Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Hòa Nghi đương nhiên không quên sự sỉ nhục Chu Ký Tình cho mình.
Ngày ấy hắn thiếu chút nữa nôn chết.
Nhưng bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, Nhiếp Tầm tìm cha mẹ ruột của cậu tới, cặp vợ chồng vừa dơ vừa xấu, không có năng lực còn thích đánh bạc như đỉa hút máu, dưới sự sắp đặt của Nhiếp Tầm đã vài lần tìm Cam Hà và Nhiếp Phương, nói mấy câu ghê tởm, làm chút chuyện ti tiện, Cam Hà và Nhiếp Phương hiện giờ đã rất có phê bình kín đáo với cậu.
Ngày hôm qua Cam Hà còn hỏi cậu một câu: "Hòa Nghi, cho dù con có gen di truyền từ cha mẹ con, nhưng mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, ăn ngon uống tốt giáo dưỡng kỹ càng, con hẳn không giống bọn họ...!như vậy đi?"
Nhiếp Hòa Nghi nén giận, nói không ít lời đáng thương gạt Cam Hà, nhưng dường như không có hiệu quả.
Sau khi bị vợ chồng Cam Hà từ bỏ, để có thể duy trì sinh hoạt hiện có, cậu cũng chỉ có thể chặt chẽ bắt lấy cây đại thụ Chu Ký Tình này.
Mà bí mật người kia nói cho mình, chính là thủ đoạn duy nhất của cậu.
Nhiếp Hòa Nghi nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, dưới áp lực cực đại, cười nhạo Chu Ký Tình một tiếng: "Tiểu Chu tiên sinh không được quy củ như anh, thứ khiến anh ta phiền nhất chính là đọc sách, anh ta thích vui chơi nhất, hơn nữa ngờ nghệch muốn chết...!Anh không phải anh ta, anh là cô hồn dã quỷ từ thế giới khác tới."
α lập tức nhắc nhở: "Ký chủ, vặn cậu ta, không ai có thể điều tra ra vấn đề này, ký chủ cứ yên tâm."
Ý của α, nói cách khác là bảo Chu Ký Tình đúng lý hợp tình nói dối.
Chu Ký Tình có lẽ sẽ trốn tránh, nhưng tuyệt sẽ không nói dối.
"Đúng vậy, tôi không phải." Chu Ký Tình rất phiền với người hắn không thích, quản chuyện của hắn, "Vậy thì liên quan gì đến cậu?"
Chu Ký Tình chán ghét liếc nhìn Nhiếp Hòa Nghi một cái, tránh cậu liền đi.
Bây giờ là chín giờ năm mươi phút, sư phụ của hắn hẳn chờ sốt ruột.
Nhưng trong mắt Nhiếp Hòa Nghi, ánh mắt chán ghét này của Chu Ký Tình, không khác gì ánh mắt Cam Hà nhìn cha mẹ thân sinh của cậu, tràn ngập khinh thường cùng ghét bỏ.
Loại nhận thức này khiến tâm tư mẫn cảm của Nhiếp Hòa Nghi phát hỏa, cậu đột nhiên xoay người, quát với Chu Ký Tình: "Chu Ký Tình! Anh xem thường ai? Trước kia anh còn không phải một họa sĩ nghèo, một đứa con hoang không ai muốn sao! Hiện tại thay đổi thân xác, thay đổi thân phận, có tiền có thế, ghê gớm lắm chắc?"
Chu Ký Tình lười phản ứng cậu, đi thẳng đến tòa nhà Bác Lãm.
Nhiếp Hòa Nghi làm thế nào có thể buông tha hắn như vậy, cậu lao tới, định đè trên lưng Chu Ký Tình, dán vào tai hắn, dùng giọng nói âm ngoan nhất đe dọa hắn, hoặc là kết hôn với tôi, bỏ Nhiếp Miểu, hoặc là tôi nói với Chu lão, anh là một kẻ cắp ti tiện.
Nhưng Nhiếp Hòa Nghi còn chưa kịp chạm vào Chu Ký Tình, Chu Ký Tình đã xoay người, cầm cánh tay muốn móc trên vai hắn của Nhiếp Hòa Nghi, một cú ném qua vai, nặng nề ném người trên mặt đất.
Chu Ký Tình mắt tựa hàn tinh, mang theo nghiêm nghị tức giận.
"Tôi nói rồi, đừng chạm vào tôi!"
