Edit: Quả Trúc
Beta: Thuỷ Tiên
Phần lớn chương trình truyền hình thực tế sẽ sắp xếp cho ngôi sao trò chuyện tâm sự ở trên bàn cơm, tâm sự về quá khứ và cuộc sống, nói về trắc trở nửa đời trước của mình hoặc là khoe khoang hạnh phúc ở hiện tại, tóm lại, phải có đề tài để nói.
Người nổi tiếng cũng thích tham gia loại chương trình này, bởi lẽ, mọi người đều hiểu rằng, họ sẽ có một độ nhận diện nhất định, nhân tiện cũng sẽ giành được sự yêu thích của khán giả.
Bản thân Giang Độ Độ tham gia chương trình khách mời trên bàn cơm đã là ánh đao bóng kiếm nên tổ đạo diễn không sắp xếp cho cô làm gì ở trên bàn cơm…
Cơm chiều qua đi, Thẩm Diệc lấy ra một bộ bài, chìa ra và hỏi: “Có chơi “Nói thật hay thử thách” không?”
Từ Ưu dẫn đầu hưởng ứng, giơ tay hưng phấn nói: “Được đó, mọi người cùng chơi đi.”
Có một người hưởng ứng, những người khác cũng không tiện từ chối, huống chi, đây rõ ràng là sắp xếp của tổ đạo diễn.
Giang Độ Độ ôm gối ôm thoải mái làm ổ trong góc sofa. Sau khi ăn xong, cô chính thức tiến vào trạng thái của một “hiền giả”, cả người lười nhác lại sung sướng.
Ôi, nhất định là do đồ ăn làm đại não tiết ra dopamine [], khiến người ta vui sướng không thôi.
[] Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Nhiều người gọi dopamine là “hormone hạnh phúc” bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người. Khi “hormone hạnh phúc” – dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.
Cô chậm rì rì nghĩ, tới rồi ~ tới rồi ~ tâm sự đào độ hot tạo đề tài ở gameshow có lẽ sẽ đến trễ nhưng tuyệt đối không thể vắng mặt.
Lúc này đây, Đỗ Tống đột nhiên đen mặt đi đến trước mặt Giang Độ Độ, đạp cô một cái: “Dậy.”
Giang Độ Độ: “??”
“Tôi muốn ngồi ở đây.”
Sau khi nói xong, Đỗ Tống mím môi, hơi nghiêng người để cô tự nhìn. Giang Độ Độ không rõ nguyên do, ngẩng đầu thì thấy mọi người đều đang nhìn cô.
Thẩm Diệc còn đỡ, chỉ nhìn cô rồi cười, Triệu Tri Minh là rõ ràng nhất, ngơ ngác mà nhìn cô chằm chằm.
Vu Tử Mỹ sờ mặt mình rồi lẩm bẩm: “Thú thật thì đây là lần đầu tiên tôi đỏ mặt với một cô gái.”
Chu Tư Dĩnh và Từ Ưu đều không nói gì, nhưng rõ ràng có chút nản lòng thoái chí. Khi một người hơi đẹp hơn bạn một chút, có lẽ bạn sẽ không phục, sẽ ghen ghét, sẽ sinh lòng ganh đua; mà khi một người đẹp đến nỗi vượt quá phạm vi bạn có thể so sánh thì tất cả mọi ghen ghét, ganh đua gì đó sẽ không tài nào sinh ra được nữa, chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là, đừng để mình đứng chung một chỗ với cô.
Sẽ gây tổn thương lòng tự tôn rất rất nhiều.
Cô gái này chỉ biếng nhác làm ổ ở sô pha mà cũng có thể hoạt sắc sinh hương [], Chu Tư Dĩnh có dự cảm, sau khi Giang Độ Độ làm việc lại, nhóm ngôi sao nữ các nhà sẽ bắt đầu bước vào thời kỳ bận bịu.
[] Hoạt sắc sinh hương: Hình ảnh ẩn dụ so sánh cho nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.
Giang Độ Độ yên lặng đứng dậy, quy củ ngồi xuống.
Đỗ Tống thuận thế ngồi xuống bên cạnh Giang Độ Độ.
