Editor:Fei
Tần Nhạc vội vàng đuổi theo Kỷ Li.
Rõ ràng đối phương đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn nhưng vẫn không dừng lại mà nổi tính trẻ con, chạy càng nhanh hơn.
"Chờ đã." Tần Nhạc đành phải kéo cánh tay y, "Kỷ Li."
Kỷ Li đưa lưng về phía hắn thở dài, lúc này mới rầu rĩ quay người.
Tần Nhạc nhìn hai mắt muốn khóc mà không được kia là biết y vẫn chưa thoát vai, thậm chí hai chân còn run lẩy bẩy.
"Anh Nhạc, anh đừng động vào em. Em không sao đâu." Trước đây Kỷ Li cũng từng gặp phải tình huống tương tự, lúc nào người đại diện và đạo diễn cũng cười y diễn sâu.
Sau này khi càng đóng phim nhiều hơn, y bắt đầu thích ứng được với một vài cảm xúc của nhân vật. Nhưng từ khi thay thế nguyên chủ, năng lực "đồng cảm" này bỗng mạnh lên một cách khó hiểu.
Cả Tống Chiêu và Tạ Ngạn đều vậy... Mỗi khi diễn phân cảnh chuyển biến tâm trạng lớn y luôn rất khó chịu.
Kỷ Li kiên trì nói, "Em ở một mình là được rồi, sẽ thoát vai ngay thôi."
Nào biết vừa mới dứt lời y đã bị đối phương kéo vào lòng.
Cái ôm ấm áp xa lạ khiến Kỷ Li ngẩn ngơ —— Vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông nọ siết chặt y trong lồng ngực.
Dường như Kỷ Li còn nghe thấy tiếng tim đập của Tần Nhạc, chưa kịp phản ứng liền cảm giác gáy mình được xoa xoa.
Người đàn ông nọ khẽ cười, áy náy lên tiếng: "Tôi thay Tạ Thần Uyên nhận lỗi với Tạ Ngạn, xin em đừng buồn nữa nhé? Em biết vương thúc có thứ mà hắn phải chịu trách nhiệm mà."
Giọng nói của Tần Nhạc vô cùng êm tai, khác với lúc đọc thoại.
"...Em biết, nhưng hắn đã làm tổn thương Tạ Ngạn." Kỷ Li lấy lại tinh thần, khẽ đáp.
Y rời khỏi vòng ôm của người đàn ông nọ, hai má ửng hồng.
Tần Nhạc nhìn đôi mắt long lanh kia, thở phào nhẹ nhõm, lấy thái độ tiền bối để dặn dò y: "Kỷ Li, diễn là diễn. Em không thể cộng tình với nhân vật quá sâu như vậy được."
Rất dễ xảy ra chuyện.
Kỷ Li xưa nay tập mãi thành quen bỗng hơi chột dạ, y che miệng lúng búng đáp: "...Em ăn ít kem là ổn rồi ạ."
Tần Nhạc dở khóc dở cười, vừa định nói thêm gì đó thì chợt thấy chú chó cưng Thiếu Tướng lao từ chỗ khúc quanh tới.
"Grừ!" Thiếu Tướng điên cuồng vẫy đuôi, nhào vào lòng Tần Nhạc.
Tần Nhạc bị nó bất thình lình đâm bổ vào người, vội vàng xoa đầu nó: "Yên nào, mau ngồi xuống!"
Thiếu Tướng gào gừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm bên chân hắn.
Tề Ngạn tới chậm, anh thở hồng hộc nói: "Tôi bảo này Thiếu Tướng nhà ông càng ngày càng tăng động đấy, dẫn nó đi dạo thôi cũng mệt tới mức suýt mất toi nửa cái mạng."
"Làm gì đến mức ấy." Tần Nhạc lên tiếng.
"Giống chó chăn cừu Đức đều như vậy cả." Kỷ Li thuận miệng đáp, khom lưng sờ đầu chó, "Thiếu Tướng, đã lâu không gặp mày rồi nha."
