Cảnh quay này khác với cảnh quay trước, ánh trăng trong cảnh quay trước mê đắm lòng người biết bao nhiêu, phong cảnh đẹp biết nhường nào thì cảnh diễn có bấy nhiêu bạo ngược.
Nhưng còn cảnh quay này, nếu muốn đưa ra chút tình ý như có như không trong chuyện ân ái, hoàn cảnh nảy sinh những chuyện tình cảm thì lại mờ mịt.
Trong phòng, rèm cửa sổ dày dặn chặn hết thảy mọi ánh sáng.
Giang Độ Độ ngồi trên giường, cổ tay mỏng manh chống bên cạnh, eo nhỏ vai gầy, làn da trắng muốt, cần cổ thơm tho, bộ sườn xám màu xanh đậm làm nổi bật không sót một điểm nào của cơ thể bên dưới.
Quay cảnh giường chiếu cần thiết có kỹ xảo, trước khi quay, phần lớn là cần diễn thử.
Giang Độ Độ hồi hộp đến nỗi ngón tay bấu lại, thở một hơi thật mạnh, ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn và Chu Kiều Tùng.
Trong phòng độ ấm đủ đầy, quanh eo Chu Kiều Tùng chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc rõ ràng nhưng không hề thô kệch, vừa nhìn là biết hằng ngày thường xuyên rèn luyện, anh khẽ nhíu mày nói với đạo diễn:
“Đạo diễn à, kịch bản này của anh có vấn đề, cảnh quay này có thể giống cảnh quay trước, nửa phần sau chỉ quay lưng của tôi, không cần diễn viên phải hy sinh trình độ với kịch bản, chúng ta quay phim nghệ thuật chứ có phải quay phim + đâu.”
Ngay từ ban đầu, đạo diễn Hoàng đã bị người ta hiểu nhầm quay phim +, ông khá bất mãn khi bị người khác vênh váo ở khía cạnh này, bây giờ bị nam chính của mình còn nói phim + thẳng mặt, ông cực kỳ cáu giận nên nói năng cũng thô lỗ: “ Cậu hiểu cái khỉ gì, cảnh quay trước thì có kiểu quay của cảnh trước, cảnh này có kiểu quay của cảnh này, bấy giờ nam và nữ nảy sinh chút đỉnh tình cảm như có như không, dựa vào tay chân quấn quýt nhau, cái cần thiết chính là từ cái huỵch toẹt lộ ra cái mờ ám, cậu hiểu không? Tnh dục là huỵch toẹt, tình yêu là mờ ám.”
Chu Kiều Tùng cũng chẳng bị đạo diễn chọc giận, vẫn nói chuyện hết sức tỉnh táo: “Tôi đã đóng phim mười mấy năm, vẫn có thể nhận ra được chút việc cỏn con này.”
Đạo diễn Hoàng nghe vậy thì nhíu mày: “Thế cậu còn nói cái gì?”
“Nhưng đâu có nghĩa là chỉ có một kiểu quay như thế này.” Chu Kiều Tùng nhìn Giang Độ Độ hồi hộp tới mức ngón tay co quắp cả lại, bình tĩnh nói: “Muốn đạt được hiệu quả của cảnh quay này thì có cả vạn cách, thậm chí chỉ một ánh mắt, một động tác cũng có thể diễn ra được, trong kịch bản của chú ghi là phải diễn cho bằng được thì diễn viên nữ thiệt thòi quá rồi.”
Đạo diễn Hoàng dừng lại một hồi lâu, nhìn người đẹp ngồi lặng im bên giường, dần dần nhận thức được, mẹ nó, đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
“Được, thầy Chu được lắm, là thương hoa tiếc ngọc đúng không?” Hoàng Hiệp gật gù: “Vỗn dĩ tôi còn cảm thấy cậu quá lạnh nhạt với Giang Độ Độ, muốn hai người tiếp xúc gần gũi nhau bồi dưỡng tình cảm lúc riêng tư, bây giờ tôi thấy không cần nữa, còn chưa có cảm tình mà đã thế này, còn bồi dưỡng tình cảm nữa thì dứt khoát khỏi quay luôn đi!”
