Edit: Kiwi
Beta: Thuỷ Tiên
Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào góc gác xép qua khung cửa sổ hẹp. Ngọc Nô mặc bộ sườn xám giản dị ngồi ở bên giường, đôi chân dài tuyệt đẹp lộ đôi chút như có như không.
Cách đó không xa có hai người, một nam một nữ đang ngồi. Người đàn ông nhìn Ngọc Nô với ánh mắt né tránh, như thể vô cùng muốn tránh xa Ngọc Nô, nhưng rồi lại không nhịn được mà nhìn về phía cô ấy. Người phụ nữ hận rèn sắt không thành thép [] mà trừng mắt liếc người đàn ông, sau đó ngẩng đầu lên nói:
[] Hận sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn nhưng không thành.
“Ngọc tiểu thư, không biết chuyện chúng tôi giao cho cô đã tiến hành như thế nào?”
Ngọc Nô nắm bức ảnh trong tay, lo lắng hỏi: “Em trai tôi đâu? Các người làm gì em tôi rồi?”
Trong tấm hình đen trắng, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh bị bịt miệng trói vào ghế, đang nhìn vào ống kính với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
“Đừng gấp gáp. Ngọc tiểu thư, cô phải nói cho tôi biết điều tôi muốn biết trước đã, sau đó tôi mới có thể nói cho cô biết đều mà cô muốn biết. Như vậy mới không bằng, không phải sao?”
Người phụ nữ lại lấy từ trong túi xách ra vài tấm hình nữa, thản nhiên lắc lắc đôi tay.
Ngọc Nô mở to mắt nhìn. Người phụ nữ đối diện có vẻ chẳng hề rốt ruột, bởi cô ta biết người sốt ruột nhất không phải là cô ta.
Một lúc lâu sau, Ngọc Nô buông lỏng bàn tay đang siết chặt tấm hình, quay đầu rồi khẽ nói: “Bạch Tĩnh An đến tìm tôi, ông ấy muốn tôi lm tình nhân của ông ấy nhưng tôi không đồng ý.”
Người phụ nữ vỗ tay, cười nói: “Được, quả không hổ là Ngọc tiểu thư. Ngay cả Bạch Tĩnh An lạnh lùng cao ngạo cũng phải quỳ dưới gấu váy tiểu thư. Xem ra việc chúng tôi giao cho Ngọc tiểu thư sẽ được hoàn thành nhanh thôi, chẳng mấy chốc Ngọc tiểu thư sẽ được đoàn tụ với cậu em trai yêu quý.”
“Nhưng tôi phải nhắc nhở Ngọc tiểu thư. Tên Bạch Tĩnh An này đa nghi tàn độc. Ngọc tiểu thư phải nghĩa cách làm cho ông ta tin tưởng cô. Tốt nhất là khiến ông ta thích cô.”
Vẻ trào phúng lóe lên trong ánh mắt Ngọc Nô: “Chẳng qua mấy người chỉ muốn tôi trộm một món đồ thôi mà.”
“Lẽ nào Ngọc tiểu thư không muốn khiến Bạch Tĩnh An tiếng tăm lẫy lừng phải say mê điên cuồng vì cô sao?”
Giọng điệu của người phụ nữ đầy cám dỗ, biểu cảm nhất định phải làm được. Cô ta tin chắc rằng, một người phụ nữ sở hữu nhan sắc tuyệt trần nhất định sẽ muốn chinh phục mọi người đàn ông mình từng gặp để chứng tỏ sức quyến rũ của bản thân, đó là niềm kiêu hãnh của một người phụ nữ xinh đẹp.
Đôi nam nữ đi rồi, Giang Độ Độ cầm lấy ảnh chụp người phụ nữ để trên bàn, lật xem từng tấm một.
Sau khi biết em trai mình không sao, Ngọc Nô thoáng yên lòng, cô ấy tháo dây buộc giày cao gót nơi cổ chân rồi cởi vớ.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Vẻ mặt Ngọc Nô trở nên bối rối ngay lập tức, cô ấy bước chân trần xuống sàn, vội vàng cất mấy tấm ảnh trên bàn vào trong hộp đàn.
