Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Giữa trưa.
Chu Ký Tình tây trang phẳng phiu, chỉnh cà vạt trước gương.
Tối hôm qua, hắn bị α thuyết phục, bái Nhiếp Miểu làm thầy, chưa nói đến việc hắn có thể học tập trở thành một doanh nhân xuất sắc hay không, lấy năng lực kia của Nhiếp Miểu, chỉ năng lực của bản thân đã có thể địch lại toàn bộ đoàn phụ tá.
Có thể mời được y, đối với thế cục trước mắt, là rất cần thiết.
α hỏi trước khi Chu Ký Tình xuống lầu: "Ký chủ, cậu trông có vẻ không quá tình nguyện, cậu không thích Nhiếp Miểu tiên sinh sao? Hồi ở K, cậu rất chán ghét Nhiếp tiên sinh dán trên người cậu."
Chu Ký Tình phủ nhận: "Tôi không có không thích cậu ta.
Trước đó coi cậu ta như...!Hiện tại không có gì, tôi biết cậu ta là người bị hại, đồng thời cũng là người tốt."
α: "..."
Người tốt?
Có vết xe đổ của β, lại vì nhiệm vụ, α không có vạch trần bộ mặt thật của Nhiếp Miểu trước mặt Chu Ký Tình.
Chu Ký Tình xuống lầu, chuẩn bị tạm biệt Chu Túc rồi rời đi.
Nhưng không ngờ, mới đến chỗ cầu thang đã bị một người giúp việc chặn lại.
Nữ giúp việc nói với Chu Ký Tình: "Tiểu Chu tiên sinh, quản gia Phạm bảo tôi nói với ngài, có khách đến, Chu Lão đang đợi ngài xuống lầu gặp khách.
Khách?
Chu Ký Tình không quá bằng lòng, hắn hiện tại cũng phải đi gặp khách của hắn, khách của lão gia tử, tại sao còn bắt hắn tới chiêu đãi?
Sự ngang ngược của Chu Túc hôm qua, đã để lại khúc mắt dưới đáy lòng Chu Ký Tình.
Hắn không quá tình nguyện tiếp xúc quá nhiều với Chu gia, có tâm lý bài xích.
Chu Ký Tình đang định mở miệng nói mình có việc, nhưng α hưng phấn nói: "Nhiếp Miểu ở đây! Ký chủ, Nhiếp Miểu cũng ở đây!"
Chu Ký Tình nhíu mày: "Vì sao cậu ta lại đến? Không phải vừa rồi cậu nói cậu ta nên ở bệnh viện sao?"
α rất vô tội, bộ nó rảnh việc đi rà quét toàn bộ tình huống trong nhà sao?
"Ngày hôm qua tôi định vị cậu ta ở bệnh viện."
Chu Ký Tình không nhiều lời với α, đi theo nữ giúp việc đến hoa viên lớn ngoài trời dưới lầu.
Khi đi qua, thấy Chu Túc cùng một ông lão đầu tóc hoa râm đang đánh cờ, ngồi bên trái bên phải ông lão, một người con gái mỹ mạo trẻ tuổi, cùng Nhiếp Miểu được hắn lôi ra khỏi vũng bùn.
Chu Ôn Luân cũng ở, gã không uất ức, cũng không bạo ngược, cười như gió xuân nói chuyện cùng một ông lão trung niên trạc tuổi mình, bên cạnh ông lão cũng ngồi hai người, một vị phu nhân mặt cười đến cứng đờ, một vị là...!Tài xế DiDi ngày hôm qua?
Ngày hôm qua Chu Ký Tình cãi nhau với Chu Ôn Luân, hoàn toàn làm lơ Chu Ôn Luân, đi thẳng đến hướng Chu Túc.
Người đến, liền hô một tiếng: "Ông nội."
Chu Túc khác với vẻ túc mục ngày hôm qua, cũng khác với lúc tán tỉnh Mary, lúc này ông như một lão giả chân chính, hòa ái lại hiền từ.
"A Tình à, con xong việc rồi? Tới tới tới, đây là ông Nhiếp của con, hôm nay cố ý đến tìm con đấy."
