Edit + Beta: Snail
Mưa phùn như hái hoa tặc len lén lẻn vào khuê phòng nữ tử, khi đến lặng lẽ, khi đi cũng lặng lẽ, nhanh đến nỗi người muốn đuổi theo mưa nhưng ngay cả đuôi cũng không sờ tới được, giống như dâm tặc từ trước đến nay khó bị người ta bắt được.
“Phượng đại hiệp…”
Nắng ấm như hoàng kim tinh luyện, cành liễu lung lay trên con đê dài, nữ tử mặc áo màu hồng nhạt mặt như hoa đào, hàm răng cắn cắn môi, lại thật sự không nhịn được, thu lại tay áo, hành lễ nhỏ với Phượng Thăng Minh. “Tiểu nữ tử Từ Oánh, đã lâu không gặp Phượng đại hiệp, không biết Minh chủ cùng Phượng đại hiệp… gần đây có tốt?”
Phượng Thăng Minh quấn tóc bằng trâm gỗ, bố y đơn sơ. Một thân trang phục đơn giản, chung quy không giấu được lộ ra nét lỗi lạc phong lưu từ trong xương. Mắt phượng mang theo chính khí nội liễm không nói ra được, mi mắt thật dài tỏa ra một mảng bóng ma tối đen, cùng đôi con ngươi như hắc diệu thạch nổi bật lẫn nhau, càng hiện ra vài phần hào hoa phong nhã, hắn ôn hòa hòa cười, nói: “Vừa diệt Kỳ Lan giáo không lâu, Minh chủ đại nhân cùng ta, đương nhiên đều tốt.”
Trên mặt Từ Oánh phủ một tầng mỏng màu hồng, nói: “Vậy không biết Minh chủ… bao giờ trở về?” Trình Dục đã không ở đây khá lâu, vẫn luôn là Phượng Thăng Minh cầm giữ sự vụ.
Phượng Thăng Minh hơi hơi buông mi, cười nói: “Điều này ta cũng không biết, Minh chủ đến Tư cốc, nói vậy nhất thời nửa khắc không về được. Từ cô nương có chuyện quan trọng muốn nói với y? Nếu không phải việc tư gì, ta có thể nhắn giúp.”
“Muội… Mẹ muội… Bà muốn… Bà muốn… giáp mặt tạ ơn Trình minh chủ, bà… bà… lần trước, minh chủ giúp chúng ta… chúng ta…” Nàng nói, mà tựa như không nói được, khuôn mặt đỏ bừng đến đầu cũng không dám ngẩng lên, nói cái gì mà mẹ nàng muốn tạ ơn, kỳ thật là chính nàng muốn gặp Trình Dục một lần, nếu là mẹ nàng muốn tạ ơn, sao lại để nữ hài tử nhà mình đến nói? Chỉ là nàng tình cờ nhìn thấy Phượng Thăng Minh, thật sự nhịn không được, tìm một cái cớ như vậy, hỏi thăm tăm tích Trình Dục một chút.
“Cái này… chờ Trình Dục về, ta sẽ chuyển lời cho y.”
Từ Oánh giương mắt nhìn nhìn hắn, Phượng Thăng Minh cười cười, Từ Oánh nhìn đôi mắt mượt mà đen nhánh của hắn, cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.
…
Phù Vân sơn trang được mưa phùn thanh tẩy, cảnh sắc sơn trang liền càng hiện ra vài phần tươi mát.
Trình Dục cẩn thận nghiên cứu xích sắt trên tay mình, còn có trên chân, dây xích trên chân không thô to, cũng không nối tiếp với bất kỳ chỗ nào, chỉ là gắt gao siết chặt cổ chân, vừa vặn chế trụ hai huyệt vị nhô ra, tuy rằng thời gian lâu dài không có cảm giác gì, nhưng nếu muốn động nội lực, sẽ phát hiện sau khi huyệt đạo bị chế trụ nội lực liền tiêu tán.
Phượng Thăng Minh rạch bị thương kinh mạch Trình Sóc, nhưng không cắt đứt, võ công của y tuy rằng bị hao tổn, lại không bị hủy đi, dây xích trên tay quấn chặt cổ tay, là hàn thiết, hàn thiết vừa nhẹ lại vừa cứng, dây xích thật sài nối tiếp đến giữa giường, mà gian phòng này rất lớn, y hành động thậm chí không gặp chút trở ngại gì, nhưng, chiều dài thiết kế vừa vặn, không để y ra ngoài được, cũng không hoàn toàn hạn chế hành động của y, trong trang thậm chí có người hầu câm điếc, đưa cơm cho y, hầu hạ y mặc quần áo, đồng thời… còn giám thị y, để y uống từng chén thuốc đen tuyền.
