn chặn bất cứ khả năng nào khiến Trình Dục biến mất.
Trình Dục nhắm mắt, cắn răng, nửa ngày lại nói một câu, “Cút!”
Phượng Thăng Minh hơi nâng y dậy, để y dựa vào trong ngực mình, Trình Dục vô lực tránh thoát, hai má tái nhợt mắt rũ xuống, bàn tay Phượng Thăng Minh đặt trước bụng y rót nội lực vào, nội lực ấm áp giống như nước suối, kỳ tích làm dịu đi đau đớn. Hắn không ngừng hôn trán, mắt y, động tình không nhịn được, tay theo vạt áo mò vào ngực y…
Trình Dục bắt được tay hắn, ho khan một tiếng, hét lớn: “Cút!”
Phượng Thăng Minh không để ý tới y, ôm người vào ngực, chỉ cảm thấy nằm mơ đều muốn cười đến tỉnh, chuyện kỳ dị như thế, may mắn như thế, hợp tâm ý hắn như thế…
“Ha ha… Ha ha… Ha ha…” Sung sướng bật cười, tiếng cười thật thấp phảng phất bên tai, làm người ta kìm lòng không đậu cứng đờ thân thể.
Trong nhất thời Trình Dục có chút kinh sợ Phượng Thăng Minh hiện sẽ có tâm tư khác thường, nói đến thân phận bại lộ, lúc này y lại bất tiện như thế, nếu Phượng Thăng Minh lựa chọn vò đã mẻ lại sứt, đập nồi dìm thuyền, thực sự giam cầm y cả đời, vậy cũng không ai có thể cứu được y. Cho dù hắn không nghĩ như vậy, suy nghĩ hiện tại của hắn, cũng nhất định bất lợi với y.
“Dục đệ, ta rất vui vẻ…” Phượng Thăng Minh cong khóe miệng, ôm Trình Dục thật chặt, “Ta thật sự rất vui vẻ…”
“… Không ngờ có một ngày, đệ lại thật sự có thể sinh con dưỡng cái vì ta, không cần đề người khác thay thế…”
Trình Dục đánh một quyền vào mắt hắn, Phượng Thăng Minh tùy ý y đánh, mắt rất đau, nhưng hắn vẫn cười, khi y đánh quyền thứ ba mới ngăn cản y, bắt lấy hôn lên cổ tay y, “Đệ như bây giờ, về sau nhất định không tìm được vợ, chỉ có thể ở bên ta, huống chi đệ đã có đứa nhỏ của ta, đương nhiên chỉ có thể cùng ta, ta sẽ đối xử thật tốt với đệ, nếu đệ không bằng lòng, ta chỉ có thể chiêu cáo thiên hạ, đệ có đứa nhỏ của ta, phải thành thân với ta…”
“Phượng Thăng Minh, ngươi dám?!”
Mắt Phượng Thăng Minh đầy nhu tình, cười nói: “Trời cũng thành toàn cho đệ và ta, vì sao ta không dám?”
Đôi gò má Trình Dục tái nhợt, nói: “Ngươi không nghĩ tới… cứng rắn ở bên ta, ta có thể sẽ hận ngươi?” Một chữ “hận” nói trắng ra, lời này rời miệng, lại khó thu hồi, Trình Dục nói chuyện chưa bao giờ nguyện ý đả thương người, nhưng lần này, lại không băn khoăn.
Sắc mặt Phượng Thăng Minh biến đổi, mắt phượng nửa tối, xoa nhẹ gò má Trình Dục, lại nhìn xương quai xanh gầy gò lộ ra của y, “Dù đệ hận ta, cũng không hận lâu dài, Trình Dục, nhược điểm lớn nhất của đệ, chính là vĩnh viễn khó xem thân nhân cùng bằng hữu thành địch nhân, dù cho biết rõ bọn họ đã là địch nhân, cũng sẽ mềm lòng như cũ.”
“Có một số việc, mềm lòng không được…”
Phượng Thăng Minh nhẹ nhàng cười, ấn lên môi Trình Dục một nụ hôn, Trình Dục muốn tránh đi, hắn vẫn cố chấp hôn lên, hôn đến mấy lần, mới nói, “Nhưng đệ là Trình Dục, ta biết đệ sẽ mềm lòng.”