Edit + Beta: Snail
Phượng Thăng Minh thả gã? Hay là gã trốn ra được?
Lấy tính tình Thăng Minh, cho dù bị mình nói động, không muốn động thủ với Trần An nữa, vậy cũng không có khả năng thả gã lúc đại hội Võ Lâm diễn ra.
Không tùy tiện đến bên cạnh Trần An, cũng không quá chú ý gã. Trình Dục giống như lơ đãng, lướt mắt qua gã, nhân tiện cũng liếc nhìn Phượng Thăng Minh, rồi tiếp tục chú ý trên đài.
Lúc này trên đài đã có một tân tú xuất sắc – một người bộ dáng thiếu niên, trong sáng tuấn tú, sử dụng một roi da, người đi tới khiêu chiến bị hắn đánh một trận, đánh đến một số người phía dưới vừa vỗ tay tán thưởng lại vừa lo sợ, âm thầm may mắn chính mình không cần đi lên chịu đựng roi da. Mà có mấy nam tử thích nam sắc, lại cảm thấy hắn như quả ớt nhỏ dụ người muốn chinh phục.
Thiếu niên này đã chống đỡ hồi lâu chưa xuống đài, phỏng chừng đã hơn nửa đợt tỷ đấu, hắn là người xuất sắc nhất. Còn lại mấy người, biết mình mặc dù không tệ, nhưng đánh không lại hắn, vì vậy chỉ xem chừng, tiếp theo liền đến đệ tử thế gia…
Vầng thái dương hạ xuống phía tây, ánh nắng chiều nhuộm nửa vùng trời, tựa như đem toàn bộ thế giới đều thiêu đốt lên.
Chính là thời khắc dùng bữa tối, Trần An mãi mới chờ đến khi Trình Dục muốn đi lại cho gã một ánh mắt, hướng về phía y làm khẩu hình: “Trình Sóc, ta muốn gặp ngươi. Lúc canh ba, hậu viện, không được để Phượng Thăng Minh biết.”
Thu hết tin tức gã truyền ra vào mắt, Trình Dục buông mắt, không để Phượng Thăng Minh đang ở bên trái dưới đài nhìn mình phát hiện. Y cho rằng, Trần An vẫn cảm giác mình là Trình Sóc, muốn tìm mình chắc là muốn nói chuyện về Trình Sóc, đồng thời âm thầm nghĩ, vài người Kỳ Lan giáo kia, hiện tại án binh bất động, liệu sẽ cùng gã cấu kết? Nếu có cấu kết, y đi gặp Trần An một lần, nói không chừng có thể một lưới bắt hết bọn chúng. Nội lực của y đang dùng tâm pháp ban đầu, sau này lại điều dưỡng nhiều như vậy, đã khôi phục rất nhiều, tuy không thể so sánh với lúc trước, nhưng đối phó với một Trần An vẫn là dư dả.
Dùng bữa tối, tắm rửa thay quần ảo, Phượng Thăng Minh không ở đây, chỉ có một mình y trong phòng. Phượng Thăng Minh thích ở bên y, có điểu chung quy một số thời điểm không thể, Trình Dục mặt một chiếc áo đơn, mở giấy Tuyên Thành ra, qua loa mài mực, trên giấy viết: Khi canh tư chưa gặp, có thể tìm, chế trụ Trần An, điều tra Kỳ Lan giáo. Chỗ lạc khoản viết hai chữ ‘Trình Dục’.
Sau khi viết xong liền gấp lại nhét vào trong chăn, buông màn xuống làm ra bộ dáng như có người ngủ bên trong, buông mắt nhìn bụng dưới hơi nhô ra của mình, Trình Dục tìm rất nhiều áo lót, đem chính mình bao lại một tầng dày, chỉ là bao bọc lại, nhưng không che kín, một là vì rộng rãi thì thuận tiện hơn, hai là đến lúc đó lỡ như động thủ, sẽ không bởi vì quần áo mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vào lúc canh ba, y đến hậu viện – nơi y luyện công trước đây. Trần An đã chờ ở đó. Dưới một tàng cây.