Chu Ký Tình không hiểu Chu Túc có mấy gương mặt.
Có chút đáp ứng không xuể, im lặng vài giây mới gật đầu với Nhiếp lão gia tử Nhiếp Văn: "Xin chào ông Nhiếp."
Nhiếp lão gia tử thấy Chu Ký Tình, càng xem càng vừa lòng, vui vẻ nói với Chu Túc: "Lão Chu à, cháu của ông nuôi thật tốt, soái! Còn có năng lực! Phẩm hạnh cũng tốt, chuyện ngày hôm qua gây ra ồn ào huyên náo, đều đã giải quyết ổn thỏa, Lão Chu, ông có người kế tục rồi!"
Nghe vậy Chu Ký Tình sửng sốt, chuyện ngày hôm qua không phải do hắn giải quyết...!Thành thật như Chu Ký Tình, đang muốn mở miệng giải thích, Nhiếp Miểu đột nhiên đứng lên, cười với Chu Ký Tình, hào phóng thoải mái vươn tay phải nói: "Ngày hôm qua, tôi cũng là một trong số người bị hại, may mắn nhờ có Chu tiên sinh, thật sự vô cùng biết ơn."
"Không." Chu Ký Tình muốn nói không cần cảm tạ, hắn chỉ làm việc nhỏ không tốn sức gì, vả lại Nhiếp Miểu đã dùng hành động thực tế báo đáp hắn, nhưng còn chưa để hắn mở miệng, Nhiếp Miểu đã cắt ngang lời hắn, nói với Chu Túc, "Ông Chu, không biết con có thể nhờ Chu tiên sinh dẫn con đi dạo quanh nhà ông được không?"
Chu Túc rất tán đồng người trẻ tuổi đi chơi cùng nhau, đặc biệt là Tương Giang lão viện chỉ có mấy hộ gia, lui tới nhiều một chút, cũng là chuyện tốt.
Chu Túc nhìn về phía Nhiếp Tầm ngồi bên cạnh Nhiếp Văn, cười nói: "Bọn trẻ mấy đứa cùng đi chơi, A Tầm cũng đi chung đi, chơi đánh cờ với hai lão già chúng ta cũng không thú vị gì."
Nhiếp Tầm rất hiểu ý em trai mình, lập tức tỏ thái độ nói: "Làm sao lại không thú vị, con cảm thấy xem chơi cờ còn thú vị hơn so với việc đi ra ngoài cùng hai tên đàn ông.
Ông Chu, chẳng lẽ ông sợ con học trộm, không cho con ở chỗ này xem cờ ạ?"
Chu Túc ha ha cười: "Ông sao có thể không được, con bé A Tầm này, càng lớn càng biết dỗ ngọt! Được được được, con ở lại, học trộm cờ ý gà mờ của lão già này..."
Không có Nhiếp Tầm, cũng chỉ có Chu Ký Tình và Nhiếp Miểu cùng nhau rời đi.
Vừa mới đi, Cam Hà liền đưa mắt ra hiệu với Nhiếp Hòa Nghi, bảo cậu chạy nhanh đi theo.
Nhiếp Hòa Nghi do dự một chút, làm bộ đứng dậy đi toilet.
Hồ sen non bộ.
Chu Ký Tình không có tâm tư đi thưởng thức loại cảnh công nghệ này, sau khi hắn xác định quanh mình không có người khác, dừng chân bên lan can bảo hộ của hồ sen.
Hắn nghiêm túc lại nghiêm túc nói với Nhiếp Miểu: "Nhiếp tiên sinh, tình huống tối hôm qua, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cậu không cần nói cảm ơn nhiều lần, càng không cần nói thêm trước mặt người khác, huống chi...!Tôi biết vụ bê bối K hôm qua, chính cậu dùng năng lực của mình giải quyết giúp tôi, người thật sự muốn nói lời cảm ơn phải là tôi."
