Edit + Beta: Snail
Trình Dục lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói lời nào.
Phượng Thăng Minh cầm chén thuốc đưa y, ý bảo.
Trình Dục quay đầu sang chỗ khác, chỉ trốn tránh một chút, lại rất nhanh chuyển trở về, chắc là sợ Phượng Thăng Minh lại dùng loại phương thức mớm thuốc kia, như tráng sĩ chặt tay, y ngẩng đầu, ừng ực ừng ực mà uống toàn bộ thuốc vào.
Phượng Thăng Minh nhìn không được nở nụ cười, càng thêm tao nhã.
Trình Dục cầm chén thuốc đặt bên tay, lau lau môi, quay đầu đi nói nhỏ: “Lúc nào cho ta uống thuốc phá thai?”
Nụ cười của Phượng Thăng Minh lập tức cứng lại, “Đệ vẫn muốn phá thai?”
“Ta là nam nhân, thân mình này của đệ đệ ta, cũng là nam nhân, nam nhân làm sao có thể sinh con? Làm sao ta có thể dùng thân thể đệ ấy sinh con? Sinh đứa nhỏ này ra, tương đương với biến tướng thừa nhận đệ ấy là một nữ tử…”
Phượng Thăng Minh nhíu mày, nói: “Rất có thể hắn đã chết.”
Trình Dục lạnh lùng nói: “Nếu đệ ấy không chết, nếu ta không biến thành đệ ấy, ngươi liền định giam cầm đệ ấy, ép buộc đệ ấy sinh con, sau đó lại ở bên ta?”
Phượng Thăng Minh sớm biết y đã biết tất cả, nhưng bị nói trắng ra như vậy, vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt, kế sách gần như thiên y vô phùng (không chê vào đâu được; áo tiên không thấy vết chỉ khâu), nhưng lại xảy ra biến số lớn như vậy, “Dục đệ…”
“Ngươi đối xử với đệ ấy như vậy, hiện tại lại đối xử với ta như vậy, mấy mươi năm sau dưới cửu tuyền, ngươi còn mặt mũi nào gặp phụ thân ta?”
Phượng Thăng Minh ôm chặt y, nói: “Nhưng hắn vốn phải chết… Chí ít ta để hắn sống lâu một lúc, đệ biến thành hắn, là trời cao chú định…”
Trình Dục cắn răng nói: “Lẽ nào trời cao chú định để ngươi làm nhục bọn ta? Trước đây ta nói ngươi cho đệ ấy thống khoái, ngươi lại làm như vậy? Sao ngươi không ngẫm lại, nói không chừng bây giờ, chính là trời cao nghiêm phạt hai chúng ta. Nếu ta thật sự sinh con, ngươi muốn giải thích với bên ngoài thế nào?”
Phượng Thăng Minh không ngừng được nói: “Sẽ không, chúng ta cả đời hành hiệp trượng nghĩa, không giống…”
Trình Dục lắc đầu, nói: “Không có gì không giống. Người xấu làm một chuyện tốt, không thể thay đổi sự thật hắn làm rất nhiều chuyện xấu, người tốt làm một chuyện xấu, cũng không thể thay đổi sự thật chuyện hắn làm kia là chuyện xấu. Chúng ta đã chưởng quản võ lâm đại sự nhiều năm như vậy, thị phi trắng đen nên biết rõ ràng, người cùng hung cực ác không phải có chỗ đáng thương sao? Nhưng không có nghĩa bởi vì họ đáng thương, liền không để ý chuyện bọn họ hại người?”
Phượng Thăng Minh nghiêm nghị nói: “Ta không có… hại người vô tội…”
Trình Dục nói: “Cho dù không vô tội, cũng không thể lạm dụng tư hình… Huống chi, ở trong lòng ngươi, thì ra ta không vô tội?”
Phượng Thăng Minh nhắm nghiền hai mắt, nói: “Đệ vô tội… Ta vốn chỉ muốn một đứa bé, nếu đệ không chấp nhận ta, ta đành nhận mệnh, nhưng hiện nay đệ biến thành hắn, có đứa nhỏ, chuyện lạ như thế, chẳng lẽ không phải ông trời tác thành?”
Trình Dục nói: “Nếu ngươi và ta lưỡng tình tương duyệt, chuyện lạ như thế, mới là ông trời tác thành…”
“Chung quy là bởi vì đệ không thích ta…”
“…”
“Minh chủ đích xác dạy dỗ đệ rất tốt, nhưng mà Dục đệ, đệ nên biết, tình là thứ khó khống chế nhất trên thế giới này. Năm đó Trình Sóc vì một nam nhân mà muốn hại đệ, không đế ý tình nghĩa huynh đệ, nay ta cũng không còn cách nào, không còn cách nào buông tay, cũng chỉ có thể không để ý tình nghĩa huynh đệ, đại hội Võ Lâm sắp triển khai, hơn nữa lấy thân thể hiện tại của đệ… Nếu phá thai, chỉ sợ tổn hại khá lớn. Về công về tư, đệ cũng không thể bỏ đứa bé này.”
Trình Dục nhíu nhíu mày, trong lòng biết nếu qua một đoạn thời gian nữa, rất có thể sẽ nảy sinh tình cảm, luyến tiếc đối với bào thai trong bụng, “Nếu không thì hoãn đại hội Võ Lâm lại…”
Trình Dục lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói lời nào.
