. Chương .
Khang Thánh Triết chờ đợi Tiểu Kiếm Tiên nói trọng điểm, mà người kia cũng không để hắn chờ lâu, giây tiếp theo đã gửi một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp không quá rõ ràng nhưng có thể nhìn ra được là đang ở quán ăn, cách đó vài bàn, ở đối diện có hai người đàn ông đang hút thuốc, còn cúi đầu đàm luận gì đó.
Tiện Tiện: --- Thấy không, Kiều Dịch Sở và Trương Tân.
Khang Thánh Triết hỏi: --- Chụp lén sao?
Tiện Tiện: ---- Nào có, anh đây quang minh chính đại lấy di động ra chụp, bất quá ai biết bọn họ có thể cho rằng anh đây đang tự chụp hay không đâu.
Khang Thánh Triết: -- Rất có đạo lý.
Nói đùa xong, Khang Thánh Triết khó được nghiêm túc rời ánh mắt vào bức ảnh chụp, kỳ thật chỉ liếc qua mặt hai người Khang Thánh Triết đều có thể nhận được, nhưng vừa nghe tên thật lại có chút xa lạ, nếu ngày thường, rất ít người gọi bọn họ là Kiều Dịch Sở và Trương Tân, trong miệng mấy trăm vạn fans bọn họ tên là "Phiêu La", và "Ngao Ngao kêu Lang"
Hai người này vậy mà có thể ngồi cùng trên một bàn cơm sao....
Thật hiếm lạ.
Các fans không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng mỗi người trong cái vòng tròn streamer nhỏ hẹp này đều rõ ràng, chẳng sợ Khang Thánh Triết ít khi tham dự những buổi tụ họp của streamer cũng biết, mối quan hệ của Phiêu La và Ngao Ngao kêu Lang đều không được tốt lắm, họ đều là streamer khá nổi trong Manh Miêu TV, trước kia thường thường đều đối chọi, so sánh nhau về mọi mặt.
Hiện tại không biết làm sao mà hai người này có thể ngồi cùng nhau như vậy.
Tiện Tiện: ---- xuất hiện kẻ địch chung thì chỉ sợ hai con chó dữ cũng đều phải liên thủ với nhau thôi.
Kẻ địch chung kia là ai thì không cần nói ai ai cũng rõ, Khang Thánh Triết ngáp một cái, trả lời:
--- Có khoa trương như vậy sao.
Tiểu Kiếm Tiên cười cười, nửa thật nửa giả nói:
---- Đổi là ai chẳng đỏ mắt chứ, cậu tự ngẫm lại đi, từ lần trước livestream công khai tới giờ, công ty phân cho cậu bao nhiêu lợi ích, KK, hai tháng nay cậu phát sóng ngắt quãng rất nhiều lần, nhưng đề cử tại trang chủ cơ hồ chiếm gấp đôi Phiêu La, lượng fans cũng càng nhiều hơn, trước kia Ngao Ngao kêu Lang được xưng là streamer có lượng fans đông đảo nhất Manh Miêu, nhưng hiện tại streamer có nhiều fans nhất là ai, là cậu KK.
---- Nói trắng ra thì, cậu vẫn chỉ là một người mới, vừa mới xuất hiện đã đạt được thành tích như này, mấy streamer lão làng đều không thể chịu nổi, đặc biệt hai vị kia, bị âm một chút sợ muốn hư thận nửa đời người.
Khang Thánh Triết không tỏ ý kiến, chờ Tiểu Kiếm Tiên nói hết sự việc mới hỏi:
---- Anh không đỏ mắt?
Tiểu Kiếm Tiên cả kinh khi bị Khang Thánh Triết hỏi một câu bất thình lình như vậy, sửng sốt một chút mới trả lời:
---- Đại ca .
Người này tuy tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt luôn có sự khách quan độc đáo như vậy, thân ở trong vòng, nhưng lại luôn lười nhác tựa như mọi việc không có quan hệ gì tới hắn, không nói những điều khác, chỉ điều này cũng làm Tiểu Kiếm Tiên chịu phục rồi.
--- Nói thật, cậu hỏi anh có đỏ mắt hay không, anh khẳng định một câu, là có, nhưng mà trong lòng anh hiểu rõ, có đỏ mắt cũng vô dụng, phải tự mình nổi tiếng mới được, anh đây đã làm livestream bao lâu rồi, nếu có thể hồng thì đã sớm hồng rồi.