Không khóc, cũng không cười, càng không điên cuồng, tâm tình gã thoạt nhìn so với lần trước ổn định hơn nhiều, có điều trong mắt mơ hồ vẫn lộ ra tia máu, chắc là vẫn vì y ‘chết’ mà canh cánh trong lòng, Trình Dục hơi hơi động dung, nhịn không được nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Chờ sau đại hội Võ Lâm, y sẽ nói cho gã biết y không chết. Nếu hiện tại nói, gã không tin, tâm tình kích động làm lớn chuyện, bị người nghe thấy nhất định sẽ tưởng Trình Sóc có âm mưu cố ý giả trang thành y. Không nói ngược lại càng có thể ổn định gã, bởi vì miệng không buông một chút nào, gã liền phải cần thời gian nhất định mới nắm chắc chứng minh trước mặt mọi người y không phải Trình Dục, trả lại công bằng cho “Trình Dục”.
Trần An nhìn y hồi lâu, ánh mắt có chút nóng rực, còn có chút lạnh lùng kỳ dị, hồi lâu sau, bỗng nhiên nói: “Ngươi mang thai, đúng không?”
Sắc mặt Trình Dục hơi đổi, nói: “Làm sao ngươi biết?”
Trần An nói: “Không có gì, chỉ là biết thôi… Ta cũng không có kinh nghiệm, người chung quanh đều chưa từng mang thai, cũng không biết thời điểm mang thai, có thể uống rượu hay không?”
Trình Dục lắc đầu.
Trần An tiếc nuối thở dài, lại nói: “Vậy ngươi uống một chén trà được không?”
Trình Dục cũng lắc đầu. Y không muốn uống trà, không phải vì sợ trong trà có độc, mà kiêng kỵ gã cố ý làm ra vẻ huyền bí, khiến y ngắm hoa trong màn sương, y phải thời thời khắc khắc buộc chặt thần kinh. Cho nên, ngay cả ghế y cũng không ngồi xuống – trước kia y chưa có thai, nhất định sẽ không khẩn trương như thế.
Trần An uống cạn ly trà trên bàn đá, trong khi uống, tiếc nuối nở nụ cười, chỉ chỉ gốc cây trong hậu viện bên người gã, dùng khầu khí hoài niệm nói: “Ta nhớ rõ trước đây ngươi chán ghét gốc cây này nhất, bởi ngươi từng vì gốc cây này mà đánh ta một trận, chỉ vì ta là người phàm, không cách nào khiến một gốc cây lê nở ra hoa đào. Mà khi đó ngươi si mê rượu hoa đào, không chịu đi nơi khác hái hoa đào, chỉ muốn trong viện này, gấp đến độ khiến những người chúng ta xoay quanh bên ngoài, ta lại vừa vặn ở bên cạnh ngươi, ngươi liền đem tức giận xả trên đầu ta…”
Ánh mắt Trình Dục nhu hòa một chút, cũng hồi tưởng lại chuyện cũ. Y nhớ khi đó Trình Sóc hóa trang làm nữ tử, nhưng tính tình vẫn như nam tử vội vàng xao động, hắn hy vọng trong điện nở hoa đào, bởi vì hắn muốn hoàn toàn dựa vào chính mình lấy nguyên liệu thiên nhiên để làm rượu hoa đào, muốn làm tốt hơn so với y cùng Phượng Thăng Minh, nhưng nghe nói muốn dời một gốc cây đến cần rất lâu, liền giao trách nhiệm khiến cây lê nở ra hoa đào cho Trần An, nếu không nở ra, liền đánh gã… Ý tưởng khi còn bé, luôn tương đối ngựa thần lướt gió tung bay. Ai khi còn bé sẽ không nghịch ngợm? “Ta nhớ khi đánh, cũng không phải rất nặng. Hơn nữa ta giúp người bôi thuốc. Kỳ thật không phải ta cố ý.”