Nhiếp Hòa Nghi bị quăng ngã trên nền xi măng thô ráp bị ánh mắt của Chu Ký Tình làm cho kinh hãi.
Tại sao lại như vậy? Người kia rõ ràng nói Chu Ký Tình có ngạo cốt, nhưng vô năng vô dụng.
Người vô năng vô dụng vì sao lại có thể quật ngã cậu trên mặt đất? Vì sao lại động tay chân? Rõ ràng trước kia còn chỉ biết miệng cọp gan thỏ báo cảnh sát...
Chu Ký Tình không biết Nhiếp Hòa Nghi suy nghĩ cái gì, hắn sải bước rời đi, sau khi vào tòa nhà Bác Lãm trước hết tìm toilet, vặn vòi nước chà xát tay.
α nhắc nhở nói: "Ký chủ, trong túi bên trái cặp sách có nước rửa tay.
Là Nhiếp Miểu chuẩn bị cho hắn.
Đương nhiên Nhiếp Miểu không biết Chu Ký Tình sẽ gặp phải người khó hiểu như vậy, y chỉ là nghĩ bé con nhà mình không có vô dục vô cầu như biểu hiện bên ngoài, trên thực tế Chu Ký Tình kén ăn, còn coi trọng cái đẹp, quan trọng nhất chính là thích sạch sẽ, lên lớp xong, nếu dính mực nước tẩy không sạch, đại để sẽ không hài lòng.
Sau khi dùng nước rửa tay, Chu Ký Tình cuối cùng cho rằng mình rửa sạch sẽ, ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc trên tay, tâm tình hắn tốt hơn vài phần.
Chẳng qua lúc nhìn thấy đồng hồ trên tay, sắc mặt hắn thay đổi, bước chân nhanh hơn, đợi đến khi đuổi tới phòng , chuông vào học cũng vang lên.
Hắn đứng ở cửa, nhìn thấy bậc thang giảng đường ngồi đầy sinh viên, có chút xấu hổ, không biết có nên vào hay không.
Mặt khác Thiệu lão tiên sinh vẫn luôn chờ hắn, trước khi nghe thấy tiếng chuông còn phân phó trợ lý, bảo ra ngoài đi tìm tiểu đồ đệ của ông.
Không ngờ trợ lý vừa mới chuẩn bị ra ngoài, liền thấy Chu Ký Tình xuất hiện ở cửa.
Thiệu lão tiên sinh nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay với Chu Ký Tình: "Tiểu Chu, lại đây, hỗ trợ ta."
Khóa dạy của Thiệu lão tiên sinh, là khóa học thực tế, sẽ yêu cầu vẽ tranh tại chỗ, tiến hành phân tích vân vân.
Ông lại có danh tiếng, mỗi tháng dạy một khóa như vậy, bậc thang hội trường chật kín người, thậm chí còn đặt máy quay, chương trình học sẽ trực tiếp trên mạng, để càng nhiều người học lớp của Thiệu lão tiên sinh.
Chu Ký Tình đẹp, còn rất có năng lực, làm trợ thủ cho Thiệu lão tiên sinh, thậm chí còn được Thiệu lão tiên sinh gọi lên làm mẫu, lập tức thu hút sự chú ý của không ít sinh viên.
Vào học không quá mười phút, lai lịch gì đó của Chu Ký Tình liền tiết lộ rõ ràng.
Trên mạng nổi lên một hot search đỏ.
Đệ tử cuối cùng của Thiệu Thư Tân
Những thứ đó Chu Ký Tình không biết, hắn đi theo Thiệu lão tiên sinh lên lớp cả một buổi sáng, thời gian nghỉ ngơi giữa khóa, còn có không ít sinh viên đến thỉnh giáo, Thiệu lão tiên sinh còn phân một ít học sinh, để Chu Ký Tình đến chỉ điểm họ.
Vừa mới bắt đầu, Chu Ký Tình còn có chút không tự tin, nhưng hắn dựa theo những gì đã học, những gì hiểu được, từng câu châm chước giảng cho sinh viên nghe, rồi nhận được ánh mắt cầu học nóng bỏng của sinh viên.
Khác với có mục đích riêng, thậm chí thích mang theo tính công kích, bọn họ rõ ràng tán thưởng thực lực của Chu Ký Tình, do đó khát khao, sùng bái.
Muốn nghe Chu Ký Tình giải thích thêm.
Điều này nâng cao lòng tự tin của Chu Ký Tình lên rất nhiều.