Chu Kiều Tùng thu hồi ánh mắt: “Đạo diễn nghĩ nhiều quá rồi, trong mắt tôi, chẳng qua cô ấy chỉ là một cô bé mà thôi, tôi chỉ vì bản thân mình.”
Hoàng Hiệp tức đến bật cười: “Vì bản thân mình? Vì bản thân mình mà cậu bảo tôi quay lưng trần của cậu? Sao cậu không bảo là làm vì tôi luôn đi?”
“Nếu như đạo diễn nghĩ thế thì cũng được.”
Hoàng Hiệp thở dài một hơi, Chu Kiều Tùng lăn lộn tới bước đường hôm nay, nếu như anh kiên quyết không quay thì Hoàng Hiệp thật sự rơi vào bế tắc: “Cậu làm thật ư?”
Chu Kiều Tùng liếc nhìn ông một cái, không nói năng gì.
Những chuyện này Hoàng Hiệp cũng đã biết, ông cáu bẳn vò vò đầu tóc rối bù, gật gật đầu rồi đập cửa bỏ đi.
Nhân viên quay phim ái ngại đặt máy quay xuống, lặng lẽ đi ra ngoài chung với đạo diễn Hoàng.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Độ Độ và Chu Kiều Tùng.
Giang Độ Độ nhìn Chu Kiều Tùng chằm chằm, nửa ngày sau mới bừng tỉnh, nói trong sự ngạc nhiên: “Thầy Chu, cảm ơn chú.”
Chu Kiều Tùng lấy áo khoác mặc lên, thần sắc bình thản lên tiếng: “Không cần cảm ơn tôi, không phải vì cháu, cảnh quay này vốn không cần để lộ như vậy.”
Giang Độ Độ thấy hơi mờ mịt, trong mắt cô chia làm ba nhóm người: Người cô để tâm, người qua đường, người của nữ chính.
Nhóm người cuối cùng cực kỳ đặc biệt, chỉ cần là người trong tiểu thuyết nhắc tới có quan hệ với nữ chính, hoặc là người ái mộ nữ chính đều bị Giang Độ Độ xếp vào nhóm người này, trong thoáng chốc, Giang Độ Độ nhắc nhở chính mình phải tránh xa anh ra, tránh để xảy ra tình huống như Lục Thác kia.
Từ bé Giang Độ Độ đã là trẻ mồ côi, người nhận nuôi cô đưa cô vào giới giải trí, xem cô là công cụ kiếm tiền, sau đó mẹ nuôi cũng qua đời, Giang Độ Độ chỉ còn lại một mình trên cõi đời này.
Người đối xử tốt với cô quá ít, cô vô cùng trân trọng những người này.
Nhưng mà, cô thật sự không muốn mình tự mình đa tình, cho rằng bản thân đang để ý đến người ta, và rồi, cuối cùng người mà người ta chọn lại là nữ chính, hào quang nữ chính là thứ lợi hại biết nhường nào.
Chu Kiều Tùng là một điểm liên kết trong tiểu thuyết, là đối tượng mà Giang Độ Độ phải tránh xa, dường như mức độ cảnh báo đã tới đỉnh điểm.
Nhưng không ai nói với cô rằng, người cô muốn trốn tránh lại đối xử tốt với cô thì cô nên làm như thế nào?
Mặc kệ hào quang của nữ chính, dùng tấm lòng chân thành để báo đáp lại sự chân thành này?
Giang Độ Độ thầm giật mình, thôi quên đi, nghĩ tới đã thấy khó chịu, tạm thời không nói tới hào quang nữ chính mạnh tới mức nào, có khi ảnh đế như người ta vốn không cần đến chút lòng cảm kích này của cô, chẳng phải lúc nãy anh đã phủ nhận và nói anh chỉ vì bản thân mình rồi sao?
Cô vẫn nên tiếp tục trốn tránh xa thêm chút nữa, tuy nghĩ là thế, nhưng Giang Độ Độ lại cúi gằm mặt, thở nhè nhẹ giống như bé mèo không có cá vậy.