Trần An lộ ra biểu tình có chút khổ sở, nói: “Ngươi giúp ta bôi thuốc, chẳng qua, có một số việc ngươi nhớ không rõ, ta lại nhớ rõ, ngươi không để ý, ta lại để ý, ngươi cảm thấy đánh không nặng, nhưng ngươi không biết, ta là đại ca ngươi cứu về, vốn đã nợ tình của nhà các ngươi, ăn nhờ ở đậu, ngươi đối với ta như vậy, rõ ràng coi ta là hạ nhân, cho dù sau đó lại bôi thuốc cho ta, thì sao chứ? Ngươi có thể nghĩ tới khi đó ta khó chịu bao nhiêu? Bọn họ đều chú ý cảm thụ của ngươi, tuy Minh chủ trách cứ ngươi, phía sau lại không phải giống như phu nhân, đi dỗ ngươi?”
“Khi đó, ta không hiểu chuyện, có điều sau này ta thật lòng đối xử tốt với ngươi, tiểu An, tuy rằng ta có chút bị làm hư, phát cáu lên, liền quên chú ý cảm thụ của người khác, nhưng trong lòng ta không có ác ý, ta cũng chưa từng xem ngươi là hạ nhân mà đối đãi.”
Trần An nhìn y, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ quái, gã tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Ta biết trong lòng ngươi không có ác ý, ngươi đối xử tốt với ta, ta đều nhớ kỹ, ta nhớ rõ ngươi không giống Minh chủ cùng phu nhân trước trách cứ hắn sau lập tức lại đi dỗ hắn, mà tới đưa thuốc cho ta trước, cũng nhớ rõ ngươi mua cái trống lắc làm bồi lễ, trời đổ mưa, ngươi lắc trống, đinh đinh đang đang, nói, ‘Ngươi xem, bên ngoài đổ mưa, ông trời cũng đang thương tâm vì ngươi, nhưng mà nam tử hán đại trượng phu, không dễ rơi lệ, nếu ngươi không phạm sai lầm, thì không nên vì một chút đau đớn mà khóc, như vậy về sau, ngươi liền có thể trở thành một đại anh hùng’….”
Việc này không phải nói Trình Sóc, mà là Trình Dục, Trình Dục ngẩn ra, tay xoa bụng, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Thì ra, ngươi biết, hơn nữa, ngươi tin?”
Trần An cắn chặt răng, cố gắng không lộ ra biểu tình phẫn hận, nói: “Đúng, ta biết, hơn nữa ta tin…”
Hai tay Trình Dục đều xoa bụng, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, cảm thụ toàn thân vẫn vô lực như cũ, nói: “Làm sao ngươi hạ dược?”
Trần An nói: “Trình Dục, ngươi quên thân thể hiện tại của ngươi là Trình Sóc sao? Giáo chúng Kỳ Lan giáo nói, trong cơ thể hắn hỗn hợp rất nhiều nội lực, không đến nửa năm không thể giải, hơn nữa công pháp kia, sẽ bởi vì hít vào bột phấn Kỳ Lan hoa mà dẫn đến ngất đi.”
“Ta còn tưởng rằng, Kỳ Lan hoa chỉ là một truyền thuyết… Huống chi, nếu ngươi đã biết là ta, vì sao còn muốn…”
Trần An đi đến phía trước, đỡ Trình Dục, kỳ thực Trình Dục đã nỏ mạnh hết đà, hầu như khắc chế không nỗi ngã vào trong ngực gã, Trần An ôm y, tham lam dùng lực ôm, kích động nói: “ Đó là bởi vì… Bởi vì ta thích ngươi! Lẽ nào ngươi không biết sao? Kỳ thật ngươi biết! Trình Dục, ngươi có biết kỳ thật ngày đó ta liền có cảm giác với ngươi hay không, chỉ là ta không dám nói… Ta tuyệt không dám nói, sau này khi biết Trình Yên là nam tử, mà Minh chủ lại bằng lòng gả hắn cho ta, ngươi có biết ta kích động khổ sở bao nhiêu không? Kỳ thật ta có cơ hội ở bên ngươi! Minh chủ bọn họ không ngại nam tử cùng nam tử yêu nhau! Nhưng ngươi là trưởng tử, hơn nữa hắn khắp nơi nói với người khác hắn thích ta, ngươi nhất định không đoạt người đàn ông của đệ đệ mình…”
“Hắn… chỉ nói… với mấy người chúng ta… mà thôi.” Trình Dục còn chưa nói xong, đã không mở mắt nỗi, mê man đi. Trên gốc cây kia hoa lê đã rơi hơn phân nửa, theo hương khí cất giấu bột phấn Kỳ Lan hoa, cùng nhau khiến Trình Dục bất tỉnh nhân sự.