Thiếu Tướng nhận ra mùi của Kỷ Li, cọ cọ bàn tay y lấy lòng.
"Meo ~ "
Đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên, lỗ tai Thiếu Tướng dựng đứng, sau khi xác nhận phương hướng bèn lao thẳng đến phòng Kỷ Li.
Kỷ Li nhớ Bánh Gạo đang ở trong đó, vội vàng đuổi theo. Y còn đang lo một chó một mèo ở chung sẽ đánh nhau nhưng khi bước vào cửa lại thấy ——
Bánh Gạo cảnh giác đứng sững sờ tại chỗ, Thiếu Tướng thì nằm nhoài trước mặt nó, cọ cọ móng vuốt nhỏ của mèo ta.
Bánh Gạo chớp chớp mắt, bấy giờ mới giơ chiếc măng cụt mềm mại đập bộp bộp lên chóp mũi Thiếu Tướng.
"Con mèo lần trước Thiếu Tướng tha về đúng không?" Tần Nhạc đến gần, lập tức nhận ra.
"Dạ, em không nỡ đưa nó đến cửa hàng thú cưng nên quyết định đem về nuôi, đặt tên là Bánh Gạo." Kỷ Li trả lời.
Tề Ngạn bám theo hóng hớt, "Nuôi mát tay phết nhỉ, là mèo lông dài à? Lúc trước nó nhỏ quá nên hơi khó phân biệt."
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Thiếu Tướng đã ủn Bánh Gạo vào lòng mình, liên tục liếm lông đối phương. Bánh Gạo được hầu hạ vô cùng thoải mái, chẳng hề ngọ nguậy.
"Hai đứa nó có duyên thành cặp đó chứ." Tề Ngạn trêu đùa.
"Bánh Gạo cũng là con đực mà anh." Kỷ Li cười cười, mời họ vào phòng, "Anh Nhạc, hai người vào đây đi, để chúng nó chơi một lúc."
Phòng nghỉ do đoàn phim sắp xếp không có người ngoài, hơn nữa tính riêng tư cũng rất cao.
Tần Nhạc gật đầu, ánh mắt lơ đãng rơi trên cuốn kịch bản.
Kỷ Li rót nước mời khách, quay người liền phát hiện Tần Nhạc đang nhìn đi đâu, "Anh Nhạc ơi?"
Hôm qua y vừa nhận được kịch bản của bộ phim tiếp theo, bây giờ mang nó tới định bụng tranh thủ xem qua một lần.
Tần Nhạc hỏi thẳng, "Đây là công việc sắp tới của em hả?"
"Vâng, là nam số ba trong một bộ phim điện ảnh. Chị Úc đã giúp em ký hợp đồng rồi, giữa tháng sau vào đoàn." Kỷ Li ăn ngay nói thật.
Tề Ngạn nhìn tên đạo diễn và biên kịch in trên mặt bìa, khẽ nhíu mày. Anh nhịn không được nói: "Sao chị Úc lại nhận phim kiểu này cho cậu? Đạo diễn thì tôi còn có chút ấn tượng chứ biên kịch thì..."
Thực sự chưa nghe bao giờ luôn.
Nói xong, anh liền nhìn sang phía Tần Nhạc.
Người đại diện như anh quanh năm ngụp lặn trong "biển tài nguyên" ít nhiều cũng am hiểu một số người thuộc ngành nghề có liên quan khác. Vị đạo diễn này tiếng tăm tạm ổn nhưng biên kịch thì chẳng có tên tuổi gì.
Một bộ phim như vậy liệu có đáng tin không?
Tần Nhạc bắt gặp ánh mắt Tề Ngạn, hắn im lặng nhưng trong lòng cũng đặt một dấu hỏi chấm rất lớn.
Dựa vào thiên phú và tư chất của thanh niên, gia nhập đoàn phim kinh phí thấp như thế này quá lãng phí.
"Tề tiên sinh đừng coi thường người ta, tôi cảm thấy chất lượng kịch bản tốt lắm, cách dẫn chuyện lại độc đáo mới mẻ." Kỷ Li uống một hớp nước, thản nhiên thừa nhận, "Tuy lượng đầu tư ít ỏi nhưng tôi quan tâm kịch bản nhiều hơn."
