Editor: Fei
Tần Nhạc vỗ đầu Thiếu Tướng, bất đắc dĩ nói: "Mày nhặt con mèo hoang này ở đâu vậy?"
Tề Ngạn lại gần, thấy bụi bẩn bám đầy trên thân thể gầy yếu của mèo nhỏ, khẽ nhíu mày, "Chắc là trong khu bỏ hoang gần đây. Sáng nay lúc đi dạo xung quanh tôi còn nghe tiếng kêu loáng thoáng."
Lúc đó anh không để ý nên dắt Thiếu Tướng đi, kết quả chớp mắt một cái nó đã chạy ra ngoài, bây giờ còn tha mèo về.
Trong lúc trò chuyện, mèo con nằm úp sấp trên giày Kỷ Li kêu rất to.
Kỷ Li mềm lòng, khom lưng bế nó lên. Mũi mèo con có vết sẹo nhỏ, đồng tử màu xanh lam lờ mờ lộ ra vài phần ánh sáng, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Thiếu Tướng rất thích mấy món đồ người khác bỏ đi, còn tưởng rằng nhặt về sẽ được khen." Tề Ngạn mắng.
Ngón tay Kỷ Li nhẹ nhàng gãi gãi sau gáy mèo con, tò mò ngước mắt, "Tại sao?"
Tần Nhạc nhìn y, nói ngắn gọn: "Bốn năm trước tôi vào đoàn phim, mang cả Thiếu Tướng tới..."
Địa điểm ghi hình nằm ở ngôi làng hẻo lánh trong núi cách xa thành phố, giao thông vô cùng bất tiện.
Đoàn phim quay tại đó nửa tháng song trước khi rời đi gặp phải trận mưa to, đất đá trên núi trôi xuống phá hủy nửa ngôi làng, có rất nhiều người dân không kịp chạy trốn, kẹt trong những căn nhà đổ nát.
Khi đội ngũ cứu viện chưa kịp tới, mọi người bèn tự tổ chức giải cứu.
"Thiếu Tướng đánh hơi giúp không ít người, sau đó được lực lượng cứu hỏa địa phương trao thưởng."
Tiếp đó truyền thông đưa tin về sự việc này, Thiếu Tướng bỗng biến thành cún idol, đôi lúc còn có cả chương trình liên quan đến thú cưng tìm tới.
Tề Ngạn cười bổ sung, "Bọn tôi đăng kí cho Thiếu Tướng một cái tài khoản weibo, lượng fan của nó có khi còn hơn một số minh tinh trong giới."
Tần Nhạc nhìn cậu bạn thân, ngăn cản: "Sao lại so sánh như thế được?"
Kỷ Li cười cười không xen vào, chỉ vuốt ve mèo con trong lồng ngực. Mới một lúc mà nó đã ngoan hơn rất nhiều.
Y cực kỳ thích mèo.
Vốn dĩ Kỷ Li đã muốn nhân thời gian rảnh rỗi sau khi lui giới để chăm mèo, kết quả còn chưa kịp chọn được em nào đã xuyên sách.
Tề Ngạn đề nghị, "Tôi mang con mèo này tới cửa hàng thú cưng nhé?"
"Ừ, xem có ai nhận nuôi nó không." Tần Nhạc tán thành.
Công việc hàng ngày của hắn rất bận, nuôi Thiếu Tướng thành niên còn dễ chứ thực sự không có thời gian và sức lực để chăm sóc mèo con.
"Để em." Kỷ Li thốt lên, "...Bên dưới kí túc xá của em có một cửa hàng thú cưng, chờ chút nữa tiện đường mang nó đi luôn."
Kỷ Li muốn nhận nuôi mèo con nhưng tiếc rằng số tiền y tích góp sắp không đủ để nuôi sống chính y.
"Được, vậy giao con mèo này cho cậu đấy." Tề Ngạn cướp lời.
Tần Nhạc thấy vậy đành phải gật đầu.
Kỷ Li ôm chặt mèo con, nhếch miệng cười: "Thế em đi thay quần áo trước. Anh Nhạc, ngài Tề, tạm biệt."
"Ừ."
Hai người đưa mắt nhìn thanh niên đi xa, chỉ còn Thiếu Tướng vẫn gấp gáp đi loanh quanh tại chỗ, hận không thể trực tiếp bám theo.
"Mày thích con mèo kia đến thế à?" Tần Nhạc bất đắc dĩ lên tiếng.
"Gào gừ." Thiếu Tướng hất đầu kêu, đuôi cụp xuống.
Tề Ngạn nhìn cốc kem trên tay hắn, "Đây không phải là do ông mua đúng không? Kỷ Li đưa? Hay ông mua cho em nó?"
Tần Nhạc cụp mắt nhìn đống kem sắp chảy gần hết, nhanh chóng lên xe cất nó vào trong tủ lạnh.
"Trông cái điệu bộ kì cục của ông kìa." Tề Ngạn phì cười, cũng không ép hỏi đến cùng.
"Đúng rồi, ông giúp tôi tìm lão Trịnh." Tần Nhạc quay người dặn dò.