Giang Độ Độ chậc một tiếng, vô cùng ghét bỏ, nói: “Tránh ra đê.”
Lại dùng môi ngữ bổ sung một câu: “Chớ lại gần bà đây!”
Đỗ Tống: “…”
Từ Ưu nhíu mày, muốn nói gì đó, mắt liếc nhìn camera, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trò chơi “Nói thật hay thử thách” bắt đầu.
Mỗi người rút một lá bài, rút xong thì điểm danh một người khác so bài lớn nhỏ. Nếu lá bài lớn hơn của đối phương thì có thể hỏi đối phương một vấn đề, ngược lại, nếu lá bài nhỏ hơn của đối phương thì sẽ bị đối phương hỏi lại một vấn đề.
Không có thử thách.
Trò chơi này chơi rất kch thích, đặc biệt là mỗi người phải quan sát nét mặt khi xem bài của người khác, còn phải bảo đảm nét mặt của mình không bị đối phương nhìn thấu là bài lớn hay nhỏ.
Thật ra là cuộc chiến tâm lý.
Sau khi rút bài xong, trừ Vu Tử Mỹ và Từ Ưu xem bài của mình trước, những người còn lại đều không có động tác gì, mọi người không hẹn mà cùng quan sát phản ứng của người khác.
Từ Ưu run rẩy khóe miệng theo bản năng, Vu Tử Mỹ khẽ nhíu mày.
Trong lòng Giang Độ Độ hiểu rõ, xem ra bài Từ Ưu không tồi, bài của Vu Tử Mỹ thì tương đối xấu.
Giang Độ Độ nhìn bài của mình… Cô rút được lá .
Ừm, rốt cuộc người có bài nhỏ nhất hẳn là cô, nhưng cũng có khi có người xui xẻo rút trúng quân Át.
“Ai bắt đầu trước?” Thẩm Diệc liếc một vòng, hỏi mọi người.
Chu Tư Dĩnh cười cười: “Theo lý mà nói, lúc này không phải anh Diệc nên nói “Tôi chơi trước” à? Chẳng lẽ là không tin tưởng vào bài của mình cho nên không dám chơi trước?”
Thẩm Diệc nhún vai: “Cô có thể lật bài của tôi thử xem.”
Hai người anh một câu tôi một lời, không ai biểu hiện ra sơ hở rõ ràng.
Từ Ưu là người đầu tiên không chịu nổi, hưng phấn mà nói: “Để tôi chơi đầu, tôi muốn lật bài của Đỗ Tống!”
“Nào ~ đến anh, lật bài của anh đi.” Thẩm Diệc trêu ghẹo Đỗ Tống.
Đỗ Tống không nói chuyện, thờ ơ đưa bài của mình ra.
Thẩm Diệc: “Tôi đếm một hai ba, cùng nhau lật bài.”
Quân bài của Từ Ưu đúng là cực kỳ tốt, khó trách cô ta không nhịn được mà bật cười. Cô ta rút trúng một lá Joker đen, trừ quân Joker đỏ thì không lá nào có thể lớn hơn bài của cô ta.
Về phần Đỗ Tống thì…
Giang Độ Độ phì cười thành tiếng, thật sự có người rút phải bài nhỏ hơn cô. Ấy thế mà Đỗ Tống lại rút được quân Át.
Những người khác nhìn thấy bài của Đỗ Tống thì cũng sôi nổi cười nhạo anh ta, Triệu Tri Minh nói giỡn: “Khó trách sao vừa rồi thờ ơ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đã trù tính trước mọi việc rồi chứ, không ngờ lại cam chịu.”
Đỗ Tống khinh thường liếc Giang Độ Độ một cái, lại nhìn lá bài trong tay cô.
“…”
Giang Độ Độ hơi chột dạ. Chẳng lẽ vừa rồi tên này nhìn lén bài của cô ư?
Chu Tư Dĩnh kéo sự chú ý của mọi người về: “Được rồi, bây giờ Từ Từ có thể hỏi Đỗ Tống một vấn đề.”