Trần An nhịn không được hôn lên tay y một cái, dìu y đến một phòng khách, dưới phòng khách còn một phòng tối – nơi an toàn nhất Phù Vân sơn trang, cho dù Phượng Thăng Minh tìm người, cũng sẽ không tìm đến bên này.
“Ngươi luôn cảm thấy hắn kiêu căng một chút chỉ là giống đứa nhỏ nhà người khác, khi còn bé nghịch ngợm, tâm địa tốt là được, nhưng ngươi không biết tâm hắn đã sớm đen, dù cho ngươi biết hắn thủ đoạn độc ác, hắn là ác nhân, cũng muốn bảo toàn hình tượng lúc đó của hắn – không sao cả, chung quy ngươi sẽ biết, phòng tối nơi này, vốn hắn muốn ở nơi này giết ngươi, cầm tù ta, chỉ kém một chút mà thôi, ha ha… Nếu hắn chưa dùng tới trên người ta, ta cũng không muốn dùng trên người hắn, ngươi xem như chịu đựng thay hắn, chịu thay hắn, như vậy ta liền tha thứ cho hắn, về sau cũng vẫn đối xử tốt với ngươi…”
Châm đèn trong phòng tối. Mở ra từng cơ quan, sau khi cơ quan kia mở ra, từng viên dạ minh châu từ ngăn ngầm lộ ra, tắt đi ngọn đèn, trong phòng vẫn sáng sủa tựa như ánh trăng bên ngoài.
Trần An mê muội nhìn Trình Dục bị gã đặt trên giường, ngón tay trên gò má y nhẹ nhàng di động…
Phượng Thăng Minh thả gã? Hay là gã trốn ra được?
Lấy tính tình Thăng Minh, cho dù bị mình nói động, không muốn động thủ với Trần An nữa, vậy cũng không có khả năng thả gã lúc đại hội Võ Lâm diễn ra.
Không tùy tiện đến bên cạnh Trần An, cũng không quá chú ý gã. Trình Dục giống như lơ đãng, lướt mắt qua gã, nhân tiện cũng liếc nhìn Phượng Thăng Minh, rồi tiếp tục chú ý trên đài.
Lúc này trên đài đã có một tân tú xuất sắc – một người bộ dáng thiếu niên, trong sáng tuấn tú, sử dụng một roi da, người đi tới khiêu chiến bị hắn đánh một trận, đánh đến một số người phía dưới vừa vỗ tay tán thưởng lại vừa lo sợ, âm thầm may mắn chính mình không cần đi lên chịu đựng roi da. Mà có mấy nam tử thích nam sắc, lại cảm thấy hắn như quả ớt nhỏ dụ người muốn chinh phục.
Thiếu niên này đã chống đỡ hồi lâu chưa xuống đài, phỏng chừng đã hơn nửa đợt tỷ đấu, hắn là người xuất sắc nhất. Còn lại mấy người, biết mình mặc dù không tệ, nhưng đánh không lại hắn, vì vậy chỉ xem chừng, tiếp theo liền đến đệ tử thế gia…
Vầng thái dương hạ xuống phía tây, ánh nắng chiều nhuộm nửa vùng trời, tựa như đem toàn bộ thế giới đều thiêu đốt lên.
Chính là thời khắc dùng bữa tối, Trần An mãi mới chờ đến khi Trình Dục muốn đi lại cho gã một ánh mắt, hướng về phía y làm khẩu hình: “Trình Sóc, ta muốn gặp ngươi. Lúc canh ba, hậu viện, không được để Phượng Thăng Minh biết.”