"Tôi là người mới, chẳng hy vọng xa vời bản thân sẽ lập tức nhận được kịch bản chế tác lớn, đóng chung với anh Nhạc hai lần cũng đã vượt quá mong đợi."
Khi nhắc tới kịch bản hay, thần thái trong mắt Kỷ Li khiến người khác rất khó bỏ qua.
Kịch bản hay?
Tần Nhạc bị gợi lên lòng hiếu kỳ, suy tư vài giây mới nói: "Kỷ Li, tôi có thể đọc thử kịch bản này một chút không?"
"Đương nhiên là được." Kỷ Li hào phóng đưa cho hắn.
Mặc dù y đã ký hợp đồng, có trách nhiệm bảo mật nội dung kịch bản, không được phép để lộ ra ngoài. Thế nhưng đối phương lại là Tần Nhạc nên y cảm thấy cực kì yên tâm.
Hắn nhất định sẽ không thực hiện những hành vi gây tổn hại tới lợi ích của người khác.
Tần Nhạc lật trang đầu tiên, cố ý tập trung vào phần của "nam số ba" sau đó mới đến nội dung chính.
Tề Ngạn không hề cảm thấy ngạc nhiên trước dáng vẻ nghiêm túc của hắn, câu được câu không nói chuyện với Kỷ Li.
Khoảng hai mươi phút sau, Úc Phú Nhã dẫn tổ trang điểm tới:"Kỷ Li đã khỏe hơn chưa? Sắp đến cảnh diễn tiếp theo rồi đó."
Bánh Bao nhìn đôi chó mèo dưới đất, sợ hết hồn: "Âu siệt, anh Bánh nhà chúng ta sao lại bị liếm thành như vậy?"
Kỷ Li bèn quay đầu nhìn ——
Bánh Gạo vẫn nằm trong lồng ngực Thiếu Tướng thế nhưng lông toàn thân nó ướt sũng, quả thực như đang tắm trong đống nước bọt đầy "yêu thương" của chó ta.
Tần Nhạc sửng sốt, không khỏi bật cười: "Ngại quá, Thiếu Tướng có hơi nghịch ngợm."
"Không sao đâu anh." Kỷ Li thấy khá thú vị.
Tần Nhạc trả kịch bản, đứng dậy: "Bọn tôi về trước đây. Em chuẩn bị đi, lát nữa gặp nhé."
Giữa bọn họ còn có một cảnh đối diễn được sắp xếp vào xế chiều.
"Vâng."
Thiếu Tướng bất đắc dĩ phải theo chân Tần Nhạc, trước khi đi còn dùng mũi chó thân mật dụi dụi vào người Bánh Gạo.
Mèo con cũng liếm miệng nó để đáp lễ. Thiếu Tướng mừng rỡ vẫy đuôi, bấy giờ mới lạch bạch bám gót chủ nhân mình.
Tề Ngạn vừa đi vừa trêu ghẹo, "Thiếu Tướng ghê gớm phết nhỉ. Lúc trước nhặt được mèo hoang nhỏ, lần sau gặp mặt đã thành đôi?"
"Nói bậy bạ gì đấy." Tần Nhạc nhìn anh, bắt đầu bàn chính sự: "Ông giúp tôi liên lạc với người phụ trách bộ phim kia, bảo họ gửi kịch bản hoàn chỉnh cho tôi xem."
Tề Ngạn cả kinh, "Ông muốn diễn hả? Tần Nhạc, ông đừng thấy Kỷ Li nói kịch bản hay liền kích động mù quáng thế chứ."
"Tôi đã ngần này tuổi rồi có hâm đâu mà đi đóng phim thanh xuân vườn trường?" Tần Nhạc phản bác, vỗ vai bạn tốt: "Tôi vừa đọc thử đoạn đầu, nội dung không tệ. Nếu như kịch bản hoàn chỉnh ok thì Nhạc Tinh có thể xem xét đầu tư thêm."