Chu Kiều Tùng cau mày, hỏi với vẻ khó hiểu: “Cháu… vì sao lúc nào cũng trốn tránh tôi?”
“Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, khi đó tôi tưởng cháu sợ hãi thẹn thùng, nhưng đã qua thời gian dài như vậy, cứ nhìn thấy tôi là bỏ chạy, diễn cặp không quá ba giây, ngay cả ăn cơm cũng tìm cái góc nào đó không thấy tôi, là tôi đã đắc tội với cháu à?”
Giang Độ Độ: “… Không, không có ạ.”
“Là do xấu hổ?”
Giang Độ Độ: “… Chắc là vậy?”
“? Đúng là đúng, không đúng là không đúng, lại còn “chắc là vậy” cái gì?” Chu Kiều Tùng nói nghiêm túc: “Cháu là nữ chính, tôi là nam chính, chúng ta quay cảnh tình cảm, cả nam nữ chính đều không yêu nhau cuồng nhiệt thì quay kiểu gì? Chính đạo diễn Hoàng cũng nhìn ra được cả hai chúng ta lạnh nhạt nhau, cháu muốn để bọn họ dùng thủ đoạn đặc biệt à?”
Giang Độ Độ lập tức lắc đầu: “Không muốn.”
“Thế thì không được phép trốn tránh tôi.” Chu Kiều Tùng xoa xoa đầu chân mày, thật sự không biết cô bé này đang suy nghĩ gì.
“Dạ vâng.” Giang Độ Độ ngoan ngoãn gật đầu, mắt lấp lánh nhìn Chu Kiều Tùng.
Chu Kiều Tùng ngừng lại một chút rồi bật cười khanh khách, chẳng qua cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Bấy giờ đạo diễn mang theo cả thân mình nồng nặc mùi thuốc lá bước vào phòng, nhìn thấy sắc mặt Chu Kiều Tùng và Giang Độ Độ thư giãn thì nghiêm mặt lại và nói: “Thầy Chu, có thể làm theo cách của cậu nhưng vẫn phải thêm một điểm nổi bật.”
Thần sắc Chu Kiều Tùng khẽ động.
Hoàng Hiệp đang nén cơn giận, bây giờ ông thật sự rất khó chịu, nhìn nam nữ chính do mình tự lựa chọn mà cảm thấy hít thở không thông, nói kiểu giễu cợt:
“Nhìn hai người thoải mái như thế này thì không cần diễn thử nữa, diễn trực tiếp luôn đi.”
Có những lúc, diễn thử một mặt là vì trau dồi tình cảm, mặt khác là để tìm góc độ, nếu mà không diễn thử thì diễn viên thường sẽ diễn đi diễn lại trước ống kính, đây là thử thách cực lớn cho sức chịu đựng và thể lực của người diễn viên.
Cho dù là diễn cảnh giường chiếu, cùng một động tác mà diễn quá nhiều lần cũng khiến người ta muốn buồn nôn.
Hoàng Hiệp làm như thế này rõ ràng là làm khó, nhưng Giang Độ Độ và Chu Kiều Tùng đều không nói gì, Giang Độ Độ thì cũng không thể phản bác lại đạo diễn, Chu Kiều Tùng hiểu rõ Hoàng Hiệp, là bạn bè lâu năm với nhau, anh biết Hoàng Hiệp xả được chút giận dữ trong người thì chuyện này mới được xem như là đã qua, sau này sẽ không còn vướng mắc trong lòng nữa.
…
Bạch phu nhân biết chuyện giữa Bạch Tĩnh An và Ngọc Nô, bà ấy gửi lời cho dì của Ngọc Nô, muốn nạp Ngọc Nô vào nhà làm Tam di thái cho Bạch lão gia.
Nhưng Ngọc Nô lại không muốn làm di thái của Bạch lão gia, cô ấy muốn rời khỏi nhà họ Bạch, nhưng lại không biết có thể đi đến nơi nào, cha mẹ đều không còn, dì là người thân duy nhất lại là người hầu cho Đại phu nhân, dường như, ngoại trừ nhà họ Bạch ra thì cô ấy chẳng còn nơi nào khác.