Nhiếp Miểu nở nụ cười, giữa mặt mày mang theo một tia thẹn thùng cùng e lệ muốn nói lại thôi, dường như y đang cân nhắc lời nói, chậm rì rì nói: "Không, Chu tiên sinh, anh không biết, nếu không có anh, hôm qua tôi đã gặp hậu quả không dám tưởng tượng, khi tôi lâm vào trong vũng lầy, anh là người đã kéo tôi ra, tôi thật sự thật sự rất cảm kích, những việc đó tôi làm, mới gọi là chuyện nhỏ không tốn sức gì."
"Hoặc là nói, hoặc là nói nếu sự hớ hênh hôm qua của tôi khiến Chu tiên sinh chán ghét không vui, không muốn dính líu gì đến tôi, vậy thì ta sẽ không nhắc lại chuyện tối hôm qua nữa?"
Chu Ký Tình thấy tâm trạng y hạ xuống, dường như còn có chút tự ghét bỏ mình, tâm sinh không đành lòng.
"Không phải." Chu Ký Tình sửa đúng và giải thích, "Tôi không hiểu cậu có gia cảnh tốt, vì sao còn gặp phải loại chuyện này, nhưng đối với cậu mà nói, nếu bị nhiều người biết cậu xém chút nữa chịu nhục, chỉ sợ sẽ có người đàm tiếu.
Cho nên, tốt hơn hết là không đề cập tới."
Nhiếp Miểu ngẩn ra, mí mắt theo bản năng nhướng lên: "Anh sợ tôi bị người ta nói lời đàm tiếu sao?"
β ở trong đầu Nhiếp Miểu điên cuồng cảnh báo: "Ký chủ! Ký chủ! Xin bảo trì thiết lập tiểu bạch hoa yếu đuối, thu hồi khí tràng bá tổng của cậu đi!"
"Cút đi, câm miệng." Nhiếp Miểu phân ra tâm tư bảo β câm miệng.
Chu Ký Tình cảm thấy bộ dạng này của Nhiếp Miểu không quá thích hợp, nhưng hắn cũng không để ý, hắn gật đầu nói: "Đúng vậy."
Dừng lại một chút, Chu Ký Tình lại bổ sung một câu: "Tôi không có bất cứ ý định không muốn lui tới với Nhiếp tiên sinh, thậm chí tôi có một yêu cầu quá đáng."
Nhiếp Miểu nở nụ cười, sang sảng lại dương quang.
Y chặt chẽ chú ý đến thần thái của Chu Ký Tình, đồng thời nói: "Yêu cầu quá đáng gì? Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, điều này chân thật đáng tin, tôi nhất định dốc hết sức trợ giúp anh."
Chu Ký Tình lập tức nhíu mày: "Thỉnh cầu này, nếu gây bất tiện cho cậu, tôi hy vọng cậu từ chối.
Sự giúp đỡ của cậu đối với tôi, đã xem như là báo đáp gấp bội."
Nhiếp Miểu đã thăm dò liên hệ giữa β và α, cũng hiểu mục đích của bọn nó, ngay cả nhiệm vụ α giao cho Chu Ký Tình cũng rõ mười mươi.
Đúng là vì rõ ràng, nên nghe Chu Ký Tình nói như vậy, mới cảm thấy khó có thể lý giải.
Đó chính là vấn đề sinh tử, vì sao hắn còn muốn bận tâm đến khó xử của người khác?
Bởi vì khó hiểu, Nhiếp Miểu muốn tìm hiểu cặn kẽ, làm ra vẻ kiên quyết giữ mình nói: "Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.
Huống chi với tôi, việc Chu tiên sinh làm không chỉ là nhận ơn một giọt!"
—— Nếu tôi không lấy lùi làm tiến, không cho cậu, vấn đề liên quan đến sinh tử, cậu sẽ làm ra lựa chọn thế nào?
Nhiếp Miểu phi thường chờ mong.
"Một khi đã như vậy, cái yêu cầu quá đáng kia, không nói cũng thế." Chu Ký Tình cực kỳ cố chấp nói.
Hắn chú ý đến các nguyên tắc, không chấp nhận được một chút ít hàm hồ.
======.