Chỉ cần đắp tiền đúng chỗ, chọn diễn viên phù hợp và tuyên truyền đúng cách thì thể loại phim này nhất định có thể tiếp cận với một phần công chúng.
Đầu tư có hạn, chỉ lãi không lỗ.
Ngoài việc là một người đại diện tiêu chuẩn Tề Ngạn còn là một thương nhân khôn khéo. Anh nhanh chóng hiểu ý Tần Nhạc, gật đầu: "Ừ, để tôi hỏi thử."
"Ừm."
...
Hai cảnh đối diễn vừa hoàn thành của Tần Nhạc và Kỷ Li đều là hồi ức năm năm trước. Nội dung ghi hình buổi chiều đã quay trở về tuyến thời gian hiện tại.
Sau khi Tuyên Thị diệt môn, nam chính Tuyên Minh và những người khác nảy sinh mâu thuẫn, biến mất một thời gian. Dưới sự dẫn dắt của Tạ Ngạn, đám người nữ chính coi thủ phạm của vụ án mạng là thái giám bên cạnh thái hậu.
Tạ Ngạn thấy thời cơ chín muồi bèn âm thầm triệu tập thuộc hạ, dự định tiến cung lấy mạng cẩu hoàng đế và thái hậu.
Nhưng y không biết rằng nam nữ chính đã sớm hóa giải hiểu nhầm, đồng thời tìm được chứng cứ Tạ Ngạn bắt tay với địch quốc.
Bọn họ chia nhau hành động. Nam chính vạch trần tội danh của Tạ Ngạn trước mặt hoàng đế và thái hậu, hợp tác với thị vệ trong cung đặt bẫy, nữ chính giả vờ muốn tiến cung "ám sát", dẫn Tạ ngạn đi theo mình.
Rốt cục hai bên chạm chán, Tạ Ngạn lột lớp mặt nạ ngụy trang bấy lâu nay ra.
Nhưng hào quang nam chính vẫn có tác dụng.
Thuộc hạ của Tạ Ngạn bị đánh cho tan tác, bản thân y cũng không ngăn cản được thế tấn công đến từ những người xung quanh. Y trọng thương, dựa vào chấp niệm cố gắng chống đỡ, biến đi đâu mất...
Sáu giờ chiều, công việc vẫn tiếp tục.
Kỷ Li thay bộ trang phục cuối cùng, tâm trạng phức tạp vuốt lên từng "vết rách nhuốm máu". Không chỉ có vậy, ngay cả áo lót và vùng da để lộ cũng được nhân viên đoàn phim chăm chút tỉ mỉ.
Trong kịch bản có viết toàn thân Tạ Ngạn đầy rẫy vết thương như thể vừa tắm trong biển máu.
Kỷ Li đứng bên ngoài tẩm điện nhìn Tần Nhạc, khẽ thở dài ——
Ai cũng tưởng Tạ Ngạn đang giãy dụa bỏ trốn, tìm cơ hội quay trở lại phục thù. Bọn họ không cho phép kẻ ác như vậy tồn tại nên lục soát từng ngõ ngách vô cùng kĩ lưỡng.
Nhưng bọn họ đều sai cả rồi.
Ngay từ đầu Tạ Ngạn đã không có ý định chạy trốn, thậm chí còn chẳng cần sống tiếp. Y muốn chết bên cạnh Tạ Thần Uyên, mặc kệ việc có thể y sẽ phải trông thấy ánh mắt chán ghét, lạnh lùng của đối phương.
Cách đó không xa, Diêu Xuyên cầm loa gọi to, "Kỷ Li, sẵn sàng chưa?"
Kỷ Li hoàn hồn, bấy giờ mới phát hiện các nhân viên công tác đều đã rời khỏi hiện trường.
Y tạm thời kiếm chế cảm xúc, giơ dấu ok về phía Diêu Xuyên rồi đi tới vị trí của mình.
Ba mươi giây sau, Diêu Xuyên hô "Action".