Từ Ưu chống cánh tay lên, cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng hỏi lộ liễu quá vẫn ngại, vì thế, cô ta hỏi một vấn đề tương đối lãng mạn: “Anh có mối tình đầu năm bao nhiêu tuổi?”
Nhưng mà, chẳng ngờ là vấn đề này lại làm Đỗ Tống trầm mặc. Một lát sau, anh ta mới đáp: “Hai mươi mốt tuổi.”
“Hai mươi mốt tuổi?” Từ Ưu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó trên mặt lại hiển hiện niềm vui: “Thật trong sáng.”
Chu Tư Dĩnh như suy tư gì đó. Năm nay Đỗ Tống hai mươi ba tuổi, lúc anh ta hai mươi mốt tuổi thì đã thành danh, nói cách khác, mối tình đầu của Đỗ Tống, rất có thể là ngôi sao nữ trong giới.
“Được rồi. Cô đã hỏi xong vấn đề của cô. Bây giờ đến lượt người tiếp theo, ai muốn làm người kế tiếp nào?”
“…”
Giang Độ Độ chính là quỷ xui xẻo bị hỏi tiếp, người hỏi cô là Triệu Tri Minh.
Từ Ưu cười tủm tỉm nói: “Xem ra phong thuỷ bên đó không được tốt đâu, mấy người có muốn sang bên này ngồi không?”
Tuy lời này là nói với hai người, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đỗ Tống.
Hứ! Giang Độ Độ không thích nghe cái này. Phong thủy của cô rất tốt đó, vì thế, cô không phục mà trả về một câu: “Ngồi hướng tây nhắm hướng đông, mây lành đến từ đông, lần tiếp theo, chắc chắn em sẽ rút được bài tốt!”
Lời này quá mức kiên định, Đỗ Tống không kìm được mà liếc mắt nhìn sang. Nếu không phải đã biết tay Giang Độ Độ rất thối thì anh ta cũng thật sự tin rồi.
“Được rồi, tôi bắt đầu hỏi.” Triệu Tri Minh lên tiếng nhắc nhở: “Độ Độ, cô thích mẫu đàn ông thế nào?”
Quá thẳng thắn.
Câu hỏi này trực tiếp hơn câu Từ Ưu hỏi Đỗ Tống nhiều.
Thẩm Diệc đã bắt đầu ồn ào.
Thích mẫu đàn ông nào á? Giang Độ Độ hơi khựng lại. Cô từng thích có một mình Lục Thác, theo lý mà nói, mẫu đàn ông cô thích hẳn sẽ như Lục Thác.
Nhưng, hiện giờ cô không còn thích Lục Thác nữa, thậm chí, đến cả cảm giác đã từng thích anh ta cũng không hề có.
Vậy là không có nhỉ?
Giang Độ Độ nghĩ một chút rồi ăn ngay nói thật: “Không có.”
“Không có? Không đặc biệt ưa thích kiểu mẫu nào sao?” Triệu Tri Minh hỏi tới.
Không đợi Giang Độ Độ trả lời, Từ Ưu đã cướp lời: “Vậy có tiêu chuẩn gì không?”
Ừm… Không nên thăm dò quá rõ ràng như vậy chứ.
Giang Độ Độ quay đầu đánh giá Đỗ Tống từ trên xuống dưới vài lần, sau đó nói với vẻ vô cảm: “Ừm, không cần quá đẹp trai, không cần quá cao, không cần có mắt phượng một mí, không cần quá cao ngạo lạnh lùng, không cần quá ế!”
Thiếu điều chưa nói nói thẳng ra là không cần họ Đỗ.
Đỗ Tống: “…”
Mọi người đều có chút buồn cười, cũng coi như là hoàn toàn hiểu thái độ của Giang Độ Độ. Cô đang dùng phương thức nói đùa để nói cho mọi người biết, cô và Đỗ Tống chỉ là bạn bè.
Từ Ưu cười đến nỗi cực kỳ vui sướng.
Có lẽ chỉ có Chu Tư Dĩnh tâm tư tỉ mỉ chú ý đến ánh mắt Đỗ Tống chợt lóe lên chút ảm đạm, không biết vì sao cô ta nhìn thấy mà đau đớn lòng.