“Ai thế?”
“Tôi đây.” Ngoài cửa truyền đến tiếng trả lời trầm thấp.
Ngọc Nô kinh ngạc quay đầu lại, cô ấy đứng bên cửa do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo khoác đen, với một đoá sơn chi được ghim trước ngực áo.
Ánh mắt Ngọc Nô dao động, sợ bị Bạch Tĩnh An phát hiện ra điều khác thường, cô ấy cố gắng tỏ vẻ hết sức tự nhiên, mỉm cười nói: “Mời vào.”
Ánh mắt Bạch Tĩnh An hơi tối đi, thản nhiên đi vào phòng, không ngồi xuống ghế mà đi thẳng đến bên giường, sau đó cởi găng tay và áo khoác ra.
Trên giường sạch sẽ gọn gàng, chỉ có một chút dấu vết cho thấy từng có người ngồi ở mép giường. Bạch Tĩnh An búng ngón tay, móc áo khoác lên móc sắt ở đầu giường, sau đó tiện tay đặt đoá sơn chi lên giường, cởi cúc áo âu phục.
Ánh sáng dần chếch đi, ánh mặt trời bên cửa sổ cứ giảm dần. Ngọc Nô cũng lấy lại được sự bình tĩnh, cô ấy cất tiếng hỏi:
“Ngài đến đây làm gì?”
Bạch Tĩnh An không trả lời mà đứng dậy ôm Ngọc Nô đến bên giường, vươn tay nắm lấy đôi chân trắng ngần có mạch máu xanh xanh của Ngọc Nô. Ông ấy nói với chất giọng khàn khàn: “Em không mang giày.”
Chiếc sườn xám lệch sang một bên, để lộ đôi chân trắng ngần. Theo mắt cá chân, Bạch Tĩnh An dần dời tầm mắt lên trên.
Ánh mắt của Ngọc Nô lẳng lặng nhìn về phía đoá hoa sơn chi đẫm sương sớm. Một lần nữa nhìn thấy, tuy không ai nói thẳng ra mối quan hệ giữa hai người, thế nhưng trong lòng hai người đều tỏ tường – một người cố tình dụ dỗ, người còn lại vui vẻ đón nhận chẳng e ngại gì.
“Thích không?” Thấy Ngọc Nô nhìn đoá sơn chi không rời mắt, bàn tay to lớn của Bạch Tĩnh An giữa chặt lấy hông Ngọc Nô, làm cô ấy nhích sát lại gần mình.
Có thể nghe được tiếng hít thở. Từ đầu đến cuối, Ngọc Nô cứ cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên môi và cằm của Bạch Tĩnh An. Người đàn ông này có một đôi môi không dày không mỏng và một chiếc cằm đẹp. Từ vẻ ngoài đã thể hiện, người đàn ông như vậy không phải là một người bạc tình.
Không chờ Ngọc Nô trả lời câu hỏi của mình, Bạch Tĩnh An cắn lên môi Ngọc Nô một cái, hôn thật sâu…
Trong một thoáng, Ngọc Nô lờ mờ cảm thấy hành động của Bạch Tĩnh An mang theo chút tức giận.
Sau khi kết thúc cảnh quay, Chu Kiều Tùng nhặt đóa sơn chi bị trên giường lên, bước ra khỏi gác xép.
Giang Độ Độ giật thót, nhặt một cánh hoa trắng tinh rơi trên giường, lặng thinh thất thần mất một lúc.
…
Sau khi tập đầu tiên của “Nhà trọ tình yêu” lên sóng, Giang Độ Độ nhận được thông tin đoàn phim đã tiếp tục công việc, cô không tham gia tập thứ hai.
Những khán giả chờ đợi để xem CP Giang Độ Độ và Đỗ Tống cực kỳ bất mãn, rating giảm xuống rất nhiều. Có đôi khi, thật sự không thể coi thường fan CP.