Trình Dục vốn không định uống, nhưng người câm điếc dường như cũng có võ công, khoa tay múa chân nói đó là ý của Phượng Thăng Minh. Trình Dục không biết Phượng Thăng Minh muốn làm gì, tù cấm đệ đệ y, để đệ đệ y uống thuốc, còn đè… còn đè…
Mỗi lần Trình Dục nghĩ đến Phượng Thăng Minh trong lúc kích tình gọi tên mình, liền cảm thấy lông tơ phía sau cổ dựng lên từng sợi một, tuy nói Phượng Thăng Minh gọi y là Dục đệ, nhưng y luôn cảm thấy chính mình là ca ca, tuy phụ thân nói huynh đệ bọn họ tương xứng, nhưng chưa đề cập đến tuổi của Phượng Thăng Minh, có lẽ y lớn hơn chút, bị hắn gọi là đệ đệ, chẳng qua là năm đó đánh đố với hắn, thua cuộc. Mà hiện tại, trong lòng Trình Dục tràn đầy phức tạp.
Y xem Phượng Thăng Minh là đệ đệ, nhưng Phượng Thăng Minh muốn thao y.
hoa huy*t vốn không thuộc về mình bị người đâm vào, màng xử nữ cũng phá, hiện tại Trình Dục cũng không còn cảm giác mãnh liệt khi bị người đè đến trở tay không kịp mà thiếu chút nữa tan vỡ, hoàn toàn bình tĩnh lại, không dám nghĩ tới chi tiết ngày đó, lúc này điều duy nhất Trình Dục nghĩ, chính là đi, chạy đi.
Chuyện tính sổ với Phượng Thăng Minh, về sau lại nói.
Trình Dục biết nơi này là Phù Vân sơn trang, Phù Vân sơn trang Phù Vân sơn trang, bản thân Trình Dục có Phù Vân sơn trang, Phượng Thăng Minh nói đùa cũng muốn mở một cái, không ngờ hắn thật sự mở, còn xích y trong này.
Chuông gió linh đinh lan đan vang lên, tựa như mưa lạnh bắn vào lòng người, thân thể Trình Dục cứng đờ, trở lại bên giường, xốc chăn trèo lên giả bộ ngủ.
Phượng Thăng Minh đấy cửa ra, nhíu mi nhìn người đang ngủ trên giường kia.
Nơi này, vốn nên là chỗ hắn cùng Trình Dục ngủ.
Mưa phùn như hái hoa tặc len lén lẻn vào khuê phòng nữ tử, khi đến lặng lẽ, khi đi cũng lặng lẽ, nhanh đến nỗi người muốn đuổi theo mưa nhưng ngay cả đuôi cũng không sờ tới được, giống như dâm tặc từ trước đến nay khó bị người ta bắt được.
“Phượng đại hiệp…”
Nắng ấm như hoàng kim tinh luyện, cành liễu lung lay trên con đê dài, nữ tử mặc áo màu hồng nhạt mặt như hoa đào, hàm răng cắn cắn môi, lại thật sự không nhịn được, thu lại tay áo, hành lễ nhỏ với Phượng Thăng Minh. “Tiểu nữ tử Từ Oánh, đã lâu không gặp Phượng đại hiệp, không biết Minh chủ cùng Phượng đại hiệp… gần đây có tốt?”
Phượng Thăng Minh quấn tóc bằng trâm gỗ, bố y đơn sơ. Một thân trang phục đơn giản, chung quy không giấu được lộ ra nét lỗi lạc phong lưu từ trong xương. Mắt phượng mang theo chính khí nội liễm không nói ra được, mi mắt thật dài tỏa ra một mảng bóng ma tối đen, cùng đôi con ngươi như hắc diệu thạch nổi bật lẫn nhau, càng hiện ra vài phần hào hoa phong nhã, hắn ôn hòa hòa cười, nói: “Vừa diệt Kỳ Lan giáo không lâu, Minh chủ đại nhân cùng ta, đương nhiên đều tốt.”
Trên mặt Từ Oánh phủ một tầng mỏng màu hồng, nói: “Vậy không biết Minh chủ… bao giờ trở về?” Trình Dục đã không ở đây khá lâu, vẫn luôn là Phượng Thăng Minh cầm giữ sự vụ.
Phượng Thăng Minh hơi hơi buông mi, cười nói: “Điều này ta cũng không biết, Minh chủ đến Tư cốc, nói vậy nhất thời nửa khắc không về được. Từ cô nương có chuyện quan trọng muốn nói với y? Nếu không phải việc tư gì, ta có thể nhắn giúp.”