Phượng Thăng Minh cầm chén thuốc đưa y, ý bảo.
Trình Dục quay đầu sang chỗ khác, chỉ trốn tránh một chút, lại rất nhanh chuyển trở về, chắc là sợ Phượng Thăng Minh lại dùng loại phương thức mớm thuốc kia, như tráng sĩ chặt tay, y ngẩng đầu, ừng ực ừng ực mà uống toàn bộ thuốc vào.
Phượng Thăng Minh nhìn không được nở nụ cười, càng thêm tao nhã.
Trình Dục cầm chén thuốc đặt bên tay, lau lau môi, quay đầu đi nói nhỏ: “Lúc nào cho ta uống thuốc phá thai?”
Nụ cười của Phượng Thăng Minh lập tức cứng lại, “Đệ vẫn muốn phá thai?”
“Ta là nam nhân, thân mình này của đệ đệ ta, cũng là nam nhân, nam nhân làm sao có thể sinh con? Làm sao ta có thể dùng thân thể đệ ấy sinh con? Sinh đứa nhỏ này ra, tương đương với biến tướng thừa nhận đệ ấy là một nữ tử…”
Phượng Thăng Minh nhíu mày, nói: “Rất có thể hắn đã chết.”
Trình Dục lạnh lùng nói: “Nếu đệ ấy không chết, nếu ta không biến thành đệ ấy, ngươi liền định giam cầm đệ ấy, ép buộc đệ ấy sinh con, sau đó lại ở bên ta?”
Phượng Thăng Minh sớm biết y đã biết tất cả, nhưng bị nói trắng ra như vậy, vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt, kế sách gần như thiên y vô phùng (không chê vào đâu được; áo tiên không thấy vết chỉ khâu), nhưng lại xảy ra biến số lớn như vậy, “Dục đệ…”
“Ngươi đối xử với đệ ấy như vậy, hiện tại lại đối xử với ta như vậy, mấy mươi năm sau dưới cửu tuyền, ngươi còn mặt mũi nào gặp phụ thân ta?”
Phượng Thăng Minh ôm chặt y, nói: “Nhưng hắn vốn phải chết… Chí ít ta để hắn sống lâu một lúc, đệ biến thành hắn, là trời cao chú định…”
Trình Dục cắn răng nói: “Lẽ nào trời cao chú định để ngươi làm nhục bọn ta? Trước đây ta nói ngươi cho đệ ấy thống khoái, ngươi lại làm như vậy? Sao ngươi không ngẫm lại, nói không chừng bây giờ, chính là trời cao nghiêm phạt hai chúng ta. Nếu ta thật sự sinh con, ngươi muốn giải thích với bên ngoài thế nào?”
Phượng Thăng Minh không ngừng được nói: “Sẽ không, chúng ta cả đời hành hiệp trượng nghĩa, không giống…”
Trình Dục lắc đầu, nói: “Không có gì không giống. Người xấu làm một chuyện tốt, không thể thay đổi sự thật hắn làm rất nhiều chuyện xấu, người tốt làm một chuyện xấu, cũng không thể thay đổi sự thật chuyện hắn làm kia là chuyện xấu. Chúng ta đã chưởng quản võ lâm đại sự nhiều năm như vậy, thị phi trắng đen nên biết rõ ràng, người cùng hung cực ác không phải có chỗ đáng thương sao? Nhưng không có nghĩa bởi vì họ đáng thương, liền không để ý chuyện bọn họ hại người?”
Phượng Thăng Minh nghiêm nghị nói: “Ta không có… hại người vô tội…”
Trình Dục nói: “Cho dù không vô tội, cũng không thể lạm dụng tư hình… Huống chi, ở trong lòng ngươi, thì ra ta không vô tội?”
Phượng Thăng Minh nhắm nghiền hai mắt, nói: “Đệ vô tội… Ta vốn chỉ muốn một đứa bé, nếu đệ không chấp nhận ta, ta đành nhận mệnh, nhưng hiện nay đệ biến thành hắn, có đứa nhỏ, chuyện lạ như thế, chẳng lẽ không phải ông trời tác thành?”
Trình Dục nói: “Nếu ngươi và ta lưỡng tình tương duyệt, chuyện lạ như thế, mới là ông trời tác thành…”
“Chung quy là bởi vì đệ không thích ta…”
“…”
“Minh chủ đích xác dạy dỗ đệ rất tốt, nhưng mà Dục đệ, đệ nên biết, tình là thứ khó khống chế nhất trên thế giới này. Năm đó Trình Sóc vì một nam nhân mà muốn hại đệ, không đế ý tình nghĩa huynh đệ, nay ta cũng không còn cách nào, không còn cách nào buông tay, cũng chỉ có thể không để ý tình nghĩa huynh đệ, đại hội Võ Lâm sắp triển khai, hơn nữa lấy thân thể hiện tại của đệ… Nếu phá thai, chỉ sợ tổn hại khá lớn. Về công về tư, đệ cũng không thể bỏ đứa bé này.”
Trình Dục nhíu nhíu mày, trong lòng biết nếu qua một đoạn thời gian nữa, rất có thể sẽ nảy sinh tình cảm, luyến tiếc đối với bào thai trong bụng, “Nếu không thì hoãn đại hội Võ Lâm lại…”