Khang Thánh Triết ừ một tiếng: ---- Chỉnh dung đi.
Tiện Tiện:......
Tiện Tiện: ---- XX.
Nói chuyện đứng đắn được vài câu đã lại.... hắn không nhịn được bật cười.
Tiện Tiện nói tiếp: ---- Dù sao mọi chuyện là như vậy, tuy rằng anh đây không hồng được nhưng sẽ biết đứng theo phe nha, một người đắc đạo gà chó lên trời mà.
Khang Thánh Triết: --- Tự nhận là gà chó luôn?
Tiện Tiện: ---- Gà chó thì làm sao, có cơm ăn thì muốn kêu là ba ba cũng được nha.
Khang Thánh Triết: --- Thật thông thấu.
Tiện Tiện: --- [khuôn mặt đắc ý] chính xác.
Khang Thánh Triết: ---- Anh xác định đứng về phe tôi?
Tiện Tiện: ---- Anh giai ơi, anh đứng về phe cậu không phải là ngày một ngày hai rồi sao.
Khang Thánh Triết cười vui một tiếng, không nói chuyện nữa, nhưng Tiểu Kiếm Tiên lại cẩn thận dặn dò vài câu:
--- Ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng bị bôi đen, không biết bao nhiêu streamer bị dư luận trên internet đánh chết rồi đó, càng nổi nhanh thì chết càng nhanh, cậu chú ý chút.
Khang Thánh Triết nói: ----- Được rồi, thôi nhé.
Việc muốn nói đều đã nói, mọi người đều là người minh bạch, Tiểu Kiếm Tiên trả lời lại bằng một sticker kính rượu, chuẩn bị tắt WeChat thì bỗng nhiên Khang Thánh Triết đã tạm biệt lại gửi tới một tin nhắn.
KK: --- Cảm tạ.
Tiểu Kiếm Tiên không trả lời, hắn cười khúc khích một chút rồi tất cả quay về yên tĩnh.
Tuy được Tiểu Kiếm Tiên báo động trước, nhưng sinh hoạt của Khang Thánh Triết vẫn không có bất luận ảnh hưởng gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ tiếc là ngày tháng lười biếng không dài lâu, kỳ nghỉ ngày đã qua, hắn vừa có thể mở miệng nói đã bị Vưu Lương Hành triệt tiêu giấy xin nghỉ, thúc giục hắn về trường học.
Khang Thánh Triết dùng hết thảy các thủ đoạn như làm nũng hay ăn vạ cũng vô dụng, Vưu Lương Hành cực kỳ nghiêm túc, hành vi không biết xấu hổ của Khang Thánh Triết đã phải chấp nhận thất bại để chấm dứt, nhưng mà bộ dạng đứng đắn của Vưu Lương Hành cũng soái làm người giận sôi.
Thời gian học quân sự đã trôi qua một nửa, Khang Thánh Triết trở về vừa lúc diễn tập, việc đầu tiên trở lại trường học đó là mặc bộ đồ quân sự, gia nhập vào đại quân xanh mướt.
Lương Sở Lâm là "người quen" không nhiều lắm trong số sinh viên mới của hắn, tâm tình người kia cũng được coi là tốt khi nghênh đón hắn.
Khang Thánh Triết nhìn chằm chằm anh bạn nhỏ bé đang lại gần trong vài giây, hỏi:
"Cậu là ai vậy?"
Lương Sở Lâm tức giận tới ngứa răng, gầm lên trong cơn giận dữ:
"Khang Thánh Triết."
Không trách Khang Thánh Triết nhíu mày hỏi lại, mười ngày không gặp, bộ dạng Lương Sở Lâm đã chuyển đổi khá lớn, màu da đã đen đi độ, sắc mặc không tốt nhăn lại thật giống một chú khỉ nhỏ.
Khang Thánh Triết thành khẩn nói: "Cậu đen đi, cũng biến xấu rồi."
Lương Sở Lâm: "......" Cút đi!!! Đại hỗn đản!!!