Buổi trưa sau tan học, lúc Chu Ký Tình đi ăn cơm cùng Thiệu lão tiên sinh, lão tiên sinh mới có thời gian quan tâm hỏi: "Hôm nay trên đường gặp phải chuyện gì sao?"
Chu Ký Tình có linh khí có thiên phú, phẩm cách còn tốt, trải qua một tháng ở chung, Thiệu Thư Tân hết mực yêu thương tiểu đồ đệ này của mình, sợ hắn ở bên ngoài bị bắt nạt.
Chu Ký Tình không muốn lừa Thiệu lão tiên sinh, nhưng cũng không quá muốn nói vụ Nhiếp Hòa Nghi uy hiếp chuyện của hắn.
Hắn bị Thiệu lão tiên sinh hỏi đến sửng sốt, khô khốc nhìn người, không biết nên trả lời thế nào.
Người già thành tinh, Thiệu lão tiên sinh liếc mắt một cái đã nhìn ra Chu Ký Tình không muốn trả lời, ông cũng không ép bách, liền cười ha hả nói: "Không muốn nói thì không nói, con về nói với bạn trai con, có nan đề gì, Tiểu Nhiếp đều có thể giải quyết giúp con."
Chu Ký Tình sửng sốt.
Mặt hắn đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng nói: "Cậu ấy không phải bạn trai con...!Bọn con, bọn con không phải quan hệ đó."
Thiệu lão tiên sinh đang khuấy thìa uống canh, ông già rồi, trước khi ăn cơm đều phải uống một bát canh dưỡng dạ dày, nghe thấy Chu Ký Tình nói, ông thật sự kinh ngạc: "Không phải bạn trai? Còn chưa theo đuổi được?"
Nghĩ đến sự thiếu tự tin của đồ đệ nhà mình, ông làm người từng trải, ôn hòa hỏi: "Có phải sợ thằng bé không thích con, cho nên không dám thổ lộ?"
"Con tự tin lên, con đẹp trai, lại có linh khí, có thiên phú, thiện lương lại chính trực, Tiểu Nhiếp ấy, khẳng định sẽ thích con."
Thiệu lão tiên sinh nghĩ, không chừng là tình thú của lũ trẻ, thích kiểu mập mờ này, cái bầu không khí cậu đoán tôi thích cậu không, ông có ý không nói cái gì mà từ trong ánh mắt Nhiếp Miểu, là có thể biết Nhiếp Miểu thích hắn.
Bữa cơm giữa trưa này, Thiệu lão tiên sinh như cụ ông tác hợp cho cháu trai lấy hết can đảm đi tỏ tình, thoải mái chia sẻ kinh nghiệm cho Chu Ký Tình.
Bản thân, con cháu, một tốp già trẻ đều dạy cho Chu Ký TÌnh.
Lúc chia tay, Thiệu lão tiên sinh còn nói: "Tuần sau lại đây, bảo Nhiếp Miểu đến cùng, chúng ta cùng nhau ăn một bữa."
Chu Ký Tình mặt đỏ tai hồng, năm lần bảy lượt muốn nói cho Thiệu lão tiên sinh biết hắn và Nhiếp Miểu, thật sự không phải quan hệ đó.
Nhưng bản thân cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngặt nói không nên lời.
Xe Chu Ký Tình gọi rất nhanh đã đến, hắn ngồi trên xe bất động, nhìn bên ngoài ngựa xe như nước, một mảnh phồn vinh.
Gió bên ngoài rất lớn, trời như muốn mưa.
Trận mưa lớn sắp tới âm trầm làm hơn phân nửa người Chu Ký Tình ngồi trên ghế phụ chìm trong bóng tối, nhưng cũng vẫn không che giấu được tướng mạo đường đường của hắn.
Tài xế DiDi là nữ, nhìn Chu Ký Tình nhiều vài lần, trước khi Chu Ký Tình xuống xe, nữ tài xế thình lình nói một tiếng: "Nhóc con, đừng khẩn trương, cậu rất đẹp trai, đi tỏ tình, nhất định sẽ thành công."
Chu Ký Tình: "..."
Tôi không có đi tỏ tình.
Chu Ký Tình muốn giải thích như vậy, nhưng sau khi nữ tài xế cười với Chu Ký Tình liền đóng cửa sổ lại, lái xe rời đi.
Việc xanh hóa trong tiểu khu Cẩm Tú Sơn Hà này rất tốt.
Chẳng qua mùa đông đến vẫn khiến một số cây rơi rụng lá vàng khô.