Tạ Ngạn che vết thương chảy đầy máu trước ngực, bước chân vừa vội vã vừa loạng choạng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mật đạo năm đó vô tình phát hiện còn chưa đóng do đó y mới tránh thoát và trốn tới đây.
Từ khi Tạ Thần Uyên trở thành "nhiếp chính vương" đều ở Thanh Tâm điện.
Bây giờ cửa điện đang đóng chặt, vô hình trung tăng thêm một tầng trở ngại trong lòng Tạ Ngạn. Bước chân y đột nhiên dừng lại, hơi do dự.
Diêu Xuyên thấy thế, vô thức rướn người lên ——
Kỷ Li cũng chẳng đẩy cửa vào như lúc diễn thử mà đứng im tại chỗ vài giây.
Ngay sau đó y bèn không ngừng lấy tay chùi vết máu trên mặt, sửa sang mái tóc rối bù nhằm khiến bản thân trông sạch sẽ ngăn nắp như xưa.
Chỉ tiếc rằng cố quá thành quá cố.
Tạ Ngạn nhìn chằm chằm vết máu dính đầy trên lòng bàn tay, vừa buồn cười vừa đau đớn lùi ra sau, đột nhiên rơi nước mắt.
Chuỗi động tác này được thêm vào rất khéo! Hơn nữa cameraman còn quay đặc tả.
Lúc Tạ Ngạn bị vây quét, y không khóc; lúc trọng thương, y cũng không khóc. Nhưng khi đứng trước tẩm điện của Tạ Thần Uyên, nhìn máu tươi chẳng thể quen thuộc hơn trong tay, y bỗng hoàn toàn tan vỡ.
Biên kịch Phương Chi Hành biết tối nay là cảnh diễn hơ khô thẻ tre của Kỷ Li nên mới tới phim trường, không ngờ thanh niên lại thoát ly với kịch bản gốc, thêm một hành động khắc họa trọn vẹn tâm lý và chiều sâu nhân vật.
Đúng vậy! Trong thâm tâm Tạ Ngạn cũng ý thức rằng mình đã trở thành tội đồ, sao y có thể gặp Vương thúc trong bộ dạng này được?
Đêm lạnh, lòng người còn lạnh hơn.
Tiếng đàn du dương truyền tới, là khúc nhạc hồi nhỏ Tạ Thần Uyên thường hay đàn cho y nghe. Tạ Ngạn ngơ ngác, nỗi nghi vấn và sự tủi hờn tích tụ suốt bao nhiêu năm bắt đầu bộc phát ——
"Tại sao người lại phản bội con!"
"Tại sao người lại không cần con nữa?"
"Tại sao người lại muốn bỏ con một mình?"
Sức bật của Kỷ Li mạnh đến đáng sợ, thanh âm chất vấn tan nát cõi lòng khiến tất cả những người trong trường quay đau xót. Có không ít nhân viên từng đọc nguyên tác, hiểu được nội dung đã khóc ngay tại chỗ.
"Vương thúc, tại sao..." Máu và nước mắt hòa vào nhau, lồng ngực phập phồng, ngữ điệu run rẩy yếu ớt, "Tại sao người lại không cần con nữa?"
"Người nói cho con biết với, rốt cuộc con làm sai ở đâu?"
Tiếng nói vừa dứt, bước chân y bắt đầu loạng choạng, ngã xuống đất.
Ở bên ngoài trường quay, Bánh Bao nhìn mà sợ. Cậu vừa tức vừa vội, "Ôi cái anh kia! Trên người không lòi ra vài vết bầm tím mới là lạ đấy!"
"Chuẩn bị sẵn thuốc đi. Đứa nhỏ này, thực sự là muốn diễn không muốn sống nữa." Úc Phú Nhã lắc đầu, khóe mắt ươn ướt.
Ra vào trường quay nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô bị người khác kéo nhập diễn.
Tạ Ngạn dùng hết sức lực bò lên trên, đầu ngón tay đầy thương tích duỗi về phía trước toan đẩy cửa ra "... Vương thúc."
"Người có thể nhìn con một lần không? Có thể để Ngạn Nhi nhìn thấy người không..."