“Muội… Mẹ muội… Bà muốn… Bà muốn… giáp mặt tạ ơn Trình minh chủ, bà… bà… lần trước, minh chủ giúp chúng ta… chúng ta…” Nàng nói, mà tựa như không nói được, khuôn mặt đỏ bừng đến đầu cũng không dám ngẩng lên, nói cái gì mà mẹ nàng muốn tạ ơn, kỳ thật là chính nàng muốn gặp Trình Dục một lần, nếu là mẹ nàng muốn tạ ơn, sao lại để nữ hài tử nhà mình đến nói? Chỉ là nàng tình cờ nhìn thấy Phượng Thăng Minh, thật sự nhịn không được, tìm một cái cớ như vậy, hỏi thăm tăm tích Trình Dục một chút.
“Cái này… chờ Trình Dục về, ta sẽ chuyển lời cho y.”
Từ Oánh giương mắt nhìn nhìn hắn, Phượng Thăng Minh cười cười, Từ Oánh nhìn đôi mắt mượt mà đen nhánh của hắn, cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.
…
Phù Vân sơn trang được mưa phùn thanh tẩy, cảnh sắc sơn trang liền càng hiện ra vài phần tươi mát.
Trình Dục cẩn thận nghiên cứu xích sắt trên tay mình, còn có trên chân, dây xích trên chân không thô to, cũng không nối tiếp với bất kỳ chỗ nào, chỉ là gắt gao siết chặt cổ chân, vừa vặn chế trụ hai huyệt vị nhô ra, tuy rằng thời gian lâu dài không có cảm giác gì, nhưng nếu muốn động nội lực, sẽ phát hiện sau khi huyệt đạo bị chế trụ nội lực liền tiêu tán.
Phượng Thăng Minh rạch bị thương kinh mạch Trình Sóc, nhưng không cắt đứt, võ công của y tuy rằng bị hao tổn, lại không bị hủy đi, dây xích trên tay quấn chặt cổ tay, là hàn thiết, hàn thiết vừa nhẹ lại vừa cứng, dây xích thật sài nối tiếp đến giữa giường, mà gian phòng này rất lớn, y hành động thậm chí không gặp chút trở ngại gì, nhưng, chiều dài thiết kế vừa vặn, không để y ra ngoài được, cũng không hoàn toàn hạn chế hành động của y, trong trang thậm chí có người hầu câm điếc, đưa cơm cho y, hầu hạ y mặc quần áo, đồng thời… còn giám thị y, để y uống từng chén thuốc đen tuyền.
Trình Dục vốn không định uống, nhưng người câm điếc dường như cũng có võ công, khoa tay múa chân nói đó là ý của Phượng Thăng Minh. Trình Dục không biết Phượng Thăng Minh muốn làm gì, tù cấm đệ đệ y, để đệ đệ y uống thuốc, còn đè… còn đè…
Mỗi lần Trình Dục nghĩ đến Phượng Thăng Minh trong lúc kích tình gọi tên mình, liền cảm thấy lông tơ phía sau cổ dựng lên từng sợi một, tuy nói Phượng Thăng Minh gọi y là Dục đệ, nhưng y luôn cảm thấy chính mình là ca ca, tuy phụ thân nói huynh đệ bọn họ tương xứng, nhưng chưa đề cập đến tuổi của Phượng Thăng Minh, có lẽ y lớn hơn chút, bị hắn gọi là đệ đệ, chẳng qua là năm đó đánh đố với hắn, thua cuộc. Mà hiện tại, trong lòng Trình Dục tràn đầy phức tạp.
Y xem Phượng Thăng Minh là đệ đệ, nhưng Phượng Thăng Minh muốn thao y.
hoa huy*t vốn không thuộc về mình bị người đâm vào, màng xử nữ cũng phá, hiện tại Trình Dục cũng không còn cảm giác mãnh liệt khi bị người đè đến trở tay không kịp mà thiếu chút nữa tan vỡ, hoàn toàn bình tĩnh lại, không dám nghĩ tới chi tiết ngày đó, lúc này điều duy nhất Trình Dục nghĩ, chính là đi, chạy đi.
Chuyện tính sổ với Phượng Thăng Minh, về sau lại nói.
Trình Dục biết nơi này là Phù Vân sơn trang, Phù Vân sơn trang Phù Vân sơn trang, bản thân Trình Dục có Phù Vân sơn trang, Phượng Thăng Minh nói đùa cũng muốn mở một cái, không ngờ hắn thật sự mở, còn xích y trong này.
Chuông gió linh đinh lan đan vang lên, tựa như mưa lạnh bắn vào lòng người, thân thể Trình Dục cứng đờ, trở lại bên giường, xốc chăn trèo lên giả bộ ngủ.
Phượng Thăng Minh đấy cửa ra, nhíu mi nhìn người đang ngủ trên giường kia.
Nơi này, vốn nên là chỗ hắn cùng Trình Dục ngủ.