Vừa nhìn thấy Khang Thánh Triết, Lương Sở Lâm liền sôi máu, càng tức giận là gã này không chỉ cao hơn hắn mà còn trắng hơn hắn! Mà không phải trắng bình thường, mà còn trắng tới nõn nà!
Một người đàn ông cao m như vậy còn dưỡng trắng trẻo không biết xấu hổ hay sao!
Bên tai truyền đến tín hiệu xếp hàng, Lương Sở Lâm vội vàng chạy về phía đội ngũ, mới chạy vài bước hắn kinh ngạc phát hiện Khang Thánh Triết đang lười biếng theo sau hắn.
Lương Sở Lâm vội vàng la lên: "Theo làm gì?"
Khang Thánh Triết: "Xếp hàng mà."
Không hiểu sao Lương Sở Lâm có chút căm giận nói:
"Đùa giỡn cái gì vậy."
Khang Thánh Triết xin nghỉ mấy ngày, vì vậy kế hoạch phân đội lúc trước đã sớm thay đổi, Lương Sở Lâm có đội ngũ riêng của mình, mà Khang Thánh Triết lại đứng đắn là "nhân viên ngoài biên chế", Lương Sở Lâm đứng tại chỗ trừng mắt nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên khóe môi câu lên một nụ cười quỷ dị.
Sinh viên năm nhất đang học quân sự với quy mô lớn ở sân thể dục, những học trưởng học tỷ năm , năm , cũng không nhàn rỗi, trường học sẽ phân công họ đi giám sát, trời mùa hè, lại cũng không muốn đi tới sân thể dục để chịu tội với đám tân sinh, nhưng công việc vừa ra, hội học sinh vang lên những tiếng oán than dậy đất.
Không ai nguyện ý làm, Vưu Lương Hành đành phải lãnh nhiệm vụ này, Liêu Túc theo sát đằng sau, đồng ý:
"Để tôi và hội trưởng đi qua đó."
Hai người bọn họ vừa mới đứng lên, đám cán sự trong hội lại không biết lấy đâu ra nhiệt tình, vốn không muốn động, đánh chết cũng không muốn động, trong nháy mắt không khí đã đồng loạt thay đổi, mọi người xông lên tranh đoạt công việc giám sát.
Liêu Túc chậc lưỡi, nháy mắt trêu chọc đồng thời có chút hâm mộ ghen tị hận với Vưu Lương Hành.
Sau khi tổ chức, phân công lại cán bộ đi giám sát đội ngũ tân sinh, Vưu Lương Hành và Liêu Túc ra khỏi phòng hội học sinh, bất quá vô luận ở đâu, nơi Vưu Lương Hành đến đều tụ tập ánh mắt của tất cả mọi người.
Từ khi lên phát biểu ngày khai giảng, cảm giác bị chú mục này tựa hồ như biến thành thái độ bình thường. Nhưng không quá giống trước đây, dĩ vãng Vưu Lương Hành là cao lãnh nhân thiết, mọi người chỉ dám vây xem phía xa xa, hiện tại vách tường thứ nguyên kia bị đánh vỡ, chỉ đi trên đường cơ hồ cách vài bước chân đều có người dừng lại, nói chuyện với hắn:
"Xin chào học trưởng Vưu."
Lời đùa giỡn của Liêu Túc rất có đạo lý, hiện giờ Vưu Lương Hành không giống như hội trưởng hội học sinh mà giống như hiệu trưởng sắp kế nhiệm.
.... Mà hiệu trưởng cũng không nổi tiếng như vậy!
"Người giám sát đã đủ rồi, chúng ta chỉ cần đi tới phía tây của sân thể dục dạo quanh một vòng là được, ở bên kia có khoa và đội quốc kỳ."
Vưu Lương Hành cao m, lại cực kỳ soái khí, năm đó khi còn là sinh viên mới nhập học, đã được chọn là người tiên phong chủ lực trong đội quốc kỳ, với sống lưng thẳng tắp, hắn đứng ở nơi đó như tạo ra một vòng cảnh giới, có tầng quan hệ này, Vưu Lương Hành có chút cảm tình với đội quốc kỳ.
Nhưng có chút quẫn bách là vừa nhắc tới phía tây sân thể dục, phản ứng đầu tiên của Vưu Lương Hành không phải đi xem đội quốc kỳ mà là đội ngũ nam sinh của khoa Văn học.