Ekip chương trình thấy thế thì vội vã liên hệ với Giang Độ Độ, muốn ký hợp đồng với cô một lần nữa, từ khách mời ngắn hạn ban đầu trở thành thành viên cố định, tập nào cũng xuất hiện.
Việc đóng phim của Giang Độ Độ bên này đang căng thẳng, tất nhiên là cô khéo léo từ chối.
Xuất hiện trên các chương trình giải trí là một chuyện tốt, nhưng cô không thể xin nghỉ ở đoàn phim để xuất hiện trong đó được. Làm mích lòng Hoàng Hiệp thì chưa nói, mà làm vậy thì có thể để lại ấn tượng không chuyên nghiệp cho người khác. Sau này còn ai trong giới dám mời cô đóng phim nữa đây?
Trở lại phòng nghỉ, Tư Tư cầm điện thoại bước đến, cho cô xem tên của người gọi đến, là Tống Đắc Ý.
Tư Tư bỏ điện thoại xuống, rót cho Giang Độ Độ một ly nước: “Tỷ Tỷ, sáng nay Tống Đắc Ý gọi ba cuộc, lúc đó em đang quay phim, chị không nhận máy.”
Giang Độ Độ day day mi tâm, ngồi phịch xuống sô pha, chờ tiếng chuông điện thoại tắt.
“Em không nghe máy sao?”
“Không lợi lộc thì chẳng ai làm. Tống Đắc Ý có thể nhớ đến em là nhờ “Nhà trọ tình yêu”, anh ta muốn em và đoàn làm phim sửa lại hợp đồng.”
Vừa nghe Giang Độ Độ nhắc đến “Nhà trọ tình yêu”, Tư Tư lập tức tỉnh táo hẳn lên, phấn khích nói: “Tỷ Tỷ, bây giờ em thật sự đang bùng nổ trên mạng đó. Có rất nhiều người ship em với Đỗ Tống. Mấy ngày nay, chỉ riêng Weibo thôi mà đã tăng mấy trăm nghìn fans rồi.”
“Trên Weibo còn có super topic CP Vô Tình của em và Đỗ Tống nữa đó. Mấy chị em kia bị dập chết rồi ha ha ha, không biết đám fans thần kinh não tàn kia của Lục Thác có bị vả mặt không nữa?”
Giang Độ Độ: “… Chẳng lẽ không có ai bị thu hút bởi tài hoa và nhan sắc của em à?”
Tư Tư liếc Giang Độ Độ: “Em nói mà không thấy ngượng à. Hôm ghi hình đó em mặc cái gì hả? Áo phông, quần ống rộng, kính râm, khẩu trang, để mặt mộc. Em xem lại mấy khách mời nữ khác trong chương trình đi. Ai cũng trang điểm kỹ càng, trang phục phù hợp. Đó mới là tu dưỡng nghề nghiệp cơ bản của ngôi sao nữ!”
Giang Độ Độ: “…” Đó chẳng phải là do cô nghĩ rằng không có ai đi đón nên cô có thể lén trang điểm sao? Ai mà ngờ ekip chương trình chơi xấu như thế, thế mà lại núp ở đằng sau quay lén.
“Nhưng mà…” Tư Tư đổi đề tài, đắc ý cười ha hả: “Tỷ Tỷ của chị xinh đẹp rạng ngời như thế này cơ mà, không trang điểm cũng dìm chết được bọn họ, sao em lại không có fans nhan sắc được. Có cả fans luôn rồi, cuối cùng Tỷ Tỷ của chị cũng không còn mờ nhạt nữa rồi ha ha ha!”
“Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ chị rất là thích Đỗ Tống, theo đuổi trông tuyệt vời lắm. Đợi Lục Thác và Tề Thịnh biết rồi, mặt mà không xanh mét sao a ha ha ha.”
Giang Độ Độ sờ sờ cằm, mặc dù hơi xấu xa nhưng đúng là cô rất muốn xem thử sắc mặt của Lục Thác và Tề Thịnh.