Trên mặt chẳng phân biệt nổi máu và nước mắt, tiếng cầu xin ngày càng nhỏ dần.
Rốt cục bên trong cũng vang lên tiếng bước chân.
Cánh cửa nặng nề mở rộng, Tạ Ngạn run rẩy ngước mắt, sâu trong con ngươi phản chiếu thân ảnh của người nọ.
Y cẩn thận từng li từng tí nắm lấy vạt áo màu đen kia, nở nụ cười trẻ con đã lâu không gặp:"Vương thúc ơi."
Bàn tay dính màu ngả xuống đất, không còn cử động được nữa.
Tạ Ngạn chết rồi.
Chết trong lần gặp mặt cuối cùng mà y tự cho rằng Tạ Thần Uyên đang bố thí cho mình.
Nhưng y lại chẳng hay biết khoảnh khắc y từ giã cõi đời, ánh mắt Tạ Thần Uyên chìm trong mảnh bi ai và bất lực.
Hắn ngồi xổm xuống, duỗi đôi tay bị dây đàn cứa chảy máu, khẽ khàng xoa gáy Tạ Ngạn giống như ngày xưa.
"Ngạn Nhi à..."
Âm thanh nhẹ như gió, che lấp bởi những tiếng bước chân dồn dập.
...
Cả trường quay to lớn yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng được khuếch đại, ai cũng đều bị hãm trong tính bi kịch của kết cục, khó có thể bình tĩnh.
Không thể đánh giá phân đoạn này thông qua kỹ năng diễn xuất nữa.
Bởi vì Kỷ Li đã biến nhân vật Tạ Ngạn thành một người sống thực sự ngoài đời.
Cho đến lúc này mọi người mới hiểu rõ câu "Một đời đi theo một người, một người yêu hận cả đời" mà tác giả viết trong nguyên tác nó phù hợp đến cỡ nào.
Là Tạ Thần Uyên che chở Tạ Ngạn khi y còn nằm trong tã lót, nuôi y lớn lên, dạy y hết thảy mọi thứ.
Trong lòng Tạ Ngạn luôn chỉ có hắn, tự nguyện đi theo, muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ hắn. Thế nhưng khiến Tạ Ngạn yêu mà không được chính là hắn, khiến Tạ Ngạn đau thấu tâm can cũng là hắn.
Thậm chí đến cuối, Tạ Ngạn vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chạy về phía hắn.
Diêu Xuyên phản ứng trước tiên.
Hắn không muốn bỏ lỡ bầu không khí cho nên chẳng chịu cho các diễn viên có thời gian giảm xóc, cầm loa kêu, "Tất cả chuẩn bị sang cảnh kế tiếp!"
Từ Miểu Miểu đứng xem lau nước mắt, nhanh chóng tự trấn an cảm xúc.
Ngay cả Chu Khánh Minh cũng hít một hơi thật sâu, gian nan rời mắt khỏi người Kỷ Li, sốc lại tinh thần.
Cảnh diễn tiếp theo có thể coi là "kết cục thật sự" ——
Thời điểm nam nữ chính dẫn người đến đúng lúc nhìn thấy Tạ Thần Uyên đang ôm thi thể Tạ Ngạn. Thị vệ do thái hậu phái tới quyết không tha, tuân theo khẩu dụ của thái hậu định chém Tạ Ngạn thành muôn mảnh mới hài lòng.
Song bất thình lình bị binh lính của nhiếp chính vương giết sạch, chỉ để nam nữ chính sống.
Từ Miểu Miểu đóng vai nữ chính Tiêu Khả Nhi là thiên kim nhà quan gia. Hai ngày này từng nghe được chuyện về đôi thúc điệt này, cô nhịn mãi nhịn mãi cuối cùng vẫn to gan hỏi.
Tạ Thần Uyên mời bọn họ vào trong điện, nói ra chân tướng vừa hoang đường vừa đáng thương nhiều năm trước.