Ngày hôm nay, Ngọc Nô bị Bạch lão gia đưa đến một căn phòng, cửa vừa đóng lại, cô ấy đã bị ôm chầm lấy mà hôn môi.
Trong phòng mờ tối, Ngọc Nô cũng mơ mơ màng màng, thậm chí không biết đã bị đưa lên giường từ lúc nào, sườn xám nửa che nửa hở để lộ ra một bên xương quai xanh cùng chiếc cổ trắng trẻo thanh mảnh, nhanh chóng bị người kia đè lên.
Chiếc giường nhỏ rung lắc, phần lưng của người đàn ông tràn đầy sinh lực lộ ra bên ngoài, chấm mồ hôi li ti đổ đầy cả mảng rộng, âm thanh hổn hển trầm thấp xen lẫn tiếng rn rỉ nỉ non của người con gái.
“Thầy Chu à, kch thích thêm một chút đi.” Đạo diễn Hoàng thấy chưa đủ.
Chu Kiều Tùng dừng lại một chút, mồ hôi thật trên trán trượt xuống gò má, rơi trên vùng xương quai xanh thanh mảnh của Giang Độ Độ, trong khoảnh khắc đó, Giang Độ Độ cảm nhận rõ ràng hô hấp của Chu Kiều Tùng đã tăng nhanh thêm vài phần.
Anh cúi xuống hôn lên nơi ấy chỉ trong cái chớp mắt.
Từ từ hướng xuống dưới…
Chiếc giường nhỏ cũng càng lúc càng rung lắc dữ dội.
Qua một hồi lâu, Giang Độ Độ vén góc chăn lên, trên người không một mảnh vải bước đến bên cửa sổ, kéo bức rèm ra.
Ngoài cửa sổ, muôn hoa xinh đẹp, ong bướm dập dờn, sắc xuân rạng rỡ ngập tràn khu vườn.
Cơn gió xuân nhè nhẹ phớt qua bệ cửa sổ, bóng hình yểu điệu của người con gái như thể hòa làm một thể với khu vườn mùa xuân.
Người đàn ông trên giường đắm say dáng hình mỹ miều, khoác xiêm áo bước tới bên cạnh người con gái, từ phía sau chầm chậm ôm lấy người con gái vào lồng nguc rộng lớn của mình, thì thầm: “Đây là bệ cửa mà thuở bé ta thích nhất, em có thấy đẹp không?”
Giang Độ Độ ngước mắt liếc nhìn Chu Kiều Tùng rồi lại cúi đầu xuống lần nữa, trong ánh mắt che giấu sự kinh ngạc, phiền muộn nhưng không thể nói ra thành lời cảm giác buồn tẻ trong lòng, cô ấy nói: “Đẹp, mà cũng không đẹp ạ.”
Phần đặc tả tấm lưng trần của Giang Độ Độ là yêu cầu đặc biệt của đạo diễn Hoàng, nhưng ông không ngờ Giang Độ Độ có thể dùng một ánh mắt để diễn đạt tinh tế nội tâm của nhân vật.
Phía sau máy giám sát, đôi mắt Hoàng Hiệp híp lại, thật khó tưởng tượng cái ánh mắt này lại xuất phát từ một cô bé, năng lực thần kỳ tỏa ra bốn phía đã không đủ để hình dung về cô, ông trời thưởng cho hưởng thì muốn không hưởng cũng khó.
Hoàng Hiệp không nhịn được mà đánh giá về tương lai của Giang Độ Độ.
“Cắt.”
Hoàng Hiệp vừa hô “cắt”, Chu Kiều Tùng đã đưa tay rút lấy tấm rèm cửa thật dày bao bọc lấy Giang Độ Độ, xoay người đi về bên giường lấy tấm chăn nhung lụa, sau khi đưa cho Giang Độ Độ, sắc mặt anh lạnh lùng bước ra khỏi căn phòng.
Giang Độ Độ còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc ban nãy, trong lòng có chút mất mát, cô giật mình một cái, vội vàng thoát ra khỏi khung cảnh vai diễn, qua một lúc lâu sau, khi không còn chìm trong cảm xúc vừa nãy thì cô mới thở phào một hơi.