Một ván này, người bị hỏi gồm có Đỗ Tống, Giang Độ Độ, Chu Tư Dĩnh, Vu Tử Mỹ thì không bị.
Ván thứ hai, sau khi rút bài xong, Giang Độ Độ đề phòng Đỗ Tống, thật cẩn thận liếc bài rồi nhanh chóng đậy lại.
Là quân Át.
Cân nhắc xem kẻ đen đủi nên cười mà sống sót thế nào.
Giang Độ Độ quyết định chủ động xuất kích.
Không đợi mọi người xem xong bài, cô đã là người đầu tiên nói: “Em chơi trước. Em muốn lật bài của chị Vu Tử Mỹ.”
Vu Tử Mỹ sửng sốt, vòng trước, trong ba cô gái, chỉ có cô ta không bị lật bài. Thật ra thì cô ta hơi thất vọng, vừa rồi cô ta còn lo lắng vòng này sẽ không có ai hỏi cô ta.
“À, được. Chị là quân Q, của em là gì?”
“… Át.”
Đỗ Tống: “… Ha.”
“Anh cười cái gì?” Giang Độ Độ bùng nổ, cực kỳ bất mãn với tiếng “ha” này của Đỗ Tống.
Đỗ Tống không để ý tới Giang Độ Độ.
Vu Tử Mỹ: “… Được rồi, vậy chị hỏi nhé. Độ Độ, vì sao em lại chia tay người yêu cũ?”
Giang Độ Độ: “…” Con mẹ nó, đây đúng là tự đào hố chôn mình. Cô! Không! Muốn! Trả! Lời! Vấn! Đề! Này! Một chút nào!
Câu hỏi quá mức bùng nổ, mọi người đều biết tình cũ của Giang Độ Độ là Lục Thác, nhưng lại chỉ biết hai người quen nhau khi nào, chia tay khi nào, về phần nguyên nhân chia tay thì không hề biết.
Trên mạng có đủ cách nói về nguyên nhân Giang Độ Độ và Lục Thác chia tay. Có người nói là bởi vì Lục Thác và Giang Độ Độ có xuất thân, bằng cấp chênh lệch quá lớn, qua thời gian dài Lục Thác không có tiếng nói chung với Giang Độ Độ, tình cảm dần lạnh nhạt, cuối cùng là chia tay.
Còn có một nhóm người nói là Giang Độ Độ không chịu nổi việc fans của Lục Thác không ngừng chửi rủa, vì thế mà chia tay với Lục Thác.
…
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Giang Độ Độ, thậm chí, cô còn cảm thấy tinh thần cameraman quay hình cho riêng cô dao động, lỗ tai dựng lên rất cao.
Đỗ Tống cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Á! Cứu mạng á, rơi vào Tu La tràng [] rồi á!!!
[] Tu La tràng: nơi diễn ra sự cạnh tranh khốc liệt, ngươi chết ta sống.
Bên ngoài, trông Giang Độ Độ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại gió bão khóc la. Cô phải nói như thế nào mới có thể không lên hotsearch đây? Phải nói như thế nào mới không bị fans Lục Thác ấn đầu chửi đây?
Phải nói như thế nào mới có thể phủi sạch quan hệ với Lục Thác sau này?
Phủi sạch quan hệ?
Giang Độ Độ như thể được khai thông một ý nghĩ mới, bắt đầu trầm tư. Cô thật sự có thể nhân cơ hội này, cho mọi người thấy thái độ của mình, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Lục Thác.
Sửa sang lại suy nghĩ một chút, Giang Độ Độ mở miệng nói: “Bởi vì lúc ấy chúng em theo đuổi thứ không giống nhau. Hai chúng em vốn dĩ nên như hành tinh mãi mãi không gặp gỡ, ngẫu nhiên gặp nhau, sau đó phát hiện mỗi người đều có quỹ đạo của riêng mình, dọc theo quỹ đạo ấy mà đi tiếp mới có thể thoải mái hơn cả.”
Giang Độ Độ nói năng rất nhẹ nhàng, người nghe cái hiểu cái không. Những lời này, tựa như đang nói hai người không chung lối, nhưng nghĩ sâu vào thì cũng không hẳn là như thế.