Tiên đế luôn nghi ngờ Tạ Ngạn không phải huyết thống thân sinh của mình cho nên mượn tay hoàng hậu hạ độc y vô số lần. Chỉ có điều, Tạ Ngạn có Tạ Thần Uyên âm thầm che chở, không chỉ bình an lớn lên mà còn rất được lòng bá quan văn võ.
Tiên đế đến chết vẫn chưa chịu tin tưởng Tạ Ngạn.
Năm đó tiên hoàng bị hoàng hậu nương nương, cũng chính là thái hậu hiện nay giật giây. Hạ thánh chỉ giả cho Tạ Ngạn kế vị nhưng sau lưng lại viết thêm hai phần chiếu thư khác.
Một cái lập Thập Nhất hoàng tử làm Thái tử, cái còn lại là chiếu thứ vạch tội Cửu hoàng tử Tạ Ngạn "giết cha đăng cơ", danh bất chính ngôn bất thuận.
Tiên đế để thái giám thiếp thân mang chiếu thư kết tội xuất cung, giao cho nhánh ám vệ mà mình từng huấn luyện.
Một khi Tạ Ngạn leo lên ngôi vị hoàng đế, phần chiếu thư này sẽ được công bố khắp thiên hạ. Đội ngũ ám vệ kia lập tức tiến cung giết chết Tạ Ngạn.
Tạ Thần Uyên nghe nói ám vệ rất lợi hại, hắn không muốn lấy tính mạng Tạ Ngạn ra để mạo hiểm, càng không muốn đối phương bị thiên hạ bách tính mắng chửi.
Cho nên hắn giả vờ đồng ý hợp tác với hoàng hậu, nhân danh nghĩa "giam lỏng" đưa Tạ Ngạn rời khỏi hoàng cung "ăn thịt người" kia.
Danh hiệu "nhiếp chính vương" là thứ hoàng hậu lấy ra để uy hiếp, nhốt Tạ Thần Uyên lại.
Hắn đương nhiên sẽ không để nữ nhân này tùy ý kiểm soát mình. Trong suốt năm năm vừa qua, bề ngoài hắn luôn an phận ở trong cung làm phụ tá của hoàng đế nhưng thực chất vẫn truy tìm chiếu thư và đám ám vệ, định triệt để quét sạch nỗi lo về sau cho Tạ Ngạn.
Nhưng ám vệ đã trừ, di chiếu cũng hủy. Chỉ tiếc rằng xa mặt cách lòng, Tạ Ngạn bị hắn tổn thương quá sâu đậm, cũng che giấu quá kỹ. Đợi đến khi hắn phát hiện mọi hành động của y thì đã quá muộn.
Giang sơn này là của người nhà họ Tạ, lê dân bách tính vô tội, Tạ Thần Uyên không có cách nào để bảo vệ y nữa. Hắn rất muốn cứu y nhưng chính Tạ Ngạn đã sớm chặt đứt con đường sống của bản thân.
Thẳng thắn nói ra sự thật rồi sao? Bọn họ cũng không thể quay trở lại như xưa nữa.
Vậy chẳng thà để Tạ Ngạn ôm nỗi "hận" chết đi còn hơn mang theo nuối tiếc và nhớ nhung.
...
Toàn bộ cảnh quay là màn độc thoại của Tạ Thần Uyên.
Tần Nhạc rất biết cách khống chế tâm lý nhân vật. Cả một đoạn thoại dài như vậy mà không hề mắc bất cứ sai lầm nào, hoàn mỹ chẳng chê vào đâu được.
Từ Miểu Miểu và Chu Khánh Minh bị hắn kéo nhập diễn, mỗi một phản ứng nhỏ đều rất hợp lý. Đặc biệt là Từ Miểu Miểu, lần đầu tiên trong suốt bốn năm đi diễn cô lại buồn đến mức không thể phân biệt đâu là trong phim đâu là ngoài đời.
Cô khóc vì Tạ Ngạn, trong lòng cũng khóc vì CP thúc điệt trời xui đất khiến kia.
Cô không hiểu tình cảm Tạ Thần Uyên dành cho Tạ Ngạn rốt cuộc là gì?