Hách Ngữ đã ở bên ngoài chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ, trong đó, có cả lúc thấy đạo diễn mặt đầy phiền não bước ra ngoài hút thuốc một lát, cô ta càng đợi càng thấy khó chịu, cực kỳ hối hận lúc ban đầu không giành giật vai nữ chính về tay mình.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc Chu Kiều Tùng đi ra, Hách Ngữ thở phào, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc rồi bước tới, nói với vẻ e dè rụt rè: “Anh Kiều Tùng, uống ngụm nước nào.”
Ánh mắt sắc bén của Chu Kiều Tùng nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Đừng đi theo anh.”
Hách Ngữ ngây người, đây là lần đầu tiên Chu Kiều Tùng dùng ánh mắt này để nhìn cô ta, Hách Ngữ vốn cảm thấy đau lòng, nhưng không biết vì lý do gì, thế mà phản ứng của cô ta lại là mặt đỏ tim đập, thậm chí cô ta còn nhớ lại ánh mắt, thần thái và mùi hương trên người của Chu Kiều Tùng.
Trong nhà vệ sinh, Chu Kiều Tùng từ trong gian nhà vệ sinh bước ra.
Hoàng Hiệp tựa cửa, nở nụ cười giễu cợt với Chu Kiều Tùng: “Không ngờ thầy Chu cũng tính toán sai gây ra thất bại, ở phim trường quay cảnh kia đã bị tôi nói trúng nhỉ, thương hoa tiếc ngọc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân?”
Chu Kiều Tùng không quan tâm đến sự chế giễu của Hoàng Hiệp, mở vòi nước rửa tay kỹ càng.
Không nghe thấy lời phản bác, Hoàng Hiệp chau mày: “Nói thật thì, đừng nói là cậu thật sự thua trong tay của con bé đó nhé? Chuyện này không được đâu.”
Chu Kiều Tùng thoáng ngừng lại: “Tôi quen biết cô ấy còn chưa đầy một tuần, trong mắt anh tôi là con quỷ háo sắc à? Chưa kể lại còn là một cô bé.”
“Cô bé? Cô bé mà cậu cũng cứng.” Hoàng Hiệp nói xong cũng thấy chột dạ, là người ông tự chọn, sao có thể không biết được uy lực của cô bé này kia chứ, trên đời này, hiếm có người đàn ông nào có thể chịu nổi kiểu người đẹp mềm mại yểu điệu như thế này, tất nhiên ngoại trừ ông – người đàn ông tốt trong lòng chỉ có bà xã mình.
…
Giang Độ Độ đón lấy ly nước trong tay Tư Tư, cầm lấy uống một ngụm, hất hất cằm về hướng Hách Ngữ: “Cô ta sao thế? Sao lại mang gương mặt đầy vẻ mất mát đau lòng cần được an ủi thế kia?”
Trong lòng Tư Tư vẫn còn sợ hãi, nói nhỏ: “Tỷ Tỷ này, do em không biết đó chứ, khi nãy Chu ảnh đế từ bên trong đi ra, gương mặt khó coi biết nhường nào, thậm chí sắc mặt nhìn Hách Ngữ cũng chẳng dễ coi gì, đừng nói là do em đắc tội anh ta đó nhé?”
Gương mặt Giang Độ Độ đầy khó hiểu: “Hả? Lúc nãy vẫn còn tốt đẹp mà.”
Tư Tư nghi ngờ: “Không phải em hả?”
Giang Độ Độ: “…”
“Khụ, khụ, không phải thì không phải,“ Tư Tư che miệng ho khan một tiếng: “Phải rồi, thế thì người nào, lúc nãy Tống Đắc Ý gọi điện thoại đến, nói là đã nhận cho em một chương trình thực tế, bảo em xin phép nghỉ để tham gia.”
Giang Độ Độ: “Bảo anh ta từ chối thay em đi, em không đi.”
Lúc này, Tư Tư cầm điện thoại rồi liếc nhìn, đưa cho Giang Độ Độ: “E là không được rồi.”