"Lương ca, có nên mua hai chai nước sang đó không."
Liêu Túc lo lắng nhắc nhở.
"Tiểu Lâm Tử và K thần đều ở bên đó, đi ngang qua có thể mang cho hai người."
Nếu là bình thường, Vưu Lương Hành nhất định sẽ nói, làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nhưng lúc này hắn lại nhè nhẹ gật đầu, lúc chọn nước còn cố ý chọn một chai nước chanh một chai nước mật ong.
Liêu Túc tấm tắc nói:
"Tại sao cậu lại biết Tiểu Lâm Tử thích uống nước chanh."
Vưu Lương Hành kỳ quái liếc nhìn hắn, ngược lại còn muốn hỏi, người cẩu thả như Liêu Túc sao lại chú ý tới chi tiết nhỏ như Lương Sở Lâm thích uống nước chanh.
Hơn nữa "Tiểu Lâm Tử" là sao....?
Cách gọi này, bắt đầu từ bao giờ vậy.
Liêu Túc như nhìn ra được Vưu Lương Hành suy nghĩ gì, hắn cười hắc hắc:
"Tôi đây không phải có ý đồ gây rối với chị cậu ta sao, lôi kéo làm quen trước."
Vừa nói vừa nhét chai nước vào trong túi, nhưng ngoài ý muốn chính là trong túi của Liêu Túc đã có đồ vật, một chai nước chanh không lớn nhưng cũng không thể nhét thêm vào.
Liêu Túc oán giận một tiếng, chỉ có thể móc thứ kia từ trong túi áo ra, Vưu Lương Hành liếc mắt nhìn một cái, phát hiện đầu sỏ gây tội là một chiếc bình xịt chống nắng nhỏ nhắn tinh xảo đánh yêu.
.... Bình xịt chống nắng?
Quen biết gã này đã năm, Vưu Lương Hành chưa từng gặp qua kẻ có làn da ngăm đen tự nhiên như Liêu Túc dùng xịt chống nắng.
Liêu Túc cười nói:
"Là cho Tiểu Lâm Tử, mấy ngày nay cậu ấy phơi nắng tới đen đi, nhìn thật đáng thương."
Vưu Lương Hành ừ một tiếng, nhưng cảm thấy có chút không đúng ở đâu đó, hắn cũng không truy cứu nữa, nhưng đi được vài bước, đột nhiên hỏi:
"Mua ở đâu vậy?"
Liêu Túc: "Gì?"
Vưu Lương Hành: "Xịt chống nắng."
Liêu Túc: "Ở một cửa hàng bán đồ trang điểm ngay cạch siêu thị, làm sao vậy Lương ca."
Vưu Lương Hành nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, không nói một lời nhấc chân chuyển hướng đi về phía cửa hàng bán đồ trang điểm, một lát sau, hai nam sinh mỗi người đều đang nhét một bình xịt chống nắng trong người bước vào hành trình giám sát phía tây của sân thể dục.
Nhất nhất đi qua mấy khoa, khi tới khu vực của học viện Văn Học, rõ ràng hứng thú của Liêu Túc dâng lên rất cao.
Tầm mắt của Vưu Lương Hành cũng không tự chủ được mà quét về phía đội ngũ nam sinh khoa văn học, tầm mắt còn chưa lạc định đã nhận ra một người quen.
- --- Lương Sở Hàm.
Không gia nhập vào hội học sinh nhưng Lương Sở Hàm lại là người phụ trách câu lạc bộ của khoa văn học, vì vậy gặp nhau trong trường hợp này cũng không quá kỳ quái.
Lúc này là thời điểm nóng nhất của buổi chiều, Lương Sở Hàm không mang ô, không biết cô ấy đã đứng dưới trời nắng bao lâu, hai má đã có chút phiếm hồng.
Theo đạo lý mà nói, lúc này Liêu Túc hẳn là phải nhanh chóng lấy ra bình xịt chống nắng đưa cho cô để lấy hảo cảm, nhưng không nghĩ tới ba người đứng hàn huyên vài câu, Liêu Túc vẫn không có động tác gì, ngược lại đôi mắt lại chuyển động khắp nơi, nhìn về phía đội ngũ của khoa văn học.