Nói là yêu thì hắn lại trơ mắt nhìn Tạ Ngạn chết mà không kể về chuyện năm đó. Nói không yêu thì hắn lại đoán được Tạ Ngạn sẽ đến, cử thị vệ rời đi và tấu khúc nhạc hồi còn nhỏ cho đối phương nghe...
Tạ Ngạn chết rồi, vẻ mặt Tạ Thần Uyên bình tĩnh đến đáng sợ song ánh mắt điên cuồng tới dọa người.
Chẳng trách sẽ có nhiều fan sách hãm sâu vào mối quan hệ thúc điệt như thế. Từ đầu đến cuối tác giả không nói rõ quan hệ của bọn họ do đó fan chỉ có thể tự tưởng tượng đáp án.
Nghĩ không ra sẽ càng cố chấp, càng rung động hơn.
Diêu Xuyên nhìn chằm chằm hình ảnh cố định trên camera, thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, cảnh khó diễn nhất không phải về nam nữ chính mà là của đôi thúc điệt Tạ Ngạn và Tạ Thần Uyên. Hiện tại Tần Nhạc, Kỷ Li đã đưa cho hắn một đáp án hoàn hảo nhất.
"Cut! Mọi người vất vả rồi!"
Bầu không khí nặng nề trong trường quay rốt cuộc cũng giảm bớt.
Từ Miểu Miểu chạy đi tìm trợ lý xin giấy ăn, Chu Khánh Minh liếc nhìn Kỷ Li vẫn còn đang "giả chết" nằm trong lòng Tần Nhạc, mang vẻ mặt phức tạp rời khỏi vị trí ghi hình.
Tuy Diêu Xuyên đã hô kết thúc nhưng các nhân viên vẫn không rời đi mà dán chặt mắt lên người Kỷ Li, cảnh diễn vừa rồi đã dày vò trái tim họ nát bấy.
Ngay cả trợ lý sản xuất bình thường hay giúp các diễn viên mua thức ăn cũng nức nở nói: "Biết thế nên chia cho Kỷ Li nhiều đồ ăn hơn. Ôi đứa nhỏ này làm tôi đau lòng chết mất."
Đối với bọn họ, Kỷ Li chính là Tạ Ngạn, Tạ Ngạn chính là Kỷ Li.
Đã thương thì phải thương cả hai.
Tần Nhạc nhìn thanh niên nằm bất động trong vòng tay mình, tâm trạng cũng chẳng thoải mái mấy. Từ khi cảnh độc thoại kia bắt đầu, hắn đã cảm giác được sự căng thẳng của Kỷ Li.
Không giống Tạ Ngạn "chết đi là chẳng biết gì", Kỷ Li hoàn toàn có thể nghe thấy toàn bộ chân tướng sự việc mà hắn nói.
Biết rõ đây chỉ là diễn nhưng Kỷ Li vẫn cứ sa đà vào.
Sau khi Diêu Xuyên hô "Cut", y bèn vùi mặt vào lồng ngực Tần Nhạc, khóc đến tê tâm phế liệt.
Tần Nhạc ra hiệu cho người khác đừng bước tới vội, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Kỷ Li, để cậu trút hết cảm xúc.
Rất lâu sau, người trong lòng cũng dần yên tĩnh.
Tần Nhạc vô thức xoa gáy y, ngữ khí dịu dàng tới mức chính hắn còn chẳng phát giác:"Em đỡ hơn chưa? Mọi người đều đang rất quan tâm đến em đấy. Ngoan nhé, đừng khóc nữa."
"..."
"Nên thoát vai đi thôi, có muốn ăn kem không nào? Tôi mua cho em nha?"
Thanh niên từng nói lúc buồn thường hay ăn kem.
Kỷ Li nghe thấy thế bèn nhổm dậy.
Y dùng hai tay che mặt, giọng nói xuyên thấu qua khe hở, vừa rầu rĩ vừa pha chút đáng yêu.
"...Anh Nhạc, em muốn ăn cái loại đắt nhất ấy."