Gió lớn, làm lá cây xoay vòng phiêu xuống.
Ngày âm u, mây đen quay cuồng, cũng không khiến Chu Ký Tình dồn dập chạy vội, hắn chậm rãi đi trên con đường xanh hóa, nghe tiếng gió ù ù, nhìn người đi đường vội vàng rụt tay, nhịn không được sờ sờ khăn quàng cổ trên cổ.
Chu Ký Tình nghĩ, hắn không lạnh.
Nhưng mặt khác, α thúc giục nói: "Ký chủ, còn hai phút bốn mươi năm giây nữa trời sẽ mưa, cậu nhanh lên đi."
Chu Ký Tình hỏi một đằng trả lời một nẻo: "α, Nhiếp Miểu cậu ấy, Nhiếp Miểu thích tôi sao?"
α không dám lên tiếng, nó cũng không quên Chu Ký Tình ghét gay, lúc ăn trưa, Thiệu lão tiên sinh liên tục nói cho Chu Ký Tình biết nên thổ lộ thế nào, thả lỏng thế nào, tự tin thế nào...!Lúc ấy α sợ chết khiếp, sợ Chu Ký Tình sinh ra tâm lý chán ghét với Nhiếp Miểu, rời xa Nhiếp Miểu, vậy tâm quyết nó và β hao tổn suốt hai tháng nay liền uổng phí.
Nó lập tức báo cáo cho Nhiếp Miểu bên kia, Nhiếp Miểu bảo nó giả ngu, cái gì cũng đừng nói nhiều.
Sau khi liên hệ với bên β nhưng không có kết quả, α châm chước mấy phen hỏi: "Ký chủ, không phải cậu không thích gay sao?"
Chu Ký Tình sửng sốt: "Tôi nói vậy hồi nào?"
α mắc kẹt, đây, đây...!Chu Ký Tình không phải giơ tay nhấc chân đều biểu thị một tính hiệu với gay —— mạc ai lão tử sao?
Mạc ai lão tử: ý là đừng đụng vào tôi, nhưng biểu đạt ý mãnh liệt cự tuyệt, ghét bỏ, kháng cự, có một loại cảm giác tràn đầy kiêu ngạo.
Chu Ký Tình nghĩ, α chỉ một lòng một dạ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, nó nào biết lý giải nhớ nhung suy nghĩ của mình?
Nó không phải một đối tượng dò hỏi đủ tiêu chuẩn.
α châm chước nói: "Nhiếp tiên sinh đối xử với ký chủ rất tốt, bất kể ký chủ gặp chuyện gì, cậu ta đều tình nguyện trả giá hết thảy để bảo vệ cậu."
Không đề cập đến có thích hay không, hẳn là ok rồi nhỉ?
Chu Ký Tình cười cười, nhưng ý cười cũng không rõ ràng, càng giống bất đắc dĩ.
"Tôi biết cậu ấy rất tốt."
Nhưng loại tốt này, Chu Ký Tình thật sự không phát hiện ra bất cứ một chút vượt rào nào, đúng như Nhiếp Miểu đã nói, anh em mà, đều ở chung như thế này.
Ngược lại là chính hắn, nằm mơ vài lần, tuy rằng không nhớ rõ trong mơ làm cái gì, nhưng hắn biết trong mơ có Nhiếp Miểu, mà sau khi tỉnh mộng, hắn chào cờ.
Khi cơn mưa ập đến, Chu Ký Tình vừa vặn đứng dưới lầu tòa nhà .
Lúc chờ thang máy, nhìn con số màu đỏ chuyển sang số , hắn đột nhiên hỏi: "α, tích phân của tôi có bao nhiêu?"
Trước đó Nhiếp Miểu nói, nhằm đối phó thợ săn, muốn hắn bỏ qua các nguyên tắc lộn xộn, cứ việc kiếm tích phân trên người Nhiếp Miểu.
Nhưng trên thực tế Chu Ký Tình vẫn luôn không hành động gì.
Một là vội, hai là không tự mình vượt qua rào cản trong lòng.
Hiện tại, hắn muốn kiếm tích phân.
Hắn muốn mua cái đạo cụ phòng ngự tuyệt đối kia, đưa cho Nhiếp Miểu.
======
Tác giả có lời muốn nói: Thích một người, liền muốn cho người đó thứ tốt.
Lời editor: Có sự khác biệt giữa thích tôi không và thích tôi sao..