Thu hết tin tức gã truyền ra vào mắt, Trình Dục buông mắt, không để Phượng Thăng Minh đang ở bên trái dưới đài nhìn mình phát hiện. Y cho rằng, Trần An vẫn cảm giác mình là Trình Sóc, muốn tìm mình chắc là muốn nói chuyện về Trình Sóc, đồng thời âm thầm nghĩ, vài người Kỳ Lan giáo kia, hiện tại án binh bất động, liệu sẽ cùng gã cấu kết? Nếu có cấu kết, y đi gặp Trần An một lần, nói không chừng có thể một lưới bắt hết bọn chúng. Nội lực của y đang dùng tâm pháp ban đầu, sau này lại điều dưỡng nhiều như vậy, đã khôi phục rất nhiều, tuy không thể so sánh với lúc trước, nhưng đối phó với một Trần An vẫn là dư dả.
Dùng bữa tối, tắm rửa thay quần ảo, Phượng Thăng Minh không ở đây, chỉ có một mình y trong phòng. Phượng Thăng Minh thích ở bên y, có điểu chung quy một số thời điểm không thể, Trình Dục mặt một chiếc áo đơn, mở giấy Tuyên Thành ra, qua loa mài mực, trên giấy viết: Khi canh tư chưa gặp, có thể tìm, chế trụ Trần An, điều tra Kỳ Lan giáo. Chỗ lạc khoản viết hai chữ ‘Trình Dục’.
Sau khi viết xong liền gấp lại nhét vào trong chăn, buông màn xuống làm ra bộ dáng như có người ngủ bên trong, buông mắt nhìn bụng dưới hơi nhô ra của mình, Trình Dục tìm rất nhiều áo lót, đem chính mình bao lại một tầng dày, chỉ là bao bọc lại, nhưng không che kín, một là vì rộng rãi thì thuận tiện hơn, hai là đến lúc đó lỡ như động thủ, sẽ không bởi vì quần áo mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vào lúc canh ba, y đến hậu viện – nơi y luyện công trước đây. Trần An đã chờ ở đó. Dưới một tàng cây.
Không khóc, cũng không cười, càng không điên cuồng, tâm tình gã thoạt nhìn so với lần trước ổn định hơn nhiều, có điều trong mắt mơ hồ vẫn lộ ra tia máu, chắc là vẫn vì y ‘chết’ mà canh cánh trong lòng, Trình Dục hơi hơi động dung, nhịn không được nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Chờ sau đại hội Võ Lâm, y sẽ nói cho gã biết y không chết. Nếu hiện tại nói, gã không tin, tâm tình kích động làm lớn chuyện, bị người nghe thấy nhất định sẽ tưởng Trình Sóc có âm mưu cố ý giả trang thành y. Không nói ngược lại càng có thể ổn định gã, bởi vì miệng không buông một chút nào, gã liền phải cần thời gian nhất định mới nắm chắc chứng minh trước mặt mọi người y không phải Trình Dục, trả lại công bằng cho “Trình Dục”.
Trần An nhìn y hồi lâu, ánh mắt có chút nóng rực, còn có chút lạnh lùng kỳ dị, hồi lâu sau, bỗng nhiên nói: “Ngươi mang thai, đúng không?”
Sắc mặt Trình Dục hơi đổi, nói: “Làm sao ngươi biết?”
Trần An nói: “Không có gì, chỉ là biết thôi… Ta cũng không có kinh nghiệm, người chung quanh đều chưa từng mang thai, cũng không biết thời điểm mang thai, có thể uống rượu hay không?”
Trình Dục lắc đầu.
Trần An tiếc nuối thở dài, lại nói: “Vậy ngươi uống một chén trà được không?”
Trình Dục cũng lắc đầu. Y không muốn uống trà, không phải vì sợ trong trà có độc, mà kiêng kỵ gã cố ý làm ra vẻ huyền bí, khiến y ngắm hoa trong màn sương, y phải thời thời khắc khắc buộc chặt thần kinh. Cho nên, ngay cả ghế y cũng không ngồi xuống – trước kia y chưa có thai, nhất định sẽ không khẩn trương như thế.