Giang Độ Độ nói xong mới cảm thấy mình vẫn chưa nói rõ ràng, cô bổ sung: “Tóm lại, chỉ là chúng em không cùng chơi được.”
Câu nói này kết thúc, mọi người đều dở khóc dở cười, nghĩ thầm, dù sao cũng còn quá trẻ nên mới có thể quy kết vấn đề chia tay trầm trọng như vậy thành không chơi cùng được, không giống yêu đương, mà chỉ như đến chơi nhà.
Ván thứ hai chơi xong, Giang Độ Độ lập tức kiếm cớ đi vệ sinh để trốn, còn chơi tiếp thì cô sẽ thua đến không còn cái quần mất thôi!
Buổi tối, trước khi ngủ còn có phân đoạn phỏng vấn riêng, đạo diễn hỏi câu sau khó hơn câu trước, may mắn là Giang Độ Độ dựa vào trí thông minh của bản thân mà tránh được hố to.
Cuối cùng, đạo diễn đưa ra câu hỏi: “Vì sao cô bằng lòng đến “Nhà trọ tình yêu”?” để Giang Độ Độ trả lời.
Khóe miệng Giang Độ Độ hơi co rút lại, cũng không thể không biết xấu hổ như vậy được chứ, chẳng lẽ không phải do ekip chương trình nhất định bắt cô đến à?
Chẳng lẽ muốn cô nói là mình vội vàng khó nhịn nên muốn yêu đương?
Kh…Khạc… []!
[] Nguyên văn hetui! là từ tượng thanh mô phỏng tiếng người khạc nhổ, tức là âm thanh phát ra khi bạn khạc nhổ.
“Bởi vì người đại diện của tôi thay tôi nhận một công việc, công việc này là chương trình yêu đương. Tôi vô cùng kinh ngạc, sao trên đời lại có chương trình không làm ra vẻ lạ đời như vậy!?”
“…”
Đạo diễn ở hiện trường bị gương mặt không biểu tình khoa trương của Giang Độ Độ làm cho tức cười, không làm khó cô nữa mà thả cho cô đi.
Ngày hôm nay quá nhấp nhô, sau khi trở lại phòng, Giang Độ Độ lại được báo phải gửi tin nhắn cho chàng trai khiến mình động tâm.
Động tâm cái gì mà động tâm, bà đây không có tình cảm.
Sau khi Giang Độ Độ cầm di động tự gửi cho mình một tin nhắn “Tôi yêu cô” thì tiêu sái đi vào phòng rửa mặt.
Ba cô gái còn lại trong phòng đồng thời sửng sốt, như thế này cũng quá nhanh rồi nhỉ?
“Độ Độ, em gửi xong rồi à?” Vu Tử Mỹ hỏi.
Giang Độ Độ: “Vâng, gửi xong rồi.”
Vu Tử Mỹ có chút cạn lời. Các cô ở đây rối rắm tới lui, Giang Độ Độ không đến ba giây đã nhắn xong, chẳng lẽ là các cô đang làm kiêu à?
Sau khi gửi tin nhắn xong, mấy cô gái cùng tiến tới nói chuyện thăm dò lẫn nhau, bàn luận ấn tượng và hảo cảm với các chàng trai ngày hôm nay.
Giang Độ Độ từ phòng rửa mặt đi ra thì lập tức bò lên giường, ôm lấy gối đầu của mình thở ra một hơi thật dài: “Các chị em, ngủ ngon, em ngủ trước đây.”
Ba cô gái còn đang ríu rít nói chuyện.
Giây tiếp theo, Vu Tử Mỹ quay đầu hỏi Giang Độ Độ: “Em vừa nói gì?”
Giang Độ Độ: “Khò… khò…”
Vu Tử Mỹ: “…”
“Em ấy ngủ luôn rồi?” Từ Ưu không thể tin nổi mà hỏi.
Chu Tư Dĩnh sờ sờ đuôi tóc mình: “… Có lẽ là do tuổi trẻ nhỉ.”
Một tuần sau, “Nhà trọ tình yêu” chính thức phát sóng.