Tề Ngạn không hiểu tại sao, "Chuyện gì? Nói đi."
...
Nửa tiếng sau, Kỷ Li đã sửa soạn ổn thoả.
Y nhét một chiếc khăn mềm vào trong balo, chú mèo con nọ đang nằm ngủ ngoan ngoãn trên đó, vô cùng im lặng.
Cốc cốc.
Có ai đó gõ cửa phòng hóa trang, trợ lý sản xuất đi tới nói, "Kỷ Li, tôi đang tìm cậu đây."
"Tìm tôi?" Kỷ Li khó hiểu hỏi.
Trợ lý sản xuất đưa bao lì xì tới, cười nói: "Cấm lấy, đây là đạo diễn Trịnh cố ý đưa cho cậu hơ khô thẻ tre."
Kỷ Li chẳng phải diễn viên đặc biệt gì, phần diễn cũng ít. Dựa theo lẽ thường nếu như đoàn đội y không có danh tiếng, đoàn phim ắt sẽ bỏ qua việc chúc mừng y hơ khô thẻ tre.
Mà bao lì xì này đến thật bất ngờ.
"Cho tôi à?" Kỷ Li cảm nhận được độ dày của lì xì, âm thầm kinh ngạc.
"Đoàn phim sẽ dựa theo hợp đồng quy định thanh toán tiền thù lao mấy cảnh diễn vừa qua của cậu cho công ty. Phần lì xì này gửi riêng cho cậu, cầm cẩn thận." Trợ lý sản xuất dặn dò.
"Vâng, thay tôi cảm ơn đạo diễn Trịnh nhé." Kỷ Li đáp.
"Sắp đến cảnh quay tiếp theo rồi, tôi phải đi làm việc đây." Trợ lý sản xuất cười với y, quay lưng rồi mới thầm cảm khái ——
Haiz, thầy Tần và đạo diễn Trịnh rất trọng người tài, cùng nhau dúi cho Kỷ Li bao lì xì hơ khô thẻ tre lớn như vậy. Hi vọng mai này đối phương sẽ gặt hái được thành tích xứng đáng với sự coi trọng đó.
Đợi đến khi trợ lý sản xuất rời đi, Kỷ Li mới mở lì xì ra nhìn, cảm thấy cực kì vui vẻ.
Số tiền y nhận được vô cùng hậu hĩnh. Quan trọng nhất là có thể dùng để chi tiêu cho việc sinh hoạt sắp tới.
Kỷ Li nhét tiền vào balo, mèo con bên trong bị đánh thức, dùng móng vuốt nhỏ mềm nhũn "đạp" lên bàn tay y, "Meo~."
Bi ba bi bô.
Kỷ Li bị moe hóa, dịu dàng nói, "Ngoan nào, không mang mày đến cửa hàng thú cưng nữa, theo tao về nhà thôi."
Con sen mới lên chức nói được là làm được.
Sau khi trở về Kỷ Li bèn đi thẳng đến cửa hàng thú cưng mua thật nhiều nhu yếu phẩm cần thiết và tẩy giun cho mèo con.
Lúc đến nhà, việc đầu tiên Kỷ Li làm chính là pha sữa rồi ngồi xổm dưới đất kêu, "Bánh Gạo, qua đây."
Cái tên này y nghĩ ra lúc đang đi trên đường, không có ý nghĩa gì khác chỉ là nghe rất đáng yêu mà thôi. Vết bẩn trên người mèo con cũng đã được xử lý sạch sẽ, màu lông trắng của nó nhìn rất hợp với tên.
Bánh Gạo vô cùng thông minh, nghe thấy tiếng gọi lập tức chạy tới.
Chắc đói bụng lắm nên vừa ngửi được mùi sữa thơm lừng đã cắm đầu vào bát. Chân trước bám rất chắc nhưng bởi vì dùng sức nên chân sau như thể sắp rời khỏi mặt đất.
Kỷ Li bị moe đến nhũn cả chi chi, chẳng buồn quan tâm đến hình tượng mà nằm nhoài ra ngẩn ngơ hỏi, "Bánh Gạo, uống ngon lắm à?"
"Meo ~ "
Bánh Gạo kêu một tiếng đáp, chờ sau khi ăn no mới chui vào lồng ngực Kỷ Li.
Kỷ Li bế nó lên, thân mật cụng mũi nó, "Vậy sau này mày sống với tao nhé? Tao sẽ đóng phim kiếm tiền mua cho mày nhiều nhiều cá khô nhỏ."
Dường như Bánh Gạo nghe hiểu y nói gì, duỗi móng vuốt đập lên lồng ngực y.
Bộp, đóng dấu.
...
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi, người mới không có quyền tự nhận vai diễn tiếp theo.
Kỷ Li chẳng vội, yên phận ở trong ký túc xá với Bánh Gạo ba ngày.
Mãi đến tận khi hoàn toàn thoát khỏi nhân vật "Tống Chiêu" y mới liên lạc với Uông Thu Huy, hẹn thời gian gặp mặt.