Trần An uống cạn ly trà trên bàn đá, trong khi uống, tiếc nuối nở nụ cười, chỉ chỉ gốc cây trong hậu viện bên người gã, dùng khầu khí hoài niệm nói: “Ta nhớ rõ trước đây ngươi chán ghét gốc cây này nhất, bởi ngươi từng vì gốc cây này mà đánh ta một trận, chỉ vì ta là người phàm, không cách nào khiến một gốc cây lê nở ra hoa đào. Mà khi đó ngươi si mê rượu hoa đào, không chịu đi nơi khác hái hoa đào, chỉ muốn trong viện này, gấp đến độ khiến những người chúng ta xoay quanh bên ngoài, ta lại vừa vặn ở bên cạnh ngươi, ngươi liền đem tức giận xả trên đầu ta…”
Ánh mắt Trình Dục nhu hòa một chút, cũng hồi tưởng lại chuyện cũ. Y nhớ khi đó Trình Sóc hóa trang làm nữ tử, nhưng tính tình vẫn như nam tử vội vàng xao động, hắn hy vọng trong điện nở hoa đào, bởi vì hắn muốn hoàn toàn dựa vào chính mình lấy nguyên liệu thiên nhiên để làm rượu hoa đào, muốn làm tốt hơn so với y cùng Phượng Thăng Minh, nhưng nghe nói muốn dời một gốc cây đến cần rất lâu, liền giao trách nhiệm khiến cây lê nở ra hoa đào cho Trần An, nếu không nở ra, liền đánh gã… Ý tưởng khi còn bé, luôn tương đối ngựa thần lướt gió tung bay. Ai khi còn bé sẽ không nghịch ngợm? “Ta nhớ khi đánh, cũng không phải rất nặng. Hơn nữa ta giúp người bôi thuốc. Kỳ thật không phải ta cố ý.”
Trần An lộ ra biểu tình có chút khổ sở, nói: “Ngươi giúp ta bôi thuốc, chẳng qua, có một số việc ngươi nhớ không rõ, ta lại nhớ rõ, ngươi không để ý, ta lại để ý, ngươi cảm thấy đánh không nặng, nhưng ngươi không biết, ta là đại ca ngươi cứu về, vốn đã nợ tình của nhà các ngươi, ăn nhờ ở đậu, ngươi đối với ta như vậy, rõ ràng coi ta là hạ nhân, cho dù sau đó lại bôi thuốc cho ta, thì sao chứ? Ngươi có thể nghĩ tới khi đó ta khó chịu bao nhiêu? Bọn họ đều chú ý cảm thụ của ngươi, tuy Minh chủ trách cứ ngươi, phía sau lại không phải giống như phu nhân, đi dỗ ngươi?”
“Khi đó, ta không hiểu chuyện, có điều sau này ta thật lòng đối xử tốt với ngươi, tiểu An, tuy rằng ta có chút bị làm hư, phát cáu lên, liền quên chú ý cảm thụ của người khác, nhưng trong lòng ta không có ác ý, ta cũng chưa từng xem ngươi là hạ nhân mà đối đãi.”
Trần An nhìn y, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ quái, gã tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Ta biết trong lòng ngươi không có ác ý, ngươi đối xử tốt với ta, ta đều nhớ kỹ, ta nhớ rõ ngươi không giống Minh chủ cùng phu nhân trước trách cứ hắn sau lập tức lại đi dỗ hắn, mà tới đưa thuốc cho ta trước, cũng nhớ rõ ngươi mua cái trống lắc làm bồi lễ, trời đổ mưa, ngươi lắc trống, đinh đinh đang đang, nói, ‘Ngươi xem, bên ngoài đổ mưa, ông trời cũng đang thương tâm vì ngươi, nhưng mà nam tử hán đại trượng phu, không dễ rơi lệ, nếu ngươi không phạm sai lầm, thì không nên vì một chút đau đớn mà khóc, như vậy về sau, ngươi liền có thể trở thành một đại anh hùng’….”
Việc này không phải nói Trình Sóc, mà là Trình Dục, Trình Dục ngẩn ra, tay xoa bụng, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Thì ra, ngươi biết, hơn nữa, ngươi tin?”