Kỷ Li chỉnh đốn bản thân, đến phòng quản lý nghệ sĩ sớm nửa tiếng.
Cửa phòng làm việc của Uông Thu Huy đóng chặt, xuyên qua lớp cửa kính có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người bên trong. Một nhân viên rót cho Kỷ Li cốc nước, nói, "Cậu ở bên ngoài chờ một chút."
"Cảm ơn." Kỷ Li nở nụ cười hết sức hấp dẫn.
Nữ nhân viên kìm lòng không đặng nhìn y thêm chốc lát, thầm nghĩ ——
Lớn lên đẹp quá, chắc chắn giá trị nhan sắc thuộc hàng top trong đám người mới. Nếu để mà nói thì ngay cả tiểu sinh Hạ Linh – người được công ty tập trung bồi dưỡng còn kém hơn y mấy phần.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng làm việc của Uông Thu Huy bỗng vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt.
"Dựa vào cái gì! Lúc trước mấy người kí hợp đồng với tôi đâu có hứa hẹn như vậy!"
"Lại muốn lấy đi sự nổi tiếng của tôi, đưa tài nguyên của tôi cho một người mới chẳng có tí tên tuổi gì? Uông Thu Huy, anh tính toán cũng hay ho gớm."
"Tống Lam! Quản lý Tống đang ở đâu? Tôi muốn tìm chị ta để thảo luận!"
Kỷ Li bị mấy câu kia hấp dẫn, mắt nhìn vào trong phòng.
"Hạ Linh, cậu nói vậy hơi quá rồi." Giọng nói bình tĩnh của Uông Thu Huy vang lên.
"Thứ mà cậu lấy chính là tài nguyên của công ty, ký hợp đồng với truyền thông Mộng Tưởng. Hiện tại chỉ cho người đại diện của cậu dẫn dắt một người mới thôi cho nên công ty không cần cậu đồng ý."
Uông Thu Huy khẽ cười, lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng.
"Cảm thấy bất mãn chứ gì? Ok, nếu cậu có thể tự tìm một tài nguyên phim ảnh tốt hơn mà không cần công ty trợ giúp thì tôi đảm bảo sau này cậu muốn làm gì cũng được!"
"Khuyên cậu sống phải biết điều chút, chương trình tuyển chọn đã qua tận một năm, nhân khí đều sắp hết sạch mà còn tưởng mình là đỉnh lưu đấy à?"
Lời nói vô cùng trắng trợn, đâm vào tim đâm đến sắp chảy máu.
Giây lát sau, cửa phòng làm việc bỗng mở ra.
Một nam thanh niên trẻ tuổi mang theo vẻ giận dữ rời đi, đối phương chính là Hạ Linh, người vừa xảy ra tranh cãi với Uông Thu Huy.
Kỷ Li không kịp lùi lại, chỉ đành mặc Hạ Linh huých mạnh vào vai mình, cơn đau ập đến khiến hai người đồng loạt đứng hình.
"Để quên mắt ở nhà à? Chắn giữa đường làm cái gì?" Hạ Linh lườm y rồi sải bước thật mau.
Kỷ Li chạm vào vai trái đau nhức, ánh mắt tối sầm.
Rõ ràng chính bản thân bất cẩn đụng phải người khác vậy mà lại mở miệng chỉ trích y? Cái người kiêu căng này ở đâu chui ra vậy.
"Lão Uông, cậu cũng thẳng thắn quá đấy, tốt xấu gì vẫn nên chừa cho cậu ta chút mặt mũi! Với cả đừng bàn chuyện dẫn người mới với tôi, cái tính thiếu gia kia của Hạ Linh khiến tôi..."
Người đàn ông tóc húi cua đi ra khỏi phòng làm việc, thân hình hơi mập, "Nào có hơi sức đâu nữa."
Đương lúc trò chuyện, ánh mắt của hắn ta vừa vặn dừng trên người Kỷ Li.
Hôm nay Kỷ Li ăn mặc rất đơn giản, hơn nữa mấy qua nghỉ ngơi đầy đủ, trạng thái vô cùng tốt. Cả người đều lộ ra cảm giác của một thiếu niên thanh tú sạch sẽ.
Người đàn ông tóc húi cua kinh ngạc, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn chuyển biến rõ ràng, "Lão Uông, vị này là?"
"Cậu ấy là người mới mà tôi muốn anh muốn dẫn dắt, tên Kỷ Li." Uông Thu Huy đốt điếu thuốc, bước lại gần.
Anh ta rít một hơi, đối diện với tầm mắt của thanh niên giữa làn khói mịt mờ, giới thiệu sơ qua, "Kỷ Li, đây là người đại diện của cậu Tôn Dũng. Cậu có thể gọi là anh Dũng."
Vừa dứt lời, lông mày Kỷ Li khẽ nhíu ——
Nếu y nhớ không ngầm thì ở trong sách, người đại diện đã dẫn nguyên chủ đến bữa tiệc rượu "đặc biệt" kia cũng tên là Tôn Dũng.