Trần An cắn chặt răng, cố gắng không lộ ra biểu tình phẫn hận, nói: “Đúng, ta biết, hơn nữa ta tin…”
Hai tay Trình Dục đều xoa bụng, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, cảm thụ toàn thân vẫn vô lực như cũ, nói: “Làm sao ngươi hạ dược?”
Trần An nói: “Trình Dục, ngươi quên thân thể hiện tại của ngươi là Trình Sóc sao? Giáo chúng Kỳ Lan giáo nói, trong cơ thể hắn hỗn hợp rất nhiều nội lực, không đến nửa năm không thể giải, hơn nữa công pháp kia, sẽ bởi vì hít vào bột phấn Kỳ Lan hoa mà dẫn đến ngất đi.”
“Ta còn tưởng rằng, Kỳ Lan hoa chỉ là một truyền thuyết… Huống chi, nếu ngươi đã biết là ta, vì sao còn muốn…”
Trần An đi đến phía trước, đỡ Trình Dục, kỳ thực Trình Dục đã nỏ mạnh hết đà, hầu như khắc chế không nỗi ngã vào trong ngực gã, Trần An ôm y, tham lam dùng lực ôm, kích động nói: “ Đó là bởi vì… Bởi vì ta thích ngươi! Lẽ nào ngươi không biết sao? Kỳ thật ngươi biết! Trình Dục, ngươi có biết kỳ thật ngày đó ta liền có cảm giác với ngươi hay không, chỉ là ta không dám nói… Ta tuyệt không dám nói, sau này khi biết Trình Yên là nam tử, mà Minh chủ lại bằng lòng gả hắn cho ta, ngươi có biết ta kích động khổ sở bao nhiêu không? Kỳ thật ta có cơ hội ở bên ngươi! Minh chủ bọn họ không ngại nam tử cùng nam tử yêu nhau! Nhưng ngươi là trưởng tử, hơn nữa hắn khắp nơi nói với người khác hắn thích ta, ngươi nhất định không đoạt người đàn ông của đệ đệ mình…”
“Hắn… chỉ nói… với mấy người chúng ta… mà thôi.” Trình Dục còn chưa nói xong, đã không mở mắt nỗi, mê man đi. Trên gốc cây kia hoa lê đã rơi hơn phân nửa, theo hương khí cất giấu bột phấn Kỳ Lan hoa, cùng nhau khiến Trình Dục bất tỉnh nhân sự.
Trần An nhịn không được hôn lên tay y một cái, dìu y đến một phòng khách, dưới phòng khách còn một phòng tối – nơi an toàn nhất Phù Vân sơn trang, cho dù Phượng Thăng Minh tìm người, cũng sẽ không tìm đến bên này.
“Ngươi luôn cảm thấy hắn kiêu căng một chút chỉ là giống đứa nhỏ nhà người khác, khi còn bé nghịch ngợm, tâm địa tốt là được, nhưng ngươi không biết tâm hắn đã sớm đen, dù cho ngươi biết hắn thủ đoạn độc ác, hắn là ác nhân, cũng muốn bảo toàn hình tượng lúc đó của hắn – không sao cả, chung quy ngươi sẽ biết, phòng tối nơi này, vốn hắn muốn ở nơi này giết ngươi, cầm tù ta, chỉ kém một chút mà thôi, ha ha… Nếu hắn chưa dùng tới trên người ta, ta cũng không muốn dùng trên người hắn, ngươi xem như chịu đựng thay hắn, chịu thay hắn, như vậy ta liền tha thứ cho hắn, về sau cũng vẫn đối xử tốt với ngươi…”
Châm đèn trong phòng tối. Mở ra từng cơ quan, sau khi cơ quan kia mở ra, từng viên dạ minh châu từ ngăn ngầm lộ ra, tắt đi ngọn đèn, trong phòng vẫn sáng sủa tựa như ánh trăng bên ngoài.
Trần An mê muội nhìn Trình Dục bị gã đặt trên giường, ngón tay trên gò má y nhẹ nhàng di động…